Xuân Mang Lưu Luyến

Chương 52: Ánh trăng mờ

"Muội. . . . . ." Tiêu Nhữ Xương trong lòng một mảnh đau lòng cùng bi thương, nhất thời cũng không biết nên làm như thế nào mới có thể bỏ đi chấp niệm của muội muội mình, thật lâu, trầm trầm thở dài nói: "Nguyệt Mị, Thế Trinh không thích muội, gả vào Cầu phủ cùng hắn nhìn nhau chán ghét, cần gì phải làm như vậy?"

 

"Muội nhất định phải gả vào Cầu phủ." Tiêu Nguyệt Mị cặp mắt hạnh xinh đẹp lóe hàn quang lạnh lẽo, "Ca, lúc muội vừa mới sinh liền cùng Thế Trinh lập thành hôn sự, theo trí nhớ của muội lớn lên, cha, mẹ, huynh. . . . . . Mỗi người đều nói cho muội biết, Thế Trinh là vị hôn phu của muội, muội là phu nhân của Cầu phủ, cha mẹ sau khi qua đời, ở trong thế giới của muội, trừ huynh ra, thì chính là Thế Trinh, sau đó, vài chục năm trôi qua, bởi vì một đứa hầu gái không ra gì, Thế Trinh lại trở mặt, bảo muội làm sao tiếp nhận được?"

 

"Đó là một cái mạng!" Tiêu Nhữ Xương vô lực cúi đầu, không chỉ là một cái mạng, Cẩm Nhi từ nhỏ đã hầu hạ muội, chỉ vì một câu nói, muội lại ác độc vô tình như thế, sao không khiến cho trái tim Cầu Thế Trinh băng giá đây?

 

"Đều là lấy cớ." Tiêu Nguyệt Mị gào lên: " khi đó hắn nhất định đã biết cái con Yêu Tinh Thẩm Thanh Lạc đó rồi, hắn kiếm mọi cớ muốn từ hôn, muội cứ không theo ý của hắn, hồ ly tinh kia muốn gả cho Thế Trinh, không có cửa đâu."

 

Cầu Thế Trinh khi đó có biết Thẩm Thanh Lạc hay không, Tiêu Nhữ Xương cùng hắn như hình với bóng, đương nhiên hắn biết rõ ràng, nhìn Tiêu Nguyệt Mị căm tức mặt mày dữ tợn, tim hắn đập mạnh và loạn nhịp hoảng hốt không biết mở miệng ra sao để khuyên nhủ nữa. Một người kiên quyết không cưới, một người quyết tâm phải gả. Tiêu Nhữ Xương vô kế khả thi, sau khi trở lại phòng, cầm lên Bỉ Mục Ngư, lật tới lật lui trong lòng bàn tay, một lúc lâu cũng không nghĩ ra biện pháp giải quyết.

 

"Gia, hôn sự không làm nữa đúng không? Những tiêu sư được mời tới kia?" Tiêu Nghĩa khẽ bước đi vào, cẩn thận xin phép.

 

" Lấy bạc thanh toán cho bọn họ, để cho bọn họ đi thôi."

 

Tiêu Nghĩa sau khi đi, Tiêu Nhữ Xương thở dài, tiêu sư cho bạc là được, nhưng An vương phủ bên kia, ngày đó mình cúi đầu cầu xin An vương đáp ứng phái hộ binh tới đây, hiện tại không cần nữa, đành phải đi thêm một chuyến để giải thích.

 

Nếu không phải muốn mượn, ngày đó cũng sẽ không tới mượn, mình cũng đáp ứng, rồi lại không mượn nữa, An vương cảm thấy kỳ quái, trong lúc lơ đãng liền hỏi thêm một câu: "Ngươi muốn cưới cô nương nhà nào? Vì sao lại. . . . . ."

 

Tiêu Nhữ Xương lúng túng nhếch khóe miệng cười nói: "Nhà người thường, nhưng nàng không muốn gả cho tiểu dân."

 

Tiêu Nhữ Xương không muốn nói chuyện nhiều, An vương tự nhiên cũng không hỏi tới, hai người lại hàn huyên mấy câu, Tiêu Nhữ Xương đứng dậy cáo từ. Tiêu Nhữ Xương sau khi đi, An vương cầm lên dạ minh châu to bằng trứng ngỗng lớn mà Tiêu Nhữ Xương đưa tới vuốt vuốt chốc lát, vỗ tay để cho người làm đi gọi Lô Quang tâm phúc của hắn.

 

"Vương Gia muốn điều tra chuyện thành hôn của Tiêu Nhữ Xương phải không? Là muốn giúp Tiêu Nhữ Xương hoàn thành tâm nguyện? Khiến cho hắn phải cảm ơn Vương Gia suốt đời?"

