Vạn Tuệ Như xuất cung mang theo vật phẩm Hoàng Hậu nương nương ban thưởng, nàng ta ngoái đầu nhìn lại, liếc mắt nhìn Chính Hoa Môn một lần, liên tục cười châm biếm.
Lục Yêu thấy Đại thiếu phu nhân đã trở về mà vẫn chưa thấy bóng dáng tiểu thư nhà mình, bước lên phía trước hỏi. Lại nghe đại thiếu phu nhân lạnh lùng nói: "Tiểu thư nhà ngươi được ban thưởng lớn, Hoàng Hậu nương nương giữ nàng ta ở lại trong cung tụng kinh niệm phật, sao chép 'nữ giới' !"
Đây mà là ban thưởng? Mặc dù Lục Yêu không hiểu quy củ trong cung, nhưng rõ ràng là phi tần trong cung phạm phải sai lầm mới bị phạt sao chép 'nữ giới', 'nữ tắc', lại còn cả tụng kinh niệm phật, chẳng lẽ là phạt quỳ sao?
Thế nhưng cửa cung sâu như biển, Lục Yêu ở bên ngoài căn bản không vào được, hiện giờ còn có thể tìm ai?
Trong đại điện yên tĩnh đến mức không bình thường, giờ phút này Hoàng Hậu đang nghiêng người tựa trên tháp, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ngọc Ninh công chúa đứng hầu hạ bên người bà, mấp máy môi muốn nói lại thôi.
Thật lâu sau lại nghe thấy giọng nói trầm ấm của Hoàng Hậu nương nương: "Muốn nói cái gì thì nói đi, kìm nén như vậy không phải là tính cách của Ngọc Ninh nhà ta."
Nhận thấy mẫu thân khôi phục vẻ thân thiện như trước, lúc này Ngọc Ninh mới đi đến gần, kéo cánh tay của Hoàng Hậu làm nũng nói: "Dáng vẻ vừa rồi của mẫu hậu thật sự dọa sợ Ninh nhi."
Hoàng Hậu vỗ nhẹ mu bàn tay nàng, cười nhẹ: "Nói như vậy là mẫu hậu không phải rồi?"
Ngọc Ninh lắc lắc thân thể, cười rộ lên: "Chỉ là Ninh nhi không hiểu, lúc trước không phải người vẫn khen ngợi Nhị thiếu phu nhân của Tần Phủ can đảm mưu trí hơn người sao, làm sao lại......"
Nàng còn chưa nói xong, đầu đã bị Hoàng Hậu nương nương vỗ một cái, mặc dù không đau, nhưng nàng vẫn gào khóc ăn vạ, làm cho Hoàng Hậu cũng phải bật cười.
Hoàng Hậu cho hai cung nữ lui xuống, nói: "Là nữ tử, dĩ nhiên bản cung rất vui mừng với hành vi của nàng ta, nhưng bản cung là Quốc mẫu của một nước, nên làm gương cho người trong thiên hạ. Con có nghe nói những ngày gần đây nữ tử trong kinh thành đua tranh mời Mạnh thị, rất nhiều người muốn làm theo không? Nếu mặc cho việc này phát sinh, vậy thể thống còn đâu, ở chỗ nào?"
Ngọc Ninh vuốt cằm: "Quả nhiên mẫu hậu suy nghĩ sâu xa, nữ nhi cảm thấy thật xấu hổ." Bỗng nhiên nàng cười giảo xảo, "Vậy nữ nhi thân cận cùng với Mạnh thị, người không phản đối chứ?"
Hoàng Hậu oán trách liếc mắt nhìn nàng một cái, khẽ thở dài: "Từ nhỏ đến lớn, mẫu hậu có thể ngăn cản việc con làm sao? Mạnh thị là một nữ tử thông minh, tính tính cũng coi như ngay thẳng, kết bằng hữu với nàng ngược lại không có việc gì. Về phần Vạn thị, bản cung nhìn thấy nàng ta lòng dạ bất chính, chỉ sợ ngày sau nhất định sẽ gây chuyện."
Đâu cần tới ngày sau? Ngọc Ninh nhớ đến ngày hội cập kê của bản thân, ngày đó Vạn thị không phải đã làm ầm ĩ sao?
Tịnh Thiện Đường là nơi thờ phật trong cung, chủ trì đại sư chính là Tuệ ni cô. Mà giờ phút này có một nữ tử quỳ trước phật Quan Âm, lưng thẳng, cúi đầu sao chép, đặt trước bàn đúng là bản 'nữ giới'.
