Tử Diên dẫn người đến phòng hai vị thiếu phu nhân, sau đó nàng ta vội vã trở về như lời Đại phu nhân.
Đại phu nhân một tay nâng đầu tựa trên ghế quý phi nghỉ ngơi, dáng vẻ ung dung nghe Tử Diên bẩm báo tình hình, nhếch môi cười lạnh : “Gây gổ? Cũng thật kỳ lạ, Nhị công tử nhà chúng ta biết tức giận từ khi nào vậy?”
Tử Diên đứng gần, lo lắng nói : “Không phải phát hiện chuyện ngày hôm nay có liên quan đến người chứ?”
Đại phu nhân nở nụ cười, không hề kiêng kỵ khi đang ở địa bàn của mình : “Chuyện gì ngày hôm nay, sao ta không biết?”
Tự Diên tự giác biết mình lỡ lời, lập tức quỳ xuống đất, cầu xin tha thứ : “Là Tử Diên hồ đồ, kính xin Đại phu nhân trách phạt.”
Đại phu nhân liếc đôi mắt phượng nhìn nàng ta, cười hiền lành : “Đứng lên, đi tìm Ngân Hạnh đến đây, ta để nó đến chỗ Kha nhi phục vụ, sẽ là người hầu !”
Ngân Hạnh vội vã chạy tới, bởi vì nóng vội cho nên làn da trắng nõn đều đỏ bừng. Tử Diên nhìn nàng ta, vội trêu ghẹo : “Bình thường thấy ngươi luôn yếu kém, hôm nay chỉ chạy mấy bước khí sắc đã khá hơn nhiều, trông càng như có chuyện vui.”
Ngân Hạnh cười cười, sau đó vội vàng đi vào nhà gặp Đại phu nhân, chỉ sợ chậm trễ.
Tử Diên nhìn bóng lưng nàng ta, nhổ một ngụm, thầm nói : Cho dù ngươi có leo được lên giường Nhị công tử nhưng cũng chỉ là tiện nhân thanh lâu, đừng nghĩ có thể bò lên được đầu ta !
Sau khi Ngân Hạnh vào phòng không lâu, Lục Yêu cũng vội vã đi vào tân phòng, đứng ở bên giưỡng khẽ gọi.
Mạnh Chu mê mệt tỉnh lại, vừa thấy nàng ta liền chỉ vào bình trà : “Trông em chạy kìa, uống một ngụm trà thông giọng đã.”
Lục Yêu đâu chịu chậm trễ, nàng ta nhỏ giọng nói vào tai tiểu thư : “Em theo phân phó của người lưu ý nhà hoàn trong nhà này, sau khi truyền tin của người và cô gia, quả nhiên có người chạy ra ngoài. Em sợ bị phát hiện nên chỉ đi theo một đoạn đường ngắn, chỉ là trông rất giống như chạy về phía phòng Đại phu nhân…”
Nha hoàn trong nhà này ngoài Lục Yêu là người nàng mang tới có thể tin, Mạnh Chu hoàn toàn không tin những người khác. Nàng ngồi dậy, nhỏ giọng hỏi : “Là ai?”
Lục Yêu nuốt một hơi : “Là gọi một nha hoàn, phụ trách quét dọn bên ngoài.”
Mạnh Chu hơi thất vọng, cảm giác không đơn giản như vậy, liền hỏi : “Bà bà bên đó có động tĩnh gì không?”
Lục Yêu lắc lắc đầu, chợt nhớ tới cái gì, gắng sức gật đầu : “Lúc nãy nha hoàn đó gọi Ngân Hạnh đi nói chuyện.”
Mạnh Chu thở phào nhẹ nhõm : “Tiểu Vũ Mao nói chính là nàng ta.”
Nàng còn nhớ rõ trước khi động phòng muội muội nhỏ nhất đã lén nói với nàng : Ta nghe lén thấy mẫu thân đã an bài nha hoàn tới làm ấm giường cho nhị ca.
Nói dễ nghe là làm ấm giường, khó nhe là – ôm ấp yêu thương !
