Những người mà trưởng phòng Diêu muốn đưa họ đến gặp quả nhiên đều là những người đàn ông đã có công danh sự nghiệp. Mộc Mộc không nhớ kĩ những người đàn ông này tên gọi là gì, chỉ nhớ rõ tên cô gái kia, Chu Tịch.
Những người đàn ông giới thiệu, nâng chén chúc mừng, các người đẹp cũng không hề nhàn rỗi, vội vàng rót thêm rượu, bồi rượu. Cô vốn cũng muốn giúp Trác Siêu Việt, nhưng hình như hắn không thích, bảo cô đi hát.
Bốn năm rồi chưa hát lại, khi âm nhạc vang lên, tay Mộc Mộc cầm mic khẽ run, thử nhiều lần, thanh âm mới khẽ khàng phát ra. Cô nghe thấy chính giọng mình trong loa, ở tấm gương đối diện nhìn thấy chính mình cầm mic, cô cũng không dám tin tưởng đây là sự thật.
Sau bài hát đầu tiên, cô dần dần tìm được cảm giác, giọng hát càng có hồn.
Giai điệu "Gặp" trầm ấm vang vên, cô nhắm mắt lại, cất lời bằng cả trái tim mình:
"Nghe thấy tiếng nàng đông bước đi, một năm một tháng nào tỉnh lại, em nhớ, em chờ, em mong, tương lai cũng không bởi vì vậy mà bất biến... Người em chờ ở một tương lai rất xa... Em nhìn con đường, gặp anh là điều tuyệt vời nhất ngoài ý muốn..."
Người ngồi trên sô pha vỗ tay, cô giống như tìm được về Tô Mộc Mộc đã biến mất từ bốn năm trước, người đã từng ở sân khấu trường, bằng giai khúc "Gặp" dành được bao tiếng vỗ tay của mọi người.
Khi đó cô nở nụ cười mơ mộng nhất, ao ước chờ mong tương lai sẽ có một người cô gặp... là cuộc gặp gỡ tuyệt vời nhất!
Kết thúc, cô mở to mắt nhìn Trác Siêu Việt, hắn nhìn cô, trong mắt là ánh sáng mê ly say lòng người.
Một mùi hương quyến rũ bay đến, Chu Tịch đem chén rượu ngồi xuống bên cạnh cô, "Uống được không?"
Thu về ánh mắt, Mộc Mộc cúi đầu cầm chén rượu của mình, "Một chút."
"Cheers!"
Vừa uống vừa nói chuyện, bình rượu cuối cùng đã nhìn thấy đáy, Chu Tịch vòng vèo không biết bao nhiêu chuyện cũng chịu đi thẳng vào vấn đề, "Hai người qua lại đã lâu chưa?"
Mộc Mộc suy nghĩ, cho cô ta một đáp án lập lờ, "Cũng rất khó nói, nếu tính từ lần đầu tiên thì... Đã rất nhiều năm rồi."
"Thật sao?" Trong giọng nói của Chu Tịch rõ ràng hàm chứa hoài nghi, "Cho đến bây giờ tôi chưa thấy anh ấy nhắc đến cô."
"Anh ấy qua lại cùng người phụ nữ nào đều nói với cô?"
Chu Tịch dường như không nghe được sự khiêu khích trong câu nói của Mộc Mộc, quyến rũ dựa vào ghế ngồi, liếc mắt nhìn Trác Siêu Việt bị mọi người chúc rượu, "Anh ấy đương nhiên không nói, nhưng mà, đại đa số tôi đều biết..."
Mộc Mộc cúi đầu uống một ngụm rượu, cô không thích từ "đại đa số" này, bởi vì nó chứng tỏ bên cạnh Trác Siêu Việt từng có rất nhiều phụ nữ, mà cô, chẳng qua chỉ là một trong số họ. Cho dù cô có thể có nét đặc biệt, nhưng như vậy thì có ích gì, sớm muộn cũng sẽ trở thành quá khứ trong quãng đường của hắn mà thôi.
"Tôi đã nghe anh ấy nhắc đến cô." Mộc Mộc nói.
