Hai người đã cởi áo ngoài đi nằm, cô nép mình vào lòng hắn, lắng nghe nhịp tim đập dồn dập và hơi thở gấp gáp của hắn.
“Huyên Thần, em đã nói tối nay sẽ ở lại Tần phủ, chàng còn tới đón em làm gì chứ?” Cô âu yếm hỏi.
Lưu Huyên Thần vuốt tóc cô, giọng tỏ vẻ nghiêm nghị “Ta đâu thể độ lượng đến mức mới ngày thứ hai tân hôn đã để cho hoàng hậu của mình ở cùng người đàn ông khác dưới một mái nhà, lại còn ôm ôm ấp ấp nhau nữa. Không được, dù bận rộn thế nào ta cũng phải lôi hoàng hậu hồi cung dạy dỗ một trận.”
Vân Ánh Lục phì cười, xoay người nũng nịu. “Chàng thật nhỏ mọn!” Cô biết Lưu Huyên Thần lo lắng không kém gì mình bèn ôm chặt lấy hắn thì thầm. “Huyên Thần, em chỉ làm công việc của thầy thuốc thôi!”
“May mà nàng là thầy thuốc nếu không đã bị giam vào lãnh cung rồi!” Hắn vờ doạ nạt nhưng lại khiến cô bật cười sảng khoái.
Ngoài miệng thì nói coi việc phẫu thuật này là chuyện đơn giản để nàng không phải chịu thêm áp lực, nhưng trong lòng sao hắn lại không lo lắng cho được? Một đêm dài đằng đẵng này, hắn không nỡ để nàng một mình ở đó chờ tới hừng đông. Không có cách gì chia sẻ với nàng được, hắn chỉ có thể ôm nàng thật chặt để tiếp thêm sức mạnh cho nàng mà thôi.
Nhận thấy bàn tay hắn không yên phận dưới chăn, cô đỏ mặt ngăn lại. “Huyên Thần, đêm nay không được. Cuộc phẫu thuật ngày mai có thể phải mất tới bốn năm canh giờ, em phải giữ sức nếu không sẽ không chống đỡ nổi”.
Tay Lưu Huyên Thần ngừng tay, ngạc nhiên hỏi. “Lâu như vậy sao?” Hắn biết lần phẫu thuật này rất khó khăn, nhưng không ngờ lại kéo dài như vậy.
Vân Ánh Lục nhổm người dậy, giảng giải. “Đúng vậy, hiện tại không có máy móc để nội soi các cơ quan nội tạng nên sẽ khá rắc rối phức tạp.” Nhìn thấy lo lắng trong mắt hắn, cô lại mỉm cười trấn an. “Huyên Thần, phẫu thuật là phương pháp Tây y. Trước kia chuyên ngành của em là Tây y, Đông y chỉ là do yêu thích mà tìm hiểu thêm thôi, chàng đừng lo”.
Hắn im lặng, rướn người kéo màn xuống, thổi tắt đèn rồi dịu dàng ôm cô vào lòng.
“Uyển Bạch, sau khi phẫu thuật xong, hãy kể lại từng chuyện trước kia của nàng cho ta nghe. Đây là ý chỉ, không được kháng lệnh”.
Trong bóng tối, Vân Ánh Lục nũng nịu đáp, “Thần… thần thiếp tuân chỉ.”
Nàng kỳ lạ đến nỗi khiến hắn luôn háo hức khám phá. Càng khám phá trái tim hắn càng rung động mãnh liệt, đây là cảm giác từ trước tới giờ hắn chưa từng có.
Quá khứ của nàng như thế nào không quan trọng. Nhưng giờ nàng là một nửa của hắn nên vẫn cần phải biết một cách rõ ràng.
“Nếu không muốn nói thì nàng không cần miễn cưỡng đâu”. Hắn âu yếm vỗ về nàng.
Tia nắng đầu tiên của ngày mới vừa chiếu qua khe cửa, Vân Ánh Lục trở người tỉnh dậy đã thấy Lưu Huyên Thần đang ngồi phê duyệt tấu chương tự bao giờ.
Cô vén màn định bước xuống long sàng, nhưng Lưu Huyên Thần đã vội đi tới.
“Nàng dậy rồi à? Nhìn nàng ngủ ngon quá nên ta không nỡ đánh thức, đồ điểm tâm và trà đã chuẩn bị sẵn, xe ngựa cũng đã chờ ngoài điện, nàng ăn chút gì rồi rồi đội thị vệ sẽ đưa nàng xuất cung. Đến tối ta sẽ tới đón nàng”.
“Vâng!” Vân Ánh Lục bối rối, toan người muốn đi giầy, Lưu Huyên Thần nhanh tay nắm lấy đôi chân nhỏ nhắn mang giày vào cho cô khiến Vân Ánh Lục đỏ mặt, ấp úng, “Huyên Thần, em tự làm được”.
“Để ta, nàng phải giữ sức”. Hắn thản nhiên nói, rồi lại lấy áo khoác cho cô.
Đàn ông ở thế kỷ hai mươi mốt cởi áo khoác cho phụ nữ đã được coi là văn minh lịch sự còn đi giày cho phụ nữ là hành động hiếm gặp, huống chi đây lại là triều Ngụy cách hơn một ngàn năm trước, hơn nữa hắn còn là đế vương cao cao tại thượng. Điều đó đủ cho thấy hắn yêu thương, quý trọng cô tới mức nào. Vân Ánh Lục ngỡ ngàng đón nhận tình cảm hiếm thấy của hắn.
“Huyên Thần, thiếp yêu chàng!” Cô khe khẽ thốt lên.
“Uyển Bạch, muốn yêu thì phải yêu lâu một chút, đừng bỏ dở giữa chừng.” Hắn hôn cô thật sâu như thể muốn xuyên qua da thịt xương cốt, mãnh liệt tới độ dù đao kiếm sắc bén nhất cũng không thể chia lìa.
“Huyên Thần, chuyện hôm nay em sẽ cố hết sức mình, cho dù kết quả có như thế nào cũng xin chàng đừng can thiệp vào, được không?” Cô không muốn vì mình mà hắn bị đại phu khắp thiên hạ chỉ trích.
Nàng quả là thông minh! Lưu Huyên Thần mỉm cười thản nhiên đáp. “Ta nào phải người nhiều chuyện, cũng không rảnh mà nhúng tay vào, hơn nữa ta tuyệt đối tin tưởng y thuật của nàng. Được rồi, nàng dùng điểm tâm đi rồi mau xuất cung, đừng để người ta nghĩ rằng nàng sợ quá mà bỏ trốn”.
“Em không thèm trốn đâu!” Cô lườm dài rồi vùi đầu vào cổ hắn thì thầm, “Huyên Thần có chàng ủng hộ cuộc phẫu thuật này nhất định sẽ thành công”.
