Lưu Huyên Thần khẽ chùng lòng, nhưng khóe miệng hắn vẫn hiện lên nét cười dịu dàng. “Vân thái y, trẫm đã nói rồi, trừ phi nàng bức trẫm phải cưới nàng, bằng không trẫm không thể nào nạp một thái y làm phi đâu, trong lịch sử chưa từng có tiền lệ nào như vậy, vả lại chuyện đó cũng không hợp với cung quy. Nhưng trẫm muốn hỏi nàng một câu, nàng không lừa gạt gì trẫm chứ?”
Vân Ánh Lục mải nghĩ ngợi vẩn vơ, đột nhiên bị hỏi nên nhất thời không biết trả lời ra sao. “Tôi… tôi…”
“Vân thái y, ở đây không có người nào khác, nàng nói thật cho trẫm biết, hoàng hậu thật sự mắc bệnh qua đời sao? Bây giờ trẫm còn có cách giúp nàng thoát tội, bằng không đợi tới sáng mai, phủ Nội vụ và bộ Hình sẽ ra mặt điều tra, trẫm muốn giúp nàng cũng khó mà mở lời cho được. Đương nhiên, lấy uy thiên tử bảo vệ một thái y cũng không khó, nhưng làm như thế, Vân thái y à, mọi người ắt sẽ nghĩ trẫm thực sự đã lâm hạnh nàng. Trên đời này làm gì có chuyện vô duyên vô cớ mà tương trợ nhau, trẫm không dưng đi giúp một tiểu thái y làm gì cơ chứ? Còn cả lần nghiệm thân cho Nguyễn phi, chuyện của Cổ thục nghi, tin đồn về nàng trong cung không ít đâu. Vân thái y, nói thật đi, nàng không lừa dối gì trẫm chứ?”
Chẳng mấy khi Lưu Huyên Thần thân thiện, dịu dàng như làn gió mát thế này nhưng Vân Ánh Lục cũng vì làn gió mát này mà gai ốc nổi khắp toàn thân.
Đêm nay Lưu hoàng thượng thật sự đến thẩm vấn sao?
Nếu cô nói sự thật, như vậy rõ ràng lần trước cô đã lừa hoàng thượng, theo lời phải ngoan ngoãn gả cho hắn; nếu không nói thật, cô ắt không thể thoát khỏi kiếp nạn này, vậy nếu muốn sống, thì buộc lòng phải gả cho hắn.
Phía trước là lưới, đằng sau là hố, cô lại chẳng có bản lĩnh hơn người, sao thoát khỏi bàn tay của Lưu hoàng thượng chứ? Trái phải thì sao đây? Trái là chuột, phải có rắn.
Cô tình nguyện tự vẫn tại chỗ chứ không dám ăn ở hai lòng. Nên anh dũng hi sinh hay bó tay chịu trói?
“Vân thái y, câu hỏi của trẫm khó trả lời như vậy sao?” Lưu Huyên Thần nóng vội hỏi, gió mát đã đổi chiều thành gió lạnh.
“Không, không khó”. Vân Ánh Lục cắn răng, run run đáp. “Hoàng hậu… đúng là mắc bệnh qua đời”. Dưới ánh đèn vàng vọt, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bệch bạc không còn tia huyết sắc.
“Vân thái y đã khẳng định như vậy thì trẫm cũng an tâm”. Lưu Huyên Thần gập bản tấu, đứng dậy duỗi lưng vung tay, “Vân thái y, nếu mọi chuyện không được như mong muốn, nàng có muốn trẫm ra tay cứu giúp không?”
Từng giọt mồ hôi cỡ đại từ trán Vân Ánh Lục rơi xuống, “Nếu thật sự phạm tội, tôi nguyện ý nhận… trừng phạt”.
Khuôn mặt Lưu Huyên Thần tức thì bị bao phủ bởi một tầng sương lạnh, “Được, được, được!” Sau ba tiếng liên tiếp, hắn không hề nói thêm lời nào nữa.
Trong phòng nặng nề đáng sợ.
Vân Ánh Lục đứng lâu tới độ tay chân tê rần, trong lòng hoang mang không rõ là do sợ hãi hay là vì mất mát.
“Vân thái y, nàng có biết vì sao trẫm nhốt nàng ở đây không?” Giọng nói bất đắc dĩ pha chút oán giận của Lưu Huyên Thần phá tan sự lặng ngắt trong gian phòng nhỏ. “Nàng làm chuyện gì cũng không hề nghĩ tới hậu quả, chỉ dựa vào dũng khí và xuẩn ngốc của mình mà cắm đầu lao vào. Nàng nghĩ những chuyện nàng làm, người không biết quỷ không hay sao? Nếu không phải trẫm một lòng che chở thì nàng đã sớm tức tưởi rời khỏi nhân gian mà không hiểu lý do rồi. Hoàng cung không phải cái tiệm thuốc nhỏ, nhất nhất đều nghe theo sự sắp xếp của nàng. Hậu cung có trăm nghìn cái miệng, chỉ cần mỗi người mở miệng nói một câu, nước bọt cũng đủ dìm chết nàng, đó là chưa kể đến việc tâm kế giăng mắc khắp nơi, nếu muốn yên ổn mà sống, nàng phải biết nhìn xa trông rộng”.
