Từ nơi huấn luyện trở về doanh trại, Thích Vân Hâm, Nhung Hâm Lỗi và đoàn trưởng Phạm trên xe bước xuống, cảnh vệ liền mở cổng cho họ, sau khi xuống xe đoàn trưởng Phạm nhìn Nhung Hâm Lỗi cười sâu xa rồi đưa tay vỗ vỗ vai anh.
Nhung Hâm Lỗi về phòng làm việc lấy tài liệu sửa lại lần nữa, thì điện thoại vang lên, thì ra là đoàn trưởng Phạm Hàn Mặc gọi anh đến phòng làm việc của ông ấy. Anh gõ của phòng, đoàn trưởng Phạm nhìn Nhung Hâm Lỗi nheo mắt cười cười, đoàn trưởng Phạm một thân quân trang, tóc ngắn đơn giản, khoảng chừng 40 đến 50 tuổi, trên mặt đã có nếp nhăn, thấy Nhung Hâm Lỗi sau khi chào anh liền nở nụ cười nói: “Cậu tính thế nào đi, quân số đã có quyết định, lần này đoàn chúng ta chỉ cử 15 tay súng bắn tỉa đến biên giới, cấp trên chỉ định cậu là người chỉ huy.”
“Có phải ý của ông ấy hay không?” Nhung Hâm Lỗi nhíu chặt chân mày, dò xét hỏi thử. Nghe nói mình được chỉ định làm chỉ huy làm anh ngẩn cả người, lần này tập trung những tay súng bắn tỉa không ít người cùng cấp bậc với mình, thậm chí còn có cả mấy thượng tá, dù sao còn có binh đoàn khác nữa tham gia, anh cũng không nghĩ sâu xa nhưng cũng không muốn làm người chỉ huy, thật sự anh không biết đây là một kế hoạch bình thường hay là do ba anh bày ra nữa.
Nghe Nhung Hâm Lỗi hỏi như vậy đoàn trưởng Phạm liền nhíu mày, thuận tay cầm một ly trà, uống một ngụm rồi để ly trà xuống, rồi mới ngẩng đầu nheo mắt nhìn anh nói: “ Không phải, tôi biết rõ cậu ghét ông ấy nhúng tay vào chuyện của cậu, nhưng mà công văn chỉ định cậu vào vị trí chỉ huy này lại là do ông ấy tự mình phê chuẩn. Tôi cũng không thể thay đổi được nhưng cậu cũng đừng tự tạo cho mình quá nhiều áp lục, mấy năm gần đây cậu liều mạng thực hiện nhiệm vụ chúng tôi đều thấy và ghi nhớ trong lòng, lúc đang học ở trường quân đội cậu cũng đã lập được nhiều kì tích rồi kia mà. Nên không phải đem mọi chuyện đổ lên đầu ông cụ nhà cậu đâu.” Năm đó ông cụ nhà Nhung Hâm Lỗi đưa anh đi Tây Tạng rèn luyện tận mấy năm rồi mới điều về thành phố A, khi đó mọi người trong quân khu không nghĩ ông ấy lại có thể ra tay độc ác với con trai mình như vậy, đem Nhung Hâm Lỗi chỉnh chết cho chết đi sống lại.
Lần này đến biên giới ít nhất cũng phải đi mấy tháng, Nhung Hâm Lỗi ra khỏi phòng làm việc của đoàn trưởng Phạm không nói gì, nhưng anh lại thấy sợ vì mình với cô bạn gái nhỏ phải xa nhau thời gian khá dài, muốn gặp nhau cũng phải sau khi hoàn thành nhiệm vụ về.
Khi Nhung Hâm Lỗi về doanh trại thì Trần Cẩn liền về nhà ở, cô về đến nhà thấy Tràn Hoan tâm trạng có chút không vui, bình thường lúc ăn cơm luôn nói chuyên ríu rít nhưng hôm nay lại rất yên lặng khi nào cô hay thím hỏi thì trả lời cho có lệ, chỉ có cô với thím nói chuyện với nhau. Tối nay, chú cô ở quân khu chưa về chỉ còn ba người phụ nữ trong nhà ăn cơm tối, thấy Trần Hoan để bát đũa xuống nói: “Con ăn xong rồi.” rồi đi vào phòng ngủ.
