Tháng 9, Anh Nam khai giảng.
Thời Mộ và Phó Vân Thâm mang hành lý đến ký túc xá, Hạ Hàng Nhất đã đến sớm hơn một ngày nên cậu ta đã dọn dẹp phòng sạch sẽ hết rồi.
Nhìn mặt kính bóng loáng, sàn nhà sạch sẽ, Thời Mộ có chút ngượng ngùng: “Lão Hạ, một mình cậu làm hết việc rồi à?”
“Tiện tay thôi.” Hạ Hàng Nhất cầm chăn bông ra phơi nắng ngoài ban công, quay đầu lại, liếc nhìn Thời Lê đứng phía sau Phó Vân Thâm, hồn thể của cậu ta vô cùng mỏng manh, sạch sẽ, không một chút tạp chất, trong suốt như pha lê.
Lại nhìn sang Phó Vân Thâm đang mang vẻ mặt tràn đầy sự không kiên nhẫn.
Hạ Hàng Nhất có chút khó hiểu, quỷ hồn này hẳn là không có ác ý, nếu không linh hồn sẽ không trong sạch như vậy, nhưng cho dù không có ác ý sao vẫn có thể đứng gần Phó Vân Thâm như vậy?
Nhìn thấy vẻ khó hiểu trong mắt Hạ Hàng Nhất, Thời Mộ gãi gãi mặt, lúng túng nói: "Anh trai tôi, hiện tại không biết phải đi đâu, tạm thời đi theo chúng ta, sau này có thể sẽ ở lại ký túc xá."
Hạ Hàng Nhất sửng sốt: “...Cậu có anh trai?”
Thời Mộ gật đầu: “Anh ấy tên là Thời Lê.”
Hạ Hàng Nhất im lặng, thảo nào cậu cảm thấy quen quen, hóa ra từng gặp qua một lần, chỉ là đang yên đang lành, sao lại chết? Nhìn khuôn mặt đẹp trai của Thời Lê, Hạ Hàng Nhất có chút thương hại.
Hạ Hàng Nhất không muốn quá tìm tòi đời tư của người khác, quay đầu lại hỏi Thời Mộ: "Đúng rồi, vu cổ lần trước, cậu không sao chứ? Vốn dĩ tôi định tới thăm cậu, nhưng Vân Thâm không chịu nói cho tôi biết địa chỉ.”
Thời Mộ lắc đầu: “Không sao. ” Chỉ vào Thời Lê: "Chỉ là anh ấy không may.”
Hạ Hàng Nhất: “Hả?”
Thời Mộ: “Chúng tôi là sinh đôi.”
Lúc này, Hạ Hàng Nhất nhìn vào Thời Lê lộ ra vài phần thương cảm, đồng thời thầm nhận định Thời Lê là người nhà, nếu cậu ấy giúp Thời Mộ thì hẳn là một người tốt.
Một lúc sau, Chu Thực xách túi lớn túi nhỏ đi vào. Cậu ta không thấy Thời Lê ở trước mặt mình, trực tiếp đi xuyên qua ngồi xuống ghế, Thời Lê cúi đầu sờ ngực, cau mày, có chút khó chịu.
"Ôi, mệt chết mất. Chị tôi mua cho các cậu ít đồ ăn, tất cả trên bàn, các cậu tự chia đi." Chu Thực thở hổn hển, nghỉ một chút rồi nhìn Thời Mộ cười tủm tỉm, cậu ta giang rộng tay, ôm chặt lấy Thời Mộ, sau đó lập tức nhận được ánh mắt lạnh lẽo của Phó Vân Thâm và Thời Lê.
Chu Thực chớp mắt mấy lần, sờ sờ sau gáy lạnh lẽo, đảo mắt liền thấy hai mắt Phó Vân Thâm nặng nề. Cậu ta nghiêng đầu, hiểu nhầm ý của Phó Vân Thâm, buông Thời Mộ ra, ôm lấy Phó Vân Thâm, lại còn xoay hai vòng: “Thâm ca đừng không vui, anh đây luôn nhớ đến cậu.”
Phó Vân Thâm: “…”
Phó Vân Thâm: “Cút ra!” Giơ chân đá cậu ta một cái.