Hắn nhếch môi, nụ cười trên môi bi thương không sao tả xiết. “Hôm nay trẫm không nhốt nàng lại thì sau này nàng không thể tồn tại trong cung được nữa. Nhưng Từ Ânay về sau, trẫm sẽ không thể bảo vệ nàng thêm nữa, Vân thái y, nàng phải tự bảo trọng. Hy vọng hoàng hậu thật sự mắc bệnh qua đời, như thế ít nhất cũng có một lần nàng không lừa dối trẫm”.
Ngữ khí lạnh băng của hắn làm trái tim còn đang ngổn ngang trăm bề của Vân Ánh Lục không khỏi đau đớn.
“Nàng nghỉ ngơi đi, trẫm quay về tẩm điện đây”. Lưu Huyên Thần liếc nhìn cô lần cuối rồi đứng dậy mở cửa bước ra. Vân Ánh Lục vươn tay định níu áo hắn, nhưng tay giơ đến nửa chừng lại rụt về. Không có lý do nào để hắn ở lại vị cô.
“La công công, bãi giá về tẩm điện”. Lưu Huyền Thần lạnh nhạt ra lệnh.
La công công vui vẻ chạy vào thu dọn tấu chương, khi rời khỏi phòng, không biết tại sao, ông lại quên khép cửa.
Thị vệ trong sân đã rút đi phân nửa, những người còn lại tận tâm làm nhiệm vụ. Cửa phòng giam mở rộng. Ánh đuốc tỏa chiếu từng cọng cỏ trong phòng, đám sinh vật ghê sợ trong phòng cũng bặt tiếng không dám có động tĩnh gì.
Vân Ánh Lục mệt mỏi ngồi so mình bên bậc cửa mãi cho tới khi bầu trời phía đông bừng sáng.
Mặt trời đỏ rực từ từ hiện lên sau vầng mây tía, báo hiệu một buổi sáng quang đãng của tiết trời đầu hạ. Vân Ánh Lục ngây ngốc ngước mắt nhìn, hôm nay là lần cuối cùng cô được thấy mặt trời sao?
Vẫn cứ tưởng, chỉ có bệnh tật mới cướp đi sinh mệnh.
Xuyên không đến triều Ngụy này, cô mới biết sinh mệnh của một người hóa ra lại mong manh như cọng cỏ. Cô không sợ chết, bởi biết đâu trên đường đến địa phủ, cô lại có thể quay về thời hiện đại. Cô chỉ cảm thấy có lỗi với vợ chồng Vân viên ngoại, dù sống với nhau chưa được bao lâu, nhưng tình cảm cô dành cho họ chẳng khác nào với cha mẹ ruột. Một lần nữa mất con gái, bọn họ sẽ đau lòng thế nào đây? Vướng bận duy nhất trong lòng cô có chăng chỉ là Đỗ Tử Bân, nhớ tới anh, trong lòng cô không khỏi đắng chát, đau khổ. Sau đó, hình ảnh Lưu Huyên Thần đột nhiên hiện lên, nhưng cô lắc đầu, không muốn nghĩ tiếp nữa.
Vân Ánh Lục không hối hận vì đã cứu Nguyễn phi, giúp hoàng hậu; cũng không cho việc mình làm là anh hùng hảo hán, cô chỉ muốn dùng bờ vai bé nhỏ của mình ngăn giúp người khác chút gió mưa mà thôi.
Nhắc tới hoàng hậu nương nương, không rõ người có kịp thời ngăn cản Ngu nguyên soái thành thân hay không? Vân Ánh Lục cúi đầu lẩm bẩm.
Ngu Mạn Lăng bấy giờ như đang ngâm mình trong bể mật ong, ánh mắt tràn đầy hạnh phúc của một tân nương.
Ngu Tấn Hiên nhìn nàng, lưu luyến chẳng rời. Nếu không vì có chuyện khẩn cấp phải làm, hắn thực không muốn rời phòng tân hôn. Để người trong phủ khỏi dị nghị, Ngu Mạn Lăng ra vào đều dung mạng che mặt, phần lớn thời gian còn lại, nàng ở biệt trong phòng. Hai người quyết định sáng sớm mai sẽ rời thành Đông Dương đi tới biên cảnh phía bắc.
Tổng quản vừa nói thừa tướng gia và phu nhân vào cung chịu tang, suốt đêm cũng không về. Nghe tin trong cung đồn rằng, hoàng hậu nương nương không phải mắc bệnh qua đời, mà là do thái y hạ độc hãm hại, sáng nay sẽ bắt đầu khám nghiệm di thể.
Ngu Tấn Hiên nghe xong, vội nhảy lên ngựa tiến cung.
Điện Nghị Chính hôm nay vẫn như mọi ngày, Lưu Huyên Thần ngồi trên ngai vàng, thần thái có chút tiều tụy. Hắn lạnh lùng hỏi bách quan có việc gì cần bẩm tấu không.
Quốc mẫu thiên hạ qua đời, hơn nữa lại mất quá đột ngột, khiến bách quan trong lòng không khỏi nghi hoặc, lòng dạ đâu mà bàn đến chuyện khác. Xôn xao một hồi, sau đó tất cả lắc đầu nói chờ lát nữa phủ Nội vụ thông báo kết quả nghiệm thi là được.