"Thật sao?" Chu Tịch châm thuốc, một điếu mảnh khảnh kẹp giữa ngón tay, làn khói vị bạc hà cứ thế từ từ lan rộng, "Anh ấy nói gì?"
"Anh ấy nói cô đã từng vì anh ấy mà làm rất nhiều việc."
Cô ta đổi thuốc sang tay trái, chỉ ra một vết sẹo rất dài trên cổ tay, vết sẹo này giống như vết sẹo cắt cổ tay tự sát để lại. Nếu không phải là cô ấy cố tình chỉ ra, vết sạo đó đã nhạt dường như không còn nhìn thấy, "Anh ấy nhất định không nói cho cô, tôi đã từng vì anh ấy mà làm cái gì."
Mộc Mộc nhìn cổ tay cô ta không nói, hắn thực sự chưa nói cô ta vì hắn mà cắt cổ tay. Một người phụ nữ vì một người đàn ông mà ngay cả mạng sống cũng không cần, vậy thì người phụ nữ đó dù làm điều gì cũng đáng được tha thứ, cho dù đó là phản bội.
"Khi tôi vừa biết anh ấy, cũng giống như cô bây giờ," Chu Tịch nhìn quần bò, áo sơ mi đơn giản trên người Mộc Mộc, còn có tóc dài buộc cao, than nhẹ, "Không đến bốn năm, anh ấy làm cho tôi hoàn toàn thay da đổi thịt."
Mộc Mộc cười chỉ chiếc váy dài cầu kỳ trên người cô ta, "Rất thích hợp với cô."
Có những cô gái rất kỳ lạ, khi mặc quần bò áo phông giản dị, luôn luôn mơ có một ngày được mặc những chiếc váy xa hoa trong tủ kính, cho đến ngày thực sự được mặc rồi, mới giật mình tỉnh ra, cuộc sống xa xỉ luôn phải trả bằng một cái giá đắt, hoặc là tình yêu, hoặc là nhân cách, hoặc là tâm hồn.
Không có thứ gì không đáng giá, quan trọng là ta biết được mình muốn điều gì.
Chu Tịch vỗ vỗ bàn tay cầm mic của cô, dùng giọng nói tang thương cất lời, "Có một ngày, chờ khi anh ấy chán cô, cho cô biết thế nào là sự lạnh lùng vô tình của đàn ông... Lúc ấy cô sẽ biết, cái gì là thích hợp với cô."
"Cám ơn, tôi sớm đã biết điều gì là thích hợp với mình..."
Bởi vì cô đã chứng kiến được sự lạnh lùng vô tình của hắn, cho nên cô biết người đàn ông xa xỉ này vốn không thích hợp với mình, đàn dương cầm, âm nhạc, cuộc sống bình thản mới là thứ có thể thuộc về cô.
"Đang nói chuyện gì?"
Giọng nói Trác Siêu Việt truyền đến, Mộc Mộc ngẩng đầu cười. Cũng không biết hắn đã uống bao nhiêu rượu, trên người phả ra mùi cồn nồng nặc. "Còn có thể nói chuyện gì, đương nhiên là nói về anh."
"Tôi? Tôi có gì để nói?" Hắn ngồi xuống cạnh, thân thiết ôm lấy bả vai cô, dùng giọng nói Chu Tịch có thể nghe rõ được, "Không phải là... nói chuyện tối hôm đó tôi cho em sung sướng thế nào?"
Máu toàn thân Mộc Mộc bắt đầu dồn lên mặt, đỏ ửng. Mà Chu Tịch ngồi đối diện với bọn họ, máu như dồn tất cả xuống dưới, mặt tái nhợt.
"Mọi người chơi đi, tôi không quấy rầy." Chu Tịch đứng nhanh dậy, đi đến bên phía trưởng phòng Diêu, cùng bọn họ tán gẫu sôi nổi.
Mộc Mộc thu về khuôn mặt tươi cười, đẩy Trác Siêu Việt đầy mùi rượu xa ra, "Anh cho rằng như vậy là hay sao?"