Chỉ chốc lát sau, gió nghẹ lướt qua làm lay động, kinh phiên bay lên, hương khói trước án lượn lờ bốn phía. Tuệ ni cô đại sư cầm tràng hạt trong tay, miệng tụng kinh phật, từ trong phòng ra ngoài chào đón. Thấy một đứa trẻ đứng ở cửa, nó mặc y phục hoàng tộc, trên mằ vẫn còn vương nước mắt, giọng nức nở như bị uất ức gì đó.
Hai tay Tuệ ni cô đại sư để thành chữ thập, nói: “Bần ni tham kiến Ngũ Hoàng tử."
Mạnh Chu vẫn quỳ gối trước phật Quân Âm như trước, trong lòng nàng căng thẳng: người đến thực sự là Ngũ Hoàng tử Tiêu Vân Tĩnh sao? Vị Ngũ Hoàng tử này ở trong cung xem như không xuất đầu lộ diện, mẫu phi vì phạm phải sai lầm nên bị đày vào lãnh cung, từ nhỏ đã được nuôi dưỡng bên người Mật phu nhân. Nhưng vì dưới gối Mật phu nhân có Tứ Hoàng tử, có thể nói là họ hàng xa, chỉ sợ vị Ngũ Hoàng tử này ở trong cung sinh hoạt không dễ.
Ngũ Hoàng tử vào Tịnh Thiện Đường, lại nhìn thấy một đến phía trước phật Quan Âm có một nữ tử cách ăn mặc giống một phụ nữ đã có chồng, lau khô nước mắt, cảnh giác nói: "Người nào đang ở đây?"
Mạnh Chu xoay người, hành lễ với Ngũ Hoàng tử: "Thê tử Nhị công tử phủ Tần Quốc Công Mạnh Thị tham kiến Ngũ Hoàng tử."
Nước mắt của Ngũ Hoàng tử vẫn còn đang đảo quanh trong hốc mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn quan sát Mạnh Chu, trong nháy mắt bỗng nhiên xuất hiện thần sắc kinh ngạc, sững sờ nhìn một hồi lâu, sau cùng bước chân không tự chủ được đến gần.
Mạnh Chu không hề dự đoán nó sẽ làm như vậy, đành phải lên tiếng nhắc nhở: "Ngũ Hoàng tử đến dâng hương sao?"
Lời còn chưa dứt, thân hình nhỏ nhắn bổ nhào vào ngực nàng, nàng sớm đã phải quỳ đến tê chân, bị xô như vậy thân thể ngã ngửa ra đằng sau. Trong khi đó Ngũ Hoàng tử vẫn ra sức chui vào lòng nàng, nức nở đem nước mũi bôi trên người nàng, nghẹn ngào nói: "Mẫu phi, mẫu phi, sao bây giờ người mới đến!"
Tuệ nị cô đại sư đã đi vào trong phòng từ lâu, mang tai thanh tịnh, chưa từng chú ý tới chuyện bên này. Mạnh Chu đưa mắt nhìn bốn phía, cũng không thấy có người giúp đỡ. Tay nàng vỗ trên lưng Ngũ Hoàng tử, dịu dàng nói:"Ngũ Hoàng tử người nhìn lại thiếp thân cho rõ."
Không biết Ngũ Hoàng tử này làm sao, vì sao, lúc này lại ngoan cố nói Mạnh Chu là mẫu phi của nó, đến chết vẫn còn lắm miệng ôm lấy cổ nàng.
Mạnh Chu không thể đẩy ra, phủ nhận cũng không được, sau cùng chỉ có thể im lặng: "Được, được, được rồi, Ngũ Hoàng tử đứng dậy trước đi, để cho mẫu phi nhìn con xem có tốt không?"
Như thế cuối cùng Ngũ Hoàng tử mới buông tay, đỡ Mạnh Chu đứng dậy, lại mang đệm đến cho nàng ngồi, chính mình cũng ngồi bên cạnh nàng. Thân thể nho nhỏ dán lên người Mạnh Chu, ôm cánh tay nàng không chịu buông, chỉ sợ vừa buông tay nàng sẽ biến mất không thấy nữa.
