Hôm nay là ngày sóc[1] tháng Tư, vầng trăng non rụt rè treo mình trên ngọn cây, tỏa ánh sáng bàng bạc khắp hoàng cung Đông Dương.
[1] Mùng một hàng tháng.
Lưu Huyên Thần bước trên con đường đẫm ánh trăng, vui vẻ đi về phía Trung Cung. Cả chính điện tối om, ngoại trừ mấy gian sương phòng dành cho cung nữ là vẫn còn leo lét ánh nến. Hắn đứng lặng ngoài sân. Mỗi khi tâm trạng không vui, hoàng hậu thường sai người tắt hết đèn nến, một mình ngồi lặng trong bóng tối. Hắn nhấc chân nhẹ bước lên bậc thềm, Mãn Ngọc từ trong chính điện đi ra hành lễ, hắn lắc đầu ra hiệu không cần bẩm báo. Mãn Ngọc gật gật đầu, chỉ tay lên lộ đài[2] trên lầu rồi nhanh chóng biến mất trong bóng tối.
[2] Nơi hóng gió, ngắm sao trên lầu.
Lộ đài ở Trung Cung khá rộng rãi, thậm chí còn có thể kê được một cái giường nhỏ để nằm hóng mát. Tối nay trời trở gió, Ngu Mạn Lăng khoác áo cánh mỏng, lặng lẽ nhìn bầu trời sao, tiếng thở dài nối tiếp nhau nghe thật não nề.
“Mạn Lăng”. Khi không có người ngoài, Lưu Huyên Thần thường gọi nàng bằng tên, giống Ngu tướng quân.
Ba người bọn họ tuổi xấp xỉ nhau, Ngu Tấn Hiên lớn nhất, rồi tới hắn, còn Ngu Mạn Lăng là tiểu muội của hai người. Khi còn là hoàng tử, hắn rất thích tới phủ thượng của Ngu thừa tướng để chơi đùa. Tuy diện mạo của Tấn Hiên hung dữ nhưng tính tình vô cùng hiền lành lại có phong thái đại ca, lúc nào cũng nhường nhịn hắn và Mạn Lăng. Còn Mạn Lăng là một cô bé hiền lành ngoan ngoãn, mỗi khi hắn và Tấn Hiên chơi đánh trận, bắn tên hay cưỡi ngựa, cô đều đứng ngoài hò reo cổ vũ. Tấn Hiên từ bé đã cưỡi ngựa thuần thục không ai bì, nhiều lúc cậu còn hứng chí cùng tiểu muội rong ruổi trên lưng tuấn mã. Vó ngựa tung bay trong gió, thoải mái khoáng đạt vô cùng, Mạn Lăng không khi nào quên kỉ niệm đó.
Lưu Huyên Thần thân là hoàng tử, địa vị cao quý, lại rất được tiên hoàng sủng ái, muốn gì có nấy, nhưng hắn thực lòng hâm mộ gia đình Ngu thừa tướng, thậm chí hắn từng nói với thái hậu, được làm con cái trong nhà Ngu thừa tướng quả thật là phúc lớn. Lưu Huyên Thần cũng có hai vị hoàng huynh, tuổi tác không hơn kém nhau bao nhiêu thế nhưng suốt ngày gầm ghè, minh tranh ám đấu. Mẫu phi của bọn họ cũng thế, ngoài mặt thì cười nói khách khí còn sau lưng thì không tiếc thủ đoạn để hạ bệ nhau. Ở hoàng cung này, hắn cảm thấy vô cùng cô đơn, vô cùng áp lực. Khi nghe hắn tâm sự những lời này, thái hậu dịu dàng ôm hắn vào lòng, giảng giải rằng mỗi người đều có số mệnh của riêng mình, đâu thể vì thích hay không thích mà kháng cự với trời già.
Nghe thấy có tiếng bước chân, Ngu Mạn Lăng từ từ quay đầu lại. Nương theo ánh trăng yếu ớt, hắn lo lắng nhận ra nước mắt đã tưới đẫm khuôn mặt nàng.
“Mạn Lăng, sao vậy?”
Bao buồn tủi, khổ sở trong lòng Ngu Mạn Lăng bỗng chốc vỡ òa, “Hoàng thượng, đại ca... huynh ấy muốn thành thân”.
Lưu Huyên Thần kinh ngạc, đặt tay lên vai nàng trấn an “Trẫm chưa nhận được tin này, huynh ấy muốn lấy thiên kim tiểu thư nào?”
Ngu Mạn Lăng lau nước mắt cười khổ, “Huynh ấy làm sao cưới được thiên kim tiểu thư nào chứ, là một cô gái ở làng chài Đông Hải”.
“Vậy nàng mau cản huynh ấy lại đi!”
“Hoàng thượng, thiếp làm sao mà ngăn cản, thiếp lấy gì để ngăn cản? Tấn Hiên không phải không hiểu tấm lòng thiếp, huynh ấy làm vậy là muốn thiếp vĩnh viễn là muội muội của huynh ấy. Huynh ấy còn nói muốn muội và huynh mãi mãi hạnh phúc”.
“Đồ ngốc, đại ngốc!” Lưu Huyên Thần tức giận nhắm nghiền mắt lại, nói: “Vĩnh viễn xem nàng là muội muội chính là trẫm, là trẫm”.
Đó là bí mật nhỏ giữa ba người bọn họ.
