Cô vừa đến phòng phòng ăn thì có phục vụ liền dẫn cô đến một phòng kín, đẩy cửa ra ngẩng đầu nhìn người trong phòng, người đó thấy cô thì sững sỡ, ánh mắt hốt hoảng che đã che giấu nhưng vẫn lúc này lại hiện lên rõ ràng, hai người nhìn nhau một hồi lâu, cuối cùng Chu Di lên tiếng trước: “Tiểu Cẩn, mau ngồi xuống đi.” Muốn đứng dậy tiến đến phía cô nhưng lại bị ngăn lại: “Không cần đâu, bà đi ngồi là được rồi.”
Sắc mặt của Chu Di liền ảm đạm lại nhìn cô, một lúc sau mới có phản ứng lại, đưa thực đơn cho cô rồi tươi cười nói: “Tiểu Cẩn, con gọi thức ăn đi, gọi cái gì con thích ấy.”
“Không cần đâu, bà gọi đi, bà ăn cái gì tôi ăn cái đó thôi.” Trần Cẩn hé miệng cười, đem thực đơn trả lại cho bà.
Vẻ mặt bà chợt tái lại, ánh mắt dừng lại trên mặt cô một chút rồi cười khổ rồi thực đơn : “Ta nhớ lúc nhỏ con rất thích ăn hải sản.” Bà vừa nói vừa nhìn thực đơn, đánh vào những món nghĩ là cô sẽ thích ăn rồi mới gọi phục vụ vào phòng.
“Tiểu Cẩn những năm qua, con sống tốt chứ?” Chu Di hỏi con gái, đứa con gái mà bà ngày nhớ đem mong đang ở ngay cạnh bà, bà có rất rất nhiều lời muốn nói với con nhưng không biết lấy tư cách gì mở miệng hỏi, hôm nay bà chỉ có thể lấy thân phận của một người xa lạ để trò chuyện với cô.
“Rất tốt, cảm ơn bà đã quan tâm.” Trần Cẩn cúi đầu cười khổ rồi lại giả vờ hưng phấn nói: “Anh ấy bây giờ như thế nào rồi?” cô hít sâu một hơi nhìn lại ánh mắt của Chu Di hỏi.
“Dự Lâm sao, nó sống rất tốt, mấy năm trước ra nước ngoài, bây giờ cũng đang sống ở nước ngoài.”
“Vậy thì tốt.” Trần Cẩn hạ thấp giọng gật đầu một cái, sau đó nói tiếp: “Bà còn có muốn nói chuyện gì nữa không?”
“Tiểu Cẩn.... ....” Chu Di ấp úng muốn nói tiếp nhưng lại bị Trần Cẩn ngắt ngang: “Thật ra tôi vẫn muốn hỏi bà, vì sao bà lại bỏ tôi lại chỉ mang anh trai đi. Có phải là do tôi là con gái không?” cô khẽ cười, đúng lúc cửa phòng mở ra, phục vụ mở cửa đưa thức ăn lên.
Sau đó cửa phòng được đóng lại.
“ Thật xin lỗi con.” Chu Di mặt đầy nước mắt nói.
“Đừng tìm tôi nói xin lỗi, tôi chỉ muốn hỏi cho rõ lí do để thuyết phục bản thân tôi thôi, chú nói với tôi, mẹ tôi xảy ra tai nạn giao thông, anh trai bỏ nhà đi, nhưng tôi thật không thể tưởng tưởng được sự thật lại phũ phàng như thế này. Trên thực tế, bà cũng không cần sự tha thứ của tôi, trong ngày bà bỏ rơi thì chắc chắn bà đã biết trước được sẽ có một ngày như thế này rồi. Lần này bà đến thành phố A chỉ thuần túy muốn xem tôi bây giờ sống như thế nào thôi, tôi rất khỏe, sống rất tốt, bà không cần lo lắng.” nói xong cô liền đứng dậy nhìn về phía Chu Di cười nhạt một tiếng rồi nói tiếp: “Cảm ý tốt của bà, tôi còn có việc xin về trước”
Cô che miệng kiềm chế không cho nước mắt rơi ra đi nhanh về phía cửa, bóng dáng cô đơn đi trên đường, lấy điện thoại gọi cho Hứa Văn nói tối nay cô không về nhà rồi bắt taxi về nhà của Nhung Hâm Lỗi, nhưng khi nhấn mật mà mở cổng xong thì mới nhớ ra là cô để chìa khóa cửa ở nhà, cô bất đắc dĩ ngồi trước cửa nhà rồi nhắn tin cho Nhung Hâm Lỗi dặn anh về sớm một chút.
