“Thật không? Cả hai cũng đã lâu rồi không gặp mặt”. Đôi mắt Vân Ánh Lục lấp lánh niềm vui bất ngờ.
“Dạo gần đây, ngoài việc vào chầu thần cũng có nhiều thời gian rỗi rãi, nương nương có cần thần xem giúp tấu chương không?” Câu hỏi của Ngu Tấn Hiên hàm súc, rõ ràng như chính con người hắn vậy.
“Được vậy thì tốt quá!” Vân Ánh Lục hào hứng gật đầu. Lưu hoàng thượng có phải cũng dự liệu được việc này nên mới can đảm bỏ lại quốc sự sau lưng không?
“Nương nương, thần vừa phá xong hai vụ án, bộ Hình cũng không có việc gấp, nếu nương nương cần giúp đỡ gì, vi thần nhất định sẽ không Từ Ânan”. Đỗ Tử Bân chắp tay, dõng dạc nói thêm.
Vân Ánh Lục bật cười. Vận khí của cô thật tốt, mỗi lần lâm vào cảnh đường cùng là lại có người xả thân giúp đỡ.
“Vậy phiền Đỗ đại nhân rồi”.
Đống tấu chương ngồn ngộn như ngọn núi nhanh chóng được giải quyết dưới sự hợp lực của ba trọng thần. Khi bọn họ rời khỏi ngự thư phòng thì sắc trời cũng chuyển dần tối. Trên nền trời tím ngắt ánh hoàng hôn, một đàn nhạn trắng mải miết vỗ cánh bay về phương nam.
Ngu hữu thừa tướng và Ngu Tấn Hiên cáo từ về trước, chỉ còn Đỗ Tử Bân nán lại ngoài ngự thư phòng. Khi không còn ai khác, hắn rũ bỏ vẻ tôn kính của thần tử, đáy mắt hiện rõ nỗi buồn đau, tiếc thương.
Dưới bóng tà dương, đôi vai nàng càng thêm bé nhỏ và mệt mỏi.
Một cô gái yếu ớt phải gánh vác giang sơn xã tắc, trọng trách này thực quá nặng.
“Ánh Lục, nàng… có gắng gượng được không?” Không kìm được lòng, Đỗ Tử Bân bật hỏi.
Vân Ánh Lục lắc lắc ống tay áo rộng thùng thình của bộ cung trang, an nhiên trả lời. “Không gượng được thì có thể xoay người bỏ đi sao?”
Đỗ Tử Bân im lặng một hồi rồi khẽ khàng nói, “Xin lỗi nàng, Ánh Lục, đều tại ta…” Tại hắn hiểu ra quá muộn, tại hắn ngốc nghếch cố chấp, bằng không, giờ này nàng đã là thê tử của hắn, dù không có cảnh cầm sắt hòa âm thì cũng vẫn cùng chia ngọt sẻ bùi.
“Vì sao phải xin lỗi ta?” Vân Ánh Lục ngước mắt nhìn hắn, “Đỗ đại ca, là ta tình nguyện kết tóc se tơ cùng hoàng thượng cơ mà. Tất cả những chuyện vừa qua, chỉ có thể nói là do trời xanh khéo trêu đùa số mệnh. Trước kia ta không tin vào số mệnh, không tin vào cuộc đời có nợ có duyên, nhưng giờ thì ta tin. Tất cả đều là ý trời”.
Vân Ánh Lục lặng im một lúc rồi nói thêm, “Là ta yêu hoàng thượng chứ không phải bị khuất phục”.
Gió mang theo hơi lạnh thổi tới, Vân Ánh Lục rùng mình khép chặt vạt áo, không biết Huyên Thần có mang đủ áo ấm không?
“Nhưng giờ người chịu khổ là nàng?” Đỗ Tử Bân thở dài cảm thán.
“Huyên Thần từng nói rằng, lấy chàng là phải cùng chắn mưa che gió, cùng chung hoạn nạn chứ không chỉ ngồi không hưởng phúc. Đỗ đại ca, ta còn phải đến gặp các phi tần”.
Cô mỉm cười từ biệt rồi nhanh chóng bước vào cửa hậu cung, nhân ảnh nhòa cùng sắc thu nồng đậm. Đỗ Tử Bân lặng lẽ dõi mắt nhìn theo.
Yêu thương rồi bỏ lỡ, cho dù thật lòng quan tâm cũng đã là quá khứ.
Buổi tối, trong ánh đèn sáng rực ở phòng giảng kinh, Vân Ánh Lục an nhiên ngồi trên bục cao, đưa mắt nhìn phi tần và cung nữ đông nghịt bên dưới.
Trước kia, cô từng trêu Lưu hoàng thượng là chiến sĩ thi đua, ban ngày phải lo liệu quốc sự, buối tối còn phải vỗ về một đám nữ nhân đông đúc. Giờ thì cô đã có thể cảm nhận được nỗi khổ của chàng.
Giai nhân cung đình chẳng khác nào hoa trong nhà kính, chỉ một chút mưa gió đã hốt hoảng lao xao, thực khiến người ta vừa phiền lòng vừa đau xót.
Vân Ánh Lục giơ tay ra hiệu, tiếng trò chuyện líu ríu phía dưới nhanh chóng ngừng bặt.
“Các vị nương nương, hôm ở điện Yến Hội, ắt các vị cũng biết hoàng cung đang phải đối mặt với sóng to gió cả, thời điểm này chúng ta không được sợ hãi mà phải đoàn kết, cùng hoàng thượng vượt qua cửa ải khó khăn này, có được không?”