Mạnh Chu bỗng ngẩng đầu : “Lục Yêu, tối nay em chịu khổ một chút, đến ngoài thư phòng tìm một chỗ trốn kín đáo, nhìn xem có ai đi vào phục vụ, còn người nào chậm chạp không ra.”
Nàng vẫn cảm thấy không yên lòng, bổ sung : “Nếu phát hiện ra có gì không đúng lập tức tới tìm ta, có trễ đến mấy cũng phải gọi ta dậy !”
Lục Yêu do dự : “Tiểu thư, chuyện này có phải nói cho cô gia biết không? Lúc nãy người bảo Phương Chính tới đây phục vụ, còn nói có bất kỳ điều gì cần đều phải phái người nói cho người biết.”
Mạnh Chu cười dịu dàng : “Em đến nói với cô gia, để hắn tự mình chịu phạt !”
Xì một tiếng, Lục Yêu bị câu đó chọc vui, ngày hôm nay nàng ta chạy từ thư phòng đến phòng trong nhà đều là vì truyền lời của tiểu thư cho cô gia.
Cô gia bị phạt trong thư phòng, thật sự rất khổ sở. Nghe Phương Chính nói cô gia xem sách cũng không vào, chỉ đi đi lại lại hỏi : Nhị thiếu phu nhân đang làm gì, ăn gì, đã ngủ chưa? Có lẽ nàng đang ngủ…
Lục Yêu nghe vậy cũng cảm thấy vô cùng ai oán.
Ăn uống nghỉ ngơi, màn đêm đã buông xuống.
Có người còn chưa nằm dài trên giường nhưng cũng có người đã ngủ, đó là Tần Đại công tử. Liễu Phiêu Phiêu muốn hắn đến chăm sóc, Vạn Tuệ Như gây rối không cho hắn qua. Hắn cũng không qua bên kia, mà tìm một nơi yên tĩnh ngủ gà ngủ gật.
Còn có người đã nằm nhưng vẫn chưa ngủ được, đó là Mạnh Chu, nàng…mất ngủ.
Còn có người vẫn đang còn đọc sách, người đó đúng là… Nhị công tử !
Lần thứ ba nha hoàn đi vào bưng ly trà lạnh ra ngoài, thay nước trà mới. Trước khi đi, nha hoàn kia ngẩng đầu hỏi : “Nhị công tử, đêm đã khuya rồi, người có muốn trở về phòng ngủ hay không?”
Trong lòng Tần Kha vô cùng tán thành với đề nghị này, lúc ngẩng đầu lên vẻ mặt hết sức tức giận : “Là Nhị thiếu phu nhân cho ngươi đến hỏi sao? Ngươi nó cho nàng biết, ta không gặp, trừ phi nàng đến nhắn nhủ !”
Bên ngoài Lục Yêu nhìn nha hoàn đưa trà ra ngoài rất nhanh, thở phào nhẹ nhõm. Nàng ta thoáng chốc rung người, chống tay ngủ gật, lúc cánh tay rơi xuống mới giật mình tỉnh lại. Nàng ta mở mắt liền nhìn thấy có người ôm một cái chăn đi vào thư phòng, chăn che khuất mặt nàng kia nên không thể nhìn rõ. Nhưng Lục Yêu chú ý tới chân nàng kia – bởi vì nàng kia đi chân không !
Hơn nửa đêm không mang giày, chuyện này thật sự rất kỳ quái.
Lục Yêu tỉnh táo trở lại quan sát thật kĩ, trái tim đập càng kịch liệt hơn, dường như có thể đánh vỡ màng nhĩ nàng ta.
Thời gian khoảng một nén nhang, người bên trong vẫn chưa ra ngoài, Lục Yêu lạnh lẽo tay chân, nàng ta kín đáo ra ngoài, chạy về phòng báo chuyện này cho tiểu thư.
Trong khoảnh khắc Lục Yêu vào cửa Mạnh Chu lập tức tỉnh dậy, nghe Mạnh Chu nói nàng nhanh chóng đứng dậy, khoác một cái áo khoác đi về phía thư phòng, vừa đi vừa hỏi : “ Em xác định nàng ta chưa ra ngoài đúng không?”