Chu Thực sờ sờ cái mông bị đá, cười: "Cậu không cần phải xấu hổ. Dù sao cũng đã lâu không gặp, cậu nhớ tôi cũng là bình thường." Nói xong hình như là lại sợ bị đánh, Chu Thực vội trốn ra ngoài.
Buổi tối.
Trong phòng 415, ai làm việc người ấy. Thời Mộ đi tắm rửa rồi cầm một quyển sách trèo lên giường. Phó Vân Thâm đang đánh máy ở giường bên cạnh. Hạ Hàng Nhất nằm ở giường tầng trên nghe nhạc. Chu Thực đeo tai nghe tập thể dục. Cảnh tượng yên tĩnh mà lại rất hòa thuận vui vẻ.
Thời Lê nhíu mày nhìn Thời Mộ, cảm thấy có gì đó không đúng.
Cô em gái sinh đôi của cậu ta để lộ ra đôi chân dài, cúi đầu tập trung đọc sách, Thời Lê mím môi, nhẹ nhàng bay đến bên cạnh, ghé vào tai Thời Mộ thì thầm: "Thời Mộ ..."
"Hửm?" Thời Mộ không nhìn lên, lật trang sách.
Thời Lê nói: "Anh không biết em có nỗi khổ gì nhưng tốt nhất vẫn nên quay về với giới tính thật của mình đi. Thực sự thì ở cùng với đám con trai như này quá bất tiện.” Nói xong còn liếc trộm Chu Thực đang tập thể dục.
Phó Vân Thâm đang gõ bàn phím bỗng ngừng lại, cậu không thích Thời Lê nhưng cũng ngầm đồng ý với những lời này.
Thời Mộ dùng đầu ngón tay vuốt nhẹ trang giấy, thấp giọng nói: "Ít nhất phải chờ đến khi kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc, hiện giờ không ổn lắm."
"Cho dù em có đợi kỳ thi tuyển sinh đại học điền xong giấy nguyện vọng, kể cả em có đối phó được với bài kiểm tra sức khỏe đi nữa nhưng khi học ở trường đại học thì sao? Trường đại học quản lý rất nghiêm, chắc chắn không tới một tháng em sẽ bị phát hiện, em không nghĩ tới hậu quả à?”
Che giấu giới tính, bóp méo thông tin, bất cứ điều nào cũng là lỗi lớn.
Thời Mộ nhíu mày cắn ngón tay, cô vốn nghĩ sau khi tốt nghiệp trung học sẽ hoàn thành nhiệm vụ rồi trở về nhà cho nên không hề lo lắng chuyện đại học sẽ ra sao, nhưng hiện tại có thể không về được nữa rồi…..
Nếu bây giờ cô giải thích sự thật với nhà trường, trường học nhất định không tha cho cô. Chẳng những vậy, lão Hạ và Chu Thực cũng sẽ không tha cho cô. Mà nếu không nói, dùng thân phận này vào trường đại học thì càng rắc rối hơn.
Ở trong tình thế tiến thoái lưỡng nan như vậy, Thời Mộ đành lựa chọn một biện pháp đơn giản, chính là không nghĩ nữa: “Nói sau đi.”
“Nói sau?”
Thời Mộ: “Tới đâu thì lo tới đó.” Cô cực kỳ lạc quan.
Thời Lê mím môi, không nói gì lượn lờ về phía Phó Vân Thâm.
Phó Vân Thâm đang bận viết truyện để cập nhật lúc 11 giờ, không chú ý đến Thời Lê ở phía sau, lúc phát hiện ra thì Thời Lê đã đọc hơn một nửa.
Bụp, Phó Vân Thâm đóng máy tính lại, vẻ mặt cảnh giác.
Thời Lê nghiêm mặt hừ lạnh: “Tôi chả thèm xem.” Nói xong thì kiêu ngạo nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Phó Vân Thâm hít sâu một hơi rồi bật máy tính tiếp tục viết.
Phó Vân Thâm chậm rãi gõ, tình cảm của nhân vật chính trong truyện phát triển rất nhanh, thậm chí điện thoại cũng đã lưu thành vợ chồng, chỉ là….Phó Vân Thâm trộm nhìn sang Thời Mộ, tự hỏi Thời Mộ lưu cậu là gì?
