Chương 724: Cửa ải thứ nhất
“Ta được làm cha, được làm cha rồi.”
Cúi đầu thở nhẹ, sau đó đột nhiên kêu to một tiếng.
Chỉ thấy trong ánh trăng mờ mờ, Hiên Viên Triệt đột nhiên nhảy cẫng lên một cái, ôm Lưu Nguyệt vào lòng, tiếng cười lớn ha ha vang vọng xung quanh.
Nhìn bộ dạng đó, muốn có bao nhiêu hưng phấn thì có bấy nhiêu hưng phấn.
Ha ha, hắn được làm cha rồi, được làm cha rồi.
“Này, này, ngươi nhỏ giọng một chút, nhỏ giọng một chút, ngươi không muốn sống nữa à.”
Âu Dương Vu Phi bị Hiên Viên Triệt gào to một tiếng như vậy, cũng kích động nhảy lên, khoa chân múa tay quát khẽ với bộ dáng vui mừng của Hiên Viên Triệt.
Vân Triệu bên cạnh đi tới, thấy như vậy khóe miệng không khỏi cong lên, cười cười.
Cả đời này, chưa từng thấy qua tên Hiên Viên Triệt lãnh khốc trầm ổn lại ngốc đến mức này.
Lưu Nguyệt bị Hiên Viên Triệt ôm vào lòng, bị hắn kêu la ầm ĩ như vậy, đang lặng người cũng bừng tỉnh lại.
Không khỏi cong cong khóe miệng.
Một tay vuốt ve bụng, một tay ôm lấy cổ Hiên Viên Triệt, mặt mày đều rạng rỡ nụ cười: “Ta có con rồi, ta được làm mẹ rồi.”
Làm mẹ rồi, được làm mẹ rồi, nàng đã có hài tử của mình.
Đây là vấn đề mà nàng chưa từng nghĩ qua.
Chưa từng nghĩ tới bản thân sẽ được hạnh phúc vẹn toàn.
Lúc này, lại có được rồi, có được rồi.
Làm sao mà nàng không thích, không vui mừng cho được.
Hiên Viên Triệt ôm Lưu Nguyệt, nghe vậy dùng sức gật đầu nói: “Chúng ta có con rồi, chúng ta có con rồi đó, chúng ta có…”
Nói đến đây giọng nói có chút run run, dường như nói không thành lời.
Niềm vui tràn ngập đôi mắt Lưu Nguyệt, cảm giác được tâm tình dao động của Hiên Viên Triệt.
Không khỏi vươn hai tay, ôm thật chặt cổ Hiên Viên Triệt, chôn mặt ở hõm cổ của hắn, ôm lấy thật chặt.
Bọn họ đã trải qua quá nhiều gian nan rồi.
Có thể đi đến được ngày hôm nay, có thể đi tới được đến bước này.
Đã trải qua quá nhiều, quá nhiều rồi.
Tình cảm bọn họ có được không dễ dàng, hài tử bọn họ có được càng không dễ dàng nữa.
Ban đêm, gió thu nhẹ nhàng thổi qua đại lục, mát mẻ nhẹ nhàng vô cùng
Ánh trăng mông lung, bao phủ lấy thân ảnh hai người đang ôm nhau.
Đó là một vẻ đẹp nhu hòa vô hạn.
Đứng bên cạnh, Vân Triệu nhìn Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt đang ôm nhau thật chặt.
Trong mắt hiện lên sự hâm mộ, nụ cười trên khóe miệng lại càng sâu.
Chúc phúc, lần này, hắn không còn có ý nghĩ gì khác trong đầu, ngoài sự chúc phúc, chúc phúc cho huynh đệ của mình.
Đời này, có thể cùng người mình yêu nhất cùng nhau sinh con dưỡng cái.
Đó là chuyện hạnh phúc đến cỡ nào.
Bên kia, Âu Dương Vu Phi tựa vào vách đá, nhìn Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt đã im lặng ôm nhau.
Hai mắt nhìn Lưu Nguyệt một cái thật sâu.
Ánh mắt chậm rãi rời khỏi.
Trên mặt vẫn như cũ tràn đầy vẻ vô tư lự và phong lưu, nhưng ánh mắt lại sâu không thấy đáy, không nhìn rõ được trong nơi sâu thẳm đấy rốt cục là cái gì đang dao động.
Gió thổi qua ngọn cây, đêm nay là một đêm tốt đẹp.
Sau một lúc im lặng ôm nhau, Âu Dương Vu Phi duỗi lưng một cái, phá vỡ sự trầm mặc.
Vẻ mặt biểu lộ cười như không cười, khinh khinh nói: “Xong chưa vậy, muốn ôm cả đời đến hóa thành đá luôn à?
Cũng hơn ba tháng rồi, lại không phát hiện ra, bây giờ mới biết mừng, thật là.”
Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt đang ôm nhau, nghe nói vậy mới khẽ nới lỏng.
Hiên Viên Triệt giơ một tay ra, ôm Lưu Nguyệt ngồi lên đùi, một tay vuốt bụng Lưu Nguyệt, mở to miệng nói: “Đã lớn như vậy rồi sao.”
Lưu Nguyệt đang trong kích động từ từ bình ổn lại, nghe vậy khóe miệng co quắp lại.
Cúi đầu nhìn bụng mình, lẩm bẩm: “Ta thật là không biết.”
Nàng thật sự không biết, nàng biết rất nhiều, nhưng từ trước đến nay chưa được chỉ dạy qua người mang thai sinh con là như thế nào, sẽ có phản ứng gì.
Hơn nữa, trong khoảng thời gian này thật sự là bận quá.
Nàng nào có thời gian rảnh rỗi và tâm tình đi chú ý đến chuyện khác.
Hơn nữa, cũng không biết là thân thể nàng tốt hay là đứa bé có tướng vượng mẫu (hợp tướng số với người mẹ).
Nàng thật là một chút dấu hiệu gì cũng không có.
Nếu không phải hôm nay cái mùi đó kích thích nàng không ít, thì cũng không phát hiện ra dấu hiệu gì.
Nhìn thấy sự mờ mịt và ảo não của Lưu Nguyệt, Vân Triệu bên cạnh lắc đầu cười: “Thật không biết nên nói nàng cường hãn đến thế nào nữa.”
Mang thai ba tháng đầu là dễ sảy thai nhất.
Ai ngờ Lưu Nguyệt có thể chạy có thể nhảy, còn cưỡi ngựa đánh giặc, lặn xuống biển mò cá.
Tinh lực tràn đầy như vậy, đứa nhỏ còn ổn, có phải do Lưu Nguyệt là quái thai, hay đứa nhỏ này cũng là quái thai a?
Vân Triệu đối với tin tức này vô cùng hoài nghi.
“Mang thai là chuyện tốt, nhưng mà hiện tại ta cảm thấy chưa chắc là chuyện tốt.”
Âu Dương Vu Phi vẫn hai tay ôm ngực, sau khi nhìn Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt, đột nhiên đè thấp giọng nói, giọng rất thấp.
Vừa nói xong, không chỉ có sắc mặt Vân Triệu khẽ biến.
Ngay cả Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt đang trầm tĩnh trong niềm vui cực lớn cũng trầm mặt xuống.
Đúng vậy, đây vốn là tin tốt, nhưng rơi vào thời điểm nguy hiểm lúc này…
Không có thuyền, không thể ra khỏi đảo.
Phía trước thì nguy hiểm trùng trùng, một khi đi sâu vào…
Hiên Viên Triệt, Âu Dương Vu Phi, Vân Triệu nhíu mày thật sâu.
Lưu Nguyệt nhìn ba người đang cau mày, vuốt ve bụng, đột nhiên khẽ mỉm cười nói: “Không phải là chuyện tốt thì cũng phải là chuyện tốt.
Có hài tử bảo hộ, lần này nhất định ta sẽ nắm được Minh Đảo.”
Dứt lời, Lưu Nguyệt cười rạng rỡ, nụ cười cực kỳ tự tin.
Vốn đám người Hiên Viên Triệt đang lo lắng tới một ngày nếu để Minh Đảo phát hiện ra, thần kinh có chút căng thẳng thấp thỏm.
Thấy Lưu Nguyệt cười tự tin như vậy, nhất tề không khỏi sửng sốt.
Tâm tình căng thẳng đó, đột nhiên cũng nhẹ nhàng đi một chút.
Không biết có phải bị nụ cười tự tin của Lưu Nguyệt lây sang hay không.
Lưu Nguyệt vuốt ve bụng, cười rạng rỡ với Hiên Viên Triệt, thật giống như một chút cũng không lo lắng.