Ban đêm nàng có cảm giác đau đớn trên đầu gối, chỉ là nàng đi rất nhanh, sợ bỏ lỡ thời cơ tốt nhất.
Khoảng chừng hơn một trăm bước, chớp mắt đã đến.
Nàng đứng trước cửa thu phòng, kéo kéo mặt để trông có vẻ hung dữ, cố gắng trừng mắt. Sau đó còn để Lục Yêu xác nhận lại, nha hoàn vẫn ở trong phòng, lúc này mới không khách khí đẩy cửa ra.
Trong đêm tiếng đẩy cửa cạch hết sức rõ ràng, Mạnh Chu nhìn nữ nhân đưa lưng về phía mình, không thể không cười lạnh : “Ban đêm như thế, tướng công thật có phúc lớn, còn có giai nhân làm bạn.”
Tần Kha nhìn Mạnh Chu, nghi ngờ : “Sao nàng tới đây?”
Mạnh Chu trừng hai mắt : “Tới xem xem tướng công người phong lưu phóng khoáng như thế nào !”
Giọng không nhỏ, kéo cả hạ nhân, nha hoàn tới, mọi người bàn luận xôn xao. Mặc dù có Phương Chính giúp đỡ Lục Yêu ngăn lại, nhưng vẫn có thể thấy được. Chỉ sợ sau tối nay, người trong nhà đều biết đến danh tiếng đánh ghen của Nhị thiếu phu nhân.
Ngân Hạnh chạy từ bên ngoài tới, nhìn tình hình này, vẻ mặt thay đổi, giật mình hỏi : “Đã xảy ra chuyện gì?”
Mạnh Chu nghe tiếng quay đầu lại nhìn, lúc thấy nàng ta cũng kinh hoảng, nghĩ thầm : Người trong phòng không phải nàng ta? Chẳng lẽ nàng đoán sai rồi? Nhưng người trong phòng là ai?
Chỉ nghe nữ nhân kia cười thánh thót như chuông bạc. Nàng kia xoay người, mặt mày như vầng trăng sáng : “Nhị tẩu, không ngờ người cũng như vậy…” Nàng kia thức thời nuốt mấy lời phía sau lại, lúc này ‘im lặng thắng lên tiếng’ rồi.
Mạnh Chu không biết mình sai chỗ nào nhưng kết cục vẫn là sai. Nàng nhìn lên trần nhà, nở nụ cười : “Thì ra là Tiểu Vũ Mao, ta còn tưởng nhị ca muội giấu nữ nhân riêng.”
Tần Kha cau mày, lạnh lùng hừ, hung dữ khạc ra hai chữ : “Phụ nhân ghen tuông !” sau đó nghiêng đầu nói với người bên ngoài : “Phương Chính, đưa Nhị thiếu phu nhân về phòng.”
Cuối cùng một lúc lâu sau Mạnh Chu mới phất tay áo, tức giận nói mấy câu, có lẽ là nội dung cãi vã với Tần Kha ngày hôm nay.
Vì vậy tin tức nhị thiếu gia và Nhị thiếu phu nhân không hòa thuận lập tức được lan truyền.
Sau khi người đi, Phi Vũ che miệng cười : “Nhị ca, chiêu này đúng là đủ lừa gạt người khác, nhưng sao huynh biết Nhị tẩu sẽ tới?”
Tần Kha nhìn lên ánh trăng ngoài cửa sổ, cười cười : “Đương nhiên ta phải biết, bằng không sao có thể là phu thê?” Hắn thoáng suy nghĩ, rồi nói : “Được rồi, trời cũng đã muộn, Tiểu Vũ Mao nhanh về đi ngủ. Hôm nay đã khiến muội mệt nhọc, ngồi với ta lâu như vậy.”
Phi Vũ gật đầu, lúc đứng lên nàng muốn nói gì đó lại thôi, cuối cùng vẫn lên tiếng : “Nhị ca, lúc muội lấy chăn tới, nha hoàn kia nói cho muội biết Ngân Hạnh muốn chăn này.” Nói xong nàng đi ra ngoài.
