Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Ngày hôm sau, bài kiểm tra toán có kết quả.
Thầy toán cầm xấp bài thi vào lớp, bước chân nhẹ nhàng, vẻ mặt vui mừng khó nén.
Thời Mộ nhanh chóng nắm tay thành đấm, còn căng thẳng hơn so với công bố điểm thi tốt nghiệp trung học.
“Bài kiểm tra trắc nghiệm toán lần này tất cả mọi người đều làm rất tốt, đặc biệt cũng có rất nhiều bạn tiến bộ, bây giờ thầy sẽ công bố kết quả của lần kiểm tra này, đọc đến tên ai thì đi lên lấy bài.”
Thầy toán cúi đầu bắt đầu đọc: “Tô Dĩnh, 83 điểm.”
“Vương Xuyến, 55 điểm.”
“Điền Văn Văn, 69 điểm.”
“...”
“Triệu Bảo Bảo, 0 điểm.”
Đang lúi húi dưới bàn lén ăn gì đó, Triệu Bảo Bảo ngẩng đầu lên, lẹ làng phủi mặt, giơ tay lên: “Thầy, tại sao em lại 0 điểm?”
Giọng điệu thầy toán không kiên nhẫn: “Tại sao em 0 điểm thì trong lòng em không tự hiểu à?”
Triệu Bảo Bảo đương nhiên hiểu nhưng vẫn không phục, cậu khinh thường bĩu môi, bước lên cầm bài về.
“Tiếp theo.” Bài thi còn lại hai tờ, thầy toán nhìn Phó Vân Thâm: “Phó Vân Thâm, 146 điểm, rất đáng tiếc sai một lỗi nhỏ.”
Phó Vân Thâm đứng dậy, lúc đi ngang qua Thời Mộ thì vô tình hay cố ý nhếch môi, ánh mắt rất đắc ý.
Thời Mộ khẽ cắn răng, khinh thường giơ ngón tay giữa lên với cậu.
“Cuối cùng —— “
Truyện được dịch và edit bởi Diễn đàn LÊ QUÝ ĐÔN. Đăng tải duy nhất trên diendanlequydon.com. Những trang khác chỉ là bản copy. Xin hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản dịch hoàn chỉnh nhất cũng như để ủng hộ các bạn dịch có động lực ra tiếp nhiều bộ nữa. (LQĐÔN)
Rốt cuộc đến phiên công bố điểm của Thời Mộ.
Học sinh phía dưới đã bàn luận xôn xao.
“Thời Mộ không cao hơn Phó Vân Thâm đâu.”
“Phó Vân Thâm học giỏi toán nhất lớp chúng ta, chắc chắn bài không cao hơn được.”
“Vậy thì chưa chắc.”
“Đúng đấy, Phó Vân Thâm đâu phải thần tiên, lỡ như Mộ ca của chúng ta làm bài được max điểm thì sao.”
Thầy toán giương mắt nhìn về phía Thời Mộ, mỉm cười thật tươi: “Thời Mộ, 150 điểm.”
Max điểm.
Cả lớp xôn xao.
Vốn căng thẳng cả ngày, Thời Mộ nghe được điểm thì cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.
“Cảm ơn thầy.” Cô đi lên cầm bài về, trở lại chỗ ngồi trong ánh mắt quỳ bái của cả lớp. Con số màu đỏ chói bắt mắt trên bài thi, Thời Mộ thầm đắc ý, giơ bài lên thật cao, cố ý cho Phó Vân Thâm bàn sau nhìn, trong tiếng huyên náo thật nhỏ, Thời Mộ nghe cậu ấy phát ra tiếng hừ lạnh đầy khinh thường.
A15 đa phần là học dốt, đừng nói A15, bài kiểm tra đạt được điểm tối đa của các lớp khác cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Trường trung học liên kết Anh Nam vốn không phải là trường cao đẳng trọng điểm, hướng bồi dưỡng phần lớn là theo sở thích và phát triển nghệ thuật, mặc dù chỉ là một bài kiểm tra toán nho nhỏ nhưng cái tên Thời Mộ dần dần lan truyền ra ngoài.