“Đương nhiên!” Lưu Huyên Thần nhướng mày, “Hoàng hậu của ta đâu phải là người bình thường. Nàng rốt cuộc là tiên hay là yêu?”
“Là đao phủ!” Cô cười, giả làm động tác mổ bụng.
“Vậy thì là đao phủ mà ta yêu”. Hắn gượng cười nén nỗi lo lắng tràn đầy trong ánh mắt.
Ngày mười hai, sắc trời ảm đạm không gợn một bóng mây, cây cối đứng lặng, nước sông cũng đờ đẫn quên dòng chảy.
Bầu không khí trong Tần phủ căng thẳng tột độ, kẻ ra người vào hết sức khẽ khàng. Đám đông bên ngoài cũng nín thở chờ đợi.
Vân Ánh Lục đã thay y bào, tóc búi gọn trong mũ trùm đầu, khẩu trang cũng đeo sẵn. Bộ đồ phẫu thuật này cô đã sai Trúc Thanh đem mẫu đặt may. Người thợ may lúc ấy cầm mẫu lật lên lật xuống rồi tò mò hỏi Trúc Thanh có phải y phục tang lễ không? Trúc Thanh vì chuyện này tức giận mặt mày đỏ bừng, liên tục nạt nộ phỉ phui cái mồm.
Trúc Thanh và Tiểu Đức Tử cũng mặc đồ giống hệt Vân Ánh Lục, ba người cùng bước vào phòng phẫu thuật. Trong phòng mùi ngải và giấm trắng hãy còn phảng phất. Vu sĩ Bắc triều mặc trang phục kỳ quái, tay cầm cây phất trần, ngồi sẵn trong phòng. Y nhắm chặt mắt, người co rúm, miệng thì thào không biết đang niệm cái gì. Lồng nhím cũng được mang vào, con nhím nhỏ đang rất hoảng sợ, đảo mắt không ngừng.
Vân Ánh Lục sợ rằng nếu không đủ ánh sáng sẽ ảnh hưởng tới cuộc phẫu thuật nên đã chọn gian phòng thông thoáng nhất trên lầu để làm phẫu thuật. Cho dù vậy, cô vẫn sai người thắp thêm mấy ngọn đèn lớn xung quanh căn phòng.
Không có găng tay cao su, Vân Ánh Lục đành phải ngâm tay trong rượu cho tới khi các đầu ngón tay bị sun cả lại mới nhấc tay ra.
Trúc Thanh và Tiểu Đức Tử căng thẳng đứng sau cô.
“Anh có sợ không?” Vân Ánh Lục cười hỏi Tần Luận, rồi tất tự nhiên cởi áo của hắn ra, Trúc Thanh thẹn thùng quay mặt sang chỗ khác.
“Có lẽ đây là lần đầu tiên ta ở trần giữa thanh thiên bạch nhật thế này”. Tần Luận nhếch môi tự giễu. Để tiện cho việc phẫu thuật nên hắn chỉ khoác ngoài chiếc áo rộng thùng thình, bên trong không mặc thêm gì.
“Giờ mạng anh còn khó giữ nên mọi lễ nghi phiền phức tạm thời bỏ qua đi”. Vân Ánh Lục bình tĩnh cởi bỏ đai lưng áo Tần Luận để lộ ra bộ ngực gầy gò của hắn.
Tiểu Đức Tử xấu hổ lúng túng.
Vân Ánh Lục sờ nắn bụng Tần Luận một hồi, ngón tay dừng lại chỗ gồ lên, cô cảm thấy xà cổ hơi phập phồng.
Vân Ánh Lục ổn định lại tâm trí, quay đầu lại nghiêm khắc nhắc nhở, “Tiểu Đức Tử, tập trung vào”. Nghe Vân Ánh Lục nhắc nhở. Tiểu Đức Tử vội đứng thẳng người lên nhìn cô.
“Đưa cho tôi nhựa chỉ huyết thảo”. Vân Ánh Lục đưa tay về phía Tiểu Đức Tử.
Tiểu Đức Tử nhanh nhẹn đưa cái chai nhựa chỉ huyết thảo tới, cô nhấp một chút rồi vẽ một vòng tròn quanh xà cổ. Xà cổ đột nhiên động đậy, Tần Luận sợ cứng cả người, trái tim Vân Ánh Lục muốn vọt ra ngoài lồng ngực, nhưng xà cổ chỉ trở mình lại ngủ tiếp.
“Tiếp tục đọc thần chú, không được phép dừng lại.” Vân Ánh Lục quay đầu nói với vu sĩ đang ngồi ở góc phòng.
Vu sĩ gật đầu nhưng không dám ngẩng lên, miệng không ngừng thì thào làm phép.
“Tiểu Đức Tử, chuẩn bị dao, lửa, đun hồ ma tán”. Vân Ánh Lục bình tĩnh chỉ đạo. Dù sao Tiểu Đức Tử cũng là nam nhi hẳn sẽ can đảm hơn Trúc Thanh nên cô chỉ coi Trúc Thanh là trợ thủ dự bị.
Tần Luận vẫn nhìn Vân Ánh Lục không chớp mắt, chỉ lát sau, Tiểu Đức Tử bưng một bát hồ ma tán lên, Vân Ánh Lục nhận lấy bát thuốc, đỡ Tần Luận dậy.
“Ánh Lục”, Tần Luận đột nhiên cầm lấy tay cô, “Ánh Lục, Ánh Lục…” Hắn không nói gì thêm, chỉ luôn miệng gọi tên cô.
Mọi điều muốn nói đều ở trong hai Từ Ânày.
“Em biết, kiếp sau nhất định sẽ đáp lại tình cảm của anh, không để anh một mình cô đơn nữa”. Cô cười dịu dàng, biết hắn muốn nghe lời hứa hẹn.
“Được!” Tần Luận vui vẻ nhận lấy bát hồ ma tán, uống một hơi cạn sạch.
Chất lỏng nóng rực vừa chảy xuống cổ họng, cảm giác ấm áp lập tức tràn đầy bụng hắn, Tần Luận nằm xuống, bắt đầu cảm thấy thần trí mơ màng.
Vân Ánh Lục quay đầu nhận con dao Tiểu Đức Tử chuyển tới, con dao dài nhỏ, lưỡi sắc bén, loé lên một tia sắc lạnh.
Tần Luận bắt đầu thấy mông lung rồi đột nhiên bóng tối chậm chạp bao phủ hắn, hắn muốn gọi tên cô, nhưng không thể cất lời.
Vừa thấy Tần Luận hôn mê, Vân Ánh Lục liền bảo Tiểu Đức Tử dùng dây thừng buộc tay chân hắn lại, phòng khi trong lúc phẫu thuật hắn lại cựa người cử động.