Tần Kha nghĩ tới cái tên này – Ngân Hạnh, thật sự đã từng nghe qua, rốt cuộc là nghe được ở đâu?
Trời sáng trăng, tất cả đều trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đều đang ôm gối đi vào giấc ngủ. Mạnh Chu đang ngồi bên cửa sổ, nàng suy nghĩ đến sự tình ngày hôm nay, rốt cuộc nàng sai ở đâu?
Chợt trước cửa sổ có một đầu người xuất hiện, nàng bị dọa sợ đến mức lùi vào trong nhà.
“Nương tử đang suy nghĩ gì vậy?” tiếng Tần Kha vang lên.
Mạnh Chu bình tĩnh nhìn lại, dưới ánh trăng mờ nhạt nàng có thể nhìn thấy một bóng người, rất giống Tần Kha. Lúc này nàng mới vỗ ngực, cau mày nói : “Sao chàng tới đây, mau trở về thư phòng đi.”
Không ngờ Tần Kha khẽ chống tay lên cửa sổ, sau đó tung người vào. Sau khi đi vào, hắn đóng cửa sổ lại, cài then khi đó mới đưa tay ôm eo Mạnh Chu, kéo nàng vào trong lồng ngực mình.
Mạnh Chu bị Tần Kha ôm vào trong ngực, bất đắc dĩ cười : “Chàng thật vô lại, phạt chàng đến thư phòng, kết quả thế nào, chàng không sợ người khác phạt hiện hử?!”
Tần Kha hôn lên cổ nàng, nhẹ nhàng mở miệng : “Nếu bị phát hiện, nàng ném đồ, ta đá bàn, nhất định làm cho người ta nghĩ là chúng ta đánh nhau.”
Nghe hắn nói như vậy, Mạnh Chu cười lên : “Chàng quả nhiên là vô lại.” Giữa gáy bị hôn đến mức tê dại, Mạnh Chu nhanh không chịu được nữa, nàng bắt lấy cái tay không an phận của Tần Kha, vội vã hỏi : “Chàng khoan lộn xộn đã, thành thật khai báo, sao Tiểu Vũ Mao lại ở trong phòng chàng?”
Bởi vì bị quấy rầy, Tần Kha hơi nhíu mày : “Nàng hi vọng đó là người khác sao?”
Câu hỏi này khiến lòng Mạnh Chu chấn động. Nàng nhớ lại từ ‘nữ nhân ghen tuông’ Tần Kha nói lúc nãy, chợt cảm thấy trong lòng không yên. Ngộ nhỡ một ngày nào đó thật sự xuất hiện tình huống như vậy, nàng sẽ trở thành nữ nhân ghen tuông như lời Tần Kha sao?
Thấy Mạnh Chu không nói lời nào, Tần Kha buông nàng ra, nắm bả vai nàng, nhìn thẳng vào mắt nàng : “Tại sao không nói gì? Được rồi, ta cho nàng biết. Tiểu Vũ Mao là do ta tìm đến giúp, vốn dĩ sẽ có nha hoàn đưa chăn cho ta, ta bảo muội ấy cản lại. Nàng nói cho ta biết, có phải tối nay nàng muốn đến ‘bắt gian tại thư phòng’, sau đó truyền tin khiến cho người ta kiêng kỵ, sau này không dám sắp xếp lung tung đúng không?”
Mạnh Chu mím chặt môi không nói lời nào, đột nhiên nàng bị Tần Kha ôm vào trong ngực, chỉ nghe Tần Kha trìu mến nói : “Làm khó nàng rồi, dùng phương thức hủy hoại danh tiết này để đối phó với người đó, nhưng sau này nhất định sẽ rất khó khăn.”
Nghe nói như thế, khóe miệng Mạnh Chu xuất hiện nét cười : “Có lẽ ngày thứ ba lại mặt của ta cũng bị bỏ rồi nhỉ?”