Ánh mắt Phó Vân Thâm lóe lên một tia sáng, cậu đặt máy tính xuống, đi tới bên giường của Thời Mộ.
Cô bị cậu dọa sợ, đặt cuốn sách trước ngực tỏ vẻ cảnh giác.
Phó Vân Thâm đưa tay về phía Thời Mộ: "Đưa điện thoại cho anh."
"... Anh cần làm gì?"
Cậu ghé sát vào, cười gian: “Sao, không dám?”
Không phải chỉ là xem điện thoại di động thôi hả, có gì mà không dám!
Thời Mộ không luống cuống, trực tiếp mở khóa điện thoại ở bên cạnh.
Danh bạ điện thoại của Thời Mộ chỉ có một vài số liên lạc, Phó Vân Thâm lướt qua một lượt, cuối cùng chú ý tới số điện thoại của mình kẹp giữa Chu Thực và Hạ Hàng Nhất: Phó Vân Thâm.
Rất đơn giản.
Cậu hơi khó chịu, quai hàm bành ra, khẽ cười rồi đổi WeChat và tên liên lạc trong điện thoại thành chồng yêu. Mắt thấy Chu Thực đang quay người đi vào phòng tắm, Phó Vân Thâm nhân cơ hội hôn lên má cô rồi nhanh chóng trở về giường của mình.
Thời Mộ chạm vào nơi được hôn, có chút bối rối.
Cúi đầu, thấy hai chữ chồng yêu lại càng thêm bối rối.
Thời Mộ trầm tư vài phút, đổi chồng yêu thành vợ.
Vừa sửa xong, thông báo WeChat hiện lên.
[Vợ: Không được phép đổi. ]
[Thời Mộ: Không đổi. ]
[Vợ: Nếu anh phát hiện ra em lén lút đổi lại, xem anh chỉnh em thế nào.]
Thời Mộ gõ ô nhắn tin: [Với chỉ số EQ ấy thì anh chắc chắn sẽ không phát hiện được.]
Cô cẩn thận ngó sang Phó Vân Thâm ở giường bên cạnh, cô xóa từng chữ một, soạn lại tin nhắn, gửi đi.
[Thời Mộ: Moah moah ]
Phó Vân Thâm nhướng mày thật cao, này có ý là hôn à?
Đêm khuya, đèn trong phòng ngủ đã tắt.
Hai người ở giường tầng trên đã ngủ, Thời Mộ đặt sách xuống, tắt đèn bàn, vừa nhắm mắt chợt nghe thấy bên tai có tiếng sột soạt, chưa kịp động đậy thì vòng tay ấm áp và rắn chắc của Phó Vân Thâm đã vòng qua ôm chặt lấy cái eo thon của cô.
Thiếu niên chen lên.
Giường lập tức trở nên chật chội.
Trong bóng tối, cánh môi cậu kề sát vành tai Thời Mộ, trên người tỏa ra một mùi hương sạch sẽ, Thời Mộ vừa ngửi đã nhận ra là sữa tắm của cô.
Thời Mộ đè giọng thật thấp: “Anh dùng đồ của em?”
Phó Vân Thâm ậm ừ, hôn lên đuôi tóc cô: “Của anh hết rồi.” Trong nhận thức của cậu, dùng sữa tắm của vị hôn thê cũng không tính là trộm.
Thời Mộ đẩy Phó Vân Thâm ra, thì thầm vào tai cậu: “Anh mau về giường đi, bị phát hiện không ổn đâu.”
Giường không lớn, bên trên vẫn còn hai người, chỉ cần Chu Thực quay người mở mắt ra sẽ thấy ngay bọn họ đang làm gì.
Phó Vân Thâm từ từ nhắm mắt lại, không nhúc nhích.
Ôm Thời Mộ thật thoải mái, cậu không muốn buông ra, muốn ôm như này cả đời.
Cảm nhận sự ấm ức trong hơi thở của cậu, Thời Mộ đưa tay chạm vào mái tóc đen mềm, giọng nhẹ nhàng: "Ngoan, anh mau về giường được không?"
"Không." Phó Vân Thâm giận dỗi: "Bây giờ Cá khô không ở đây, anh không về.”