Lưu Huyên Thần hỏi mấy lần vẫn không ai lên tiếng trả lời, hắn quét mắt một vòng đại diện, sau đó dừng lại ở Đỗ Tử Bân. Đỗ thượng thư vốn chỉnh tề sạch sẽ, gò thân khắc kỉ, vậy mà vẻ mặt lại vô cùng sầu não, râu ria lởm chởm.
“Hoàng thượng”, Kì thừa tướng đột nhiên bước ra khỏi hàng, ung dung chất vấn Lưu Huyên Thần, “người còn nhớ năm đó Tề vương mắc bệnh hiểm nghèo, Ấn thái y trụ bệnh cho vương gia mãi không khỏi khiến tiên hoàng nổi giận hạ chỉ gì không?”
Lưu Huyên Thần nhíu mày, phiền muộn trả lời: “Chém ngang lưng Ấn thái y”.
Kì tả thừa tướng gật đầu, nói tiếp. “Trí nhớ của hoàng thượng thật đáng ngưỡng mộ. Tiên hoàng đã sớm về cõi tiên nên lão thần cả gan bình luận một câu. Một đạo thánh chỉ đó đã khiến đại phu trong nước không khỏi lạnh gáy. Sinh có ngày chết có giờ, chuyện sống chết vốn không thể định đoạt được. Đã mắc bệnh hiểm nghèo thì dù có là thần tiên cũng khó cải tử hoàn sinh, huống chi là một thái y nho nhỏ, làm sao có thể chống lại mệnh trời”.
“Kì tả thừa tướng, lời của khanh thật quá ẩn ý, trẫm vẫn chưa rõ”.
“Hoàng thượng, lão thần cho rằng hoàng thượng không thể đổ trách nhiệm chuyện hoàng hậu nương nương qua đời lên đầu một tiểu thái y được. Lão thần không tin một tiểu thái y lại có gan tày trời, dám hạ độc thủ nương nương. Thái giám, cung nữ trong Trung Cung có đến mấy chục người, vậy mà không thể bảo vệ nổi hoàng hậu, để Vân thái y ngang nhiên hạ độc thủ, thử hỏi có đáng chém không?”
Lưu Huyên Thần kinh ngạc nhìn ra ngoài điện. Hôm nay mặt trời mọc đằng tây hay sao mà Kì tả thừa tướng lại đứng ra nói đỡ cho Vân Ánh Lục như thế chứ!
Ngu hữu thừa tướng mắt mũi sưng húp, bước nhanh ra giữa điện. “Kì tả thừa tướng nói sai rồi, hoàng thượng không buộc tội Vân thái y, tất cả còn phải chờ kết quả nghiệm thi thế nào mới có thể luận định được! Nếu hoàng hậu thật sự ra đi vì bạo bệnh, hoàng thượng tất sẽ hạ chỉ thả Vân thái y”.
Kì tả thừa tướng khinh khỉnh phản pháo. “Vậy nếu có kẻ muốn giá họa cho Vân thái y thì sao? Hoàng thượng, lão thần nghĩ cần mời thêm mấy vị thái y tham gia nghiệm thi cho chắc chắn”.
“Thời tiết nóng bức như thế này mà một đám thái y xúm vào khám nghiệm, phượng thể của hoàng hậu còn có thể yên nghĩ được sao?” Ngu hữu thừa tướng nóng nảy tới độ râu tóc dựng ngược.
“Vậy có thể tùy tiện đoạt mạng người sao?”
“Ông…”
“Ông…”
Hai vị tả hữu thừa tướng gườm mắt nhìn nhau, đại điện chìm trong không khí nghẹt thở.
“Hoàng thượng, Dụ thái y thỉnh kiến ngoài điện ạ”. Tiểu thái giám đứng hầu ngoài điện Nghị Chính bước vào, lớn tiếng bẩm báo.
“Hai vị ái khanh, không cần ầm ĩ cãi cọ! Chờ nghe xong kết quả, chúng ta sẽ bàn tiếp”. Lưu Huyên Thần nghiêm khắc nhìn hai trọng thần. Tả hữu thừa tướng giận dữ vung tay quay về hàng.
Đỗ Tử Bân lo lắng ngước mắt lên chờ đợi.
Dụ thái y run rẩy bước vào điện, cung kính hành lễ với Lưu Huyên Thần.
“Hoàng thượng, vi thần đã cẩn trọng kiểm nghiệm phượng thể hoàng hậu, vi thần xin xác định hoàng hậu nương nương…” Ông ta chậm rãi ngẩng đầu.
Đại điện lặng ngắt như tờ, ngay cả không khí cũng ngừng lưu động.
“Dụ thái y, mỗi câu ông nói ra ở đại điện này phải hết sức cẩn trọng, nếu như chút gì giả dối, tính mạng ông khó mà giữ được”. Kì tả thừa tướng đứng bên đột nhiên nhắc nhở.
“Tả thừa tướng đại nhân, hạ quan không dám nửa câu nói bừa”. Dụ thái y cụp mắt xoay người lại, “Hoàng thượng, vi thần phát hiện lồng ngực hoàng hậu nương nương bị lõm sâu, đây là hiện tượng co tim đột ngột dẫn đến việc nhịp tim giảm nhanh. Một khi tim ngừng đập thì bất kể là người cường tráng cỡ nào cũng phải xuống hoàng tuyền trong nháy mắt”.