Vừa dứt lời cả người nàng đã bị ôm lên, thấy Tần Kha sải chân đến giường đặt nàng ngã xuống, vừa tươi cười vừa uy hiếp : “Xem ra phải để nàng mang thai đứa bé của ta trước, nếu không nàng sẽ luôn suy nghĩ đến những thứ này…”
Đại phu nhân một tay nâng đầu tựa trên ghế quý phi nghỉ ngơi, dáng vẻ ung dung nghe Tử Diên bẩm báo tình hình, nhếch môi cười lạnh : “Gây gổ? Cũng thật kỳ lạ, Nhị công tử nhà chúng ta biết tức giận từ khi nào vậy?”
Tử Diên đứng gần, lo lắng nói : “Không phải phát hiện chuyện ngày hôm nay có liên quan đến người chứ?”
Đại phu nhân nở nụ cười, không hề kiêng kỵ khi đang ở địa bàn của mình : “Chuyện gì ngày hôm nay, sao ta không biết?”
Tự Diên tự giác biết mình lỡ lời, lập tức quỳ xuống đất, cầu xin tha thứ : “Là Tử Diên hồ đồ, kính xin Đại phu nhân trách phạt.”
Đại phu nhân liếc đôi mắt phượng nhìn nàng ta, cười hiền lành : “Đứng lên, đi tìm Ngân Hạnh đến đây, ta để nó đến chỗ Kha nhi phục vụ, sẽ là người hầu !”
Ngân Hạnh vội vã chạy tới, bởi vì nóng vội cho nên làn da trắng nõn đều đỏ bừng. Tử Diên nhìn nàng ta, vội trêu ghẹo : “Bình thường thấy ngươi luôn yếu kém, hôm nay chỉ chạy mấy bước khí sắc đã khá hơn nhiều, trông càng như có chuyện vui.”
Ngân Hạnh cười cười, sau đó vội vàng đi vào nhà gặp Đại phu nhân, chỉ sợ chậm trễ.
Tử Diên nhìn bóng lưng nàng ta, nhổ một ngụm, thầm nói : Cho dù ngươi có leo được lên giường Nhị công tử nhưng cũng chỉ là tiện nhân thanh lâu, đừng nghĩ có thể bò lên được đầu ta !
Sau khi Ngân Hạnh vào phòng không lâu, Lục Yêu cũng vội vã đi vào tân phòng, đứng ở bên giưỡng khẽ gọi.
Mạnh Chu mê mệt tỉnh lại, vừa thấy nàng ta liền chỉ vào bình trà : “Trông em chạy kìa, uống một ngụm trà thông giọng đã.”
Lục Yêu đâu chịu chậm trễ, nàng ta nhỏ giọng nói vào tai tiểu thư : “Em theo phân phó của người lưu ý nhà hoàn trong nhà này, sau khi truyền tin của người và cô gia, quả nhiên có người chạy ra ngoài. Em sợ bị phát hiện nên chỉ đi theo một đoạn đường ngắn, chỉ là trông rất giống như chạy về phía phòng Đại phu nhân…”
Nha hoàn trong nhà này ngoài Lục Yêu là người nàng mang tới có thể tin, Mạnh Chu hoàn toàn không tin những người khác. Nàng ngồi dậy, nhỏ giọng hỏi : “Là ai?”
Lục Yêu nuốt một hơi : “Là gọi một nha hoàn, phụ trách quét dọn bên ngoài.”
Mạnh Chu hơi thất vọng, cảm giác không đơn giản như vậy, liền hỏi : “Bà bà bên đó có động tĩnh gì không?”
Lục Yêu lắc lắc đầu, chợt nhớ tới cái gì, gắng sức gật đầu : “Lúc nãy nha hoàn đó gọi Ngân Hạnh đi nói chuyện.”
Mạnh Chu thở phào nhẹ nhõm : “Tiểu Vũ Mao nói chính là nàng ta.”
Nàng còn nhớ rõ trước khi động phòng muội muội nhỏ nhất đã lén nói với nàng : Ta nghe lén thấy mẫu thân đã an bài nha hoàn tới làm ấm giường cho nhị ca.
Nói dễ nghe là làm ấm giường, khó nhe là – ôm ấp yêu thương !