"Rất hay." Hắn lại ôm cô trở về, một bàn tay vuốt ve hai má còn đỏ ửng của cô, tay kia dịch xuống hông, khẽ vuốt, "Nhưng mà, thật đáng tiếc là không nghe được tiếng rên rỉ của em lúc đó ... Khi nào có cơ hội, để tôi nghe một chút."
"Anh say rồi." Trừ câu đó, cô không tìm thấy ngôn từ nào có thể đáp lại.
"Tôi không say."
"Vậy anh có biết em là ai hay không?"
"... Tôi biết, bây giờ em là chị dâu tôi, là người phụ nữ của anh trai tôi." Hắn hít vào một hơi, buông cô ra, ngồi thẳng dậy.
Mộc Mộc thở dài, hơi hối hận vì đã hỏi chuyện này. Thực ra cô hy vọng hắn biết một điều, cô không phải là Chu Tịch, cũng không phải là một trong những người phụ nữ của hắn. Cô là Tô Mộc Mộc, một người yêu hắn, yêu đến mức thỏa mãn tất cả mọi điều hắn muốn, yêu đến quên lập trường, quên tự trọng, và quên cả nguyên tắc của một người phụ nữ.
Cô đã rất cố gắng để khống chế bản thân mình, ép mình không nhớ lại những đường cong nam tính của hắn bên trong lớp áo sơ mi, không thèm nghĩ hắn đã từng đem đến cho cô bao sung sướng, nhưng bây giờ hắn ôm cô, nói ra những lời khiêu khích như vậy, cô không dám cam đoan giây tiếp theo, cô có lôi hắn đi đến phòng Vip ngay bên cạnh... rên rỉ cho hắn nghe hay không.
Tất nhiên, hắn không biết.
Xấu hổ một lúc, Mộc Mộc quyết định tìm một đề tài để làm dịu đi không khí, "Anh muốn hát không? Em chọn bài cho anh."
"Tôi không thích hát, tôi thích nghe." Hắn nói, "Em hát cho tôi nghe đi."
Cô cầm lấy mic. "Được, anh thích nghe bài gì?"
"Em biết hát "truyền kỳ" không?" Hắn nhẹ nhàng hỏi.
Tay Mộc Mộc run lên, mic suýt rơi trên mặt đất, bởi vì có một khoảng thời gian cô từng nghe đi nghe lại bài hát này, đi đường nghe, ăn cơm nghe, ngủ cũng nghe, không đếm được bao nhiêu lần cho đến khi mơ hồ đi vào giấc mộng...
"Để em thử." Cô lên phía trước, chọn bài "Truyền kỳ", lại về ngồi bên cạnh hắn.
Tiếng nhạc hư vô mờ mịt vang lên, hô hấp của hắn rất nhẹ, yên lặng lắng nghe.
"Chỉ ở trong đám đông liếc nhìn em một lần, rốt cuộc không thể nào quên được..."
Giọng nói khẽ run, xứng với những ca từ đẹp đẽ nhất.
"Giấc mộng ngẫu nhiên một ngày có thể lập lại, từ nay về sau em bắt đầu mong nhớ trong cô đơn.
Nhớ anh khi anh ở nơi chân trời, nhớ anh khi anh ở ngay trước mắt, nhớ anh khi anh ở trong tâm trí, nhớ anh khi anh ở trong cõi lòng..."
Nhìn những câu chữ hiện lên trên màn hình, Mộc Mộc đã hiểu những điều hắn không nói nên lời, thì ra không chỉ một mình cô thích "Truyền kỳ", bốn năm rồi, chờ đợi, nhớ mong, cũng đâu phải một mình cô mới vậy.
Nhìn người đàn ông bên người cúi đầu uống rượu, giọng hát của cô càng ngày càng nặng nề, cuối cùng không hát nổi, cổ họng nghẹn lại, không cách nào phát ra thanh âm.
Rốt cuộc cô đã làm cái gì? Trước khi ngồi tù cô đi trêu chọc hắn, lợi dụng hắn, để cho hắn chờ đợi bốn năm. Sau khi ra rù, cô nhận sai người, bây giờ thành "chị dâu" của hắn.
Khi hắn thấy cô bị chính anh trai mình đặt trên sô pha, tâm trạng thế nào? Có phải giống như điếu thuốc bị hắn quằn xéo trên tay.
