Mặt trời từ từ ló dạng từ rặng mây phía đằng đông, trời đất được bao bởi tầng sáng mỏng manh lấp lánh, gió nhẹ thổi lướt, dương liễu xanh ngát, trong thành Đông Dương, một ngày mới lại bắt đầu.
Ngoài cổng Vân phủ, xe ngựa chở Vân Ánh Lục vào cung yên lặng đỗ chờ.
“Ánh Lục, con nhớ phải cẩn trọng ngôn từ, chăm sóc tốt cho bản thân mình”. Vân viên ngoại không quên dặn dò.
“Ánh Lục, con phải ăn nhiều vào, buổi trưa tranh thủ nghỉ ngơi để đầu óc có thời gian hồi phục. Không có sức khỏe thì không làm việc tốt được đâu”. Vân phu nhân tiếp lời chồng.
“Tiểu thư sớm hồi phủ nhé, Trúc Thanh sẽ chờ cô”. Trúc Thanh chỉnh lại y phục, mũ quan cho Vân Ánh Lục rồi lưu luyến nhìn cô bước ra cửa.
Ngoài những ngày phùng cửu, đây là cảnh phân ly diễn ra hằng ngày ngoài cổng Vân phủ, cũng khá ăn khớp với cảnh tượng Trúc Thanh ôm cột ngóng trông bóng tiểu thư mỗi buổi chiều về. Người ở xa tới nhìn thấy màn này ắt sẽ cho rằng tiểu thư Vân gia sắp phải lưu lạc tới chân trời góc biển, đằng đẵng mấy chục năm mới quay về.
Kẻ đa tình xưa nay vốn sầu cảnh li biệt[1], huống chi trong cảnh xuân đào hồng liễu xanh này chứ?
[1] Trích bài thơ “Vũ lâm linh” của nhà thơ Liễu Vĩnh đời Đường.
Đối với người trong Vân phủ mà nói, mỗi canh giờ Vân Ánh Lục rời khỏi nhà cũng dằng dặc như ngày dài tháng đầy. Cho dù ngày nào cũng diễn ra cảnh tượng trên, nhưng Vân Ánh Lục không hề tỏ ra thiếu kiên nhẫn chút nào, cô trả lời từng câu, không quên ân cần chào hỏi mọi người.
Xa phu đặt một chiếc ghế nhỏ để tiểu thư tiện bước lên xe, ánh mắt hắn cũng đầy tràn sự kính nể tối thượng.
Vân phủ bao đời nay đều theo nghiệp buôn bán, đến Vân viên ngoại lại chỉ độc mụn con gái, có nằm mơ cũng không nghĩ tới chuyện được vào cung làm quan. Hằng ngày giong xe đứng chờ chủ nhân ngoài sân đình cùng xa phu của các vị đại thần khác, xa phu của Vân phủ không khỏi tự hào trong lòng. Khoảng sân rộng đó hiện là trung tâm tin tức mọi sự trong thành Đông Dương, ngay cả chuyện trong cung cũng không lấy làm xa lạ. Đám xa phu bắt đầu kết bạn kết bè, xưng huynh gọi đệ, xa phu Vân phủ hiện đang kết bằng hữu với xa phu của hai vị tả hữu thừa tướng.
“Phụ thân, mẫu thân, Trúc Thanh, buổi tối gặp lại mọi người!” Vân Ánh Lục vẫy tay chào, bước lên bậc ghế.
“Kẹt!” Cổng nhà họ Đỗ bên cạnh cũng bật mở. Bốn gia đinh khênh một cỗ kiệu từ trong đi ra, Đỗ Tử Bân mặc bộ quan phục mới tinh, khí vũ hiên ngang theo sau kiệu, bên cạnh là một lão nhân gầy gò với mái tóc muối tiêu, khuôn mặt cũng từa tựa như hắn, Vân Ánh Lục đoán có lẽ đó là Đỗ viên ngoại.
Đỗ Tử Bân là Hình bộ thượng thư nên công việc chủ yếu là ở công đường bộ Hình, phỏng chừng nơi đấy chính là tòa án, viện kiểm sát, bộ công an thời nay hợp lại mà thành. Khi không thượng triều, hắn sẽ cưỡi ngựa đến công đường, còn khi thượng triều, hắn sẽ theo lễ tiết ngồi kiệu quan tiến cung.
Người nhà hai bên không ngờ lại gặp nhau ngoài cửa, vẻ mặt lập tức trở nên khó xử thiếu tự nhiên. Đối với chuyện vô lý từ hôn của Vân Ánh Lục, dù có mười cái miệng, Vân gia cũng thật đuối lý trước người nhà họ Đỗ.
Vân viên ngoại xấu hổ cúi đầu, Đỗ viên ngoại do vẫn mang mối hận trong lòng nên chỉ khù khụ ho khan mấy tiếng, coi như không thấy ai trước mặt, còn Vân phu nhân thì đỏ bừng mặt, xoay người vào nhà. Người bình tĩnh nhất lại là Vân Ánh Lục, cô mỉm cười chào Đỗ Tử Bân, “Buổi sáng tốt lành!”
Khi còn làm ở bệnh viện, bất kể đồng nghiệp thân thiết hay không, màn chào hỏi buổi sáng của cô vốn dĩ không thể thiếu.
Đỗ Tử Bân không nghĩ Vân Ánh Lục lại có thể chủ động chào hỏi như thế, hắn sửng sốt hồi lâu mới thốt nổi câu hồi đáp: “Chào... buổi sáng”. Bị động như vậy khiến hắn có chút không tự nhiên, thậm chí trong lòng xuất hiện một cơn giận không rõ nguồn cơn, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Màn chào hỏi đã kết thúc, hai bên ai đi đường nấy. Vân Ánh Lục thu hồi tầm mắt, bước vào xe. Cỗ xe ngựa lộc cộc di chuyển trên con đường đá xanh rồi nhanh chóng lẫn vào đám người đi chợ sáng.
Đỗ Tử Bân chào từ biệt phụ thân rồi nhanh chóng lên kiệu, gia đinh đều là những thiếu niên cường tráng nên tốc độ kiệu xem chừng rất nhanh, nhưng so với xe ngựa thì vẫn vô cùng chậm. Chuyến vào cung lần này xem ra đã bị nha đầu nhà họ Vân vượt mặt rồi, lửa giận trong lòng Đỗ Tử Bân lại ngùn ngụt bốc lên đầu. Nếu sớm biết thế này thì hắn đã cưỡi ngựa để chiếm thế thượng phong trước Vân tiểu thư. Chiếm thế thượng phong? Chỉ cần chạm mặt nha đầu đó, mọi nhuệ khí trong hắn đã tiêu tan như bọt bể rồi. Chẳng lẽ Vân Ánh Lục chính là hồn ma bóng quế ám quẻ hắn suốt đời này sao? Cặp mày rậm của Đỗ thượng thư dính chặt thành một dải.
