Xuân Mang Lưu Luyến

Chương 59

 

"Thanh Lạc. . . . . . . Hải mang theo di thể của Gia trở về."

 

Thẩm Thanh Lạc đang bước nhanh về phía trước bỗng dừng lại, một lúc sau, nàng quay đầu lại nhìn Lý thị, một đôi ánh mắt tối tăm nhìn chằm chằm nàng, chậm rãi hỏi: "Tần quản gia kiểm chứng rồi sao?"

 

Tần Minh Trí dĩ nhiên đã kiểm tra thi thể, Lý thị hiểu ý tứ câu hỏi của Thẩm Thanh Lạc, nàng không muốn tin Cầu Thế Trinh đã chết, Lý thị thương hại nhìn Thẩm Thanh Lạc, Cầu Thế Trinh ra đi như vậy, bảo Thẩm Thanh Lạc làm sao có thể chấp nhận được đây?

 

Vẻ mặt Lý thị đã nói rõ tất cả, Thẩm Thanh Lạc cứng đờ người, Tần Minh Trí là người cẩn thận tỉ mỉ, hắn đã kiểm tra, vậy thì không sai.

 

Không! Nàng không tin!

 

Thẩm Thanh Lạc căng chân chạy như điên, giả, nhất định là quỷ kế của Tiêu Nhữ Xương, dùng một người giống Cầu Thế Trinh để lừa gạt họ.

 

Quan tài màu đen kịt được đặt ở trong sảnh, Thẩm Thanh Lạc xông lên trước mấy bước, muốn nhìn rõ ràng hình dáng mặt của người nằm trong quan tài, trán rộng mũi cao, lông mày tựa như kiếm phong, môi góc cạnh rõ ràng.

 

Không! Ta nhìn lầm! Thẩm Thanh Lạc lắc lắc đầu, nhắm mắt lại, chậm rãi, nàng mở mắt ra thật chậm, người trước mắt không thay đổi, còn là khuôn mặt quen thuộc, đôi mắt sâu kia nhắm chặt.

 

Không! Không thể nào!

 

"Thế Trinh, chàng mở mắt nhìn ta. . . . . ." Thẩm Thanh Lạc thì thầm.

 

Nhưng người trong quan tài vẫn không có một chút phản ứng nào, một thanh đao vô hình ở trái tim Thẩm Thanh Lạc xẹt qua, ngay sau đó, máu ở trong thân thể phun trào, càng ngày càng mãnh liệt, Thẩm Thanh Lạc cảm giác mình muốn nổi điên, hơn một tháng, nàng ngày đêm mong đợi đến ngày gặp lại, nhưng chờ đến cuối cùng lại là tin người chết. Nàng một lời nhiệt liệt lửa tình, cứ như vậy bị mưa tầm tã rơi xuống dập tắt, còn lại, chỉ là người chết giấc mộng tiêu tan!

 

Thế Trinh, chàng đang trả thù ta? Phải không? Kiếp trước, ta tự vẫn, chàng rất thương tâm đúng không? Cho nên, chàng cũng muốn ta nếm thử một lần cái loại tư vị ruột gan đứt từng khúc đó, đúng không?

 

"Thế Trinh, ta hối hận, ta đã không hiểu tình yêu của chàng, bỏ lại chàng tự giải thoát, chàng trở lại đi! Chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau. . . . . ." Thẩm Thanh Lạc thao thao bất tuyệt nói ở trong lòng, vậy mà, người bên trong quan tài kia không có phản ứng chút nào, vẫn lẳng lặng nằm. Thẩm Thanh Lạc lòng càng trở nên lạnh, thân thể càng trở nên cứng ngắc. Nàng muốn lớn tiếng khóc thét, muốn khàn giọng chửi rủa, nhưng thanh âm gì cũng không phát ra được.

 

Ông trời, hãy để cho ta sống lại một lần nữa đi!

