Vượt Khuôn

Chương 40

Mỗi lần Nhung Hâm Lỗi đến đơn vị, Trần Cẩn sẽ về nhà ở. Không cần cô thông báo Hứa Văn cũng có thể đoán chính xác thời gian cô trở về. Mấy ngày nay, không hiểu vì sao cô cảm thấy làm việc không được yên, tâm trạng buồn bã, cả ngày ngơ ngẩn, thậm chí mệt mõi rã rời, có khi Nhung Hâm Lỗi gọi điện về cũng chỉ trả lời qua loa cho xong chyện.
Về đến nhà, Hứa Văn đã chuẩn bị xong thức ăn, quét mắt nhìn thấy bồn hoa ngoài ban công tươi tốt hơn. Hôm nay là thứ năm đúng lúc Trần Hoan không có tiết học, vì không thể gọi điện thoại cho Trì Gia Hựu nên không thể làm gì khác ngoài ngoan ngoãn về nhà. Hai chị em vừa gặp mặt đã náo loạn một phen. Hứa Văn cởi tạp dề, nhìn qua cửa phòng bếp gọi: “Hoan Hoan, tiểu Cẩn, ra ăn cơm.”
“Dạ.” Nghe thấy giọng Hứa Văn hai chị em đồng thanh đáp lại, đi vào phòng bếp bưng thức ăn ra ngoài. Trần Cẩn vừa bước vào bếp liền thấy một mùi dầu mỡ bay vào mặt, dạ dày trong nháy mắt nổi lên cảm giác buồn nôn. Vì Hứa Văn đang ở đây không thể làm giác ngoài nín thở đè xuống phản ứng kỳ lạ này, gần đây luôn xuất hiện phản ứng khó hiểu như vậy, chắc là ăn phải thứ gì không tốt gây đau bụng.
Ba người ngồi cùng mâm, thi thoảng Hứa Văn lại gắp thức ăn cho hai người. Ngược lại bà rất thương Trần Cẩn đi làm vất vả, chưa nói tới chuyện mỗi ngày phải ngồi máy vi tính, còn bị giày vò đến tận tối mới xong việc, cho nên mỗi lần cô về bà đều hết lòng chuẩn bị đồ ăn phong phú. Hứa Văn nhìn hai cô cười cười, múc canh cho Trần Cẩn cùng Trần Hoan.
“Thím ah, không cần phiền như vậy, canh này bọn cháu sẽ uống hết mà.” Nhìn thím đích thân gắp thức ăn, rót canh cho mình, Trần Cẩn cuống cuồng bật thốt lên.
“Không được, phải ăn hết thức ăn, không thể lãng phí.” Sắc mặt Hứa Văn có chút không vui lắc đầu một cái.
Trần Cẩn đành bưng canh lên uống, chỉ cảm thấy một mùi khó chịu xông lên, cô vội vàng ôm ngực nhanh chóng chạy tới nhà vệ sinh. Hứa Văn cùng Trần Hoan hơi kinh ngạc đưa mắt nhìn nhau một lúc lâu, thấy phản ứng kỳ lạ của Trần Cẩn, trong lòng Hứa Văn đã hiểu một chút nhưng chỉ nhíu mày tiếp tục ăn cơm.
Trần Cẩn vừa vào nhà vệ sinh đã nôn ra hết những gì vừa ăn, chảy cả nước mắt, nôn thốc nôn tháo, cô thở hổn hển, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi. Lấy tay lau mặt rồi đi tới gương sững sờ nhìn bóng mình, tại sao thời gian gần đây hay xuất hiện phản ứng này, chẳng lẽ dạ dày mình có vấn đề, nghĩ tới đây cô nhìn chính mình đầu tóc bù xù trong gương, hít một hơi thật sâu. Mở vòi nước, rửa mặt, chỉnh sửa lại đầu tóc ổn thỏa, trở lại ngồi ăn cơm.
Hứa Văn vừa thấy cô đi ra, vội vàng quan tâm hỏi thăm: “Sao rồi, Tiểu Cẩn? Có phải thấy không thoải mái hay là?”
“Cháu không sao ạ, chỉ là dạ dày hơi khó chịu, nôn ra.” Nói tới đây Trần Cẩn không mảy may suy nghĩ nhiều, lau miệng, tiếp tục cầm đũa ăn cơm.
“Như vậy nên tới bệnh viện kiểm tra một chút mới được.” Hứa Văn nói xong vẻ mặt quái dị nhìn cô một lúc lâu. Thật ra không chỉ Hứa Văn thấy khác thường, Trần Hoan cũng bày ra vẻ mặt nghi ngờ nhìn cô. Thấy hai mẹ con hiếm khi vẻ mặt cùng nhất trí, Trần Cẩn bật cười hỏi: “Sao hai người đều nhìn cháu như vậy?”
“Tiểu Cẩn thím hỏi một câu, có phải gần đây thấy mệt mỏi? Triệu chứng buồn nôn cũng xuất hiện nhiều lần?” Hứa Văn nhíu mày suy nghĩ một chút, rồi lên tiếng hỏi.