Cô khá ưa nhìn, đã từng ăn quỷ cộng thêm rèn luyện các loại, chiều cao đã từ 163 đến 168, sống lưng thẳng tắp, hai chân càng thêm thon dài.
Đồng phục của nam sinh trường trung học liên kết Anh Nam được thiết kế khá khéo léo, áo tây màu lam đậm khoác ngoài sơ mi trắng, mùa hè con trai ngại nóng nên rất ít khi mặc áo khoác, Thời Mộ không giống vậy, cô thắt cà vạt chỉnh tề, nút áo sơ mi cài hết, quần được ủi thẳng sạch sẽ, tóc đen mắt đen, da trắng môi đỏ mọng, quả nhiên có khí chất thư sinh, vẻ mặt rạng ngời.
Bất kể ở đâu, các cô gái trẻ luôn thích nam sinh tuấn tú, nếu thành tích của nam sinh này tốt, thiện cảm sẽ từ từ lớn lên.
Chưa đầy một ngày, ở bên ngoài con gái đến đưa thư tình đã tăng tới tận năm người.
Nữ sinh A15 ghen tức, dứt khoát mở toàn bộ máy điều hòa, cửa sổ đóng kín kẽ, không cho các cô ấy đi vào, các bạn trai thấy thế thì mặc kệ, dù sao A15 chỉ có một Thời Mộ bảo bối như vậy, nếu bị các lớp khác đào đi thì còn gì nữa chứ?
Đều là nữ sinh, Thời Mộ biết những bạn nhỏ ở tuổi này khá nhạy cảm, hơn nữa tới Anh Nam học đều là những cô công chúa nhỏ chưa từng trải qua sóng to gió lớn, đối với những lá thư tình kia, cô không bàng quang, đều luôn đáp lại và dùng giấy trắng vẽ tranh.
Thời Mộ viết gọn gàng, nét bút nhẹ nhàng xinh đẹp, dẫn đến học sinh hai bên đồng loạt vây sang đây xem cô viết chữ.
Cô có thể viết chữ đẹp vậy hoàn toàn là nhờ sự đào tạo của ba mình, Thời Mộ có ba là giáo viên, luyện quốc họa nhiều năm, cô không có hứng thú nhưng vẫn bị ép học, cũng nhờ ơn ba, mỗi lần đi thi, giám khảo đều sẽ nể mặt cô chút ít.
Viết thư hồi âm xong, Thời Mộ tìm vài nam sinh tình nguyện chạy việc, nhờ bọn họ đưa thư qua.
Vừa cất bút bi, sau lưng vang lên tiếng cười lười nhác của cậu: “Thời buổi gì rồi còn có người viết thư tình.”
Thời Mộ quay đầu lại: “Cậu thì biết cái gì, dù là năm 9021, thư tình cũng sẽ không cổ lỗ sĩ.”
Một phần tương tư gửi giấy bút, đây là phương thức tỏ tình thuần túy và sạch sẽ nhất.
Ban đầu, cô gửi cho mấy cậu kia bức thư tình viết theo lối chữ thảo, thế nhưng cuối cùng, cô tìm thấy thư của mình trong thùng rác, khi đó đã đau lòng rất lâu.
“Phó Vân Thâm, đánh cuộc ngày hôm qua cậu còn nhớ rõ không?”
Nụ cười của Phó Vân Thâm cứng đờ rồi vụt tắt, cậu xụ mày xuống, ngón tay khớp xương rõ ràng nhanh chóng thu dọn sách trên bàn, làm xong hết, cầm cặp đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi lớp học.
Lạch cạch.
Thời Mộ kéo dây cặp của cậu lại, cười híp mắt: “Muốn chạy hả.”
“Buông tay.”
Tan học rồi nên các bạn học cũng đang thu dọn đồ đạc.
Thời Mộ một tay chống cằm, tay kia càng nắm chặt: “Để tôi đấm lưng cho cậu, hoặc cậu rửa chân cho tôi.”