Trần Cẩn mím môi, cũng không nói gì, nhân lúc thím vào toilet liền dọn dẹp bàn ăn sạch sẽ, rửa xong bát đũa rồi mới lặng lẽ vào phòng ngủ, Trần Hoan đang nằm nghiêng người co ro trên giường, chăn kéo lên trùm hết cả mặt.
Mái tóc dài buông xõa lộ ra, giờ phút này nhìn Trần Hoan rất nổi bật làm rung động lòng người, “Sao vậy Hoan Hoan, xảy ra chuyện gì rồi?” Trần Cẩn nhìn em như vậy rất lo lắng, dứt khoát cởi dép ra chui vào trong chăn, ôm chặt Trần Hoan.
“Em với anh ấy cãi nhau.”Trần Hoan mở mắt nhìn cô, buồn bã trả lời.
“Phải không vậy! Tính khí Gia Hựu rất tốt mà, không phải rất chiều chuộng em à, có chuyện gì mà lại đến nước này rồi?” cô kinh ngạc hỏi Trần Hoan, tính khí thối hoắc của Nhung Hâm Lỗi thì gây gổ với cô là chuyện bình thường nhưng Trì Gia Hựu mà gây gổ với Trần Hoan thì đúng là chuyện lạ.
“Anh ấy nói em có quan hệ mập mờ không rõ với một sinh viên nam trong trường, em mới làm ầm lên. Sinh viên nam đó theo đuổi em nhưng em đã từ chối rất nhiều lần rồi, chỉ là không ngờ lần này hắn lại chẳng kiêng nể gì đúng lúc anh ấy thấy liền muốn đánh cho hắn một trận lại bị em giữ lại.” Trần Cẩn cúi đầu, giọng nói càng lúc càng nhỏ.
“Sau đó thì sao? hai người chỉ như vậy liền chiến tranh lạnh à, bọn em cả năm gặp nhau được mấy lần, thời gian này rãnh rồi nên kiếm chuyện để làm sao, hai người cố gắng thông cảm cho nhau đi.” Trần Cẩn ở bên cạnh khuyên bảo.
“Câu này chị nên nói với anh Gia Hựu ấy, em thấy em vẫn thông cảm cho anh ấy mà anh ấy mắc bệnh đa nghi quá nặng rồi.” nói đến đây thì Trần Hoan nghiến răng nghiến lợi nói. Với tình trạng này thì không có chuyện Trần Hoan sẽ chủ động liên lạc với Trì Gia Hựu đâu, con bé cho rằng Trì Gia Hựu suy nghĩ nhiều, dù sao chuyện này con bé nghĩ nó không sai. Chỉ là trong tình yêu ai đúng ai sai khó có thể phân rõ rằng.
Nghe con bé nói vậy Trần Cẩn cũng không biết nói thế nào để khuyên nó nữa, lúc này chuông cửa vang lên, Trần Cẩn bĩu môi nhìn Trần Hoan nói: “Chị đi mở cửa đã, chắc là chú về.” Nói xong liền xuống giường mang giầy rồi chạy đi mở cửa, không ngờ người đến lại là Nhung Hâm Lỗi, trong lòng cô rất vui mừng.
Hứa Văn đang định đi mở cửa
mà thấy Trần Cẩn đã đi trước chỉ dừng lại dùng ánh mắt nghi ngờ chăm chú nhìn ra cửa, khi cửa mở ra thì mặt bà mới thả lỏng nhìn người ngoài cửa mỉm cười: “Hâm Lỗi đến à, nhanh vào trong ngồi đi.”
“Dạ, Chào thím.” Nhung Hâm Lỗi bước vào phòng chào hỏi.
Anh đi đến sofa ngồi nghiêm chỉnh, hôm nay anh đến đây không mặc quân trang mà mặc áo sơ mi trắng với quần đen, nhìn rất tuấn tú, Trần Cẩn thấy anh đến kinh ngạc kêu lên một tiếng rồi chạy vào bếp rót trà bưng ra cho anh.