 

Nàng quá mệt mỏi, Cầu Thế Trinh cũng không còn, trên đời này, nàng còn có cái gì có thể dựa vào? Nàng còn sống lại làm gì đây?

 

Thẩm Thanh Lạc cảm thấy mình đang chậm rãi ngã xuống, nàng nghĩ, nàng muốn chết? Còn là Trọng sinh* lần nữa?

 

* Trọng sinh: chết đi sau đó sống lại

 

Dù thế nào, cũng hơn cuộc sống cô độc lạnh lẽo đang đợi nàng phía trước.

 

Những tiếng kinh hô vang lên, vô số bóng dáng bổ nhào về phía nàng.

 

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu rồi, Thẩm Thanh Lạc cảm thấy sinh mạng đã trôi qua. Vậy mà, bên tai của nàng vẫn có tiếng la khóc kéo dài không ngừng, Lý thị , Bệ Mộng Dao . . . . . .

 

Họ đang nói..., Thanh Lạc, hãy tỉnh lại đi, không vì mình, cũng vì đứa bé. . . . . . Đó là huyết mạch của Cầu Gia. . . . . .

 

Đứa bé! Huyết mạch Cầu Gia! Đứa bé của Cầu Thế Trinh!

 

Thẩm Thanh Lạc cảm giác lòng của mình như chia thành hai nửa, một nửa theo Cầu Thế Trinh đi, một nửa đang giùng giằng, trách cứ mình, phải tiếp tục sống, sinh đứa trẻ ra và nuôi nấng nó thật tốt.

 

Sống tiếp? Thẩm Thanh Lạc trái tim một mảnh mờ mịt, cuộc sống không có Cầu Thế Trinh, nàng giống như trôi nổi trên chiệc thuyền cô độc giữa biển rộng mênh mông, không chỗ nương tựa, theo sóng gió nhấp nhô phiêu bạt, đi mà không có điểm cuối?

 

Nhưng! Nàng còn có đứa bé! Đó là đứa bé của Cầu Thế Trinh, huyết mạch duy nhất của Cầu phủ.

 

Thẩm Thanh Lạc từ từ mở mắt.

 

"Thanh Lạc. . . . . ."

 

"Tẩu tẩu. . . . . ."

 

. . . . . .

 

Từng tiếng hoan hô vui mừng khó đè nén vang lên, bên giường, trên mặt mỗi người đều tràn đầy vui sướng cùng vui mừng.

 

"Thanh Lạc." Lý thị mặt đầy nước mắt, vừa khóc vừa cười nói: "Cuối cùng đã tỉnh lại, cô hôn mê hai ngày rồi, khiến chúng ta lo lắng muốn chết. . . . . ."

 

Hôn mê hai ngày? Thẩm Thanh Lạc hít một hơi thật sâu, từ từ thở ra, bình tĩnh nói: "Gọi Cầu Hải đến đây."

 

"Gia chết thế nào?" Thẩm Thanh Lạc nhìn chằm chằm Cầu Hải hỏi.

 

"Nô tài đáng chết. . . . . ." Cầu Hải quỳ mạnh xuống đất, khóc rống lên.

 

Sau khi chuyện ở Dĩnh Xuyên giải quyết xong xuôi, Cầu Thế Trinh cùng Cầu Hải quay về Phượng thành, lúc đi qua núi Thương Nhĩ, trên đường có một cây to đổ chắn ngang đường, Cầu Hải liền xuống xe dời cái cây đó đi, đúng lúc này ngựa của bọn họ đột nhiên nổi điên lên, cất vó chạy gấp, đường núi lại đang khúc quanh, con ngựa kia chỉ chạy lên phía trước, mang theo xe ngựa thẳng tắp chạy xuống vách đá.

