Vương phi 13 tuổi

Chương 722: Thiên đường Địa ngục

Chương 722: Thiên đường Địa ngục
Một chữ ngang trời, mùi máu tươi như từ trong xương cốt thấm ra.

Hiên Viên Triệt nhìn chữ này không khỏi khẽ nhíu mày, đồng thời trong ánh mắt cũng lóe lên vẻ trào phúng.

Một chút khí thế này mà cũng muốn dọa bọn họ lùi bước sao?

Quả thực là nực cười.

Lập tức, bước đến trước mặt Âu Dương Vu Phi.

Đột nhiên, vừa bước đi qua chữ “SÁT” màu đỏ máu đó, Hiên Viên Triệt chợt đứng sững lại, dừng bước đi.

Quay đầu lại, tầm mắt thẳng tắp khóa chặt trên vách đá đó.

Đồng thời, Vân Triệu đi theo sát phía sau sắc mặt cũng thay đổi, giơ tay chỉ vào chữ “SÁT” đó, nói: “Chữ này…”

Nhìn theo ngón tay của Vân Triệu, chỉ thấy chữ viết đó đường nét trơn bóng, khí thế sinh động.

Không phải do điêu khắc mà thành.

Đây rõ ràng là dùng lực ngón tay trực tiếp ấn lên tảng đá.

Lại có thể khoét sâu ngập vào trong đá tận nửa ngón.

Vân Triệu và Hiên Viên Triệt không lên tiếng liếc nhìn nhau một cái.

Trong mắt đều hiện lên sự kinh hãi tuyệt đối.

Lực ngón tay mạnh như vậy, đây quả thực là bất khả tư nghị, đúng là bất khả tư nghị.

Nếu không phải là tận mắt nhìn thấy, hai người tuyệt đối không thể tưởng tượng được trên thế gian cư nhiên lại có loại võ công xuất quỷ nhập thần và nội lực thâm hậu như vậy.

Lưu Nguyệt đi bên cạnh Hiên Viên Triệt.

Nàng vốn được rèn luyện từ trong địa ngục mà ra.

Chút khí thế âm trầm này so với nơi đó, hoàn toàn không có gì đáng xem.

Lúc này, khóe mắt nhìn thấy Hiên Viên Triệt và Vân Triệu sắc mặt quái dị, không khỏi dừng bước, đè thấp âm thanh hỏi: “Chữ này làm sao?”

Hiên Viên Triệt và Vân Triệu không lên tiếng.

Âu Dương Vu Phi đang đi phía trước, nghe thấy cũng không quay đầu lại, thản nhiên nói: “Chính là đồ đệ của Vô tướng Kim Cương, dùng lực ngón tay khắc thành.

Mà chức vị Kim Cương, trên đảo có hai mươi bốn người.”

Lời vừa nói xong.

Hiên Viên Triệt và Vân Triệu vốn đang kinh hãi, mày lại càng nhíu chặt, càng nói không ra lời.

Chỉ là đồ đệ của Vô tướng Kim Cương, mà đã có nội lực cường hãn như thế.

Càng không nói đến sư phụ.

Hai mươi bốn người? Có hai mươi bốn người có thực lực giống như Vô tướng Kim Cương?

Minh Đảo này, rốt cuộc là nơi ngọa hổ tàng long đến mức nào?

Đối với sự khiếp sợ của Hiên Viên Triệt và Vân Triệu, thì Lưu Nguyệt giơ giơ tay đã đeo bao tay Thiên Tàm vào, sờ vào vách đá đó.

Cuối cùng cho ra kết luận là.

Nàng có thể một kích phá ra một cái lỗ lớn trên hòn đá khổng lồ này.

Nhưng không có cách nào dùng lực ngón tay để khắc chữ viết.

Cho dù, nàng có cải tiến bao tay Thiên Tàm Ti nàng đang đeo này tốt đến mức nào đi nữa.