Nhung Hâm Lỗi nhẹ giọng hỏi: “Thím, hôm nay chú Trần không về nhà sao?”
Hứa Văn ngồi đối diện anh cười hiền nói: “Không về, chú vừa mới gọi điện về nói là ngủ ở đơn vị, hôm nay cháu đặc biệt đến thăm Tiểu Cẩn sao?”
“Không ạ.” Anh bình tình trả lời nhưng nói xong lại đưa mắt nhìn Trần Cẩn một chút, Trần Cẩn lập tức bĩu môi. Hứa Văn thấy vậy liền hiểu ý, “Hai cháu nói chuyện đi, thím về phòng trước.” Cảm giác mình ở đây làm kì đà cản trở hai người nói chuyện nên liền đi về phòng ngủ.
Đợi thím đóng cửa phòng, Trần Cẩn lập tức dịch người ngồi sát bên cạnh anh, mím môi, kiềm chế vui mừng trong lòng tò mò hỏi: “Sao hôm nay anh lại đến nhà em?” nói xong lại nghiêng đầu dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn anh, Nhung Hâm Lỗi bị cô nhìn với ánh mắt như vậy liền có chút không vui, cứng ngắc miệng nói: “Anh đến xem sư trưởng đã về chưa thôi.”
Nghe được anh trả lời như vậy Trần Cẩn cắn môi, kiềm nén tức giận trong lòng, không vui nói: “Anh không phải đến thăm em sao, vậy anh có thể về được rồi đấy, em muốn về phòng ngủ với Hoan Hoan.” (DĐ LQĐ)
“Vậy anh về thật đó.” Nhung Hâm Lỗi hơi sững sờ, ánh mắt lúng túng nhìn cô một lúc rồi hờ hững nói.
Trần Cẩn hai tay khoanh trước ngực, gật đầu nhìn anh rồi nói: “Được, anh về đi. Không tiễn, good bye.” Trên mặt vẫn giữ nụ cười nhìn anh chào.
Nhung Hâm Lỗi lạnh nhạt nhìn cô, khóe môi cứng ngắc, rồi xoay người đi về mà không hề ngoảnh lại. Anh ra đến cửa chỉ do dự mấy giây rồi mở cửa phòng ra, chỉ sau mấy giây anh cứ như vậy biến mất trước mắt cô.
Thấy anh đi mà không hề ngoảnh đầu lại một cái, Trần Cẩn tức giận ngã xuống ghế sofa, ánh mắt đờ đẫn nhìn trần nhà, rồi nhắm lại, thở dài, tự an ủi trong lòng: không nên tức giận, không nên tức giận. Nhưng càng nghĩ lại càng tức, tiện tay cầm gối ôm bên cạnh lên không ngừng đánh loạn lên ghế, Nhung Hâm Lỗi đáng chết, rõ ràng là hai ngày rồi chưa gặp nhau, không gọi điện thoại quan tâm cô cũng được nhưng lâu lắm cũng không đến nhà cô tưởng là đến gặp cô, không ngờ lại lạnh lùng nói đến xem chú cô về chưa. Cô nói anh về anh liền lập tức đi về mà không ngoảnh lại một cái, cô bị anh chọc tức điên lên mất.
Trong chốc lát, cô tủi thân muốn khóc, bình thường khi yêu con gái vẫn rất nhạy cảm, cô cảm thấy chỉ cần cô làm loạn tí là anh liền quay đầu đi, chẳng lẽ anh không nhận ra là cô đang giận dỗi sao, nhưng lúc nãy anh sắc mặt cũng không đổi, càng nghĩ càng tức giận, lấy gối ôm đập một cái thật mạnh rồi ném ra xa. Nhìn cái chén Nhung Hâm Lỗi vừa mới uống, cô khẽ cắn răng cầm lấy cái chén vào phòng bếp rửa đi rửa lại cho hả giận.