Khi Mạn Lăng tới tuổi cập kê, hình ảnh người con trai khắc sâu trong tim nàng chính là nghĩa huynh Ngu Tấn Hiên. Tuy chỉ là nghĩa tử, nhưng vợ chồng Ngu thừa tướng vẫn yêu thương Tấn Hiên như con đẻ. Ngoài việc vô phương khôi phục nguyên dạng khuôn mặt, Tấn Hiên hoàn toàn được đối xử bình đẳng như muội muội Mạn Lăng.
Biết Tấn Hiên không phải anh ruột, Từ Ânhỏ Mạn Lăng đã dành tình cảm đặc biệt cho nghĩa huynh của mình. Càng lớn, nàng càng hiểu rõ tình cảm ấy là gì. Trong mắt nàng, khuôn mặt sẹo khủng khiếp hay đôi chân khập khiễng của Tấn Hiên không hề ảnh hưởng tới khí khái hào hùng trên người hắn. Hắn luyện kiếm dưới gốc cây, nàng ngồi bên mái hiên đọc sách. Nàng chơi đu dây, hắn đứng cạnh che chắn, bảo vệ. Mỗi khi tuyết rơi, nàng hào hứng đắp đôi người tuyết nắm tay nhau yêu thương, còn hắn thì dịu dàng ủ ấm tay nàng bằng hơi thở ấm áp của mình. Lần đầu tiên hắn ra chiến trường, nàng trốn trong khuê phòng khóc ướt gối, biết hắn bình an trở về, nàng mới lại mỉm cười hạnh phúc... Những kỷ niệm ấm áp giữa nàng và Tấn Hiên còn rất rất nhiều, có kể mấy ngày mấy đêm cũng không hết.
Huyên Thần sớm biết tâm tư của nàng nên rất thích trêu chọc hai người. Mỗi lần nghe lời chọc ghẹo của Huyên Thần, Tấn Hiên lại nghiêm mặt nói, Mạn Lăng là muội muội tốt, không được phép nói lung tung.
Sao hắn lại ngốc nghếch, chất phác như thế chứ?
Năm Mạn Lăng tròn mười tám tuổi, thái hậu phái người đến phủ đưa tin hoàng tử Lưu Huyên Thần sắp đến tuổi nạp phi, vợ chồng Ngu thừa tướng vừa nghe đã hiểu tâm ý của bà. Thái hậu vốn rất thích Mạn Lăng, ngay từ khi nàng còn là một cô bé con, bà đã luôn muốn đưa nàng vào cung để trò chuyện. Đối với Ngu thừa tướng, việc gả Mạn Lăng cho Lưu Huyên Thần đúng là chuyện vui đến cửa.
Trong triều, tả hữu thừa tướng mỗi bên hùng cứ một phương, tranh đấu gay gắt. Nếu con gái hữu thừa tướng được gả cho hoàng tử Lưu Huyên Thần thì hôn sự này ắt sẽ làm thay đổi không nhỏ cục diện triều chính. Tả thừa tướng Kì Hoằng Uyên tuy là người thâm sâu khó lường, nhưng trong chuyện này cũng phải chịu thoái nhường vài ba phần.
Lễ định hôn bắt đầu rậm rịch được chuẩn bị.
Ngu Mạn Lăng lo lắng gầy rộc cả người. Lưu Huyên Thần biết tin liền xuất cung đến cam đoan sẽ cố hết sức ngăn cản hôn sự này, để nàng tạm yên tâm. Việc cần kíp lúc này là nàng phải đả thông tư tưởng cho Tấn Hiên, như vậy đôi bên mới có lý do thích hợp để từ hôn.
Vào một đêm mùa hạ, Ngu Mạn Lăng lấy hết dũng khí gõ cửa phòng Tấn Hiên, ngượng ngùng thổ lộ nàng không muốn làm muội muội mà muốn cùng hắn nắm tay tới lúc bạc đầu.
Ngu Tấn Hiên vừa nghe, sắc mặt đại biến, mồ hôi lăn dài trên trán. Hắn đau đớn xua tay nói chuyện này tuyệt đối không được, trong lòng hắn, Mạn Lăng mãi mãi chỉ là muội muội tốt. Nàng đã vứt bỏ thể diện của một người con gái để cầu xin hắn rằng, vì không có quan hệ huyết thống nên hai người hoàn toàn có thể thành thân.
Tấn Hiên nói cho dù không có quan hệ huyết thống, hắn cũng không thể cưới Mạn Lăng được. Khi Mạn Lăng gặng hỏi lý do vì sao hắn từ chối tình cảm của nàng, hắn lặng lẽ chỉ vào gương mặt của chính mình, con mắt duy nhất lấp lánh ánh nước.
Mạn Lăng lặng lẽ ôm hắn và nói, nàng không hề để ý đến điều đó. Hắn hét lớn, hắn không thể không để ý, hắn không xứng với Mạn Lăng.
Cũng đêm hôm đó, Ngu Tấn Hiên rời khỏi Ngu phủ, biền biệt suốt ba năm trời, không mảy may chút tin tức.
Mạn Lăng vì hắn kiên gan chờ đợi suốt ba năm ròng. Hai mươi mốt tuổi, đó là độ tuổi vô cùng đáng sợ đối với một cô gái ở thành Đông Dương, bởi những cô gái cùng tuổi khác đã sớm có con cái bìu ríu quấn chân rồi.
Nàng vốn sớm sẽ thành trò cười cho thiên hạ nếu không có Lưu Huyên Thần chống đỡ thay nàng suốt những năm tháng ấy. Dưới sự bức ép Từ Ânhiều phía, Lưu Huyên Thần đành chấp nhận định hôn với nàng nhưng lại lấy lý do quốc sự bận rộn để từ chối hôn sự. Bất kể ai khuyên bảo cũng vô dụng, cho dù tiên hoàng lấy thánh chỉ ra đe dọa cũng không ép được hắn.