 

Cầu Hải khóc ròng nói: "Nô tài thất trách, lúc ấy nên buộc con ngựa vào một cái cây. . . . . . Vách đá này lại cao trăm trượng, sau đó, nô tài phải nhờ những người dân lân cận giúp một tay, từ bên kia đến đáy vách đá, tìm kiếm năm ngày, mới tìm được xe, lại lục soát ba ngày mới tìm được gia, gia bị vứt ra rất xa. . . . . ."

 

Cầu Hải không nói đến Hàn Tiêu, sau khi gia chủ Đàn Gia thu lễ trọng của Cầu Thế Trinh, đáp ứng Cầu Thế Trinh nhận Hàn Tiêu làm con, vào tộc đổi tên thành Đàn Quân, Cầu Thế Trinh ở Dĩnh Xuyên mua cho Hàn Tiêu một ngôi nhà lớn, Hàn Tiêu thành thân xong sẽ sinh sống ở đó, cùng Đàn phủ không có liên quan.

 

Gia chủ Đàn Gia cần phải đem chuyện của mình sắp xếp xong mới có thể mang theo Hàn Tiêu vào kinh hướng Thẩm gia cầu hôn. Cầu Thế Trinh muốn được gặp Thẩm Thanh Lạc ngay, để Hàn Tiêu ở lại, mình cùng Cầu Hải hồi kinh trước.

 

Tần Minh Trí nghe được chuyện đã an bài thỏa đáng, nghĩ tới Hàn Tiêu chỉ là một người làm thuê thấp hèn mà dám làm chuyện xấu, còn muốn che dấu quá khứ. Liền dặn Cầu Hải không cần đem mục đích thực sự mà Cầu Thế Trinh đến Dĩnh Xuyên nói cho Thẩm Thanh Lạc biết, không muốn nói ra chuyện của Hàn Tiêu, tránh cho Thẩm Thanh Lạc thêm phiền nhiễu.

 

Đường núi tại sao lại có cây chặn đường? Ngựa tốt như vậy tại sao bỗng dưng nổi điên? Có thù oán với Cầu Thế Trinh, chỉ có Tiêu Nhữ Xương. Trước kia vẫn cho là Tiêu Nhữ Xương sẽ không hại Cầu Thế Trinh, không nghĩ tới. . . . . . Thẩm Thanh Lạc cắn cắn đôi môi, âm thầm thề, nhất định phải khiến Tiêu Nhữ Xương nợ máu trả bằng máu.

 

Phất tay để Cầu Hải lui ra, Thẩm Thanh Lạc đối với Lý thị nói: "Đói bụng rồi, ta muốn ăn cơm."

 

"Được, được, ta lập tức đi bưng tới." Lý thị chạy vội đi ra ngoài, Bệ Mộng Dao tiến lên giúp Thẩm Thanh Lạc ngồi dậy, nói: "Muội đi mang nước lại rửa cho Tẩu rửa mặt."

 

Rửa mặt, ăn cơm xong, để Bệ Mộng Dao giúp đỡ mặc y phục, Thẩm Thanh Lạc run rẩy hướng linh đường đi.

 

Khắp nơi là màn đen cờ trắng, nhẹ nhàng, trống rỗng, thời tiết lúc này vừa chuyển sang thu, Thẩm Thanh Lạc lại cảm giác như mình đang ở trong cánh đồng tuyết, như trời đông tháng chạp giá rét, lạnh lẽo thấu xương.

 

Trong linh đường, Ứng Viễn Phi đang đón đưa đáp tạ những cố bằng hữu đến dâng hương, Thẩm Thanh Lạc chân mày nhíu lên, nhỏ giọng hỏi: "Tần quản gia đâu?"

 

Cầu phủ mấy đời chỉ có một con, không có anh em họ hàng, Tần Minh Trí tuy là người làm, nhưng cũng là Đại Quản Gia, cũng nên ra mặt đáp lễ, tại sao lại để Ứng Viễn Phi khách thay mặt chủ nhân?