Dù sao cũng là Ngũ Hoàng tử, Mạnh Chu cũng không muốn nhưng vẫn phải hơi khách khí với nó, chỉ có thể cười cười hỏi: "Vừa rồi vì sao Ngũ Hoàng tử khóc, chẳng lẽ có người khi dễ con?"
Con mắt Ngũ Hoàng tử quay tròn be vòng, dường như gật đầu, lại bỗng nhiên lắc đầu, thẳng cổ nói: "Ta là Hoàng tử, ai dám khi dễ ta? Là Tĩnh nhi quá nhớ mẫu phi cho nên mới đau lòng. Mỗi ngày Tĩnh nhi đều đến Tĩnh Thiện Đường, nói với Quan Âm nương nương muốn được gặp mẫu phi, Quan Âm nương nương đồng ý đưa người tới bên Tĩnh nhi rồi."
Đều nói lòng dạ người trong cung thâm sâu như nước, hiện giờ thấy quả nhiên là vậy, Ngũ Hoàng tử còn nhỏ tuổi đã học được công phu "Nói thật không nói hết, một nửa là lời nói dối", không nói đến những người khác rồi. Một hài tử không có mẫu thân ở bên chăm sóc, mặc dù là Hoàng tử nhưng lại bị người ta bắt nạt, thật sự là khiến cho người ta đồng tình.
Chắc là do nổi lên tình mẫu tử, Mạnh Chu không nhịn được vỗ tay nhỏ nhẵn, cười từ ái: "Tĩnh Nhi ngoan, mẫu phi con nhất định cũng rất nhớ con, nhưng con còn chưa lớn lên, chờ con lớn lên rồi có thể được gặp nàng."
Ngũ Hoàng tử nhìn nàng bĩu môi: "Ngươi là mẫu phi của ta!"
Chẳng qua là uốn nắn, lại thấy bốn bề vắng lặng, Mạnh Chu cũng chỉ có thể đi theo nó.
Ngũ Hoàng tử mở mồm liền không dừng được, nhanh như chớp tuôn ra hết mọi công phu mình học được mấy năm nay học cái gì, xem qua sách gì, kết giao bạn bè thế nào. Khiến cho lòng Mạnh Chu thực chua xót, Ngũ Hoàng tử nói nó muốn gặp một người trong số đó nhất, nó rất cố gắng cầu Quan Âm nương nương đưa một người khác đến bên hắn.
Người kia chính là Phụ hoàng.
Đương kim Thánh Thượng cũng không có nhiều con nối dõi, mà nay còn lại chỉ có năm vị Hoàng tử, thân là Hoàng tử nhỏ tuổi nhất nên phải là người được sủng ái nhất, hiện giờ mẫu phi bị phạt, ngay cả phụ thân cũng không để ý. Đủ để thấy mấy năm nay nó sống ở chỗ Mật phu nhân cũng phải chịu nhiều lạnh nhạt.
Chỉ là Mạnh Chu không hiểu: Chẳng lẽ Thánh Thượng cũng quên mình còn có một Ngũ Hoàng tử sao? Hay là còn có nguyên nhân gì khác?
Tán gẫu một hồi, dường như Ngũ Hoàng tử đã mệt, chiếm lấy cánh tay của Mạnh Chu nheo mắt lại. Nhưng mà tay Mạnh Chu chỉ cần động đậy, nó lại giống như con thỏ nhỏ bị hoảng sợ giật mình vểnh tai lên, trợn tròn mắt không tiếng động hỏi Mạnh Chu muốn làm cái gì.
Dẫn đến Mạnh Chu không thể nhúc nhích chờ đợi nó ngủ, nàng liếc mắt một cái nhìn trang giấy trên bàn nhỏ, thầm nghĩ, cứ tình hình này khi nào mới chép xong một trăm lần nữ giới?"
Bỗng nhiên có vài bước chân dồn dập vang lên, Ngũ Hoàng tử bỗng nhiên giật mình tỉnh dậy, nó ngẩng đầu nhìn về phía cửa liếc mắt một cái, đột nhiên đứng dậy, đứng phía trước người Mạnh Chu. Ngược ánh sáng, vậy mà thân thể nho cũng gây nên áo giác to lớn.
Cửa mở, là ba cũng nữ hai thái giám, thấy Ngũ Hoàng tử quay đầu lại, lại liếc mắt nhìn Mạnh Chu một cái, mìm cười, cười rộ lên bên miệng xuất hiện hai cái núm đồng tiền đáng yêu: "Đạ tạ" Nó dừng một lúc rồi mới mở miệng tiếp, "Tần phu nhân, kỳ thật người cũng không giống mẫu phi ta lắm.”