Cô mở rộng vạt áo, rồi dùng ma phí tán vẽ một vòng tròn thứ hai bao quanh vòng tròn nhựa chỉ huyết thảo vừa bôi.
Sau đó cô đưa dao theo theo vòng tròn vừa vẽ, Tần Luận theo phản xạ hơi co mình lại. Tiểu Đức Tử sợ hãi nhắm tịt mắt, không dám nhìn. Vu sĩ vừa ngẩng đầu lên đã thấy máu trào ra như suối khiến y sợ tới ngây người.
Vân Ánh Lục bình tĩnh ra lệnh, “Kẹp”.
Tiểu Đức Tử đầu đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch, cố hé mắt sờ soạng lấy ra cái kẹp cầm máu từ trong hòm thuốc, vừa xoay người lại nhìn thấy Tần Luận nhuộm đỏ máu tươi, hắn choáng váng ngã ngất ra sau, làm chiếc kẹp cầm máu văng vào góc tường.
“Trúc Thanh, kẹp!” Vân Ánh Lục, quát lớn. “Cắn răng chịu đựng, không được ngất”.
Mặt Trúc Thanh cũng trắng bệch như tuyết, nàng run rẩy tìm thanh kẹp khác rồi nén cảm giác buồn nôn, lấy hết can đảm đi tới đưa cho Vân Ánh Lục.
Vân Ánh Lục kẹp chặt động mạch, máu lập tức ngưng lại. Tiếp tục mở rộng khoang bụng Tần Luận, cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm, quả không ngoài dự liệu, xà cổ nằm trong đại tràng. Nhưng đồng thời cô cũng không nén nổ tiếng thở dài xót xa.
Xà cổ nằm trong bụng quá lâu, kịch độc đã lan khắp lục phủ ngũ tạng, khiến các cơ quan nội tạng đều nhuốm màu xanh đen, đại tràng là nơi nhiễm độc nghiêm trọng nhất, e rằng phải cắt bỏ một phần. Dù phẫu thuật thành công thì cũng phải mất ba bốn năm mới có thể loại trừ hết chất độc trong cở thể. Từng giọt mồ hôi lăn dài trên trán, cô quay đầu lại để Trúc Thanh lau mồ hôi.
Sắc mặt Trúc Thanh và Tần Luận lúc này không khác nhau là mấy.
“Uỵch”, trong góc phòng đột nhiên phát ra tiếng động lớn, hoá ra gã vu sĩ rốt cuộc cũng không chịu nổi màn mổ bụng đáng sợ trước mắt. Y thầm nghĩ vị thái y kia… mổ bụng cắt ruột người ta vậy mà mặt không hề biến sắc. Trông cô ta thế kia hẳn là rất quen tay, giống như kẻ giết người không chớp mắt, có phải người kế tiếp sẽ là y không? Vu sĩ ngã nhào từ trên ghế xuống đất, toan bỏ chạy ra ngoài.
“Trúc Thanh, ngăn y lại!” Vân Ánh Lục không ngẩng đầu lên, lớn tiếng quát.
Cái kẹp cầm máu bị chệch khiến máu lại trào ra xối xả, Vân Ánh Lục vội dùng băng gạc cầm máu, sau đó điều chỉnh góc kẹp để máu được kìm chặt.
Trúc Thanh rút dao xông đến trước mặt vu sĩ, quát lớn. “Nếu ngươi dám ra khỏi phòng một bước, ta… ta sẽ giết ngươi”.
Hai chân vu sĩ mềm nhũn như bún, y rối rít xua tay cầu xin. “Tiểu thư à, đừng… giết ta, ta… quay lại…” Y lập cập quay về ngồi co quắp trên ghế.
“Ngoại niệm chú ra ngươi không được làm gì khác”, Trúc Thanh thấy y sợ mất mật liền bạo gan doạ nạt, “tuyệt đối không được niệm phép sai, nếu không ta sẽ nhét xà cổ vào bụng ngươi.”
Vu sĩ mặt xám như tro, run rẩy cúi xuống nhặt phất trần, lắp bắp niệm chú.
“Trúc Thanh, lau mồ hôi.” Vân Ánh Lục lại quay đầu lần nữa.
Nói xong xoay người, bình tĩnh dùng kéo cắt bỏ đoạn đại tràng bị hoại tử, một mùi tanh nồng bốc lên tràn ngập khắp phòng. Trúc Thanh cảm giác mọi thứ trong bụng đang nhộn nhạo muốn trào lên họng, vậy mà nét mặt tiểu thư chẳng chút thay đổi, tiếp tục cắt bỏ đoạn ruột đã hoại tử đen sì bỏ vào khay.
“Đau…” Tần Luận đang nằm yên đột nhiên kêu lên yếu ớt, sau đó tay chân giãy giụa liên hồi.
Hỏng rồi, chẳng lẽ công hiệu của hồ ma tán đã hết rồi sao? Vân Ánh Lục thoáng chút bối rối nhưng nhanh chóng lấy lại được bình tĩnh. Cô giữ chặt tay Tần Luận, dịu giọng dỗ dành. “Không được cử động!” Quay sang Trúc Thanh, Vân Ánh Lục vội bảo, “Đừng để Tần công tử cử động! Trúc Thanh, mau lấy một chiếc khăn sạch nhét vào miệng Tần công tử.”
Cô lo lắng nhìn gương mặt tuấn tú đang nhăn nhúm vì đau đớn của Tần Luận, không ngớt vỗ về, “Đau cũng phải cố nhịn”.
Tần Luận từ từ mở mắt ra, trước mặt hắn gương mặt Ánh Lục đang mông lung dao động, sau đó hắn cảm thấy bàn tay nhỏ bé của Trúc Thanh nhét chiếc khăn lụa vào miệng mình, “Tần công tử, công tử cố cắn chặt răng vượt qua nhé!”
Tần Luận chịu đựng cơn đau xé gan xé ruột, cắn chặt chiếc khăn trong miệng tới mức máu rịn ướt hai bên khoé môi, nhưng nhất định không giãy giụa nữa. Vân Ánh Lục xốc lại tinh thần rồi cầm kéo lên quả quyết cắt bỏ từng đoạn ruột hư hoại, cuối cùng cô cũng nhìn thấy con quái vật vừa giống rắn vừa giống thằn lằn đang cuộn mình trong đám dịch đen sì. Là xà cổ khiến ai nấy nghe tiếng cũng phải hoảng sợ mất mật đây sao?
Vân Ánh Lục cả người cứng đờ nhưng vẫn khẽ gọi Trúc Thanh. “Trúc Thanh, mau lấy kẹp dài ra đây”.
Lời vừa dứt phía sau đã trờ tới một thanh kẹp dài. Cô liếc mắt thấy Tiểu Đức Tử không biết đã tỉnh lại từ khi nào, tuy mặt mày vẫn còn tái nhợt nhưng tinh thần đã vững vàng hơn nhiều.