Không biết sao, nàng thật sự là một chút cũng không lo lắng.
Thật giống như ăn phải thuốc kích thích, tinh thần phấn khởi, vô cùng tự tin.
Cảm giác được sinh mạng trong bụng, giống như định hải thần châm, chạm vào trái tim của nàng.
Nhìn thần thái sáng láng, giống như hận không thể ngay bây giờ xông đến Bích Tinh Cung, tiêu diệt Vương tôn, Lưu Nguyệt vô cùng tự tin như vậy, mặt Âu Dương Vu Phi đầy hắc tuyến.
Từng nghe nói, có khi mang thai đứa trẻ sẽ giúp người mẹ vượng mẫu .
Nhưng, chưa từng thấy đứa trẻ nào “vượng” đến như vậy.
Lưu Nguyệt vốn là một thân sát khí, lần mang thai này, không những không rửa bớt sát khí đi, ngược lại còn nhiều hơn, thật là.
“Nếu nàng không xem đó là vấn đề, vậy thì chúng ta tiếp tục tiến lên phía trước thôi.”
Âu Dương Vu Phi đứng vững nhìn Lưu Nguyệt.
Lưu Nguyệt vô cùng hưng phấn đứng lên, còn chưa đợi nàng nói xong, Hiên Viên Triệt đang ôm nàng liền lên tiếng: “Nàng chậm một chút, chậm một chút.”
Hắn không mang thai, hắn không “vượng” nổi a.
Vân Triệu bên cạnh thấy Hiên Viên Triệt cẩn thận từng ly từng tí che chở cho Lưu Nguyệt.
Cảm giác như một khắc trước còn là con hùng ưng, một khắc sau liền biến thành gà mẹ, sự khác biệt này, quả thật là một trời một vực.
Không khỏi trợn mắt, lắc đầu cười nhẹ.
“Ta không sao, đi, diệt cái lão bất tử kia đi.”
Lưu Nguyệt thấy vậy hào sảng vỗ vai Hiên Viên Triệt một cái, mở miệng là muốn đi giết người.
Hiên Viên Triệt thấy vậy, vội vàng giơ tay ôm Lưu Nguyệt lại: “Ta ôm nàng đi.”
Không thể quay lại, chỉ có thể đi tới.
Nếu không có cách nào để lựa chọn, vậy hắn chỉ có thể cố hết sức bảo vệ nữ nhân và hài tử của hắn thôi.
Lưu Nguyệt thấy Hiên Viên Triệt từng chút ôm nàng đi lên phía trước, mặt không khỏi đen lại.
Đường đi phía trước biết bao nhiêu dặm, cứ ôm như vậy đi qua sao?
Nàng chẳng qua là mang thai, chứ không phải là mất năng lực hoạt động.
Nhất thời, bắt lấy Hiên Viên Triệt, trừng mắt một cái.
Hiên Viên Triệt trừng mắt lại, kiên quyết không buông.
Hai người nhất thời lôi lôi kéo kéo.
Âu Dương Vu Phi đứng bên cạnh thấy vậy, trợn mắt lên trời.
Xoay người, kéo Vân Triệu đi đến bên rừng cây.
“Ta có thể tự đi, Triệt, không phải chuyện gì lớn.”
“Không được, nàng không thể mệt mỏi được.”
“Triệt, sẽ không ảnh hưởng đến hài tử đâu, ta biết làm sao để bảo vệ mình mà.”
“Không được, ta không yên tâm.”
“Triệt…”
“…”
Đang trong quá trình tranh chấp, không có kết quả.
“Lên đi, kiếp trước chắc chắn ta đã thiếu nợ hai người các ngươi mà.”
Đang trong cuộc tranh chấp vô nghĩa, Âu Dương Vu Phi và Vân Triệu liền đi tới, Âu Dương Vu Phi đen mặt, bất đắc dĩ nói.
Nghe vậy, Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt nhất tề quay đầu lại.
Chỉ thấy trong tay Âu Dương Vu Phi và Vân Triệu là một cái ghế tre giống hiện đại dùng.
Hai cây gỗ hai bên, ở giữa lấy một ít dây mây chắc buộc lại, cực kỳ đơn giản, nhìn qua cũng có thể xem là cái ghế.
Vừa đủ cho một người ngồi.
Thấy hai người nhìn sang, Âu Dương Vu Phi, trực tiếp đưa qua, đem một đầu chiếc ghế tre đơn giản đưa cho Hiên Viên Triệt.
“Lão bà của ngươi, ngươi tự mang đi.”
Vân Triệu bên kia nghe nói vậy, hếch mặt với Hiên Viên Triệt nói: “Ngươi nợ ta một lần.”
Đáp lại hắn là Hiên Viên Triệt đang cẩn thận đỡ Lưu Nguyệt đang mặt mày bất đắc dĩ, ngồi lên ghế tre đơn giản, cùng Vân Triệu nâng ghế lên, xuất phát.
Ánh trăng bàng bạc sáng tỏ chiếu xuống.
Rọi lên khuôn mặt thiết huyết của Lưu Nguyệt, khiến nó càng thêm quái dị mờ ảo.
Quay lại thôn trang bị đốt cháy khi nãy một lần nữa.
Một khắc trước vẫn còn là ngọn lửa bay múa, cảnh tượng cực kỳ bi thảm.
Nhưng chỉ thời gian ngắn sau.
Ngọn lửa đã tắt, một chút tàn lửa lóe lên cũng không có.
Mặt đất cũng bị san bằng sạch sẽ.
Bên trên, nơi vốn là nhà cửa, ruộng vườn, giờ toàn bộ đã bị san bằng thành bình địa.
Vô số bùn đất phủ lên phía trên, rất mới, thậm chí còn tản ra mùi cỏ non.
Từ xa nhìn qua, đây chính là một mảnh sân cỏ, giống như vốn dĩ nó là một sân cỏ bình yên tươi đẹp như vậy.
Bốn người Hiên Viên Triệt lúc đến đây, trố mắt nhìn một hồi.
Nếu không phải tối này bọn họ tận mắt nhìn qua, có ai biết được đây từng là một thôn trang.
Thủ pháp rất gọn gàng.
Tốc độ rất nhanh.
“Những người đó đã xảy ra chuyện gì?” Hiên Viên Triệt bị tin tức Lưu Nguyệt mang thai kích động quên đi mất hỏi lại Âu Dương Vu Phi, thấy tình hình như vậy lập tức lại nhớ ra.
“Ta cảm thấy hẳn là thi độc*.” (* khí độc sinh ra từ các xác chết.)
Âu Dương Vu Phi vẫn chưa trả lời, Vân Triệu đã mở miệng.
Hắn cũng thù Minh Đảo, nhưng mà không có oán hận nhiều như Âu Dương Vu
Phi, Hiên Triệt và Lưu Nguyệt.
Vì vậy, đầu óc còn có thể tỉnh táo.
“Cái hố khổng lồ có vạn người như vậy, không chôn cất tốt, sẽ sinh ra thi độc.
Hơn nữa lại có người trông chừng.
Ta nghĩ hẳn là người trông thôn kia là người trông chừng cái hố đó, hoặc là có tiếp xúc qua, dẫn đến bị nhiễm độc.”
Vân Triệu vừa mang Lưu Nguyệt đi vừa trầm giọng nói.
“Đúng là thi độc.” Lưu Nguyệt nghe vậy cũng gật đầu.
Cũng không biết làm sao, nàng cảm thấy hiện tại đầu óc rất tỉnh táo, lúc đầu nhìn không thấy rõ sự việc, bây giờ vừa nghĩ liền hiểu được.
Cũng không biết có phải mình hưng phấn quá hay không.
“Chẳng qua thủ đoạn thật quá tàn nhẫn, Vu Phi, không có thuốc nào khống chế được sao? Ta cảm thấy được Minh Đảo không phải là không có linh dược a.”
Lưu Nguyệt quay đầu nhìn Âu Dương Vu Phi.
Minh Đảo, đây chính là thánh địa.
Năm đó, Hiên Viên Triệt bệnh nặng như vậy còn chữa hết được.
Độc thi này, làm sao lại không giải được.
Âu Dương Vu Phi nghe Lưu Nguyệt hỏi, chậm rãi lắc đầu nói: “Điểm này ta không rõ lắm.
Chẳng qua nếu đã biến thành hình dạng như vậy, thì không có giải dược.”
Không có giải dược? Không tin.
Lúc mới vào Âu Dương Vu Phi rõ ràng có cho bọn họ uống qua cái gì đó.