Nhận được tin nhắn của cô anh liền ra lấy xe lái về nhà, không ngờ vừa về đến của lại thấy một cảnh như thế này, Trần Cẩn co ro tựa lưng vào cửa, thời tiết buổi tối lạnh nên hai má cô lạnh cóng ửng đỏ, bởi vì vội vội vàng vàng trở về nên quân trang anh cũng chưa kịp thay cũng đã chạy đến đây.
Anh nhíu mày bước đến cởi áo khoác đắp cho cô, kéo cô đứng dậy rồi cẩn thận lấy áo quấn chặt người cô, ôm chặt cô vào ngực, Trần Cẩn trong lòng anh không ngừng run rẩy, anh ôm cô vào phòng khách, thấp giọng hỏi nhỏ: “Còn lạnh lắm không?”
“Không sao.” Trần Cẩn trả lời còn chưa rõ ràng, anh ôm cô đến trên ghế sofa nhẹ nhàng đặt cô ngồi xuống rồi nói: “Em ngồi ở đây, anh đi pha nước nóng cho em.” Cô nhìn anh khẽ gật đầu.
Anh lên tầng pha xong nước tắm rồi xuống nhà dìu cô vào phòng vệ sinh, thấy cả người cô vẫn đang run run rẩy rẩy, có chút hoài nghi nên chép miệng hỏi cô: “Có cần anh giúp em tắm không?”.
Trần Cẩn nghe xong liền trả lời: “Không, em vẫn có thể tự tắm.” Rồi nhìn anh gật đầu cười nhẹ, ý bảo anh có thể ra ngoài rồi.
“Được rồi, có chuyện gì thì gọi anh, anh chờ em bên ngoài.” Cảm thấy cô hiểu nhầm anh, sắc mặt anh khẽ ngưng lại, nói lại một lần nữa.
Cửa phòng vệ sinh vừa đóng lại, cô nằm vào bồn tắm, liền cảm thấy dễ chịu và thư thái đi rất nhiều. Nhung Hâm Lỗi, anh là người thích hợp nhất với cô, cô có thể cảm thấy thoải mái khi nằm trong lòng hưởng thụ sự ôn nhu, dịu dàng của anh.
Nhung Hâm Lỗi ở bên ngoài thì gọi điện cho Trần Hồng Phong xin phép cho Trần Cẩn ở nhà anh và nói cho ông biết chuyện xảy ra lúc nãy.
Gần 1 giờ trôi qua thì cô mới từ phòng tắm ra ngoài, anh vẫn ở bên ngoài kiên nhẫn chờ cô, nhiều lần muốn mở cửa vào xem cô như thế nào nhưng nghe được tiếng nước chảy anh lập tức dừng bước.
Cô đi ra vừa đi vừa lau tóc, anh nhìn cô một chút hơi nhíu mày, vào phòng ngủ lấy máy sấy ra cho cô. Trần Cẩn liền nhận lấy máy sấy, thổi tóc khô, xoay người vào phòng ngủ cất máy sấy thì anh dưới nhà gọi vọng lên: “Tiểu Cẩn, xuống nhà ăn cơm.”
Sau khi ăn xong hai người vẫn trầm lặng không nói chuyện, anh cảm thấy cô có tâm sự, nhíu mày hỏi: “Sao vậy em?”. Thật ra lúc vừa về đến nhà anh đã cảm thấy vẻ mặt cô rất khác lạ, nhưng nếu cô không muốn nói anh cũng không muốn ép cô.
Thấy cô kinh ngạc nhìn mình, anh khẽ cười nói: “Bình thường không phải lúc nào em cũng nói rất nhiều sao, nhưng hôm nay em không nói câu nào.”
Cô nghe xong chỉ cúi đầu không trả lời, vẻ mặt anh liền ảm đạm lại, ôm cô vào trong lòng nhẹ nhàng hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao em?”
“Hôm nay mẹ em tới tìm em rồi, bà mời em ăn cơm, nhưng được một lát thì em không chịu được nữa nên tìm lý do trốn về.” Cô nằm trong lòng anh thật thà trả lời.