Vừa mới cất chén vào tủ, “Chị, chị có điện thoại.” Trần Hoan từ phòng ngủ gọi vọng ra, Trần Cẩn đoán là điện thoại của Nhung Hâm Lỗi, những chuyện lúc nãy liền vứt ra sau đầu, nhanh chân chạy vào phòng ngủ,cười nhận lấy điện thoại từ Trần Hoan, lấp tức nhận điện thoại.
“Xuống nhà.” Âm thanh trầm thấp truyền từ đầu bên kia đến, trong giọng nói có chút lo lắng.
“Không xuống, sao anh nói xuống em phải xuống, như vậy thật mất mặt.” Trần Cẩn tức giận đáp lời, ít nhất khí thế cũng không thể vứt bỏ.
“Vừa rồi không biết người nào đó vội vàng đuổi anh đi về, bây giờ lại cáu kỉnh sao?” Nhung Hâm Lỗi cười khẽ trả lời. (DĐ LQĐ)
“Ai cáu kỉnh chứ, xuống thì xuống.” nghe anh nói vậy, Trần Cẩn còn chưa kịp tắt điện thoại liền chạy xuống dưới nhà, xem ra chiêu khích tưởng của anh rất có hiểu quả.
Mới chạy đến cầu thang, Nhung Hâm Lỗi kéo người cô lại, Trần Cẩn bị dọa hoảng sợ kêu lên, một giây sau người bá đạo nào nó liềng ngăn lại bởi một nụ hôn, anh ấn cô lên tường hung hăng hôn lên môi cô, hai người dây dưa một lúc lâu Nhung Hâm Lỗi mới buông cô ra, Trần Cẩn hổn hà hổn hển thở gấp, “Tiểu Cẩn, Tiểu Cẩn.” anh ngậm vành tai cô lẩm bẩm nói.
Trần Cẩn yên lặng nép trong lòng anh, rồi khẽ mỉm cười ngẩng đầu cố ý hỏi anh: “Sao anh không đi về luôn đi?”
“Nha đầu thù dai, anh nói sai một câu, bị em chỉnh anh đã chịu rồi mà.”
“Tiểu Cẩn.” anh ở bên tai cô nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Dạ.”
“Thật ra, đêm nay anh đến đây là để thăm em.” Anh thấp giọng nói, âm thanh có chút khàn khàn, có chút mê hoặc.
Nhung Hâm Lỗi về phòng làm việc lấy tài liệu sửa lại lần nữa, thì điện thoại vang lên, thì ra là đoàn trưởng Phạm Hàn Mặc gọi anh đến phòng làm việc của ông ấy. Anh gõ của phòng, đoàn trưởng Phạm nhìn Nhung Hâm Lỗi nheo mắt cười cười, đoàn trưởng Phạm một thân quân trang, tóc ngắn đơn giản, khoảng chừng 40 đến 50 tuổi, trên mặt đã có nếp nhăn, thấy Nhung Hâm Lỗi sau khi chào anh liền nở nụ cười nói: “Cậu tính thế nào đi, quân số đã có quyết định, lần này đoàn chúng ta chỉ cử 15 tay súng bắn tỉa đến biên giới, cấp trên chỉ định cậu là người chỉ huy.”
“Có phải ý của ông ấy hay không?” Nhung Hâm Lỗi nhíu chặt chân mày, dò xét hỏi thử. Nghe nói mình được chỉ định làm chỉ huy làm anh ngẩn cả người, lần này tập trung những tay súng bắn tỉa không ít người cùng cấp bậc với mình, thậm chí còn có cả mấy thượng tá, dù sao còn có binh đoàn khác nữa tham gia, anh cũng không nghĩ sâu xa nhưng cũng không muốn làm người chỉ huy, thật sự anh không biết đây là một kế hoạch bình thường hay là do ba anh bày ra nữa.