Thời Mộ vừa bất lực vừa buồn cười.
Cô biết trong lòng Phó Vân Thâm có oán hận. Từ khi ở cùng Thời Lê, họ chưa từng có thế giới riêng, một khi Phó Vân Thâm muốn gần gũi cô, Thời Lê sẽ chen vào, không ngăn cản cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn cậu. Phó Vân Thâm tức muốn chết cũng không thể thể hiện ra. Dù sao người ta cũng chỉ như cái cột điện đứng ở đó, cũng không làm phiền ai, nếu cậu gây sự thì sẽ đuối lý, không thể cãi lại.
“Vậy giữ ba phút?”
Phó Vân Thâm ôm chặt hơn: “Mười phút.”
“Năm phút.” Cô nhượng bộ: “Không thể hơn.”
“Ừm…” Thiếu niên nhắm mắt, ngừng mặc cả.
Đêm mùa thu thật dài, hơi lạnh, Phó Vân Thâm đắp chăn bông lên, sau đó kéo Thời Mộ vào trong. Cậu đưa tay lần mò, cầm lấy chiếc đèn pin nhỏ trên bàn cho vào chăn, bật lên, bên trong sáng rực.
Chăn bông chật chội đến ngột ngạt, khuôn mặt cô ửng hồng, cô khẽ ngắm nhìn ánh sáng lấp lánh trong mắt cậu, khẽ lay động như ánh sao, cặp lông mày tuấn tú.
Lông mi Phó Vân Thâm khẽ run lên, ánh mắt rơi xuống môi cô, ghé sát lại, nhẹ nhàng hôn lên.
Thời Mộ muốn tránh nhưng sợ phát ra tiếng động nên đành bất động mặc cậu hôn.
Cho dù cậu có đói khát cũng vẫn biết chừng mực, đụng chạm một chút thì không làm gì nữa, chỉ là nội tâm tiếc nuối, nhịn không được lẩm bẩm: “Thời Mộ, khi nào chúng ta có thể kết hôn?”
Thời Mộ nghiêm túc suy nghĩ: “Ít nhất là sau khi tốt nghiệp đại học”
Ngày tốt nghiệp đại học còn xa quá, Phó Vân Thâm không thể đợi lâu như vậy.
Cậu nắm tay Thời Mộ: “Năm hai đi, lên năm hai chúng ta kết hôn.”
“Cũng được.” Sớm hai năm hay muộn hai năm cũng như nhau, không có gì khác biệt.
Phó Vân Thâm lại nói: “Trước khi kết hôn hãy sinh một bảo bảo đi, em xem năm sau…”
“Cút.” Không để người nói hết câu, Thời Mộ đạp cậu ra khỏi chăn.
Cậu ngã dập mông, Phó Vân Thâm phủi mông đứng dậy, giả vờ như không có gì, bò lại lên giường, trước khi ngủ còn nghĩ: Sau này ít đá mông Chu Thực đi mới được, đau quá đi.
Người trong phòng 415 đều ngủ ngon, nhưng với người sống cuộc sống của quỷ hồn như Thời Lê, thật khủng khiếp.
Hồn ma mới như cậu ta lại gặp phải bạo lực học đường rồi.
Số tiền mà Thời Mộ đốt cho cậu ta đều bị quỷ hồn trong trường trấn lột sạch sẽ, cuối cùng còn bị treo ngược lên rồi nhốt trong nhà vệ sinh, biết cậu ta sợ mèo còn cố ý tìm hai con mèo ma canh cửa, quả thực không còn chút danh dự nào!
Thời Lê bị bắt nạt thê thảm, thở dài trong lòng: Thế giới quỷ hồn này cũng không dễ lăn lộn, haizz.
Lời editor: Thứ lỗi cho mình hơi lắm lời, mong các bạn cho mình xin một like cũng như tiếp tục ủng hộ mình ở truyện mới " Em thích anh - Đường Miên" ở bên web dembuon nhé. Mọi người có thể đăng nhập vào web rồi đọc truyện của mình để mình có thêm lượt đọc nha. Cảm ơn các bạn rất nhiều !!!
À suýt quên, mọi người thích mỗi ngày ra một chương hay bạo chương ạ? Comment cho mình để mình tiếp tục đăng nhé.