Mạnh Chu bỗng ngẩng đầu : “Lục Yêu, tối nay em chịu khổ một chút, đến ngoài thư phòng tìm một chỗ trốn kín đáo, nhìn xem có ai đi vào phục vụ, còn người nào chậm chạp không ra.”
Nàng vẫn cảm thấy không yên lòng, bổ sung : “Nếu phát hiện ra có gì không đúng lập tức tới tìm ta, có trễ đến mấy cũng phải gọi ta dậy !”
Lục Yêu do dự : “Tiểu thư, chuyện này có phải nói cho cô gia biết không? Lúc nãy người bảo Phương Chính tới đây phục vụ, còn nói có bất kỳ điều gì cần đều phải phái người nói cho người biết.”
Mạnh Chu cười dịu dàng : “Em đến nói với cô gia, để hắn tự mình chịu phạt !”
Xì một tiếng, Lục Yêu bị câu đó chọc vui, ngày hôm nay nàng ta chạy từ thư phòng đến phòng trong nhà đều là vì truyền lời của tiểu thư cho cô gia.
Cô gia bị phạt trong thư phòng, thật sự rất khổ sở. Nghe Phương Chính nói cô gia xem sách cũng không vào, chỉ đi đi lại lại hỏi : Nhị thiếu phu nhân đang làm gì, ăn gì, đã ngủ chưa? Có lẽ nàng đang ngủ…
Lục Yêu nghe vậy cũng cảm thấy vô cùng ai oán.
Ăn uống nghỉ ngơi, màn đêm đã buông xuống.
Có người còn chưa nằm dài trên giường nhưng cũng có người đã ngủ, đó là Tần Đại công tử. Liễu Phiêu Phiêu muốn hắn đến chăm sóc, Vạn Tuệ Như gây rối không cho hắn qua. Hắn cũng không qua bên kia, mà tìm một nơi yên tĩnh ngủ gà ngủ gật.
Còn có người đã nằm nhưng vẫn chưa ngủ được, đó là Mạnh Chu, nàng…mất ngủ.
Còn có người vẫn đang còn đọc sách, người đó đúng là… Nhị công tử !
Lần thứ ba nha hoàn đi vào bưng ly trà lạnh ra ngoài, thay nước trà mới. Trước khi đi, nha hoàn kia ngẩng đầu hỏi : “Nhị công tử, đêm đã khuya rồi, người có muốn trở về phòng ngủ hay không?”
Trong lòng Tần Kha vô cùng tán thành với đề nghị này, lúc ngẩng đầu lên vẻ mặt hết sức tức giận : “Là Nhị thiếu phu nhân cho ngươi đến hỏi sao? Ngươi nó cho nàng biết, ta không gặp, trừ phi nàng đến nhắn nhủ !”
Bên ngoài Lục Yêu nhìn nha hoàn đưa trà ra ngoài rất nhanh, thở phào nhẹ nhõm. Nàng ta thoáng chốc rung người, chống tay ngủ gật, lúc cánh tay rơi xuống mới giật mình tỉnh lại. Nàng ta mở mắt liền nhìn thấy có người ôm một cái chăn đi vào thư phòng, chăn che khuất mặt nàng kia nên không thể nhìn rõ. Nhưng Lục Yêu chú ý tới chân nàng kia – bởi vì nàng kia đi chân không !
Hơn nửa đêm không mang giày, chuyện này thật sự rất kỳ quái.
Lục Yêu tỉnh táo trở lại quan sát thật kĩ, trái tim đập càng kịch liệt hơn, dường như có thể đánh vỡ màng nhĩ nàng ta.
Thời gian khoảng một nén nhang, người bên trong vẫn chưa ra ngoài, Lục Yêu lạnh lẽo tay chân, nàng ta kín đáo ra ngoài, chạy về phòng báo chuyện này cho tiểu thư.
Trong khoảnh khắc Lục Yêu vào cửa Mạnh Chu lập tức tỉnh dậy, nghe Mạnh Chu nói nàng nhanh chóng đứng dậy, khoác một cái áo khoác đi về phía thư phòng, vừa đi vừa hỏi : “ Em xác định nàng ta chưa ra ngoài đúng không?”