Lập tức, Hiên Viên Triệt, Vân Triệu, Lưu Nguyệt, ba người liếc nhìn nhau một cái.

Không có bất kỳ sự trao đổi nào.

Chỉ là toàn thân đều nâng cao đề phòng.

Có lẽ, bọn họ chưa tính toán được hết sự cường hãn của Minh Đảo.

Trong cái nhìn nhau này của ba người.

Âu Dương Vu Phi luôn đi trước dẫn đầu không hề dừng bước, đột nhiên đứng lại, xoay người nhìn ba người bọn họ, chậm rãi nhưng cực kỳ nghiêm túc nói.

“Phía trên hai mươi bốn vị sứ giả Kim Cương, vẫn còn tồn tại những người mạnh hơn bọn họ nữa.

Các ngươi có thể lựa chọn rời đi hay là tiếp tục.

Nếu tiếp tục, chính là đem mạng của mình lưu lại đây bất cứ lúc nào.”

Giọng Âu Dương Vu Phi rất nặng nề, từ trước đến nay chưa từng nặng nề như vậy.

Trong mắt cũng là sự nghiêm túc trước nay chưa từng có, hoàn toàn khác với vẻ phong lưu tiêu sái, nhàn nhã quen thuộc.

Nghe thấy lời nói của Âu Dương Vu Phi, Hiên Viên Triệt quay đầu lạnh lùng nhìn Âu Dương Vu Phi một cái, không nói lời nào, trực tiếp nâng bước đi về phía trước.

Lưu Nguyệt thì lại liếc Âu Dương Vu Phi một cái, không nhìn hắn, đi qua.

Vân Triệu bị bỏ lại cuối cùng, lúc đi ngang qua vai của Âu Dương Vu Phi, chậm rãi bỏ lại một câu: “Rời đi là có thể sống sao?”

Âu Dương Vu Phi nghe được câu này, cho dù là sắc mặt đang nghiêm túc chưa từng có, cũng không nhịn được cười.

Không thể, nếu không thể sống vậy thì liều mạng đi.

Lập tức, Âu Dương Vu Phi khẽ cười nhưng dường như lại nhẹ nhàng hơn rất nhiều, xoay người liền cùng Hiên Viên Triệt và ba người sóng vai nhau tiến vào Thạch Lâm âm trầm.

Thạch Lâm được bố trí ngang dọc, thoạt nhìn không có quy luật chút nào.

Kì thực đằng sau, sắp xếp thưa chặt đều có chủ ý.

Vừa vào trong rừng, những hòn đá liền như sống lại, như được trao cho sinh mệnh hung ác.

Những hòn đá với hình thái dữ tợn, mơ hồ giống như thiên binh vạn mã mai phục.

Sát khí nặng nề, nguy cơ vô hạn.

Dường như trong từng bước chân đều ẩn chứa nguy hiểm, khắp nơi đều là nguy hiểm tiềm tàng.

Khí thế đàn áp con người như gầm thét ra, tầng tầng sương mù đen, rất nhanh từ trong Thạch Lâm dâng lên cuồn cuộn.

Bao phủ tầm mắt phía trước của bốn người.

Lưu Nguyệt thấy vậy không khỏi khẽ cau mày, quay đầu lại nhìn.

Nhưng trong phút chốc, đường lui của bọn họ đã biến mất, không thấy gì nữa.

Đây là, đã tiến vào trong trận?

Trong lòng đang suy nghĩ, thì Hiên Viên Triệt bên cạnh đã đưa tay tới, lặng lẽ nắm lấy tay nàng.

Lưu Nguyệt cũng không có gì phải sợ, nàng không hiểu trận pháp, nhưng mấy người bên cạnh nàng đều là cao thủ.

“Ngũ hành bát quái trận?” Vân Triệu nhìn một cái.

“Ngũ hành chính phản bát quái na di trận.” Hiên Viên Triệt sữa lại vài chữ.