Phía dưới lặng ngắt như tờ, không một ai dám lên tiếng trả lời.
Chợt một giọng nói sợ hãi vang lên:
“Hoàng hậu nương nương, Tề vương có ám hại hoàng thượng không? Nếu quả đúng như vậy thì chúng ta… phải làm gì bây giờ?”
“Làm gì bây giờ?” Phía dưới lao xao hỏi nhau.
Vân Ánh Lục giờ đã hiểu cái gọi là vợ chồng giống như chim trong rừng, khi hưởng phúc thì líu ríu bên nhau, khi đại nạn thì thân ai nấy bay. Vả lại, có lẽ bình thường Lưu hoàng thượng đối với bọn họ cũng chẳng chân tình gì nên bọn họ mới lạnh lùng như vậy với hoàn cảnh của người!
Đám phi tần thấy Vân Ánh Lục lặng im không đáp, liền nức nở tuôn lệ.
“Vậy mọi người muốn xuất cung sao?” Vân Ánh Lục đột nhiên hỏi lớn.
Tiếng khóc lóc tức khắc im bặt.
“Trên đời có rất nhiều chuyện xảy ra ngoài dự đoán, hiện giờ tôi chỉ có thể đem toàn lực che chở cho các nương nương, nhưng nếu các vị không tin tưởng thì tôi sẽ để các vị xuất cung”.
“Xuất cung? Xuất cung rồi chúng ta biết làm gì? Con gái lấy chồng như bát nước hắt đi, ngoài việc xuất gia làm ni cô, chúng ta còn biết làm gì khác”, một vị phi tần nức nở lên tiếng.
“Mọi người có thể tìm việc làm mà! Sống cuộc sống độc lập ắt sẽ được người khác tôn trọng, nói không chừng, mọi người còn có thể tìm được hạnh phúc cho chính mình đấy!”
“Sống độc lập? Hoàng hậu nương nương, người nói thật buồn cười, phi tần chúng ta ai cũng được cưng chiều Từ Ânhỏ, vai không thể gánh, tay không thể xách, làm sao mà sống độc lập được? Thêu thùa, ca hát có thể nuôi sống được không?”
Vân Ánh Lục suy nghĩ một lát rồi nói, “Mọi người có muốn làm đại phu không?”
“Hả?” Chúng phi tần nhất loạt ngẩng phắt đầu lên.
“Học làm đại phu chuyên khám bệnh cho phụ nữ hoặc dạy họ cách bảo xuân dưỡng nhan, tôi nghĩ mọi người chắc chắn sẽ sống tốt”.
Cả đám ngạc nhiên nhìn Vân Ánh Lục rồi lại quay sang nhìn nhau, mắt ai cũng mở to hết cỡ.
“Hoàng hậu nương nương, người đồng ý… dạy chúng ta sao?” Một vị phi tần yếu ớt hỏi lại.
Dân chúng trong thành Đông Dương đều nói Vân hoàng hậu chính là tiên tử trên trời, có thể cải tử hoàn sinh, nếu giờ được người đích thân truyền thị y thuật cao siêu thì còn may mắn nào hơn. Không phải hoàng thượng cũng bị thu hút bởi tài năng xuất chúng của hoàng hậu đấy sao.
Nếu bọn họ cũng có bản lĩnh như vậy thì sớm muộn gì cũng sẽ tìm được hạnh phúc cho riêng mình, chẳng cần phải hàng đêm cô đơn mòn mỏi bên ngọn đèn cho đến tận bình minh.
“Mọi người đều biết chữ cả chứ?” Vân Ánh Lục mỉm cười khích lệ. Nhóm phi tần răm rắp gật đầu.
“La công công, ông đi mời công chúa An Nam tới đây”. Vân Ánh Lục quay đầu nói tiếp. “Công chúa An Nam là tài nữ xuất chúng trong cung, cô ấy sẽ dạy mọi người làm thơ viết từ, còn tôi dạy mọi người bắt mạch chẩn bệnh. Với hai kỹ năng này, mọi người nhất định sẽ có cuộc sống muôn màu muôn vẻ sau khi xuất cung’.
Ôi, kỳ thật không phải cô muốn ôm việc này vào người mà là không muốn đám phi tần ấy cả ngày thở ngắn than dài, nước mắt ngắn dài trong cung. Vả lại, làm như vậy là mở cho các nàng ấy một lối thoát, chôn vùi tuổi xuân trong chốn thâm cung lạnh lẽo quả thật rất đáng tiếc.
Huyên Thần, nếu biết ta giật dây cho phi tần của chàng xuất cung, chàng có nghĩ ta nảy lòng đố kỵ rối bắt ta phải đền bù tổn thất không?
Em nguyện dùng cả đời để đền bù cho chàng có được không?
Khóe mắt Vân Ánh Lục ướt nước, nụ cười ẩn hiện trên môi.
La công công tay cầm phất trần, vội vã chạy tới bẩm báo. “Nương nương, công chúa An Nam không có trong Phật đường ạ”.
“Nàng ấy đi đâu?” Vân Ánh Lục thoáng bất ngờ, hỏi lại.
“Tiểu cung nữ theo hầu nói công chúa An Nam đã xuất cung từ trưa, nhưng không biết đi đâu”.