“Cũng chưa lâu lắm, quả thật gần đây cháu luôn thấy mệt mỏi, không có tinh thần làm việc, còn bị tổng biên tập mắng một trận.” Sắc mặt Trần Cẩn buồn bã thành thành thật khai báo, thấy vẻ mặt hai người không thay đổi, cô lại hỏi: “Thím ah, sao thím lại hỏi cháu như vậy?”
“Không có chuyện gì, Hâm Lỗi có nói khi nào thì kết hôn không?” Một lúc sau Hứa Văn chần chừ hỏi.
“Dạ, báo cáo kết hôn hình như đã được phê duyệt, chú không nói lại với thím sao?” Trần Cẩn ăn một miếng, lại nghiêng đầu nhìn Hứa Văn nghi ngờ hỏi.
“Umh, nhanh chóng kết hôn là tốt rồi, ngộ nhỡ,” Nói tới đây Hứa Văn dừng lại không tiếp tục, nhìn Trần Cẩn chuyển chủ đề: “Ngày mai để Hoan Hoan theo cháu tới bệnh viện kiểm tra một chút. Trong người thấy không khỏe nên đi kểm tra để biết có vấn đề gì không.”
“Dạ,” Trần Cẩn gật đầu.
Sau khi ăn xong, ngay cả bát đũa Hứa Văn cũng không cho cô động, dặn dò cô đi ngủ sớm. Trần Cẩn thấy có chút kỳ lạ, về phòng thấy Trần Hoan đã nằm trên giường, cô cởi quần áo lên nằm cùng. Nào ngờ cô vừa động, Trần Hoan đã quay đầu nhìn cô không chớp mắt. Dưới ánh trăng mờ, mắt Trần Hoan mở to ngập nước chăm chú nhìn cô, khiến Trần Cẩn giật mình sợ hết hồn, kêu thành tiếng: “Vẫn chưa ngủ ah.”
“Không ngủ được.” Trần Hoan trở mình lăn qua lăn lại tức giận trả lời.
“Chị.” Cô ngừng lại một chút thử thăm dò.
“Sao.”
“Chị nói xem, có khi nào có thai không? Ở cùng Hâm Lỗi một thời gian dài như vậy. Cũng nên sớm có, nếu không thì thật không bình thường.” Nói tới đây, Trần Hoan dừng lại chờ phản ứng của Trần Cẩn.
Trần Cẩn nghe thấy cô nói vậy, lập tức có chút không vui: “Nói nhăng nói cuội gì đó, đừng nói Trì Gia Hựu chưa từng động tới.”
“Còn chưa có, mỗi lần anh ấy đều kịp thời kiềm chế, còn chưa đến bước cuối cùng, anh ấy bảo còn nhỏ phải chờ tốt nghiệp mới có thể làm.” Trần Hoan hơi ngượng ngùng khi đề cập đến chuyện đó, nghiêng người quay đầu về phía cửa sổ.
“Ngược lại anh ta có thể nhận nhịn vô địch. Ừ, không tệ là người đàn ông tốt.” Trần Cẩn cười cười. Xem ra Trì Gia Hựu lại phải nỗ lực hơn Nhung Hâm Lỗi, lúc trước cô phải lấy hết can đảm mới dám ăn Nhung Hâm Lỗi sạch sành sanh, đoán chừng Trần Hoan không có được nửa lá gan của cô. Như vậy cũng tốt, ai biết mấy năm sau sẽ xảy ra chuyện gì, tên nhóc kia suy nghĩ cũng thật chu toàn, là người đàn ông có trách nhiệm, chờ sau khi bọn họ tốt nghiệp cũng là chuyện tốt.
Vài giây trôi qua, thấy Trần Cẩn không lên tiếng, Trần Hoan lại nhìn cô: “Chị, đây là sự thật, chị không thấy vừa rồi trên mặt mẹ viết rõ hai chữ nghi ngờ ah, nếu không sao lại bảo chị đi bệnh viện kiểm tra.”
“Không thể nào, như vậy cũng quá nhanh đi.” Trần Hoan vừa dứt lời, nhắc đến một chuyện này cô phát hiện hình như mình chưa từng nghĩ tới. Vừa rồi cô đột nhiên nhớ lại, mình cùng cùng Nhung Hâm Lỗi đã bao lâu không dùng biện pháp, có một lần cô còn nhắc anh, nào ngờ Nhung Hâm Lỗi lập tức trả lời để cô sinh ra là được. Đến bây giờ cô cảm thấy mọi chuyện đến quá nhanh, khó trách vừa rồi Hứa Văn lại dùng ánh mắt đó nhìn mình.
Trần Hoan đổi vị trí gối đầu, sau đó kéo kéo tay áo Trần Cẩn, nhỏ giọng nói: “Nếu không, để ngày mai em theo chị tới bệnh viện kiểm tra một chút, ngộ nhỡ nếu có thật, chuyện của chị cùng anh Lỗi sớm thành cũng tốt.”
