Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ

Chương 34

Nghĩ đến số tiền tiêu vặt mình tiết kiệm gửi về lại nuôi em gái thành thế này, Bạch lão tam cảm thấy vô cùng đau buồn, trẻ con thật sự không thể nuông chiều được, càng nuông chiều lại càng hư.

"Tam ca, em sai rồi, em sẽ không bao giờ làm như vậy nữa..." Bạch San San tiến lên nắm lấy cánh tay của Bạch lão tam, sợ hãi khóc lên. Hôm nay cô ta đắc tội anh cả nhiều như vậy, sau này anh nhất định sẽ không để ý tới cô ta nữa...

Nhưng cô ta vẫn còn hai người nữa là nhị ca và tam ca, cô ta không thể lại để mất bọn họ nữa, nếu người phụ nữ khi xuất giá không có được sự bảo vệ và hỗ trợ của các anh trai từ nhà mẹ đẻ, cô ta sẽ không có được cuộc sống tốt đẹp trong gia đình nhà chồng.

Cô ta không tin Lý Trình Trình sau khi cướp đi anh cả của cô ta thì có thể sống tốt, bởi vì cô đã cắt đứt quan hệ với nhà mẹ đẻ nên cuộc sống sau này chắc chắn sẽ trôi qua không tốt đẹp, hiện tại anh cả đối xẻ với Lý Trình Trình rất tốt, nhưng khi sự mới lạ mất đi, cô ta sẽ chống mắt nhìn xem anh cả ức h.i.ế.p cô như thế nào.

Người phiền phức đã rời đi, Bạch Đại Sơn đóng cửa sân lại rồi nói với Lý Trình Trình: "Trình Trình, đây là em trai thứ hai của anh, Bạch Vân Sơn."

Lý Trình Trình có chút kinh ngạc nhìn Bạch lão nhị, phải mất một lúc cô mới nhận ra ngày đó Lý An Tâm đã lừa dối cô, khi cô hỏi Bạch lão tam là ai, Lý An Tâm cố ý chỉ vào Bạch lão nhị, nói cậu ta là Bạch lão tam.

Lý Trình Trình thu hồi suy nghĩ, đưa tay về phía Bạch Vân Sơn: "Xin chào, tôi là Lý Trình Trình, sau này nhờ anh chiếu cố chuyện trong nhà rồi."

Bạch Vân Sơn hơi thất vọng, cũng có tiếc nuối, cậu ta còn tưởng 'tiểu cô nương' nhà người ta nhìn cậu ta là vì thích mình, hiện tại xem ra có lẽ cô chỉ vô tình liếc nhìn cậu ta, không phải cố ý nhìn mà do cậu ta hiểu lầm.

Bạch Vân Sơn đưa tay bắt tay Lý Trình Trình: "Xin chào chị dâu, cảm ơn chị rất nhiều vì đã nguyện ý thu nhận đại ca. Bằng không, anh cả của em thật sự sẽ phải làm kẻ độc thân cả đời."

Trong thôn con trai không đọc sách, có rất nhiều người mười sáu mười bảy tuổi đã kết hôn, nhưng Bạch Lão Đại năm nay hai mươi tám tuổi, lớn hơn những người khác cả một vòng, cha mẹ đã qua đời sớm, anh cả vừa là cha vừa là mẹ, vất vả bao nhiêu năm như vậy, cuối cùng cũng có thể vì chính mình mà sống.

Buổi tối, Bạch Đại Sơn làm món ốc cay, thịt khô xào ớt xanh, cần tây xào, canh cà chua trứng, anh dùng thìa múc cho Lý Trình Trình một thìa thịt ốc và nói: "Trình Trình, em ăn thử xem mùi vị thế nào?"

"Vâng." Lý Trình Trình dùng đũa gắp một miếng thịt ốc đưa vào miệng rồi gật đầu: "Vị cay, thơm, giòn, ăn rất ngon."

Đôi mắt của Lý Trình Trình sáng lên khi nghĩ đến những con ốc cay có giá 20 tệ một phần và món thịt ốc nướng giá 7 tệ một xiên ở quán thịt nướng chợ đêm ở kiếp trước. Sau này những thứ này có thể kiếm được rất nhiều tiền vậy cô có nên bắt đầu công việc kinh doanh này trước hay không, kiếm được tiền rồi nói sau?

Lý Trình Trình nghĩ đến điều này, lòng tràn đầy hy vọng về tương lai.

Cô không cầu mong trở nên giàu có và quyền lực, cũng không cần trở thành một người phụ nữ tổng tài mạnh mẽ, cô chỉ muốn đạt được sự giàu có và tự do, để không phải chạy khắp nơi, mà an nhàn sống một cuộc sống tàm tạm là được rồi.

Bạch Đại Sơn nói với Bạch Vân Sơn: "Em đi mời ông Triệu Phú Quý đến đây tối nay, nhờ ông ấy xem cho chúng ta một ngày lành gần nhất. Anh và Trình Trình sẽ tổ chức một bữa tiệc."