Năm Mạn Lăng hai mươi mốt tuổi, tiên hoàng băng hà, Lưu Huyên Thần đăng cơ trị quốc. Nước không thể một ngày không có hoàng hậu, hôn sự giữa hai người đã thành chuyện quốc gia đại sự, không thể tiếp tục lảng tránh.
Nếu nàng không xuất giá, đối với phụ thân đó sẽ là một đòn đả kích chí mạng đến con đường hoạn lộ của người, đối với người bạn thiếu thời - tân hoàng đế Lưu Huyên Thần đó cũng là một chuyện mỉa mai, xì xào. Còn Ngu Tấn Hiên thì vẫn bặt tin như cũ.
Ngu Mạn Lăng nhốt mình trong khuê phòng suốt ba ngày sau đó viết cho Lưu Huyên Thần một phong thư, đồng ý tiếp nhận ngôi vị đứng đầu hậu cung.
Lưu Huyên Thần lặng lẽ xuất cung tới Ngu phủ, hai người ngồi đối mặt trong im lặng. Mãi lâu sau hắn mới nói hắn rất hiểu nỗi lòng của nàng nên dù tiến cung, nàng vẫn hoàn toàn được tự do, hắn sẽ giúp nàng bảo vệ tình yêu đó, bởi vì, Tấn Hiên cũng là huynh trưởng trong lòng hắn và nàng là muội muội trong lòng hắn.
Đại lễ thành hôn cử hành tưng bừng, cả nước hân hoan chúc tụng đôi vợ chồng trẻ.
Dù chỉ còn một khắc trước giờ lên kiệu hoa, Mạn Lăng vẫn thầm hi vọng Tấn Hiên sẽ xuất hiện trước mặt mình, nhưng rốt cuộc nàng vẫn phải ôm mối sầu bi lên ngôi hoàng hậu.
Ngày thứ ba sau đại lễ thành hôn, Ngu Tấn Hiên đột ngột quay về thành Đông Dương trong dáng vẻ bơ phờ, mệt mỏi.
Năm năm thấm thoắt thoi đưa, bề ngoài nàng là mẫu nghi thiên hạ hiền thục trang nhã, là sủng hậu của hoàng đế Lưu Huyên Thần, nhưng trên thực tế, nàng vẫn ngày ngày ôm ấp mối tình vô vọng với con người mang tên Ngu Tấn Hiên kia.
Lưu Huyên Thần rất biết cách bảo vệ nàng, cách mấy ngày lại hạ giá qua đêm ở Trung Cung. Trong ngọa phòng, bọn họ người làm nữ công, người xem tấu chương như ngày xưa nàng còn bên Tấn Hiên.
Cũng trong năm năm này, Ngu Tấn Hiên từ vị trí quân bộ thị lang trở thành đại tướng quân đảm nhiệm hải sự ở vùng Đông Hải, tài năng tác chiến không ai sánh bằng, chiến công hiển hách vang danh bốn phương, nhưng hắn vẫn một mực chịu cảnh đơn thân lẻ bóng.
Mạn Lăng cho rằng Tấn Hiên vẫn luôn mặc cảm vì vẻ ngoài của mình vì thế để hắn tháo bỏ khúc mắc này, nàng nguyện ý chờ đợi, dẫu có phải đánh đổi cả quãng đời còn lại. Chờ đợi một ai đó tuy rằng rất cô đơn nhưng cũng rất ngọt ngào. Chỉ thật không ngờ, mỏi mòn ngóng trông bao năm, rốt cuộc trong lòng hắn lại có người khác.
Dao đâm thịt cắt chính là cảm nhận trong lòng nàng lúc này.
“Mạn Lăng, có khi nào Tấn Hiên do không biết chúng ta không phải phu thê thật sự nên mới hồ đồ như vậy không?” Lưu Huyên Thần dịu dàng cúi người hỏi.
Trong lòng Ngu Mạn Lăng rối như tơ vò, nước mắt lã chã rơi như châu ngọc, “Thiếp không biết. Huynh ấy còn nhờ thiếp lo liệu giúp hôn sự cho huynh ấy. Huyên Thần, chuyện này quá tàn nhẫn, quá tàn nhẫn”.
“Mạn Lăng, đừng khóc nữa! Để trẫm xem có cách nào không đã”. Lưu Huyên Thần đăm chiêu bước quanh lộ đài mấy vòng, sau đó vui mừng vỗ trán, “Mạn Lăng, thế này đi, nàng hồi phủ thăm nhà sớm mấy hôm, tìm cơ hội giải bày sự tình với Tấn Hiên trước, tiếp đó, trẫm sẽ đưa thần y đến Ngu phủ chữa trị cho huynh ấy. Không phải Tấn Hiên luôn lấy khuôn mặt sẹo làm cớ chối Từ Ânàng sao? Để xem sau khi phục hồi nguyên dạng, huynh ấy còn lý do gì để tránh né nữa đây”.
“Hoàng thượng, có thần y như vậy sao?” Ngu Mạn Lăng ngưng bặt tiếng khóc, nghi ngờ hỏi lại. Năm đó, để khôi phục hình dung cho Tấn Hiên, phụ thân không quản khó nhọc vời đủ các danh y khắp nam bắc đến chữa trị, nhưng ai cũng bất lực lắc đầu.
