Kì tả thừa tướng là đại quan nhất phẩm triều đình nhưng phủ đệ lại giản dị như phủ của phú hộ bình thường, ngoại trừ hậu hoa viên được thiết kế theo lối Giang Nam tao nhã ra, các lầu gác khác không có điểm gì nổi trội.
Dưới gối của Kì tả thừa tướng chỉ có một trai một gái. Kì công tử vừa tròn mười tám tuổi, nhưng tính tình biếng nhác không thích đọc sách, cả ngày chỉ ưa tìm hoa hỏi liễu, tên tuổi của các cô nương lầu xanh ở thành Đông Dương hắn còn nằm lòng hơn cả gia phả tổ tiên. Kì tả thừa tướng vốn định tập tước cho hắn một chức quan nào đó, nào ngờ hắn ngại chức vị gò bó, mới làm có một ngày đã vội treo ấn từ chức.
Kì tả thừa tướng vốn không thể để nghịch tử ở nhà chơi bời lêu lổng mãi được, đành phải lấy yêu thương làm đầu, mở cho hắn cái thanh lâu ở khu đông thành lấy tên Linh Vân các.
Không ngờ Kì công tử lại rất biết làm ăn, chỉ trong vài năm Linh Vân các đã trở thành nơi sang hèn cùng hưởng, chẳng cần biết anh là vương tôn công tử hay hạng khố rách áo ôm, chỉ cần có tiền muốn chiều kiểu gì cũng được. Hiện giờ, Linh Vân các đã là thanh lâu nổi danh nhất thành Đông Dương, còn Kì công tử thì sao, vừa được thỏa mãn thú vui vừa có sản nghiệp trong tay, đương nhiên là vô cùng hả hê rồi. Đương nhiên, chẳng mấy ai biết Kì công tử là ông chủ của Linh Vân các mà chỉ nghĩ đó là khách quen ở nơi này. Tuy năng lực kinh doanh cũng không tồi, song Kì tả thừa tướng cũng khó lòng chấp nhận nổi việc quý tử lại là một tên tú ông thượng hạng như vậy. Thế nên mỗi lần nhắc đến con trai, ông ta đều mở miệng nguyền rủa “thằng con bất tài ấy”.
Lại nói thêm, thằng con bất tài ấy ngày đêm ở rịt Linh Vân các, không thèm ghé về phủ đệ lấy một khắc. Kì tả thừa tướng tức giận chuyển hết yêu thương sang Kì tiểu thư.
Kì tiểu thư quả là không làm phụ thân thất vọng, giấc mộng làm rạng rỡ tổ tông của ông rốt cuộc cũng thành hiện thực nhờ Kì tiểu thư. Kì tiểu thư hiện đang là nữ quán tứ phẩm duy nhất của triều Ngụy.
Khuê phòng của Kì Sơ Thính tọa lạc ở hậu hoa viên, rường cột chạm trổ cảnh sắc bốn mùa vô cùng ưu nhã. Kì tả thừa tướng hết lòng yêu thương con gái, ngoài khuê phòng còn xếp đặt trọng binh canh gác, ngoại trừ ông ta và phu nhân ra, chỉ có một nha hoàn thân cận được tùy ý ra vào khuê phòng tiểu thư, những người khác sẽ bị chặn lại trong phạm vi mười trượng bên ngoài.
Trong khuê phòng của Kì Sơ Thính, đèn dầu leo lét soi tỏ bóng dáng một cô gái mảnh dẻ bên mép giường, lặng lẽ ngồi thêu hải đường. Lưu Huyên Nghệ mỉm cười, lim dim quan sát dung nhan xinh đẹp của nàng ta.
“Tề vương gia, sao lại nhìn ta như vậy?” Kì Sơ Thính hờn mát, liếc mắt đưa tình. Khuôn mặt tà mị của Lưu Huyên Nghệ bỗng chốc híp thành nụ cười dâm đãng.
“Sơ Thính, bản vương ngắm nhìn dung nhan nàng mà không khỏi nghĩ, có phải mỗi khi bản vương đeo mặt nạ giả trang thành nàng, nam nhân khác nhìn thấy cũng giống như bản vương lúc này, tim đập thình thịch, tay chân không yên?”
Kì Sơ Thính nghe vậy, mặt thoáng ửng hồng, “Tề vương gia nói bậy gì đấy, trong lòng ngài hồng nhan tri kỷ không ít, bên người còn có chính phi, trắc phi, ta thì có là gì?”
“Nàng là bảo bối của bản vương”. Lưu Huyên Nghệ đi tới, ghé sát bên tai nàng thấp giọng thì thầm. Nói xong, hắn kéo tay Kì Sơ Thính đặt lên ngực mình, “Nàng sờ xem, tim bản vương có phải vì nàng mà rộn ràng như trống trận không?”
Kì Sơ Thính xấu hổ không dám ngẩng đầu lên nhìn. “Vương gia mau buông tay, phụ thân ta sắp đến rồi đấy!”
Giọng nói của Lưu Huyên Nghệ bỗng chốc trở nên khàn khàn lạ lẫm. “Bản vương đã sớm bàn bạc chuyện này với thừa tướng rồi, ngày ta bước lên ngai vàng cũng là ngày phong Kì tiểu thư làm hoàng hậu. Nàng sớm muộn gì cũng là người của bản vương”. Hắn vừa nói vừa lần sờ vào ngực áo nàng.