Vân Ánh Lục cảm thấy như trong đầu có tiếng nổ oang, cô gượng trấn định tâm trạng rối loạn của mình, nhưng đầu óc trống rỗng không chút ý niệm. Phía dưới, các phi tần lại bắt đầu xì xào.
“Phi tần hậu cung không phải không được tùy ý xuất cung sao?” Câu hỏi của một vị phi tần kéo thần trí của cô lại.
Vân Ánh Lục nhìn La công công dò hỏi.
La công công hơi do dự rồi bất đắc dĩ trả lời. “Nô tài đã tới phủ Nội vụ và cổng thành dò hỏi, công chúa An Nam có… yêu bài ngự ban, có thể tự do ra vào hoàng cung”.
Tất cả chìm trong im lặng, chúng phi tần đồng cảm nhìn tân hoàng hậu. Tuy Vân Ánh Lục lặng im không nói nhưng ai cũng biết tâm can cô hẳn không thể bình tĩnh như biểu hiện bề ngoài.
La công công theo hầu Lưu Huyên Thần nhiều năm, tất nhiên là hiểu yêu bài ngự ban có ý nghĩa như thế nào. Câu trả lời của ông ắt hẳn đã khiến Vân hoàng hậu tổn thương không ít.
Lưu hoàng thượng có phải sẽ nói với công chúa An Nam rằng “Trẫm chỉ tin tưởng mình nàng” hay không? Cô chợt nhớ đến câu hát mà các cô y tá thường hay ngâm nga “tình yêu vốn dĩ là đau thương”.
Đúng, tình yêu vốn dĩ là đau thương. Yêu một người chính là trao quyền làm tổn thương mình cho người ấy, ngẫm lại quả thật là đau xót. Nhưng mà Lưu hoàng thương sáng nắng chiều mưa như vậy sao? Người con trai mạo hiểm tính mạng xông vào biển lửa tìm cô lại có thể làm thế với cô sao?
Không, không được nghĩ lung tung, chuyện này chỉ là suy đoán nhất thời mà thôi.
Vợ chồng phải biết tin tưởng nhau, không phải tin tưởng một phần mà phải tin tưởng hết thảy, đó mới là tình yêu đích thực.
Sao cô có thể dễ dàng hoài nghi Huyên Thần như vậy chứ? Từ Ânhỏ chàng đã phải rời xa người thân, trở thành quân cờ chính trị trong tay thái hậu, như vậy còn chưa đủ đau thương ư? Hiện tại cô chính là người thân duy nhất của Huyên Thần, nếu ngay cả cô cũng không hiểu cho chàng thì cuộc sống của chàng sẽ còn u ám tới mức nào?
Trên bầu trời đêm sâu thẳm, một đám mây mỏng lững lờ trôi qua như tấm lụa che ngang vầng nguyệt sáng tỏ. Vân Ánh Lục chậm rãi xoay người, nhìn chúng phi tần.
“Chiều mai, mọi người tập trung ở vườn thảo dược, buổi học đầu tiên sẽ là dạy cách phân biệt các loại cây thuốc, sau đó đến tối chúng ta sẽ học lý thuyết…”
“Hoàng hậu nương nương, người tìm thần thiếp sao?” Trên con đường nhỏ ngoài phòng giảng kinh, thấp thoáng một bóng người vội vàng đi tới.
“Công chúa An Nam?” Mọi người cùng quay đầu nhìn lại.
Nguyễn Nhược Nam vén ống tay áo lau mồ hôi, gương mặt đỏ bừng vì thấm mệt.
“Công chúa An Nam tới rồi”. Vân Ánh Lục vội sai La công công mang tới cho nàng ta một chiếc ghế nhưng vẫn kịp liếc thấy một bóng dáng cao lớn vô cùng quen thuộc. Giang thị vệ?
Cô không nghĩ nhiều, vội thu hồi tầm mắt.
Nguyễn Nhược Nam vuốt lại mái tóc ngắn của mình rồi lo lắng nhìn Vân Ánh Lục, cẩn trọng mở lời: “Tần thiếp… ra ngoài mua sách nên hồi cung hơi muộn. Nương nương tìm thần thiếp có việc gì sao?” Nguyễn Nhược Nam khẽ hỏi.
“Công chúa An Nam xuất chúng như vậy mà mỗi tháng chỉ đăng đàn giảng kinh một buổi thì thật hơi tiếc cho tài năng của cô. Tôi đang định mở lớp dạy y thuật cho chúng phi tần vào buổi sáng, tiện thể hỏi cô có đồng ý dạy họ thêm thơ từ vào buổi chiều không?”
Nguyễn Nhược Nam mặt thoáng ngẩn ngơ, sau đó lập tức trả lời. “Ý kiến của hoàng hậu nương nương thật sự rất hay, nhưng liệu có thể dời giờ dạy của thần thiếp sang buổi sáng không, buổi chiều… thần thiếp có chuyện cần làm”.
“Ồ”, Vân Ánh Lục suy nghĩ một lát rồi nói tiếp, “vậy cũng được, các vị nương nương còn có ý kiến gì khác không?”
Chúng phi tần hai mắt sáng ngời vì hưng phấn, đối với các nàng mà nói, cuộc sống buồn chán trong hoàng cung đã được mở sang một trang mới. Cuộc đời ao tù nước đọng cuối cùng đã được khơi thông, tuôn chảy về phía mặt trời.
“Không có!” Trăm miệng một lời cùng đáp vang dội.