“Đã rất nhiều lần trong những năm qua em vẫn muốn có mẹ có anh trai, nhưng không ngờ sự thật lại phũ phàng như vậy.” Cô bất đắc dĩ hé miệng cười khổ, lời này giống như cô đang tự nói với bản thân, đối với mẹ Trần Cẩn, anh cũng không có ấn tượng sâu săc cho lắm, không giống như ba của cô, người mà anh vẫn luôn cực kỳ kính trọng.
“Em đừng suy nghĩ nhiều, ngủ một giấc thật ngon, anh sẽ luôn ở bên cạnh em.” Anh cúi đầu khẽ hôn lên trán cô dịu dàng nói.
“Em sợ sáng mai tỉnh dậy anh sẽ không ở đây nữa.” Cô ở trong lòng anh khẽ đấm nhẹ vào ngực anh, bất mẫn nói.
“Không phải anh đã về đây rồi sao, đừng đoán mò nữa, ngủ đi.” Anh lại một lần nữa ôm chặt cô vào lòng.
Tối nay ôm chặt cô vào lòng anh liền có suy nghĩ muốn sau này sẽ mãi mãi có thể ôm cô như thế này mà ngủ.
Sáng sớm, Hàn Tinh Tinh gọi điện hẹn cô ra ngoài dạo phố,nghĩ cũng thấy kì lạ, Hàn Tinh Tinh không ở cùng Đoạn Cao Thụy mà lại hẹn cô đi dạo phố. Chủ nhật, Nhung Hâm Lỗi vốn được được nghỉ nhưng anh vẫn ra ngoài, nhưng dù sao cô cũng không nghĩ nhiều định là ra ngoài mua chút đồ rồi trở về ngay, thời gian hai người bên cạnh nhau cũng không nhiều nên cô không muốn bị lãng phí đi.
Cùng Hàn Tinh Tinh ra ngoài, tâm sự với cô ấy những chuyện xảy ra mấy ngày hôm nay, hai người dắt tay vào siêu thị, lấy xe đẩy đi mua những thứ cần thiết, đang đứng xếp hàng đợi tính tiền, thì vô tình cửa thang máy tầng hai mở ra liền nhìn thấy Nhung Hâm Lỗi đang giúp một phụ nữ có thai xách một giỏ mua hàng.
Nếu là người phụ nữ khác thì cô có thể thấy đó là chuyện bình thường, nhưng người phụ nữ đó không phải là ai khác mà là người yêu cũ của anh Phó Lâm, Phó Lâm đang ở khu cửa hàng đồ trẻ em mà anh ở bên cạnh lại rất khẩn trưởng nhìn cô ta, cả nhân viên phục vụ đều nghĩ họ là đôi vợ chồng trẻ.
Cô đứng nguyên tại chỗ im lặng chăm chú nhìn hai người phía trước, cũng không nhúc nhích chỉ trừng mắt nhìn họ, rồi bỗng nhiên cười khẽ một tiếng, Hàn Tinh Tinh ở bên cạnh liền cảm thấy có chút kì lạ liền kéo tay cô hỏi: “Sao lại không đi nữa?”
Trần Cẩn vẫn đứng yên không hề có phản ứng, Hàn Tinh Tinh liền tò mò nhìn theo ánh mắt của bạn, có chút ngạc nhiên tò mò hỏi: “Người phụ nữ đó là ai vậy?”
“Bạn gái cũ của anh ấy.” Cô không hề suy nghĩ một chút nào mà trả lời ngay, tim lúc này bỗng chốc nhói đau, cô đã từng thử không suy nghĩ đến người phụ nữ này, xem cô ta như chưa hề tồn tại, nhưng hôm nay sự xuất hiện của cô tại lại một lần nhắc nhở cô, trước đây khi hai người bọn họ bên nhau cô cũng đã từng nhìn thấy tình huống tương tự.
Hàn Tinh Tinh nghe thấy vậy liền cười lạnh, hừ một tiếng: “Tốt lắm.” Nói xong liền tức giận kéo Trần Cẩn đến trước mặt Nhung Hâm Lỗi: “A, Tiểu Cẩn, cậu xem ai đây này!”
Không nghĩ lại nhìn thấy ánh mắt của Nhung Hâm Lỗi có chút không tin.