Phó Vân Thâm: “...”
Phó Vân Thâm: “Về rồi hẵng nói, cậu buông ra trước đã.”
Cậu chọn lựa chiến thuật đi lòng vòng.
Thời Mộ không muốn dây dưa, đeo cặp một mực đi theo cậu.
Hai người vừa trở về ký túc xá, Chu Thực đã đuổi theo, cầm bài kiểm tra toán nhăn nhúm, Thời Mộ quét mắt qua, liếc thấy rõ là 16 điểm.
“Đậu xanh, Chu Thực, cậu làm bài kiểm tra toán kiểu gì hả?”
Chu Thực có chút mờ mịt, sau đó hoàn hồn, dửng dưng ném bài kiểm tra lên bàn: “Tiến bộ rất nhiều rồi, ba tôi nói nếu có thể thi vượt qua lần trước thì sẽ cho tôi thêm gấp năm lần tiền tiêu vặt.”
“...Lần trước cậu kiểm tra bao nhiêu.”
Chu Thực cười hì hì: “Sáu điểm.”
Thời Mộ: “...”
Đề trắc nghiệm, ba câu dài một câu ngắn chọn câu ngắn nhất, ba câu ngắn một câu dài chọn câu dài nhất, điểm cũng không đến bị chỉ ở hàng đơn vị? Ở phương diện nào đó, cũng rất lợi hại.
Chu Thực chụp lại điểm, gửi cho ba Chu để đòi tiền tiêu vặt.
Thời Mộ không khỏi than thở, trong lòng có chút hâm mộ, nếu nhà ai cũng đều là phú nhị đại thì có ai mẹ nó còn ráng cố gắng nữa chứ, tóm lại là —— hệ thống rác rưởi! Tại sao không cho cô làm vợ nhà giàu hả! Mẹ chồng nhà giàu cũng được mà!
“Cho nên, Phó Vân Thâm.” Mũi chân Thời Mộ đá đá đầu gối cậu chàng: “Đấm lưng hay rửa chân cho tôi.”
Gương mặt Phó Vân Thâm vốn đã giãn ra bây giờ lại nhăn nhó, sau vài giây im lặng đáng sợ, cậu thử thăm dò, nói: “Không bằng, tôi giặt vớ cho?”
Truyện được dịch và edit bởi Diễn đàn LÊ QUÝ ĐÔN. Đăng tải duy nhất trên diendanlequydon.com. Những trang khác chỉ là bản copy. Xin hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản dịch hoàn chỉnh nhất cũng như để ủng hộ các bạn dịch có động lực ra tiếp nhiều bộ nữa. (LQĐÔN)
Ủa, giặt vớ thì sao nhỉ?
Cái này phải hỏi hệ thống thử xem.
“Đợi tôi suy nghĩ một chút.”
Cậu lại dụ dỗ: “Giày thể thao tôi cũng giặt giúp cậu luôn.”
“Không được, cậu chờ tôi nghĩ đã.”
Cô ném cặp xuống, mở cài đặt, nhấn vào nút hủy “không sử dụng chức năng hệ thống”.
Nhìn Thời Mộ lâm vào trầm tư, Phó Vân Thâm quay đi làm chuyện khác.
[Hệ thống, cậu ở đâu?]
[...]
[Hệ thống, cậu giận à?]
[...]
Thời Mộ dịu giọng: [Hệ thống đáng yêu quyến rũ, tôi cần cậu trợ giúp nè.]
Hệ thống: [Hứ, phụ nữ.]
Cuối cùng cũng ra.
Thời Mộ thở phào nhẹ nhõm, hỏi: [Tôi hỏi cậu, Phó Vân Thâm rửa chân cho tôi tính bao nhiêu điểm huynh đệ.]
Hệ thống: [Nếu muốn kiểm tra cặn kẽ thì phải mua nhiệm vụ toàn thư, cần trả 1000 điểm huynh đệ.]??
Tại sao không đi cướp đi!