Trong đại điện, bách quan đồng loạt ồ lên kinh hãi.
Đôi mày chau của Lưu Huyên Thần rốt cuộc cũng duỗi giãn được phần nào, “Dụ thái y, khanh nói hoàng hậu vì đột ngột phát bệnh tim mà qua đời sao?”
“Đúng vậy, hoàng thượng, vi thần hoàn toàn có thể khẳng định điều này”. Dụ thái y cố ý nhấn mạnh câu cuối để thể hiện tính chuyên nghiệp.
Kì tả thừa tướng bĩu môi ngẩng đầu, vẻ mặt đắc ý khôn tả. Ngu hữu thừa tướng cúi đầu, hàng hàng lệ rơi.
“Tả thừa tướng, có cần thái y khác kiểm tra thêm không?” Lưu Huyên Thần hỏi tiếp.
“Tâu hoàng thượng, Dụ thái y là lão thái y nhị triều, lão thần tin tưởng ông ấy”.
“Được, nếu nguyên nhân qua đời của hoàng hậu đã được xác định thì mai thông báo với phủ Nội vụ, chuẩn bị cử hành quốc tang! Bắt đầu từ hôm nay, trên dưới cả nước trai giới ba ngày, ngừng nấu nướng một ngày để tưởng niệm hoàng hậu. Đỗ thượng thư!”
“Có thần!” Lúc này trong đầu Đỗ Tử Bân là một mớ hỗn độn mơ hồ, nửa vui mừng nửa đau xót, nghe thấy hoàng thượng có khẩu dụ, vội bước ra khỏi hàng cúi đầu nhận lệnh.
“Khanh mau tới phủ Nội vụ thả Vân thái y ra, giúp trẫm trấn an Vân thái y rồi đưa về phủ nghỉ ngơi”.
“Thần tuân chỉ”. Đỗ Tử Bân xoay người rời khỏi điện, bước chân lắc lư như đi trên mây,
Ánh Lục vô tội, vậy lời Viên thục nghi nói hôm trước là xằng bậy? Là hắn hiểu lầm Ánh Lục, nàng ấy hoàn toàn không có dã tâm như vậy.
Nhưng Viên thục nghi nói Ánh Lục từng qua đêm trong tẩm điện của hoàng thượng, chuyện ấy rốt cuộc là như thế nào?
Nếu hết thảy đều là hiểu lầm, Ánh Lục có bỏ qua việc hắn lạnh lùng phớt lờ nàng hôm qua không? Hắn vỗ trán, khó nhọc đi đến phủ Nội vụ.
Dụ thái y cũng rời khỏi điện Nghị Chính ngay sau đó, vừa đi vừa vuốt ngực hoàn hồn. Ông ta vốn chưa động được mép quan tài nữa là kiểm nghiệm di thể hoàng hậu. Ngoài việc Kì tả thừa tướng sai người truyền lời nhắc nhở ông ta, còn có một người vô danh khác đưa cho ông ta một đỉnh vàng in dấu quốc khố, đó chẳng phải là ám hiệu của hoàng thượng sao? Dụ thái y không khỏi trằn trọc cân nhắc.
Vân thái y không biết là thần thánh phương nào mà khiến những người quyền cao chức trọng trong triều đình đều phải giang tay che chắn? Xem ra thái y viện về sau cũng là thiên hạ của cô ấy rồi.
“Hoàng thượng!” Lưu Huyên Thần vừa đến cửa ngự thư phòng, Ngu Tấn Hiên đã bước đến chắp tay hành lễ.
Lưu Huyên Thần đưa mắt quan sát Ngu Tấn Hiên một lúc lâu rồi cười nói: “Hôm nay Ngu nguyên soái không ở bên tân nương, định chạy đến chỗ này khoe hạnh phúc với trẫm sao?”
Khuôn mặt đầy sẹo của Ngu Tấn Hiên đỏ bừng, thinh lặng không nói câu nào. Hai người bước vào ngự thư phòng, chờ Lưu Huyên Thần yên vị xong, Ngu Tấn Hiên mới trịnh trọng dập đầu tạ tội trước mặt hoàng thượng, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Hắn không nói, Lưu Huyên Thần cũng không hỏi. Ngu Tấn Hiên dập đầu xong đứng dậy, Lưu Huyên Thần cầm tay hắn, hai người nhất thời đều cảm động không nói nên lời.
Qua một hồi lâu, Lưu Huyên Thần bật cười lắc đầu. “Trẫm tốn công tổn sức bao năm, nói khô cả nước bọt cũng không lay chuyển nổi trái tim gỗ đá của khanh, vậy mà chỉ bằng một hành động vượt quyền của nha đầu kia, mọi chuyện đã được giải quyết êm thấm. Trẫm thực không biết nên cảm tạ hay nên oán hận nàng ta đây?”
Ngu Tấn Hiên ngượng ngùng khẽ cười, “Từ tận đáy lòng thần mang ơi Vân thái y, nếu cô ấy không ra tay cứu giúp, có lẽ cả đời này thần sẽ chết già trong cô đơn mất, còn giờ thần…”
“Hạnh phúc…”. Lưu Huyên Thần vỗ vai Ngu Tấn Hiên, tiếp lời.
Ngu nguyên soái bật cười vui vẻ.