Phó Lâm lên tiếng chào hỏi Trần Cẩn trước: “Trần Cẩn, em cũng đến đây sao?”. Bởi vì Phó Lâm không hề biết Nhung Hâm Lỗi và Trần Cẩn đang yêu nhau. Lúc này Nhung Hâm Lỗi vần đang chăm chú nhìn vào Trần Cẩn không trả lời, anh không hề nghĩ đến mình vừa nhấc tay một cái liền bị cô bắt gặp, Trần Cẩn nhìn anh cười khổ, thấy Phó Lâm đang cầm một món đồ chơi nhỏ bên cạnh lên nhìn Nhung Hâm Lỗi nói: “Hâm Lỗi, cầm giúp em với.” hình như hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt Trần Cẩn lúc này.
Cô nhìn anh cười lạnh mấy tiếng, gật đầu một lần nữa rồi dứt khoát xoay người rời đi, cô không muốn nhìn cảnh tượng ân ân ái ái của hai người này thêm một giây phút nào nữa.
Nhung Hâm Lỗi vẻ mặt hốt hoảng đi theo, gọi lớn: “Tiểu Cẩn.”
Thấy cô vẫn như cũ không dừng lại anh liền tiến lên cầm tay cô kéo lại, đứng trước mặt cô buồn bực nói: “Tiểu Cẩn, em có ý gì đây?”
“Em có ý gì? Nhung Hâm Lỗi câu này là em nên hỏi anh mới đúng chứ, nếu anh không thể quên được cô ấy còn em thì sao đây, thì ra hôm nay anh bận đi theo cô ấy sao?!”
“Em đừng cố tình gây sự, anh cũng vừa mới gặp cô ấy thôi.” Anh lập tức giải thích.
Anh nói xong thấy cô vẫn không để ý đến mình xoay người rời đi, anh bước nhanh nắm chặt tay cô lần nữa, không muốn nên cô dùng sức hất tay anh ra: “Em không hề cố tình gây sự, Nhung Hâm Lỗi nếu anh vẫn thể quên được cô ấy, vậy thì chúng ta chia tay.” Cô xoay người về phía anh nói lớn, túi xách hàng của cô rơi toán loạn trên mặt đất.
“Em vừa nói cái gì? Rút lại lời vừa nói cho anh!” anh tức giận lớn tiếng đáp trả lại cô, giọng nói của anh rất lớn nên ai cũng nhìn về phía hai người bọn họ.
“Em nói chúng ta chia tay! Em sẽ không bao giờ nghe lời của anh.” Rồi cố sức thoát khỏi sự kiềm chế của anh nhưng không thể địch nổi sức lực của anh.
“Anh không đồng ý!” anh tái xanh mặt nhìn cô quát lớn.
Sắc mặt của Chu Di liền ảm đạm lại nhìn cô, một lúc sau mới có phản ứng lại, đưa thực đơn cho cô rồi tươi cười nói: “Tiểu Cẩn, con gọi thức ăn đi, gọi cái gì con thích ấy.”
“Không cần đâu, bà gọi đi, bà ăn cái gì tôi ăn cái đó thôi.” Trần Cẩn hé miệng cười, đem thực đơn trả lại cho bà.
Vẻ mặt bà chợt tái lại, ánh mắt dừng lại trên mặt cô một chút rồi cười khổ rồi thực đơn : “Ta nhớ lúc nhỏ con rất thích ăn hải sản.” Bà vừa nói vừa nhìn thực đơn, đánh vào những món nghĩ là cô sẽ thích ăn rồi mới gọi phục vụ vào phòng.
“Tiểu Cẩn những năm qua, con sống tốt chứ?” Chu Di hỏi con gái, đứa con gái mà bà ngày nhớ đem mong đang ở ngay cạnh bà, bà có rất rất nhiều lời muốn nói với con nhưng không biết lấy tư cách gì mở miệng hỏi, hôm nay bà chỉ có thể lấy thân phận của một người xa lạ để trò chuyện với cô.
“Rất tốt, cảm ơn bà đã quan tâm.” Trần Cẩn cúi đầu cười khổ rồi lại giả vờ hưng phấn nói: “Anh ấy bây giờ như thế nào rồi?” cô hít sâu một hơi nhìn lại ánh mắt của Chu Di hỏi.
“Dự Lâm sao, nó sống rất tốt, mấy năm trước ra nước ngoài, bây giờ cũng đang sống ở nước ngoài.”
“Vậy thì tốt.” Trần Cẩn hạ thấp giọng gật đầu một cái, sau đó nói tiếp: “Bà còn có muốn nói chuyện gì nữa không?”