Nghe Nhung Hâm Lỗi hỏi như vậy đoàn trưởng Phạm liền nhíu mày, thuận tay cầm một ly trà, uống một ngụm rồi để ly trà xuống, rồi mới ngẩng đầu nheo mắt nhìn anh nói: “ Không phải, tôi biết rõ cậu ghét ông ấy nhúng tay vào chuyện của cậu, nhưng mà công văn chỉ định cậu vào vị trí chỉ huy này lại là do ông ấy tự mình phê chuẩn. Tôi cũng không thể thay đổi được nhưng cậu cũng đừng tự tạo cho mình quá nhiều áp lục, mấy năm gần đây cậu liều mạng thực hiện nhiệm vụ chúng tôi đều thấy và ghi nhớ trong lòng, lúc đang học ở trường quân đội cậu cũng đã lập được nhiều kì tích rồi kia mà. Nên không phải đem mọi chuyện đổ lên đầu ông cụ nhà cậu đâu.” Năm đó ông cụ nhà Nhung Hâm Lỗi đưa anh đi Tây Tạng rèn luyện tận mấy năm rồi mới điều về thành phố A, khi đó mọi người trong quân khu không nghĩ ông ấy lại có thể ra tay độc ác với con trai mình như vậy, đem Nhung Hâm Lỗi chỉnh chết cho chết đi sống lại.
Lần này đến biên giới ít nhất cũng phải đi mấy tháng, Nhung Hâm Lỗi ra khỏi phòng làm việc của đoàn trưởng Phạm không nói gì, nhưng anh lại thấy sợ vì mình với cô bạn gái nhỏ phải xa nhau thời gian khá dài, muốn gặp nhau cũng phải sau khi hoàn thành nhiệm vụ về.
Khi Nhung Hâm Lỗi về doanh trại thì Trần Cẩn liền về nhà ở, cô về đến nhà thấy Tràn Hoan tâm trạng có chút không vui, bình thường lúc ăn cơm luôn nói chuyên ríu rít nhưng hôm nay lại rất yên lặng khi nào cô hay thím hỏi thì trả lời cho có lệ, chỉ có cô với thím nói chuyện với nhau. Tối nay, chú cô ở quân khu chưa về chỉ còn ba người phụ nữ trong nhà ăn cơm tối, thấy Trần Hoan để bát đũa xuống nói: “Con ăn xong rồi.” rồi đi vào phòng ngủ.
Trần Cẩn mím môi, cũng không nói gì, nhân lúc thím vào toilet liền dọn dẹp bàn ăn sạch sẽ, rửa xong bát đũa rồi mới lặng lẽ vào phòng ngủ, Trần Hoan đang nằm nghiêng người co ro trên giường, chăn kéo lên trùm hết cả mặt.
Mái tóc dài buông xõa lộ ra, giờ phút này nhìn Trần Hoan rất nổi bật làm rung động lòng người, “Sao vậy Hoan Hoan, xảy ra chuyện gì rồi?” Trần Cẩn nhìn em như vậy rất lo lắng, dứt khoát cởi dép ra chui vào trong chăn, ôm chặt Trần Hoan.
“Em với anh ấy cãi nhau.”Trần Hoan mở mắt nhìn cô, buồn bã trả lời.
“Phải không vậy! Tính khí Gia Hựu rất tốt mà, không phải rất chiều chuộng em à, có chuyện gì mà lại đến nước này rồi?” cô kinh ngạc hỏi Trần Hoan, tính khí thối hoắc của Nhung Hâm Lỗi thì gây gổ với cô là chuyện bình thường nhưng Trì Gia Hựu mà gây gổ với Trần Hoan thì đúng là chuyện lạ.
“Anh ấy nói em có quan hệ mập mờ không rõ với một sinh viên nam trong trường, em mới làm ầm lên. Sinh viên nam đó theo đuổi em nhưng em đã từ chối rất nhiều lần rồi, chỉ là không ngờ lần này hắn lại chẳng kiêng nể gì đúng lúc anh ấy thấy liền muốn đánh cho hắn một trận lại bị em giữ lại.” Trần Cẩn cúi đầu, giọng nói càng lúc càng nhỏ.
“Sau đó thì sao? hai người chỉ như vậy liền chiến tranh lạnh à, bọn em cả năm gặp nhau được mấy lần, thời gian này rãnh rồi nên kiếm chuyện để làm sao, hai người cố gắng thông cảm cho nhau đi.” Trần Cẩn ở bên cạnh khuyên bảo.