Cô rốt cuộc hát không nổi, đặt mic xuống, "Em đi toilet."
Chạy thẳng đến toilet, cô ngồi trước bồn cầu ôm cả cuộn giấy vệ sinh, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Cô không thể nhìn hắn, chỉ cần nhìn một lần cô sẽ không khống chế được bản thân mình mà bổ nhào vào lòng hắn, xin hắn cho mình một cơ hội.
Cơ hội gì cũng được, làm người tình bí mật của hắn, cả đời không để Trác Siêu Nhiên biết, hoặc là giống như bao nhiêu người phụ nữ bên cạnh hắn, cùng với hắn, đến khi hắn chán, hắn phiền rồi liền đá đi.
Cái gì cũng được, chỉ cần đừng như bây giờ, muốn có không có được, muốn quên chẳng thể quên, tra tấn lẫn nhau.
Ngoài cửa vang lên tiếng phụ nữ nói chuyện phiếm, "Vừa rồi tôi gặp Trác nhị thiếu và Chu Tịch ngoài hành lang."
"Thật không?" Một cô gái khác nói.
"Hai người bọn họ dây dưa bao nhiêu năm, bây giờ còn chưa xong sao?"
"Cô gái Chu Tịch kia bình thường rất thông minh, chuyện này lại nghĩ không ra..." Một người lên tiếng, "Gia thế nhà họ Trác thế nào, có thể để cho một cô gái như cô ta tiến vào sao?"
Cô gái đó lại thấp giọng, "Tôi nghe chồng tôi nói... Gia quy nhà họ Trác vô cùng nghiêm khắc, đừng nói đến tiến vào nhà họ, mà là khi qua lại cũng điều tra rõ tổ tiên ba đời, còn nghiêm khắc hơn là thẩm tra chính trị."
"Kinh khủng như vậy, khó trách bên người Trác nhị thiếu gia nhiều phụ nữ, không phải "bạn bè" thì là "nhân viên", chưa ai được một cái danh chính ngôn thuận cả..."
Giọng nói hai người kia đã ngừng rất lâu, Mộc Mộc vẫn còn căng thẳng.
Cô vẫn còn nhớ rõ, bốn năm trước, lúc Trác Siêu Việt cầm lấy tay cô có nói, "Làm bạn gái anh nhé?"
Khi đó cô còn chưa ngồi tù, còn có cơ hội thi vào học viện âm nhạc... Cô từng gần hạnh phúc như vậy.
Điện thoại của cô vang lên, trên mặt hiển thị số của Trác Siêu Việt, cô nghe máy.
"Đi ra, hoặc là tôi đi vào."
"Để em ra!"
Bên kia cúp điện thoại, không có một câu dư thừa vô nghĩa.
Mộc Mộc vội vàng lau khô nước mắt, đi ra khỏi toilet, Trác Siêu Việt ở chỗ rẽ cách đó không xa đứng chờ, bên cạnh đã không còn Chu Tịch.
Hắn đi tới, nhìn thoáng qua mắt cô sưng đỏ như quả hạnh đào, "Còn muốn hát không?"
Cô lắc đầu.
"Vậy về nhà đi." Hắn đi vào phòng chào mọi người, trước bàn lại thêm hai bình rượu trống.
KTV cho xe đưa họ về nhà, vì trên xe có người, suốt quãng đường đi hắn không nói chuyện. Ánh đèn nê ông bên đường xét qua mặt hắn, gương mặt hắn lúc này không còn vẻ bông lơn bất cần bình thường. Mày hắn khẽ cau lại, làm cho người ta có ý muốn vuốt phẳng.
"Nhìn đủ chưa?" Hắn thản nhiên mở miệng, "Chưa đủ cũng đừng nhìn, tự chủ của tôi không tốt như em tưởng đâu!"
Mộc Mộc vội vàng quay mặt ra phía cửa sổ, không dám tiếp tục.
Cuối cùng cũng đến Cách Thế Quan Lan, cô đi theo Trác Siêu Việt vào cửa.
Tiếng khóa cửa phòng làm đầu óc cô nóng lên, rốt cuộc hỏi ra một câu, "Anh có thực muốn nghe tiếng em rên rỉ?"