Vân Triệu nghe vậy thì nhướng lông mày, không nói nhiều lời, trực tiếp đi theo bước chân Hiên Viên Triệt liền tiến sâu vào trong Thạch Lâm.

Âu Dương Vu Phi bên cạnh thì cười cười nói: “Đã sớm biết kiến thức trận pháp của ngươi không tệ, hôm nay xem ra, quả nhiên là có chút hiểu biết.”

Chính phản na di, không phải là ngũ hành bát quái trận bình thường.

Uy lực của nó, tăng thêm gấp ba lần.

“Khi nào thì đấu một trận đi?”

“Được.”

Bốn người trò chuyện với nhau, ở trong trận pháp tùy ý mà đi qua.

Xem trận thế phòng thủ của Minh Đảo như không có gì.

Bốn người nhanh chóng đi qua Thạch Lâm đen tối, trong chốc lát, trước mắt trở nên sáng ngời, Thạch Lâm chằng chịt mở rộng ra.

Cảnh tượng trước mắt, chính là khiến cho bốn người Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt, Vân Triệu, Âu Dương Vu Phi, đều là những tên gan to bằng trời.

Không biết là gặp qua bao nhiêu cảnh tượng địa ngục.

Nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt,cũng phải giật mình.

Mọi người ngây ngốc đứng đó.

Chỉ thấy Thạch Lâm mở rộng trước mắt.

Một cái hố thật to chặn ngang trước mặt mọi người.

Hố rất to, dài rộng tới mấy gần mấy chục trượng, nhìn qua cũng không thấy nổi thành hố.

Trong lòng đất tối đen, đào cái hố sâu như vậy cũng không có gì, chỉ là trong cái hố sâu như vậy, có thứ nhìn qua lại làm cho người ta thấy giật mình.

Trong hố sâu này, nhìn thấy khắp nơi đều là tay chân gãy tàn, chi chít dày đặc.

Giống như những thứ rác rưởi bị tùy ý vứt bỏ.

Giống như những tàn tích còn sót lại sau một cuộc đại thảm sát cực kỳ tàn ác.

Mà trong chi chít những chân tay gãy này.

Cũng có những thân thể tương đối đầy đủ.

Những thân thể nhỏ xíu, tay nhỏ, chân nhỏ.

Đó… đó là những thi thể của những đứa trẻ sơ sinh.

Rải rác khắp nơi đều là những thi thể nhỏ như vậy.

Ngang dọc nằm dưới đáy, phủ kín cả một cái hố sâu không đáy.

Gió biển cuối thu thổi qua.

Vốn chỉ là một chút mùi hôi thối, lúc này theo gió ngập tràn xông vào mũi.

Trong nháy mắt, cơ hồ khiến cho đám người Lưu Nguyệt choáng váng.

Đó là một mùi vị không cách nào nói rõ. tại t.r.u.y.ệ.n.y.y

Mặc dù, lúc này đã là cuối thu, mùi cũng sớm đã nhạt đi, nhưng cũng làm cho người ta khắc cốt ghi tâm.

Không nói gì, thậm chí vẫn không nhúc nhích, bốn người cứ đứng vững như vậy, trố mắt nhìn.

Đây là cái hố sâu mai táng trẻ sơ sinh.

Đây…

Đây là đã có bao nhiêu trẻ sơ sinh chết, mới lấp đầy nổi một cái hố sâu như vậy chứ.

Trời ơi…

Đây là vì cái gì, mới mai táng nhiều trẻ sơ sinh như vậy?

Đây là vì cái gì, cần phải tàn sát nhiều trẻ sơ sinh như vậy?

Khóe miệng co quắp, Lưu Nguyệt coi như là gặp qua cảnh chém giết trên chiến trường, xương chất trắng cả cánh đồng.

Lúc này cũng không khỏi cau mày thật chặt.