Thân thể non tơ của Kì Sơ Thính run lên từng hồi, hơi thở dần trở nên nặng nề. “Tề vương phi đã sinh hạ vương tử cho vương gia, ngoài ra trong cung còn có Viên Diệc Ngọc con gái Viên nguyên soái, ngôi vị hoàng hậu làm gì đến lượt ta?”
“Sơ Thính, vương phi là do tiên hoàng tứ hôn cho ta, bản vương tôn kính nàng ấy nhưng không có chút yêu thương gì. Về phần Viên Diệc Ngọc, cô ta đã là nữ nhân của Lưu Huyên Thần, bản vương sao có thể ăn canh thừa uống nước cặn của kẻ khác chứ? Chỉ có Kì Sơ Thính nàng, cam nguyện vì bản vương náu mình trong khuê phòng chịu cảnh chăn côi gối chiếc, phụ thân nàng dốc lòng đi theo bản vương, lập mưu hiến kế, tận tâm tận lực, vì thế vị trí đứng đầu hậu cung đương nhiên phải thuộc về nàng”.
Hắn khua môi múa mép như thể đã được ngồi trên ngôi cửu ngũ từ lâu.
Kì Sơ Thính nghe cũng có lý, trong lòng vui mừng không sao tả xiết. Khi Lưu Huyên nghệ ôm nàng ta vào lòng, sờ soạng dưới váy, nàng ta ngoan ngoãn thuận theo, để mặc cho hắn làm càn.
Mỗi lần Lưu Huyên Nghệ cải trang thành Kì Sơ Thính, đều phải ghé đến mật đạo trong căn phòng này, thế nên hai người sớm đã rất quen mặt. Nhưng Kì Sơ Thính bình thường vốn hay ngượng ngùng trốn tránh hắn chứ không bạo dạn như hôm nay, dù sao cũng là nữ nhân có nhan sắc, Lưu Huyên Nghệ đương nhiên không muốn buông tha cơ hội tốt này.
Khi ngón tay thon dài vừa chạm đến váy lót của nàng, ngoài cửa có tiếng ho nhẹ, hắn hoảng hốt buông tay, quay lại vị trí ban đầu. Kì Sơ Thính cũng vội vàng chỉnh lại y phục đã phần nào xộc xệch.
Kì tả thừa tướng thong dong sải bước vào phòng, “Sơ Thính, vào phòng nghỉ ngơi đi, phụ thân và vương gia có chuyện cần bàn bạc”, ông ta nhẹ nhàng nhắc nhở con gái.
Kì Sơ Thính cầm lấy khung thêu, xấu hổ thỉnh an hai người kia rồi xoay người bước đi, không quên ném lại nụ cười tình tứ với Lưu Huyên Nghệ.
Kì tả thừa tướng nhận ra nụ cười ý tứ của tiểu nữ, mày rậm không khỏi chau lại.
Hai người ngồi uống trà cùng nhau, Kì thừa tướng chiêu một ngụm cho nhuận họng rồi hắng giọng mở lời, “Vương gia, Sơ Thính tính nết đơn thuần, không rõ lễ quy, xin vương gia thứ lỗi”.
Lưu Huyên Nghệ cũng là loại vô cùng khôn khéo, thoáng nghe đã hiểu ngụ ý trong lời Kì tả thừa tướng, “Tả thừa tướng, chẳng lẽ ông lo lắng bản vương sẽ nuốt lời với Kì tiểu thư?”
“Không phải, chỉ là phải giữ danh tiết trước khi xuất giá thì sau này mới được phu quân tôn trọng”. Kì tả thừa tướng chậm rãi giải thích.
Lưu Huyên Nghệ thầm đánh giá đối thủ rồi cười nụ cười đầy ý vị, “Hôm nay khẩu khí của Kì tả thừa tướng có phần nghiêm túc thái quá đấy. Trước kia, bản vương cũng từng nói cười với Kì tiểu thư mà có thấy Kì tả thừa tướng nhắc nhở gì đâu. Sơ Thính là hoàng hậu tương lai của bản vương, có động tý tay chân cũng chẳng ảnh hưởng gì!”
“Vương gia, lão thần không trách cứ vương gia, khi nào ngài nắm được hoàng vị thì toàn bộ mỹ nữ triều Ngụy đều sẽ xếp hàng cho vương gia lựa chọn. Nhưng hiện tại ngài vẫn nên lấy chính sự làm trọng”.
“Ừm!” Lưu Huyên Nghệ phủi phủi tay áo, vẻ mặt có chút miễn cưỡng không thoải mái, “Vân thái y được thả ra rồi?”
“Lão thần đã đả thông Dụ thái y, Vân thái y sẽ chẳng mảy may tổn hại đến một sợi tóc”. Kì tả thừa tướng nheo mắt hỏi, “Vương gia sao lại đột nhiên coi trọng một tiểu thái y như vậy, cô ta có ích lợi gì cho ngài?”
Lưu Huyên Nghệ che miệng ho khan, gượng gạo trả lời, “Lưu Huyên Thần hiện rất sủng ái cô ta, nếu mua chuộc được cô ta, việc hạ độc Lưu Huyên Thần chỉ là một sớm một chiều”.
“Nhưng trước đó vương gia đã sai người tiếp cận cô ta, cố ý ngụy tạo bằng chứng để hoàng thượng nảy sinh lòng ngờ, ra tay sát hại cô ta sao? Sau lần đến Tề phủ chẩn bệnh, những việc cô ta biết cũng không ít đâu”.
“Đúng thế, bản vương sai ông cứu cô ta, không phải sẽ làm hoàng thượng thêm nghi kị hay sao?”