Thành Đông Dương vốn được xem là chốn phồn hoa đô hội hạng nhất, nhưng dù sao đây vẫn là thời cổ đại giao thông không chút tắc loạn, hơn nữa giờ đang là lúc sáng sớm nên xe ngựa của phủ chỉ trong thoáng chốc đã đến hoàng cung. Vân Ánh Lục vừa xuống xe đã nhìn thấy các quan viên mặt mày hớn hở, y phục sang trọng bước vào ngọ môn, hồ hởi như đi dự tiệc.
Lẽ nào hôm nay là ngày khánh hội? Vân Ánh Lục thầm thắc mắc.
Cô cùng các vị đại thần tiến cung rồi lách sang một ngách nhỏ đi về hướng thái y viện. Vừa bước vào sân, Vân Ánh Lục đã thấy một bóng người đang nhấp nhổm dưới gốc cây du, lại gần hóa ra đó là Tiểu Đức Tử.
“Vân thái y, ngài đến rồi! Nô... nô tài đợi ngài lâu lắm rồi”. Tiểu Đức Tử lúc này đang sợ toát cả mồ hôi.
“Trong hậu cung có nương nương nào mắc bạo bệnh sao?” Cô vội vàng hỏi thăm tình hình.
Tiểu Đức Tử vội đỡ lấy hòm thuốc từ tay Vân thái y, lắc đầu quầy quậy: “Sáng sớm nay La công công đến đây truyền chỉ, bệ hạ lệnh cho ngài đến đại điện tham dự đại lễ nạp phi”.
Hầy, hóa ra là ngày cưới của hoàng thượng chứ chẳng phải khánh hội gì.
“Tôi biết rồi, lát nữa chúng ta cùng đi”. Hóa ra hôm nay đến đây là để uống rượu mừng của hoàng đế, công việc ở thái y viện này xem ra thật nhàn tản.
Mặt Tiểu Đức Tử thoáng chút ngại ngùng: “Vân thái y thật biết nói đùa, chúng nô tài sao có đủ tư cách để tham dự đại lễ trong cung chứ. Thái y viện chúng ta... chỉ có ngài mới có vinh hạnh đó”.
Vân Ánh Lục lặng yên mất một hồi, cô thực sự không hiểu lắm về những quy định cấp bậc trong cung. “Tiểu Đức Tử, tham dự đại lễ là chuyện xấu hay chuyện tốt?”
Tiểu Đức Tử nuốt nước bọt đánh ực: “Đương nhiên là chuyện tốt rồi. Đại lễ hôm nay chỉ có các vị đại thần và phi tần từ cấp tam phẩm trở lên được phép tham dự. Được ăn sơn hào hải vị, được xem ca vũ, các thái y trong viện ngưỡng mộ ngài lắm đấy”.
Vân Ánh Lục đắn đo hồi lâu, dựa vào năng lực ngoại giao kém cỏi của cô, xem ra ngoài việc khám bệnh là còn được mọi người tín nhiệm, những việc khác e là chẳng lấy gì làm tốt đẹp. “Tiểu Đức Tử, vinh dự này ta sẽ nhường cho thái y khác, hôm nay chúng ta sẽ thăm khám cho hậu cung vậy”. Dụ thái y là thái y lớn tuổi nhất trong thái y viện, bình thường vẫn luôn cẩn trọng ít nói, xem ra ông ấy mới là người thích hợp nhất.
Tiểu Đức Tử bị dọa cứng đờ cả người, mãi lâu sau cậu ta mới run run nói: “Vân thái y, ngài muốn vuốt râu rồng sao? Ngài định kháng chỉ hoàng thượng sao?”
“Làm gì mà nghiêm trọng thế”.
“Cực kỳ nghiêm trọng đấy ạ. Hoàng thượng đã điểm đích danh ngài, nếu không đến dự là phạm tội đại nghịch đấy”. Tiểu Đức Tử chân nhũn muốn ngã khụy. Chủ tử ngốc, nếu là người khác, ắt đã vui mừng phát điên lên rồi.
“Được, vậy ta hồi phủ thay y phục đã”. Tham dự hôn lễ của người khác, theo lý mà nói cũng nên ăn vận tươm tất một chút cho đúng phép lịch sự.
Tiểu Đức Tử lúc này thực chỉ muốn ngửa mặt lên trời gào khóc cho thỏa thích: “Đại lễ nạp phi hôm nay vốn là quốc lễ, tất cả bá quan văn võ phải mặc triều phục, ngay cả bệ hạ cũng mặc long bào theo quy định. Được phép điểm trang chỉ có ba vị thục nghi tân nương thôi”.
“Ba vị? Hôm nghiệm thân chẳng phải có đến hơn hai mươi tú nữ sao?”
“Hoàng thượng chỉ khâm định ba vị, các tú nữ khác đã được ban thưởng cho các vương tử và đại thần rồi ạ”.
“Vậy... Hình bộ thượng thư có được ban thưởng tú nữ nào không?” Vân Ánh Lục hiếu kỳ hỏi, chẳng phải Trúc Thanh suốt ngày bảo khuê nữ khắp thành Đông Dương này ngày đêm rầu rĩ mong được gả cho Đỗ Tử Bân sao? Các tú nữ ai ai cũng xinh đẹp như tiên giáng trần, mặt hoa da phấn, trong ngọc trắng ngà, nếu Đỗ đại nhân bỏ qua cơ hội này ắt sẽ tiếc đứt ruột mất.
Tiểu Đức Tử lắc đầu: “Chuyện này nô tài không nghe nói đến. Vân thái y, ngài đừng hỏi lung tung nữa, mau đến điện Yến Hội đi ạ. Chẳng may ngài đến sau bệ hạ thì dù có biến thành con sâu cái kiến, e cũng không sống nổi dưới ánh mắt như đao kiếm của các đại thần đâu ạ”.
Vân Ánh Luc tặc lưỡi ra chiều chán nản rồi cũng chịu vào thay y bào. “Tiểu Đức Tử, cậu dẫn ta đến đó nhé. Đường trong cung ta không thuộc, ngộ nhỡ bị lạc thì muối mặt mất”. Dự tiệc cưới cũng thật lắm áp lực, đúng là không thụ lộc cũng không xong, thế nào cô cũng bị đau dạ dày cho xem.