Không phải hệ thống nên phục vụ ký chủ sao?!
Hệ thống rác rưởi.
Thời Mộ khẽ cắn răng, cuối cùng nhịn đau tim mua cái nhiệm vụ toàn thư này.
Mua xong, trong người có thêm một quyển sách biểu tượng, cô mở ra, vài mục đập vào mắt.
[Những hoạt động thường ngày giành được điểm huynh đệ. (Mục này cần mở khóa nhiệm vụ cao cấp.)]
[Tay nghề nấu nướng giành được điểm huynh đệ. (Mục này cần mở khóa nhiệm vụ cao cấp.)]
[Điểm huynh đệ đạt được vào ban ngày. (Mục này cần mở khóa nhiệm vụ cao cấp.)]
[Điểm huynh đệ đạt được vào ban đêm (Cần mở khóa nhiệm vụ cao cấp)]
[Điểm huynh đệ gia đình (Mục này cần mở khóa nhiệm vụ cao cấp.)]
[...]
Đây...
Đây, vậy sao làm đủ hết!
Thời Mộ ôm tâm trạng kích động mở nhiệm vụ ngày thường ra.
Đấm lưng, nắm tay, ôm, ôm nhau ngủ, đắp chăn nói chuyện trong sáng...
Cô lật từng tờ từng tờ, sau đó thấy được… Rửa chân cho huynh đệ cộng thêm 400 điểm huynh đệ, tiếp theo là mát xa toàn thân cho huynh đệ bồi dưỡng tình cảm, phần thưởng trị giá x1000 điểm.
Thời Mộ không ngu, chắc chắn chọn mát xa rồi!!
Khép sách lại.
Thời Mộ hắng giọng nhìn về phía Phó Vân Thâm: “Phó Vân Thâm, đến tối tôi tắm xong, cậu mát xa cho tôi đi, đương nhiên, tôi không ngại nếu cậu thuận tiện giặt vớ và giày thể thao cho tôi luôn, chúng ta là anh em với nhau mà.”
Phó Vân Thâm: “...”
Ngày hôm sau, bài kiểm tra toán có kết quả.
Thầy toán cầm xấp bài thi vào lớp, bước chân nhẹ nhàng, vẻ mặt vui mừng khó nén.
Thời Mộ nhanh chóng nắm tay thành đấm, còn căng thẳng hơn so với công bố điểm thi tốt nghiệp trung học.
“Bài kiểm tra trắc nghiệm toán lần này tất cả mọi người đều làm rất tốt, đặc biệt cũng có rất nhiều bạn tiến bộ, bây giờ thầy sẽ công bố kết quả của lần kiểm tra này, đọc đến tên ai thì đi lên lấy bài.”
Thầy toán cúi đầu bắt đầu đọc: “Tô Dĩnh, 83 điểm.”
“Vương Xuyến, 55 điểm.”
“Điền Văn Văn, 69 điểm.”
“...”
“Triệu Bảo Bảo, 0 điểm.”
Đang lúi húi dưới bàn lén ăn gì đó, Triệu Bảo Bảo ngẩng đầu lên, lẹ làng phủi mặt, giơ tay lên: “Thầy, tại sao em lại 0 điểm?”
Giọng điệu thầy toán không kiên nhẫn: “Tại sao em 0 điểm thì trong lòng em không tự hiểu à?”
Triệu Bảo Bảo đương nhiên hiểu nhưng vẫn không phục, cậu khinh thường bĩu môi, bước lên cầm bài về.
“Tiếp theo.” Bài thi còn lại hai tờ, thầy toán nhìn Phó Vân Thâm: “Phó Vân Thâm, 146 điểm, rất đáng tiếc sai một lỗi nhỏ.”
Phó Vân Thâm đứng dậy, lúc đi ngang qua Thời Mộ thì vô tình hay cố ý nhếch môi, ánh mắt rất đắc ý.
Thời Mộ khẽ cắn răng, khinh thường giơ ngón tay giữa lên với cậu.