Người nhà họ Lý bị giam mười lăm ngày mới quay về, anh muốn giải quyết xong mọi việc trước khi họ về, để tránh ngày tổ chức thì người nhà họ Lý lại ra gây rối cho bọn họ.

Bạch Vân Sơn gật đầu: "Vâng."

Sau đó Bạch Đại Sơn nói với Lý Trình Trình: "Trình Trình, hai ngày tới em nên ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, đừng lên núi. Đợi đến ngày 15 có phiên chợ lớn anh sẽ đưa em đi họp chợ."

Lý Trình Trình nghe đến hai chữ "chợ lớn" mắt sáng lên và rất mong chờ ngày họp chợ này.

Kiếp trước cô cũng đi chợ vào dịp Tết Nguyên Đán, nhưng cô thực sự không biết phiên chợ thời đại này như thế nào!

Sau bữa tối, Bạch Vân Sơn mời ông Triệu Phú Quý đến, sau khi mọi người trò chuyện một lúc, ngày tổ chức tiệc được quyết định sẽ là ngày 12 tháng 7, vẫn còn năm ngày nữa, vừa đủ để bọn họ chuẩn bị đồ đạc.

Trong mấy ngày chuẩn bị yến tiệc, Bạch San San không đến, có lẽ cô ta sợ lại xúc phạm đến Bạch Đại Sơn thì sau này đối với cô ta sẽ không có ích lợi gì!

Trong nhà chỉ có sáu con gà, bao gồm cả ba con của Bạch lão tam, Bạch Đại Sơn không nỡ g.i.ế.c gà cho người ngoài ăn nên không g.i.ế.c gà của mình mà ra sông bắt cá, nhặt vài con ốc đồng lớn, lên núi bắt vài con chim cu gáy và chim sẻ.

Còn việc tổ chức tiệc cần rất nhiều thịt, hiện tại anh không có nhiều phiếu nên không mua thịt, trước ngày cưới một ngày, anh sẽ sớm đến hợp tác xã cung ứng để xếp hàng, mua nhiều xương hơn một chút, lấy xương hầm bí đao cũng rất ngon, ngoài ra anh còn mua thịt, hai bộ lòng lợn rồi quay về.

Bạch Đại Sơn mua xong thì kêu bác gái tới giúp một tay, lòng lợn khó xử lý, nếu không làm trước thì ngày hôm sau sẽ không có thời gian.

Khi bác hai đến, bà còn dẫn theo đứa cháu trai mười bốn tuổi và cháu gái mười một tuổi, vì ngày mai sẽ có đồ ăn ngon nên hai đứa trẻ đều rất phấn khởi. Ở trong sân cười đùa ầm ĩ nhưng đều hiểu chuyện không bước vào luống rau.

Nhìn thấy Lý Trình Trình đi ra, hai anh em Bạch Thư Lễ và Bạch Thư Yên hơi xấu hổ vì đây là lần đầu tiên nhìn thấy Lý Trình Trình.

Cha của chúng là anh họ của Bạch Đại Sơn, vì vậy Bạch Đại Sơn là chú thì đương nhiên Lý Trình Trình là thím rồi.

"Xin chào." Lý Trình Trình mỉm cười với bọn họ rồi thần bí nói: "Mấy đứa theo chị vào trong đây."

Bạch Thư Lễ và Bạch Thư Yên theo Lý Trình Trình đến phòng chính, Lý Trình Trình rót cho mỗi người một cốc nước sôi để nguội, sau đó lấy một ít kẹo cho họ: "Bây giờ đã gần đến giữa tháng bảy rồi, các em vẫn đang trong kỳ nghỉ hè đúng không?"

Bạch Thư Lễ gật đầu: "Đã nghỉ hè rồi nhưng mấy ngày nữa cháu phải đến trường để lấy bảng điểm thi cuối kỳ."

Vân Mộng Hạ Vũ

Bạch Thư Yên nói: "Cháu đang học tiểu học và đang nghỉ hè rồi."

"Vậy lúc bình thường các em có thời gian rảnh không?" Lý Trình Trình hỏi.

Bạch Thư Lễ và Bạch Thư Yên liên tục gật đầu.

"Vẫn còn một thời gian nữa mới đến lúc thu hoạch lúa vậy các em có thể giúp chị hái trái dại không? Chị sẽ trả cho các em một xu một cân nhé? Chị muốn tất cả trái cây rừng có thể ăn được nhưng phải được phân loại."

Lý Trình Trình tự mình hái trái cây dại, cuối ngày cũng chỉ có thể bán được một hai tệ, nhưng nếu có thể tìm được vài người hái giúp thì cô có thể kiếm được nhiều tiền hơn.

"Thím ơi, thím thích ăn gì thì chúng cháu hái cho thím, chúng cháu không cần tiền." Bạch Thư Lễ đã là một cậu bé mười bốn tuổi, tất nhiên rất hiểu chuyện.

"Thời gian của các em cũng quý giá. Nếu các em không muốn tiền thì chị cũng không muốn lấy trái cây dại đâu."

back top