Thời Mộ và Phó Vân Thâm mang hành lý đến ký túc xá, Hạ Hàng Nhất đã đến sớm hơn một ngày nên cậu ta đã dọn dẹp phòng sạch sẽ hết rồi.
Nhìn mặt kính bóng loáng, sàn nhà sạch sẽ, Thời Mộ có chút ngượng ngùng: “Lão Hạ, một mình cậu làm hết việc rồi à?”
“Tiện tay thôi.” Hạ Hàng Nhất cầm chăn bông ra phơi nắng ngoài ban công, quay đầu lại, liếc nhìn Thời Lê đứng phía sau Phó Vân Thâm, hồn thể của cậu ta vô cùng mỏng manh, sạch sẽ, không một chút tạp chất, trong suốt như pha lê.
Lại nhìn sang Phó Vân Thâm đang mang vẻ mặt tràn đầy sự không kiên nhẫn.
Hạ Hàng Nhất có chút khó hiểu, quỷ hồn này hẳn là không có ác ý, nếu không linh hồn sẽ không trong sạch như vậy, nhưng cho dù không có ác ý sao vẫn có thể đứng gần Phó Vân Thâm như vậy?
Nhìn thấy vẻ khó hiểu trong mắt Hạ Hàng Nhất, Thời Mộ gãi gãi mặt, lúng túng nói: "Anh trai tôi, hiện tại không biết phải đi đâu, tạm thời đi theo chúng ta, sau này có thể sẽ ở lại ký túc xá."
Hạ Hàng Nhất sửng sốt: “...Cậu có anh trai?”
Thời Mộ gật đầu: “Anh ấy tên là Thời Lê.”
Hạ Hàng Nhất im lặng, thảo nào cậu cảm thấy quen quen, hóa ra từng gặp qua một lần, chỉ là đang yên đang lành, sao lại chết? Nhìn khuôn mặt đẹp trai của Thời Lê, Hạ Hàng Nhất có chút thương hại.
Hạ Hàng Nhất không muốn quá tìm tòi đời tư của người khác, quay đầu lại hỏi Thời Mộ: "Đúng rồi, vu cổ lần trước, cậu không sao chứ? Vốn dĩ tôi định tới thăm cậu, nhưng Vân Thâm không chịu nói cho tôi biết địa chỉ.”
Thời Mộ lắc đầu: “Không sao. ” Chỉ vào Thời Lê: "Chỉ là anh ấy không may.”
Hạ Hàng Nhất: “Hả?”
Thời Mộ: “Chúng tôi là sinh đôi.”
Lúc này, Hạ Hàng Nhất nhìn vào Thời Lê lộ ra vài phần thương cảm, đồng thời thầm nhận định Thời Lê là người nhà, nếu cậu ấy giúp Thời Mộ thì hẳn là một người tốt.
Một lúc sau, Chu Thực xách túi lớn túi nhỏ đi vào. Cậu ta không thấy Thời Lê ở trước mặt mình, trực tiếp đi xuyên qua ngồi xuống ghế, Thời Lê cúi đầu sờ ngực, cau mày, có chút khó chịu.
"Ôi, mệt chết mất. Chị tôi mua cho các cậu ít đồ ăn, tất cả trên bàn, các cậu tự chia đi." Chu Thực thở hổn hển, nghỉ một chút rồi nhìn Thời Mộ cười tủm tỉm, cậu ta giang rộng tay, ôm chặt lấy Thời Mộ, sau đó lập tức nhận được ánh mắt lạnh lẽo của Phó Vân Thâm và Thời Lê.
Chu Thực chớp mắt mấy lần, sờ sờ sau gáy lạnh lẽo, đảo mắt liền thấy hai mắt Phó Vân Thâm nặng nề. Cậu ta nghiêng đầu, hiểu nhầm ý của Phó Vân Thâm, buông Thời Mộ ra, ôm lấy Phó Vân Thâm, lại còn xoay hai vòng: “Thâm ca đừng không vui, anh đây luôn nhớ đến cậu.”
Phó Vân Thâm: “…”
Phó Vân Thâm: “Cút ra!” Giơ chân đá cậu ta một cái.