Lưu Huyên Thần lặng nhìn gương mặt tươi cười của Ngu Tấn Hiên. Càng cười gương mặt sẹo ấy càng thêm nhăn nhúm đáng sợ, nhưng hắn vô cùng cảm động, đã lâu lắm rồi, hắn mới lại thấy Tấn Hiên vui vẻ như thế.
Vân Ánh Lục mải nghĩ ngợi vẩn vơ, đột nhiên bị hỏi nên nhất thời không biết trả lời ra sao. “Tôi… tôi…”
“Vân thái y, ở đây không có người nào khác, nàng nói thật cho trẫm biết, hoàng hậu thật sự mắc bệnh qua đời sao? Bây giờ trẫm còn có cách giúp nàng thoát tội, bằng không đợi tới sáng mai, phủ Nội vụ và bộ Hình sẽ ra mặt điều tra, trẫm muốn giúp nàng cũng khó mà mở lời cho được. Đương nhiên, lấy uy thiên tử bảo vệ một thái y cũng không khó, nhưng làm như thế, Vân thái y à, mọi người ắt sẽ nghĩ trẫm thực sự đã lâm hạnh nàng. Trên đời này làm gì có chuyện vô duyên vô cớ mà tương trợ nhau, trẫm không dưng đi giúp một tiểu thái y làm gì cơ chứ? Còn cả lần nghiệm thân cho Nguyễn phi, chuyện của Cổ thục nghi, tin đồn về nàng trong cung không ít đâu. Vân thái y, nói thật đi, nàng không lừa dối gì trẫm chứ?”
Chẳng mấy khi Lưu Huyên Thần thân thiện, dịu dàng như làn gió mát thế này nhưng Vân Ánh Lục cũng vì làn gió mát này mà gai ốc nổi khắp toàn thân.
Đêm nay Lưu hoàng thượng thật sự đến thẩm vấn sao?
Nếu cô nói sự thật, như vậy rõ ràng lần trước cô đã lừa hoàng thượng, theo lời phải ngoan ngoãn gả cho hắn; nếu không nói thật, cô ắt không thể thoát khỏi kiếp nạn này, vậy nếu muốn sống, thì buộc lòng phải gả cho hắn.
Phía trước là lưới, đằng sau là hố, cô lại chẳng có bản lĩnh hơn người, sao thoát khỏi bàn tay của Lưu hoàng thượng chứ? Trái phải thì sao đây? Trái là chuột, phải có rắn.
Cô tình nguyện tự vẫn tại chỗ chứ không dám ăn ở hai lòng. Nên anh dũng hi sinh hay bó tay chịu trói?
“Vân thái y, câu hỏi của trẫm khó trả lời như vậy sao?” Lưu Huyên Thần nóng vội hỏi, gió mát đã đổi chiều thành gió lạnh.
“Không, không khó”. Vân Ánh Lục cắn răng, run run đáp. “Hoàng hậu… đúng là mắc bệnh qua đời”. Dưới ánh đèn vàng vọt, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bệch bạc không còn tia huyết sắc.
“Vân thái y đã khẳng định như vậy thì trẫm cũng an tâm”. Lưu Huyên Thần gập bản tấu, đứng dậy duỗi lưng vung tay, “Vân thái y, nếu mọi chuyện không được như mong muốn, nàng có muốn trẫm ra tay cứu giúp không?”
Từng giọt mồ hôi cỡ đại từ trán Vân Ánh Lục rơi xuống, “Nếu thật sự phạm tội, tôi nguyện ý nhận… trừng phạt”.
Khuôn mặt Lưu Huyên Thần tức thì bị bao phủ bởi một tầng sương lạnh, “Được, được, được!” Sau ba tiếng liên tiếp, hắn không hề nói thêm lời nào nữa.
Trong phòng nặng nề đáng sợ.
Vân Ánh Lục đứng lâu tới độ tay chân tê rần, trong lòng hoang mang không rõ là do sợ hãi hay là vì mất mát.
“Vân thái y, nàng có biết vì sao trẫm nhốt nàng ở đây không?” Giọng nói bất đắc dĩ pha chút oán giận của Lưu Huyên Thần phá tan sự lặng ngắt trong gian phòng nhỏ. “Nàng làm chuyện gì cũng không hề nghĩ tới hậu quả, chỉ dựa vào dũng khí và xuẩn ngốc của mình mà cắm đầu lao vào. Nàng nghĩ những chuyện nàng làm, người không biết quỷ không hay sao? Nếu không phải trẫm một lòng che chở thì nàng đã sớm tức tưởi rời khỏi nhân gian mà không hiểu lý do rồi. Hoàng cung không phải cái tiệm thuốc nhỏ, nhất nhất đều nghe theo sự sắp xếp của nàng. Hậu cung có trăm nghìn cái miệng, chỉ cần mỗi người mở miệng nói một câu, nước bọt cũng đủ dìm chết nàng, đó là chưa kể đến việc tâm kế giăng mắc khắp nơi, nếu muốn yên ổn mà sống, nàng phải biết nhìn xa trông rộng”.
Hắn nhếch môi, nụ cười trên môi bi thương không sao tả xiết. “Hôm nay trẫm không nhốt nàng lại thì sau này nàng không thể tồn tại trong cung được nữa. Nhưng Từ Ânay về sau, trẫm sẽ không thể bảo vệ nàng thêm nữa, Vân thái y, nàng phải tự bảo trọng. Hy vọng hoàng hậu thật sự mắc bệnh qua đời, như thế ít nhất cũng có một lần nàng không lừa dối trẫm”.