“Lão thần không cho là vậy, cái chết của hoàng hậu vô cùng kỳ quặc, Dụ thái y mà chẩn ra kết quả xác thực thì cô ta sớm đã đầu lìa khỏi cổ rồi, như vậy không phải gọn gàng hơn sao? Bây giờ, cô ta lại bình yên vô sự, tiếp tục là mối họa ngầm cho chúng ta”.
Kì tả thừa tướng nhìn Lưu Huyên nghệ đầy dò hỏi.
“Cô ta có chút tác dụng với bản vương, hiện bản vương không muốn cô ta chết”. Ánh mắt Lưu Huyên Nghệ càng thêm tối đen, khẩu khí càng lúc càng thiếu kiên nhẫn.
Kì tả thừa tướng thở dài, “Vương gia, tiểu sắc ắt nên tình, đại sắc tất hại người, nếu để hỏng đại sự, vương gia ngài…”
“Thừa tướng gia, ông cho rằng bản vương là công tử quý phủ sao?” Lưu Huyên nghệ bực bội cắt lời, khoanh tay ngạo nghễ nhìn ông ta.
Kì tả thừa tướng vô cùng sửng sốt, cơ thịt trên mặt giần giật không yên. “Lão thần không dám. Lão thần chỉ nóng vội muốn vương gia sớm bước lên ngôi báu, để triều Ngụy thực sự quay về nhà họ Lưu”.
Lưu Huyên Nghệ chậm rãi xoay người, ánh mắt càng lúc càng tối lại. “Bản vương hiểu tấm lòng tả thừa tướng, ông cho là bản vương không sốt ruột hay sao? Nếu không bản vương việc gì phải bất chấp nguy hiểm, tối muộn như vậy còn ghé tới phủ thừa tướng làm gì? Ngày mai, ông hãy thượng tấu lên Lưu Huyên Thần rằng Kì Sơ Thính xin được tự do ra vào kho sách để tìm tài liệu giảng bài. Lần trước ta tới đó, bị quản sự ngăn lại không cho vào. Tiên hoàng vốn rất thích đọc sách, người còn có thói quen kẹp thư vào sách. Ta đã tìm rất nhiều nơi rồi những vẫn không thấy, giờ ngẫm lại mới thấy bức thư đó nhất định được kẹp trong một quyển sách tiên hoàng từng xem. Chỉ cần tìm được bức thư đó, bản vương sẽ đường hoàng bước lên hoàng vị mà không cần phải đổ mồ hôi sôi nước mắt, hao tâm tổn sức tìm kế”.
Kì tả thừa tướng trịnh trọng gật đầu, “Được, lão thần chắc chắn sẽ tìm ra cách để vương gia được tự do ra vào kho sách. Vương gia, lão thần nhiều chuyện muốn nói thêm một câu, vương gia vẫn nên giữ khoảng cách nhất định với Vân thái y, lão thần vẫn luôn cảm thấy cô ta là một ngọn lửa ngầm, nếu không cẩn thận, một ngày nào đó, chúng ta có muốn dập cũng không dập nổi”.
“Tả thừa tướng tuổi cao sức yếu, lá gan cũng nhỏ đi nhiều. Bản vương tất biết có chừng mực”. Lưu Huyên Nghệ cau mày, giọng điệu lạnh lùng như huyền băng ngàn năm.
Kì tả thừa tướng yên lặng quan sát Lưu Huyên Nghệ, trong mắt hiện ra một tia thất vọng, ông ta khẽ cắn môi, quay mặt nhìn ra bóng đêm đen kịt ngoài cửa sổ.
Vân Ánh Lục không hề hay biết mình lại được người khác kiêng nể như vậy, khi cô về tới phủ, mặt trời vừa mới xuống núi, ráng chiều đỏ rực phía tây, ngẩn ngơ nhìn ngắm hồi lâu, cô không khỏi nhớ tới ánh đuốc sáng bừng ở phòng giam phủ Nội vụ tối qua, tâm tư mù mịt rối ren.
Vân viên ngoại theo nghiệp buôn bán đã lâu nên rất an phận thủ thường. Vừa nghe tin con gái bị hoàng thượng bắt nhốt, hai vợ chồng tức thì hoảng hốt, chân tay luống cuống, ôm đầu khóc nức nở. Tiếp đó cầm ngân lượng đôn đáo hỏi thăm tin tức.
Bình thường bằng hữu đãi tiệc, chuyện vui gì cũng có mặt, nhưng nay vừa nghe tin Vân tiểu thư bị hoàng thượng giam cầm, người nào người nấy đều lắc đầu như trống bỏi, ra sức biện minh rằng không phải không muốn giúp, mà là năng lực có hạn.
Hai vợ chồng sốt ruột tới độ kêu trời trời chẳng thấu, kêu đất đất chẳng hay, không có cách nào khác, đành mặt dày chạy đến nhà Đỗ gia bên cạnh. Đỗ Tử Bân sắc mặt còn tiều tụy hơn hai người họ, nhưng vẫn cố gắng trấn tĩnh an ủi bọn họ vài câu rằng, bất kể tình hình có bi đát thế nào cũng sẽ cố hết sức nghĩ cách cứu Ánh Lục. Nhưng hiện tại chưa có kết quả nghiệm thi, đa sự lúc này sẽ là chữa lợn lành thành lợn què mất.
Hai người ngẫm lại thấy cũng có lý, thấp thỏm bất an gắng trải qua một đêm không ngủ. Trúc Thanh khóc lóc thảm thiết, quỳ gối trước mặt Bồ Tát nói sẽ không gây sự với tiểu thư nữa, chỉ cần tiểu thư còn sống thì muốn gả cho ai, nàng cũng đều đồng ý.