 

"Ngân hàng bên kia xảy ra rối loạn, hắn đã qua đó giúp rồi." Lý thị cau mày nói.

 

"Thế nào? Tiêu Nhữ Xương lại giở chiêu gì vậy?"

 

"Lần này thật không có, là tin tức Gia qua đời truyền ra ngoài, những người đó thấp thỏm lo âu. . . . . ."

 

Thẩm Thanh Lạc khổ sở lắc đầu, nàng hiểu, tin tức Cầu Thế Trinh qua đời truyền ra, những người gửi tiền kia liền nghĩ tới Cầu phủ không có anh em họ, Cầu Thế Trinh lại không có con cái, chỉ sợ khánh phong không thể tiếp tục duy trì được nữa, nhỡ. . . . . .

 

Tạm để qua một bên, nhìn khách nhân bên trong linh đường dần rời đi, Thẩm Thanh Lạc mang theo Lý thị cùng Bệ Mộng Dao đi vào.

 

Ứng Viễn Phi từ xa đón, Thẩm Thanh Lạc hơi gật đầu, nhỏ giọng nói: "Cám ơn ngài!"

 

"Ta là bằng hữu của Thế Trinh." Ứng Viễn Phi lắc đầu, nói: "Hơn nữa, ta cũng không giúp được gì, tang sự ta giúp thu xếp là được, cô nương không cần quá bận tâm."

 

Thẩm Thanh Lạc khẽ gật đầu, cũng không nữa khách sáo, dời bước đi tới bên quan tài, nhìn dung nhan quen thuộc bên trong, nước mắt không ngừng được rơi như mưa, nhẹ nhàng duỗi tay, muốn vuốt ve khuốn mặt quen thuộc này.

 

"Không được." Ứng Viễn Phi trong lúc gấp gáp quên kiêng kỵ, đưa tay bắt được tay Thẩm Thanh Lạc kéo trở lại.

 

"Ngài. . . . . ." Thẩm Thanh Lạc biến sắc, hung hăng hất tay Ứng Viễn Phi ra.

 

Mình đang làm gì vậy? Ý thức được hành động của mình vừa rồi, mặt của Ứng Viễn Phi lập tức đỏ lên giống như bị lửa thiêu, lắp bắp giải thích: "Ta. . . . . . Thế Trinh qua đời đã nhiều ngày, tuy nói trong quan tài có khối băng đông lạnh, di dung (dung nhan, khuôn mặt) còn chưa biến hóa, chỉ sợ không sạch, cô nương lại đang có thai, cần phải cẩn thận gấp bội."

 

"Đúng vậy, Thanh Lạc, mới vừa rồi hù dọa ta." Lý thị đỡ Thẩm Thanh Lạc dậy, kiểm tra tay, gấp gáp hỏi: "Mới vừa rồi tay đã đụng phải chưa?"

 

"Không có." Thẩm Thanh Lạc nhỏ giọng nói, trong lòng một hồi đau khổ, chỉ có thể nhìn, sờ một chút cũng không được sờ sao? Nhìn Cầu Thế Trinh nằm trong quan tài, áo liệm (áo cho người chết) cũng mặc xong, chắc là hai ngày này nàng hôn mê, Tần Minh Trí đã an bài tất cả, nghĩ đến những ngày thân mật tươi đẹp kia đã không còn, nghĩ đến Cầu Thế Trinh tráng niên (thành niên-còn trẻ) mất sớm, ngay cả con cháu đưa linh cữu cũng không có, không khỏi chống lên quan tài, thất thanh khóc rống.

 

Lý thị thấy Thẩm Thanh Lạc khóc to, nhưng lại yên tâm, nổi khổ trong lòng có thể khóc lên, sẽ không tìm cái chết nữa rồi, ra dấu ý bảo Bệ Mộng Dao đỡ, mình vội đi ra ngoài gọi người đi báo cho Tần Minh Trí và đám người Tạ Hoán biết Thẩm Thanh Lạc đã tỉnh lại.