“Có, người này vô cùng kỳ lạ, nhưng không hiểu sao trẫm lại rất có thiện cảm với hắn”. Trong đầu Lưu Huyên Thần chợt hiện lên gương mặt thanh tú của Vân Ánh Lục, hắn bật cười thích thú. Hôm nay hắn đến thái y viện để xem tiểu y quan bị hù dọa thế nào, không ngờ tên tiểu tử ấy vẫn rất ung dung tự tại, lại còn lớn giọng từ chối trực ban. Đầu óc tiểu tử này dường như không giống người bình thường lắm.
“Thiện cảm?” Ngu Mạn Lăng đang sụt sùi mãi không thôi nhưng nghe Lưu Huyên Thần nói vậy, trong lòng thoáng thấy có chút kỳ lạ.
“Hoàng thượng, thần y mà người nói chẳng lẽ là Vân thái y?”
“Hả?” Lưu Huyên Thần ngượng ngừng sờ sờ sống mũi, “Trẫm có nhắc tới y sao?”
Ngu Mạn Lăng gạt lệ đọng nơi khóe mắt, nói. “Hoàng thượng, chúng ta chơi cùng nhau đã hơn mười năm rồi, tâm tư của hoàng thượng, thiếp có thể không nhận ra sao? Hôm qua ở sân mã cầu, hoàng thượng sai người đưa Vân thái y về thái y viện bằng kiệu của mình, còn hôm nay chỉ vì một lỗi nhỏ mà một hai đòi móc hai mắt y, cách hành xử ấy cho thấy Vân thái y chính là người hoàng thượng rất coi trọng”.
Lưu Huyên Thần ngượng ngùng chữa thẹn, “Xem ra trẫm hành xử vẫn quá lộ liễu. Thực ra vì quý trọng y thuật và tính tình của Vân thái y nên trẫm mới đối tốt với y thôi”.
“Chỉ có thế thôi sao?” Với giác quan nhạy bén của một cô gái, Mạn Lăng cảm thấy chuyện này không đơn giản như hoàng thượng nói. Nàng ngước nhìn Lưu Huyên Thần, cẩn trọng khuyên bảo, “Hoàng thượng, người cũng nên lưu tâm đến các phi tần một chút, như thế mới sớm có long chủng. Còn về Vân thái y, thiếp nghĩ ngài ấy là một y quan xuất sắc cả về năng lực lẫn nhân phẩm, chúng ta nên tôn trọng ngài ấy”.
“Mạn Lăng, nàng coi trẫm là loại người đáng khinh như vậy sao! Trẫm không... không phải trẫm thích y, trẫm chỉ trọng dụng y thôi”. Lưu Huyên Thần cực lực phản bác.
Ngu Mạn Lăng cười khẽ, phản ứng dữ dội như vậy, còn nói là không có.
“Được rồi, thiếp tin hoàng thượng. Ba vị thục nghi mới tấn phong nhập cung hai ngày rồi, người nên ghé qua thăm hỏi các nàng ấy xem họ đã thích ứng với cuộc sống trong cung chưa?” Là người đứng đầu hậu cung, nàng có nghĩa vụ phải nhắc nhở hoàng đế.
Lưu Huyên Thần giật mình, hoang mang nhìn Ngu Mạn Lăng.
“Đúng, trẫm... quên mất mình vừa mới cưới ba vị thục nghi”.
Tối hôm qua tới chỗ Vân Ánh Lục ăn cháo, đêm nay lại chạy đến hỏi thăm Vân Ánh Lục, rồi cả chuyện Tấn Hiên nữa chứ.
“Giờ cũng chưa muộn lắm, hoàng thượng, hay là người ghé qua tẩm cung nào đó xem sao”.
Lưu Huyên Thần vội lắc đầu từ chối, “Không được, hôm nay trẫm mệt lắm, phải nghỉ ngơi sớm mới được. Việc ấy ngày mai nói sau, dù sao vẫn còn nhiều thời gian”.
Ngu Mạn Lăng ngẩng đầu than nhẹ, hoàng thượng lại mượn cớ chối Từ Ânghĩa vụ, tại sao lại thế? Hoàng thượng lo lắng nhiều cho nàng như vậy, nàng cũng nên quan tâm nhiều hơn tới người. Có lẽ nàng sẽ đến gặp Vân thái y một chuyến để khuyên y duy trì khoảng cách nhất định với hoàng thượng.
Triều Ngụy này, một ngày không có hoàng tử là một ngày không được yên vui.
Khi Lưu Huyên Thần trên đường trở về tẩm cung của mình, trăng non đã lên đến giữa trời. Tâm trạng đang sẵn buồn chán, hắn dấn thêm vài bước rồi dời gót tới thái y viện. Trong sân tối đen như mực, không có mùi thảo dược, không có mùi gạo mới, và cả tiếng người râm ran cười nói. Nhớ đến bát cháo thơm ngọt hôm qua, bụng hắn lại kêu réo ầm ĩ. Hắn dừng bước ngơ ngẩn, người nấu cháo giờ đang làm gì nhỉ?
Vân phủ.
Vân Ánh Lục đang hóng gió bên bờ tường đột nhiên hắt xì một cái thật to.
“Tiểu thư, có người đang nghĩ tới cô hay sao ấy?” Trúc Thanh vui miệng trêu ghẹo.
Vân Ánh Lục nhún vai tỏ ý chẳng hề quan tâm, “Cô chỉ giỏi mê tín lung tung, hắt xì là phản ứng bình thường của cơ thể thôi mà. Vả lại ngoài bệnh nhân ra, còn ai rảnh rỗi nghĩ tới tôi đâu”.