Chu Thực sờ sờ cái mông bị đá, cười: "Cậu không cần phải xấu hổ. Dù sao cũng đã lâu không gặp, cậu nhớ tôi cũng là bình thường." Nói xong hình như là lại sợ bị đánh, Chu Thực vội trốn ra ngoài.
Buổi tối.
Trong phòng 415, ai làm việc người ấy. Thời Mộ đi tắm rửa rồi cầm một quyển sách trèo lên giường. Phó Vân Thâm đang đánh máy ở giường bên cạnh. Hạ Hàng Nhất nằm ở giường tầng trên nghe nhạc. Chu Thực đeo tai nghe tập thể dục. Cảnh tượng yên tĩnh mà lại rất hòa thuận vui vẻ.
Thời Lê nhíu mày nhìn Thời Mộ, cảm thấy có gì đó không đúng.
Cô em gái sinh đôi của cậu ta để lộ ra đôi chân dài, cúi đầu tập trung đọc sách, Thời Lê mím môi, nhẹ nhàng bay đến bên cạnh, ghé vào tai Thời Mộ thì thầm: "Thời Mộ ..."
"Hửm?" Thời Mộ không nhìn lên, lật trang sách.
Thời Lê nói: "Anh không biết em có nỗi khổ gì nhưng tốt nhất vẫn nên quay về với giới tính thật của mình đi. Thực sự thì ở cùng với đám con trai như này quá bất tiện.” Nói xong còn liếc trộm Chu Thực đang tập thể dục.
Phó Vân Thâm đang gõ bàn phím bỗng ngừng lại, cậu không thích Thời Lê nhưng cũng ngầm đồng ý với những lời này.
Thời Mộ dùng đầu ngón tay vuốt nhẹ trang giấy, thấp giọng nói: "Ít nhất phải chờ đến khi kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc, hiện giờ không ổn lắm."
"Cho dù em có đợi kỳ thi tuyển sinh đại học điền xong giấy nguyện vọng, kể cả em có đối phó được với bài kiểm tra sức khỏe đi nữa nhưng khi học ở trường đại học thì sao? Trường đại học quản lý rất nghiêm, chắc chắn không tới một tháng em sẽ bị phát hiện, em không nghĩ tới hậu quả à?”
Che giấu giới tính, bóp méo thông tin, bất cứ điều nào cũng là lỗi lớn.
Thời Mộ nhíu mày cắn ngón tay, cô vốn nghĩ sau khi tốt nghiệp trung học sẽ hoàn thành nhiệm vụ rồi trở về nhà cho nên không hề lo lắng chuyện đại học sẽ ra sao, nhưng hiện tại có thể không về được nữa rồi…..
Nếu bây giờ cô giải thích sự thật với nhà trường, trường học nhất định không tha cho cô. Chẳng những vậy, lão Hạ và Chu Thực cũng sẽ không tha cho cô. Mà nếu không nói, dùng thân phận này vào trường đại học thì càng rắc rối hơn.
Ở trong tình thế tiến thoái lưỡng nan như vậy, Thời Mộ đành lựa chọn một biện pháp đơn giản, chính là không nghĩ nữa: “Nói sau đi.”
“Nói sau?”
Thời Mộ: “Tới đâu thì lo tới đó.” Cô cực kỳ lạc quan.
Thời Lê mím môi, không nói gì lượn lờ về phía Phó Vân Thâm.
Phó Vân Thâm đang bận viết truyện để cập nhật lúc 11 giờ, không chú ý đến Thời Lê ở phía sau, lúc phát hiện ra thì Thời Lê đã đọc hơn một nửa.
Bụp, Phó Vân Thâm đóng máy tính lại, vẻ mặt cảnh giác.
Thời Lê nghiêm mặt hừ lạnh: “Tôi chả thèm xem.” Nói xong thì kiêu ngạo nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Phó Vân Thâm hít sâu một hơi rồi bật máy tính tiếp tục viết.
Phó Vân Thâm chậm rãi gõ, tình cảm của nhân vật chính trong truyện phát triển rất nhanh, thậm chí điện thoại cũng đã lưu thành vợ chồng, chỉ là….Phó Vân Thâm trộm nhìn sang Thời Mộ, tự hỏi Thời Mộ lưu cậu là gì?