Chẳng qua, nếu Âu Dương Vu Phi đã không thắc mắc, thì bọn họ còn hỏi cái gì nữa, Minh Đảo lại không phải người nhà của bọn họ.
Một đêm vô sự, xông thẳng mà đi.
Một đường bôn chạy, Hiên Viên Triệt, Âu Dương Vu Phi, Vân Triệu, đó là ba đại cao thủ đương thời.
Tốc độ này thật sự không phải là bình thường
Lúc sắc trời vừa sáng, đã đi tắt đến cửa ải thứ nhất.
“Nàng cứ đợi ở chỗ này đi, nếu để ta phát hiện ra nàng chạy loạn, để xem ta làm thế nào thu thập nàng.”
Ở nơi ẩn nấp, Hiên Viên Triệt nhìn chằm chằm vẻ mặt tươi cười của Lưu Nguyệt, khuôn mặt nghiêm túc dặn dò.
Phá cửa ải, nếu là trước đây, thì nhất định sẽ không thể thiếu Lưu Nguyệt.
Hiện tại, có chết cũng không để nàng đi.
“Được, ta ở đây chờ chàng.” Lưu Nguyệt cười bất đắc dĩ, cũng cười hạnh phúc.
Thấy Lưu Nguyệt sảng khoái đáp ứng, Hiên Viên Triệt mãn nguyện gật đầu, dặn đi dặn lại.
Cùng với Âu Dương Vu Phi và Vân Triệu hướng cửa ải đầu tiên mà đi.
Mặc dù thiếu Lưu Nguyệt là một tổn thất tương đối.
Nhưng, lúc này Âu Dương Vu Phi và Vân Triệu, cũng không mong Lưu Nguyệt đi.
Nàng đi, nói không chừng bọn họ ngược lại càng thêm vướng chân vướng tay, luôn luôn phải chú tâm bảo vệ nàng.
Ba người bay một cái biến mất trong nắng mai.
Lưu Nguyệt híp mắt nhìn ba người đi xa, đứng dậy, quay đầu nhanh chóng hướng lối vào mà đi.
Muốn nàng biết điều một chút ở chỗ này mà chờ, quả thực hoàn toàn không có khả năng.
Nàng không phải là người mang thai rồi thì cái gì cũng không dám làm.
Nàng lúc này, tinh thần phấn chấn còn có thể bắt cả rồng trên trời.
Ánh nắng rực rỡ, đám người Hiên Viên Triệt đang hướng đến cửa ải đầu tiên, không hề biết Lưu Nguyệt đã chạy rồi.
Cửa ải đầu tiên.
Trên đường đi, Âu Dương Vu Phi đã nói tỉ mỉ. Đây chính là do người chế tạo Mộc Đầu Nhân trấn thủ.
Những tảng đá lớn màu đen, được chất cao thành tường, dường như không cách nào leo qua được, đi vòng quanh, nhìn cũng không thấy được tận cùng.
Giống như một con Hắc Long, phân cách ranh giới lãnh địa của dân nghèo và quý tộc.
Ải đầu tiên, có bốn cửa, bốn cái chuông vàng to treo trên cao.
Nhưng chưa từng có người nào đến nơi này rung chuông phá cửa.
Đứng dưới tường cao, Âu Dương Vu Phi lạnh lùng nhìn lướt qua cửa thành đang đóng.
Ngón tay bắn ra, một đạo kình phong lập tức đụng vào chiếc chuông vàng treo trên cao đó.
“Ầm.” Tiếng chuông thanh thúy vang lên cả một phương trời đất nơi đây.
Cửa thành dày cộm đó, trong lúc tiếng chuông vàng đang vang lên thì chậm chậm mở ra, lộ ra một hàng lang đen nhánh bên trong.
Hiên Viên Triệt, Âu Dương Vu Phi, Vân Triệu cũng không nhìn gì nhiều, nắm chặt vũ khí trong tay, cất bước đi vào.
Hành lang quanh co, đi qua mấy cửa nữa thì đến một đại sảnh nằm ngang dọc phía trước.
Trên đại sảnh đen âm trầm là một thiếu niên mặc hắc bào ngồi ở trên cao, trong tay còn cầm một công cụ bằng gỗ.
Dưới tay của hắn, đứng thẳng tắp hàng trăm Mộc Đầu Nhân.
Nhìn qua chỉ là một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, đang nhàn nhã quét mắt nhìn ba người Hiên Viên Triệt.
Ánh mắt rơi vào trên người Âu Dương Vu Phi.
“Âu Dương ca ca, huynh lại chọn đường này để đi?
Khó trách những chỗ khác không nhận được tin tức của huynh, huynh cho rằng ta rất dễ đối phó phải không?
Cho nên, đặc biệt tới tìm ta.”
Dứt lời, làm như đang nghi ngờ mà khẽ nghiêng đầu.
Âu Dương Vu Phi thấy vậy cười khổ một tiếng, nhìn thiếu niên nói: “Nếu ta biết hôm nay ngươi ở đây, ta đã không chọn từ chỗ này mà lên rồi.”
Thiếu niên nghe vậy, gật đầu chợt nói: “Ta biết mà, ta không kém cỏi a.
Âu Dương ca ca, vậy vận khí của huynh không tốt rồi.
Ta hôm qua mới đến nơi này, tới đây để luyện một nhóm Mộc Đầu Nhân mới.”
Dứt lời lại nghịch ngợm le lưỡi với Âu Dương Vu Phi.
Thoạt nhìn như một tiểu quỷ nghịch ngợm.
Làm cho Hiên Viên Triệt và Vân Triệu tai mắt càng tỉnh táo, trong lòng lại càng thêm căng thẳng.
Đây chính là đại sư chế luyện Mộc Đầu Nhân, người mà Âu Dương Vu Phi nói là khó đối phó nhất, lại chỉ là tiểu oa nhi (trẻ con), thật là…
Bang bang, phất phất dụng cụ gỗ trong tay.
Thiếu niên kia cười với Âu Dương Vu Phi một tiếng rồi nói: “Nếu Âu Dương ca ca đã chọn ta, vậy thì bắt đầu thôi.
Ta còn có chuyện cần làm.
Vượt qua thì sống, không qua được thì chết.
Âu Dương ca ca phải cẩn thận, nhóm Mộc Đầu nhân của ta đấy, là ta mới chế tạo ra, rất lợi hại đó.”
Lông mày cong cong, cười một tiếng, thiếu niên kia đột nhiên vung tay lên.
Làm một thủ pháp đem những vật nhỏ như hạt gạo bắn ra như mưa hoa giăng đầy trời ra ngoài, rơi sàn sạt trên thân những Mộc Đầu Nhân vốn không hề nhúc nhích.
“Ầm.” Cùng lúc này cửa đại sảnh đóng lại.
Mộc Đầu Nhân thân hình chợt động, quơ đại đao, liền hướng tới ba người trong đại sảnh máy móc đi tới.
Hiên Viên Triệt, Âu Dương Vu Phi, Vân Triệu lập tức áp lưng vào nhau.
Tạo thành thế trận tam giác vàng phòng ngự.
“Cẩn thận một chút.” Lợi kiếm ra khỏi vỏ, sát khí tung bay.
Trận thế phối hợp hoàn mỹ không chút sơ hở của Mộc Đầu Nhân mở ra, trường đao giơ lên cao.
Đây là một trận lấy ba địch cả trăm người, thậm chí còn hơn cả chiến tranh.
Mà lúc Hiên Viên Triệt, Vân Triệu, Âu Dương Vu Phi tiến vào cửa ải thứ nhất, lúc bắt đầu phá ải.
Lưu Nguyệt đang trên một con đường mòn nhỏ chạy đi chạy lại, khiêng một cái thùng gỗ thở hổn hển xuất hiện tại trước tường thành cửa quan thứ nhất.
May là Âu Dương Vu Phi chọn được nơi tốt.
Thật sự là không có mấy người, dọc đường đi vô cùng thuận lợi.
Ầm một tiếng thả thùng gỗ trong tay xuống, Lưu Nguyệt xoa xoa cánh tay, liếc nhìn tường thành dài đằng đẳng trước mắt.
Nàng không hiểu cơ quan, thì phương hướng của cửa lớn đi vào làm sao tìm được bây giờ?
Nhìn thoáng qua nơi này, Lưu Nguyệt nhướng mày, khóe miệng vẽ lên một chút cười lạnh.
Nghiêng đầu, vén váy lộ ra y phục không thấm nước, từ bên trong quần áo móc ra một cái túi nhỏ.
Nàng lên Minh Đảo không giống như Âu Dương Vu Phi, Hiên Viên Triệt, Vân Triệu mang theo một thanh kiếm, vô cùng quang minh chính đại.