Trúc Thanh thở dài, im lặng.
[1] Mùng một hàng tháng.
Lưu Huyên Thần bước trên con đường đẫm ánh trăng, vui vẻ đi về phía Trung Cung. Cả chính điện tối om, ngoại trừ mấy gian sương phòng dành cho cung nữ là vẫn còn leo lét ánh nến. Hắn đứng lặng ngoài sân. Mỗi khi tâm trạng không vui, hoàng hậu thường sai người tắt hết đèn nến, một mình ngồi lặng trong bóng tối. Hắn nhấc chân nhẹ bước lên bậc thềm, Mãn Ngọc từ trong chính điện đi ra hành lễ, hắn lắc đầu ra hiệu không cần bẩm báo. Mãn Ngọc gật gật đầu, chỉ tay lên lộ đài[2] trên lầu rồi nhanh chóng biến mất trong bóng tối.
[2] Nơi hóng gió, ngắm sao trên lầu.
Lộ đài ở Trung Cung khá rộng rãi, thậm chí còn có thể kê được một cái giường nhỏ để nằm hóng mát. Tối nay trời trở gió, Ngu Mạn Lăng khoác áo cánh mỏng, lặng lẽ nhìn bầu trời sao, tiếng thở dài nối tiếp nhau nghe thật não nề.
“Mạn Lăng”. Khi không có người ngoài, Lưu Huyên Thần thường gọi nàng bằng tên, giống Ngu tướng quân.
Ba người bọn họ tuổi xấp xỉ nhau, Ngu Tấn Hiên lớn nhất, rồi tới hắn, còn Ngu Mạn Lăng là tiểu muội của hai người. Khi còn là hoàng tử, hắn rất thích tới phủ thượng của Ngu thừa tướng để chơi đùa. Tuy diện mạo của Tấn Hiên hung dữ nhưng tính tình vô cùng hiền lành lại có phong thái đại ca, lúc nào cũng nhường nhịn hắn và Mạn Lăng. Còn Mạn Lăng là một cô bé hiền lành ngoan ngoãn, mỗi khi hắn và Tấn Hiên chơi đánh trận, bắn tên hay cưỡi ngựa, cô đều đứng ngoài hò reo cổ vũ. Tấn Hiên từ bé đã cưỡi ngựa thuần thục không ai bì, nhiều lúc cậu còn hứng chí cùng tiểu muội rong ruổi trên lưng tuấn mã. Vó ngựa tung bay trong gió, thoải mái khoáng đạt vô cùng, Mạn Lăng không khi nào quên kỉ niệm đó.
Lưu Huyên Thần thân là hoàng tử, địa vị cao quý, lại rất được tiên hoàng sủng ái, muốn gì có nấy, nhưng hắn thực lòng hâm mộ gia đình Ngu thừa tướng, thậm chí hắn từng nói với thái hậu, được làm con cái trong nhà Ngu thừa tướng quả thật là phúc lớn. Lưu Huyên Thần cũng có hai vị hoàng huynh, tuổi tác không hơn kém nhau bao nhiêu thế nhưng suốt ngày gầm ghè, minh tranh ám đấu. Mẫu phi của bọn họ cũng thế, ngoài mặt thì cười nói khách khí còn sau lưng thì không tiếc thủ đoạn để hạ bệ nhau. Ở hoàng cung này, hắn cảm thấy vô cùng cô đơn, vô cùng áp lực. Khi nghe hắn tâm sự những lời này, thái hậu dịu dàng ôm hắn vào lòng, giảng giải rằng mỗi người đều có số mệnh của riêng mình, đâu thể vì thích hay không thích mà kháng cự với trời già.
Nghe thấy có tiếng bước chân, Ngu Mạn Lăng từ từ quay đầu lại. Nương theo ánh trăng yếu ớt, hắn lo lắng nhận ra nước mắt đã tưới đẫm khuôn mặt nàng.
“Mạn Lăng, sao vậy?”
Bao buồn tủi, khổ sở trong lòng Ngu Mạn Lăng bỗng chốc vỡ òa, “Hoàng thượng, đại ca... huynh ấy muốn thành thân”.
Lưu Huyên Thần kinh ngạc, đặt tay lên vai nàng trấn an “Trẫm chưa nhận được tin này, huynh ấy muốn lấy thiên kim tiểu thư nào?”
Ngu Mạn Lăng lau nước mắt cười khổ, “Huynh ấy làm sao cưới được thiên kim tiểu thư nào chứ, là một cô gái ở làng chài Đông Hải”.
“Vậy nàng mau cản huynh ấy lại đi!”
“Hoàng thượng, thiếp làm sao mà ngăn cản, thiếp lấy gì để ngăn cản? Tấn Hiên không phải không hiểu tấm lòng thiếp, huynh ấy làm vậy là muốn thiếp vĩnh viễn là muội muội của huynh ấy. Huynh ấy còn nói muốn muội và huynh mãi mãi hạnh phúc”.
“Đồ ngốc, đại ngốc!” Lưu Huyên Thần tức giận nhắm nghiền mắt lại, nói: “Vĩnh viễn xem nàng là muội muội chính là trẫm, là trẫm”.
Đó là bí mật nhỏ giữa ba người bọn họ.
Khi Mạn Lăng tới tuổi cập kê, hình ảnh người con trai khắc sâu trong tim nàng chính là nghĩa huynh Ngu Tấn Hiên. Tuy chỉ là nghĩa tử, nhưng vợ chồng Ngu thừa tướng vẫn yêu thương Tấn Hiên như con đẻ. Ngoài việc vô phương khôi phục nguyên dạng khuôn mặt, Tấn Hiên hoàn toàn được đối xử bình đẳng như muội muội Mạn Lăng.