La công công trong cung đã hơn bốn mươi năm, ông chỉ thấy các phi tần dụng tâm đấu kế, không tranh giành sủng ái thì vạch trần bêu xấu nhau, cảnh đoàn kết hôm nay là lần đầu tiên được nhìn thấy.
Ông khâm phục nhìn Vân Ánh Lục, lòng không khỏi vui mừng rơi nước mắt.
Trước mắt hoàng thượng là hố sâu vực thẳm, nhưng có Vân hoàng hậu ở bên, người nhất định, nhất định sẽ vượt qua được.
Bên ngoài, trời mưa suốt đêm.
Ngày thứ tư Vân Ánh Lục giám quốc, ngoại thành Lâm Sơn đột nhiên xảy ra động đất, đất đá ào ào lăn xuống thôn trang, phá nát ruộng nương, nhà ở. Thôn dân chạy loạn khắp nơi, ăn đói mặc rét, co cụm sống qua ngày dưới gầm trời rộng lớn.
Tri phủ Lâm Sơn sai nha dịch hỏa tốc đưa công văn vào hoàng cung, Vân Ánh Lục vừa phê duyệt tấu chương xong, chưa kịp nghỉ ngơi đã phải chạy đến điện Nghị Chính bàn bạc cùng quần thần.
Văn võ bá quan cũng nhanh chóng được triệu vào chầu. Tề vương không khỏi vui sướng cười thầm, ngay giữa đại điện, gã lộng ngôn tuyên bố ngay cả ông trời cũng trừng phạt hoàng thượng giả, chỉ có thiên tử chân chính mới có thể trấn trụ ngai rồng, ổn định giang sơn.
Đương lúc thiên tai giáng xuống chúng dân vô tội, Tề vương lại hàm hồ thốt ra những lời này cũng chính là tự tay hủy diệt hình tượng bản thân. Gã vốn định nhân cơ hội phô trương dòng máu hoàng tộc để lôi bè kéo đảng, nhưng thật đáng tiếc, lời tuyên bố của gã chẳng khác nào ném đá xuống giếng ai cũng phải nhăn mặt nhíu mày khó chịu.
Tề vương cũng có nỗi khổ của Tề vương. Cay đắng nhẫn nhục ủ mưu tính kế bao năm rốt cuộc lại đại bại chỉ trong một đêm khiến gã thiếu chút nữa thổ huyết mà chết. Kì tả thừa tướng nay đã bị đuổi về quê, không có người bày mưu tính kế, gã chẳng khác nào bị bẻ gẫy hai chân, muốn nhúc nhích cũng khó; đám đồng đảng thì bị bắt hoặc bị quản thúc khiến thế lực của gã suy yếu nghiêm trọng. May mà Lưu Huyên Thần không khai đao với gã, có thể vì gã là vương tử duy nhất còn lại của tiên hoàng, giết gã ắt động đến lòng dân.
Núi xanh còn đó, sợ gì không củi đốt, còn sống là còn hy vọng. Đống tro tàn trong lòng Tề vương lại một lần nữa bùng cháy, chỉ có điều không có Kì tả thừa tướng ở bên chỉ bảo, gã chẳng khác nào mèo hoang vung vuốt cào cấu loạn xạ trong không khí. Vân Ánh Lục coi như Tề vương không tồn tại, cũng chẳng để tâm đến lời của gã, cô muốn để cho đám người thuộc đảng Tề vương thấy rõ kẻ mà chúng coi là hoàng đế đích thực ‘tài năng’ thế nào.
“Hữu thừa tướng, khanh có nghĩ ra cách nào không?”
Nhìn sắc trời sẩm tối ngoài sân điện, Vân Ánh Lục sốt ruột sai La công công cuộn mành, chính thức ra mặt nghị sự.
Ngu hữu thừa tướng chậm chạp đứng ra giữa điện bẩm tấu, “Nương nương, lão thần đã phái hai vị thị lang bộ Công dẫn theo binh lính tới thành Lâm Sơn khảo sát mức độ thiệt hại của trận động đất, cứu trợ nạn dân, giảm thiểu số người thương vong. Tiếp đến, thần nghĩ triều đình cần chuẩn bị mở kho cứu tế, phát chẩn lương thực. Vụ thu đã mất trắng, mùa đông lại đang cận kề, ít nhất cũng phải hỗ trợ dân chúng Lâm Sơn cho đến mùa xuân sang năm thì mới tạm ổn’.
Vân Ánh Lục liên tục gật đầu, đưa mắt tìm kiếm bóng dáng của thượng thư bộ Hộ trong hàng. Thượng thư bộ Hộ nhíu mày, thở dài rồi bất đắc dĩ bước ra khỏi hàng, bẩm tấu. “Nương nương, thần rất đồng cảm với tâm trạng của nương nương, nhưng ngân khố…”
Vân Ánh Lục sực nhớ mấy ngày hôm trước, cũng tại đại điện này, cô và thượng thư bộ Hộ vừa mới thảo luận về chuyện ngân khố sụt giảm. Quốc khố bây giờ đã gần cạn kiệt, chỉ còn lại khoản cuối cùng để đảm bảo an toàn quốc gia.
“Ta biết rồi’. Gượng an ủi thượng thư bộ Hộ nhưng tay không ngừng vặn xoắn vì lo lắng, Vân Ánh Lục đứng dậy, bồn chồn suy nghĩ. Không có tài lực thì làm sao mà cứu tế?