Trác Siêu Việt đang chuẩn bị về phòng, khựng chân tại chỗ.
Những người đàn ông giới thiệu, nâng chén chúc mừng, các người đẹp cũng không hề nhàn rỗi, vội vàng rót thêm rượu, bồi rượu. Cô vốn cũng muốn giúp Trác Siêu Việt, nhưng hình như hắn không thích, bảo cô đi hát.
Bốn năm rồi chưa hát lại, khi âm nhạc vang lên, tay Mộc Mộc cầm mic khẽ run, thử nhiều lần, thanh âm mới khẽ khàng phát ra. Cô nghe thấy chính giọng mình trong loa, ở tấm gương đối diện nhìn thấy chính mình cầm mic, cô cũng không dám tin tưởng đây là sự thật.
Sau bài hát đầu tiên, cô dần dần tìm được cảm giác, giọng hát càng có hồn.
Giai điệu "Gặp" trầm ấm vang vên, cô nhắm mắt lại, cất lời bằng cả trái tim mình:
"Nghe thấy tiếng nàng đông bước đi, một năm một tháng nào tỉnh lại, em nhớ, em chờ, em mong, tương lai cũng không bởi vì vậy mà bất biến... Người em chờ ở một tương lai rất xa... Em nhìn con đường, gặp anh là điều tuyệt vời nhất ngoài ý muốn..."
Người ngồi trên sô pha vỗ tay, cô giống như tìm được về Tô Mộc Mộc đã biến mất từ bốn năm trước, người đã từng ở sân khấu trường, bằng giai khúc "Gặp" dành được bao tiếng vỗ tay của mọi người.
Khi đó cô nở nụ cười mơ mộng nhất, ao ước chờ mong tương lai sẽ có một người cô gặp... là cuộc gặp gỡ tuyệt vời nhất!
Kết thúc, cô mở to mắt nhìn Trác Siêu Việt, hắn nhìn cô, trong mắt là ánh sáng mê ly say lòng người.
Một mùi hương quyến rũ bay đến, Chu Tịch đem chén rượu ngồi xuống bên cạnh cô, "Uống được không?"
Thu về ánh mắt, Mộc Mộc cúi đầu cầm chén rượu của mình, "Một chút."
"Cheers!"
Vừa uống vừa nói chuyện, bình rượu cuối cùng đã nhìn thấy đáy, Chu Tịch vòng vèo không biết bao nhiêu chuyện cũng chịu đi thẳng vào vấn đề, "Hai người qua lại đã lâu chưa?"
Mộc Mộc suy nghĩ, cho cô ta một đáp án lập lờ, "Cũng rất khó nói, nếu tính từ lần đầu tiên thì... Đã rất nhiều năm rồi."
"Thật sao?" Trong giọng nói của Chu Tịch rõ ràng hàm chứa hoài nghi, "Cho đến bây giờ tôi chưa thấy anh ấy nhắc đến cô."
"Anh ấy qua lại cùng người phụ nữ nào đều nói với cô?"
Chu Tịch dường như không nghe được sự khiêu khích trong câu nói của Mộc Mộc, quyến rũ dựa vào ghế ngồi, liếc mắt nhìn Trác Siêu Việt bị mọi người chúc rượu, "Anh ấy đương nhiên không nói, nhưng mà, đại đa số tôi đều biết..."
Mộc Mộc cúi đầu uống một ngụm rượu, cô không thích từ "đại đa số" này, bởi vì nó chứng tỏ bên cạnh Trác Siêu Việt từng có rất nhiều phụ nữ, mà cô, chẳng qua chỉ là một trong số họ. Cho dù cô có thể có nét đặc biệt, nhưng như vậy thì có ích gì, sớm muộn cũng sẽ trở thành quá khứ trong quãng đường của hắn mà thôi.
"Tôi đã nghe anh ấy nhắc đến cô." Mộc Mộc nói.
"Thật sao?" Chu Tịch châm thuốc, một điếu mảnh khảnh kẹp giữa ngón tay, làn khói vị bạc hà cứ thế từ từ lan rộng, "Anh ấy nói gì?"