Biết Tấn Hiên không phải anh ruột, Từ Ânhỏ Mạn Lăng đã dành tình cảm đặc biệt cho nghĩa huynh của mình. Càng lớn, nàng càng hiểu rõ tình cảm ấy là gì. Trong mắt nàng, khuôn mặt sẹo khủng khiếp hay đôi chân khập khiễng của Tấn Hiên không hề ảnh hưởng tới khí khái hào hùng trên người hắn. Hắn luyện kiếm dưới gốc cây, nàng ngồi bên mái hiên đọc sách. Nàng chơi đu dây, hắn đứng cạnh che chắn, bảo vệ. Mỗi khi tuyết rơi, nàng hào hứng đắp đôi người tuyết nắm tay nhau yêu thương, còn hắn thì dịu dàng ủ ấm tay nàng bằng hơi thở ấm áp của mình. Lần đầu tiên hắn ra chiến trường, nàng trốn trong khuê phòng khóc ướt gối, biết hắn bình an trở về, nàng mới lại mỉm cười hạnh phúc... Những kỷ niệm ấm áp giữa nàng và Tấn Hiên còn rất rất nhiều, có kể mấy ngày mấy đêm cũng không hết.
Huyên Thần sớm biết tâm tư của nàng nên rất thích trêu chọc hai người. Mỗi lần nghe lời chọc ghẹo của Huyên Thần, Tấn Hiên lại nghiêm mặt nói, Mạn Lăng là muội muội tốt, không được phép nói lung tung.
Sao hắn lại ngốc nghếch, chất phác như thế chứ?
Năm Mạn Lăng tròn mười tám tuổi, thái hậu phái người đến phủ đưa tin hoàng tử Lưu Huyên Thần sắp đến tuổi nạp phi, vợ chồng Ngu thừa tướng vừa nghe đã hiểu tâm ý của bà. Thái hậu vốn rất thích Mạn Lăng, ngay từ khi nàng còn là một cô bé con, bà đã luôn muốn đưa nàng vào cung để trò chuyện. Đối với Ngu thừa tướng, việc gả Mạn Lăng cho Lưu Huyên Thần đúng là chuyện vui đến cửa.
Trong triều, tả hữu thừa tướng mỗi bên hùng cứ một phương, tranh đấu gay gắt. Nếu con gái hữu thừa tướng được gả cho hoàng tử Lưu Huyên Thần thì hôn sự này ắt sẽ làm thay đổi không nhỏ cục diện triều chính. Tả thừa tướng Kì Hoằng Uyên tuy là người thâm sâu khó lường, nhưng trong chuyện này cũng phải chịu thoái nhường vài ba phần.
Lễ định hôn bắt đầu rậm rịch được chuẩn bị.
Ngu Mạn Lăng lo lắng gầy rộc cả người. Lưu Huyên Thần biết tin liền xuất cung đến cam đoan sẽ cố hết sức ngăn cản hôn sự này, để nàng tạm yên tâm. Việc cần kíp lúc này là nàng phải đả thông tư tưởng cho Tấn Hiên, như vậy đôi bên mới có lý do thích hợp để từ hôn.
Vào một đêm mùa hạ, Ngu Mạn Lăng lấy hết dũng khí gõ cửa phòng Tấn Hiên, ngượng ngùng thổ lộ nàng không muốn làm muội muội mà muốn cùng hắn nắm tay tới lúc bạc đầu.
Ngu Tấn Hiên vừa nghe, sắc mặt đại biến, mồ hôi lăn dài trên trán. Hắn đau đớn xua tay nói chuyện này tuyệt đối không được, trong lòng hắn, Mạn Lăng mãi mãi chỉ là muội muội tốt. Nàng đã vứt bỏ thể diện của một người con gái để cầu xin hắn rằng, vì không có quan hệ huyết thống nên hai người hoàn toàn có thể thành thân.
Tấn Hiên nói cho dù không có quan hệ huyết thống, hắn cũng không thể cưới Mạn Lăng được. Khi Mạn Lăng gặng hỏi lý do vì sao hắn từ chối tình cảm của nàng, hắn lặng lẽ chỉ vào gương mặt của chính mình, con mắt duy nhất lấp lánh ánh nước.
Mạn Lăng lặng lẽ ôm hắn và nói, nàng không hề để ý đến điều đó. Hắn hét lớn, hắn không thể không để ý, hắn không xứng với Mạn Lăng.
Cũng đêm hôm đó, Ngu Tấn Hiên rời khỏi Ngu phủ, biền biệt suốt ba năm trời, không mảy may chút tin tức.
Mạn Lăng vì hắn kiên gan chờ đợi suốt ba năm ròng. Hai mươi mốt tuổi, đó là độ tuổi vô cùng đáng sợ đối với một cô gái ở thành Đông Dương, bởi những cô gái cùng tuổi khác đã sớm có con cái bìu ríu quấn chân rồi.
Nàng vốn sớm sẽ thành trò cười cho thiên hạ nếu không có Lưu Huyên Thần chống đỡ thay nàng suốt những năm tháng ấy. Dưới sự bức ép Từ Ânhiều phía, Lưu Huyên Thần đành chấp nhận định hôn với nàng nhưng lại lấy lý do quốc sự bận rộn để từ chối hôn sự. Bất kể ai khuyên bảo cũng vô dụng, cho dù tiên hoàng lấy thánh chỉ ra đe dọa cũng không ép được hắn.