Hỉ sự trong cung cũng lắm nhiêu khê, thái giám cung nữ ai cũng xách hộp to túi nhỏ, cuống cuồng chạy đi chạy lại như gắn bánh xe vào chân, gặp nhau cũng không có thời gian chào hỏi, dưới ánh nắng, mặt ai cũng lấp lánh mồ hôi. Trong lúc mọi người đang vội vã chuẩn bị cho đại lễ, Vân Ánh Lục chợt trông thấy một cô cung nữ đang nhàn nhã đi dạo, trong lòng không khỏi lấy làm kỳ lạ.
Cô nhìn đi nhìn lại thì thấy cung nữ này khá quen mặt, nhìn đến lần thứ ba thì cung nữ kia khẽ mỉm cười cúi đầu chào cô. “Vân thái y, ngài có nhớ Trầm Hương không ạ?”
Vân Ánh Lục dừng bước, cố lục tìm trong trí nhớ xem đã từng gặp qua Trầm Hương này bao giờ chưa. Nghĩ đi nghĩ lại vẫn không nhớ ra, cô bèn quay người đưa mắt dò hỏi Tiểu Đức Tử.
“Trầm Hương tỷ tỷ là người trong cung Ấn phi nương nương”. Tiểu Đức Tử nhắc khẽ.
Cô cung nữ kia che miệng cười: “Tiểu Đức Tử giờ đi theo Vân thái y có tiền đồ rồi, chẳng còn lui tới cung chúng tôi nữa, trong mắt cậu ấy chỉ có Mãn Ngọc tỷ tỷ trong cung hoàng hậu thôi!”
Tiểu Đức Tử đỏ bừng mặt, miệng cười méo xệch: “Đâu có, Ấn... phi nương nương đang ở cữ, ta chỉ sợ làm kinh động đến tiểu công chúa thôi”.
Vân Ánh Lục chớp mắt suy nghĩ. Ấn phi chính là vị phi tần mà cô đã giúp đỡ đẻ lần trước, nói vậy thì Trầm Hương chính là một trong hai cô cung nữ trong xe Ấn phi, mặt trắng bệch không chút huyết sắc.
“Ấn phi nương nương có khỏe không?” Cô hỏi.
“Nương nương khỏe hơn nhiều rồi ạ, đã có thể xuống giường đi lại bình thường. Nghe tin ngài tiến cung làm thái y, hôm qua nương nương đã phái Trầm Hương tới thái y viện vấn an Vân thái y, nhưng không may lại đúng ngày nghỉ của ngài. Hôm nay biết Vân thái y sẽ tham gia đại lễ nên nương nương sai nô tì tới đây chờ ngài, người có một số chuyện muốn hỏi”.
“Ừ, được, chúng ta qua đó!” Vân Ánh Lục đột nhiên cảm thấy tay áo bị kéo giật lại, Tiểu Đức Tử lắc đầu, nói bằng khẩu hình với cô rằng thời gian đã không còn sớm.
“Không sao, cậu ở đây chờ tôi, tôi nói mấy câu rồi về”. Vân Ánh Lục cười cười, trong lòng không khỏi lo nghĩ sức khỏe Ấn quý phi đang gặp vấn đề gì đó.
Tiểu Đức Tử giậm chân nài nỉ cũng không giữ được Vân Ánh Lục. Trầm Hương quay đầu lại, lạnh lùng trừng mắt nhìn Tiểu Đức Tử. Tuy đứng dưới ánh nắng rực rỡ nhưng Tiểu Đức Tử không tránh khỏi rùng mình ớn lạnh.
Tẩm cung của Ấn phi nằm trong một đình viện nhỏ, bên trong có hoa viên, lầu các cùng mấy gian sương phòng. Cung này không liền kề với chỗ ở của các nương nương khác, bài trí cũng hoa lệ hơn hẳn.
Trong sân đang phơi chăn bông và quần áo trẻ con, ngoài ra còn đặt một cái nia lớn, bên trên có rất nhiều tai hồng khô quắt.
Vân Ánh Lục sững người trong thoáng chốc rồi chỉ vào nia tai hồng hỏi: “Tai hồng kia dùng để làm gì vậy?” Hiện tại đang là mùa xuân, còn tai hồng đến mùa thu mới có, hơn nữa nhiều như vậy rất khó kiếm. Đây là vị thuốc đông y, Ấn phi dùng nó làm gì chứ?
Trầm Hương khẽ nhếch mày, cao ngạo trả lời: “Thái y, ngài không biết rồi, tai hồng kia phơi khô, nghiền mịn, hòa chung với bột, nặn thành bánh, sau đó đặt lên một miếng ngói sạch rồi nướng lên, khi đó thơm khỏi phải nói. Đó là tuyệt kỹ gia truyền của nương nương chúng tôi, rất nhiều vị nương nương trong cung thích loại bánh này, nên thường xuyên ghé tới điện chúng tôi đấy!”
Vân Ánh Lục mặt đầy kinh ngạc, cô gật gù, muốn nói gì đó rồi lại thôi. Ấn phi nghe thấy ngoài sân có tiếng người, liền sai cung nữ dìu mình từ trên lầu xuống. Khuôn mặt Ấn phi được điểm tô lộng lẫy, trông chẳng hề giống phụ nữ đang ở cữ.
Vân Ánh Lục phát hiện so với lần đầu gặp mặt thì dáng người Ấn phi có hơi béo một chút. Ấn Tiếu Yên đối với Vân Ánh Lục là ngàn lần vạn lần biết ơn, nếu ngày đó không có Vân Ánh Lục, nói không chừng giờ nàng đã nằm sâu dưới ba tấc đất rồi. Nàng coi Vân Ánh Lục như quý nhân đời mình, thân thiết kéo tay Vân Ánh Lục vào trong điện, dặn dò cung nữ chuẩn bị trà bánh.
“Vân thái y, cô ở trong cung đã quen chưa?” Ấn Tiếu Yên quan tâm hỏi thăm.
“Cũng dần quen rồi. Tiểu công chúa đâu ạ?” Vân Ánh Lục nhìn ngó khắp nơi nhưng không thấy bóng dáng đứa trẻ nào.
Ấn Tiếu Yên lạnh nhạt nhếch mày: “Ở trên lầu, bà vú đang dỗ ngủ rồi!” Ôi! Làm mẹ quả thật không vui vẻ chứt nào.