Nói xong nó đứng đây, cung nữ cùng thái giám tiến đến.
Nhìn bóng lưng Ngũ Hoàng tử, Mạnh Chu dở khóc dở cười. Trước ngực nàng vẫn còn lưu lại nước mũi của mỗ Hoàng tử.
Trong cung này, mặc kệ lớn hay nhỏ tuổi, đều là hồ ly!
Mặc dù bắt đầu viết như hổ báo chạy, xong chuyện sao chép nữ giới 100 lần không phải là ngày một ngày hai. May mà vào đếm trước, Ngọc Ninh công chúa đến đây, lôi kéo Mạnh Chu đến chỗ nàng ở, nói là Hoàng Hậu cho phép nàng nghỉ ngơi một đêm, ngày mai lại tiếp tục.
Nhưng mà quan trọng nhất là, thay đổi y phục toàn thân sạch sẽ, tắm rửa nước nóng. Ban ngày quỳ gối ở Tịnh Thiện Đường, đầu gối cực kỳ đau nhức, hy vong tắm nước nóng có thể làm dịu đau đớn.
Tử Vân Cung chuyên dùng để tắm rửa, trong phòng hơi nóng tỏa ra, Mạnh Chu kêu các cung nữ lui xuống, lúc này mới yên tam vào thùng tắm. Giờ phút này trên mặt nước ấm áp nổi lên những cánh hoa lơ lửng, theo hơi nước tan ra hương thơm thấm vào người, Mạnh Chu lấy tay vớt nước, một tay vớt nước nâng lên đến đỉnh đầu sau đó thả ra, cảm thụ nước ấm chảy xuống làn tóc đến thân thể trơn bóng nhẹ nhàng khoan khoái.
Dù sao cũng không phải là ở nhà mình, Mạnh CHu không dám kéo dài, nhanh tay chà sát toàn thân, tay lấy xiêm y đặt cạnh tùng tắm.
Đúng lúc này, nghe bên ngoài có tiếng động vang lên. Tay nàng dừng một chút, khó hiểu: xảy ra chuyện gì?
Nhanh tay lau khô thân thể, mặc vào xiêm y công chúa cho người chuẩn bị. Lúc này Mạnh Chu mới lên tiếng gọi cung nữ bên ngoài, hỏi.
Chỉ thấy trên mặt cung nữ hiện lên ý cười: "Là Đại hoàng tử phi đến, còn mang xiêm y tắm rửa đến cho phu nhân."
Đại hoàng tử phi đang nói chuyện cùng công chúa, thấy Mạnh Chu từ bên trong đi ra, nàng mặc quần áo bình thường công chúa hay mặc khi xuất cung, vì mới tắm rửa xong, một nửa tóc dài chưa khô hất về đằng sau.
Hai mắt Đại hoàng tử phi xem xét, không khỏi trêu ghẹo: "Hiện giờ nhìn thấy Nhị thiếu phu nhân của Tần Phủ thật làm cho ta nhớ tới một người, công chúa cũng nhìn xem, có đoán được Hoàng tẩu nói tới ai."
Công chúa Ngọc Ninh nghiêm chỉnh tập trung suy nghĩ, bản thân y phục cũng là người trong cung làm, cũng có vài phần giống cách ăn mặc trong cung, mà xiêm y trên người Mạnh Chu hiện giờ, thật sự có vài phần giống bộ dáng nữ tử trong cung. Nữ tử trong cung, không giống mấy vị công chúa, cung nữ lại càng không, chẳng lẽ là phi tần? Nhưng hôm nay mấy vị phi tần địa vị cao thấp cũng không giống nàng, như vậy................Bỗng nhiên Ngọc Ninh nhớ tới một người, bỗng nhiên thần sắc nàng căng thẳng, sau đó dường như ý thức được bản thân khác thường, nở nụ cười, nói: "Hoàng tẩu nói gì vậy, ta thấy Mạnh Chu vẫn là Mạnh Chu, đâu có giống người khác!"
Đại hoàng tử phi nghe ra ý tứ trong lời nói của Ngọc Ninh cũng ý thức được chính mình bắt đầu nói sai rồi, cho nên ngượng ngùng nói: "Có lẽ là ta nhìn lầm rồi." Trong cung người nào giống người nào cũng không phải là chuyện tốt.