 

"Ừ, người này tuy chỉ là Thương gia, nhưng hành động lại rất cẩn thận, hắn là người tài có thể sử dụng, vả lại Tiêu gia mấy đời kinh doanh, gia tài phong phú, ngày khác ta khởi sự, quân thưởng vật liệu. . . . . ."

 

"Tiêu Nhữ Xương ngày hôm trước mở miệng mượn Phủ Binh (binh lính trong phủ), hạ quan sợ có cái gì không ổn, đã phái người điều tra, bởi vì cảm thấy cũng không phải là chuyện gì quan trọng, nên không có báo cho Vương Gia biết. Chuyện là như vầy. . . . . ."

 

"Nói như thế, Tiêu Nhữ Xương cũng không thích người tên Thẩm Thanh Lạc đó, mà kết hôn với nàng chỉ vì muốn ngăn cản nàng gả cho Cầu Thế Trinh?"

 

"Đúng vậy. Theo điều tra, người Tiêu Nhữ Xương để ý nhất, chính là muội muội mình, vì để cho muội muội thuận lợi gả vào Cầu phủ, động không ít tay chân. . . . . ."

 

An vương nheo mắt lại, như có điều suy nghĩ nói: "Bổn vương nếu là thay hắn hoàn thành chuyện này, nói vậy hắn nhất định sẽ cảm ơn vô tận mà nghe ta sai khiến."

 

"Đây là chuyện tất nhiên." Lô Quang Trầm Ngâm Phiến khắc, nói: "Chỉ là chuyện này không dễ làm, nếu Cầu Thế Trinh nhất quyết không đồng ý, Vương Gia dù có thỏa hiệp hãy cưỡng ép, hắn liều mạng không nghe lệnh cũng. . . . . ."

 

"Cũng cỡi hổ khó xuống đúng không?" An vương buồn rười rượi cười một tiếng, nói: " Lời nói của bổn vương hắn có thể không nghe, nhưng thánh chỉ tứ hôn hắn nhất định sẽ phải tuân theo.”

 

"Khiến Hoàng Thượng ra thánh chỉ gả cưới cho một thương nhân?" Lô Quang tại chỗ kinh ngạc.

 

"Đúng vậy." An vương điềm nhiên nói: "Hoàng thượng mấy ngày nay hành sự rất mờ ám, trong khoảng thời gian này trên triều đình ta đã để cho hắn phóng túng muốn làm gì thì làm, ta đã nhường nhịn hắn như vậy mà hắn không thể làm cho ta một việc nhỏ sao, nếu hắn dám bác bỏ, cũng phải nhìn lại mặt của ta, nếu hắn làm theo, những người trên triều đình đó cũng nên biết, Triều Đại Hi này, Bổn vương vẫn có thể làm chủ."

 

**

 

Cầu Thế Trinh ban ngày xử lý chuyện ngân hàng, miễn cưỡng mới xử lý xong trong vòng một ngày, buổi tối trằn trọc cả đêm trên giường, vừa nhớ vừa thương, nghĩ tới Thẩm Thanh Lạc trong sơn động không có thông báo sẽ không sợ, nghĩ tới nàng ở trong sơn động không thể nổi lửa cũng không dám nổi lửa, thức ăn không có nhiều lắm, chỉ đủ ăn hai ba bữa, không biết đói thành cái dạng gì rồi? Sơn động mặc dù bí mật, Tiêu gia bên kia cũng không có động tĩnh, xem ra không có bị người của lang hoàn các tìm được, nhưng là không sợ nhất vạn, chỉ sợ ngộ nhỡ. . . . . .

 

Mõ canh năm vang lên thì Cầu Thế Trinh không chịu đựng nổi nữa, rời giường đánh thức Cầu Hải cùng Tần Minh Trí, dặn dò một hồi, sau đó từ người làm trong phủ chọn ra một người có dáng người cao lớn, mặc vào quần áo của hắn, ngồi vào xe ngựa ra khỏi Cừu phủ, chính hắn mặc quần áo của người làm, đồng thời từ cửa sau xuất phủ đi bộ đến hướng núi Tê Phượng. Dọc theo đường đi cũng không có phát hiện người theo dõi, sau khi lên núi Tê Phượng Cầu Thế Trinh không đi theo đường mòn, mà đi lối tắt trong rừng cây, trên đường tiện thể săn một con gà rừng, hái một ít rau dại rau dại. Thời gian mới có vài ngày, nên căn nhà gỗ nhỏ cũng không dơ lắm, Cầu Thế Trinh thu dọn một chút, rồi bắt đầu giết gà đưa đi nướng, rồi nấu một nồi canh rau dại.