Vân Ánh Lục thật sự đã yên lành về phủ, không mất một sợi tóc, không thiếu một móng tay, sắc mặt còn an nhiên hơn cả bọn họ.
Trong Vân phủ, ai ai cũng vui mừng, bước qua chậu than, ăn tiết heo, xức hương thơm, dán bùa phù phép xả xui đủ cả. Lúc này vợ chồng Vân viên ngoại mới thở phào nhẹ nhõm, vui mừng hoan hỉ vây quanh con gái ăn bữa cơm đoàn viên.
Trúc Thanh bước trước bước sau quấn quýt không rời Vân Ánh Lục, luôn miệng kêu “tiểu thư, tiểu thư”, giọng ngọt hơn cả mía lùi.
Vân Ánh Lục nhíu mày, có chút không tiêu hóa nổi loại tình cảm tuồng chèo này. Cô vốn quen lạnh nhạt, không giỏi thể hiện bằng lời, đối với thứ tình cảm nồng đậm này, chỉ có thể thản nhiên mỉm cười cho qua chuyện.
Đương ăn tối thì Tần Luận chạy đến, hắn vừa mới nghe chuyện của Vân Ánh Lục xong, vội vàng chạy tới tìm. Áo bào bằng lụa xanh càng tôn thêm nét tuấn tú mi thanh mày kiếm.
Vân Ánh Lục lịch sự đón tiếp hắn, vợ chồng Vân viên ngoại lần trước đưa lời từ hôn, bị hắn nghiêm khắc cự tuyệt, nên cũng ít nhiều mất mặt. Hôm nay gặp lại, không biết nên xác định quan hệ với Tần Luận thế nào.
Bốn người ngồi trong phòng khách, không khí im lìm lắng động. Tần Luận vốn là cao thủ khuấy động không khí, mặc kệ ở chung với ai, hắn luôn có biện pháp để người ta phải mở miệng trò chuyện, nhưng hôm nay hắn có phần trầm mặc, ánh mắt sâu thẳm quấn quanh Vân Ánh Lục, không chịu rời đi.
Vân Ánh Lục từ xưa đến nay vốn là người giỏi làm hơn nói. Vợ chồng Vân viên ngoại cũng không biết nên mở lời thế nào cho phải.
Người này nhìn người kia, nhưng không có ai chịu mở lời. Vân Ánh Lục thấy bộ dạng quẫn bách của song thân, đành phải mở lời trước. “Phụ thân, mẫu thân, hai người về phòng nghỉ ngơi trước đi, để con nói chuyện với Tần công tử”.
Vợ chồng Vân viên ngoại như nhận được lệnh phóng thích, vội chào Tần Luận rồi rời khỏi phòng khách.
Vân Ánh Lục và Tần Luận ngồi cách mấy ghế, ở giữa còn có bàn bát tiên, khoảng cách rất an toàn. Tần Luận lúc này vẻ mặt đầy ưu tư, trong ánh mắt u sầu khó hiểu.
“Còn sợ không?” Tần Luận rốt cuộc cũng chịu mở miệng.
“Anh hỏi chuyện tôi ngồi tù á?”
Tần Luận gật đầu.
“Ngoại trừ rắn và chuột ra, những mặt khác đều tốt”. Vân Ánh Lục nhoẻn miệng cười.
Tần Luận nhếch khóe miệng, cố nặn ra nụ cười như có như không, “Có phải ta là vị hôn phu vô dụng không, khi không thể giúp được gì cho nàng?”
“Việc này sao tôi có thể trách anh được, đó là… chuyện ngoài ý muốn. Tôi chẳng phải đã yên bình trở về rồi sao?”
“Ánh Lục, sau này những chuyện ngoài ý muốn nói không chừng sẽ rất nhiều… rất nhiều…” Tần Luận đột nhiên đứng bật dậy, vọt tới cầm tay cô.
Mười ngón tay của hắn lạnh lẽo, run rẩy không ngừng.
“Ánh Lục, ta không muốn, chỉ là ta… không có cách nào…” Hắn đưa tay cô áp lên má mình, “Dù chỉ còn một phần nghìn cơ hội, ta cũng sẽ cố hết sức, nhưng ta thật sự… bất lực… Ánh Lục, nàng phải tin là ta yêu nàng, sẽ có một ngày ta mãi mãi ở bên nàng, không để nàng phải chịu cô đơn nữa”.
“Tần công tử, rốt cuộc anh muốn nói gì?” Vân Ánh Lục khó hiểu hỏi lại, “Không phải anh đang căng thẳng quá mức đó chứ? Tôi không sao, mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi”.
Tần Luận chậm rãi buông tay, bật cười chua chát, “Ánh Lục, nàng nghỉ ngơi đi, ta hồi phủ đây”. Hắn đứng dậy, bước ra cửa, bóng dáng mệt mỏi như thể đang phải gánh trên vai mười ngọn núi lớn.
Vân Ánh Lục ngẩn ngơ nhớ lại hôm gặp hắn ở lầu Tụ Hiền, ở Từ Ân tự, ở tiệm thuốc Tần thị, lúc ấy trông hắn thật anh dũng tuất dật, đường hoàng mà ngông cuồng, khiến lòng người tràn ngập ý vị ngưỡng mộ.
Không biết hắn đã gặp chuyện gì?
“Tần công tử, không phải anh đang gặp chuyện bất đắc chí gì chứ?” Cô lo lắng đuổi theo.