Ánh mắt Phó Vân Thâm lóe lên một tia sáng, cậu đặt máy tính xuống, đi tới bên giường của Thời Mộ.
Cô bị cậu dọa sợ, đặt cuốn sách trước ngực tỏ vẻ cảnh giác.
Phó Vân Thâm đưa tay về phía Thời Mộ: "Đưa điện thoại cho anh."
"... Anh cần làm gì?"
Cậu ghé sát vào, cười gian: “Sao, không dám?”
Không phải chỉ là xem điện thoại di động thôi hả, có gì mà không dám!
Thời Mộ không luống cuống, trực tiếp mở khóa điện thoại ở bên cạnh.
Danh bạ điện thoại của Thời Mộ chỉ có một vài số liên lạc, Phó Vân Thâm lướt qua một lượt, cuối cùng chú ý tới số điện thoại của mình kẹp giữa Chu Thực và Hạ Hàng Nhất: Phó Vân Thâm.
Rất đơn giản.
Cậu hơi khó chịu, quai hàm bành ra, khẽ cười rồi đổi WeChat và tên liên lạc trong điện thoại thành chồng yêu. Mắt thấy Chu Thực đang quay người đi vào phòng tắm, Phó Vân Thâm nhân cơ hội hôn lên má cô rồi nhanh chóng trở về giường của mình.
Thời Mộ chạm vào nơi được hôn, có chút bối rối.
Cúi đầu, thấy hai chữ chồng yêu lại càng thêm bối rối.
Thời Mộ trầm tư vài phút, đổi chồng yêu thành vợ.
Vừa sửa xong, thông báo WeChat hiện lên.
[Vợ: Không được phép đổi. ]
[Thời Mộ: Không đổi. ]
[Vợ: Nếu anh phát hiện ra em lén lút đổi lại, xem anh chỉnh em thế nào.]
Thời Mộ gõ ô nhắn tin: [Với chỉ số EQ ấy thì anh chắc chắn sẽ không phát hiện được.]
Cô cẩn thận ngó sang Phó Vân Thâm ở giường bên cạnh, cô xóa từng chữ một, soạn lại tin nhắn, gửi đi.
[Thời Mộ: Moah moah ]
Phó Vân Thâm nhướng mày thật cao, này có ý là hôn à?
Đêm khuya, đèn trong phòng ngủ đã tắt.
Hai người ở giường tầng trên đã ngủ, Thời Mộ đặt sách xuống, tắt đèn bàn, vừa nhắm mắt chợt nghe thấy bên tai có tiếng sột soạt, chưa kịp động đậy thì vòng tay ấm áp và rắn chắc của Phó Vân Thâm đã vòng qua ôm chặt lấy cái eo thon của cô.
Thiếu niên chen lên.
Giường lập tức trở nên chật chội.
Trong bóng tối, cánh môi cậu kề sát vành tai Thời Mộ, trên người tỏa ra một mùi hương sạch sẽ, Thời Mộ vừa ngửi đã nhận ra là sữa tắm của cô.
Thời Mộ đè giọng thật thấp: “Anh dùng đồ của em?”
Phó Vân Thâm ậm ừ, hôn lên đuôi tóc cô: “Của anh hết rồi.” Trong nhận thức của cậu, dùng sữa tắm của vị hôn thê cũng không tính là trộm.
Thời Mộ đẩy Phó Vân Thâm ra, thì thầm vào tai cậu: “Anh mau về giường đi, bị phát hiện không ổn đâu.”
Giường không lớn, bên trên vẫn còn hai người, chỉ cần Chu Thực quay người mở mắt ra sẽ thấy ngay bọn họ đang làm gì.
Phó Vân Thâm từ từ nhắm mắt lại, không nhúc nhích.
Ôm Thời Mộ thật thoải mái, cậu không muốn buông ra, muốn ôm như này cả đời.
Cảm nhận sự ấm ức trong hơi thở của cậu, Thời Mộ đưa tay chạm vào mái tóc đen mềm, giọng nhẹ nhàng: "Ngoan, anh mau về giường được không?"
"Không." Phó Vân Thâm giận dỗi: "Bây giờ Cá khô không ở đây, anh không về.”
Thời Mộ vừa bất lực vừa buồn cười.