“Đây là chuyện gì xảy ra?” Mắt Vân Triệu đầy tàn khốc, lời hỏi ra cũng mang theo sự tức giận.

Chiến trường không có phụ tử, chiến trường đầy máu tanh.

Điểm này, bọn họ là người phát động, trong lòng bọn họ tự hiểu được.

Vì vậy bọn họ tự nhận mình không phải là người lương thiện gì.

Đối với những cái hố đầy người chết và xương trắng ở chiến trường, đều không làm cho bọn họ thay đổi sắc mặt.

Nhưng đây là trẻ sơ sinh.

Đây gần như toàn bộ là những đứa trẻ mới ra đời.

Tại sao muốn tàn sát bọn chúng?

Tại sao cho bọn chúng sinh mạng rồi lại tàn nhẫn vứt bỏ như vậy?

Bọn chúng rốt cục phạm tội gì?

Thật là quá đáng, quả thực rất quá đáng.

Đây quả thực là không có nhân tính.

Vân Triệu nắm chặt tay lại.

Gió biển thổi phần phật, Âu Dương Vu Phi tóc đen bay hỗn loạn trong gió.

Nhìn hố to trước mắt, trong mắt Âu Dương Vu Phi ánh lên sự sững sờ, khi sự bi thương trôi qua, còn lại chỉ là nỗi đau thương sâu sắc.

Nhưng sự đau thương đó, chỉ lóe lên trong mắt một thoáng rồi thôi, đã bị che giấu đi thật sâu.

Trên khuôn mặt phong lưu, là sự bình tĩnh, sự bình tĩnh và tỉnh táo tuyệt đối.

Ngẩng đầu nhìn hoàng hôn bao phủ khắp bầu trời.

Âu Dương Vu Phi rất nhẹ rất nhẹ nói: “Ta cũng lần đầu tiên đến đây, phương hướng này là cấm địa của Minh Đảo, bất cứ người nào cũng không được vào, trong đó bao gồm cả ta.”

Tiếng nói của Âu Dương Vu Phi rất nhạt, rất nhẹ, gần như không khí.

Hắn cũng là lần đầu tiên.

Vậy là ý của câu chưa nói xong là, bản thân hắn cũng không biết.

Vân Triệu nghe vậy không khỏi nhíu mày thật sâu.

Mà Lưu Nguyệt thì khẽ nghiêng đầu, nhìn thoáng qua Âu Dương Vu Phi.

Hắn cũng là lần đầu tiên tới, Âu Dương Vu Phi chỉ nói là lần đầu tiên tới.

Cũng không có tỏ vẻ hắn không biết chuyện này.

Hắn dùng một cái ngữ điệu mơ hồ để giải thích.

Lưu Nguyệt nghe ra sự mơ hồ của Âu Dương Vu Phi, nhưng không có truy hỏi.

Nếu Âu Dương Vu Phi muốn, thì hắn sẽ tự nói ra.

“Đi thôi, tốt nhất không nên ở đây lâu.” Không truy hỏi Âu Dương Vu Phi, Lưu Nguyệt trầm giọng nói.

Nhiều thi thể trẻ sơ sinh như vậy, phơi bày trong không khí.

Ở đây sẽ có thi độc (khí độc từ thi thể) sinh ra.

Đối với cơ thể người có tổn thương tương đối lớn.

Có thể không để bị nhiễm, thì tốt nhất không nên để bị lây nhiễm phải.

Nghe Lưu Nguyệt nói, Âu Dương Vu Phi gật đầu, giơ tay kín đáo đưa cho ba người một viên thuốc màu đen, sau khi bảo họ ăn vào, thì nâng mắt xác định phương hướng và đường đi, vòng qua cái hố chứa cả vạn thây người này, đi lên trước dẫn đường.

Bốn người im lặng không lên tiếng đi vòng qua cái hố.

Càng đến gần cái hố thì càng nhìn rõ tình trạng bên trong.