 

Dọn dẹp nửa canh giờ, bốn phía vẫn không có động tĩnh gì khác thường, Cầu Thế Trinh thoáng an tâm, có lẽ Tiêu Nhữ Xương thật sự rút lui ủy thác rồi. Xách theo gà nướng bưng canh rau đến chỗ hang động, nghĩ đến chuyện sắp được nhìn thấy Thanh Lạc, Cầu Thế Trinh cả người cũng nóng lên. Cửa hang động không có gì khác thường, Cầu Thế Trinh nhìn khắp mọi nơi một chút, nín thở lắng nghe, vạch những nhánh cây đã được biến thành lá chắn vào hang động.

 

"Thanh Lạc, ta tới. . . . . ." Cầu Thế Trinh mới nói được nửa lời đột nhiên ngừng lại, gà nướng cùng nồi canh trong tay rơi xuống trên đất. Trong sơn động không có ai, Thẩm Thanh Lạc không thấy, thức ăn và quần áo đều ở đây. Không thể nào! Ánh mắt Cầu Thế Trinh tìm kiếm từng cái góc trong sơn động, một tấc cũng không có bỏ qua. Vẫn không có, không thấy Thẩm Thanh Lạc! Máu ở trong thân thể như dừng lại, trong lỗ tai một hồi ong ong cộng hưởng, Cầu Thế Trinh thân thể chao đảo, trong nháy mắt muốn ngã nhào, hắn đè trán của mình, xoay người hướng ngoài động xông ra ngoài.

 

Không tránh né những vật cản trên đường, Cầu Thế Trinh hướng phía dưới núi chạy như điên. Gió núi ở bên tai rung động vù vù, như lưỡi dao sắc bén từng cái cứa vào gò má của hắn, Cầu Thế Trinh siết chặt quả đấm liều mạng chạy, ở trong lòng từng lần từng lần rống giận hận chửi bản thân mình. Lúc cửa thành Phượng thành xuất hiện ngay trước mắt, một chuyện bị xem nhẹ chợt trong đầu Cầu Thế Trinh thoáng qua, ngụy trang của cửa động cùng với lúc hắn rời đi giống nhau như đúc, nếu là người của lang hoàn các phát hiện ra sơn động bắt Thẩm Thanh Lạc đi, chẳng lẽ còn ngụy trang lại cửa động như lúc ban đầu nữa sao? .

 

Cầu Thế Trinh đột nhiên ngừng bước chân, tác dụng của quán tính lực khiến cho hắn lao xuống, thân thể nghiêng về phía trước, nặng nề ngã quỵ trên đất. Cùi chỏ trên mặt đất khẽ chống, thân thể Cầu Thế Trinh trong nháy mắt đứng dậy, hắn quay đầu phi nước đại hướng đến núi Tê Phượng. Nếu là không có bị người của lang hoàn các bắt đi, nhưng lại không thấy người, Cái đó. . . . . .

 

Cầu Thế Trinh không dám nghĩ tiếp nữa, cái suối nước nóng kia, bởi vì Thẩm Thanh Lạc không muốn cùng hắn tắm chung, nên chính hắn cũng chưa từng xuống đó tắm, trong đó sâu cạn thế nào hai người cũng không biết. Thanh Lạc có thể chết chìm ở đó hay không? Sẽ không, Cầu Thế Trinh nói cùng bản thân, mặt nước không có xác chết nổi lên.

 

Hắn đột nhiên lại nghĩ tới đã từng nghe thấy những chuyện lạ, có địa phương nếu bị ngã xuống nước sẽ không bị chìm, nhưng có nơi lại không nổi lên được. Núi Tê Phượng tại sao lớn như vậy? Tại sao hắn chạy hồi lâu còn chưa có chạy đến chỗ sơn động đây? Ánh mặt trời Sáng choang chiếu xuống tại sao lại chói mắt như vậy? Tiếng chim hót như vậy phiền nhiễu bước chân tiến tới của hắn. Cầu Thế Trinh quả đấm càng nắm càng chặt, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, khiến máu của hắn từng từng giọt chảy xuống theo đường chạy đến chỗ hang động.