Năm Mạn Lăng hai mươi mốt tuổi, tiên hoàng băng hà, Lưu Huyên Thần đăng cơ trị quốc. Nước không thể một ngày không có hoàng hậu, hôn sự giữa hai người đã thành chuyện quốc gia đại sự, không thể tiếp tục lảng tránh.
Nếu nàng không xuất giá, đối với phụ thân đó sẽ là một đòn đả kích chí mạng đến con đường hoạn lộ của người, đối với người bạn thiếu thời - tân hoàng đế Lưu Huyên Thần đó cũng là một chuyện mỉa mai, xì xào. Còn Ngu Tấn Hiên thì vẫn bặt tin như cũ.
Ngu Mạn Lăng nhốt mình trong khuê phòng suốt ba ngày sau đó viết cho Lưu Huyên Thần một phong thư, đồng ý tiếp nhận ngôi vị đứng đầu hậu cung.
Lưu Huyên Thần lặng lẽ xuất cung tới Ngu phủ, hai người ngồi đối mặt trong im lặng. Mãi lâu sau hắn mới nói hắn rất hiểu nỗi lòng của nàng nên dù tiến cung, nàng vẫn hoàn toàn được tự do, hắn sẽ giúp nàng bảo vệ tình yêu đó, bởi vì, Tấn Hiên cũng là huynh trưởng trong lòng hắn và nàng là muội muội trong lòng hắn.
Đại lễ thành hôn cử hành tưng bừng, cả nước hân hoan chúc tụng đôi vợ chồng trẻ.
Dù chỉ còn một khắc trước giờ lên kiệu hoa, Mạn Lăng vẫn thầm hi vọng Tấn Hiên sẽ xuất hiện trước mặt mình, nhưng rốt cuộc nàng vẫn phải ôm mối sầu bi lên ngôi hoàng hậu.
Ngày thứ ba sau đại lễ thành hôn, Ngu Tấn Hiên đột ngột quay về thành Đông Dương trong dáng vẻ bơ phờ, mệt mỏi.
Năm năm thấm thoắt thoi đưa, bề ngoài nàng là mẫu nghi thiên hạ hiền thục trang nhã, là sủng hậu của hoàng đế Lưu Huyên Thần, nhưng trên thực tế, nàng vẫn ngày ngày ôm ấp mối tình vô vọng với con người mang tên Ngu Tấn Hiên kia.
Lưu Huyên Thần rất biết cách bảo vệ nàng, cách mấy ngày lại hạ giá qua đêm ở Trung Cung. Trong ngọa phòng, bọn họ người làm nữ công, người xem tấu chương như ngày xưa nàng còn bên Tấn Hiên.
Cũng trong năm năm này, Ngu Tấn Hiên từ vị trí quân bộ thị lang trở thành đại tướng quân đảm nhiệm hải sự ở vùng Đông Hải, tài năng tác chiến không ai sánh bằng, chiến công hiển hách vang danh bốn phương, nhưng hắn vẫn một mực chịu cảnh đơn thân lẻ bóng.
Mạn Lăng cho rằng Tấn Hiên vẫn luôn mặc cảm vì vẻ ngoài của mình vì thế để hắn tháo bỏ khúc mắc này, nàng nguyện ý chờ đợi, dẫu có phải đánh đổi cả quãng đời còn lại. Chờ đợi một ai đó tuy rằng rất cô đơn nhưng cũng rất ngọt ngào. Chỉ thật không ngờ, mỏi mòn ngóng trông bao năm, rốt cuộc trong lòng hắn lại có người khác.
Dao đâm thịt cắt chính là cảm nhận trong lòng nàng lúc này.
“Mạn Lăng, có khi nào Tấn Hiên do không biết chúng ta không phải phu thê thật sự nên mới hồ đồ như vậy không?” Lưu Huyên Thần dịu dàng cúi người hỏi.
Trong lòng Ngu Mạn Lăng rối như tơ vò, nước mắt lã chã rơi như châu ngọc, “Thiếp không biết. Huynh ấy còn nhờ thiếp lo liệu giúp hôn sự cho huynh ấy. Huyên Thần, chuyện này quá tàn nhẫn, quá tàn nhẫn”.
“Mạn Lăng, đừng khóc nữa! Để trẫm xem có cách nào không đã”. Lưu Huyên Thần đăm chiêu bước quanh lộ đài mấy vòng, sau đó vui mừng vỗ trán, “Mạn Lăng, thế này đi, nàng hồi phủ thăm nhà sớm mấy hôm, tìm cơ hội giải bày sự tình với Tấn Hiên trước, tiếp đó, trẫm sẽ đưa thần y đến Ngu phủ chữa trị cho huynh ấy. Không phải Tấn Hiên luôn lấy khuôn mặt sẹo làm cớ chối Từ Ânàng sao? Để xem sau khi phục hồi nguyên dạng, huynh ấy còn lý do gì để tránh né nữa đây”.
“Hoàng thượng, có thần y như vậy sao?” Ngu Mạn Lăng ngưng bặt tiếng khóc, nghi ngờ hỏi lại. Năm đó, để khôi phục hình dung cho Tấn Hiên, phụ thân không quản khó nhọc vời đủ các danh y khắp nam bắc đến chữa trị, nhưng ai cũng bất lực lắc đầu.
