Vượt Qua Lôi Trì (Gió Mang Ký Ức Thổi Thành Những Cánh Hoa)

Chương 10

Câu lạc bộ trong khách sạn đã chuẩn bị xong đồ ăn, nhân viên phục vụ vừa thấy ba người đàn ông đi vào vội chạy đến tiếp đón, dẫn bọn họ đến phòng VIP, bê trà rót rượu cẩn thận hơn so với ngày thường rất nhiều.
Trong lúc nâng cốc nói chuyện phiếm, trời đã bắt đầu tối.
Ba người đàn ông nói xong chuyện công việc, cuộc sống, đề tại lại chuyển đến chuyện phụ nữ. Nói đến phụ nữ, khuôn mặt Dương Lam Hàng lộ ra vẻ cô đơn mà một người đàn ông thành đạt không nên có. Trác Siêu Việt không khỏi quan tâm vấn đề với tính xây dựng, đưa ra những phương án giải quyết khả thi.
"Hàng, bằng nhiều năm kinh nghiệm thành công, tôi cuối cùng đúc kết ra một điều, đưa phụ nữ lên giường là phương pháp nhanh nhất."
"Thành công? Kinh nghiệm?" Trác Siêu Nhiên mỉa mai nhíu mày, cậu em trai này ở trong ấn tượng của anh cho tới nay vẫn còn chưa có bạn gái cố định. "Nhị thiếu gia, cậu khẳng định đang nói đến chuyện phụ nữ?"
"Em đang nghiêm túc thảo luận vấn đề khoa học..."
Nhà khoa học khó khăn nuốt xuống ngụm rượu, chậm rãi buông ly, cầm lấy khăn lau chút rượu sót lại bên khóe miệng, ý bảo Trác nhị công tử có thể bắt đầu.
Ngón tay thon dài của Trác Siêu Việt nhẹ nhàng xẹt qua chiếc ly thủy tinh, dừng ở gợn sóng trên mặt rượu, dường như nhớ lại chuyện cũ, khóe môi nở nụ cười khó đoán. "Cậu đưa cô ấy đi uống rượu, chờ đến khi cô ấy quá chén, mang đi khách sạn, thừa dịp cô ấy rượu xong làm loạn..."
Ý tưởng rất "tân tiến", nhưng Dương Lam Hàng bất đắc dĩ lắc đầu.
"Với tửu lượng của cô ấy, tôi có say bất tỉnh nhấn sự cô ấy cũng chưa đến mức làm loạn." Không phải tửu lượng của Dương Lam Hàng kém, mà là tửu lượng cô sinh viên của anh quá đẳng cấp.
"Không bằng..." Ý cười trên môi Trác Siêu Việt càng thêm ám muội, giọng nói trầm thấp đầy dụ dỗ. "Lúc xã giao cậu làm bộ như uống rượu, lừa cô ấy đưa cậu về nhà, rồi cậu rượu xong làm loạn..."
"..." Nhà khoa học trầm mặc.
"Phương pháp này tốt lắm." Trác Siêu Nhiên gật mạnh đầu, "Phương pháp này tuyệt đối có thể thành công làm cho giáo sư Dương thân bại danh liệt, hơn nữa làm cho chú Dương đoạn tuyệt tình cha con với cậu ta."
"Sợ cái gì thân bại danh liệt?" Trác Siêu Việt nhếch mi phản đối, suy nghĩ giống như bay đến nơi nào, không biết là nói với Dương Lam Hàng hay là nói với chính mình, "Danh dự thì có lợi ích gì, có thể cùng cậu ngủ không? Làm một người đàn ông, nếu cả đời không được ôm người phụ nữ mình yêu cùng ngủ, cho dù có thể bắn đạn lên tận sao hỏa thì làm cái gì? Được cả thế giới ngưỡng mộ thì làm cái gì?"
Dương Lam Hàng thản nhiên cười, "Thực ra, thân bại danh liệt hay không tôi không sợ, chỉ sợ Bạch Lăng Lăng không tha thứ cho mình..."
Ánh trăng lạnh lẽo đọng ở đáy mắt Dương Lam Hàng, trong đó là sự kiên định dứt khoát.
Trác Siêu Việt cúi đầu trầm mặc, rất lâu sau nói. "Hàng, lấy chỉ số thông minh của cậu, bắn đạn lên sao hỏa cũng không phải không có khả năng, không bằng cậu nghiên cứu..."
Nhà khoa học kia ngăn lại, chỉ số thông minh của anh ta thực sự thấp đến nỗi chỉ bắn đạn lên sao hỏa sao?
********
Cơm rượu xong xuôi, Trác Siêu Nhiên đưa Dương Lam Hàng về khách sạn nghỉ ngơi, sau đó lái xe chở Trác Siêu Việt về nhà.