Nàng thì thích ngầm ngầm hơn.
Vì vậy, chuẩn bị đồ ôm sát thân, bên trong là võ trang đầy đủ.
Ngay cả Hiên Viên Triệt cũng không biết.
Từ trong quần áo móc ra một quả bom đất màu đen nhỏ như tay em bé, Lưu Nguyệt ấn dán lên tường thành không chút khe hở này.
Sau đó khiêng thùng gỗ lui về phía sau mấy bước.
Vung Thiên Tàm Ti trong tay một cái, mang theo một mồi lửa nhỏ đốt cháy viên thuốc nổ màu đen kia.
“Ầm.” Chỉ nghe một tiếng nổ mãnh liệt vang lên, đinh tai nhức óc.
Thiếu niên ngồi ở phòng trong tường thành, nghe tiếng nổ phá hủy cực đại vang lên, khẽ nhướn mày.
Đang tiếp tục lắng nghe, lại không có chút âm thanh gì nữa.
Sau đó, tiếp tục xem kịch chiến phía dưới.
Đoán chừng là thính giác hắn quá mẫn cảm, nghe lầm.
Mà cùng lúc này, Hiên Viên Triệt, Âu Dương Vu Phi, Vân Triệu đang lâm vào kịch chiến phía dưới.
Tập trung tinh thần phối hợp chặt chẽ trước tình huống trước mặt, một đao chém xuống, trúng được bao nhiêu Mộc Đầu Nhân đang đòi mạng bọn họ thì tốt bấy nhiêu.
Nào còn bận tậm đến những cái khác, căn bản một chút động tĩnh bên ngoài cũng không nghe thấy.
Trong khói đen đang cuồn cuộn tản ra, những tảng đá bị lực cường đại phá vỡ cũng bay ra mọi hướng.
Khói bụi lắng xuống, trên tường thành vô biên lộ ra một cái lỗ đủ để một người đi qua.
Phủi tay, Lưu Nguyệt nhấc thùng gỗ lên, khiêng đi qua cái lỗ đó.
Không có khe hở, không có khe hở thì sợ cái gì.
Lão tử phá cho ra một cái.
Khiêng thùng gỗ, Lưu Nguyệt nghênh ngang tiến vào cửa ải đầu tiên đó.
Vừa vào cửa ải, bên trong không phải là cảnh tượng thiên địa đảo lộn gì khác, mà là một phòng ngủ.
Hiển nhiên, phía sau tường thành này chính là một phòng ngủ lớn, mà Lưu Nguyệt phá một cái lỗ này, phá đúng ngay vào phòng ngủ của kẻ trấn thủ.
Mà bên trong phòng ngủ này, dọc theo góc tường cũng có không ít Mộc Đầu Nhân đang đứng.
Lưu Nguyệt thấy vậy trở tay mở thùng gỗ, cẩn thận tuyệt không dựa gần vào bất kỳ Mộc Đầu Nhân, bắt đầu đổ dầu màu nâu trong thùng gỗ ra.
Dầu hỏa, là đồ còn dư lại sau khi đốt cháy thôn trang kia.
Lửa lớn như vậy, có thể trong nháy mắt vây khốn cả thôn trang.
Trừ việc dùng những thứ như dầu hỏa này hoặc là một loại rượu dẫn cháy, thì không thể nào có thể nhanh như vậy.
Quả nhiên, nàng lường trước không tệ, còn thừa lại một thùng dầu hỏa như vậy.
Màu nâu đen của dầu hỏa nhẹ nhàng chảy xuống theo dưới chân Mộc Đầu Nhân không nhúc nhích, thấm vào cả một vùng này.
Lưu Nguyệt thấy vậy, khiêng thùng gỗ lên lui về phía sau hướng đi ra ngoài.
Dọc đường một người cũng không có.
Không biết có phải là người ở cửa ải này quá tự tin vào uy lực của Mộc Đầu Nhân.
Chẳng sao, Lưu Nguyệt cho rằng đây cũng là chuyện tốt.
Dầu hỏa từ phòng ngủ chảy dọc theo ra hậu sảnh, nội thất, hành lang, sảnh trái…
Tất cả khu vực bên trái, đều bị Lưu Nguyệt rưới đầy dầu hỏa, thấm vào không dưới mấy trăm Mộc Đầu Nhân.
Cổ tay khẽ nhấc, Lưu Nguyệt nâng lên nửa thùng dầu hỏa còn dư lại.
Vung tay lên, một ánh lửa nhẹ nhàng rơi vào một đường dẫn dầu hỏa nhỏ.
Lập tức, một cái hỏa tuyến bay ra, hướng toàn bộ khu vực bên trái của cửa ải này đốt sạch.
“Ầm.” Ngọn lửa nhè nhẹ lượn lờ.
Dùng một tư thế vô cùng tao nhã, một màu sắc vô cùng mỹ lệ, cuộn lên bao trùm tất cả.
Trong nháy mắt, lan tràn mở ra, cắn nuốt tất cả kiến trúc nơi này.
Những Mộc Đầu Nhân uy lực vô cùng, không nhúc nhích đó, bị cả ngọn lửa vây quanh.
Bọn họ sẽ mãi mãi bị vây chặt trong hỏa ngục.
Lưu Nguyệt cũng không thèm nhìn tới ngọn lửa ưu nhã phía sau, dẫn nửa thùng dầu còn lại, chậm rãi đi tới khu vực bên phải của cửa ải.
Mộc Đầu Nhân lợi hại thì có ích gì.
Dùng lửa đốt, không tin là không hủy được bọn họ.
Dạo này, còn chưa nghe thấy Mộc Đầu Nhân không sợ lửa.
Khiêng thùng gỗ, Lưu Nguyệt một thân tràn đầy sức lực.
Minh Đảo lợi hại thì thế nào, thiên tài nhiều vô cùng thì sao a.
Lưu Nguyệt nàng còn chưa hoảng sợ, từ hôm nay trở đi, tới một người giết một người, tới hai người thì giết cả hai người.
Bị Minh Đảo đè ép, cơn tức này bị nghẹn quá lâu rồi…
Lần này, lão tử không sợ ngươi.
Trong ngọn lửa đang bay múa, Hiên Viên Triệt, Âu Dương Vu Phi, Vân Triệu, đã thu hút sự chú ý của người thủ quan trong đại sảnh.
Mà tên gia hỏa Lưu Nguyệt này, lại đang khiêng thùng gỗ ở phía sau, phóng hỏa đốt trụi.
“Ây, sao lại nóng như vậy?”
Trong đại sảnh, thiếu niên ngồi trên cao đó phe phẩy tay, cuối mùa thu rồi, không lạnh còn không nói, hôm nay làm sao lại nóng muốn đổ mồ hôi như vậy.
Tình huống lúc này không đúng, thiếu niên lập tức ra phán đoán.
Mà ba người Hiên Viên Triệt đang đối lưng chém giết trong đại sảnh.
Cho dù hết sức chăm chú cũng thấy nhiệt độ không bình thường.
Không khỏi dùng ánh mắt trao đổi với nhau, không đúng.
Đột nhiên, bọn họ mới động ý nghĩ như vậy trong lòng, thì ngoài đại sảnh đột nhiên từ cửa sổ phóng ra một ngọn lửa.
Ở nơi toàn màu đen này, có thể thấy rất rõ ràng.
“Lửa, tại sao lại có lửa?” Thiếu niên kia vừa thấy nó, khuôn mặt liền hoảng sợ.
Ở chỗ này của hắn chưa từng có lửa, lửa này…
“Có người phóng hỏa, đánh lén.” Thiếu niên nhất thời hoảng sợ kêu một tiếng, nhảy dựng lên, xoay người liền đi ra ngoài đại sảnh.
Đánh lén, phóng hỏa, trong lòng ba người Hiên Viên Triệt lập tức kêu lên một tiếng không tốt.
Tình huống này, ở nơi này, ngoài Lưu Nguyệt ra thì còn có ai.
“Mau, phá chỗ này.” Hiên Viên Triệt rống to một tiếng, lực trong tay tăng lên hết sức.
Cùng lúc này, tốc độ trong tay của Âu Dương Vu Phi và Vân Triệu càng phát ra nhanh hơn.
Mà lúc này, Lưu Nguyệt đã đem khu vực bên phải tưới được một nửa, hiện đang ở trong một phòng kho cất giữ hơn ngàn Mộc Đầu Nhân.
Nàng đứng thẳng trên cái bàn tròn chính giữa phòng, trong tay nắm mấy tờ giấy, hai mắt lóe lên tia sáng tà ác, cười cười.