Không bột sao gột nên hồ?
“Dạo gần đây, ngoài việc vào chầu thần cũng có nhiều thời gian rỗi rãi, nương nương có cần thần xem giúp tấu chương không?” Câu hỏi của Ngu Tấn Hiên hàm súc, rõ ràng như chính con người hắn vậy.
“Được vậy thì tốt quá!” Vân Ánh Lục hào hứng gật đầu. Lưu hoàng thượng có phải cũng dự liệu được việc này nên mới can đảm bỏ lại quốc sự sau lưng không?
“Nương nương, thần vừa phá xong hai vụ án, bộ Hình cũng không có việc gấp, nếu nương nương cần giúp đỡ gì, vi thần nhất định sẽ không Từ Ânan”. Đỗ Tử Bân chắp tay, dõng dạc nói thêm.
Vân Ánh Lục bật cười. Vận khí của cô thật tốt, mỗi lần lâm vào cảnh đường cùng là lại có người xả thân giúp đỡ.
“Vậy phiền Đỗ đại nhân rồi”.
Đống tấu chương ngồn ngộn như ngọn núi nhanh chóng được giải quyết dưới sự hợp lực của ba trọng thần. Khi bọn họ rời khỏi ngự thư phòng thì sắc trời cũng chuyển dần tối. Trên nền trời tím ngắt ánh hoàng hôn, một đàn nhạn trắng mải miết vỗ cánh bay về phương nam.
Ngu hữu thừa tướng và Ngu Tấn Hiên cáo từ về trước, chỉ còn Đỗ Tử Bân nán lại ngoài ngự thư phòng. Khi không còn ai khác, hắn rũ bỏ vẻ tôn kính của thần tử, đáy mắt hiện rõ nỗi buồn đau, tiếc thương.
Dưới bóng tà dương, đôi vai nàng càng thêm bé nhỏ và mệt mỏi.
Một cô gái yếu ớt phải gánh vác giang sơn xã tắc, trọng trách này thực quá nặng.
“Ánh Lục, nàng… có gắng gượng được không?” Không kìm được lòng, Đỗ Tử Bân bật hỏi.
Vân Ánh Lục lắc lắc ống tay áo rộng thùng thình của bộ cung trang, an nhiên trả lời. “Không gượng được thì có thể xoay người bỏ đi sao?”
Đỗ Tử Bân im lặng một hồi rồi khẽ khàng nói, “Xin lỗi nàng, Ánh Lục, đều tại ta…” Tại hắn hiểu ra quá muộn, tại hắn ngốc nghếch cố chấp, bằng không, giờ này nàng đã là thê tử của hắn, dù không có cảnh cầm sắt hòa âm thì cũng vẫn cùng chia ngọt sẻ bùi.
“Vì sao phải xin lỗi ta?” Vân Ánh Lục ngước mắt nhìn hắn, “Đỗ đại ca, là ta tình nguyện kết tóc se tơ cùng hoàng thượng cơ mà. Tất cả những chuyện vừa qua, chỉ có thể nói là do trời xanh khéo trêu đùa số mệnh. Trước kia ta không tin vào số mệnh, không tin vào cuộc đời có nợ có duyên, nhưng giờ thì ta tin. Tất cả đều là ý trời”.
Vân Ánh Lục lặng im một lúc rồi nói thêm, “Là ta yêu hoàng thượng chứ không phải bị khuất phục”.
Gió mang theo hơi lạnh thổi tới, Vân Ánh Lục rùng mình khép chặt vạt áo, không biết Huyên Thần có mang đủ áo ấm không?
“Nhưng giờ người chịu khổ là nàng?” Đỗ Tử Bân thở dài cảm thán.
“Huyên Thần từng nói rằng, lấy chàng là phải cùng chắn mưa che gió, cùng chung hoạn nạn chứ không chỉ ngồi không hưởng phúc. Đỗ đại ca, ta còn phải đến gặp các phi tần”.
Cô mỉm cười từ biệt rồi nhanh chóng bước vào cửa hậu cung, nhân ảnh nhòa cùng sắc thu nồng đậm. Đỗ Tử Bân lặng lẽ dõi mắt nhìn theo.
Yêu thương rồi bỏ lỡ, cho dù thật lòng quan tâm cũng đã là quá khứ.
Buổi tối, trong ánh đèn sáng rực ở phòng giảng kinh, Vân Ánh Lục an nhiên ngồi trên bục cao, đưa mắt nhìn phi tần và cung nữ đông nghịt bên dưới.
Trước kia, cô từng trêu Lưu hoàng thượng là chiến sĩ thi đua, ban ngày phải lo liệu quốc sự, buối tối còn phải vỗ về một đám nữ nhân đông đúc. Giờ thì cô đã có thể cảm nhận được nỗi khổ của chàng.
Giai nhân cung đình chẳng khác nào hoa trong nhà kính, chỉ một chút mưa gió đã hốt hoảng lao xao, thực khiến người ta vừa phiền lòng vừa đau xót.
Vân Ánh Lục giơ tay ra hiệu, tiếng trò chuyện líu ríu phía dưới nhanh chóng ngừng bặt.
“Các vị nương nương, hôm ở điện Yến Hội, ắt các vị cũng biết hoàng cung đang phải đối mặt với sóng to gió cả, thời điểm này chúng ta không được sợ hãi mà phải đoàn kết, cùng hoàng thượng vượt qua cửa ải khó khăn này, có được không?”