Ngữ khí lạnh băng của hắn làm trái tim còn đang ngổn ngang trăm bề của Vân Ánh Lục không khỏi đau đớn.
“Nàng nghỉ ngơi đi, trẫm quay về tẩm điện đây”. Lưu Huyên Thần liếc nhìn cô lần cuối rồi đứng dậy mở cửa bước ra. Vân Ánh Lục vươn tay định níu áo hắn, nhưng tay giơ đến nửa chừng lại rụt về. Không có lý do nào để hắn ở lại vị cô.
“La công công, bãi giá về tẩm điện”. Lưu Huyền Thần lạnh nhạt ra lệnh.
La công công vui vẻ chạy vào thu dọn tấu chương, khi rời khỏi phòng, không biết tại sao, ông lại quên khép cửa.
Thị vệ trong sân đã rút đi phân nửa, những người còn lại tận tâm làm nhiệm vụ. Cửa phòng giam mở rộng. Ánh đuốc tỏa chiếu từng cọng cỏ trong phòng, đám sinh vật ghê sợ trong phòng cũng bặt tiếng không dám có động tĩnh gì.
Vân Ánh Lục mệt mỏi ngồi so mình bên bậc cửa mãi cho tới khi bầu trời phía đông bừng sáng.
Mặt trời đỏ rực từ từ hiện lên sau vầng mây tía, báo hiệu một buổi sáng quang đãng của tiết trời đầu hạ. Vân Ánh Lục ngây ngốc ngước mắt nhìn, hôm nay là lần cuối cùng cô được thấy mặt trời sao?
Vẫn cứ tưởng, chỉ có bệnh tật mới cướp đi sinh mệnh.
Xuyên không đến triều Ngụy này, cô mới biết sinh mệnh của một người hóa ra lại mong manh như cọng cỏ. Cô không sợ chết, bởi biết đâu trên đường đến địa phủ, cô lại có thể quay về thời hiện đại. Cô chỉ cảm thấy có lỗi với vợ chồng Vân viên ngoại, dù sống với nhau chưa được bao lâu, nhưng tình cảm cô dành cho họ chẳng khác nào với cha mẹ ruột. Một lần nữa mất con gái, bọn họ sẽ đau lòng thế nào đây? Vướng bận duy nhất trong lòng cô có chăng chỉ là Đỗ Tử Bân, nhớ tới anh, trong lòng cô không khỏi đắng chát, đau khổ. Sau đó, hình ảnh Lưu Huyên Thần đột nhiên hiện lên, nhưng cô lắc đầu, không muốn nghĩ tiếp nữa.
Vân Ánh Lục không hối hận vì đã cứu Nguyễn phi, giúp hoàng hậu; cũng không cho việc mình làm là anh hùng hảo hán, cô chỉ muốn dùng bờ vai bé nhỏ của mình ngăn giúp người khác chút gió mưa mà thôi.
Nhắc tới hoàng hậu nương nương, không rõ người có kịp thời ngăn cản Ngu nguyên soái thành thân hay không? Vân Ánh Lục cúi đầu lẩm bẩm.
Ngu Mạn Lăng bấy giờ như đang ngâm mình trong bể mật ong, ánh mắt tràn đầy hạnh phúc của một tân nương.
Ngu Tấn Hiên nhìn nàng, lưu luyến chẳng rời. Nếu không vì có chuyện khẩn cấp phải làm, hắn thực không muốn rời phòng tân hôn. Để người trong phủ khỏi dị nghị, Ngu Mạn Lăng ra vào đều dung mạng che mặt, phần lớn thời gian còn lại, nàng ở biệt trong phòng. Hai người quyết định sáng sớm mai sẽ rời thành Đông Dương đi tới biên cảnh phía bắc.
Tổng quản vừa nói thừa tướng gia và phu nhân vào cung chịu tang, suốt đêm cũng không về. Nghe tin trong cung đồn rằng, hoàng hậu nương nương không phải mắc bệnh qua đời, mà là do thái y hạ độc hãm hại, sáng nay sẽ bắt đầu khám nghiệm di thể.
Ngu Tấn Hiên nghe xong, vội nhảy lên ngựa tiến cung.
Điện Nghị Chính hôm nay vẫn như mọi ngày, Lưu Huyên Thần ngồi trên ngai vàng, thần thái có chút tiều tụy. Hắn lạnh lùng hỏi bách quan có việc gì cần bẩm tấu không.
Quốc mẫu thiên hạ qua đời, hơn nữa lại mất quá đột ngột, khiến bách quan trong lòng không khỏi nghi hoặc, lòng dạ đâu mà bàn đến chuyện khác. Xôn xao một hồi, sau đó tất cả lắc đầu nói chờ lát nữa phủ Nội vụ thông báo kết quả nghiệm thi là được.
Lưu Huyên Thần hỏi mấy lần vẫn không ai lên tiếng trả lời, hắn quét mắt một vòng đại diện, sau đó dừng lại ở Đỗ Tử Bân. Đỗ thượng thư vốn chỉnh tề sạch sẽ, gò thân khắc kỉ, vậy mà vẻ mặt lại vô cùng sầu não, râu ria lởm chởm.