Dưới cái hố to đó, tầng dưới cùng nhất, có vài chỗ, xương trắng xuyên qua đất đen, lộ ra có một nửa.

Hiển nhiên, là bọn họ cũng từng được chôn cất cẩn thận rồi.

Nhưng, phía trên tầng thấp nhất này, những bộ xương trắng lộ ra lại vô cùng tán loạn.

Trên bề mặt được rải một chút đất mịn.

Thoạt nhìn rất vội vàng và không tỉ mỉ.

Mà tầng trên cùng, thì gần như không có gì hết.

Như là được trực tiếp ném lên phía trên

Như là ném rác thải, sau khi ném xong, cũng không thèm nhìn tới.

Huống chi là chôn.

Lưu Nguyệt càng đi về phía trước thì càng hoảng sợ.

Nhiều hài cốt trẻ sơ sinh như vậy, trừ đi những bộ xương trắng đó, có rất nhiều bộ vẫn là mới gần đây.

Nó dường như phủ kín cả một tầng trên.

Lớp lớp bột vôi vụn được rải ở trên, càng nhìn càng thấy ghê tợn.

Chẳng qua vẻ ghê tởm đó, không đáng sợ bằng số lượng.

Nhiều lắm, nhiều trẻ sơ sinh như vậy.

Đây gần như là một thành trấn khổng lồ, mới có thể sinh ra số lượng nhiều như vậy.

Tàn sát toàn bộ.

Số lượng như vậy, giống như tàn sát cả một thế hệ mới sinh.

Đây là đang làm cái gì chứ?

Đây rốt cục là có ý gì?

Đây chính là tàn phá tương lai, tàn phá hi vọng a.

Hoàng hôn buông xuống đỉnh đầu, ánh sáng màu trần bì từ từ chiếu xuống.

Thạch Lâm khổng lồ màu đen bao quanh cái hố to, dưới trời chiều kéo dài ra thành một cái bóng đen khổng lồ.

Từng tia sáng chiếu vào cái hố không lồ.

Loại hơi thở u ám mà bi thương này, cùng với khí thế ghê tợn.

Âm trầm, càng làm cho người ta không rét mà run.

Thật giống như đi dọc địa ngục.

Âu Dương Vu Phi, Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt, Vân Triệu bốn người yên lặng bước đi, trầm mặc không nói gì, rất đè nén, rất âm trầm.

“Tại sao?” Trong không khí bị đè nén này.

Kể từ khi nhìn thấy hố to này, Hiên Viên Triệt luôn im lặng, đột nhiên mở miệng hỏi.

Giọng rất trầm, trầm mang theo chút khàn khàn khó nói.

Ngẩng đầu, Hiên Viên Triệt nhìn Âu Dương Vu Phi thật sâu, trong ánh mắt đầy vẻ phức tạp.

“Ta từng đến Minh Đảo rồi, cỏ mọc xanh um, chim chóc nhảy múa, ong bay bướm lượn, nước suối trong vắt, cảnh sắc xinh đẹp, là chốn thần tiên.

Là một chốn tiên cảnh hoàn toàn vượt xa Trung Nguyên, khiến cho người ta vui đến quên cả trời đất.

Không phải là như vầy.

Không phải là núi đen ghê tợn, không phải là những đống xương khô trẻ sơ sinh, không phải là chốn khỉ ho cò gáy này, không phải là địa ngục âm trầm này.

Âu Dương Vu Phi, ngươi nói cho ta biết, đây rốt cuộc có phải là Minh Đảo hay không?”

Nhìn Âu Dương Vu Phi, giọng Hiên Viên Triệt rất trầm.

Hắn đã tới đây rồi, hắn đã tới đây để chữa trị thương thế.

Khi đó, hắn thấy một vùng đất tiên cảnh như thế nào.

Cư dân trên đảo khiêm tốn nhã nhặn, gần gũi thân thiện.