Cô cẩn thận hướng thanh kẹp về phía xà cổ. Không biết là do mùi máu tươi hấp dẫn hay tác dụng của mê dược đã hết mà cái đầu bèn bẹt của xà cổ đột nhiên cử động, đôi mắt hình tam giác từ từ mở ra, cái đuôi quơ quơ trong không trung, thân hình uốn dài dần…
“Vân thái y…” Tiểu Đức Tử toàn thân cứng đờ, hoảng sợ trợn trừng đôi mắt bé hin. Trúc Thanh ôm chặt lấy Tần Luận, cảm thấy huyết mạch toàn thân như đông cứng cả lại.
Vân Ánh lệnh mình phải bình tĩnh, không được hoảng sợ. Xà cổ đang tỉnh lại, nó có thể gây ra lực sát thương rất lớn. Tình huống khẩn cấp, không thể chần chừ, cô vội bảo, “Kéo vu sĩ đến đây”, đồng thời bôi lên thanh kẹp một lớp ma phí tán.
Vu sĩ lần đầu tiên nhìn thấy xà cổ bị dọa mất hồn mất vía, đứng cũng không vững. Tiểu Đức Tử phải kéo áo y, đẩy đằng sau người y, xốc y dậy nghiến răng nghiến lợi quát. “Niệm chú đi, nếu không xà cổ sẽ tấn công ngươi đấy!”
Hai mắt vu sĩ trợn ngược, nhưng khát vọng sinh tồn khiến y đột nhiên trở nên can đảm, y giơ phất trần lên, tập trung tinh lực, quay phía xà cổ miệng lẩm nhẩm niệm chú.
Xà cổ ngóc đầu nhìn xung quanh rồi lại cúi xuống nhìn ổ bụng đầy máu tươi của Tần Luận, hưng phấn tột độ. Trong phòng lúc này chỉ vang lên tiếng niệm chú chói tai của vui sĩ. Một lúc lâu sau, xà cổ đột nhiên co người, lờ đờ nằm yên.
Vân Ánh Lục lập tức lấy kẹp gấp xà cổ ra.
“Tiểu Đức Tử, mau mở lồng nhím!”
Tiểu Đức Tử buông tay khiến vu sĩ ngã quỵ xuống đất. Xà cổ đang bị thần chú áp chế lại dính thêm ma phí tán khiến nó mê man, yếu ớt. Tiểu Đức Tử nhanh chóng mở cửa lồng ra, Vân Ánh Lục ném cả thanh kẹp vào trong lồng. Con nhím vừa thấy xà cổ liền lập tức xù lông, nhanh như cắt nuốt xà cổ vào bụng. Tiểu Đức Tử vội vàng đóng cửa lồng lại.
“Được rồi, mang con nhím ra ngoài đốt đi”. Vân Ánh Lục lúc này mới hoàn hồn, vội bảo.
“Để tôi… đem… đốt… mọi người cứ tiếp tục”. Vu sĩ thấy xà cổ bị con nhím nuốt chửng vào bụng, tức thì thần trí cũng trở nên sáng suốt hơn, hơn nữa y cũng đang nóng lòng muốn thoát khỏi căn phòng này nên chủ động nhận việc.
“Được!” Thấy y ở lại cũng vô dụng, Vân Ánh Lục gật đầu, chấp thuận.
“Tiểu thư…” Trúc Thanh nghẹn ngào, “Tần công tử…”
Vân Ánh Lục rùng mình nhìn Tần Luận đang thoi thóp thở.
“Không sao, Tần công tử chỉ đau quá ngất đi thôi.” Cô an ủi Trúc Thanh, nhưng cũng là tự trấn an mình.
“Tiểu thư, người Tần công tử càng lúc càng lạnh”. Trúc Thanh oà khóc nức nở.
Vân Ánh Lục giảng giải, “Đó là điều bình thường thôi, khi mất máu quá nhiều nhiệt độ cơ thể sẽ tự động giảm xuống. Tiểu Đức Tử, mau chuẩn bị chỉ khâu và ngân châm.”
Vân Ánh Lục nhận chỉ và ngân châm Tiểu Đức Tử đưa cẩn thận khâu kín vết mổ. Bên ngoài bỗng rộ lên tiếng kêu kinh ngạc, sau đó, ngoài sân hực lên ánh lửa đỏ rực cùng tiếng rít thảm thiết của con nhím trong lồng.
Vân Ánh Lục bình tĩnh bảo Tiểu Đức Tử chuẩn bị một sợi chỉ khâu nữa.
“Tiểu thư,” Trúc Thanh lại cuống lên gọi, “cô… mau bắt mạch cho Tần công tử đi, hình như công tử… không còn thở nữa”.
Vân Ánh Lục nhắm mắt lại, sắc mặt không chút thay đổi như đang chuyên tâm suy nghĩ điều gì đó. Một lát sau, cô lấy khăn lau sạch tay rồi cúi xuống bắt mạch cho Tần Luận.
Điều cô lo lắng nhất đã xảy ra, Tần Luận vì mất máu quá nhiều, mạch tượng yếu ớt như một sợi tơ, sinh mạng hiện giờ leo lét như ngon đèn trước gió. Cô nhẹ nhàng buông tay ra, bình tĩnh nhấc kẹp cầm máu rồi tiếp tục khâu vết thương, không quên lau vết máu trên bụng Tần Luận.
“Tiểu thư…” Trúc Thanh nước mắt lưng tròng, sợ líu cả lưỡi.
“Vân thái y…” Tiểu Đức Tử sợ hãi rên rĩ.
Vân Ánh Lục ngước mắt nhìn hai người họ rồi thản nhiên nói. “Ta biết, bây giờ chúng ta chỉ có thể trông cậy vào bản năng sống của Tần công tử thôi”.
“Tiểu thư, như vậy cô…” Trúc Thanh bật khóc thảm thiết.
“Im lặng đi, đừng làm ta mất tập trung”. Trong lòng cô cũng đang rối như tơ vò, nhưng dù sao cũng phải hoàn thành cuộc phẫu thuật này đã.
Tiểu Đức Tử cố nén không cho nước mắt trào ra, nhìn thấy mồ hôi rịn trên trán Vân thái y càng lúc càng nhiều, y bào trên người bê bết máu, cậu bước tới lau mồ hôi trên mặt cho cô, giọng buồn bã nhưng không kém phần cương quyết. “Vân thái y, ngài đừng sợ. Nếu cuộc phẫu thuật thất bại, Tiểu Đức Tử sẽ bảo vệ ngài.”
Vân Ánh Lục cắt chỉ khâu, bôi bạch dược Vân Nam lên vết khâu rồi băng lại. Cô lảo đảo rời khỏi vị trí, đầu váng mắt hoa, lưng đau chân đau, người nhũn không còn chút sức lực.