Phía dưới lặng ngắt như tờ, không một ai dám lên tiếng trả lời.
Chợt một giọng nói sợ hãi vang lên:
“Hoàng hậu nương nương, Tề vương có ám hại hoàng thượng không? Nếu quả đúng như vậy thì chúng ta… phải làm gì bây giờ?”
“Làm gì bây giờ?” Phía dưới lao xao hỏi nhau.
Vân Ánh Lục giờ đã hiểu cái gọi là vợ chồng giống như chim trong rừng, khi hưởng phúc thì líu ríu bên nhau, khi đại nạn thì thân ai nấy bay. Vả lại, có lẽ bình thường Lưu hoàng thượng đối với bọn họ cũng chẳng chân tình gì nên bọn họ mới lạnh lùng như vậy với hoàn cảnh của người!
Đám phi tần thấy Vân Ánh Lục lặng im không đáp, liền nức nở tuôn lệ.
“Vậy mọi người muốn xuất cung sao?” Vân Ánh Lục đột nhiên hỏi lớn.
Tiếng khóc lóc tức khắc im bặt.
“Trên đời có rất nhiều chuyện xảy ra ngoài dự đoán, hiện giờ tôi chỉ có thể đem toàn lực che chở cho các nương nương, nhưng nếu các vị không tin tưởng thì tôi sẽ để các vị xuất cung”.
“Xuất cung? Xuất cung rồi chúng ta biết làm gì? Con gái lấy chồng như bát nước hắt đi, ngoài việc xuất gia làm ni cô, chúng ta còn biết làm gì khác”, một vị phi tần nức nở lên tiếng.
“Mọi người có thể tìm việc làm mà! Sống cuộc sống độc lập ắt sẽ được người khác tôn trọng, nói không chừng, mọi người còn có thể tìm được hạnh phúc cho chính mình đấy!”
“Sống độc lập? Hoàng hậu nương nương, người nói thật buồn cười, phi tần chúng ta ai cũng được cưng chiều Từ Ânhỏ, vai không thể gánh, tay không thể xách, làm sao mà sống độc lập được? Thêu thùa, ca hát có thể nuôi sống được không?”
Vân Ánh Lục suy nghĩ một lát rồi nói, “Mọi người có muốn làm đại phu không?”
“Hả?” Chúng phi tần nhất loạt ngẩng phắt đầu lên.
“Học làm đại phu chuyên khám bệnh cho phụ nữ hoặc dạy họ cách bảo xuân dưỡng nhan, tôi nghĩ mọi người chắc chắn sẽ sống tốt”.
Cả đám ngạc nhiên nhìn Vân Ánh Lục rồi lại quay sang nhìn nhau, mắt ai cũng mở to hết cỡ.
“Hoàng hậu nương nương, người đồng ý… dạy chúng ta sao?” Một vị phi tần yếu ớt hỏi lại.
Dân chúng trong thành Đông Dương đều nói Vân hoàng hậu chính là tiên tử trên trời, có thể cải tử hoàn sinh, nếu giờ được người đích thân truyền thị y thuật cao siêu thì còn may mắn nào hơn. Không phải hoàng thượng cũng bị thu hút bởi tài năng xuất chúng của hoàng hậu đấy sao.
Nếu bọn họ cũng có bản lĩnh như vậy thì sớm muộn gì cũng sẽ tìm được hạnh phúc cho riêng mình, chẳng cần phải hàng đêm cô đơn mòn mỏi bên ngọn đèn cho đến tận bình minh.
“Mọi người đều biết chữ cả chứ?” Vân Ánh Lục mỉm cười khích lệ. Nhóm phi tần răm rắp gật đầu.
“La công công, ông đi mời công chúa An Nam tới đây”. Vân Ánh Lục quay đầu nói tiếp. “Công chúa An Nam là tài nữ xuất chúng trong cung, cô ấy sẽ dạy mọi người làm thơ viết từ, còn tôi dạy mọi người bắt mạch chẩn bệnh. Với hai kỹ năng này, mọi người nhất định sẽ có cuộc sống muôn màu muôn vẻ sau khi xuất cung’.
Ôi, kỳ thật không phải cô muốn ôm việc này vào người mà là không muốn đám phi tần ấy cả ngày thở ngắn than dài, nước mắt ngắn dài trong cung. Vả lại, làm như vậy là mở cho các nàng ấy một lối thoát, chôn vùi tuổi xuân trong chốn thâm cung lạnh lẽo quả thật rất đáng tiếc.
Huyên Thần, nếu biết ta giật dây cho phi tần của chàng xuất cung, chàng có nghĩ ta nảy lòng đố kỵ rối bắt ta phải đền bù tổn thất không?
Em nguyện dùng cả đời để đền bù cho chàng có được không?
Khóe mắt Vân Ánh Lục ướt nước, nụ cười ẩn hiện trên môi.
La công công tay cầm phất trần, vội vã chạy tới bẩm báo. “Nương nương, công chúa An Nam không có trong Phật đường ạ”.
“Nàng ấy đi đâu?” Vân Ánh Lục thoáng bất ngờ, hỏi lại.
“Tiểu cung nữ theo hầu nói công chúa An Nam đã xuất cung từ trưa, nhưng không biết đi đâu”.