Cô biết trong lòng Phó Vân Thâm có oán hận. Từ khi ở cùng Thời Lê, họ chưa từng có thế giới riêng, một khi Phó Vân Thâm muốn gần gũi cô, Thời Lê sẽ chen vào, không ngăn cản cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn cậu. Phó Vân Thâm tức muốn chết cũng không thể thể hiện ra. Dù sao người ta cũng chỉ như cái cột điện đứng ở đó, cũng không làm phiền ai, nếu cậu gây sự thì sẽ đuối lý, không thể cãi lại.
“Vậy giữ ba phút?”
Phó Vân Thâm ôm chặt hơn: “Mười phút.”
“Năm phút.” Cô nhượng bộ: “Không thể hơn.”
“Ừm…” Thiếu niên nhắm mắt, ngừng mặc cả.
Đêm mùa thu thật dài, hơi lạnh, Phó Vân Thâm đắp chăn bông lên, sau đó kéo Thời Mộ vào trong. Cậu đưa tay lần mò, cầm lấy chiếc đèn pin nhỏ trên bàn cho vào chăn, bật lên, bên trong sáng rực.
Chăn bông chật chội đến ngột ngạt, khuôn mặt cô ửng hồng, cô khẽ ngắm nhìn ánh sáng lấp lánh trong mắt cậu, khẽ lay động như ánh sao, cặp lông mày tuấn tú.
Lông mi Phó Vân Thâm khẽ run lên, ánh mắt rơi xuống môi cô, ghé sát lại, nhẹ nhàng hôn lên.
Thời Mộ muốn tránh nhưng sợ phát ra tiếng động nên đành bất động mặc cậu hôn.
Cho dù cậu có đói khát cũng vẫn biết chừng mực, đụng chạm một chút thì không làm gì nữa, chỉ là nội tâm tiếc nuối, nhịn không được lẩm bẩm: “Thời Mộ, khi nào chúng ta có thể kết hôn?”
Thời Mộ nghiêm túc suy nghĩ: “Ít nhất là sau khi tốt nghiệp đại học”
Ngày tốt nghiệp đại học còn xa quá, Phó Vân Thâm không thể đợi lâu như vậy.
Cậu nắm tay Thời Mộ: “Năm hai đi, lên năm hai chúng ta kết hôn.”
“Cũng được.” Sớm hai năm hay muộn hai năm cũng như nhau, không có gì khác biệt.
Phó Vân Thâm lại nói: “Trước khi kết hôn hãy sinh một bảo bảo đi, em xem năm sau…”
“Cút.” Không để người nói hết câu, Thời Mộ đạp cậu ra khỏi chăn.
Cậu ngã dập mông, Phó Vân Thâm phủi mông đứng dậy, giả vờ như không có gì, bò lại lên giường, trước khi ngủ còn nghĩ: Sau này ít đá mông Chu Thực đi mới được, đau quá đi.
Người trong phòng 415 đều ngủ ngon, nhưng với người sống cuộc sống của quỷ hồn như Thời Lê, thật khủng khiếp.
Hồn ma mới như cậu ta lại gặp phải bạo lực học đường rồi.
Số tiền mà Thời Mộ đốt cho cậu ta đều bị quỷ hồn trong trường trấn lột sạch sẽ, cuối cùng còn bị treo ngược lên rồi nhốt trong nhà vệ sinh, biết cậu ta sợ mèo còn cố ý tìm hai con mèo ma canh cửa, quả thực không còn chút danh dự nào!
Thời Lê bị bắt nạt thê thảm, thở dài trong lòng: Thế giới quỷ hồn này cũng không dễ lăn lộn, haizz.
Lời editor: Thứ lỗi cho mình hơi lắm lời, mong các bạn cho mình xin một like cũng như tiếp tục ủng hộ mình ở truyện mới " Em thích anh - Đường Miên" ở bên web dembuon nhé. Mọi người có thể đăng nhập vào web rồi đọc truyện của mình để mình có thêm lượt đọc nha. Cảm ơn các bạn rất nhiều !!!
À suýt quên, mọi người thích mỗi ngày ra một chương hay bạo chương ạ? Comment cho mình để mình tiếp tục đăng nhé.