“Câu này chị nên nói với anh Gia Hựu ấy, em thấy em vẫn thông cảm cho anh ấy mà anh ấy mắc bệnh đa nghi quá nặng rồi.” nói đến đây thì Trần Hoan nghiến răng nghiến lợi nói. Với tình trạng này thì không có chuyện Trần Hoan sẽ chủ động liên lạc với Trì Gia Hựu đâu, con bé cho rằng Trì Gia Hựu suy nghĩ nhiều, dù sao chuyện này con bé nghĩ nó không sai. Chỉ là trong tình yêu ai đúng ai sai khó có thể phân rõ rằng.
Nghe con bé nói vậy Trần Cẩn cũng không biết nói thế nào để khuyên nó nữa, lúc này chuông cửa vang lên, Trần Cẩn bĩu môi nhìn Trần Hoan nói: “Chị đi mở cửa đã, chắc là chú về.” Nói xong liền xuống giường mang giầy rồi chạy đi mở cửa, không ngờ người đến lại là Nhung Hâm Lỗi, trong lòng cô rất vui mừng.
Hứa Văn đang định đi mở cửa
mà thấy Trần Cẩn đã đi trước chỉ dừng lại dùng ánh mắt nghi ngờ chăm chú nhìn ra cửa, khi cửa mở ra thì mặt bà mới thả lỏng nhìn người ngoài cửa mỉm cười: “Hâm Lỗi đến à, nhanh vào trong ngồi đi.”
“Dạ, Chào thím.” Nhung Hâm Lỗi bước vào phòng chào hỏi.
Anh đi đến sofa ngồi nghiêm chỉnh, hôm nay anh đến đây không mặc quân trang mà mặc áo sơ mi trắng với quần đen, nhìn rất tuấn tú, Trần Cẩn thấy anh đến kinh ngạc kêu lên một tiếng rồi chạy vào bếp rót trà bưng ra cho anh.
Nhung Hâm Lỗi nhẹ giọng hỏi: “Thím, hôm nay chú Trần không về nhà sao?”
Hứa Văn ngồi đối diện anh cười hiền nói: “Không về, chú vừa mới gọi điện về nói là ngủ ở đơn vị, hôm nay cháu đặc biệt đến thăm Tiểu Cẩn sao?”
“Không ạ.” Anh bình tình trả lời nhưng nói xong lại đưa mắt nhìn Trần Cẩn một chút, Trần Cẩn lập tức bĩu môi. Hứa Văn thấy vậy liền hiểu ý, “Hai cháu nói chuyện đi, thím về phòng trước.” Cảm giác mình ở đây làm kì đà cản trở hai người nói chuyện nên liền đi về phòng ngủ.
Đợi thím đóng cửa phòng, Trần Cẩn lập tức dịch người ngồi sát bên cạnh anh, mím môi, kiềm chế vui mừng trong lòng tò mò hỏi: “Sao hôm nay anh lại đến nhà em?” nói xong lại nghiêng đầu dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn anh, Nhung Hâm Lỗi bị cô nhìn với ánh mắt như vậy liền có chút không vui, cứng ngắc miệng nói: “Anh đến xem sư trưởng đã về chưa thôi.”
Nghe được anh trả lời như vậy Trần Cẩn cắn môi, kiềm nén tức giận trong lòng, không vui nói: “Anh không phải đến thăm em sao, vậy anh có thể về được rồi đấy, em muốn về phòng ngủ với Hoan Hoan.” (DĐ LQĐ)
“Vậy anh về thật đó.” Nhung Hâm Lỗi hơi sững sờ, ánh mắt lúng túng nhìn cô một lúc rồi hờ hững nói.
Trần Cẩn hai tay khoanh trước ngực, gật đầu nhìn anh rồi nói: “Được, anh về đi. Không tiễn, good bye.” Trên mặt vẫn giữ nụ cười nhìn anh chào.