Hơn nữa người nọ còn giống nàng!
Lục Yêu thấy Đại thiếu phu nhân đã trở về mà vẫn chưa thấy bóng dáng tiểu thư nhà mình, bước lên phía trước hỏi. Lại nghe đại thiếu phu nhân lạnh lùng nói: "Tiểu thư nhà ngươi được ban thưởng lớn, Hoàng Hậu nương nương giữ nàng ta ở lại trong cung tụng kinh niệm phật, sao chép 'nữ giới' !"
Đây mà là ban thưởng? Mặc dù Lục Yêu không hiểu quy củ trong cung, nhưng rõ ràng là phi tần trong cung phạm phải sai lầm mới bị phạt sao chép 'nữ giới', 'nữ tắc', lại còn cả tụng kinh niệm phật, chẳng lẽ là phạt quỳ sao?
Thế nhưng cửa cung sâu như biển, Lục Yêu ở bên ngoài căn bản không vào được, hiện giờ còn có thể tìm ai?
Trong đại điện yên tĩnh đến mức không bình thường, giờ phút này Hoàng Hậu đang nghiêng người tựa trên tháp, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ngọc Ninh công chúa đứng hầu hạ bên người bà, mấp máy môi muốn nói lại thôi.
Thật lâu sau lại nghe thấy giọng nói trầm ấm của Hoàng Hậu nương nương: "Muốn nói cái gì thì nói đi, kìm nén như vậy không phải là tính cách của Ngọc Ninh nhà ta."
Nhận thấy mẫu thân khôi phục vẻ thân thiện như trước, lúc này Ngọc Ninh mới đi đến gần, kéo cánh tay của Hoàng Hậu làm nũng nói: "Dáng vẻ vừa rồi của mẫu hậu thật sự dọa sợ Ninh nhi."
Hoàng Hậu vỗ nhẹ mu bàn tay nàng, cười nhẹ: "Nói như vậy là mẫu hậu không phải rồi?"
Ngọc Ninh lắc lắc thân thể, cười rộ lên: "Chỉ là Ninh nhi không hiểu, lúc trước không phải người vẫn khen ngợi Nhị thiếu phu nhân của Tần Phủ can đảm mưu trí hơn người sao, làm sao lại......"
Nàng còn chưa nói xong, đầu đã bị Hoàng Hậu nương nương vỗ một cái, mặc dù không đau, nhưng nàng vẫn gào khóc ăn vạ, làm cho Hoàng Hậu cũng phải bật cười.
Hoàng Hậu cho hai cung nữ lui xuống, nói: "Là nữ tử, dĩ nhiên bản cung rất vui mừng với hành vi của nàng ta, nhưng bản cung là Quốc mẫu của một nước, nên làm gương cho người trong thiên hạ. Con có nghe nói những ngày gần đây nữ tử trong kinh thành đua tranh mời Mạnh thị, rất nhiều người muốn làm theo không? Nếu mặc cho việc này phát sinh, vậy thể thống còn đâu, ở chỗ nào?"
Ngọc Ninh vuốt cằm: "Quả nhiên mẫu hậu suy nghĩ sâu xa, nữ nhi cảm thấy thật xấu hổ." Bỗng nhiên nàng cười giảo xảo, "Vậy nữ nhi thân cận cùng với Mạnh thị, người không phản đối chứ?"
Hoàng Hậu oán trách liếc mắt nhìn nàng một cái, khẽ thở dài: "Từ nhỏ đến lớn, mẫu hậu có thể ngăn cản việc con làm sao? Mạnh thị là một nữ tử thông minh, tính tính cũng coi như ngay thẳng, kết bằng hữu với nàng ngược lại không có việc gì. Về phần Vạn thị, bản cung nhìn thấy nàng ta lòng dạ bất chính, chỉ sợ ngày sau nhất định sẽ gây chuyện."
Đâu cần tới ngày sau? Ngọc Ninh nhớ đến ngày hội cập kê của bản thân, ngày đó Vạn thị không phải đã làm ầm ĩ sao?
Tịnh Thiện Đường là nơi thờ phật trong cung, chủ trì đại sư chính là Tuệ ni cô. Mà giờ phút này có một nữ tử quỳ trước phật Quan Âm, lưng thẳng, cúi đầu sao chép, đặt trước bàn đúng là bản 'nữ giới'.