"Anh ấy nói cô đã từng vì anh ấy mà làm rất nhiều việc."
Cô ta đổi thuốc sang tay trái, chỉ ra một vết sẹo rất dài trên cổ tay, vết sẹo này giống như vết sẹo cắt cổ tay tự sát để lại. Nếu không phải là cô ấy cố tình chỉ ra, vết sạo đó đã nhạt dường như không còn nhìn thấy, "Anh ấy nhất định không nói cho cô, tôi đã từng vì anh ấy mà làm cái gì."
Mộc Mộc nhìn cổ tay cô ta không nói, hắn thực sự chưa nói cô ta vì hắn mà cắt cổ tay. Một người phụ nữ vì một người đàn ông mà ngay cả mạng sống cũng không cần, vậy thì người phụ nữ đó dù làm điều gì cũng đáng được tha thứ, cho dù đó là phản bội.
"Khi tôi vừa biết anh ấy, cũng giống như cô bây giờ," Chu Tịch nhìn quần bò, áo sơ mi đơn giản trên người Mộc Mộc, còn có tóc dài buộc cao, than nhẹ, "Không đến bốn năm, anh ấy làm cho tôi hoàn toàn thay da đổi thịt."
Mộc Mộc cười chỉ chiếc váy dài cầu kỳ trên người cô ta, "Rất thích hợp với cô."
Có những cô gái rất kỳ lạ, khi mặc quần bò áo phông giản dị, luôn luôn mơ có một ngày được mặc những chiếc váy xa hoa trong tủ kính, cho đến ngày thực sự được mặc rồi, mới giật mình tỉnh ra, cuộc sống xa xỉ luôn phải trả bằng một cái giá đắt, hoặc là tình yêu, hoặc là nhân cách, hoặc là tâm hồn.
Không có thứ gì không đáng giá, quan trọng là ta biết được mình muốn điều gì.
Chu Tịch vỗ vỗ bàn tay cầm mic của cô, dùng giọng nói tang thương cất lời, "Có một ngày, chờ khi anh ấy chán cô, cho cô biết thế nào là sự lạnh lùng vô tình của đàn ông... Lúc ấy cô sẽ biết, cái gì là thích hợp với cô."
"Cám ơn, tôi sớm đã biết điều gì là thích hợp với mình..."
Bởi vì cô đã chứng kiến được sự lạnh lùng vô tình của hắn, cho nên cô biết người đàn ông xa xỉ này vốn không thích hợp với mình, đàn dương cầm, âm nhạc, cuộc sống bình thản mới là thứ có thể thuộc về cô.
"Đang nói chuyện gì?"
Giọng nói Trác Siêu Việt truyền đến, Mộc Mộc ngẩng đầu cười. Cũng không biết hắn đã uống bao nhiêu rượu, trên người phả ra mùi cồn nồng nặc. "Còn có thể nói chuyện gì, đương nhiên là nói về anh."
"Tôi? Tôi có gì để nói?" Hắn ngồi xuống cạnh, thân thiết ôm lấy bả vai cô, dùng giọng nói Chu Tịch có thể nghe rõ được, "Không phải là... nói chuyện tối hôm đó tôi cho em sung sướng thế nào?"
Máu toàn thân Mộc Mộc bắt đầu dồn lên mặt, đỏ ửng. Mà Chu Tịch ngồi đối diện với bọn họ, máu như dồn tất cả xuống dưới, mặt tái nhợt.
"Mọi người chơi đi, tôi không quấy rầy." Chu Tịch đứng nhanh dậy, đi đến bên phía trưởng phòng Diêu, cùng bọn họ tán gẫu sôi nổi.
Mộc Mộc thu về khuôn mặt tươi cười, đẩy Trác Siêu Việt đầy mùi rượu xa ra, "Anh cho rằng như vậy là hay sao?"
"Rất hay." Hắn lại ôm cô trở về, một bàn tay vuốt ve hai má còn đỏ ửng của cô, tay kia dịch xuống hông, khẽ vuốt, "Nhưng mà, thật đáng tiếc là không nghe được tiếng rên rỉ của em lúc đó ... Khi nào có cơ hội, để tôi nghe một chút."