“Nương nương có chuyện gì vậy?” Vân Ánh Lục cầm chén trà, nhấp một ngụm nhỏ.
“Nếu sinh được tiểu hoàng tử, địa vị hiện tại của ta ở trong cung ắt sẽ không như thế này”. Ấn Tiếu Yên chua xót nhếch môi,
“Vân thái y, không giấu gì cô, kể từ khi công chúa ra đời, hoàng thượng chỉ ghé tới nhìn mặt tiểu công chúa một lần vào ngày đầy tháng, sau đó không hề tới điện bản cung lần nào nữa”.
“Vì sao vậy?”
“Vân thái y, cô không hiểu hay sao? Bản cung giờ như hoa cúc ngày hôm qua, sớm tàn hoa rữa nhụy rồi, trong mắt hoàng thượng chỉ có hoa tươi nhụy thắm, làm sao còn để ý tới bản cung chứ? Vốn nghĩ sẽ sinh hoàng tử, mẹ được nhờ con, có thể được hoàng thượng sủng ái hơn, nhưng rốt cuộc lại sinh ra công chúa. Hoài thai mười tháng, hình thể dung mạo đều biến đổi xấu xí, bản cung lấy tư cách gì để tranh với đám phi tần mới tiến cung chứ?”
Ấn Tiếu Yên nói xong, khẽ lau giọt nước mắt vừa lăn xuống.
Thật sự Vân Ánh Lục không thể đồng tình với Ấn Tiếu Yên. Trọng nam khinh nữ, thật hết sức phản cảm, muốn độc chiếm sủng ái, vậy còn bước chân vào hoàng cung làm gì? Đây không phải là chuyện đột nhiên xảy ra, trước kia hẳn nàng ấy đã phải nghĩ tới rồi, giờ còn oán trách nỗi gì?
Oán hận, kỳ thật là cảm xúc khó tránh của nữ nhân chốn hậu cung.
“Ấn phi nương nương, cô đừng nản lòng, tôi có cách để dung mạo hình thể cô trở lại như cũ”. Cô không thể nói lời trái lương tâm để an ủi nên đành nói điều mình am hiểu nhất.
“Thật thế chứ?” Ánh mắt Ấn phi nương nương sáng rỡ, đối với y thuật của Vân Ánh Lục, nàng bội phục không chút nghi ngờ.
Ấn phi phất tay cho cung nữ ra ngoài khép cửa lại, còn mình vén váy lên để lộ phần đùi và bụng cho Vân thái y xem xét. Bụng dưới hơi to một chút, khắp bụng và đùi đều có những đường rạn màu tím đỏ. “Vân thái y, ngài xem xem có cách nào để những vết xấu xí này biến mất không? Bụng có thể nhỏ lại không?”
Vân Ánh Lục ấn nhẹ ngón tay vào bụng kiểm tra: “Có chứ, cái này là vết rạn hình thành khi mang thai. Nương nương chỉ cần tìm một loại nhũ dịch bôi lên rồi xoa bóp đều, làm như vậy vừa tăng cường sự đàn hồi cho da và cơ, vừa giúp khí huyết lưu thông tốt hơn. Nhưng nhớ là không được xoa bóp đè ép, phải hết sức nhẹ nhàng, tốt nhất là dùng phương pháp xoa bóp xoay tròn ấy. Nhũ dịch thì dùng tinh dầu du là tốt nhất, tôi thấy trong thái y viện có đấy. Về phần bụng dưới, trước hết nương nương phải thay đổi thói quen ăn uống, ăn nhiều hạnh nhân, đậu, trứng, những thứ đó vừa đủ chất dinh dưỡng lại giúp cô không có cảm giác thèm ăn. Tiếp đó cô phải luyện tập các động tác giảm mỡ bụng như nằm ngửa, hít vào, cong người lên, kiên trì trong nửa tháng, ắt sẽ có chuyển biến lớn”.
Ấn Tiếu Yên chớp mắt, trong đầu có chút mông lung khó nắm bắt: “Vân thái y, bản cung chỉ hiểu được phân nửa, nửa còn lại thì không sao nhớ nổi. Cô không thể kê cho bản cung đơn thuốc sao?”
Vân Ánh Lục chép miệng, thật không biết nên dùng từ thế nào để phù hợp với ngôn ngữ thời này. “Hôm nay không có nhiều thời gian, để hôm sau tôi viết lại cho cô, còn phải vẽ tranh minh họa động tác nữa cơ mà. Đừng nóng vội, đừng nóng vội, nhất định tôi sẽ giúp cô lấy lại vẻ xinh đẹp như xưa”.
“Bản cung tin Vân thái y, Vân thái y tiến cung thật sự là phúc lớn của nữ tử trong hậu cung”. Ấn Tiếu Yên cười rạng rỡ, chỉnh sửa lại y phục, “Cô vội vã như vậy là vì đại lễ nạp phi của hoàng thượng sao?”
“Ấn phi nương nương không đi sao?”
“Bản cung vừa sinh tiểu công chúa chưa đầy hai tháng, chưa qua một trăm ngày vẫn bị coi là hồng nhân[2], trong người vẫn còn mang uế khí nên không thể tham gia, tránh làm hỏng chuyện vui của hoàng thượng. Kỳ thật, không đi cũng tốt, mắt không thấy tâm không phiền”.
[2] Chỉ sản phụ chưa qua thời gian ở cử là không may mắn.
Ấn Tiếu Yên sai người mở cửa rồi tiễn Vân Ánh Lục ra ngoài.
“Vân thái y, nếu muốn sớm mang thai thì có cách gì không?” Nàng hạ giọng hỏi nhỏ.
Ánh mắt Vân Ánh Lục bất giác chuyển hướng sang nia tai hồng ngoài sân. “Sao?” Cô thấy khóe miệng Ấn Tiếu Yên khẽ động, “Ấn phi nương nương, cô nói gì cơ?”
“Vân thái y, mau, mau...” Bên ngoài cửa điện, Tiểu Đức Tử vội vội vàng vàng chạy vào, theo sau là La công công vẻ mặt đầy lo lắng.
“Thái y, sao ngài vẫn còn ở đây. Bệ hạ vừa mới hỏi nô tài, có phải không truyền ý chỉ cho ngài hay không?” La công công mũi đầy mồ hôi, vội kéo tay áo của Vân Ánh Lục lôi ra ngoài, ngay cả lời chào hỏi của Ấn phi cũng không nghe thấy.