“Tiểu Cẩn.... ....” Chu Di ấp úng muốn nói tiếp nhưng lại bị Trần Cẩn ngắt ngang: “Thật ra tôi vẫn muốn hỏi bà, vì sao bà lại bỏ tôi lại chỉ mang anh trai đi. Có phải là do tôi là con gái không?” cô khẽ cười, đúng lúc cửa phòng mở ra, phục vụ mở cửa đưa thức ăn lên.
Sau đó cửa phòng được đóng lại.
“ Thật xin lỗi con.” Chu Di mặt đầy nước mắt nói.
“Đừng tìm tôi nói xin lỗi, tôi chỉ muốn hỏi cho rõ lí do để thuyết phục bản thân tôi thôi, chú nói với tôi, mẹ tôi xảy ra tai nạn giao thông, anh trai bỏ nhà đi, nhưng tôi thật không thể tưởng tưởng được sự thật lại phũ phàng như thế này. Trên thực tế, bà cũng không cần sự tha thứ của tôi, trong ngày bà bỏ rơi thì chắc chắn bà đã biết trước được sẽ có một ngày như thế này rồi. Lần này bà đến thành phố A chỉ thuần túy muốn xem tôi bây giờ sống như thế nào thôi, tôi rất khỏe, sống rất tốt, bà không cần lo lắng.” nói xong cô liền đứng dậy nhìn về phía Chu Di cười nhạt một tiếng rồi nói tiếp: “Cảm ý tốt của bà, tôi còn có việc xin về trước”
Cô che miệng kiềm chế không cho nước mắt rơi ra đi nhanh về phía cửa, bóng dáng cô đơn đi trên đường, lấy điện thoại gọi cho Hứa Văn nói tối nay cô không về nhà rồi bắt taxi về nhà của Nhung Hâm Lỗi, nhưng khi nhấn mật mà mở cổng xong thì mới nhớ ra là cô để chìa khóa cửa ở nhà, cô bất đắc dĩ ngồi trước cửa nhà rồi nhắn tin cho Nhung Hâm Lỗi dặn anh về sớm một chút.
Nhận được tin nhắn của cô anh liền ra lấy xe lái về nhà, không ngờ vừa về đến của lại thấy một cảnh như thế này, Trần Cẩn co ro tựa lưng vào cửa, thời tiết buổi tối lạnh nên hai má cô lạnh cóng ửng đỏ, bởi vì vội vội vàng vàng trở về nên quân trang anh cũng chưa kịp thay cũng đã chạy đến đây.
Anh nhíu mày bước đến cởi áo khoác đắp cho cô, kéo cô đứng dậy rồi cẩn thận lấy áo quấn chặt người cô, ôm chặt cô vào ngực, Trần Cẩn trong lòng anh không ngừng run rẩy, anh ôm cô vào phòng khách, thấp giọng hỏi nhỏ: “Còn lạnh lắm không?”
“Không sao.” Trần Cẩn trả lời còn chưa rõ ràng, anh ôm cô đến trên ghế sofa nhẹ nhàng đặt cô ngồi xuống rồi nói: “Em ngồi ở đây, anh đi pha nước nóng cho em.” Cô nhìn anh khẽ gật đầu.
Anh lên tầng pha xong nước tắm rồi xuống nhà dìu cô vào phòng vệ sinh, thấy cả người cô vẫn đang run run rẩy rẩy, có chút hoài nghi nên chép miệng hỏi cô: “Có cần anh giúp em tắm không?”.
Trần Cẩn nghe xong liền trả lời: “Không, em vẫn có thể tự tắm.” Rồi nhìn anh gật đầu cười nhẹ, ý bảo anh có thể ra ngoài rồi.
“Được rồi, có chuyện gì thì gọi anh, anh chờ em bên ngoài.” Cảm thấy cô hiểu nhầm anh, sắc mặt anh khẽ ngưng lại, nói lại một lần nữa.
Cửa phòng vệ sinh vừa đóng lại, cô nằm vào bồn tắm, liền cảm thấy dễ chịu và thư thái đi rất nhiều. Nhung Hâm Lỗi, anh là người thích hợp nhất với cô, cô có thể cảm thấy thoải mái khi nằm trong lòng hưởng thụ sự ôn nhu, dịu dàng của anh.