Phát huy tình hữu nghị đến vô cùng.

Mà những cái hồ thần tiên trên đỉnh núi, nước xanh biên biếc, trên đó có vô số hoa thơm cỏ lạ.

Đào xuống một cuốc hoàn toàn có khả năng đào ra nhân sâm ngàn năm, tài nguyên phong phú.

Cảnh đẹp ong bướm quay quanh đó, là thứ mà những nơi khác căn bản không thể nào có.

Đó quả thực là hải ngoại tiên sơn, chốn thần tiên ở.

Nơi đó không phải là bờ biển hung hiểm ngày hôm nay.

Sơn thủy hung ác, đầy mùi máu tanh.

Đây không phải là Minh Đảo trong trí nhớ của hắn.

Nghe câu hỏi của Hiên Viên Triệt, Âu Dương Vu Phi đang đưa lưng về phía ba người, khóe miệng cong lên một nụ cười khổ, một nụ cười đầy tâm trạng.

Trong đó chứa sự bi ai.

Không quay đầu lại, Âu Dương Vu Phi lần nữa ngẩng đầu, nhìn thoáng qua trời đất ở đây.

“Không sai, đây chính là Minh Đảo ngươi đã tới, đây chính là chốn thần tiên.

Cảnh sắc ngươi gặp qua không đổi, cũng không bị phá hủy, chỉ là nó không phải là ở chỗ này mà thôi.”

Ngẩng đầu hít sâu một hơi, Âu Dương Vu Phi quay đâu nhìn Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt, Vân Triệu trầm giọng nói: “ Có nhìn thấy núi Minh Sơn cao vạn nhẫn* kia không. (*đơn vị đo lường thời xưa, một nhẫn bằng 7 hoặc 8 thước)

Đó chính là ngọn núi nguồn dẫn nước cho Minh Đảo.

Ở đó, là nơi sinh nhai.

Còn ở nơi này, là cấm địa.

Ngay cả Vương tôn Minh Đảo cũng không có quyền bước vào cấm địa.”

Lời vừa nói xong, Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt, Vân Triệu ba người vẻ mặt nghiêm túc, nhất tề nhìn chằm chằm Âu Dương Vu Phi, vậy tại sao…

“Cấm địa, mặc dù ta chưa từng tới, nhưng không có nghĩa là ta không biết đến nơi này.

Nơi này, do thế lực cường đại trông chừng, nhưng là phòng thủ vòng ngoài bảo vệ bên trong.

Chứ không như những nơi khác là phòng thủ bên trong cao hơn bên ngoài.

Đối với chúng ta rất có lợi.

Cho nên ta lựa chọn vị trí này trên đảo.

Đừng hỏi ta tại sao lại có tình trạng như vậy, ta trả lời không được.”

Nhanh chóng nói ra những lời này, Âu Dương Vu Phi đột nhiên tăng tốc, vọt tới phía trước.

Thân ảnh kia mờ dần dưới ánh hoàng hôn.

Bao phủ lấy một cổ tức giận và bi thương vô cùng chợt lóe lên rồi biến mất.

Lập tức, Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt, Vân Triệu liếc nhau một cái, không nói bất cứ điều gì, cất bước hướng theo sau Âu Dương Vu Phi mà đi.

Không cần hỏi, dọc đường bọn họ cũng có mắt nhìn thấy.

Bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ biết.

Thân hình bốn người nhanh như chớp, dùng công phu ngay lập tức đã ra khỏi cửa Thạch Lâm.

Mắt thấy sắp ra khỏi Thạch Lâm.

Đột nhiên trong lúc đó có một lực lượng vô cùng cường hãn, giống như tia chớp bắn tới.

Thân thể đang phi nhanh như tuấn mã của Âu Dương Vu Phi ở phía trước vừa dừng lại, trong khoảng khắc thân thể dừng lại ở không trung, giật một cái, lộn ngược lại phía sau.