Chỉ chốc lát sau, gió nghẹ lướt qua làm lay động, kinh phiên bay lên, hương khói trước án lượn lờ bốn phía. Tuệ ni cô đại sư cầm tràng hạt trong tay, miệng tụng kinh phật, từ trong phòng ra ngoài chào đón. Thấy một đứa trẻ đứng ở cửa, nó mặc y phục hoàng tộc, trên mằ vẫn còn vương nước mắt, giọng nức nở như bị uất ức gì đó.
Hai tay Tuệ ni cô đại sư để thành chữ thập, nói: “Bần ni tham kiến Ngũ Hoàng tử."
Mạnh Chu vẫn quỳ gối trước phật Quân Âm như trước, trong lòng nàng căng thẳng: người đến thực sự là Ngũ Hoàng tử Tiêu Vân Tĩnh sao? Vị Ngũ Hoàng tử này ở trong cung xem như không xuất đầu lộ diện, mẫu phi vì phạm phải sai lầm nên bị đày vào lãnh cung, từ nhỏ đã được nuôi dưỡng bên người Mật phu nhân. Nhưng vì dưới gối Mật phu nhân có Tứ Hoàng tử, có thể nói là họ hàng xa, chỉ sợ vị Ngũ Hoàng tử này ở trong cung sinh hoạt không dễ.
Ngũ Hoàng tử vào Tịnh Thiện Đường, lại nhìn thấy một đến phía trước phật Quan Âm có một nữ tử cách ăn mặc giống một phụ nữ đã có chồng, lau khô nước mắt, cảnh giác nói: "Người nào đang ở đây?"
Mạnh Chu xoay người, hành lễ với Ngũ Hoàng tử: "Thê tử Nhị công tử phủ Tần Quốc Công Mạnh Thị tham kiến Ngũ Hoàng tử."
Nước mắt của Ngũ Hoàng tử vẫn còn đang đảo quanh trong hốc mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn quan sát Mạnh Chu, trong nháy mắt bỗng nhiên xuất hiện thần sắc kinh ngạc, sững sờ nhìn một hồi lâu, sau cùng bước chân không tự chủ được đến gần.
Mạnh Chu không hề dự đoán nó sẽ làm như vậy, đành phải lên tiếng nhắc nhở: "Ngũ Hoàng tử đến dâng hương sao?"
Lời còn chưa dứt, thân hình nhỏ nhắn bổ nhào vào ngực nàng, nàng sớm đã phải quỳ đến tê chân, bị xô như vậy thân thể ngã ngửa ra đằng sau. Trong khi đó Ngũ Hoàng tử vẫn ra sức chui vào lòng nàng, nức nở đem nước mũi bôi trên người nàng, nghẹn ngào nói: "Mẫu phi, mẫu phi, sao bây giờ người mới đến!"
Tuệ nị cô đại sư đã đi vào trong phòng từ lâu, mang tai thanh tịnh, chưa từng chú ý tới chuyện bên này. Mạnh Chu đưa mắt nhìn bốn phía, cũng không thấy có người giúp đỡ. Tay nàng vỗ trên lưng Ngũ Hoàng tử, dịu dàng nói:"Ngũ Hoàng tử người nhìn lại thiếp thân cho rõ."
Không biết Ngũ Hoàng tử này làm sao, vì sao, lúc này lại ngoan cố nói Mạnh Chu là mẫu phi của nó, đến chết vẫn còn lắm miệng ôm lấy cổ nàng.
Mạnh Chu không thể đẩy ra, phủ nhận cũng không được, sau cùng chỉ có thể im lặng: "Được, được, được rồi, Ngũ Hoàng tử đứng dậy trước đi, để cho mẫu phi nhìn con xem có tốt không?"
Như thế cuối cùng Ngũ Hoàng tử mới buông tay, đỡ Mạnh Chu đứng dậy, lại mang đệm đến cho nàng ngồi, chính mình cũng ngồi bên cạnh nàng. Thân thể nho nhỏ dán lên người Mạnh Chu, ôm cánh tay nàng không chịu buông, chỉ sợ vừa buông tay nàng sẽ biến mất không thấy nữa.
Dù sao cũng là Ngũ Hoàng tử, Mạnh Chu cũng không muốn nhưng vẫn phải hơi khách khí với nó, chỉ có thể cười cười hỏi: "Vừa rồi vì sao Ngũ Hoàng tử khóc, chẳng lẽ có người khi dễ con?"