Vân Ánh Lục cảm thấy như trong đầu có tiếng nổ oang, cô gượng trấn định tâm trạng rối loạn của mình, nhưng đầu óc trống rỗng không chút ý niệm. Phía dưới, các phi tần lại bắt đầu xì xào.
“Phi tần hậu cung không phải không được tùy ý xuất cung sao?” Câu hỏi của một vị phi tần kéo thần trí của cô lại.
Vân Ánh Lục nhìn La công công dò hỏi.
La công công hơi do dự rồi bất đắc dĩ trả lời. “Nô tài đã tới phủ Nội vụ và cổng thành dò hỏi, công chúa An Nam có… yêu bài ngự ban, có thể tự do ra vào hoàng cung”.
Tất cả chìm trong im lặng, chúng phi tần đồng cảm nhìn tân hoàng hậu. Tuy Vân Ánh Lục lặng im không nói nhưng ai cũng biết tâm can cô hẳn không thể bình tĩnh như biểu hiện bề ngoài.
La công công theo hầu Lưu Huyên Thần nhiều năm, tất nhiên là hiểu yêu bài ngự ban có ý nghĩa như thế nào. Câu trả lời của ông ắt hẳn đã khiến Vân hoàng hậu tổn thương không ít.
Lưu hoàng thượng có phải sẽ nói với công chúa An Nam rằng “Trẫm chỉ tin tưởng mình nàng” hay không? Cô chợt nhớ đến câu hát mà các cô y tá thường hay ngâm nga “tình yêu vốn dĩ là đau thương”.
Đúng, tình yêu vốn dĩ là đau thương. Yêu một người chính là trao quyền làm tổn thương mình cho người ấy, ngẫm lại quả thật là đau xót. Nhưng mà Lưu hoàng thương sáng nắng chiều mưa như vậy sao? Người con trai mạo hiểm tính mạng xông vào biển lửa tìm cô lại có thể làm thế với cô sao?
Không, không được nghĩ lung tung, chuyện này chỉ là suy đoán nhất thời mà thôi.
Vợ chồng phải biết tin tưởng nhau, không phải tin tưởng một phần mà phải tin tưởng hết thảy, đó mới là tình yêu đích thực.
Sao cô có thể dễ dàng hoài nghi Huyên Thần như vậy chứ? Từ Ânhỏ chàng đã phải rời xa người thân, trở thành quân cờ chính trị trong tay thái hậu, như vậy còn chưa đủ đau thương ư? Hiện tại cô chính là người thân duy nhất của Huyên Thần, nếu ngay cả cô cũng không hiểu cho chàng thì cuộc sống của chàng sẽ còn u ám tới mức nào?
Trên bầu trời đêm sâu thẳm, một đám mây mỏng lững lờ trôi qua như tấm lụa che ngang vầng nguyệt sáng tỏ. Vân Ánh Lục chậm rãi xoay người, nhìn chúng phi tần.
“Chiều mai, mọi người tập trung ở vườn thảo dược, buổi học đầu tiên sẽ là dạy cách phân biệt các loại cây thuốc, sau đó đến tối chúng ta sẽ học lý thuyết…”
“Hoàng hậu nương nương, người tìm thần thiếp sao?” Trên con đường nhỏ ngoài phòng giảng kinh, thấp thoáng một bóng người vội vàng đi tới.
“Công chúa An Nam?” Mọi người cùng quay đầu nhìn lại.
Nguyễn Nhược Nam vén ống tay áo lau mồ hôi, gương mặt đỏ bừng vì thấm mệt.
“Công chúa An Nam tới rồi”. Vân Ánh Lục vội sai La công công mang tới cho nàng ta một chiếc ghế nhưng vẫn kịp liếc thấy một bóng dáng cao lớn vô cùng quen thuộc. Giang thị vệ?
Cô không nghĩ nhiều, vội thu hồi tầm mắt.
Nguyễn Nhược Nam vuốt lại mái tóc ngắn của mình rồi lo lắng nhìn Vân Ánh Lục, cẩn trọng mở lời: “Tần thiếp… ra ngoài mua sách nên hồi cung hơi muộn. Nương nương tìm thần thiếp có việc gì sao?” Nguyễn Nhược Nam khẽ hỏi.
“Công chúa An Nam xuất chúng như vậy mà mỗi tháng chỉ đăng đàn giảng kinh một buổi thì thật hơi tiếc cho tài năng của cô. Tôi đang định mở lớp dạy y thuật cho chúng phi tần vào buổi sáng, tiện thể hỏi cô có đồng ý dạy họ thêm thơ từ vào buổi chiều không?”
Nguyễn Nhược Nam mặt thoáng ngẩn ngơ, sau đó lập tức trả lời. “Ý kiến của hoàng hậu nương nương thật sự rất hay, nhưng liệu có thể dời giờ dạy của thần thiếp sang buổi sáng không, buổi chiều… thần thiếp có chuyện cần làm”.
“Ồ”, Vân Ánh Lục suy nghĩ một lát rồi nói tiếp, “vậy cũng được, các vị nương nương còn có ý kiến gì khác không?”
Chúng phi tần hai mắt sáng ngời vì hưng phấn, đối với các nàng mà nói, cuộc sống buồn chán trong hoàng cung đã được mở sang một trang mới. Cuộc đời ao tù nước đọng cuối cùng đã được khơi thông, tuôn chảy về phía mặt trời.
“Không có!” Trăm miệng một lời cùng đáp vang dội.