Nhung Hâm Lỗi ở bên ngoài thì gọi điện cho Trần Hồng Phong xin phép cho Trần Cẩn ở nhà anh và nói cho ông biết chuyện xảy ra lúc nãy.
Gần 1 giờ trôi qua thì cô mới từ phòng tắm ra ngoài, anh vẫn ở bên ngoài kiên nhẫn chờ cô, nhiều lần muốn mở cửa vào xem cô như thế nào nhưng nghe được tiếng nước chảy anh lập tức dừng bước.
Cô đi ra vừa đi vừa lau tóc, anh nhìn cô một chút hơi nhíu mày, vào phòng ngủ lấy máy sấy ra cho cô. Trần Cẩn liền nhận lấy máy sấy, thổi tóc khô, xoay người vào phòng ngủ cất máy sấy thì anh dưới nhà gọi vọng lên: “Tiểu Cẩn, xuống nhà ăn cơm.”
Sau khi ăn xong hai người vẫn trầm lặng không nói chuyện, anh cảm thấy cô có tâm sự, nhíu mày hỏi: “Sao vậy em?”. Thật ra lúc vừa về đến nhà anh đã cảm thấy vẻ mặt cô rất khác lạ, nhưng nếu cô không muốn nói anh cũng không muốn ép cô.
Thấy cô kinh ngạc nhìn mình, anh khẽ cười nói: “Bình thường không phải lúc nào em cũng nói rất nhiều sao, nhưng hôm nay em không nói câu nào.”
Cô nghe xong chỉ cúi đầu không trả lời, vẻ mặt anh liền ảm đạm lại, ôm cô vào trong lòng nhẹ nhàng hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao em?”
“Hôm nay mẹ em tới tìm em rồi, bà mời em ăn cơm, nhưng được một lát thì em không chịu được nữa nên tìm lý do trốn về.” Cô nằm trong lòng anh thật thà trả lời.
“Đã rất nhiều lần trong những năm qua em vẫn muốn có mẹ có anh trai, nhưng không ngờ sự thật lại phũ phàng như vậy.” Cô bất đắc dĩ hé miệng cười khổ, lời này giống như cô đang tự nói với bản thân, đối với mẹ Trần Cẩn, anh cũng không có ấn tượng sâu săc cho lắm, không giống như ba của cô, người mà anh vẫn luôn cực kỳ kính trọng.
“Em đừng suy nghĩ nhiều, ngủ một giấc thật ngon, anh sẽ luôn ở bên cạnh em.” Anh cúi đầu khẽ hôn lên trán cô dịu dàng nói.
“Em sợ sáng mai tỉnh dậy anh sẽ không ở đây nữa.” Cô ở trong lòng anh khẽ đấm nhẹ vào ngực anh, bất mẫn nói.
“Không phải anh đã về đây rồi sao, đừng đoán mò nữa, ngủ đi.” Anh lại một lần nữa ôm chặt cô vào lòng.
Tối nay ôm chặt cô vào lòng anh liền có suy nghĩ muốn sau này sẽ mãi mãi có thể ôm cô như thế này mà ngủ.
Sáng sớm, Hàn Tinh Tinh gọi điện hẹn cô ra ngoài dạo phố,nghĩ cũng thấy kì lạ, Hàn Tinh Tinh không ở cùng Đoạn Cao Thụy mà lại hẹn cô đi dạo phố. Chủ nhật, Nhung Hâm Lỗi vốn được được nghỉ nhưng anh vẫn ra ngoài, nhưng dù sao cô cũng không nghĩ nhiều định là ra ngoài mua chút đồ rồi trở về ngay, thời gian hai người bên cạnh nhau cũng không nhiều nên cô không muốn bị lãng phí đi.
Cùng Hàn Tinh Tinh ra ngoài, tâm sự với cô ấy những chuyện xảy ra mấy ngày hôm nay, hai người dắt tay vào siêu thị, lấy xe đẩy đi mua những thứ cần thiết, đang đứng xếp hàng đợi tính tiền, thì vô tình cửa thang máy tầng hai mở ra liền nhìn thấy Nhung Hâm Lỗi đang giúp một phụ nữ có thai xách một giỏ mua hàng.
Nếu là người phụ nữ khác thì cô có thể thấy đó là chuyện bình thường, nhưng người phụ nữ đó không phải là ai khác mà là người yêu cũ của anh Phó Lâm, Phó Lâm đang ở khu cửa hàng đồ trẻ em mà anh ở bên cạnh lại rất khẩn trưởng nhìn cô ta, cả nhân viên phục vụ đều nghĩ họ là đôi vợ chồng trẻ.