“Hoàng thượng”, Kì thừa tướng đột nhiên bước ra khỏi hàng, ung dung chất vấn Lưu Huyên Thần, “người còn nhớ năm đó Tề vương mắc bệnh hiểm nghèo, Ấn thái y trụ bệnh cho vương gia mãi không khỏi khiến tiên hoàng nổi giận hạ chỉ gì không?”
Lưu Huyên Thần nhíu mày, phiền muộn trả lời: “Chém ngang lưng Ấn thái y”.
Kì tả thừa tướng gật đầu, nói tiếp. “Trí nhớ của hoàng thượng thật đáng ngưỡng mộ. Tiên hoàng đã sớm về cõi tiên nên lão thần cả gan bình luận một câu. Một đạo thánh chỉ đó đã khiến đại phu trong nước không khỏi lạnh gáy. Sinh có ngày chết có giờ, chuyện sống chết vốn không thể định đoạt được. Đã mắc bệnh hiểm nghèo thì dù có là thần tiên cũng khó cải tử hoàn sinh, huống chi là một thái y nho nhỏ, làm sao có thể chống lại mệnh trời”.
“Kì tả thừa tướng, lời của khanh thật quá ẩn ý, trẫm vẫn chưa rõ”.
“Hoàng thượng, lão thần cho rằng hoàng thượng không thể đổ trách nhiệm chuyện hoàng hậu nương nương qua đời lên đầu một tiểu thái y được. Lão thần không tin một tiểu thái y lại có gan tày trời, dám hạ độc thủ nương nương. Thái giám, cung nữ trong Trung Cung có đến mấy chục người, vậy mà không thể bảo vệ nổi hoàng hậu, để Vân thái y ngang nhiên hạ độc thủ, thử hỏi có đáng chém không?”
Lưu Huyên Thần kinh ngạc nhìn ra ngoài điện. Hôm nay mặt trời mọc đằng tây hay sao mà Kì tả thừa tướng lại đứng ra nói đỡ cho Vân Ánh Lục như thế chứ!
Ngu hữu thừa tướng mắt mũi sưng húp, bước nhanh ra giữa điện. “Kì tả thừa tướng nói sai rồi, hoàng thượng không buộc tội Vân thái y, tất cả còn phải chờ kết quả nghiệm thi thế nào mới có thể luận định được! Nếu hoàng hậu thật sự ra đi vì bạo bệnh, hoàng thượng tất sẽ hạ chỉ thả Vân thái y”.
Kì tả thừa tướng khinh khỉnh phản pháo. “Vậy nếu có kẻ muốn giá họa cho Vân thái y thì sao? Hoàng thượng, lão thần nghĩ cần mời thêm mấy vị thái y tham gia nghiệm thi cho chắc chắn”.
“Thời tiết nóng bức như thế này mà một đám thái y xúm vào khám nghiệm, phượng thể của hoàng hậu còn có thể yên nghĩ được sao?” Ngu hữu thừa tướng nóng nảy tới độ râu tóc dựng ngược.
“Vậy có thể tùy tiện đoạt mạng người sao?”
“Ông…”
“Ông…”
Hai vị tả hữu thừa tướng gườm mắt nhìn nhau, đại điện chìm trong không khí nghẹt thở.
“Hoàng thượng, Dụ thái y thỉnh kiến ngoài điện ạ”. Tiểu thái giám đứng hầu ngoài điện Nghị Chính bước vào, lớn tiếng bẩm báo.
“Hai vị ái khanh, không cần ầm ĩ cãi cọ! Chờ nghe xong kết quả, chúng ta sẽ bàn tiếp”. Lưu Huyên Thần nghiêm khắc nhìn hai trọng thần. Tả hữu thừa tướng giận dữ vung tay quay về hàng.
Đỗ Tử Bân lo lắng ngước mắt lên chờ đợi.
Dụ thái y run rẩy bước vào điện, cung kính hành lễ với Lưu Huyên Thần.
“Hoàng thượng, vi thần đã cẩn trọng kiểm nghiệm phượng thể hoàng hậu, vi thần xin xác định hoàng hậu nương nương…” Ông ta chậm rãi ngẩng đầu.
Đại điện lặng ngắt như tờ, ngay cả không khí cũng ngừng lưu động.
“Dụ thái y, mỗi câu ông nói ra ở đại điện này phải hết sức cẩn trọng, nếu như chút gì giả dối, tính mạng ông khó mà giữ được”. Kì tả thừa tướng đứng bên đột nhiên nhắc nhở.
“Tả thừa tướng đại nhân, hạ quan không dám nửa câu nói bừa”. Dụ thái y cụp mắt xoay người lại, “Hoàng thượng, vi thần phát hiện lồng ngực hoàng hậu nương nương bị lõm sâu, đây là hiện tượng co tim đột ngột dẫn đến việc nhịp tim giảm nhanh. Một khi tim ngừng đập thì bất kể là người cường tráng cỡ nào cũng phải xuống hoàng tuyền trong nháy mắt”.
Trong đại điện, bách quan đồng loạt ồ lên kinh hãi.
Đôi mày chau của Lưu Huyên Thần rốt cuộc cũng duỗi giãn được phần nào, “Dụ thái y, khanh nói hoàng hậu vì đột ngột phát bệnh tim mà qua đời sao?”