Nhung Hâm Lỗi lạnh nhạt nhìn cô, khóe môi cứng ngắc, rồi xoay người đi về mà không hề ngoảnh lại. Anh ra đến cửa chỉ do dự mấy giây rồi mở cửa phòng ra, chỉ sau mấy giây anh cứ như vậy biến mất trước mắt cô.
Thấy anh đi mà không hề ngoảnh đầu lại một cái, Trần Cẩn tức giận ngã xuống ghế sofa, ánh mắt đờ đẫn nhìn trần nhà, rồi nhắm lại, thở dài, tự an ủi trong lòng: không nên tức giận, không nên tức giận. Nhưng càng nghĩ lại càng tức, tiện tay cầm gối ôm bên cạnh lên không ngừng đánh loạn lên ghế, Nhung Hâm Lỗi đáng chết, rõ ràng là hai ngày rồi chưa gặp nhau, không gọi điện thoại quan tâm cô cũng được nhưng lâu lắm cũng không đến nhà cô tưởng là đến gặp cô, không ngờ lại lạnh lùng nói đến xem chú cô về chưa. Cô nói anh về anh liền lập tức đi về mà không ngoảnh lại một cái, cô bị anh chọc tức điên lên mất.
Trong chốc lát, cô tủi thân muốn khóc, bình thường khi yêu con gái vẫn rất nhạy cảm, cô cảm thấy chỉ cần cô làm loạn tí là anh liền quay đầu đi, chẳng lẽ anh không nhận ra là cô đang giận dỗi sao, nhưng lúc nãy anh sắc mặt cũng không đổi, càng nghĩ càng tức giận, lấy gối ôm đập một cái thật mạnh rồi ném ra xa. Nhìn cái chén Nhung Hâm Lỗi vừa mới uống, cô khẽ cắn răng cầm lấy cái chén vào phòng bếp rửa đi rửa lại cho hả giận.
Vừa mới cất chén vào tủ, “Chị, chị có điện thoại.” Trần Hoan từ phòng ngủ gọi vọng ra, Trần Cẩn đoán là điện thoại của Nhung Hâm Lỗi, những chuyện lúc nãy liền vứt ra sau đầu, nhanh chân chạy vào phòng ngủ,cười nhận lấy điện thoại từ Trần Hoan, lấp tức nhận điện thoại.
“Xuống nhà.” Âm thanh trầm thấp truyền từ đầu bên kia đến, trong giọng nói có chút lo lắng.
“Không xuống, sao anh nói xuống em phải xuống, như vậy thật mất mặt.” Trần Cẩn tức giận đáp lời, ít nhất khí thế cũng không thể vứt bỏ.
“Vừa rồi không biết người nào đó vội vàng đuổi anh đi về, bây giờ lại cáu kỉnh sao?” Nhung Hâm Lỗi cười khẽ trả lời. (DĐ LQĐ)
“Ai cáu kỉnh chứ, xuống thì xuống.” nghe anh nói vậy, Trần Cẩn còn chưa kịp tắt điện thoại liền chạy xuống dưới nhà, xem ra chiêu khích tưởng của anh rất có hiểu quả.
Mới chạy đến cầu thang, Nhung Hâm Lỗi kéo người cô lại, Trần Cẩn bị dọa hoảng sợ kêu lên, một giây sau người bá đạo nào nó liềng ngăn lại bởi một nụ hôn, anh ấn cô lên tường hung hăng hôn lên môi cô, hai người dây dưa một lúc lâu Nhung Hâm Lỗi mới buông cô ra, Trần Cẩn hổn hà hổn hển thở gấp, “Tiểu Cẩn, Tiểu Cẩn.” anh ngậm vành tai cô lẩm bẩm nói.
Trần Cẩn yên lặng nép trong lòng anh, rồi khẽ mỉm cười ngẩng đầu cố ý hỏi anh: “Sao anh không đi về luôn đi?”
“Nha đầu thù dai, anh nói sai một câu, bị em chỉnh anh đã chịu rồi mà.”
“Tiểu Cẩn.” anh ở bên tai cô nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Dạ.”
“Thật ra, đêm nay anh đến đây là để thăm em.” Anh thấp giọng nói, âm thanh có chút khàn khàn, có chút mê hoặc.