Tần Luận lắc đầu, hắn đưa tay vuốt ve mái tóc đen nhánh của cô, ánh mắt chân thành khôn xiết.
Dưới gối của Kì tả thừa tướng chỉ có một trai một gái. Kì công tử vừa tròn mười tám tuổi, nhưng tính tình biếng nhác không thích đọc sách, cả ngày chỉ ưa tìm hoa hỏi liễu, tên tuổi của các cô nương lầu xanh ở thành Đông Dương hắn còn nằm lòng hơn cả gia phả tổ tiên. Kì tả thừa tướng vốn định tập tước cho hắn một chức quan nào đó, nào ngờ hắn ngại chức vị gò bó, mới làm có một ngày đã vội treo ấn từ chức.
Kì tả thừa tướng vốn không thể để nghịch tử ở nhà chơi bời lêu lổng mãi được, đành phải lấy yêu thương làm đầu, mở cho hắn cái thanh lâu ở khu đông thành lấy tên Linh Vân các.
Không ngờ Kì công tử lại rất biết làm ăn, chỉ trong vài năm Linh Vân các đã trở thành nơi sang hèn cùng hưởng, chẳng cần biết anh là vương tôn công tử hay hạng khố rách áo ôm, chỉ cần có tiền muốn chiều kiểu gì cũng được. Hiện giờ, Linh Vân các đã là thanh lâu nổi danh nhất thành Đông Dương, còn Kì công tử thì sao, vừa được thỏa mãn thú vui vừa có sản nghiệp trong tay, đương nhiên là vô cùng hả hê rồi. Đương nhiên, chẳng mấy ai biết Kì công tử là ông chủ của Linh Vân các mà chỉ nghĩ đó là khách quen ở nơi này. Tuy năng lực kinh doanh cũng không tồi, song Kì tả thừa tướng cũng khó lòng chấp nhận nổi việc quý tử lại là một tên tú ông thượng hạng như vậy. Thế nên mỗi lần nhắc đến con trai, ông ta đều mở miệng nguyền rủa “thằng con bất tài ấy”.
Lại nói thêm, thằng con bất tài ấy ngày đêm ở rịt Linh Vân các, không thèm ghé về phủ đệ lấy một khắc. Kì tả thừa tướng tức giận chuyển hết yêu thương sang Kì tiểu thư.
Kì tiểu thư quả là không làm phụ thân thất vọng, giấc mộng làm rạng rỡ tổ tông của ông rốt cuộc cũng thành hiện thực nhờ Kì tiểu thư. Kì tiểu thư hiện đang là nữ quán tứ phẩm duy nhất của triều Ngụy.
Khuê phòng của Kì Sơ Thính tọa lạc ở hậu hoa viên, rường cột chạm trổ cảnh sắc bốn mùa vô cùng ưu nhã. Kì tả thừa tướng hết lòng yêu thương con gái, ngoài khuê phòng còn xếp đặt trọng binh canh gác, ngoại trừ ông ta và phu nhân ra, chỉ có một nha hoàn thân cận được tùy ý ra vào khuê phòng tiểu thư, những người khác sẽ bị chặn lại trong phạm vi mười trượng bên ngoài.
Trong khuê phòng của Kì Sơ Thính, đèn dầu leo lét soi tỏ bóng dáng một cô gái mảnh dẻ bên mép giường, lặng lẽ ngồi thêu hải đường. Lưu Huyên Nghệ mỉm cười, lim dim quan sát dung nhan xinh đẹp của nàng ta.
“Tề vương gia, sao lại nhìn ta như vậy?” Kì Sơ Thính hờn mát, liếc mắt đưa tình. Khuôn mặt tà mị của Lưu Huyên Nghệ bỗng chốc híp thành nụ cười dâm đãng.
“Sơ Thính, bản vương ngắm nhìn dung nhan nàng mà không khỏi nghĩ, có phải mỗi khi bản vương đeo mặt nạ giả trang thành nàng, nam nhân khác nhìn thấy cũng giống như bản vương lúc này, tim đập thình thịch, tay chân không yên?”
Kì Sơ Thính nghe vậy, mặt thoáng ửng hồng, “Tề vương gia nói bậy gì đấy, trong lòng ngài hồng nhan tri kỷ không ít, bên người còn có chính phi, trắc phi, ta thì có là gì?”
“Nàng là bảo bối của bản vương”. Lưu Huyên Nghệ đi tới, ghé sát bên tai nàng thấp giọng thì thầm. Nói xong, hắn kéo tay Kì Sơ Thính đặt lên ngực mình, “Nàng sờ xem, tim bản vương có phải vì nàng mà rộn ràng như trống trận không?”
Kì Sơ Thính xấu hổ không dám ngẩng đầu lên nhìn. “Vương gia mau buông tay, phụ thân ta sắp đến rồi đấy!”
Giọng nói của Lưu Huyên Nghệ bỗng chốc trở nên khàn khàn lạ lẫm. “Bản vương đã sớm bàn bạc chuyện này với thừa tướng rồi, ngày ta bước lên ngai vàng cũng là ngày phong Kì tiểu thư làm hoàng hậu. Nàng sớm muộn gì cũng là người của bản vương”. Hắn vừa nói vừa lần sờ vào ngực áo nàng.
Thân thể non tơ của Kì Sơ Thính run lên từng hồi, hơi thở dần trở nên nặng nề. “Tề vương phi đã sinh hạ vương tử cho vương gia, ngoài ra trong cung còn có Viên Diệc Ngọc con gái Viên nguyên soái, ngôi vị hoàng hậu làm gì đến lượt ta?”