“Huyên Thần, em đã nói tối nay sẽ ở lại Tần phủ, chàng còn tới đón em làm gì chứ?” Cô âu yếm hỏi.
Lưu Huyên Thần vuốt tóc cô, giọng tỏ vẻ nghiêm nghị “Ta đâu thể độ lượng đến mức mới ngày thứ hai tân hôn đã để cho hoàng hậu của mình ở cùng người đàn ông khác dưới một mái nhà, lại còn ôm ôm ấp ấp nhau nữa. Không được, dù bận rộn thế nào ta cũng phải lôi hoàng hậu hồi cung dạy dỗ một trận.”
Vân Ánh Lục phì cười, xoay người nũng nịu. “Chàng thật nhỏ mọn!” Cô biết Lưu Huyên Thần lo lắng không kém gì mình bèn ôm chặt lấy hắn thì thầm. “Huyên Thần, em chỉ làm công việc của thầy thuốc thôi!”
“May mà nàng là thầy thuốc nếu không đã bị giam vào lãnh cung rồi!” Hắn vờ doạ nạt nhưng lại khiến cô bật cười sảng khoái.
Ngoài miệng thì nói coi việc phẫu thuật này là chuyện đơn giản để nàng không phải chịu thêm áp lực, nhưng trong lòng sao hắn lại không lo lắng cho được? Một đêm dài đằng đẵng này, hắn không nỡ để nàng một mình ở đó chờ tới hừng đông. Không có cách gì chia sẻ với nàng được, hắn chỉ có thể ôm nàng thật chặt để tiếp thêm sức mạnh cho nàng mà thôi.
Nhận thấy bàn tay hắn không yên phận dưới chăn, cô đỏ mặt ngăn lại. “Huyên Thần, đêm nay không được. Cuộc phẫu thuật ngày mai có thể phải mất tới bốn năm canh giờ, em phải giữ sức nếu không sẽ không chống đỡ nổi”.
Tay Lưu Huyên Thần ngừng tay, ngạc nhiên hỏi. “Lâu như vậy sao?” Hắn biết lần phẫu thuật này rất khó khăn, nhưng không ngờ lại kéo dài như vậy.
Vân Ánh Lục nhổm người dậy, giảng giải. “Đúng vậy, hiện tại không có máy móc để nội soi các cơ quan nội tạng nên sẽ khá rắc rối phức tạp.” Nhìn thấy lo lắng trong mắt hắn, cô lại mỉm cười trấn an. “Huyên Thần, phẫu thuật là phương pháp Tây y. Trước kia chuyên ngành của em là Tây y, Đông y chỉ là do yêu thích mà tìm hiểu thêm thôi, chàng đừng lo”.
Hắn im lặng, rướn người kéo màn xuống, thổi tắt đèn rồi dịu dàng ôm cô vào lòng.
“Uyển Bạch, sau khi phẫu thuật xong, hãy kể lại từng chuyện trước kia của nàng cho ta nghe. Đây là ý chỉ, không được kháng lệnh”.
Trong bóng tối, Vân Ánh Lục nũng nịu đáp, “Thần… thần thiếp tuân chỉ.”
Nàng kỳ lạ đến nỗi khiến hắn luôn háo hức khám phá. Càng khám phá trái tim hắn càng rung động mãnh liệt, đây là cảm giác từ trước tới giờ hắn chưa từng có.
Quá khứ của nàng như thế nào không quan trọng. Nhưng giờ nàng là một nửa của hắn nên vẫn cần phải biết một cách rõ ràng.
“Nếu không muốn nói thì nàng không cần miễn cưỡng đâu”. Hắn âu yếm vỗ về nàng.
Tia nắng đầu tiên của ngày mới vừa chiếu qua khe cửa, Vân Ánh Lục trở người tỉnh dậy đã thấy Lưu Huyên Thần đang ngồi phê duyệt tấu chương tự bao giờ.
Cô vén màn định bước xuống long sàng, nhưng Lưu Huyên Thần đã vội đi tới.
“Nàng dậy rồi à? Nhìn nàng ngủ ngon quá nên ta không nỡ đánh thức, đồ điểm tâm và trà đã chuẩn bị sẵn, xe ngựa cũng đã chờ ngoài điện, nàng ăn chút gì rồi rồi đội thị vệ sẽ đưa nàng xuất cung. Đến tối ta sẽ tới đón nàng”.
“Vâng!” Vân Ánh Lục bối rối, toan người muốn đi giầy, Lưu Huyên Thần nhanh tay nắm lấy đôi chân nhỏ nhắn mang giày vào cho cô khiến Vân Ánh Lục đỏ mặt, ấp úng, “Huyên Thần, em tự làm được”.
“Để ta, nàng phải giữ sức”. Hắn thản nhiên nói, rồi lại lấy áo khoác cho cô.
Đàn ông ở thế kỷ hai mươi mốt cởi áo khoác cho phụ nữ đã được coi là văn minh lịch sự còn đi giày cho phụ nữ là hành động hiếm gặp, huống chi đây lại là triều Ngụy cách hơn một ngàn năm trước, hơn nữa hắn còn là đế vương cao cao tại thượng. Điều đó đủ cho thấy hắn yêu thương, quý trọng cô tới mức nào. Vân Ánh Lục ngỡ ngàng đón nhận tình cảm hiếm thấy của hắn.
“Huyên Thần, thiếp yêu chàng!” Cô khe khẽ thốt lên.
“Uyển Bạch, muốn yêu thì phải yêu lâu một chút, đừng bỏ dở giữa chừng.” Hắn hôn cô thật sâu như thể muốn xuyên qua da thịt xương cốt, mãnh liệt tới độ dù đao kiếm sắc bén nhất cũng không thể chia lìa.
“Huyên Thần, chuyện hôm nay em sẽ cố hết sức mình, cho dù kết quả có như thế nào cũng xin chàng đừng can thiệp vào, được không?” Cô không muốn vì mình mà hắn bị đại phu khắp thiên hạ chỉ trích.
Nàng quả là thông minh! Lưu Huyên Thần mỉm cười thản nhiên đáp. “Ta nào phải người nhiều chuyện, cũng không rảnh mà nhúng tay vào, hơn nữa ta tuyệt đối tin tưởng y thuật của nàng. Được rồi, nàng dùng điểm tâm đi rồi mau xuất cung, đừng để người ta nghĩ rằng nàng sợ quá mà bỏ trốn”.
“Em không thèm trốn đâu!” Cô lườm dài rồi vùi đầu vào cổ hắn thì thầm, “Huyên Thần có chàng ủng hộ cuộc phẫu thuật này nhất định sẽ thành công”.