"Anh say rồi." Trừ câu đó, cô không tìm thấy ngôn từ nào có thể đáp lại.
"Tôi không say."
"Vậy anh có biết em là ai hay không?"
"... Tôi biết, bây giờ em là chị dâu tôi, là người phụ nữ của anh trai tôi." Hắn hít vào một hơi, buông cô ra, ngồi thẳng dậy.
Mộc Mộc thở dài, hơi hối hận vì đã hỏi chuyện này. Thực ra cô hy vọng hắn biết một điều, cô không phải là Chu Tịch, cũng không phải là một trong những người phụ nữ của hắn. Cô là Tô Mộc Mộc, một người yêu hắn, yêu đến mức thỏa mãn tất cả mọi điều hắn muốn, yêu đến quên lập trường, quên tự trọng, và quên cả nguyên tắc của một người phụ nữ.
Cô đã rất cố gắng để khống chế bản thân mình, ép mình không nhớ lại những đường cong nam tính của hắn bên trong lớp áo sơ mi, không thèm nghĩ hắn đã từng đem đến cho cô bao sung sướng, nhưng bây giờ hắn ôm cô, nói ra những lời khiêu khích như vậy, cô không dám cam đoan giây tiếp theo, cô có lôi hắn đi đến phòng Vip ngay bên cạnh... rên rỉ cho hắn nghe hay không.
Tất nhiên, hắn không biết.
Xấu hổ một lúc, Mộc Mộc quyết định tìm một đề tài để làm dịu đi không khí, "Anh muốn hát không? Em chọn bài cho anh."
"Tôi không thích hát, tôi thích nghe." Hắn nói, "Em hát cho tôi nghe đi."
Cô cầm lấy mic. "Được, anh thích nghe bài gì?"
"Em biết hát "truyền kỳ" không?" Hắn nhẹ nhàng hỏi.
Tay Mộc Mộc run lên, mic suýt rơi trên mặt đất, bởi vì có một khoảng thời gian cô từng nghe đi nghe lại bài hát này, đi đường nghe, ăn cơm nghe, ngủ cũng nghe, không đếm được bao nhiêu lần cho đến khi mơ hồ đi vào giấc mộng...
"Để em thử." Cô lên phía trước, chọn bài "Truyền kỳ", lại về ngồi bên cạnh hắn.
Tiếng nhạc hư vô mờ mịt vang lên, hô hấp của hắn rất nhẹ, yên lặng lắng nghe.
"Chỉ ở trong đám đông liếc nhìn em một lần, rốt cuộc không thể nào quên được..."
Giọng nói khẽ run, xứng với những ca từ đẹp đẽ nhất.
"Giấc mộng ngẫu nhiên một ngày có thể lập lại, từ nay về sau em bắt đầu mong nhớ trong cô đơn.
Nhớ anh khi anh ở nơi chân trời, nhớ anh khi anh ở ngay trước mắt, nhớ anh khi anh ở trong tâm trí, nhớ anh khi anh ở trong cõi lòng..."
Nhìn những câu chữ hiện lên trên màn hình, Mộc Mộc đã hiểu những điều hắn không nói nên lời, thì ra không chỉ một mình cô thích "Truyền kỳ", bốn năm rồi, chờ đợi, nhớ mong, cũng đâu phải một mình cô mới vậy.
Nhìn người đàn ông bên người cúi đầu uống rượu, giọng hát của cô càng ngày càng nặng nề, cuối cùng không hát nổi, cổ họng nghẹn lại, không cách nào phát ra thanh âm.
Rốt cuộc cô đã làm cái gì? Trước khi ngồi tù cô đi trêu chọc hắn, lợi dụng hắn, để cho hắn chờ đợi bốn năm. Sau khi ra rù, cô nhận sai người, bây giờ thành "chị dâu" của hắn.
Khi hắn thấy cô bị chính anh trai mình đặt trên sô pha, tâm trạng thế nào? Có phải giống như điếu thuốc bị hắn quằn xéo trên tay.
Cô rốt cuộc hát không nổi, đặt mic xuống, "Em đi toilet."