Ấn Tiếu Yên cắn môi, ý cười đông cứng trên mặt. Hoàng thượng không phải nữ nhân, sao lại coi trọng Vân thái y như vậy chứ?
Ngoài cổng Vân phủ, xe ngựa chở Vân Ánh Lục vào cung yên lặng đỗ chờ.
“Ánh Lục, con nhớ phải cẩn trọng ngôn từ, chăm sóc tốt cho bản thân mình”. Vân viên ngoại không quên dặn dò.
“Ánh Lục, con phải ăn nhiều vào, buổi trưa tranh thủ nghỉ ngơi để đầu óc có thời gian hồi phục. Không có sức khỏe thì không làm việc tốt được đâu”. Vân phu nhân tiếp lời chồng.
“Tiểu thư sớm hồi phủ nhé, Trúc Thanh sẽ chờ cô”. Trúc Thanh chỉnh lại y phục, mũ quan cho Vân Ánh Lục rồi lưu luyến nhìn cô bước ra cửa.
Ngoài những ngày phùng cửu, đây là cảnh phân ly diễn ra hằng ngày ngoài cổng Vân phủ, cũng khá ăn khớp với cảnh tượng Trúc Thanh ôm cột ngóng trông bóng tiểu thư mỗi buổi chiều về. Người ở xa tới nhìn thấy màn này ắt sẽ cho rằng tiểu thư Vân gia sắp phải lưu lạc tới chân trời góc biển, đằng đẵng mấy chục năm mới quay về.
Kẻ đa tình xưa nay vốn sầu cảnh li biệt[1], huống chi trong cảnh xuân đào hồng liễu xanh này chứ?
[1] Trích bài thơ “Vũ lâm linh” của nhà thơ Liễu Vĩnh đời Đường.
Đối với người trong Vân phủ mà nói, mỗi canh giờ Vân Ánh Lục rời khỏi nhà cũng dằng dặc như ngày dài tháng đầy. Cho dù ngày nào cũng diễn ra cảnh tượng trên, nhưng Vân Ánh Lục không hề tỏ ra thiếu kiên nhẫn chút nào, cô trả lời từng câu, không quên ân cần chào hỏi mọi người.
Xa phu đặt một chiếc ghế nhỏ để tiểu thư tiện bước lên xe, ánh mắt hắn cũng đầy tràn sự kính nể tối thượng.
Vân phủ bao đời nay đều theo nghiệp buôn bán, đến Vân viên ngoại lại chỉ độc mụn con gái, có nằm mơ cũng không nghĩ tới chuyện được vào cung làm quan. Hằng ngày giong xe đứng chờ chủ nhân ngoài sân đình cùng xa phu của các vị đại thần khác, xa phu của Vân phủ không khỏi tự hào trong lòng. Khoảng sân rộng đó hiện là trung tâm tin tức mọi sự trong thành Đông Dương, ngay cả chuyện trong cung cũng không lấy làm xa lạ. Đám xa phu bắt đầu kết bạn kết bè, xưng huynh gọi đệ, xa phu Vân phủ hiện đang kết bằng hữu với xa phu của hai vị tả hữu thừa tướng.
“Phụ thân, mẫu thân, Trúc Thanh, buổi tối gặp lại mọi người!” Vân Ánh Lục vẫy tay chào, bước lên bậc ghế.
“Kẹt!” Cổng nhà họ Đỗ bên cạnh cũng bật mở. Bốn gia đinh khênh một cỗ kiệu từ trong đi ra, Đỗ Tử Bân mặc bộ quan phục mới tinh, khí vũ hiên ngang theo sau kiệu, bên cạnh là một lão nhân gầy gò với mái tóc muối tiêu, khuôn mặt cũng từa tựa như hắn, Vân Ánh Lục đoán có lẽ đó là Đỗ viên ngoại.
Đỗ Tử Bân là Hình bộ thượng thư nên công việc chủ yếu là ở công đường bộ Hình, phỏng chừng nơi đấy chính là tòa án, viện kiểm sát, bộ công an thời nay hợp lại mà thành. Khi không thượng triều, hắn sẽ cưỡi ngựa đến công đường, còn khi thượng triều, hắn sẽ theo lễ tiết ngồi kiệu quan tiến cung.
Người nhà hai bên không ngờ lại gặp nhau ngoài cửa, vẻ mặt lập tức trở nên khó xử thiếu tự nhiên. Đối với chuyện vô lý từ hôn của Vân Ánh Lục, dù có mười cái miệng, Vân gia cũng thật đuối lý trước người nhà họ Đỗ.
Vân viên ngoại xấu hổ cúi đầu, Đỗ viên ngoại do vẫn mang mối hận trong lòng nên chỉ khù khụ ho khan mấy tiếng, coi như không thấy ai trước mặt, còn Vân phu nhân thì đỏ bừng mặt, xoay người vào nhà. Người bình tĩnh nhất lại là Vân Ánh Lục, cô mỉm cười chào Đỗ Tử Bân, “Buổi sáng tốt lành!”
Khi còn làm ở bệnh viện, bất kể đồng nghiệp thân thiết hay không, màn chào hỏi buổi sáng của cô vốn dĩ không thể thiếu.
Đỗ Tử Bân không nghĩ Vân Ánh Lục lại có thể chủ động chào hỏi như thế, hắn sửng sốt hồi lâu mới thốt nổi câu hồi đáp: “Chào... buổi sáng”. Bị động như vậy khiến hắn có chút không tự nhiên, thậm chí trong lòng xuất hiện một cơn giận không rõ nguồn cơn, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Màn chào hỏi đã kết thúc, hai bên ai đi đường nấy. Vân Ánh Lục thu hồi tầm mắt, bước vào xe. Cỗ xe ngựa lộc cộc di chuyển trên con đường đá xanh rồi nhanh chóng lẫn vào đám người đi chợ sáng.
Đỗ Tử Bân chào từ biệt phụ thân rồi nhanh chóng lên kiệu, gia đinh đều là những thiếu niên cường tráng nên tốc độ kiệu xem chừng rất nhanh, nhưng so với xe ngựa thì vẫn vô cùng chậm. Chuyến vào cung lần này xem ra đã bị nha đầu nhà họ Vân vượt mặt rồi, lửa giận trong lòng Đỗ Tử Bân lại ngùn ngụt bốc lên đầu. Nếu sớm biết thế này thì hắn đã cưỡi ngựa để chiếm thế thượng phong trước Vân tiểu thư. Chiếm thế thượng phong? Chỉ cần chạm mặt nha đầu đó, mọi nhuệ khí trong hắn đã tiêu tan như bọt bể rồi. Chẳng lẽ Vân Ánh Lục chính là hồn ma bóng quế ám quẻ hắn suốt đời này sao? Cặp mày rậm của Đỗ thượng thư dính chặt thành một dải.