Con mắt Ngũ Hoàng tử quay tròn be vòng, dường như gật đầu, lại bỗng nhiên lắc đầu, thẳng cổ nói: "Ta là Hoàng tử, ai dám khi dễ ta? Là Tĩnh nhi quá nhớ mẫu phi cho nên mới đau lòng. Mỗi ngày Tĩnh nhi đều đến Tĩnh Thiện Đường, nói với Quan Âm nương nương muốn được gặp mẫu phi, Quan Âm nương nương đồng ý đưa người tới bên Tĩnh nhi rồi."
Đều nói lòng dạ người trong cung thâm sâu như nước, hiện giờ thấy quả nhiên là vậy, Ngũ Hoàng tử còn nhỏ tuổi đã học được công phu "Nói thật không nói hết, một nửa là lời nói dối", không nói đến những người khác rồi. Một hài tử không có mẫu thân ở bên chăm sóc, mặc dù là Hoàng tử nhưng lại bị người ta bắt nạt, thật sự là khiến cho người ta đồng tình.
Chắc là do nổi lên tình mẫu tử, Mạnh Chu không nhịn được vỗ tay nhỏ nhẵn, cười từ ái: "Tĩnh Nhi ngoan, mẫu phi con nhất định cũng rất nhớ con, nhưng con còn chưa lớn lên, chờ con lớn lên rồi có thể được gặp nàng."
Ngũ Hoàng tử nhìn nàng bĩu môi: "Ngươi là mẫu phi của ta!"
Chẳng qua là uốn nắn, lại thấy bốn bề vắng lặng, Mạnh Chu cũng chỉ có thể đi theo nó.
Ngũ Hoàng tử mở mồm liền không dừng được, nhanh như chớp tuôn ra hết mọi công phu mình học được mấy năm nay học cái gì, xem qua sách gì, kết giao bạn bè thế nào. Khiến cho lòng Mạnh Chu thực chua xót, Ngũ Hoàng tử nói nó muốn gặp một người trong số đó nhất, nó rất cố gắng cầu Quan Âm nương nương đưa một người khác đến bên hắn.
Người kia chính là Phụ hoàng.
Đương kim Thánh Thượng cũng không có nhiều con nối dõi, mà nay còn lại chỉ có năm vị Hoàng tử, thân là Hoàng tử nhỏ tuổi nhất nên phải là người được sủng ái nhất, hiện giờ mẫu phi bị phạt, ngay cả phụ thân cũng không để ý. Đủ để thấy mấy năm nay nó sống ở chỗ Mật phu nhân cũng phải chịu nhiều lạnh nhạt.
Chỉ là Mạnh Chu không hiểu: Chẳng lẽ Thánh Thượng cũng quên mình còn có một Ngũ Hoàng tử sao? Hay là còn có nguyên nhân gì khác?
Tán gẫu một hồi, dường như Ngũ Hoàng tử đã mệt, chiếm lấy cánh tay của Mạnh Chu nheo mắt lại. Nhưng mà tay Mạnh Chu chỉ cần động đậy, nó lại giống như con thỏ nhỏ bị hoảng sợ giật mình vểnh tai lên, trợn tròn mắt không tiếng động hỏi Mạnh Chu muốn làm cái gì.
Dẫn đến Mạnh Chu không thể nhúc nhích chờ đợi nó ngủ, nàng liếc mắt một cái nhìn trang giấy trên bàn nhỏ, thầm nghĩ, cứ tình hình này khi nào mới chép xong một trăm lần nữ giới?"
Bỗng nhiên có vài bước chân dồn dập vang lên, Ngũ Hoàng tử bỗng nhiên giật mình tỉnh dậy, nó ngẩng đầu nhìn về phía cửa liếc mắt một cái, đột nhiên đứng dậy, đứng phía trước người Mạnh Chu. Ngược ánh sáng, vậy mà thân thể nho cũng gây nên áo giác to lớn.
Cửa mở, là ba cũng nữ hai thái giám, thấy Ngũ Hoàng tử quay đầu lại, lại liếc mắt nhìn Mạnh Chu một cái, mìm cười, cười rộ lên bên miệng xuất hiện hai cái núm đồng tiền đáng yêu: "Đạ tạ" Nó dừng một lúc rồi mới mở miệng tiếp, "Tần phu nhân, kỳ thật người cũng không giống mẫu phi ta lắm.”