 

Tần Minh Trí nhận được tin, không đợi được đến lúc mặt trời lặn ngân hàng đóng cửa, liền chạy về trước.

 

Nguy cơ trước mắt của ngân hàng, chỉ vì Cầu phủ không có người nối dõi, đám người Tạ Hoán biết được Thẩm Thanh Lạc đã có cốt nhục của Gia, nhất trí muốn tung tin tức này ra.

 

"Tuy nói cô nương chưa cùng Gia thành thân, nhưng ngày hỉ cũng dán phát ra ngoài rồi, người người đều biết Gia muốn kết hôn với cô . . . . ."

 

"Công khai đi, truyền tin tức này ra ngoài." Thẩm Thanh Lạc sâu xa nói, nàng muốn sinh hạ đứa bé này, công khai ra ngoài có thể hóa giải được nguy cơ của ngân hàng, vậy liền công khai đi.

 

**

 

Cầu Thế Trinh chết! Đúng là hắn đã chết! Tiêu Nhữ Xương hỗn loạn, cảm thấy mọi sự đều vô ích.

 

"Gia, nghe nói ngày mai đưa đi an táng rồi, người không muốn đến thắp một nén hương nhìn một lần cuối cùng sao?" Tiêu Nghĩa nhìn Tiêu Nhữ Xương nằm trên giường giống như một người chết, cẩn thận nhắc nhở.

 

Tinh Vũ cùng Mạc Ngữ bị Tiêu Nhữ Xương phái đi coi chừng Tiêu Nguyệt Mị, những ngày qua Tiêu Nghĩa nhận luôn chân sai vặt cận thân của Tiêu Nhữ Xương, vô cùng vất vả.

 

Gia của mình kể từ nghe tin Cầu Thế Trinh đã chết, cũng chưa có mở miệng nói câu nào. Bưng thức ăn tới hắn liền ăn, ăn xong rồi liền nằm trên giường cũng không nhúc nhích cứ ngơ ngác nhìn đỉnh màn, nếu như không phải cặp mắt vẫn mở lớn, Tiêu Nghĩa đã cho đó là một người chết.

 

"Ca. . . . . ." Tiêu Nguyệt Mị người chưa tới tiếng đã đến, Tiêu Nhữ Xương trừng mí mắt lên, hướng Tiêu Nghĩa khoát tay, nhỏ giọng nói: "Nói với tiểu thư ta đã ngủ say, để cho muội ấy trở về."

 

Đã muộn, Tiêu Nguyệt Mị đã kéo cả Tinh Vũ cùng Mạc Ngữ đang cản nàng đi vào.

 

"Ca, Ngụy Long nói, Cầu phủ truyền tin tức ra ngoài, Thẩm Thanh Lạc đã mang thai đứa bé của Thế Trinh, huynh đã biết chuyện này chưa?"

 

Tiêu Nhữ Xương không biết, lắc đầu nói: "Thẩm Thanh Lạc con với Thế Trinh chuyện này cũng không có gì lạ, có thể bệnh bất lực của Thế Trinh đã chữa khỏi."

 

Hắn cho là muội muội mình muốn nói chuyện Thẩm Thanh Lạc mất trinh, ở trong lòng xì mũi coi thường.

 

"Ca, lần này đứa bé trong bụng muội có thể giải quyết rồi, ca, huynh hãy truyền tin ra bên ngoài tuyên bố muội cũng đã mang thai đứa bé của Thế Trinh, sau đó, muội cũng vậy vào Cầu phủ vì Cầu Thế Trinh thủ tiết." Tiêu Nguyệt Mị cực kì hưng phấn mà lớn tiếng ồn ào.

 

Tiêu Nhữ Xương từ trên giường ngồi dậy, nhìn muội muội mình, nghẹn họng nhìn trân trối, một câu cũng nói không nên lời.

back top