“Đương nhiên!” Lưu Huyên Thần nhướng mày, “Hoàng hậu của ta đâu phải là người bình thường. Nàng rốt cuộc là tiên hay là yêu?”
“Là đao phủ!” Cô cười, giả làm động tác mổ bụng.
“Vậy thì là đao phủ mà ta yêu”. Hắn gượng cười nén nỗi lo lắng tràn đầy trong ánh mắt.
Ngày mười hai, sắc trời ảm đạm không gợn một bóng mây, cây cối đứng lặng, nước sông cũng đờ đẫn quên dòng chảy.
Bầu không khí trong Tần phủ căng thẳng tột độ, kẻ ra người vào hết sức khẽ khàng. Đám đông bên ngoài cũng nín thở chờ đợi.
Vân Ánh Lục đã thay y bào, tóc búi gọn trong mũ trùm đầu, khẩu trang cũng đeo sẵn. Bộ đồ phẫu thuật này cô đã sai Trúc Thanh đem mẫu đặt may. Người thợ may lúc ấy cầm mẫu lật lên lật xuống rồi tò mò hỏi Trúc Thanh có phải y phục tang lễ không? Trúc Thanh vì chuyện này tức giận mặt mày đỏ bừng, liên tục nạt nộ phỉ phui cái mồm.
Trúc Thanh và Tiểu Đức Tử cũng mặc đồ giống hệt Vân Ánh Lục, ba người cùng bước vào phòng phẫu thuật. Trong phòng mùi ngải và giấm trắng hãy còn phảng phất. Vu sĩ Bắc triều mặc trang phục kỳ quái, tay cầm cây phất trần, ngồi sẵn trong phòng. Y nhắm chặt mắt, người co rúm, miệng thì thào không biết đang niệm cái gì. Lồng nhím cũng được mang vào, con nhím nhỏ đang rất hoảng sợ, đảo mắt không ngừng.
Vân Ánh Lục sợ rằng nếu không đủ ánh sáng sẽ ảnh hưởng tới cuộc phẫu thuật nên đã chọn gian phòng thông thoáng nhất trên lầu để làm phẫu thuật. Cho dù vậy, cô vẫn sai người thắp thêm mấy ngọn đèn lớn xung quanh căn phòng.
Không có găng tay cao su, Vân Ánh Lục đành phải ngâm tay trong rượu cho tới khi các đầu ngón tay bị sun cả lại mới nhấc tay ra.
Trúc Thanh và Tiểu Đức Tử căng thẳng đứng sau cô.
“Anh có sợ không?” Vân Ánh Lục cười hỏi Tần Luận, rồi tất tự nhiên cởi áo của hắn ra, Trúc Thanh thẹn thùng quay mặt sang chỗ khác.
“Có lẽ đây là lần đầu tiên ta ở trần giữa thanh thiên bạch nhật thế này”. Tần Luận nhếch môi tự giễu. Để tiện cho việc phẫu thuật nên hắn chỉ khoác ngoài chiếc áo rộng thùng thình, bên trong không mặc thêm gì.
“Giờ mạng anh còn khó giữ nên mọi lễ nghi phiền phức tạm thời bỏ qua đi”. Vân Ánh Lục bình tĩnh cởi bỏ đai lưng áo Tần Luận để lộ ra bộ ngực gầy gò của hắn.
Tiểu Đức Tử xấu hổ lúng túng.
Vân Ánh Lục sờ nắn bụng Tần Luận một hồi, ngón tay dừng lại chỗ gồ lên, cô cảm thấy xà cổ hơi phập phồng.
Vân Ánh Lục ổn định lại tâm trí, quay đầu lại nghiêm khắc nhắc nhở, “Tiểu Đức Tử, tập trung vào”. Nghe Vân Ánh Lục nhắc nhở. Tiểu Đức Tử vội đứng thẳng người lên nhìn cô.
“Đưa cho tôi nhựa chỉ huyết thảo”. Vân Ánh Lục đưa tay về phía Tiểu Đức Tử.
Tiểu Đức Tử nhanh nhẹn đưa cái chai nhựa chỉ huyết thảo tới, cô nhấp một chút rồi vẽ một vòng tròn quanh xà cổ. Xà cổ đột nhiên động đậy, Tần Luận sợ cứng cả người, trái tim Vân Ánh Lục muốn vọt ra ngoài lồng ngực, nhưng xà cổ chỉ trở mình lại ngủ tiếp.
“Tiếp tục đọc thần chú, không được phép dừng lại.” Vân Ánh Lục quay đầu nói với vu sĩ đang ngồi ở góc phòng.
Vu sĩ gật đầu nhưng không dám ngẩng lên, miệng không ngừng thì thào làm phép.
“Tiểu Đức Tử, chuẩn bị dao, lửa, đun hồ ma tán”. Vân Ánh Lục bình tĩnh chỉ đạo. Dù sao Tiểu Đức Tử cũng là nam nhi hẳn sẽ can đảm hơn Trúc Thanh nên cô chỉ coi Trúc Thanh là trợ thủ dự bị.
Tần Luận vẫn nhìn Vân Ánh Lục không chớp mắt, chỉ lát sau, Tiểu Đức Tử bưng một bát hồ ma tán lên, Vân Ánh Lục nhận lấy bát thuốc, đỡ Tần Luận dậy.
“Ánh Lục”, Tần Luận đột nhiên cầm lấy tay cô, “Ánh Lục, Ánh Lục…” Hắn không nói gì thêm, chỉ luôn miệng gọi tên cô.
Mọi điều muốn nói đều ở trong hai Từ Ânày.
“Em biết, kiếp sau nhất định sẽ đáp lại tình cảm của anh, không để anh một mình cô đơn nữa”. Cô cười dịu dàng, biết hắn muốn nghe lời hứa hẹn.
“Được!” Tần Luận vui vẻ nhận lấy bát hồ ma tán, uống một hơi cạn sạch.
Chất lỏng nóng rực vừa chảy xuống cổ họng, cảm giác ấm áp lập tức tràn đầy bụng hắn, Tần Luận nằm xuống, bắt đầu cảm thấy thần trí mơ màng.
Vân Ánh Lục quay đầu nhận con dao Tiểu Đức Tử chuyển tới, con dao dài nhỏ, lưỡi sắc bén, loé lên một tia sắc lạnh.
Tần Luận bắt đầu thấy mông lung rồi đột nhiên bóng tối chậm chạp bao phủ hắn, hắn muốn gọi tên cô, nhưng không thể cất lời.
Vừa thấy Tần Luận hôn mê, Vân Ánh Lục liền bảo Tiểu Đức Tử dùng dây thừng buộc tay chân hắn lại, phòng khi trong lúc phẫu thuật hắn lại cựa người cử động.
Cô mở rộng vạt áo, rồi dùng ma phí tán vẽ một vòng tròn thứ hai bao quanh vòng tròn nhựa chỉ huyết thảo vừa bôi.