Cô đứng nguyên tại chỗ im lặng chăm chú nhìn hai người phía trước, cũng không nhúc nhích chỉ trừng mắt nhìn họ, rồi bỗng nhiên cười khẽ một tiếng, Hàn Tinh Tinh ở bên cạnh liền cảm thấy có chút kì lạ liền kéo tay cô hỏi: “Sao lại không đi nữa?”
Trần Cẩn vẫn đứng yên không hề có phản ứng, Hàn Tinh Tinh liền tò mò nhìn theo ánh mắt của bạn, có chút ngạc nhiên tò mò hỏi: “Người phụ nữ đó là ai vậy?”
“Bạn gái cũ của anh ấy.” Cô không hề suy nghĩ một chút nào mà trả lời ngay, tim lúc này bỗng chốc nhói đau, cô đã từng thử không suy nghĩ đến người phụ nữ này, xem cô ta như chưa hề tồn tại, nhưng hôm nay sự xuất hiện của cô tại lại một lần nhắc nhở cô, trước đây khi hai người bọn họ bên nhau cô cũng đã từng nhìn thấy tình huống tương tự.
Hàn Tinh Tinh nghe thấy vậy liền cười lạnh, hừ một tiếng: “Tốt lắm.” Nói xong liền tức giận kéo Trần Cẩn đến trước mặt Nhung Hâm Lỗi: “A, Tiểu Cẩn, cậu xem ai đây này!”
Không nghĩ lại nhìn thấy ánh mắt của Nhung Hâm Lỗi có chút không tin.
Phó Lâm lên tiếng chào hỏi Trần Cẩn trước: “Trần Cẩn, em cũng đến đây sao?”. Bởi vì Phó Lâm không hề biết Nhung Hâm Lỗi và Trần Cẩn đang yêu nhau. Lúc này Nhung Hâm Lỗi vần đang chăm chú nhìn vào Trần Cẩn không trả lời, anh không hề nghĩ đến mình vừa nhấc tay một cái liền bị cô bắt gặp, Trần Cẩn nhìn anh cười khổ, thấy Phó Lâm đang cầm một món đồ chơi nhỏ bên cạnh lên nhìn Nhung Hâm Lỗi nói: “Hâm Lỗi, cầm giúp em với.” hình như hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt Trần Cẩn lúc này.
Cô nhìn anh cười lạnh mấy tiếng, gật đầu một lần nữa rồi dứt khoát xoay người rời đi, cô không muốn nhìn cảnh tượng ân ân ái ái của hai người này thêm một giây phút nào nữa.
Nhung Hâm Lỗi vẻ mặt hốt hoảng đi theo, gọi lớn: “Tiểu Cẩn.”
Thấy cô vẫn như cũ không dừng lại anh liền tiến lên cầm tay cô kéo lại, đứng trước mặt cô buồn bực nói: “Tiểu Cẩn, em có ý gì đây?”
“Em có ý gì? Nhung Hâm Lỗi câu này là em nên hỏi anh mới đúng chứ, nếu anh không thể quên được cô ấy còn em thì sao đây, thì ra hôm nay anh bận đi theo cô ấy sao?!”
“Em đừng cố tình gây sự, anh cũng vừa mới gặp cô ấy thôi.” Anh lập tức giải thích.
Anh nói xong thấy cô vẫn không để ý đến mình xoay người rời đi, anh bước nhanh nắm chặt tay cô lần nữa, không muốn nên cô dùng sức hất tay anh ra: “Em không hề cố tình gây sự, Nhung Hâm Lỗi nếu anh vẫn thể quên được cô ấy, vậy thì chúng ta chia tay.” Cô xoay người về phía anh nói lớn, túi xách hàng của cô rơi toán loạn trên mặt đất.
“Em vừa nói cái gì? Rút lại lời vừa nói cho anh!” anh tức giận lớn tiếng đáp trả lại cô, giọng nói của anh rất lớn nên ai cũng nhìn về phía hai người bọn họ.
“Em nói chúng ta chia tay! Em sẽ không bao giờ nghe lời của anh.” Rồi cố sức thoát khỏi sự kiềm chế của anh nhưng không thể địch nổi sức lực của anh.
“Anh không đồng ý!” anh tái xanh mặt nhìn cô quát lớn.