“Cuối cùng —— “
Truyện được dịch và edit bởi Diễn đàn LÊ QUÝ ĐÔN. Đăng tải duy nhất trên diendanlequydon.com. Những trang khác chỉ là bản copy. Xin hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản dịch hoàn chỉnh nhất cũng như để ủng hộ các bạn dịch có động lực ra tiếp nhiều bộ nữa. (LQĐÔN)
Rốt cuộc đến phiên công bố điểm của Thời Mộ.
Học sinh phía dưới đã bàn luận xôn xao.
“Thời Mộ không cao hơn Phó Vân Thâm đâu.”
“Phó Vân Thâm học giỏi toán nhất lớp chúng ta, chắc chắn bài không cao hơn được.”
“Vậy thì chưa chắc.”
“Đúng đấy, Phó Vân Thâm đâu phải thần tiên, lỡ như Mộ ca của chúng ta làm bài được max điểm thì sao.”
Thầy toán giương mắt nhìn về phía Thời Mộ, mỉm cười thật tươi: “Thời Mộ, 150 điểm.”
Max điểm.
Cả lớp xôn xao.
Vốn căng thẳng cả ngày, Thời Mộ nghe được điểm thì cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.
“Cảm ơn thầy.” Cô đi lên cầm bài về, trở lại chỗ ngồi trong ánh mắt quỳ bái của cả lớp. Con số màu đỏ chói bắt mắt trên bài thi, Thời Mộ thầm đắc ý, giơ bài lên thật cao, cố ý cho Phó Vân Thâm bàn sau nhìn, trong tiếng huyên náo thật nhỏ, Thời Mộ nghe cậu ấy phát ra tiếng hừ lạnh đầy khinh thường.
A15 đa phần là học dốt, đừng nói A15, bài kiểm tra đạt được điểm tối đa của các lớp khác cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Trường trung học liên kết Anh Nam vốn không phải là trường cao đẳng trọng điểm, hướng bồi dưỡng phần lớn là theo sở thích và phát triển nghệ thuật, mặc dù chỉ là một bài kiểm tra toán nho nhỏ nhưng cái tên Thời Mộ dần dần lan truyền ra ngoài.
Cô khá ưa nhìn, đã từng ăn quỷ cộng thêm rèn luyện các loại, chiều cao đã từ 163 đến 168, sống lưng thẳng tắp, hai chân càng thêm thon dài.
Đồng phục của nam sinh trường trung học liên kết Anh Nam được thiết kế khá khéo léo, áo tây màu lam đậm khoác ngoài sơ mi trắng, mùa hè con trai ngại nóng nên rất ít khi mặc áo khoác, Thời Mộ không giống vậy, cô thắt cà vạt chỉnh tề, nút áo sơ mi cài hết, quần được ủi thẳng sạch sẽ, tóc đen mắt đen, da trắng môi đỏ mọng, quả nhiên có khí chất thư sinh, vẻ mặt rạng ngời.
Bất kể ở đâu, các cô gái trẻ luôn thích nam sinh tuấn tú, nếu thành tích của nam sinh này tốt, thiện cảm sẽ từ từ lớn lên.
Chưa đầy một ngày, ở bên ngoài con gái đến đưa thư tình đã tăng tới tận năm người.
Nữ sinh A15 ghen tức, dứt khoát mở toàn bộ máy điều hòa, cửa sổ đóng kín kẽ, không cho các cô ấy đi vào, các bạn trai thấy thế thì mặc kệ, dù sao A15 chỉ có một Thời Mộ bảo bối như vậy, nếu bị các lớp khác đào đi thì còn gì nữa chứ?
Đều là nữ sinh, Thời Mộ biết những bạn nhỏ ở tuổi này khá nhạy cảm, hơn nữa tới Anh Nam học đều là những cô công chúa nhỏ chưa từng trải qua sóng to gió lớn, đối với những lá thư tình kia, cô không bàng quang, đều luôn đáp lại và dùng giấy trắng vẽ tranh.
Thời Mộ viết gọn gàng, nét bút nhẹ nhàng xinh đẹp, dẫn đến học sinh hai bên đồng loạt vây sang đây xem cô viết chữ.