Nói xong nó đứng đây, cung nữ cùng thái giám tiến đến.
Nhìn bóng lưng Ngũ Hoàng tử, Mạnh Chu dở khóc dở cười. Trước ngực nàng vẫn còn lưu lại nước mũi của mỗ Hoàng tử.
Trong cung này, mặc kệ lớn hay nhỏ tuổi, đều là hồ ly!
Mặc dù bắt đầu viết như hổ báo chạy, xong chuyện sao chép nữ giới 100 lần không phải là ngày một ngày hai. May mà vào đếm trước, Ngọc Ninh công chúa đến đây, lôi kéo Mạnh Chu đến chỗ nàng ở, nói là Hoàng Hậu cho phép nàng nghỉ ngơi một đêm, ngày mai lại tiếp tục.
Nhưng mà quan trọng nhất là, thay đổi y phục toàn thân sạch sẽ, tắm rửa nước nóng. Ban ngày quỳ gối ở Tịnh Thiện Đường, đầu gối cực kỳ đau nhức, hy vong tắm nước nóng có thể làm dịu đau đớn.
Tử Vân Cung chuyên dùng để tắm rửa, trong phòng hơi nóng tỏa ra, Mạnh Chu kêu các cung nữ lui xuống, lúc này mới yên tam vào thùng tắm. Giờ phút này trên mặt nước ấm áp nổi lên những cánh hoa lơ lửng, theo hơi nước tan ra hương thơm thấm vào người, Mạnh Chu lấy tay vớt nước, một tay vớt nước nâng lên đến đỉnh đầu sau đó thả ra, cảm thụ nước ấm chảy xuống làn tóc đến thân thể trơn bóng nhẹ nhàng khoan khoái.
Dù sao cũng không phải là ở nhà mình, Mạnh CHu không dám kéo dài, nhanh tay chà sát toàn thân, tay lấy xiêm y đặt cạnh tùng tắm.
Đúng lúc này, nghe bên ngoài có tiếng động vang lên. Tay nàng dừng một chút, khó hiểu: xảy ra chuyện gì?
Nhanh tay lau khô thân thể, mặc vào xiêm y công chúa cho người chuẩn bị. Lúc này Mạnh Chu mới lên tiếng gọi cung nữ bên ngoài, hỏi.
Chỉ thấy trên mặt cung nữ hiện lên ý cười: "Là Đại hoàng tử phi đến, còn mang xiêm y tắm rửa đến cho phu nhân."
Đại hoàng tử phi đang nói chuyện cùng công chúa, thấy Mạnh Chu từ bên trong đi ra, nàng mặc quần áo bình thường công chúa hay mặc khi xuất cung, vì mới tắm rửa xong, một nửa tóc dài chưa khô hất về đằng sau.
Hai mắt Đại hoàng tử phi xem xét, không khỏi trêu ghẹo: "Hiện giờ nhìn thấy Nhị thiếu phu nhân của Tần Phủ thật làm cho ta nhớ tới một người, công chúa cũng nhìn xem, có đoán được Hoàng tẩu nói tới ai."
Công chúa Ngọc Ninh nghiêm chỉnh tập trung suy nghĩ, bản thân y phục cũng là người trong cung làm, cũng có vài phần giống cách ăn mặc trong cung, mà xiêm y trên người Mạnh Chu hiện giờ, thật sự có vài phần giống bộ dáng nữ tử trong cung. Nữ tử trong cung, không giống mấy vị công chúa, cung nữ lại càng không, chẳng lẽ là phi tần? Nhưng hôm nay mấy vị phi tần địa vị cao thấp cũng không giống nàng, như vậy................Bỗng nhiên Ngọc Ninh nhớ tới một người, bỗng nhiên thần sắc nàng căng thẳng, sau đó dường như ý thức được bản thân khác thường, nở nụ cười, nói: "Hoàng tẩu nói gì vậy, ta thấy Mạnh Chu vẫn là Mạnh Chu, đâu có giống người khác!"
Đại hoàng tử phi nghe ra ý tứ trong lời nói của Ngọc Ninh cũng ý thức được chính mình bắt đầu nói sai rồi, cho nên ngượng ngùng nói: "Có lẽ là ta nhìn lầm rồi." Trong cung người nào giống người nào cũng không phải là chuyện tốt.
Hơn nữa người nọ còn giống nàng!