Ban đêm nàng có cảm giác đau đớn trên đầu gối, chỉ là nàng đi rất nhanh, sợ bỏ lỡ thời cơ tốt nhất.
Khoảng chừng hơn một trăm bước, chớp mắt đã đến.
Nàng đứng trước cửa thu phòng, kéo kéo mặt để trông có vẻ hung dữ, cố gắng trừng mắt. Sau đó còn để Lục Yêu xác nhận lại, nha hoàn vẫn ở trong phòng, lúc này mới không khách khí đẩy cửa ra.
Trong đêm tiếng đẩy cửa cạch hết sức rõ ràng, Mạnh Chu nhìn nữ nhân đưa lưng về phía mình, không thể không cười lạnh : “Ban đêm như thế, tướng công thật có phúc lớn, còn có giai nhân làm bạn.”
Tần Kha nhìn Mạnh Chu, nghi ngờ : “Sao nàng tới đây?”
Mạnh Chu trừng hai mắt : “Tới xem xem tướng công người phong lưu phóng khoáng như thế nào !”
Giọng không nhỏ, kéo cả hạ nhân, nha hoàn tới, mọi người bàn luận xôn xao. Mặc dù có Phương Chính giúp đỡ Lục Yêu ngăn lại, nhưng vẫn có thể thấy được. Chỉ sợ sau tối nay, người trong nhà đều biết đến danh tiếng đánh ghen của Nhị thiếu phu nhân.
Ngân Hạnh chạy từ bên ngoài tới, nhìn tình hình này, vẻ mặt thay đổi, giật mình hỏi : “Đã xảy ra chuyện gì?”
Mạnh Chu nghe tiếng quay đầu lại nhìn, lúc thấy nàng ta cũng kinh hoảng, nghĩ thầm : Người trong phòng không phải nàng ta? Chẳng lẽ nàng đoán sai rồi? Nhưng người trong phòng là ai?
Chỉ nghe nữ nhân kia cười thánh thót như chuông bạc. Nàng kia xoay người, mặt mày như vầng trăng sáng : “Nhị tẩu, không ngờ người cũng như vậy…” Nàng kia thức thời nuốt mấy lời phía sau lại, lúc này ‘im lặng thắng lên tiếng’ rồi.
Mạnh Chu không biết mình sai chỗ nào nhưng kết cục vẫn là sai. Nàng nhìn lên trần nhà, nở nụ cười : “Thì ra là Tiểu Vũ Mao, ta còn tưởng nhị ca muội giấu nữ nhân riêng.”
Tần Kha cau mày, lạnh lùng hừ, hung dữ khạc ra hai chữ : “Phụ nhân ghen tuông !” sau đó nghiêng đầu nói với người bên ngoài : “Phương Chính, đưa Nhị thiếu phu nhân về phòng.”
Cuối cùng một lúc lâu sau Mạnh Chu mới phất tay áo, tức giận nói mấy câu, có lẽ là nội dung cãi vã với Tần Kha ngày hôm nay.
Vì vậy tin tức nhị thiếu gia và Nhị thiếu phu nhân không hòa thuận lập tức được lan truyền.
Sau khi người đi, Phi Vũ che miệng cười : “Nhị ca, chiêu này đúng là đủ lừa gạt người khác, nhưng sao huynh biết Nhị tẩu sẽ tới?”
Tần Kha nhìn lên ánh trăng ngoài cửa sổ, cười cười : “Đương nhiên ta phải biết, bằng không sao có thể là phu thê?” Hắn thoáng suy nghĩ, rồi nói : “Được rồi, trời cũng đã muộn, Tiểu Vũ Mao nhanh về đi ngủ. Hôm nay đã khiến muội mệt nhọc, ngồi với ta lâu như vậy.”
Phi Vũ gật đầu, lúc đứng lên nàng muốn nói gì đó lại thôi, cuối cùng vẫn lên tiếng : “Nhị ca, lúc muội lấy chăn tới, nha hoàn kia nói cho muội biết Ngân Hạnh muốn chăn này.” Nói xong nàng đi ra ngoài.
Tần Kha nghĩ tới cái tên này – Ngân Hạnh, thật sự đã từng nghe qua, rốt cuộc là nghe được ở đâu?