“Ta được làm cha, được làm cha rồi.”
Cúi đầu thở nhẹ, sau đó đột nhiên kêu to một tiếng.
Chỉ thấy trong ánh trăng mờ mờ, Hiên Viên Triệt đột nhiên nhảy cẫng lên một cái, ôm Lưu Nguyệt vào lòng, tiếng cười lớn ha ha vang vọng xung quanh.
Nhìn bộ dạng đó, muốn có bao nhiêu hưng phấn thì có bấy nhiêu hưng phấn.
Ha ha, hắn được làm cha rồi, được làm cha rồi.
“Này, này, ngươi nhỏ giọng một chút, nhỏ giọng một chút, ngươi không muốn sống nữa à.”
Âu Dương Vu Phi bị Hiên Viên Triệt gào to một tiếng như vậy, cũng kích động nhảy lên, khoa chân múa tay quát khẽ với bộ dáng vui mừng của Hiên Viên Triệt.
Vân Triệu bên cạnh đi tới, thấy như vậy khóe miệng không khỏi cong lên, cười cười.
Cả đời này, chưa từng thấy qua tên Hiên Viên Triệt lãnh khốc trầm ổn lại ngốc đến mức này.
Lưu Nguyệt bị Hiên Viên Triệt ôm vào lòng, bị hắn kêu la ầm ĩ như vậy, đang lặng người cũng bừng tỉnh lại.
Không khỏi cong cong khóe miệng.
Một tay vuốt ve bụng, một tay ôm lấy cổ Hiên Viên Triệt, mặt mày đều rạng rỡ nụ cười: “Ta có con rồi, ta được làm mẹ rồi.”
Làm mẹ rồi, được làm mẹ rồi, nàng đã có hài tử của mình.
Đây là vấn đề mà nàng chưa từng nghĩ qua.
Chưa từng nghĩ tới bản thân sẽ được hạnh phúc vẹn toàn.
Lúc này, lại có được rồi, có được rồi.
Làm sao mà nàng không thích, không vui mừng cho được.
Hiên Viên Triệt ôm Lưu Nguyệt, nghe vậy dùng sức gật đầu nói: “Chúng ta có con rồi, chúng ta có con rồi đó, chúng ta có…”
Nói đến đây giọng nói có chút run run, dường như nói không thành lời.
Niềm vui tràn ngập đôi mắt Lưu Nguyệt, cảm giác được tâm tình dao động của Hiên Viên Triệt.
Không khỏi vươn hai tay, ôm thật chặt cổ Hiên Viên Triệt, chôn mặt ở hõm cổ của hắn, ôm lấy thật chặt.
Bọn họ đã trải qua quá nhiều gian nan rồi.
Có thể đi đến được ngày hôm nay, có thể đi tới được đến bước này.
Đã trải qua quá nhiều, quá nhiều rồi.
Tình cảm bọn họ có được không dễ dàng, hài tử bọn họ có được càng không dễ dàng nữa.
Ban đêm, gió thu nhẹ nhàng thổi qua đại lục, mát mẻ nhẹ nhàng vô cùng
Ánh trăng mông lung, bao phủ lấy thân ảnh hai người đang ôm nhau.
Đó là một vẻ đẹp nhu hòa vô hạn.
Đứng bên cạnh, Vân Triệu nhìn Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt đang ôm nhau thật chặt.
Trong mắt hiện lên sự hâm mộ, nụ cười trên khóe miệng lại càng sâu.
Chúc phúc, lần này, hắn không còn có ý nghĩ gì khác trong đầu, ngoài sự chúc phúc, chúc phúc cho huynh đệ của mình.
Đời này, có thể cùng người mình yêu nhất cùng nhau sinh con dưỡng cái.
Đó là chuyện hạnh phúc đến cỡ nào.
Bên kia, Âu Dương Vu Phi tựa vào vách đá, nhìn Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt đã im lặng ôm nhau.
Hai mắt nhìn Lưu Nguyệt một cái thật sâu.
Ánh mắt chậm rãi rời khỏi.
Trên mặt vẫn như cũ tràn đầy vẻ vô tư lự và phong lưu, nhưng ánh mắt lại sâu không thấy đáy, không nhìn rõ được trong nơi sâu thẳm đấy rốt cục là cái gì đang dao động.
Gió thổi qua ngọn cây, đêm nay là một đêm tốt đẹp.
Sau một lúc im lặng ôm nhau, Âu Dương Vu Phi duỗi lưng một cái, phá vỡ sự trầm mặc.
Vẻ mặt biểu lộ cười như không cười, khinh khinh nói: “Xong chưa vậy, muốn ôm cả đời đến hóa thành đá luôn à?
Cũng hơn ba tháng rồi, lại không phát hiện ra, bây giờ mới biết mừng, thật là.”
Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt đang ôm nhau, nghe nói vậy mới khẽ nới lỏng.
Hiên Viên Triệt giơ một tay ra, ôm Lưu Nguyệt ngồi lên đùi, một tay vuốt bụng Lưu Nguyệt, mở to miệng nói: “Đã lớn như vậy rồi sao.”
Lưu Nguyệt đang trong kích động từ từ bình ổn lại, nghe vậy khóe miệng co quắp lại.
Cúi đầu nhìn bụng mình, lẩm bẩm: “Ta thật là không biết.”
Nàng thật sự không biết, nàng biết rất nhiều, nhưng từ trước đến nay chưa được chỉ dạy qua người mang thai sinh con là như thế nào, sẽ có phản ứng gì.
Hơn nữa, trong khoảng thời gian này thật sự là bận quá.
Nàng nào có thời gian rảnh rỗi và tâm tình đi chú ý đến chuyện khác.
Hơn nữa, cũng không biết là thân thể nàng tốt hay là đứa bé có tướng vượng mẫu (hợp tướng số với người mẹ).
Nàng thật là một chút dấu hiệu gì cũng không có.
Nếu không phải hôm nay cái mùi đó kích thích nàng không ít, thì cũng không phát hiện ra dấu hiệu gì.
Nhìn thấy sự mờ mịt và ảo não của Lưu Nguyệt, Vân Triệu bên cạnh lắc đầu cười: “Thật không biết nên nói nàng cường hãn đến thế nào nữa.”
Mang thai ba tháng đầu là dễ sảy thai nhất.
Ai ngờ Lưu Nguyệt có thể chạy có thể nhảy, còn cưỡi ngựa đánh giặc, lặn xuống biển mò cá.
Tinh lực tràn đầy như vậy, đứa nhỏ còn ổn, có phải do Lưu Nguyệt là quái thai, hay đứa nhỏ này cũng là quái thai a?
Vân Triệu đối với tin tức này vô cùng hoài nghi.
“Mang thai là chuyện tốt, nhưng mà hiện tại ta cảm thấy chưa chắc là chuyện tốt.”
Âu Dương Vu Phi vẫn hai tay ôm ngực, sau khi nhìn Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt, đột nhiên đè thấp giọng nói, giọng rất thấp.
Vừa nói xong, không chỉ có sắc mặt Vân Triệu khẽ biến.
Ngay cả Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt đang trầm tĩnh trong niềm vui cực lớn cũng trầm mặt xuống.
Đúng vậy, đây vốn là tin tốt, nhưng rơi vào thời điểm nguy hiểm lúc này…
Không có thuyền, không thể ra khỏi đảo.
Phía trước thì nguy hiểm trùng trùng, một khi đi sâu vào…
Hiên Viên Triệt, Âu Dương Vu Phi, Vân Triệu nhíu mày thật sâu.
Lưu Nguyệt nhìn ba người đang cau mày, vuốt ve bụng, đột nhiên khẽ mỉm cười nói: “Không phải là chuyện tốt thì cũng phải là chuyện tốt.
Có hài tử bảo hộ, lần này nhất định ta sẽ nắm được Minh Đảo.”
Dứt lời, Lưu Nguyệt cười rạng rỡ, nụ cười cực kỳ tự tin.
Vốn đám người Hiên Viên Triệt đang lo lắng tới một ngày nếu để Minh Đảo phát hiện ra, thần kinh có chút căng thẳng thấp thỏm.
Thấy Lưu Nguyệt cười tự tin như vậy, nhất tề không khỏi sửng sốt.
Tâm tình căng thẳng đó, đột nhiên cũng nhẹ nhàng đi một chút.
Không biết có phải bị nụ cười tự tin của Lưu Nguyệt lây sang hay không.
Lưu Nguyệt vuốt ve bụng, cười rạng rỡ với Hiên Viên Triệt, thật giống như một chút cũng không lo lắng.