Chỗ ở của bọn họ rời xa nội thành, trước cửa là một con sông lớn và công viên yên tĩnh.
Thời gian tuy rằng không còn sớm nhưng vẫn có những cặp tình nhân âu yếm bên bờ sông, thỉnh thoáng nhìn về hướng những biệt thự xa xa, mơ mộng đến khi nào thì có một ngôi nhà như vậy.
Ngôi nhà này là ba mẹ họ mua cho sau khi hai anh em tốt nghiệp trường giáo vụ được phân vào quân ngũ. Trác Siêu Nhiên ở tầng hai mươi, Trác Siêu Việt ở tầng mười chín. Khi sửa sang, bọn họ còn bố trí một cầu thang bên trong để hai người tiện qua lại.
Thời gian đó, bọ họ huấn luyện rất cực khổ, nhưng vẫn vui vẻ. Mỗi lần được nghỉ, bọn họ đều đến đây uống rượu nói chuyện, đến tận hừng đông mới ngủ.
Bốn năm trước, Trác Siêu Việt rời bỏ quân ngủ, chuyển sang kinh doanh xuất nhập khẩu, bay đi bay lại giữa các nước. Trác Siêu Nhiên ở trong doanh trại, rất ít khi trở về, cho nên ngôi nhà tiện nghi này phần lớn thời gian không có người ở.
Mở valy Trác nhị công tử, Trác Siêu Nhiên không khỏi lắc đầu, uổng phí cậu ta đã từng huấn luyện trong quân ngũ, đồ đạc bị đảo lung tung. Anh đem đồ đạc sắp xếp lại, bỏ quần áo vào máy giặt.
Cuối cùng, đáy valy có hai chiếc ví nam giống nhau như đúc, không hỏi nhiều tiện tay cầm một cái bỏ vào túi.
Mọi việc xong xuôi, Trác Siêu Nhiên pha hai chén hồng trà, mang xuống phòng khách dưới lầu.
Trác nhị công tử đang nằm ở sô pha nhìn TV không tiếng động, cánh tay cường tráng đặt hờ trên tay vịn sô pha, tóc hơi rối, áo sơ mi mở hai cúc, cơ bắp như ẩn như hiện.
Trác Siêu Nhiên luôn cảm thấy khó hiểu, cùng một trứng sinh ra, mặt mũi dáng người đều tương tự, vì sao anh không có sự mê hoặc chết người như vị Trác nhị công tử này...
"Uống chén trà, giải rượu." Trác Siêu Nhiên ngồi lên sô pha, đem chén trà trong tay tới.
"Ừm." Trác Siêu Việt nhận lấy trà, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm TV, có vẻ nghiêm túc.
"Đơn hàng kia thế nào? Có giao đúng hạn không?"
Trác Siêu Việt ngồi dậy, đổi một tư thế nói chuyện dễ dàng, nhưng vẫn phả ra sự cương nghị đàn ông đầy quyến rũ. "Không thành vấn đề, bên Australia đã lên thuyền, tháng sau có thể đến hải quan."
"Hải quan bên này có vấn đề gì không? Có cần tôi hỗ trợ hay không?"
"Không cần, em đã xã giao qua. Chắc chắn có thể giao hàng đúng hạn."

"Vậy là tốt rồi. Giải quyết xong chuyện này có thể nghỉ ngơi một thời gian chứ?"
Trác Siêu Việt thở dài, ánh mắt tỏ vẻ phiền chán. "Tuần sau em muốn đi Russia, hải quan bên kia mới thay người, em muốn qua giao thiệp một lần."
"Phiền như vậy?" Trác Siêu Nhiên không khỏi nhíu mày, anh nghe nói xuất nhập khẩu vài năm nay ngày càng cạnh tranh gay gắt, buôn bán cũng ngày càng khó khăn. "Siêu Việt, nếu buôn bán xuất nhập khẩu vất vả thì đừng làm, làm cái khác."
"Em cũng nghĩ vậy! Nhưng mà mẹ đuổi em ra khỏi nhà, không cho em cơ hội tiếp tục ăn chơi trác táng."
"Tính mẹ thế nào đâu phải cậu không hiểu, chỉ cần cậu về nhận sai là xong thôi."
"Em sai sao? Bà ấy sắp xếp bố trí, em đều đi, lại còn mắng em..."
Nhắc tới chuyện này, Trác Siêu Nhiên không khỏi buồn cười. "Ờ, cậu đi, còn dẫn theo một cô nàng "cực phẩm". Mẹ dễ tính như vậy còn bị cô ta chọc giận đến nổi khùng, tôi thật phục cậu, hàng cực phẩm như vậy cậu cũng có thể điều khiển được?"