“Sơ Thính, vương phi là do tiên hoàng tứ hôn cho ta, bản vương tôn kính nàng ấy nhưng không có chút yêu thương gì. Về phần Viên Diệc Ngọc, cô ta đã là nữ nhân của Lưu Huyên Thần, bản vương sao có thể ăn canh thừa uống nước cặn của kẻ khác chứ? Chỉ có Kì Sơ Thính nàng, cam nguyện vì bản vương náu mình trong khuê phòng chịu cảnh chăn côi gối chiếc, phụ thân nàng dốc lòng đi theo bản vương, lập mưu hiến kế, tận tâm tận lực, vì thế vị trí đứng đầu hậu cung đương nhiên phải thuộc về nàng”.
Hắn khua môi múa mép như thể đã được ngồi trên ngôi cửu ngũ từ lâu.
Kì Sơ Thính nghe cũng có lý, trong lòng vui mừng không sao tả xiết. Khi Lưu Huyên nghệ ôm nàng ta vào lòng, sờ soạng dưới váy, nàng ta ngoan ngoãn thuận theo, để mặc cho hắn làm càn.
Mỗi lần Lưu Huyên Nghệ cải trang thành Kì Sơ Thính, đều phải ghé đến mật đạo trong căn phòng này, thế nên hai người sớm đã rất quen mặt. Nhưng Kì Sơ Thính bình thường vốn hay ngượng ngùng trốn tránh hắn chứ không bạo dạn như hôm nay, dù sao cũng là nữ nhân có nhan sắc, Lưu Huyên Nghệ đương nhiên không muốn buông tha cơ hội tốt này.
Khi ngón tay thon dài vừa chạm đến váy lót của nàng, ngoài cửa có tiếng ho nhẹ, hắn hoảng hốt buông tay, quay lại vị trí ban đầu. Kì Sơ Thính cũng vội vàng chỉnh lại y phục đã phần nào xộc xệch.
Kì tả thừa tướng thong dong sải bước vào phòng, “Sơ Thính, vào phòng nghỉ ngơi đi, phụ thân và vương gia có chuyện cần bàn bạc”, ông ta nhẹ nhàng nhắc nhở con gái.
Kì Sơ Thính cầm lấy khung thêu, xấu hổ thỉnh an hai người kia rồi xoay người bước đi, không quên ném lại nụ cười tình tứ với Lưu Huyên Nghệ.
Kì tả thừa tướng nhận ra nụ cười ý tứ của tiểu nữ, mày rậm không khỏi chau lại.
Hai người ngồi uống trà cùng nhau, Kì thừa tướng chiêu một ngụm cho nhuận họng rồi hắng giọng mở lời, “Vương gia, Sơ Thính tính nết đơn thuần, không rõ lễ quy, xin vương gia thứ lỗi”.
Lưu Huyên Nghệ cũng là loại vô cùng khôn khéo, thoáng nghe đã hiểu ngụ ý trong lời Kì tả thừa tướng, “Tả thừa tướng, chẳng lẽ ông lo lắng bản vương sẽ nuốt lời với Kì tiểu thư?”
“Không phải, chỉ là phải giữ danh tiết trước khi xuất giá thì sau này mới được phu quân tôn trọng”. Kì tả thừa tướng chậm rãi giải thích.
Lưu Huyên Nghệ thầm đánh giá đối thủ rồi cười nụ cười đầy ý vị, “Hôm nay khẩu khí của Kì tả thừa tướng có phần nghiêm túc thái quá đấy. Trước kia, bản vương cũng từng nói cười với Kì tiểu thư mà có thấy Kì tả thừa tướng nhắc nhở gì đâu. Sơ Thính là hoàng hậu tương lai của bản vương, có động tý tay chân cũng chẳng ảnh hưởng gì!”
“Vương gia, lão thần không trách cứ vương gia, khi nào ngài nắm được hoàng vị thì toàn bộ mỹ nữ triều Ngụy đều sẽ xếp hàng cho vương gia lựa chọn. Nhưng hiện tại ngài vẫn nên lấy chính sự làm trọng”.
“Ừm!” Lưu Huyên Nghệ phủi phủi tay áo, vẻ mặt có chút miễn cưỡng không thoải mái, “Vân thái y được thả ra rồi?”
“Lão thần đã đả thông Dụ thái y, Vân thái y sẽ chẳng mảy may tổn hại đến một sợi tóc”. Kì tả thừa tướng nheo mắt hỏi, “Vương gia sao lại đột nhiên coi trọng một tiểu thái y như vậy, cô ta có ích lợi gì cho ngài?”
Lưu Huyên Nghệ che miệng ho khan, gượng gạo trả lời, “Lưu Huyên Thần hiện rất sủng ái cô ta, nếu mua chuộc được cô ta, việc hạ độc Lưu Huyên Thần chỉ là một sớm một chiều”.
“Nhưng trước đó vương gia đã sai người tiếp cận cô ta, cố ý ngụy tạo bằng chứng để hoàng thượng nảy sinh lòng ngờ, ra tay sát hại cô ta sao? Sau lần đến Tề phủ chẩn bệnh, những việc cô ta biết cũng không ít đâu”.
“Đúng thế, bản vương sai ông cứu cô ta, không phải sẽ làm hoàng thượng thêm nghi kị hay sao?”
“Lão thần không cho là vậy, cái chết của hoàng hậu vô cùng kỳ quặc, Dụ thái y mà chẩn ra kết quả xác thực thì cô ta sớm đã đầu lìa khỏi cổ rồi, như vậy không phải gọn gàng hơn sao? Bây giờ, cô ta lại bình yên vô sự, tiếp tục là mối họa ngầm cho chúng ta”.