 

**

 

Thẩm Thanh Lạc ở trong lòng run sợ, đã mấy ngày đêm chưa chợp mắt được, ngoài ý muốn ở trong suối nước nóng phát hiện có thêm cửa động, theo cửa động bò đi vào, xuyên qua một lối đi hẹp dài, một đầu lối đi khác là một sơn động khổng lồ, tuy là không có ánh mặt trời, nhưng bốn vách hang động lại có nhũ đá sáng ngời, ánh sáng từ mũi nhọn bắn ra. Nếu ở chỗ chắc chắn sẽ không để cho ai tìm được mình, Thẩm Thanh Lạc bò trở về, đem quần áo bày thành ba chữ suối Ôn Tuyền, sau đó trở lại Thế Ngoại Đào Nguyên mới vừa phát hiện, do quá mệt mỏi mà ngủ mất. Trong lúc ngủ mơ Thẩm Thanh Lạc cảm thấy có ngón tay thô rám đang vuốt ve mặt của nàng.

 

"Thanh Lạc, ta thiếu chút nữa bị hù chết." Cầu Thế Trinh ở trên mặt nàng hôn, ở bên tai nàng nhỏ giọng nỉ non: "Cũng may, nàng không có việc gì. . . . . ."

 

Có nước nhỏ xuống ở trên mặt nàng, một giọt lại một giọt, giống như trời đang mưa vậy, vừa nhanh vừa vội, chảy đến trong miệng nàng, có mùi vị mằn mặn, không phải là mộng, Thẩm Thanh Lạc chậm rãi mở mắt, nàng nhìn thấy khóe mắt Cầu Thế Trinh đang chảy ra nước mắt. Hắn dường như gầy đi rất nhiều, khuôn mặt đã bị bao phủ bởi nước mắt , mang theo đau khổ cùng mùi vị mừng như điên.

 

"Làm sao vậy?"

 

"Ta cho là nàng đã bị bắt đi, rồi lại nghĩ nàng đã chết rồi."

 

"Ta không phải dùng quần áo xếp thành chữ nói cho chàng biết sao?"

 

"Lúc không thấy nàng đâu, ta lo sợ đến phát điên rồi, không có chú ý tới, sau lại chạy trở về tỉ mỉ quan sát, mới phát hiện."

 

"Đứa ngốc." Thẩm Thanh Lạc kéo cổ của Cầu Thế Trinh xuống, ngẩng đầu hôn lên, lại phát giác hôn thế nào cũng không làm những giọt nước đang rơi xuống cuồn cuộn này dừng lại được.

 

"Thanh Lạc, ta rất sợ, cho ta được không?"

 

Cầu Thế Trinh đem chân chen vào giữa hai chân Thẩm Thanh Lạc, bắp đùi đè ép bắp đùi của nàng, mặt của hắn dán vào mặt của Thẩm Thanh Lạc, khoảng cách quá gần không thấy rõ mặt của hắn, chỉ nghe tim đập của hắn như trống trận sa trường đang gõ vang, trong đầu Thẩm Thanh Lạc hỗn loạn rối tinh rối mù, không phân rõ nên gật đầu hay là nên lắc đầu.

 

Cầu Thế Trinh đứng lên cởi y phục của mình, hắn cởi rất thong thả ung dung, hoàn toàn không có giống như quá khứ nôn nóng như vậy, hắn tựa hồ cố ý lưu lại thời gian cho Thẩm Thanh Lạc suy nghĩ. Xiêm áo từng cái từng cái rời đi, lộ ra bả vai to lớn, lồng ngực rộng rãi, hai chân thẳng tắp có lực như những dây xích quận thành, bộ lông tươi tốt cùng với một cây *** đang căng phồng dâng trào như roi cứng rắn tựa như thép .

 

Khuôn mặt của hắn góc cạnh, sống mũi cao thẳng, bờ môi giống như đá núi cứng rắn rõ ràng, đôi con mắt sâu kia hãy còn đọng nước mắt chưa khô, triền miên như một vò rượu nguyên chất, làn da màu tiểu mạch (màu đồng chăng) vẫn còn đọng những giọt nước ly ti lấp lánh, những giọt nước này bị thân thể phát ra nhiệt lực tạo thành sương mù mờ mịt. Thẩm Thanh Lạc vô dụng nhìn tới trước, liếm môi một cái, khó khăn nuốt xuống nước miếng chảy tới khóe miệng.

 

"Cho ta, được chứ?" Cầu Thế Trinh nằm đi xuống, một phần của cây ***, bất tri bất giác nằm ở đỉnh cửa động.

 

"Ta sợ. . . . . ." Thẩm Thanh Lạc vô lực rên rỉ.

 

"Không cần sợ." Cầu Thế Trinh nhỏ giọng nói: "Để cho ta yêu nàng."

 

Những nụ hôn nhẹ bắt đầu rơi xuống, trằn trọc triền miên, nhẹ nhàng dịu dàng. Tay của hắn vuốt ve các nơi trên thân thể nàng, vô cùng kiên nhẫn trêu chọc nàng.

back top