“Có, người này vô cùng kỳ lạ, nhưng không hiểu sao trẫm lại rất có thiện cảm với hắn”. Trong đầu Lưu Huyên Thần chợt hiện lên gương mặt thanh tú của Vân Ánh Lục, hắn bật cười thích thú. Hôm nay hắn đến thái y viện để xem tiểu y quan bị hù dọa thế nào, không ngờ tên tiểu tử ấy vẫn rất ung dung tự tại, lại còn lớn giọng từ chối trực ban. Đầu óc tiểu tử này dường như không giống người bình thường lắm.
“Thiện cảm?” Ngu Mạn Lăng đang sụt sùi mãi không thôi nhưng nghe Lưu Huyên Thần nói vậy, trong lòng thoáng thấy có chút kỳ lạ.
“Hoàng thượng, thần y mà người nói chẳng lẽ là Vân thái y?”
“Hả?” Lưu Huyên Thần ngượng ngừng sờ sờ sống mũi, “Trẫm có nhắc tới y sao?”
Ngu Mạn Lăng gạt lệ đọng nơi khóe mắt, nói. “Hoàng thượng, chúng ta chơi cùng nhau đã hơn mười năm rồi, tâm tư của hoàng thượng, thiếp có thể không nhận ra sao? Hôm qua ở sân mã cầu, hoàng thượng sai người đưa Vân thái y về thái y viện bằng kiệu của mình, còn hôm nay chỉ vì một lỗi nhỏ mà một hai đòi móc hai mắt y, cách hành xử ấy cho thấy Vân thái y chính là người hoàng thượng rất coi trọng”.
Lưu Huyên Thần ngượng ngùng chữa thẹn, “Xem ra trẫm hành xử vẫn quá lộ liễu. Thực ra vì quý trọng y thuật và tính tình của Vân thái y nên trẫm mới đối tốt với y thôi”.
“Chỉ có thế thôi sao?” Với giác quan nhạy bén của một cô gái, Mạn Lăng cảm thấy chuyện này không đơn giản như hoàng thượng nói. Nàng ngước nhìn Lưu Huyên Thần, cẩn trọng khuyên bảo, “Hoàng thượng, người cũng nên lưu tâm đến các phi tần một chút, như thế mới sớm có long chủng. Còn về Vân thái y, thiếp nghĩ ngài ấy là một y quan xuất sắc cả về năng lực lẫn nhân phẩm, chúng ta nên tôn trọng ngài ấy”.
“Mạn Lăng, nàng coi trẫm là loại người đáng khinh như vậy sao! Trẫm không... không phải trẫm thích y, trẫm chỉ trọng dụng y thôi”. Lưu Huyên Thần cực lực phản bác.
Ngu Mạn Lăng cười khẽ, phản ứng dữ dội như vậy, còn nói là không có.
“Được rồi, thiếp tin hoàng thượng. Ba vị thục nghi mới tấn phong nhập cung hai ngày rồi, người nên ghé qua thăm hỏi các nàng ấy xem họ đã thích ứng với cuộc sống trong cung chưa?” Là người đứng đầu hậu cung, nàng có nghĩa vụ phải nhắc nhở hoàng đế.
Lưu Huyên Thần giật mình, hoang mang nhìn Ngu Mạn Lăng.
“Đúng, trẫm... quên mất mình vừa mới cưới ba vị thục nghi”.
Tối hôm qua tới chỗ Vân Ánh Lục ăn cháo, đêm nay lại chạy đến hỏi thăm Vân Ánh Lục, rồi cả chuyện Tấn Hiên nữa chứ.
“Giờ cũng chưa muộn lắm, hoàng thượng, hay là người ghé qua tẩm cung nào đó xem sao”.
Lưu Huyên Thần vội lắc đầu từ chối, “Không được, hôm nay trẫm mệt lắm, phải nghỉ ngơi sớm mới được. Việc ấy ngày mai nói sau, dù sao vẫn còn nhiều thời gian”.
Ngu Mạn Lăng ngẩng đầu than nhẹ, hoàng thượng lại mượn cớ chối Từ Ânghĩa vụ, tại sao lại thế? Hoàng thượng lo lắng nhiều cho nàng như vậy, nàng cũng nên quan tâm nhiều hơn tới người. Có lẽ nàng sẽ đến gặp Vân thái y một chuyến để khuyên y duy trì khoảng cách nhất định với hoàng thượng.
Triều Ngụy này, một ngày không có hoàng tử là một ngày không được yên vui.
Khi Lưu Huyên Thần trên đường trở về tẩm cung của mình, trăng non đã lên đến giữa trời. Tâm trạng đang sẵn buồn chán, hắn dấn thêm vài bước rồi dời gót tới thái y viện. Trong sân tối đen như mực, không có mùi thảo dược, không có mùi gạo mới, và cả tiếng người râm ran cười nói. Nhớ đến bát cháo thơm ngọt hôm qua, bụng hắn lại kêu réo ầm ĩ. Hắn dừng bước ngơ ngẩn, người nấu cháo giờ đang làm gì nhỉ?
Vân phủ.
Vân Ánh Lục đang hóng gió bên bờ tường đột nhiên hắt xì một cái thật to.
“Tiểu thư, có người đang nghĩ tới cô hay sao ấy?” Trúc Thanh vui miệng trêu ghẹo.
Vân Ánh Lục nhún vai tỏ ý chẳng hề quan tâm, “Cô chỉ giỏi mê tín lung tung, hắt xì là phản ứng bình thường của cơ thể thôi mà. Vả lại ngoài bệnh nhân ra, còn ai rảnh rỗi nghĩ tới tôi đâu”.
Trúc Thanh thở dài, im lặng.