Kì tả thừa tướng nhìn Lưu Huyên nghệ đầy dò hỏi.
“Cô ta có chút tác dụng với bản vương, hiện bản vương không muốn cô ta chết”. Ánh mắt Lưu Huyên Nghệ càng thêm tối đen, khẩu khí càng lúc càng thiếu kiên nhẫn.
Kì tả thừa tướng thở dài, “Vương gia, tiểu sắc ắt nên tình, đại sắc tất hại người, nếu để hỏng đại sự, vương gia ngài…”
“Thừa tướng gia, ông cho rằng bản vương là công tử quý phủ sao?” Lưu Huyên nghệ bực bội cắt lời, khoanh tay ngạo nghễ nhìn ông ta.
Kì tả thừa tướng vô cùng sửng sốt, cơ thịt trên mặt giần giật không yên. “Lão thần không dám. Lão thần chỉ nóng vội muốn vương gia sớm bước lên ngôi báu, để triều Ngụy thực sự quay về nhà họ Lưu”.
Lưu Huyên Nghệ chậm rãi xoay người, ánh mắt càng lúc càng tối lại. “Bản vương hiểu tấm lòng tả thừa tướng, ông cho là bản vương không sốt ruột hay sao? Nếu không bản vương việc gì phải bất chấp nguy hiểm, tối muộn như vậy còn ghé tới phủ thừa tướng làm gì? Ngày mai, ông hãy thượng tấu lên Lưu Huyên Thần rằng Kì Sơ Thính xin được tự do ra vào kho sách để tìm tài liệu giảng bài. Lần trước ta tới đó, bị quản sự ngăn lại không cho vào. Tiên hoàng vốn rất thích đọc sách, người còn có thói quen kẹp thư vào sách. Ta đã tìm rất nhiều nơi rồi những vẫn không thấy, giờ ngẫm lại mới thấy bức thư đó nhất định được kẹp trong một quyển sách tiên hoàng từng xem. Chỉ cần tìm được bức thư đó, bản vương sẽ đường hoàng bước lên hoàng vị mà không cần phải đổ mồ hôi sôi nước mắt, hao tâm tổn sức tìm kế”.
Kì tả thừa tướng trịnh trọng gật đầu, “Được, lão thần chắc chắn sẽ tìm ra cách để vương gia được tự do ra vào kho sách. Vương gia, lão thần nhiều chuyện muốn nói thêm một câu, vương gia vẫn nên giữ khoảng cách nhất định với Vân thái y, lão thần vẫn luôn cảm thấy cô ta là một ngọn lửa ngầm, nếu không cẩn thận, một ngày nào đó, chúng ta có muốn dập cũng không dập nổi”.
“Tả thừa tướng tuổi cao sức yếu, lá gan cũng nhỏ đi nhiều. Bản vương tất biết có chừng mực”. Lưu Huyên Nghệ cau mày, giọng điệu lạnh lùng như huyền băng ngàn năm.
Kì tả thừa tướng yên lặng quan sát Lưu Huyên Nghệ, trong mắt hiện ra một tia thất vọng, ông ta khẽ cắn môi, quay mặt nhìn ra bóng đêm đen kịt ngoài cửa sổ.
Vân Ánh Lục không hề hay biết mình lại được người khác kiêng nể như vậy, khi cô về tới phủ, mặt trời vừa mới xuống núi, ráng chiều đỏ rực phía tây, ngẩn ngơ nhìn ngắm hồi lâu, cô không khỏi nhớ tới ánh đuốc sáng bừng ở phòng giam phủ Nội vụ tối qua, tâm tư mù mịt rối ren.
Vân viên ngoại theo nghiệp buôn bán đã lâu nên rất an phận thủ thường. Vừa nghe tin con gái bị hoàng thượng bắt nhốt, hai vợ chồng tức thì hoảng hốt, chân tay luống cuống, ôm đầu khóc nức nở. Tiếp đó cầm ngân lượng đôn đáo hỏi thăm tin tức.
Bình thường bằng hữu đãi tiệc, chuyện vui gì cũng có mặt, nhưng nay vừa nghe tin Vân tiểu thư bị hoàng thượng giam cầm, người nào người nấy đều lắc đầu như trống bỏi, ra sức biện minh rằng không phải không muốn giúp, mà là năng lực có hạn.
Hai vợ chồng sốt ruột tới độ kêu trời trời chẳng thấu, kêu đất đất chẳng hay, không có cách nào khác, đành mặt dày chạy đến nhà Đỗ gia bên cạnh. Đỗ Tử Bân sắc mặt còn tiều tụy hơn hai người họ, nhưng vẫn cố gắng trấn tĩnh an ủi bọn họ vài câu rằng, bất kể tình hình có bi đát thế nào cũng sẽ cố hết sức nghĩ cách cứu Ánh Lục. Nhưng hiện tại chưa có kết quả nghiệm thi, đa sự lúc này sẽ là chữa lợn lành thành lợn què mất.
Hai người ngẫm lại thấy cũng có lý, thấp thỏm bất an gắng trải qua một đêm không ngủ. Trúc Thanh khóc lóc thảm thiết, quỳ gối trước mặt Bồ Tát nói sẽ không gây sự với tiểu thư nữa, chỉ cần tiểu thư còn sống thì muốn gả cho ai, nàng cũng đều đồng ý.