Không biết sao, nàng thật sự là một chút cũng không lo lắng.
Thật giống như ăn phải thuốc kích thích, tinh thần phấn khởi, vô cùng tự tin.
Cảm giác được sinh mạng trong bụng, giống như định hải thần châm, chạm vào trái tim của nàng.
Nhìn thần thái sáng láng, giống như hận không thể ngay bây giờ xông đến Bích Tinh Cung, tiêu diệt Vương tôn, Lưu Nguyệt vô cùng tự tin như vậy, mặt Âu Dương Vu Phi đầy hắc tuyến.
Từng nghe nói, có khi mang thai đứa trẻ sẽ giúp người mẹ vượng mẫu .
Nhưng, chưa từng thấy đứa trẻ nào “vượng” đến như vậy.
Lưu Nguyệt vốn là một thân sát khí, lần mang thai này, không những không rửa bớt sát khí đi, ngược lại còn nhiều hơn, thật là.
“Nếu nàng không xem đó là vấn đề, vậy thì chúng ta tiếp tục tiến lên phía trước thôi.”
Âu Dương Vu Phi đứng vững nhìn Lưu Nguyệt.
Lưu Nguyệt vô cùng hưng phấn đứng lên, còn chưa đợi nàng nói xong, Hiên Viên Triệt đang ôm nàng liền lên tiếng: “Nàng chậm một chút, chậm một chút.”
Hắn không mang thai, hắn không “vượng” nổi a.
Vân Triệu bên cạnh thấy Hiên Viên Triệt cẩn thận từng ly từng tí che chở cho Lưu Nguyệt.
Cảm giác như một khắc trước còn là con hùng ưng, một khắc sau liền biến thành gà mẹ, sự khác biệt này, quả thật là một trời một vực.
Không khỏi trợn mắt, lắc đầu cười nhẹ.
“Ta không sao, đi, diệt cái lão bất tử kia đi.”
Lưu Nguyệt thấy vậy hào sảng vỗ vai Hiên Viên Triệt một cái, mở miệng là muốn đi giết người.
Hiên Viên Triệt thấy vậy, vội vàng giơ tay ôm Lưu Nguyệt lại: “Ta ôm nàng đi.”
Không thể quay lại, chỉ có thể đi tới.
Nếu không có cách nào để lựa chọn, vậy hắn chỉ có thể cố hết sức bảo vệ nữ nhân và hài tử của hắn thôi.
Lưu Nguyệt thấy Hiên Viên Triệt từng chút ôm nàng đi lên phía trước, mặt không khỏi đen lại.
Đường đi phía trước biết bao nhiêu dặm, cứ ôm như vậy đi qua sao?
Nàng chẳng qua là mang thai, chứ không phải là mất năng lực hoạt động.
Nhất thời, bắt lấy Hiên Viên Triệt, trừng mắt một cái.
Hiên Viên Triệt trừng mắt lại, kiên quyết không buông.
Hai người nhất thời lôi lôi kéo kéo.
Âu Dương Vu Phi đứng bên cạnh thấy vậy, trợn mắt lên trời.
Xoay người, kéo Vân Triệu đi đến bên rừng cây.
“Ta có thể tự đi, Triệt, không phải chuyện gì lớn.”
“Không được, nàng không thể mệt mỏi được.”
“Triệt, sẽ không ảnh hưởng đến hài tử đâu, ta biết làm sao để bảo vệ mình mà.”
“Không được, ta không yên tâm.”
“Triệt…”
“…”
Đang trong quá trình tranh chấp, không có kết quả.
“Lên đi, kiếp trước chắc chắn ta đã thiếu nợ hai người các ngươi mà.”
Đang trong cuộc tranh chấp vô nghĩa, Âu Dương Vu Phi và Vân Triệu liền đi tới, Âu Dương Vu Phi đen mặt, bất đắc dĩ nói.
Nghe vậy, Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt nhất tề quay đầu lại.
Chỉ thấy trong tay Âu Dương Vu Phi và Vân Triệu là một cái ghế tre giống hiện đại dùng.
Hai cây gỗ hai bên, ở giữa lấy một ít dây mây chắc buộc lại, cực kỳ đơn giản, nhìn qua cũng có thể xem là cái ghế.
Vừa đủ cho một người ngồi.
Thấy hai người nhìn sang, Âu Dương Vu Phi, trực tiếp đưa qua, đem một đầu chiếc ghế tre đơn giản đưa cho Hiên Viên Triệt.
“Lão bà của ngươi, ngươi tự mang đi.”
Vân Triệu bên kia nghe nói vậy, hếch mặt với Hiên Viên Triệt nói: “Ngươi nợ ta một lần.”
Đáp lại hắn là Hiên Viên Triệt đang cẩn thận đỡ Lưu Nguyệt đang mặt mày bất đắc dĩ, ngồi lên ghế tre đơn giản, cùng Vân Triệu nâng ghế lên, xuất phát.
Ánh trăng bàng bạc sáng tỏ chiếu xuống.
Rọi lên khuôn mặt thiết huyết của Lưu Nguyệt, khiến nó càng thêm quái dị mờ ảo.
Quay lại thôn trang bị đốt cháy khi nãy một lần nữa.
Một khắc trước vẫn còn là ngọn lửa bay múa, cảnh tượng cực kỳ bi thảm.
Nhưng chỉ thời gian ngắn sau.
Ngọn lửa đã tắt, một chút tàn lửa lóe lên cũng không có.
Mặt đất cũng bị san bằng sạch sẽ.
Bên trên, nơi vốn là nhà cửa, ruộng vườn, giờ toàn bộ đã bị san bằng thành bình địa.
Vô số bùn đất phủ lên phía trên, rất mới, thậm chí còn tản ra mùi cỏ non.
Từ xa nhìn qua, đây chính là một mảnh sân cỏ, giống như vốn dĩ nó là một sân cỏ bình yên tươi đẹp như vậy.
Bốn người Hiên Viên Triệt lúc đến đây, trố mắt nhìn một hồi.
Nếu không phải tối này bọn họ tận mắt nhìn qua, có ai biết được đây từng là một thôn trang.
Thủ pháp rất gọn gàng.
Tốc độ rất nhanh.
“Những người đó đã xảy ra chuyện gì?” Hiên Viên Triệt bị tin tức Lưu Nguyệt mang thai kích động quên đi mất hỏi lại Âu Dương Vu Phi, thấy tình hình như vậy lập tức lại nhớ ra.
“Ta cảm thấy hẳn là thi độc*.” (* khí độc sinh ra từ các xác chết.)
Âu Dương Vu Phi vẫn chưa trả lời, Vân Triệu đã mở miệng.
Hắn cũng thù Minh Đảo, nhưng mà không có oán hận nhiều như Âu Dương Vu
Phi, Hiên Triệt và Lưu Nguyệt.
Vì vậy, đầu óc còn có thể tỉnh táo.
“Cái hố khổng lồ có vạn người như vậy, không chôn cất tốt, sẽ sinh ra thi độc.
Hơn nữa lại có người trông chừng.
Ta nghĩ hẳn là người trông thôn kia là người trông chừng cái hố đó, hoặc là có tiếp xúc qua, dẫn đến bị nhiễm độc.”
Vân Triệu vừa mang Lưu Nguyệt đi vừa trầm giọng nói.
“Đúng là thi độc.” Lưu Nguyệt nghe vậy cũng gật đầu.
Cũng không biết làm sao, nàng cảm thấy hiện tại đầu óc rất tỉnh táo, lúc đầu nhìn không thấy rõ sự việc, bây giờ vừa nghĩ liền hiểu được.
Cũng không biết có phải mình hưng phấn quá hay không.
“Chẳng qua thủ đoạn thật quá tàn nhẫn, Vu Phi, không có thuốc nào khống chế được sao? Ta cảm thấy được Minh Đảo không phải là không có linh dược a.”
Lưu Nguyệt quay đầu nhìn Âu Dương Vu Phi.
Minh Đảo, đây chính là thánh địa.
Năm đó, Hiên Viên Triệt bệnh nặng như vậy còn chữa hết được.
Độc thi này, làm sao lại không giải được.
Âu Dương Vu Phi nghe Lưu Nguyệt hỏi, chậm rãi lắc đầu nói: “Điểm này ta không rõ lắm.
Chẳng qua nếu đã biến thành hình dạng như vậy, thì không có giải dược.”
Không có giải dược? Không tin.
Lúc mới vào Âu Dương Vu Phi rõ ràng có cho bọn họ uống qua cái gì đó.
Chẳng qua, nếu Âu Dương Vu Phi đã không thắc mắc, thì bọn họ còn hỏi cái gì nữa, Minh Đảo lại không phải người nhà của bọn họ.