Thành Đông Dương vốn được xem là chốn phồn hoa đô hội hạng nhất, nhưng dù sao đây vẫn là thời cổ đại giao thông không chút tắc loạn, hơn nữa giờ đang là lúc sáng sớm nên xe ngựa của phủ chỉ trong thoáng chốc đã đến hoàng cung. Vân Ánh Lục vừa xuống xe đã nhìn thấy các quan viên mặt mày hớn hở, y phục sang trọng bước vào ngọ môn, hồ hởi như đi dự tiệc.
Lẽ nào hôm nay là ngày khánh hội? Vân Ánh Lục thầm thắc mắc.
Cô cùng các vị đại thần tiến cung rồi lách sang một ngách nhỏ đi về hướng thái y viện. Vừa bước vào sân, Vân Ánh Lục đã thấy một bóng người đang nhấp nhổm dưới gốc cây du, lại gần hóa ra đó là Tiểu Đức Tử.
“Vân thái y, ngài đến rồi! Nô... nô tài đợi ngài lâu lắm rồi”. Tiểu Đức Tử lúc này đang sợ toát cả mồ hôi.
“Trong hậu cung có nương nương nào mắc bạo bệnh sao?” Cô vội vàng hỏi thăm tình hình.
Tiểu Đức Tử vội đỡ lấy hòm thuốc từ tay Vân thái y, lắc đầu quầy quậy: “Sáng sớm nay La công công đến đây truyền chỉ, bệ hạ lệnh cho ngài đến đại điện tham dự đại lễ nạp phi”.
Hầy, hóa ra là ngày cưới của hoàng thượng chứ chẳng phải khánh hội gì.
“Tôi biết rồi, lát nữa chúng ta cùng đi”. Hóa ra hôm nay đến đây là để uống rượu mừng của hoàng đế, công việc ở thái y viện này xem ra thật nhàn tản.
Mặt Tiểu Đức Tử thoáng chút ngại ngùng: “Vân thái y thật biết nói đùa, chúng nô tài sao có đủ tư cách để tham dự đại lễ trong cung chứ. Thái y viện chúng ta... chỉ có ngài mới có vinh hạnh đó”.
Vân Ánh Lục lặng yên mất một hồi, cô thực sự không hiểu lắm về những quy định cấp bậc trong cung. “Tiểu Đức Tử, tham dự đại lễ là chuyện xấu hay chuyện tốt?”
Tiểu Đức Tử nuốt nước bọt đánh ực: “Đương nhiên là chuyện tốt rồi. Đại lễ hôm nay chỉ có các vị đại thần và phi tần từ cấp tam phẩm trở lên được phép tham dự. Được ăn sơn hào hải vị, được xem ca vũ, các thái y trong viện ngưỡng mộ ngài lắm đấy”.
Vân Ánh Lục đắn đo hồi lâu, dựa vào năng lực ngoại giao kém cỏi của cô, xem ra ngoài việc khám bệnh là còn được mọi người tín nhiệm, những việc khác e là chẳng lấy gì làm tốt đẹp. “Tiểu Đức Tử, vinh dự này ta sẽ nhường cho thái y khác, hôm nay chúng ta sẽ thăm khám cho hậu cung vậy”. Dụ thái y là thái y lớn tuổi nhất trong thái y viện, bình thường vẫn luôn cẩn trọng ít nói, xem ra ông ấy mới là người thích hợp nhất.
Tiểu Đức Tử bị dọa cứng đờ cả người, mãi lâu sau cậu ta mới run run nói: “Vân thái y, ngài muốn vuốt râu rồng sao? Ngài định kháng chỉ hoàng thượng sao?”
“Làm gì mà nghiêm trọng thế”.
“Cực kỳ nghiêm trọng đấy ạ. Hoàng thượng đã điểm đích danh ngài, nếu không đến dự là phạm tội đại nghịch đấy”. Tiểu Đức Tử chân nhũn muốn ngã khụy. Chủ tử ngốc, nếu là người khác, ắt đã vui mừng phát điên lên rồi.
“Được, vậy ta hồi phủ thay y phục đã”. Tham dự hôn lễ của người khác, theo lý mà nói cũng nên ăn vận tươm tất một chút cho đúng phép lịch sự.
Tiểu Đức Tử lúc này thực chỉ muốn ngửa mặt lên trời gào khóc cho thỏa thích: “Đại lễ nạp phi hôm nay vốn là quốc lễ, tất cả bá quan văn võ phải mặc triều phục, ngay cả bệ hạ cũng mặc long bào theo quy định. Được phép điểm trang chỉ có ba vị thục nghi tân nương thôi”.
“Ba vị? Hôm nghiệm thân chẳng phải có đến hơn hai mươi tú nữ sao?”
“Hoàng thượng chỉ khâm định ba vị, các tú nữ khác đã được ban thưởng cho các vương tử và đại thần rồi ạ”.
“Vậy... Hình bộ thượng thư có được ban thưởng tú nữ nào không?” Vân Ánh Lục hiếu kỳ hỏi, chẳng phải Trúc Thanh suốt ngày bảo khuê nữ khắp thành Đông Dương này ngày đêm rầu rĩ mong được gả cho Đỗ Tử Bân sao? Các tú nữ ai ai cũng xinh đẹp như tiên giáng trần, mặt hoa da phấn, trong ngọc trắng ngà, nếu Đỗ đại nhân bỏ qua cơ hội này ắt sẽ tiếc đứt ruột mất.
Tiểu Đức Tử lắc đầu: “Chuyện này nô tài không nghe nói đến. Vân thái y, ngài đừng hỏi lung tung nữa, mau đến điện Yến Hội đi ạ. Chẳng may ngài đến sau bệ hạ thì dù có biến thành con sâu cái kiến, e cũng không sống nổi dưới ánh mắt như đao kiếm của các đại thần đâu ạ”.
Vân Ánh Luc tặc lưỡi ra chiều chán nản rồi cũng chịu vào thay y bào. “Tiểu Đức Tử, cậu dẫn ta đến đó nhé. Đường trong cung ta không thuộc, ngộ nhỡ bị lạc thì muối mặt mất”. Dự tiệc cưới cũng thật lắm áp lực, đúng là không thụ lộc cũng không xong, thế nào cô cũng bị đau dạ dày cho xem.