Cô có thể viết chữ đẹp vậy hoàn toàn là nhờ sự đào tạo của ba mình, Thời Mộ có ba là giáo viên, luyện quốc họa nhiều năm, cô không có hứng thú nhưng vẫn bị ép học, cũng nhờ ơn ba, mỗi lần đi thi, giám khảo đều sẽ nể mặt cô chút ít.
Viết thư hồi âm xong, Thời Mộ tìm vài nam sinh tình nguyện chạy việc, nhờ bọn họ đưa thư qua.
Vừa cất bút bi, sau lưng vang lên tiếng cười lười nhác của cậu: “Thời buổi gì rồi còn có người viết thư tình.”
Thời Mộ quay đầu lại: “Cậu thì biết cái gì, dù là năm 9021, thư tình cũng sẽ không cổ lỗ sĩ.”
Một phần tương tư gửi giấy bút, đây là phương thức tỏ tình thuần túy và sạch sẽ nhất.
Ban đầu, cô gửi cho mấy cậu kia bức thư tình viết theo lối chữ thảo, thế nhưng cuối cùng, cô tìm thấy thư của mình trong thùng rác, khi đó đã đau lòng rất lâu.
“Phó Vân Thâm, đánh cuộc ngày hôm qua cậu còn nhớ rõ không?”
Nụ cười của Phó Vân Thâm cứng đờ rồi vụt tắt, cậu xụ mày xuống, ngón tay khớp xương rõ ràng nhanh chóng thu dọn sách trên bàn, làm xong hết, cầm cặp đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi lớp học.
Lạch cạch.
Thời Mộ kéo dây cặp của cậu lại, cười híp mắt: “Muốn chạy hả.”
“Buông tay.”
Tan học rồi nên các bạn học cũng đang thu dọn đồ đạc.
Thời Mộ một tay chống cằm, tay kia càng nắm chặt: “Để tôi đấm lưng cho cậu, hoặc cậu rửa chân cho tôi.”
Phó Vân Thâm: “...”
Phó Vân Thâm: “Về rồi hẵng nói, cậu buông ra trước đã.”
Cậu chọn lựa chiến thuật đi lòng vòng.
Thời Mộ không muốn dây dưa, đeo cặp một mực đi theo cậu.
Hai người vừa trở về ký túc xá, Chu Thực đã đuổi theo, cầm bài kiểm tra toán nhăn nhúm, Thời Mộ quét mắt qua, liếc thấy rõ là 16 điểm.
“Đậu xanh, Chu Thực, cậu làm bài kiểm tra toán kiểu gì hả?”
Chu Thực có chút mờ mịt, sau đó hoàn hồn, dửng dưng ném bài kiểm tra lên bàn: “Tiến bộ rất nhiều rồi, ba tôi nói nếu có thể thi vượt qua lần trước thì sẽ cho tôi thêm gấp năm lần tiền tiêu vặt.”
“...Lần trước cậu kiểm tra bao nhiêu.”
Chu Thực cười hì hì: “Sáu điểm.”
Thời Mộ: “...”
Đề trắc nghiệm, ba câu dài một câu ngắn chọn câu ngắn nhất, ba câu ngắn một câu dài chọn câu dài nhất, điểm cũng không đến bị chỉ ở hàng đơn vị? Ở phương diện nào đó, cũng rất lợi hại.
Chu Thực chụp lại điểm, gửi cho ba Chu để đòi tiền tiêu vặt.
Thời Mộ không khỏi than thở, trong lòng có chút hâm mộ, nếu nhà ai cũng đều là phú nhị đại thì có ai mẹ nó còn ráng cố gắng nữa chứ, tóm lại là —— hệ thống rác rưởi! Tại sao không cho cô làm vợ nhà giàu hả! Mẹ chồng nhà giàu cũng được mà!
“Cho nên, Phó Vân Thâm.” Mũi chân Thời Mộ đá đá đầu gối cậu chàng: “Đấm lưng hay rửa chân cho tôi.”