"Cực phẩm hả? Em mất hai ngàn mướn ở night club. Tuyệt đối là lấy tiền điều khiển!"
"Hành động quả thật không tồi." Đem về một cô gái bề ngoài xinh đẹp, tâm địa như rắn rết, ham hư vinh, vô liêm sỉ, diễn vô cùng ăn khớp, làm mẹ tức giận đến nỗi lúc đó đem Trác Siêu Việt đuổi ra khỏi nhà.
"Kỳ thật cô gái mẹ giới thiệu cho cậu rất được, tính tình dịu dàng, thử qua lại xem, nói không chừng..."
"Rất được? Hừ, nếu thật là rất được, chính anh đã sớm dùng, còn đến phiên em?"
"Nhị thiếu gia, làm người phải có lương tâm, từ nhỏ đến lớn, cái gì tốt đều cho cậu trước, khi nào thì tôi tranh với cậu?"
"Nói cũng đúng... Được rồi, nể mặt anh, chờ chuyện bên Nga xử lý xong, em về nhà gặp cô ta xem sao."
"Được, cũng đã lâu tôi không về, tôi về với cậu." Trác Siêu Nhiên nhìn đồng hồ. "Hơn mười giờ rồi, cậu ngủ sớm đi, tôi về doanh trại."
"Muộn như vậy còn trở về?"
"Sáng sớm mai sư đoàn trưởng tới." Trác Siêu Nhiên nhìn gương sửa lại quân trang, đảm bảo mỗi chiếc cúc áo trên người đều ngay ngắn. "Tôi muốn dậy sớm sắp xếp một chút."
"Anh đã hai sao rồi, còn liều mạng như vậy làm gì?"
"Mới hai sao, ngày lên sư đoàn trưởng còn rất dài."
Nghe được ba chữ "Sư đoàn trưởng", ý cười trên mặt Trác Siêu Việt dần dần biến mất, hồi lâu, hắn mở miệng: "Anh, có một số việc qua rồi là qua rồi, anh để trong lòng làm gì?"
"Có một số việc có thể đã qua, nhưng chuyện tôi nhận lời với cậu, tôi sẽ không quên..."
Không nói tiếp, Trác Siêu Nhiên rời đi, trong màn đêm dày đặc, lái xe hướng phía doanh trại bộ đội.
Nhiều năm qua, mỗi người đều nhận thấy quân hàm trên vai anh thay đổi, nhưng không ai nhớ rõ anh đổ bao nhiêu mồ hôi trên sân huấn luyện. Có đôi khi, mệt mỏi, chán nản, ghét sự luyện tập liên miên trong quân ngũ, rồi kiểm tra, rồi diễn tập...
Cuộc sống như con quay vĩnh viễn theo một quỹ tích không dừng lại.
Nhưng anh vẫn cố gắng, bởi vì anh nhớ rõ ngày Trác Siêu Việt rời khỏi quân ngũ, lưu luyến sờ quân hàm trên vai mình. "Đừng nói gì cả, chờ ngày anh lên làm sư đoàn trưởng, cho em mặc quân trang của anh đi hai vòng trong doanh trại..."
Chỉ vì những lời này, anh thề nhất định phải bước lên vị trí sư đoàn trưởng.
***********
Trở lại doanh trại, trời đã tối muộn. Ánh đèn nghiêm khắc tắt đúng thời gian quy định, chỉ còn ánh trăng non cùng vài ngôi sao chiếu sáng, trên đường không một bóng người.
Trác Siêu Nhiên dừng xe, đang muốn về phòng lại thấy một bóng váy dài tiến vào tầm mắt.
Đã muộn thế này, không thể đi lung tung, nhất là phụ nữ. Anh dừng chân, theo ánh trăng bạc nhìn về phía cô gái đang ngồi dưới tàng cây, đùa nghịch một chiếc khăn tay màu trắng.
Anh không thấy rõ mặt cô, nhưng lại nhớ rõ chiếc váy dài màu hồng cánh sen, rất đẹp, có chút gì đó ảo mộng lãng mạn.
Về phần cô gái đó, Tô Mộc Mộc - Ấn tượng sâu nhất của anh chính là cô có thể đem khúc khải hoàn ca đàn khiến người nghe rơi nước mắt, thật rất giỏi.
Lời tác giả:
Canh thịt thật khó hầm a. Lần đầu tiên viết một đêm tình, không có tình cảm làm trụ cột, một tập tham khảo bị ta làm loạn lên mà vẫn không tìm thấy cảm giác.
Việt Việt a, sau này không phải một đêm tình, mà là gian tình, cái này ta cảm thấy viết tốt hơn chút.

back top