Trời sáng trăng, tất cả đều trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đều đang ôm gối đi vào giấc ngủ. Mạnh Chu đang ngồi bên cửa sổ, nàng suy nghĩ đến sự tình ngày hôm nay, rốt cuộc nàng sai ở đâu?
Chợt trước cửa sổ có một đầu người xuất hiện, nàng bị dọa sợ đến mức lùi vào trong nhà.
“Nương tử đang suy nghĩ gì vậy?” tiếng Tần Kha vang lên.
Mạnh Chu bình tĩnh nhìn lại, dưới ánh trăng mờ nhạt nàng có thể nhìn thấy một bóng người, rất giống Tần Kha. Lúc này nàng mới vỗ ngực, cau mày nói : “Sao chàng tới đây, mau trở về thư phòng đi.”
Không ngờ Tần Kha khẽ chống tay lên cửa sổ, sau đó tung người vào. Sau khi đi vào, hắn đóng cửa sổ lại, cài then khi đó mới đưa tay ôm eo Mạnh Chu, kéo nàng vào trong lồng ngực mình.
Mạnh Chu bị Tần Kha ôm vào trong ngực, bất đắc dĩ cười : “Chàng thật vô lại, phạt chàng đến thư phòng, kết quả thế nào, chàng không sợ người khác phạt hiện hử?!”
Tần Kha hôn lên cổ nàng, nhẹ nhàng mở miệng : “Nếu bị phát hiện, nàng ném đồ, ta đá bàn, nhất định làm cho người ta nghĩ là chúng ta đánh nhau.”
Nghe hắn nói như vậy, Mạnh Chu cười lên : “Chàng quả nhiên là vô lại.” Giữa gáy bị hôn đến mức tê dại, Mạnh Chu nhanh không chịu được nữa, nàng bắt lấy cái tay không an phận của Tần Kha, vội vã hỏi : “Chàng khoan lộn xộn đã, thành thật khai báo, sao Tiểu Vũ Mao lại ở trong phòng chàng?”
Bởi vì bị quấy rầy, Tần Kha hơi nhíu mày : “Nàng hi vọng đó là người khác sao?”
Câu hỏi này khiến lòng Mạnh Chu chấn động. Nàng nhớ lại từ ‘nữ nhân ghen tuông’ Tần Kha nói lúc nãy, chợt cảm thấy trong lòng không yên. Ngộ nhỡ một ngày nào đó thật sự xuất hiện tình huống như vậy, nàng sẽ trở thành nữ nhân ghen tuông như lời Tần Kha sao?
Thấy Mạnh Chu không nói lời nào, Tần Kha buông nàng ra, nắm bả vai nàng, nhìn thẳng vào mắt nàng : “Tại sao không nói gì? Được rồi, ta cho nàng biết. Tiểu Vũ Mao là do ta tìm đến giúp, vốn dĩ sẽ có nha hoàn đưa chăn cho ta, ta bảo muội ấy cản lại. Nàng nói cho ta biết, có phải tối nay nàng muốn đến ‘bắt gian tại thư phòng’, sau đó truyền tin khiến cho người ta kiêng kỵ, sau này không dám sắp xếp lung tung đúng không?”
Mạnh Chu mím chặt môi không nói lời nào, đột nhiên nàng bị Tần Kha ôm vào trong ngực, chỉ nghe Tần Kha trìu mến nói : “Làm khó nàng rồi, dùng phương thức hủy hoại danh tiết này để đối phó với người đó, nhưng sau này nhất định sẽ rất khó khăn.”
Nghe nói như thế, khóe miệng Mạnh Chu xuất hiện nét cười : “Có lẽ ngày thứ ba lại mặt của ta cũng bị bỏ rồi nhỉ?”
Vừa dứt lời cả người nàng đã bị ôm lên, thấy Tần Kha sải chân đến giường đặt nàng ngã xuống, vừa tươi cười vừa uy hiếp : “Xem ra phải để nàng mang thai đứa bé của ta trước, nếu không nàng sẽ luôn suy nghĩ đến những thứ này…”