La công công trong cung đã hơn bốn mươi năm, ông chỉ thấy các phi tần dụng tâm đấu kế, không tranh giành sủng ái thì vạch trần bêu xấu nhau, cảnh đoàn kết hôm nay là lần đầu tiên được nhìn thấy.
Ông khâm phục nhìn Vân Ánh Lục, lòng không khỏi vui mừng rơi nước mắt.
Trước mắt hoàng thượng là hố sâu vực thẳm, nhưng có Vân hoàng hậu ở bên, người nhất định, nhất định sẽ vượt qua được.
Bên ngoài, trời mưa suốt đêm.
Ngày thứ tư Vân Ánh Lục giám quốc, ngoại thành Lâm Sơn đột nhiên xảy ra động đất, đất đá ào ào lăn xuống thôn trang, phá nát ruộng nương, nhà ở. Thôn dân chạy loạn khắp nơi, ăn đói mặc rét, co cụm sống qua ngày dưới gầm trời rộng lớn.
Tri phủ Lâm Sơn sai nha dịch hỏa tốc đưa công văn vào hoàng cung, Vân Ánh Lục vừa phê duyệt tấu chương xong, chưa kịp nghỉ ngơi đã phải chạy đến điện Nghị Chính bàn bạc cùng quần thần.
Văn võ bá quan cũng nhanh chóng được triệu vào chầu. Tề vương không khỏi vui sướng cười thầm, ngay giữa đại điện, gã lộng ngôn tuyên bố ngay cả ông trời cũng trừng phạt hoàng thượng giả, chỉ có thiên tử chân chính mới có thể trấn trụ ngai rồng, ổn định giang sơn.
Đương lúc thiên tai giáng xuống chúng dân vô tội, Tề vương lại hàm hồ thốt ra những lời này cũng chính là tự tay hủy diệt hình tượng bản thân. Gã vốn định nhân cơ hội phô trương dòng máu hoàng tộc để lôi bè kéo đảng, nhưng thật đáng tiếc, lời tuyên bố của gã chẳng khác nào ném đá xuống giếng ai cũng phải nhăn mặt nhíu mày khó chịu.
Tề vương cũng có nỗi khổ của Tề vương. Cay đắng nhẫn nhục ủ mưu tính kế bao năm rốt cuộc lại đại bại chỉ trong một đêm khiến gã thiếu chút nữa thổ huyết mà chết. Kì tả thừa tướng nay đã bị đuổi về quê, không có người bày mưu tính kế, gã chẳng khác nào bị bẻ gẫy hai chân, muốn nhúc nhích cũng khó; đám đồng đảng thì bị bắt hoặc bị quản thúc khiến thế lực của gã suy yếu nghiêm trọng. May mà Lưu Huyên Thần không khai đao với gã, có thể vì gã là vương tử duy nhất còn lại của tiên hoàng, giết gã ắt động đến lòng dân.
Núi xanh còn đó, sợ gì không củi đốt, còn sống là còn hy vọng. Đống tro tàn trong lòng Tề vương lại một lần nữa bùng cháy, chỉ có điều không có Kì tả thừa tướng ở bên chỉ bảo, gã chẳng khác nào mèo hoang vung vuốt cào cấu loạn xạ trong không khí. Vân Ánh Lục coi như Tề vương không tồn tại, cũng chẳng để tâm đến lời của gã, cô muốn để cho đám người thuộc đảng Tề vương thấy rõ kẻ mà chúng coi là hoàng đế đích thực ‘tài năng’ thế nào.
“Hữu thừa tướng, khanh có nghĩ ra cách nào không?”
Nhìn sắc trời sẩm tối ngoài sân điện, Vân Ánh Lục sốt ruột sai La công công cuộn mành, chính thức ra mặt nghị sự.
Ngu hữu thừa tướng chậm chạp đứng ra giữa điện bẩm tấu, “Nương nương, lão thần đã phái hai vị thị lang bộ Công dẫn theo binh lính tới thành Lâm Sơn khảo sát mức độ thiệt hại của trận động đất, cứu trợ nạn dân, giảm thiểu số người thương vong. Tiếp đến, thần nghĩ triều đình cần chuẩn bị mở kho cứu tế, phát chẩn lương thực. Vụ thu đã mất trắng, mùa đông lại đang cận kề, ít nhất cũng phải hỗ trợ dân chúng Lâm Sơn cho đến mùa xuân sang năm thì mới tạm ổn’.
Vân Ánh Lục liên tục gật đầu, đưa mắt tìm kiếm bóng dáng của thượng thư bộ Hộ trong hàng. Thượng thư bộ Hộ nhíu mày, thở dài rồi bất đắc dĩ bước ra khỏi hàng, bẩm tấu. “Nương nương, thần rất đồng cảm với tâm trạng của nương nương, nhưng ngân khố…”
Vân Ánh Lục sực nhớ mấy ngày hôm trước, cũng tại đại điện này, cô và thượng thư bộ Hộ vừa mới thảo luận về chuyện ngân khố sụt giảm. Quốc khố bây giờ đã gần cạn kiệt, chỉ còn lại khoản cuối cùng để đảm bảo an toàn quốc gia.
“Ta biết rồi’. Gượng an ủi thượng thư bộ Hộ nhưng tay không ngừng vặn xoắn vì lo lắng, Vân Ánh Lục đứng dậy, bồn chồn suy nghĩ. Không có tài lực thì làm sao mà cứu tế?
Không bột sao gột nên hồ?