Gương mặt Phó Vân Thâm vốn đã giãn ra bây giờ lại nhăn nhó, sau vài giây im lặng đáng sợ, cậu thử thăm dò, nói: “Không bằng, tôi giặt vớ cho?”
Truyện được dịch và edit bởi Diễn đàn LÊ QUÝ ĐÔN. Đăng tải duy nhất trên diendanlequydon.com. Những trang khác chỉ là bản copy. Xin hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản dịch hoàn chỉnh nhất cũng như để ủng hộ các bạn dịch có động lực ra tiếp nhiều bộ nữa. (LQĐÔN)
Ủa, giặt vớ thì sao nhỉ?
Cái này phải hỏi hệ thống thử xem.
“Đợi tôi suy nghĩ một chút.”
Cậu lại dụ dỗ: “Giày thể thao tôi cũng giặt giúp cậu luôn.”
“Không được, cậu chờ tôi nghĩ đã.”
Cô ném cặp xuống, mở cài đặt, nhấn vào nút hủy “không sử dụng chức năng hệ thống”.
Nhìn Thời Mộ lâm vào trầm tư, Phó Vân Thâm quay đi làm chuyện khác.
[Hệ thống, cậu ở đâu?]
[...]
[Hệ thống, cậu giận à?]
[...]
Thời Mộ dịu giọng: [Hệ thống đáng yêu quyến rũ, tôi cần cậu trợ giúp nè.]
Hệ thống: [Hứ, phụ nữ.]
Cuối cùng cũng ra.
Thời Mộ thở phào nhẹ nhõm, hỏi: [Tôi hỏi cậu, Phó Vân Thâm rửa chân cho tôi tính bao nhiêu điểm huynh đệ.]
Hệ thống: [Nếu muốn kiểm tra cặn kẽ thì phải mua nhiệm vụ toàn thư, cần trả 1000 điểm huynh đệ.]??
Tại sao không đi cướp đi!
Không phải hệ thống nên phục vụ ký chủ sao?!
Hệ thống rác rưởi.
Thời Mộ khẽ cắn răng, cuối cùng nhịn đau tim mua cái nhiệm vụ toàn thư này.
Mua xong, trong người có thêm một quyển sách biểu tượng, cô mở ra, vài mục đập vào mắt.
[Những hoạt động thường ngày giành được điểm huynh đệ. (Mục này cần mở khóa nhiệm vụ cao cấp.)]
[Tay nghề nấu nướng giành được điểm huynh đệ. (Mục này cần mở khóa nhiệm vụ cao cấp.)]
[Điểm huynh đệ đạt được vào ban ngày. (Mục này cần mở khóa nhiệm vụ cao cấp.)]
[Điểm huynh đệ đạt được vào ban đêm (Cần mở khóa nhiệm vụ cao cấp)]
[Điểm huynh đệ gia đình (Mục này cần mở khóa nhiệm vụ cao cấp.)]
[...]
Đây...
Đây, vậy sao làm đủ hết!
Thời Mộ ôm tâm trạng kích động mở nhiệm vụ ngày thường ra.
Đấm lưng, nắm tay, ôm, ôm nhau ngủ, đắp chăn nói chuyện trong sáng...
Cô lật từng tờ từng tờ, sau đó thấy được… Rửa chân cho huynh đệ cộng thêm 400 điểm huynh đệ, tiếp theo là mát xa toàn thân cho huynh đệ bồi dưỡng tình cảm, phần thưởng trị giá x1000 điểm.
Thời Mộ không ngu, chắc chắn chọn mát xa rồi!!
Khép sách lại.
Thời Mộ hắng giọng nhìn về phía Phó Vân Thâm: “Phó Vân Thâm, đến tối tôi tắm xong, cậu mát xa cho tôi đi, đương nhiên, tôi không ngại nếu cậu thuận tiện giặt vớ và giày thể thao cho tôi luôn, chúng ta là anh em với nhau mà.”
Phó Vân Thâm: “...”