“Đúng vậy, hoàng thượng, vi thần hoàn toàn có thể khẳng định điều này”. Dụ thái y cố ý nhấn mạnh câu cuối để thể hiện tính chuyên nghiệp.
Kì tả thừa tướng bĩu môi ngẩng đầu, vẻ mặt đắc ý khôn tả. Ngu hữu thừa tướng cúi đầu, hàng hàng lệ rơi.
“Tả thừa tướng, có cần thái y khác kiểm tra thêm không?” Lưu Huyên Thần hỏi tiếp.
“Tâu hoàng thượng, Dụ thái y là lão thái y nhị triều, lão thần tin tưởng ông ấy”.
“Được, nếu nguyên nhân qua đời của hoàng hậu đã được xác định thì mai thông báo với phủ Nội vụ, chuẩn bị cử hành quốc tang! Bắt đầu từ hôm nay, trên dưới cả nước trai giới ba ngày, ngừng nấu nướng một ngày để tưởng niệm hoàng hậu. Đỗ thượng thư!”
“Có thần!” Lúc này trong đầu Đỗ Tử Bân là một mớ hỗn độn mơ hồ, nửa vui mừng nửa đau xót, nghe thấy hoàng thượng có khẩu dụ, vội bước ra khỏi hàng cúi đầu nhận lệnh.
“Khanh mau tới phủ Nội vụ thả Vân thái y ra, giúp trẫm trấn an Vân thái y rồi đưa về phủ nghỉ ngơi”.
“Thần tuân chỉ”. Đỗ Tử Bân xoay người rời khỏi điện, bước chân lắc lư như đi trên mây,
Ánh Lục vô tội, vậy lời Viên thục nghi nói hôm trước là xằng bậy? Là hắn hiểu lầm Ánh Lục, nàng ấy hoàn toàn không có dã tâm như vậy.
Nhưng Viên thục nghi nói Ánh Lục từng qua đêm trong tẩm điện của hoàng thượng, chuyện ấy rốt cuộc là như thế nào?
Nếu hết thảy đều là hiểu lầm, Ánh Lục có bỏ qua việc hắn lạnh lùng phớt lờ nàng hôm qua không? Hắn vỗ trán, khó nhọc đi đến phủ Nội vụ.
Dụ thái y cũng rời khỏi điện Nghị Chính ngay sau đó, vừa đi vừa vuốt ngực hoàn hồn. Ông ta vốn chưa động được mép quan tài nữa là kiểm nghiệm di thể hoàng hậu. Ngoài việc Kì tả thừa tướng sai người truyền lời nhắc nhở ông ta, còn có một người vô danh khác đưa cho ông ta một đỉnh vàng in dấu quốc khố, đó chẳng phải là ám hiệu của hoàng thượng sao? Dụ thái y không khỏi trằn trọc cân nhắc.
Vân thái y không biết là thần thánh phương nào mà khiến những người quyền cao chức trọng trong triều đình đều phải giang tay che chắn? Xem ra thái y viện về sau cũng là thiên hạ của cô ấy rồi.
“Hoàng thượng!” Lưu Huyên Thần vừa đến cửa ngự thư phòng, Ngu Tấn Hiên đã bước đến chắp tay hành lễ.
Lưu Huyên Thần đưa mắt quan sát Ngu Tấn Hiên một lúc lâu rồi cười nói: “Hôm nay Ngu nguyên soái không ở bên tân nương, định chạy đến chỗ này khoe hạnh phúc với trẫm sao?”
Khuôn mặt đầy sẹo của Ngu Tấn Hiên đỏ bừng, thinh lặng không nói câu nào. Hai người bước vào ngự thư phòng, chờ Lưu Huyên Thần yên vị xong, Ngu Tấn Hiên mới trịnh trọng dập đầu tạ tội trước mặt hoàng thượng, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Hắn không nói, Lưu Huyên Thần cũng không hỏi. Ngu Tấn Hiên dập đầu xong đứng dậy, Lưu Huyên Thần cầm tay hắn, hai người nhất thời đều cảm động không nói nên lời.
Qua một hồi lâu, Lưu Huyên Thần bật cười lắc đầu. “Trẫm tốn công tổn sức bao năm, nói khô cả nước bọt cũng không lay chuyển nổi trái tim gỗ đá của khanh, vậy mà chỉ bằng một hành động vượt quyền của nha đầu kia, mọi chuyện đã được giải quyết êm thấm. Trẫm thực không biết nên cảm tạ hay nên oán hận nàng ta đây?”
Ngu Tấn Hiên ngượng ngùng khẽ cười, “Từ tận đáy lòng thần mang ơi Vân thái y, nếu cô ấy không ra tay cứu giúp, có lẽ cả đời này thần sẽ chết già trong cô đơn mất, còn giờ thần…”
“Hạnh phúc…”. Lưu Huyên Thần vỗ vai Ngu Tấn Hiên, tiếp lời.
Ngu nguyên soái bật cười vui vẻ.
Lưu Huyên Thần lặng nhìn gương mặt tươi cười của Ngu Tấn Hiên. Càng cười gương mặt sẹo ấy càng thêm nhăn nhúm đáng sợ, nhưng hắn vô cùng cảm động, đã lâu lắm rồi, hắn mới lại thấy Tấn Hiên vui vẻ như thế.