Thứ hai, cô đặc biệt xin nghỉ một ngày, đến bệnh viện kiểm tra, làm thủ tục xong đến bệnh viện quân đội để khám, nghe nói lấy máu xét nghiệm là chính xác nhất.
Ngồi chờ một lúc lâu trên ghế ngoài hành lang khoa sản, khi trong phòng gọi tên Trần Cẩn, Trần Hoan cố ý đưa tay đẩy cô một cái.
Trần Cẩn đứng dậy vào phòng, ngồi trước mặt là một nữ bác sĩ trung niên, bà đang nhìn chằm chằm tờ xét nghiệm gật đầu một cái, ngẩng đầu hỏi cô: “Ông xã tới rồi chứ?”
“Dạ không ạ.” Trần Cẩn lắc đầu.
“Ừ, chuyện là như vậy, mang thai bốn tuần rồi.” Nữ bác sĩ nói xong lại cúi đầu cầm bút lên, rút ra một tờ giấy viết viết gì đó, một lát sau, vị bác sĩ này đưa tờ giấy cùng kết quả xét nghiệm cho Trần Cẩn.
“Đây là những điều cần lưu ý, có vấn đề gì có thể tới kiểm tra.” Bác sĩ nhẹ nhàng nói với nàng.
Ra khỏi vòng khám, cô vô thức cầm tờ xét nghiệm, lại đưa tay sờ lên bụng của mình, cúi đầu suy nghĩ một lúc lâu. Không ngờ nơi này đang có đứa bé của cô và Nhung Hâm Lỗi, cô không thể ngờ chuyện này lại tới không hề báo trước. Nghĩ tới đây cô bỗng hồi hộp tim đập thình thịch, có phải nên lập tức gọi điện báo tin mừng cho Nhung Hâm Lỗi sao.
“Chị, bác sỹ nói thế nào rồi?” Trần Hoan nhanh chóng chạy lên kéo tay cô ân cần hỏi thăm.
“Bốn tuần.” Trần Cần nói xong nhìn Trần Hoan một chút, lúc này Trần Hoan chỉ giương mắt nhìn, cũng không có phản ứng khác thường. Cô lại nói lớn hơn: “Bác sỹ nói thai đã được bốn tuần rồi, ngược lại em đoán đúng rồi.”
“Bốn tuần, vậy em chính là dì nhỏ rồi. Trời ạ, chị cùng Hâm Lỗi cũng thật nhanh. Nhanh, mau gọi điện thông báo cho anh ấy.” Nói tới đây Trần Hoan không kiêng dè lôi kéo tay cô dậm chân.
Trần Cẩn đen mặt ngăn cô lại, “Chị muốn đợi anh ấy về mới nói, cho anh ấy một niềm vui bất ngờ.”
Rời khỏi bện viện, lúc trên xe taxi cô bấm điện thoại gọi cho Nhung Hâm Lỗi, chuông đổ một lúc lâu nhưng không có ai nhấc máy, Trần Cẩn hơi tức giận, ấn phím thoát.
Về đến nhà Hứa Văn đã tới chỗ làm, cô ngồi trên ghế sofa mệt mỏi nhắm hai mặt lại, trái lại Trần Hoan lại cẩn thận rót cho cô chén nước để trên bàn.
Lúc này điện thoại đổ chuông, khiến Trần Cẩn tỉnh giấc trong nháy mắt. Cô nhanh chóng cầm điện thoại trên bàn bấm nút nhận cuộc gọi: “Tiểu Cẩn.”
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói quen thộc, mắt cô trong nháy mắt đỏ lên, bên kia truyền đến âm thanh náo nhiệt, Trần Cẩn biết chắc anh mới vừa từ căn cứ lên, nghĩ tới đây cô khịt mũi nói: “Hôm Lỗi, khi nào thì anh về.”
“Ừ, phải mất mấy ngày nữa mới về được, nhớ chăm sóc bản thân, có chuyện gì thì gọi điện cho anh.” Không đợi Trần Cẩn trả lời, Nhung Hâm Lỗi đã vội vàng cúp máy.
“Sao rồi chị? Có em bé phải vui mừng mới đúng.” Nhìn Trần Cẩn buồn bã Trần Hoan có chút khẩn trương hỏi.
“Còn chưa kịp nói anh ấy đã cúp máy rồi, có lẽ đang bận.” Trần Cẩn uất ức trả lời.
Điện thoại không được, cô quyết định gửi tin nhắn, bấm tới bấm lui lại cảm thấy không ổn, xóa đi viết lại, một lúc lâu tóm gọn trong mấy chữ: “Hâm Lỗi, anh được làm ba.”
Không biết sau khi Nhung Hâm Lỗi nhận được tin sẽ có phản ứng gì, Trần Cẩn nhìn tin nhắn suy nghĩ một lúc lâu.

back top