Chạy thẳng đến toilet, cô ngồi trước bồn cầu ôm cả cuộn giấy vệ sinh, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Cô không thể nhìn hắn, chỉ cần nhìn một lần cô sẽ không khống chế được bản thân mình mà bổ nhào vào lòng hắn, xin hắn cho mình một cơ hội.
Cơ hội gì cũng được, làm người tình bí mật của hắn, cả đời không để Trác Siêu Nhiên biết, hoặc là giống như bao nhiêu người phụ nữ bên cạnh hắn, cùng với hắn, đến khi hắn chán, hắn phiền rồi liền đá đi.
Cái gì cũng được, chỉ cần đừng như bây giờ, muốn có không có được, muốn quên chẳng thể quên, tra tấn lẫn nhau.
Ngoài cửa vang lên tiếng phụ nữ nói chuyện phiếm, "Vừa rồi tôi gặp Trác nhị thiếu và Chu Tịch ngoài hành lang."
"Thật không?" Một cô gái khác nói.
"Hai người bọn họ dây dưa bao nhiêu năm, bây giờ còn chưa xong sao?"
"Cô gái Chu Tịch kia bình thường rất thông minh, chuyện này lại nghĩ không ra..." Một người lên tiếng, "Gia thế nhà họ Trác thế nào, có thể để cho một cô gái như cô ta tiến vào sao?"
Cô gái đó lại thấp giọng, "Tôi nghe chồng tôi nói... Gia quy nhà họ Trác vô cùng nghiêm khắc, đừng nói đến tiến vào nhà họ, mà là khi qua lại cũng điều tra rõ tổ tiên ba đời, còn nghiêm khắc hơn là thẩm tra chính trị."
"Kinh khủng như vậy, khó trách bên người Trác nhị thiếu gia nhiều phụ nữ, không phải "bạn bè" thì là "nhân viên", chưa ai được một cái danh chính ngôn thuận cả..."
Giọng nói hai người kia đã ngừng rất lâu, Mộc Mộc vẫn còn căng thẳng.
Cô vẫn còn nhớ rõ, bốn năm trước, lúc Trác Siêu Việt cầm lấy tay cô có nói, "Làm bạn gái anh nhé?"
Khi đó cô còn chưa ngồi tù, còn có cơ hội thi vào học viện âm nhạc... Cô từng gần hạnh phúc như vậy.
Điện thoại của cô vang lên, trên mặt hiển thị số của Trác Siêu Việt, cô nghe máy.
"Đi ra, hoặc là tôi đi vào."
"Để em ra!"
Bên kia cúp điện thoại, không có một câu dư thừa vô nghĩa.
Mộc Mộc vội vàng lau khô nước mắt, đi ra khỏi toilet, Trác Siêu Việt ở chỗ rẽ cách đó không xa đứng chờ, bên cạnh đã không còn Chu Tịch.
Hắn đi tới, nhìn thoáng qua mắt cô sưng đỏ như quả hạnh đào, "Còn muốn hát không?"
Cô lắc đầu.
"Vậy về nhà đi." Hắn đi vào phòng chào mọi người, trước bàn lại thêm hai bình rượu trống.
KTV cho xe đưa họ về nhà, vì trên xe có người, suốt quãng đường đi hắn không nói chuyện. Ánh đèn nê ông bên đường xét qua mặt hắn, gương mặt hắn lúc này không còn vẻ bông lơn bất cần bình thường. Mày hắn khẽ cau lại, làm cho người ta có ý muốn vuốt phẳng.
"Nhìn đủ chưa?" Hắn thản nhiên mở miệng, "Chưa đủ cũng đừng nhìn, tự chủ của tôi không tốt như em tưởng đâu!"
Mộc Mộc vội vàng quay mặt ra phía cửa sổ, không dám tiếp tục.
Cuối cùng cũng đến Cách Thế Quan Lan, cô đi theo Trác Siêu Việt vào cửa.
Tiếng khóa cửa phòng làm đầu óc cô nóng lên, rốt cuộc hỏi ra một câu, "Anh có thực muốn nghe tiếng em rên rỉ?"
Trác Siêu Việt đang chuẩn bị về phòng, khựng chân tại chỗ.