Hỉ sự trong cung cũng lắm nhiêu khê, thái giám cung nữ ai cũng xách hộp to túi nhỏ, cuống cuồng chạy đi chạy lại như gắn bánh xe vào chân, gặp nhau cũng không có thời gian chào hỏi, dưới ánh nắng, mặt ai cũng lấp lánh mồ hôi. Trong lúc mọi người đang vội vã chuẩn bị cho đại lễ, Vân Ánh Lục chợt trông thấy một cô cung nữ đang nhàn nhã đi dạo, trong lòng không khỏi lấy làm kỳ lạ.
Cô nhìn đi nhìn lại thì thấy cung nữ này khá quen mặt, nhìn đến lần thứ ba thì cung nữ kia khẽ mỉm cười cúi đầu chào cô. “Vân thái y, ngài có nhớ Trầm Hương không ạ?”
Vân Ánh Lục dừng bước, cố lục tìm trong trí nhớ xem đã từng gặp qua Trầm Hương này bao giờ chưa. Nghĩ đi nghĩ lại vẫn không nhớ ra, cô bèn quay người đưa mắt dò hỏi Tiểu Đức Tử.
“Trầm Hương tỷ tỷ là người trong cung Ấn phi nương nương”. Tiểu Đức Tử nhắc khẽ.
Cô cung nữ kia che miệng cười: “Tiểu Đức Tử giờ đi theo Vân thái y có tiền đồ rồi, chẳng còn lui tới cung chúng tôi nữa, trong mắt cậu ấy chỉ có Mãn Ngọc tỷ tỷ trong cung hoàng hậu thôi!”
Tiểu Đức Tử đỏ bừng mặt, miệng cười méo xệch: “Đâu có, Ấn... phi nương nương đang ở cữ, ta chỉ sợ làm kinh động đến tiểu công chúa thôi”.
Vân Ánh Lục chớp mắt suy nghĩ. Ấn phi chính là vị phi tần mà cô đã giúp đỡ đẻ lần trước, nói vậy thì Trầm Hương chính là một trong hai cô cung nữ trong xe Ấn phi, mặt trắng bệch không chút huyết sắc.
“Ấn phi nương nương có khỏe không?” Cô hỏi.
“Nương nương khỏe hơn nhiều rồi ạ, đã có thể xuống giường đi lại bình thường. Nghe tin ngài tiến cung làm thái y, hôm qua nương nương đã phái Trầm Hương tới thái y viện vấn an Vân thái y, nhưng không may lại đúng ngày nghỉ của ngài. Hôm nay biết Vân thái y sẽ tham gia đại lễ nên nương nương sai nô tì tới đây chờ ngài, người có một số chuyện muốn hỏi”.
“Ừ, được, chúng ta qua đó!” Vân Ánh Lục đột nhiên cảm thấy tay áo bị kéo giật lại, Tiểu Đức Tử lắc đầu, nói bằng khẩu hình với cô rằng thời gian đã không còn sớm.
“Không sao, cậu ở đây chờ tôi, tôi nói mấy câu rồi về”. Vân Ánh Lục cười cười, trong lòng không khỏi lo nghĩ sức khỏe Ấn quý phi đang gặp vấn đề gì đó.
Tiểu Đức Tử giậm chân nài nỉ cũng không giữ được Vân Ánh Lục. Trầm Hương quay đầu lại, lạnh lùng trừng mắt nhìn Tiểu Đức Tử. Tuy đứng dưới ánh nắng rực rỡ nhưng Tiểu Đức Tử không tránh khỏi rùng mình ớn lạnh.
Tẩm cung của Ấn phi nằm trong một đình viện nhỏ, bên trong có hoa viên, lầu các cùng mấy gian sương phòng. Cung này không liền kề với chỗ ở của các nương nương khác, bài trí cũng hoa lệ hơn hẳn.
Trong sân đang phơi chăn bông và quần áo trẻ con, ngoài ra còn đặt một cái nia lớn, bên trên có rất nhiều tai hồng khô quắt.
Vân Ánh Lục sững người trong thoáng chốc rồi chỉ vào nia tai hồng hỏi: “Tai hồng kia dùng để làm gì vậy?” Hiện tại đang là mùa xuân, còn tai hồng đến mùa thu mới có, hơn nữa nhiều như vậy rất khó kiếm. Đây là vị thuốc đông y, Ấn phi dùng nó làm gì chứ?
Trầm Hương khẽ nhếch mày, cao ngạo trả lời: “Thái y, ngài không biết rồi, tai hồng kia phơi khô, nghiền mịn, hòa chung với bột, nặn thành bánh, sau đó đặt lên một miếng ngói sạch rồi nướng lên, khi đó thơm khỏi phải nói. Đó là tuyệt kỹ gia truyền của nương nương chúng tôi, rất nhiều vị nương nương trong cung thích loại bánh này, nên thường xuyên ghé tới điện chúng tôi đấy!”
Vân Ánh Lục mặt đầy kinh ngạc, cô gật gù, muốn nói gì đó rồi lại thôi. Ấn phi nghe thấy ngoài sân có tiếng người, liền sai cung nữ dìu mình từ trên lầu xuống. Khuôn mặt Ấn phi được điểm tô lộng lẫy, trông chẳng hề giống phụ nữ đang ở cữ.
Vân Ánh Lục phát hiện so với lần đầu gặp mặt thì dáng người Ấn phi có hơi béo một chút. Ấn Tiếu Yên đối với Vân Ánh Lục là ngàn lần vạn lần biết ơn, nếu ngày đó không có Vân Ánh Lục, nói không chừng giờ nàng đã nằm sâu dưới ba tấc đất rồi. Nàng coi Vân Ánh Lục như quý nhân đời mình, thân thiết kéo tay Vân Ánh Lục vào trong điện, dặn dò cung nữ chuẩn bị trà bánh.
“Vân thái y, cô ở trong cung đã quen chưa?” Ấn Tiếu Yên quan tâm hỏi thăm.
“Cũng dần quen rồi. Tiểu công chúa đâu ạ?” Vân Ánh Lục nhìn ngó khắp nơi nhưng không thấy bóng dáng đứa trẻ nào.
Ấn Tiếu Yên lạnh nhạt nhếch mày: “Ở trên lầu, bà vú đang dỗ ngủ rồi!” Ôi! Làm mẹ quả thật không vui vẻ chứt nào.
“Nương nương có chuyện gì vậy?” Vân Ánh Lục cầm chén trà, nhấp một ngụm nhỏ.