Hiên Viên Triệt theo sát đó cũng nhanh chóng biến chiêu.

Tay đặt tai bên hông, nhuyễn kiếm ra khỏi vỏ, một kiếm đi tới.

“Ầm.” Chỉ nghe một tiếng va chạm ầm trầm vang lên.

Hiên Viên Triệt chống cự không nổi, liên tiếp lùi về sau mấy bước.

Đột nhiên trong nháy mắt Hiên Viên Triệt lùi về sau, Lưu Nguyệt cầm chủy thủ trong tay vượt qua.

Ngón tay như cắt đậu hũ, cắm thẳng vào núi đá bên cạnh Lưu Nguyệt, bám sâu vào bên trong.

Lực ngón tay thật mạnh mẽ và sắc bén.

Một bóng người xông thẳng sát bên người mà qua, Lưu Nguyệt lạnh lùng híp mắt lại.

Ngón tay đã bắn ra Thiên Tàm Ti, nam nhân kia tránh được, lập tức bù thêm một cái nữa, trực tiếp vòng ngang qua cổ của nam nhân kia.

Lưu Nguyệt liền trở tay, một phát bắt được hai đầu của Thiên Tàm Ti.

Giống như trước kia nàng từng cầm dây cung giết người vậy.

Thiên Tàm Ti nhanh như chớp quấn ngang dọc cổ của người đó.

Lưu Nguyệt dùng hết sức thu dây lại, liền siết chặt cổ.

Vẻ băng lãnh trong mắt người đó chợt lóe một cái, không để ý sợi tơ trên cổ, trở tay xoay người bắt lấy ót của Lưu Nguyệt, như muốn chọc ra vài cái lỗ thủng.

Vốn khoảng cách giữa hai người rất gần, dưới một chiêu này mắt thấy Lưu Nguyệt khó mà thoát khỏi độc thủ.

Vân Triệu cầm kiếm điên cuồng mà lên, cùng Hiên Viên Triệt đang nghiêng người tấn công xông lên.

Kiếm trong tay song kiếm hợp bích, khí thế kinh người.

Trong nháy mắt, chỉ thấy những tia máu chợt lóe.

Bụng của người nọ đồng thời bị đâm hai lỗ lớn.

Mà bàn tay định bắt Lưu Nguyệt lại bị Âu Dương Vu Phi một kiếm vượt qua ngăn cản.

Máu trào ra, nam nhân đang bị vây trong sự tấn công của bốn người, cổ họng phát ra tiếng ú ớ, nhưng lại không nói ra được một lời nào.

Chỉ là đôi mắt độc ác, chứa đầy sự oán giận nhìn chằm chằm Âu Dương Vu Phi.

Dù cho đến hơi thở cuối cùng, cũng không dời mắt đi một giây nào.

“Khốn kiếp.” Thu lại Thiên Tàm Ti, Lưu Nguyệt đột nhiên mắng một câu thô tục.

Tầm mắt quét về phía hòn đá đối diện, phía trên đã có một cái lỗ thật sâu.

Nếu vừa rồi nàng chậm một chút thì đầu đã sớm vỡ toang rồi.

Chỉ mới một thủ vệ xuất hiện mà võ công đã mạnh như thế.

Cần tới bốn người bọn họ xuất thủ, quả thật chính là không thể chấp nhận được.

“Không sao chứ?” Hiên Viên Triệt đến gần Lưu Nguyệt.

“Không sao.”

“Đây chính là đệ tử của Vô Tướng Kim Cương đó.” Lưu Nguyệt vừa nói xong, Âu Dương Vu Phi lạnh lùng lên tiếng nói.

Gật đầu, Vân Triệu vẫn không trả lời.

Chỉ nhìn người này trước khi chết ác độc nhìn Âu Dương Vu Phi như vậy, thì biết thân phận hắn cũng không khó đoán.