Sau đó cô đưa dao theo theo vòng tròn vừa vẽ, Tần Luận theo phản xạ hơi co mình lại. Tiểu Đức Tử sợ hãi nhắm tịt mắt, không dám nhìn. Vu sĩ vừa ngẩng đầu lên đã thấy máu trào ra như suối khiến y sợ tới ngây người.
Vân Ánh Lục bình tĩnh ra lệnh, “Kẹp”.
Tiểu Đức Tử đầu đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch, cố hé mắt sờ soạng lấy ra cái kẹp cầm máu từ trong hòm thuốc, vừa xoay người lại nhìn thấy Tần Luận nhuộm đỏ máu tươi, hắn choáng váng ngã ngất ra sau, làm chiếc kẹp cầm máu văng vào góc tường.
“Trúc Thanh, kẹp!” Vân Ánh Lục, quát lớn. “Cắn răng chịu đựng, không được ngất”.
Mặt Trúc Thanh cũng trắng bệch như tuyết, nàng run rẩy tìm thanh kẹp khác rồi nén cảm giác buồn nôn, lấy hết can đảm đi tới đưa cho Vân Ánh Lục.
Vân Ánh Lục kẹp chặt động mạch, máu lập tức ngưng lại. Tiếp tục mở rộng khoang bụng Tần Luận, cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm, quả không ngoài dự liệu, xà cổ nằm trong đại tràng. Nhưng đồng thời cô cũng không nén nổ tiếng thở dài xót xa.
Xà cổ nằm trong bụng quá lâu, kịch độc đã lan khắp lục phủ ngũ tạng, khiến các cơ quan nội tạng đều nhuốm màu xanh đen, đại tràng là nơi nhiễm độc nghiêm trọng nhất, e rằng phải cắt bỏ một phần. Dù phẫu thuật thành công thì cũng phải mất ba bốn năm mới có thể loại trừ hết chất độc trong cở thể. Từng giọt mồ hôi lăn dài trên trán, cô quay đầu lại để Trúc Thanh lau mồ hôi.
Sắc mặt Trúc Thanh và Tần Luận lúc này không khác nhau là mấy.
“Uỵch”, trong góc phòng đột nhiên phát ra tiếng động lớn, hoá ra gã vu sĩ rốt cuộc cũng không chịu nổi màn mổ bụng đáng sợ trước mắt. Y thầm nghĩ vị thái y kia… mổ bụng cắt ruột người ta vậy mà mặt không hề biến sắc. Trông cô ta thế kia hẳn là rất quen tay, giống như kẻ giết người không chớp mắt, có phải người kế tiếp sẽ là y không? Vu sĩ ngã nhào từ trên ghế xuống đất, toan bỏ chạy ra ngoài.
“Trúc Thanh, ngăn y lại!” Vân Ánh Lục không ngẩng đầu lên, lớn tiếng quát.
Cái kẹp cầm máu bị chệch khiến máu lại trào ra xối xả, Vân Ánh Lục vội dùng băng gạc cầm máu, sau đó điều chỉnh góc kẹp để máu được kìm chặt.
Trúc Thanh rút dao xông đến trước mặt vu sĩ, quát lớn. “Nếu ngươi dám ra khỏi phòng một bước, ta… ta sẽ giết ngươi”.
Hai chân vu sĩ mềm nhũn như bún, y rối rít xua tay cầu xin. “Tiểu thư à, đừng… giết ta, ta… quay lại…” Y lập cập quay về ngồi co quắp trên ghế.
“Ngoại niệm chú ra ngươi không được làm gì khác”, Trúc Thanh thấy y sợ mất mật liền bạo gan doạ nạt, “tuyệt đối không được niệm phép sai, nếu không ta sẽ nhét xà cổ vào bụng ngươi.”
Vu sĩ mặt xám như tro, run rẩy cúi xuống nhặt phất trần, lắp bắp niệm chú.
“Trúc Thanh, lau mồ hôi.” Vân Ánh Lục lại quay đầu lần nữa.
Nói xong xoay người, bình tĩnh dùng kéo cắt bỏ đoạn đại tràng bị hoại tử, một mùi tanh nồng bốc lên tràn ngập khắp phòng. Trúc Thanh cảm giác mọi thứ trong bụng đang nhộn nhạo muốn trào lên họng, vậy mà nét mặt tiểu thư chẳng chút thay đổi, tiếp tục cắt bỏ đoạn ruột đã hoại tử đen sì bỏ vào khay.
“Đau…” Tần Luận đang nằm yên đột nhiên kêu lên yếu ớt, sau đó tay chân giãy giụa liên hồi.
Hỏng rồi, chẳng lẽ công hiệu của hồ ma tán đã hết rồi sao? Vân Ánh Lục thoáng chút bối rối nhưng nhanh chóng lấy lại được bình tĩnh. Cô giữ chặt tay Tần Luận, dịu giọng dỗ dành. “Không được cử động!” Quay sang Trúc Thanh, Vân Ánh Lục vội bảo, “Đừng để Tần công tử cử động! Trúc Thanh, mau lấy một chiếc khăn sạch nhét vào miệng Tần công tử.”
Cô lo lắng nhìn gương mặt tuấn tú đang nhăn nhúm vì đau đớn của Tần Luận, không ngớt vỗ về, “Đau cũng phải cố nhịn”.
Tần Luận từ từ mở mắt ra, trước mặt hắn gương mặt Ánh Lục đang mông lung dao động, sau đó hắn cảm thấy bàn tay nhỏ bé của Trúc Thanh nhét chiếc khăn lụa vào miệng mình, “Tần công tử, công tử cố cắn chặt răng vượt qua nhé!”
Tần Luận chịu đựng cơn đau xé gan xé ruột, cắn chặt chiếc khăn trong miệng tới mức máu rịn ướt hai bên khoé môi, nhưng nhất định không giãy giụa nữa. Vân Ánh Lục xốc lại tinh thần rồi cầm kéo lên quả quyết cắt bỏ từng đoạn ruột hư hoại, cuối cùng cô cũng nhìn thấy con quái vật vừa giống rắn vừa giống thằn lằn đang cuộn mình trong đám dịch đen sì. Là xà cổ khiến ai nấy nghe tiếng cũng phải hoảng sợ mất mật đây sao?
Vân Ánh Lục cả người cứng đờ nhưng vẫn khẽ gọi Trúc Thanh. “Trúc Thanh, mau lấy kẹp dài ra đây”.
Lời vừa dứt phía sau đã trờ tới một thanh kẹp dài. Cô liếc mắt thấy Tiểu Đức Tử không biết đã tỉnh lại từ khi nào, tuy mặt mày vẫn còn tái nhợt nhưng tinh thần đã vững vàng hơn nhiều.