Một đêm vô sự, xông thẳng mà đi.
Một đường bôn chạy, Hiên Viên Triệt, Âu Dương Vu Phi, Vân Triệu, đó là ba đại cao thủ đương thời.
Tốc độ này thật sự không phải là bình thường
Lúc sắc trời vừa sáng, đã đi tắt đến cửa ải thứ nhất.
“Nàng cứ đợi ở chỗ này đi, nếu để ta phát hiện ra nàng chạy loạn, để xem ta làm thế nào thu thập nàng.”
Ở nơi ẩn nấp, Hiên Viên Triệt nhìn chằm chằm vẻ mặt tươi cười của Lưu Nguyệt, khuôn mặt nghiêm túc dặn dò.
Phá cửa ải, nếu là trước đây, thì nhất định sẽ không thể thiếu Lưu Nguyệt.
Hiện tại, có chết cũng không để nàng đi.
“Được, ta ở đây chờ chàng.” Lưu Nguyệt cười bất đắc dĩ, cũng cười hạnh phúc.
Thấy Lưu Nguyệt sảng khoái đáp ứng, Hiên Viên Triệt mãn nguyện gật đầu, dặn đi dặn lại.
Cùng với Âu Dương Vu Phi và Vân Triệu hướng cửa ải đầu tiên mà đi.
Mặc dù thiếu Lưu Nguyệt là một tổn thất tương đối.
Nhưng, lúc này Âu Dương Vu Phi và Vân Triệu, cũng không mong Lưu Nguyệt đi.
Nàng đi, nói không chừng bọn họ ngược lại càng thêm vướng chân vướng tay, luôn luôn phải chú tâm bảo vệ nàng.
Ba người bay một cái biến mất trong nắng mai.
Lưu Nguyệt híp mắt nhìn ba người đi xa, đứng dậy, quay đầu nhanh chóng hướng lối vào mà đi.
Muốn nàng biết điều một chút ở chỗ này mà chờ, quả thực hoàn toàn không có khả năng.
Nàng không phải là người mang thai rồi thì cái gì cũng không dám làm.
Nàng lúc này, tinh thần phấn chấn còn có thể bắt cả rồng trên trời.
Ánh nắng rực rỡ, đám người Hiên Viên Triệt đang hướng đến cửa ải đầu tiên, không hề biết Lưu Nguyệt đã chạy rồi.
Cửa ải đầu tiên.
Trên đường đi, Âu Dương Vu Phi đã nói tỉ mỉ. Đây chính là do người chế tạo Mộc Đầu Nhân trấn thủ.
Những tảng đá lớn màu đen, được chất cao thành tường, dường như không cách nào leo qua được, đi vòng quanh, nhìn cũng không thấy được tận cùng.
Giống như một con Hắc Long, phân cách ranh giới lãnh địa của dân nghèo và quý tộc.
Ải đầu tiên, có bốn cửa, bốn cái chuông vàng to treo trên cao.
Nhưng chưa từng có người nào đến nơi này rung chuông phá cửa.
Đứng dưới tường cao, Âu Dương Vu Phi lạnh lùng nhìn lướt qua cửa thành đang đóng.
Ngón tay bắn ra, một đạo kình phong lập tức đụng vào chiếc chuông vàng treo trên cao đó.
“Ầm.” Tiếng chuông thanh thúy vang lên cả một phương trời đất nơi đây.
Cửa thành dày cộm đó, trong lúc tiếng chuông vàng đang vang lên thì chậm chậm mở ra, lộ ra một hàng lang đen nhánh bên trong.
Hiên Viên Triệt, Âu Dương Vu Phi, Vân Triệu cũng không nhìn gì nhiều, nắm chặt vũ khí trong tay, cất bước đi vào.
Hành lang quanh co, đi qua mấy cửa nữa thì đến một đại sảnh nằm ngang dọc phía trước.
Trên đại sảnh đen âm trầm là một thiếu niên mặc hắc bào ngồi ở trên cao, trong tay còn cầm một công cụ bằng gỗ.
Dưới tay của hắn, đứng thẳng tắp hàng trăm Mộc Đầu Nhân.
Nhìn qua chỉ là một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, đang nhàn nhã quét mắt nhìn ba người Hiên Viên Triệt.
Ánh mắt rơi vào trên người Âu Dương Vu Phi.
“Âu Dương ca ca, huynh lại chọn đường này để đi?
Khó trách những chỗ khác không nhận được tin tức của huynh, huynh cho rằng ta rất dễ đối phó phải không?
Cho nên, đặc biệt tới tìm ta.”
Dứt lời, làm như đang nghi ngờ mà khẽ nghiêng đầu.
Âu Dương Vu Phi thấy vậy cười khổ một tiếng, nhìn thiếu niên nói: “Nếu ta biết hôm nay ngươi ở đây, ta đã không chọn từ chỗ này mà lên rồi.”
Thiếu niên nghe vậy, gật đầu chợt nói: “Ta biết mà, ta không kém cỏi a.
Âu Dương ca ca, vậy vận khí của huynh không tốt rồi.
Ta hôm qua mới đến nơi này, tới đây để luyện một nhóm Mộc Đầu Nhân mới.”
Dứt lời lại nghịch ngợm le lưỡi với Âu Dương Vu Phi.
Thoạt nhìn như một tiểu quỷ nghịch ngợm.
Làm cho Hiên Viên Triệt và Vân Triệu tai mắt càng tỉnh táo, trong lòng lại càng thêm căng thẳng.
Đây chính là đại sư chế luyện Mộc Đầu Nhân, người mà Âu Dương Vu Phi nói là khó đối phó nhất, lại chỉ là tiểu oa nhi (trẻ con), thật là…
Bang bang, phất phất dụng cụ gỗ trong tay.
Thiếu niên kia cười với Âu Dương Vu Phi một tiếng rồi nói: “Nếu Âu Dương ca ca đã chọn ta, vậy thì bắt đầu thôi.
Ta còn có chuyện cần làm.
Vượt qua thì sống, không qua được thì chết.
Âu Dương ca ca phải cẩn thận, nhóm Mộc Đầu nhân của ta đấy, là ta mới chế tạo ra, rất lợi hại đó.”
Lông mày cong cong, cười một tiếng, thiếu niên kia đột nhiên vung tay lên.
Làm một thủ pháp đem những vật nhỏ như hạt gạo bắn ra như mưa hoa giăng đầy trời ra ngoài, rơi sàn sạt trên thân những Mộc Đầu Nhân vốn không hề nhúc nhích.
“Ầm.” Cùng lúc này cửa đại sảnh đóng lại.
Mộc Đầu Nhân thân hình chợt động, quơ đại đao, liền hướng tới ba người trong đại sảnh máy móc đi tới.
Hiên Viên Triệt, Âu Dương Vu Phi, Vân Triệu lập tức áp lưng vào nhau.
Tạo thành thế trận tam giác vàng phòng ngự.
“Cẩn thận một chút.” Lợi kiếm ra khỏi vỏ, sát khí tung bay.
Trận thế phối hợp hoàn mỹ không chút sơ hở của Mộc Đầu Nhân mở ra, trường đao giơ lên cao.
Đây là một trận lấy ba địch cả trăm người, thậm chí còn hơn cả chiến tranh.
Mà lúc Hiên Viên Triệt, Vân Triệu, Âu Dương Vu Phi tiến vào cửa ải thứ nhất, lúc bắt đầu phá ải.
Lưu Nguyệt đang trên một con đường mòn nhỏ chạy đi chạy lại, khiêng một cái thùng gỗ thở hổn hển xuất hiện tại trước tường thành cửa quan thứ nhất.
May là Âu Dương Vu Phi chọn được nơi tốt.
Thật sự là không có mấy người, dọc đường đi vô cùng thuận lợi.
Ầm một tiếng thả thùng gỗ trong tay xuống, Lưu Nguyệt xoa xoa cánh tay, liếc nhìn tường thành dài đằng đẳng trước mắt.
Nàng không hiểu cơ quan, thì phương hướng của cửa lớn đi vào làm sao tìm được bây giờ?
Nhìn thoáng qua nơi này, Lưu Nguyệt nhướng mày, khóe miệng vẽ lên một chút cười lạnh.
Nghiêng đầu, vén váy lộ ra y phục không thấm nước, từ bên trong quần áo móc ra một cái túi nhỏ.
Nàng lên Minh Đảo không giống như Âu Dương Vu Phi, Hiên Viên Triệt, Vân Triệu mang theo một thanh kiếm, vô cùng quang minh chính đại.