Vân Ánh Lục thật sự đã yên lành về phủ, không mất một sợi tóc, không thiếu một móng tay, sắc mặt còn an nhiên hơn cả bọn họ.
Trong Vân phủ, ai ai cũng vui mừng, bước qua chậu than, ăn tiết heo, xức hương thơm, dán bùa phù phép xả xui đủ cả. Lúc này vợ chồng Vân viên ngoại mới thở phào nhẹ nhõm, vui mừng hoan hỉ vây quanh con gái ăn bữa cơm đoàn viên.
Trúc Thanh bước trước bước sau quấn quýt không rời Vân Ánh Lục, luôn miệng kêu “tiểu thư, tiểu thư”, giọng ngọt hơn cả mía lùi.
Vân Ánh Lục nhíu mày, có chút không tiêu hóa nổi loại tình cảm tuồng chèo này. Cô vốn quen lạnh nhạt, không giỏi thể hiện bằng lời, đối với thứ tình cảm nồng đậm này, chỉ có thể thản nhiên mỉm cười cho qua chuyện.
Đương ăn tối thì Tần Luận chạy đến, hắn vừa mới nghe chuyện của Vân Ánh Lục xong, vội vàng chạy tới tìm. Áo bào bằng lụa xanh càng tôn thêm nét tuấn tú mi thanh mày kiếm.
Vân Ánh Lục lịch sự đón tiếp hắn, vợ chồng Vân viên ngoại lần trước đưa lời từ hôn, bị hắn nghiêm khắc cự tuyệt, nên cũng ít nhiều mất mặt. Hôm nay gặp lại, không biết nên xác định quan hệ với Tần Luận thế nào.
Bốn người ngồi trong phòng khách, không khí im lìm lắng động. Tần Luận vốn là cao thủ khuấy động không khí, mặc kệ ở chung với ai, hắn luôn có biện pháp để người ta phải mở miệng trò chuyện, nhưng hôm nay hắn có phần trầm mặc, ánh mắt sâu thẳm quấn quanh Vân Ánh Lục, không chịu rời đi.
Vân Ánh Lục từ xưa đến nay vốn là người giỏi làm hơn nói. Vợ chồng Vân viên ngoại cũng không biết nên mở lời thế nào cho phải.
Người này nhìn người kia, nhưng không có ai chịu mở lời. Vân Ánh Lục thấy bộ dạng quẫn bách của song thân, đành phải mở lời trước. “Phụ thân, mẫu thân, hai người về phòng nghỉ ngơi trước đi, để con nói chuyện với Tần công tử”.
Vợ chồng Vân viên ngoại như nhận được lệnh phóng thích, vội chào Tần Luận rồi rời khỏi phòng khách.
Vân Ánh Lục và Tần Luận ngồi cách mấy ghế, ở giữa còn có bàn bát tiên, khoảng cách rất an toàn. Tần Luận lúc này vẻ mặt đầy ưu tư, trong ánh mắt u sầu khó hiểu.
“Còn sợ không?” Tần Luận rốt cuộc cũng chịu mở miệng.
“Anh hỏi chuyện tôi ngồi tù á?”
Tần Luận gật đầu.
“Ngoại trừ rắn và chuột ra, những mặt khác đều tốt”. Vân Ánh Lục nhoẻn miệng cười.
Tần Luận nhếch khóe miệng, cố nặn ra nụ cười như có như không, “Có phải ta là vị hôn phu vô dụng không, khi không thể giúp được gì cho nàng?”
“Việc này sao tôi có thể trách anh được, đó là… chuyện ngoài ý muốn. Tôi chẳng phải đã yên bình trở về rồi sao?”
“Ánh Lục, sau này những chuyện ngoài ý muốn nói không chừng sẽ rất nhiều… rất nhiều…” Tần Luận đột nhiên đứng bật dậy, vọt tới cầm tay cô.
Mười ngón tay của hắn lạnh lẽo, run rẩy không ngừng.
“Ánh Lục, ta không muốn, chỉ là ta… không có cách nào…” Hắn đưa tay cô áp lên má mình, “Dù chỉ còn một phần nghìn cơ hội, ta cũng sẽ cố hết sức, nhưng ta thật sự… bất lực… Ánh Lục, nàng phải tin là ta yêu nàng, sẽ có một ngày ta mãi mãi ở bên nàng, không để nàng phải chịu cô đơn nữa”.
“Tần công tử, rốt cuộc anh muốn nói gì?” Vân Ánh Lục khó hiểu hỏi lại, “Không phải anh đang căng thẳng quá mức đó chứ? Tôi không sao, mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi”.
Tần Luận chậm rãi buông tay, bật cười chua chát, “Ánh Lục, nàng nghỉ ngơi đi, ta hồi phủ đây”. Hắn đứng dậy, bước ra cửa, bóng dáng mệt mỏi như thể đang phải gánh trên vai mười ngọn núi lớn.
Vân Ánh Lục ngẩn ngơ nhớ lại hôm gặp hắn ở lầu Tụ Hiền, ở Từ Ân tự, ở tiệm thuốc Tần thị, lúc ấy trông hắn thật anh dũng tuất dật, đường hoàng mà ngông cuồng, khiến lòng người tràn ngập ý vị ngưỡng mộ.
Không biết hắn đã gặp chuyện gì?
“Tần công tử, không phải anh đang gặp chuyện bất đắc chí gì chứ?” Cô lo lắng đuổi theo.
Tần Luận lắc đầu, hắn đưa tay vuốt ve mái tóc đen nhánh của cô, ánh mắt chân thành khôn xiết.