Cô cẩn thận hướng thanh kẹp về phía xà cổ. Không biết là do mùi máu tươi hấp dẫn hay tác dụng của mê dược đã hết mà cái đầu bèn bẹt của xà cổ đột nhiên cử động, đôi mắt hình tam giác từ từ mở ra, cái đuôi quơ quơ trong không trung, thân hình uốn dài dần…
“Vân thái y…” Tiểu Đức Tử toàn thân cứng đờ, hoảng sợ trợn trừng đôi mắt bé hin. Trúc Thanh ôm chặt lấy Tần Luận, cảm thấy huyết mạch toàn thân như đông cứng cả lại.
Vân Ánh lệnh mình phải bình tĩnh, không được hoảng sợ. Xà cổ đang tỉnh lại, nó có thể gây ra lực sát thương rất lớn. Tình huống khẩn cấp, không thể chần chừ, cô vội bảo, “Kéo vu sĩ đến đây”, đồng thời bôi lên thanh kẹp một lớp ma phí tán.
Vu sĩ lần đầu tiên nhìn thấy xà cổ bị dọa mất hồn mất vía, đứng cũng không vững. Tiểu Đức Tử phải kéo áo y, đẩy đằng sau người y, xốc y dậy nghiến răng nghiến lợi quát. “Niệm chú đi, nếu không xà cổ sẽ tấn công ngươi đấy!”
Hai mắt vu sĩ trợn ngược, nhưng khát vọng sinh tồn khiến y đột nhiên trở nên can đảm, y giơ phất trần lên, tập trung tinh lực, quay phía xà cổ miệng lẩm nhẩm niệm chú.
Xà cổ ngóc đầu nhìn xung quanh rồi lại cúi xuống nhìn ổ bụng đầy máu tươi của Tần Luận, hưng phấn tột độ. Trong phòng lúc này chỉ vang lên tiếng niệm chú chói tai của vui sĩ. Một lúc lâu sau, xà cổ đột nhiên co người, lờ đờ nằm yên.
Vân Ánh Lục lập tức lấy kẹp gấp xà cổ ra.
“Tiểu Đức Tử, mau mở lồng nhím!”
Tiểu Đức Tử buông tay khiến vu sĩ ngã quỵ xuống đất. Xà cổ đang bị thần chú áp chế lại dính thêm ma phí tán khiến nó mê man, yếu ớt. Tiểu Đức Tử nhanh chóng mở cửa lồng ra, Vân Ánh Lục ném cả thanh kẹp vào trong lồng. Con nhím vừa thấy xà cổ liền lập tức xù lông, nhanh như cắt nuốt xà cổ vào bụng. Tiểu Đức Tử vội vàng đóng cửa lồng lại.
“Được rồi, mang con nhím ra ngoài đốt đi”. Vân Ánh Lục lúc này mới hoàn hồn, vội bảo.
“Để tôi… đem… đốt… mọi người cứ tiếp tục”. Vu sĩ thấy xà cổ bị con nhím nuốt chửng vào bụng, tức thì thần trí cũng trở nên sáng suốt hơn, hơn nữa y cũng đang nóng lòng muốn thoát khỏi căn phòng này nên chủ động nhận việc.
“Được!” Thấy y ở lại cũng vô dụng, Vân Ánh Lục gật đầu, chấp thuận.
“Tiểu thư…” Trúc Thanh nghẹn ngào, “Tần công tử…”
Vân Ánh Lục rùng mình nhìn Tần Luận đang thoi thóp thở.
“Không sao, Tần công tử chỉ đau quá ngất đi thôi.” Cô an ủi Trúc Thanh, nhưng cũng là tự trấn an mình.
“Tiểu thư, người Tần công tử càng lúc càng lạnh”. Trúc Thanh oà khóc nức nở.
Vân Ánh Lục giảng giải, “Đó là điều bình thường thôi, khi mất máu quá nhiều nhiệt độ cơ thể sẽ tự động giảm xuống. Tiểu Đức Tử, mau chuẩn bị chỉ khâu và ngân châm.”
Vân Ánh Lục nhận chỉ và ngân châm Tiểu Đức Tử đưa cẩn thận khâu kín vết mổ. Bên ngoài bỗng rộ lên tiếng kêu kinh ngạc, sau đó, ngoài sân hực lên ánh lửa đỏ rực cùng tiếng rít thảm thiết của con nhím trong lồng.
Vân Ánh Lục bình tĩnh bảo Tiểu Đức Tử chuẩn bị một sợi chỉ khâu nữa.
“Tiểu thư,” Trúc Thanh lại cuống lên gọi, “cô… mau bắt mạch cho Tần công tử đi, hình như công tử… không còn thở nữa”.
Vân Ánh Lục nhắm mắt lại, sắc mặt không chút thay đổi như đang chuyên tâm suy nghĩ điều gì đó. Một lát sau, cô lấy khăn lau sạch tay rồi cúi xuống bắt mạch cho Tần Luận.
Điều cô lo lắng nhất đã xảy ra, Tần Luận vì mất máu quá nhiều, mạch tượng yếu ớt như một sợi tơ, sinh mạng hiện giờ leo lét như ngon đèn trước gió. Cô nhẹ nhàng buông tay ra, bình tĩnh nhấc kẹp cầm máu rồi tiếp tục khâu vết thương, không quên lau vết máu trên bụng Tần Luận.
“Tiểu thư…” Trúc Thanh nước mắt lưng tròng, sợ líu cả lưỡi.
“Vân thái y…” Tiểu Đức Tử sợ hãi rên rĩ.
Vân Ánh Lục ngước mắt nhìn hai người họ rồi thản nhiên nói. “Ta biết, bây giờ chúng ta chỉ có thể trông cậy vào bản năng sống của Tần công tử thôi”.
“Tiểu thư, như vậy cô…” Trúc Thanh bật khóc thảm thiết.
“Im lặng đi, đừng làm ta mất tập trung”. Trong lòng cô cũng đang rối như tơ vò, nhưng dù sao cũng phải hoàn thành cuộc phẫu thuật này đã.
Tiểu Đức Tử cố nén không cho nước mắt trào ra, nhìn thấy mồ hôi rịn trên trán Vân thái y càng lúc càng nhiều, y bào trên người bê bết máu, cậu bước tới lau mồ hôi trên mặt cho cô, giọng buồn bã nhưng không kém phần cương quyết. “Vân thái y, ngài đừng sợ. Nếu cuộc phẫu thuật thất bại, Tiểu Đức Tử sẽ bảo vệ ngài.”
Vân Ánh Lục cắt chỉ khâu, bôi bạch dược Vân Nam lên vết khâu rồi băng lại. Cô lảo đảo rời khỏi vị trí, đầu váng mắt hoa, lưng đau chân đau, người nhũn không còn chút sức lực.