Âu Dương Vu Phi cũng không đợi Hiên Viên Triệt trả lời.

Trực tiếp một kiếm lật tên đệ tử Vô tướng Kim Cương thủ vệ nơi này lên, ném xuống cái hố to đó.

Trầm giọng nói: “Đi.”

Đây là cấm địa, rất ít người phòng thủ, cũng là một loại ưu thế.

Chẳng qua người phong thủ đều là những người cao cấp.

Đụng phải một người thì còn dễ ứng phó, nếu như tạp ra tiếng động hấp dẫn nhiều người tới, như vậy bọn họ coi như lập tức xong đời.

Ba người Lưu Nguyệt nghe vậy, không nói hai lời liền đi theo Âu Dương Vu Phi sẽ không đi phía ngoài Thạch Lâm.

Mặt trời từ từ lặn xuống phía Tây.

Loại hoàng hôn này, càng ngày càng làm cho núi đen đất đen ở đây càng âm trầm.

“Minh Đảo phân ra ba tầng phòng tuyến, trên ba tầng phòng tuyến này có ba con đường phải vượt qua gác kiểm tra.

Tầng phòng tuyến thứ nhất, chính là bờ biển và phạm vi trăm dặm ngoài đảo này, là tầng thứ nhất, nên tương đối yếu kém.

Tầng thứ hai, chính là phạm vi hai trăm dặm từ trong đất liền tính ra, tầng phòng tuyến thứ hai này, phòng thủ so với tầng thứ nhất cao đến không phải cùng một cấp bậc.

Về phần tầng thứ ba, chính là trung tâm của Minh Đảo là chỗ của Vương cung.

Phòng ngự nơi đó, thì chờ chúng ta qua hai tầng này rồi hãy nói.”

Mặt trời lặn xuống, mặt trăng mọc lên, màu đen mông lung bắt đầu tràn ngập đất trời.

Âu Dương Vu Phi vừa dẫn Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt, Vân Triệu hướng nơi Vương Cung Minh Đảo đi tới, vừa nhanh chóng giới thiệu sơ qua.

Lưu Nguyệt vừa nghe, vừa đánh giá tình hình.

Thời gian mười ngày, chưa nói dọc đường đi bị ngăn trở, cả quãng đường cũng hơn ba trăm dặm.

Thật đúng là việc vô cùng gian nan.

“Tầng phòng thủ thứ nhất, chúng ta phải chú ý…”

Trong bóng đêm, thân hình Âu Dương Vu Phi đang chạy gấp đột nhiên dừng lại, giống như lợi kiếm đang vung chợt khựng lại, loại cảm giác này vô cùng quỷ dị.

Song lúc này, ba người Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt, Vân Triệu đang chạy nhanh cũng đồng thời dừng lại.

Bốn người trong nháy mắt tựa như tảng đá, cả người cứng ngắc.

Ánh trăng từ trên trời chiếu xuống xuyên qua ngọn cây.

Chiếu rọi rõ ràng cảnh sắc trước mắt bốn người.

Trong ánh trăng ở đây, chỉ thấy trước mắt bốn người Lưu Nguyệt.

Nhiều bóng người mặc trường bào màu đen giống như đệ tử Vô tướng Kim Cương, đang từ trong rừng chậm rãi bước ra.

Dày đặc, nhìn qua lướt một cái, dường như có chừng hơn trăm người.

Chậm rãi mà đến, hướng đến phía bọn họ, trường bào màu đen kia dưới bóng đêm, dâng lên sự quỷ dị vô cùng.

Lặng yên không một tiếng động liền bao vây lấy bọn họ.

Một đệ tử của Vô tướng Kim Cương, cần đến bốn người họ hợp sức giết.

Lúc này, trên cả trăm người công lực như vậy, bọn họ…

Ánh trăng sáng tỏ lan tràn, không khí bị đè nén làm cho người ta hít thở không thông.

back top