“Nếu sinh được tiểu hoàng tử, địa vị hiện tại của ta ở trong cung ắt sẽ không như thế này”. Ấn Tiếu Yên chua xót nhếch môi,
“Vân thái y, không giấu gì cô, kể từ khi công chúa ra đời, hoàng thượng chỉ ghé tới nhìn mặt tiểu công chúa một lần vào ngày đầy tháng, sau đó không hề tới điện bản cung lần nào nữa”.
“Vì sao vậy?”
“Vân thái y, cô không hiểu hay sao? Bản cung giờ như hoa cúc ngày hôm qua, sớm tàn hoa rữa nhụy rồi, trong mắt hoàng thượng chỉ có hoa tươi nhụy thắm, làm sao còn để ý tới bản cung chứ? Vốn nghĩ sẽ sinh hoàng tử, mẹ được nhờ con, có thể được hoàng thượng sủng ái hơn, nhưng rốt cuộc lại sinh ra công chúa. Hoài thai mười tháng, hình thể dung mạo đều biến đổi xấu xí, bản cung lấy tư cách gì để tranh với đám phi tần mới tiến cung chứ?”
Ấn Tiếu Yên nói xong, khẽ lau giọt nước mắt vừa lăn xuống.
Thật sự Vân Ánh Lục không thể đồng tình với Ấn Tiếu Yên. Trọng nam khinh nữ, thật hết sức phản cảm, muốn độc chiếm sủng ái, vậy còn bước chân vào hoàng cung làm gì? Đây không phải là chuyện đột nhiên xảy ra, trước kia hẳn nàng ấy đã phải nghĩ tới rồi, giờ còn oán trách nỗi gì?
Oán hận, kỳ thật là cảm xúc khó tránh của nữ nhân chốn hậu cung.
“Ấn phi nương nương, cô đừng nản lòng, tôi có cách để dung mạo hình thể cô trở lại như cũ”. Cô không thể nói lời trái lương tâm để an ủi nên đành nói điều mình am hiểu nhất.
“Thật thế chứ?” Ánh mắt Ấn phi nương nương sáng rỡ, đối với y thuật của Vân Ánh Lục, nàng bội phục không chút nghi ngờ.
Ấn phi phất tay cho cung nữ ra ngoài khép cửa lại, còn mình vén váy lên để lộ phần đùi và bụng cho Vân thái y xem xét. Bụng dưới hơi to một chút, khắp bụng và đùi đều có những đường rạn màu tím đỏ. “Vân thái y, ngài xem xem có cách nào để những vết xấu xí này biến mất không? Bụng có thể nhỏ lại không?”
Vân Ánh Lục ấn nhẹ ngón tay vào bụng kiểm tra: “Có chứ, cái này là vết rạn hình thành khi mang thai. Nương nương chỉ cần tìm một loại nhũ dịch bôi lên rồi xoa bóp đều, làm như vậy vừa tăng cường sự đàn hồi cho da và cơ, vừa giúp khí huyết lưu thông tốt hơn. Nhưng nhớ là không được xoa bóp đè ép, phải hết sức nhẹ nhàng, tốt nhất là dùng phương pháp xoa bóp xoay tròn ấy. Nhũ dịch thì dùng tinh dầu du là tốt nhất, tôi thấy trong thái y viện có đấy. Về phần bụng dưới, trước hết nương nương phải thay đổi thói quen ăn uống, ăn nhiều hạnh nhân, đậu, trứng, những thứ đó vừa đủ chất dinh dưỡng lại giúp cô không có cảm giác thèm ăn. Tiếp đó cô phải luyện tập các động tác giảm mỡ bụng như nằm ngửa, hít vào, cong người lên, kiên trì trong nửa tháng, ắt sẽ có chuyển biến lớn”.
Ấn Tiếu Yên chớp mắt, trong đầu có chút mông lung khó nắm bắt: “Vân thái y, bản cung chỉ hiểu được phân nửa, nửa còn lại thì không sao nhớ nổi. Cô không thể kê cho bản cung đơn thuốc sao?”
Vân Ánh Lục chép miệng, thật không biết nên dùng từ thế nào để phù hợp với ngôn ngữ thời này. “Hôm nay không có nhiều thời gian, để hôm sau tôi viết lại cho cô, còn phải vẽ tranh minh họa động tác nữa cơ mà. Đừng nóng vội, đừng nóng vội, nhất định tôi sẽ giúp cô lấy lại vẻ xinh đẹp như xưa”.
“Bản cung tin Vân thái y, Vân thái y tiến cung thật sự là phúc lớn của nữ tử trong hậu cung”. Ấn Tiếu Yên cười rạng rỡ, chỉnh sửa lại y phục, “Cô vội vã như vậy là vì đại lễ nạp phi của hoàng thượng sao?”
“Ấn phi nương nương không đi sao?”
“Bản cung vừa sinh tiểu công chúa chưa đầy hai tháng, chưa qua một trăm ngày vẫn bị coi là hồng nhân[2], trong người vẫn còn mang uế khí nên không thể tham gia, tránh làm hỏng chuyện vui của hoàng thượng. Kỳ thật, không đi cũng tốt, mắt không thấy tâm không phiền”.
[2] Chỉ sản phụ chưa qua thời gian ở cử là không may mắn.
Ấn Tiếu Yên sai người mở cửa rồi tiễn Vân Ánh Lục ra ngoài.
“Vân thái y, nếu muốn sớm mang thai thì có cách gì không?” Nàng hạ giọng hỏi nhỏ.
Ánh mắt Vân Ánh Lục bất giác chuyển hướng sang nia tai hồng ngoài sân. “Sao?” Cô thấy khóe miệng Ấn Tiếu Yên khẽ động, “Ấn phi nương nương, cô nói gì cơ?”
“Vân thái y, mau, mau...” Bên ngoài cửa điện, Tiểu Đức Tử vội vội vàng vàng chạy vào, theo sau là La công công vẻ mặt đầy lo lắng.
“Thái y, sao ngài vẫn còn ở đây. Bệ hạ vừa mới hỏi nô tài, có phải không truyền ý chỉ cho ngài hay không?” La công công mũi đầy mồ hôi, vội kéo tay áo của Vân Ánh Lục lôi ra ngoài, ngay cả lời chào hỏi của Ấn phi cũng không nghe thấy.
Ấn Tiếu Yên cắn môi, ý cười đông cứng trên mặt. Hoàng thượng không phải nữ nhân, sao lại coi trọng Vân thái y như vậy chứ?