Nàng thì thích ngầm ngầm hơn.
Vì vậy, chuẩn bị đồ ôm sát thân, bên trong là võ trang đầy đủ.
Ngay cả Hiên Viên Triệt cũng không biết.
Từ trong quần áo móc ra một quả bom đất màu đen nhỏ như tay em bé, Lưu Nguyệt ấn dán lên tường thành không chút khe hở này.
Sau đó khiêng thùng gỗ lui về phía sau mấy bước.
Vung Thiên Tàm Ti trong tay một cái, mang theo một mồi lửa nhỏ đốt cháy viên thuốc nổ màu đen kia.
“Ầm.” Chỉ nghe một tiếng nổ mãnh liệt vang lên, đinh tai nhức óc.
Thiếu niên ngồi ở phòng trong tường thành, nghe tiếng nổ phá hủy cực đại vang lên, khẽ nhướn mày.
Đang tiếp tục lắng nghe, lại không có chút âm thanh gì nữa.
Sau đó, tiếp tục xem kịch chiến phía dưới.
Đoán chừng là thính giác hắn quá mẫn cảm, nghe lầm.
Mà cùng lúc này, Hiên Viên Triệt, Âu Dương Vu Phi, Vân Triệu đang lâm vào kịch chiến phía dưới.
Tập trung tinh thần phối hợp chặt chẽ trước tình huống trước mặt, một đao chém xuống, trúng được bao nhiêu Mộc Đầu Nhân đang đòi mạng bọn họ thì tốt bấy nhiêu.
Nào còn bận tậm đến những cái khác, căn bản một chút động tĩnh bên ngoài cũng không nghe thấy.
Trong khói đen đang cuồn cuộn tản ra, những tảng đá bị lực cường đại phá vỡ cũng bay ra mọi hướng.
Khói bụi lắng xuống, trên tường thành vô biên lộ ra một cái lỗ đủ để một người đi qua.
Phủi tay, Lưu Nguyệt nhấc thùng gỗ lên, khiêng đi qua cái lỗ đó.
Không có khe hở, không có khe hở thì sợ cái gì.
Lão tử phá cho ra một cái.
Khiêng thùng gỗ, Lưu Nguyệt nghênh ngang tiến vào cửa ải đầu tiên đó.
Vừa vào cửa ải, bên trong không phải là cảnh tượng thiên địa đảo lộn gì khác, mà là một phòng ngủ.
Hiển nhiên, phía sau tường thành này chính là một phòng ngủ lớn, mà Lưu Nguyệt phá một cái lỗ này, phá đúng ngay vào phòng ngủ của kẻ trấn thủ.
Mà bên trong phòng ngủ này, dọc theo góc tường cũng có không ít Mộc Đầu Nhân đang đứng.
Lưu Nguyệt thấy vậy trở tay mở thùng gỗ, cẩn thận tuyệt không dựa gần vào bất kỳ Mộc Đầu Nhân, bắt đầu đổ dầu màu nâu trong thùng gỗ ra.
Dầu hỏa, là đồ còn dư lại sau khi đốt cháy thôn trang kia.
Lửa lớn như vậy, có thể trong nháy mắt vây khốn cả thôn trang.
Trừ việc dùng những thứ như dầu hỏa này hoặc là một loại rượu dẫn cháy, thì không thể nào có thể nhanh như vậy.
Quả nhiên, nàng lường trước không tệ, còn thừa lại một thùng dầu hỏa như vậy.
Màu nâu đen của dầu hỏa nhẹ nhàng chảy xuống theo dưới chân Mộc Đầu Nhân không nhúc nhích, thấm vào cả một vùng này.
Lưu Nguyệt thấy vậy, khiêng thùng gỗ lên lui về phía sau hướng đi ra ngoài.
Dọc đường một người cũng không có.
Không biết có phải là người ở cửa ải này quá tự tin vào uy lực của Mộc Đầu Nhân.
Chẳng sao, Lưu Nguyệt cho rằng đây cũng là chuyện tốt.
Dầu hỏa từ phòng ngủ chảy dọc theo ra hậu sảnh, nội thất, hành lang, sảnh trái…
Tất cả khu vực bên trái, đều bị Lưu Nguyệt rưới đầy dầu hỏa, thấm vào không dưới mấy trăm Mộc Đầu Nhân.
Cổ tay khẽ nhấc, Lưu Nguyệt nâng lên nửa thùng dầu hỏa còn dư lại.
Vung tay lên, một ánh lửa nhẹ nhàng rơi vào một đường dẫn dầu hỏa nhỏ.
Lập tức, một cái hỏa tuyến bay ra, hướng toàn bộ khu vực bên trái của cửa ải này đốt sạch.
“Ầm.” Ngọn lửa nhè nhẹ lượn lờ.
Dùng một tư thế vô cùng tao nhã, một màu sắc vô cùng mỹ lệ, cuộn lên bao trùm tất cả.
Trong nháy mắt, lan tràn mở ra, cắn nuốt tất cả kiến trúc nơi này.
Những Mộc Đầu Nhân uy lực vô cùng, không nhúc nhích đó, bị cả ngọn lửa vây quanh.
Bọn họ sẽ mãi mãi bị vây chặt trong hỏa ngục.
Lưu Nguyệt cũng không thèm nhìn tới ngọn lửa ưu nhã phía sau, dẫn nửa thùng dầu còn lại, chậm rãi đi tới khu vực bên phải của cửa ải.
Mộc Đầu Nhân lợi hại thì có ích gì.
Dùng lửa đốt, không tin là không hủy được bọn họ.
Dạo này, còn chưa nghe thấy Mộc Đầu Nhân không sợ lửa.
Khiêng thùng gỗ, Lưu Nguyệt một thân tràn đầy sức lực.
Minh Đảo lợi hại thì thế nào, thiên tài nhiều vô cùng thì sao a.
Lưu Nguyệt nàng còn chưa hoảng sợ, từ hôm nay trở đi, tới một người giết một người, tới hai người thì giết cả hai người.
Bị Minh Đảo đè ép, cơn tức này bị nghẹn quá lâu rồi…
Lần này, lão tử không sợ ngươi.
Trong ngọn lửa đang bay múa, Hiên Viên Triệt, Âu Dương Vu Phi, Vân Triệu, đã thu hút sự chú ý của người thủ quan trong đại sảnh.
Mà tên gia hỏa Lưu Nguyệt này, lại đang khiêng thùng gỗ ở phía sau, phóng hỏa đốt trụi.
“Ây, sao lại nóng như vậy?”
Trong đại sảnh, thiếu niên ngồi trên cao đó phe phẩy tay, cuối mùa thu rồi, không lạnh còn không nói, hôm nay làm sao lại nóng muốn đổ mồ hôi như vậy.
Tình huống lúc này không đúng, thiếu niên lập tức ra phán đoán.
Mà ba người Hiên Viên Triệt đang đối lưng chém giết trong đại sảnh.
Cho dù hết sức chăm chú cũng thấy nhiệt độ không bình thường.
Không khỏi dùng ánh mắt trao đổi với nhau, không đúng.
Đột nhiên, bọn họ mới động ý nghĩ như vậy trong lòng, thì ngoài đại sảnh đột nhiên từ cửa sổ phóng ra một ngọn lửa.
Ở nơi toàn màu đen này, có thể thấy rất rõ ràng.
“Lửa, tại sao lại có lửa?” Thiếu niên kia vừa thấy nó, khuôn mặt liền hoảng sợ.
Ở chỗ này của hắn chưa từng có lửa, lửa này…
“Có người phóng hỏa, đánh lén.” Thiếu niên nhất thời hoảng sợ kêu một tiếng, nhảy dựng lên, xoay người liền đi ra ngoài đại sảnh.
Đánh lén, phóng hỏa, trong lòng ba người Hiên Viên Triệt lập tức kêu lên một tiếng không tốt.
Tình huống này, ở nơi này, ngoài Lưu Nguyệt ra thì còn có ai.
“Mau, phá chỗ này.” Hiên Viên Triệt rống to một tiếng, lực trong tay tăng lên hết sức.
Cùng lúc này, tốc độ trong tay của Âu Dương Vu Phi và Vân Triệu càng phát ra nhanh hơn.
Mà lúc này, Lưu Nguyệt đã đem khu vực bên phải tưới được một nửa, hiện đang ở trong một phòng kho cất giữ hơn ngàn Mộc Đầu Nhân.
Nàng đứng thẳng trên cái bàn tròn chính giữa phòng, trong tay nắm mấy tờ giấy, hai mắt lóe lên tia sáng tà ác, cười cười.