Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ

Chương 69

Sách giáo khoa cấp hai và cấp ba của cô cũng như sách tham khảo và sách ngoại khóa đều là do Trình Nhã tặng cho cô. Bây giờ trên thế giới này không còn Trình Tuyết Dương nữa, cũng không biết Trình Nhã này có còn hay không?

Còn người vì đột ngột mắc bệnh mà lái xe đ.â.m vào ruộng của người khác, Trình Thần, lần này cũng không thấy có chiến hữu nào đến tìm Bạch lão tam. Có lẽ trên thế giới này cũng không còn Trình Thần nữa.

Tại sao sau khi giúp Trình Tuyết Dương lá rụng về cội, một số người lại biến mất không còn thấy nữa? Chẳng lẽ họ bị thế giới này thanh trừ hết rồi sao?

"Nếu cô có chỗ nào không hiểu thì cũng đừng đến tìm tôi, tôi không muốn dạy cô đâu." Lăng Nhược Tuyết uống xong nước liền nhét chiếc ly vào tay Lý Trình Trình, nói: "Tôi về nhà đây. Cô nhớ giặt sạch quần áo của tôi nha."

"Biết rồi, tổ tông." Lý Trình Trình cũng đáp lại một tiếng. Người này có thể không phải là tổ tông sao? Còn khó hầu hạ hơn tổ tông nữa.

Chỉ dựa vào tính cách này của cô ấy, ở trường chắc cũng không có mấy bạn bè. Ai lại muốn tìm một người khó hầu hạ hơn tổ tông làm bạn chứ?

Mặc dù Bạch Đại Sơn không cho Lý Trình Trình làm việc nhà nhưng cô thấy anh vừa đi làm vừa làm việc nhà thì cũng không đành lòng. Vì vậy cô đã đi nấu cơm, sau đó leo lên cây dâu tằm để hái lá dâu.

Bây giờ là thời điểm nóng nhất trong năm cũng là thời điểm đắt hàng nhất của đậu phụ lá dâu. Phải tận dụng mùa này để kiếm thêm chút tiền nhờ đậu phụ lá dâu. Mặc dù ở nông thôn không có nhiều chỗ cần dùng tiền nhưng sau này họ sẽ vào thành phố mua nhà, không tích lũy tiền thì lấy gì mua nhà chứ?

Cô còn muốn mua một căn nhà gần các trường tiểu học ở các giai đoạn khác nhau. Như vậy thì sau này con cái của cô đi học sẽ thuận tiện hơn, cô không nỡ để con mình đi đi về về mất hết ba tiếng mỗi ngày.

Nếu là con trai thì còn đỡ. Con trai cần được rèn luyện, lớn lên mới có trách nhiệm. Nhưng con gái thì nên được cưng chiều như công chúa.

Khi Bạch Đại Sơn tan làm trở về, Lý Trình Trình đã bưng nước lá dâu lên bàn. Đợi đến sáng mai thức dậy thấy đậu phụ đông lại thì chỉ cần dùng d.a.o cắt thành từng miếng nhỏ là được.

Bạch Đại Sơn thấy trong sân treo vài bộ quần áo lạ thì hỏi: "Quần áo đó không phải của em đúng không? Chưa thấy em mặc bao giờ!"

"Không phải của em đâu, là của Lăng Nhược Tuyết. Hôm nay cô ấy giúp em bắt ốc, lỡ làm bẩn quần áo nên đã thay ở đây." Lý Trình Trình vừa thay nước cho ốc, vừa giải thích.

Bạch Đại Sơn bước tới giành làm việc mà cô đang làm: "Tại sao đột nhiên lại thân với cô ấy vậy?"

"Có thể là vì tuổi tác gần bằng nhau, có chung chủ đề để nói chuyện chăng!" Lý Trình Trình thấy Bạch Đại Sơn xử lý ốc thì đứng dậy đi vào bếp. Cô đã nấu cơm rồi nhưng chưa xào rau, chỉ dùng sườn đã ướp để nấu một nồi canh. Thế nhưng Bạch Đại Sơn làm việc vất vả cả ngày, chẳng lẽ chỉ ăn một nồi canh sườn hay sao?

Lý Trình Trình còn muốn đi sang sân cũ hái một ít rau tươi về. Nhưng cô không muốn đối mặt với Bạch San San nên việc hái rau chỉ có thể để Bạch Đại Sơn đi một mình.

Lăng Nhược Tuyết không phải thật sự ghét cô. Nhưng thái độ chán ghét và coi thường của Bạch San San là thật nên cô mới không muốn chạm mặt với Bạch San San.

Bạch Đại Sơn sang nhà Bạch lão nhị, cắt một nắm rau dền đỏ và rau muống, còn hái vài trái cà màu xanh, ớt xanh đầy một cái giỏ nhỏ, đủ cho hai người họ ăn mấy ngày.

Cái sân mới của nhà Bạch Đại Sơn cũng được trồng rau sau khi sửa sang lại. Mới chỉ vài ngày, rau mới bắt đầu nhú mầm. Đến tháng tám, họ sẽ không thiếu rau để ăn, đến lúc đó sẽ không cần sang bên nhà Bạch lão nhị hái rau nữa.

Mặc dù rau bên đó là do Bạch Đại Sơn trồng trước đây nhưng hiện giờ họ đã dọn ra ở riêng, Bạch Đại Sơn cũng không muốn sang bên đó thường xuyên. Từ sau khi ở riêng, trong lòng anh chỉ có một ngôi nhà, đó là nơi mà anh và Lý Trình Trình cùng ở với nhau.

Buổi tối ăn cơm, Bạch Đại Sơn nói: "Vợ ơi, anh định mở rộng thêm cái sân nhà mình một chút. Không thì sau này mọi người đều về đây ở, đến lúc đó muốn mở rộng cũng khó."

"Như vậy không phải là cần bỏ tiền sao? Nhà mình mới vừa dây dưa với nhà họ Cố, chuyện này trưởng thôn Cố có thể phê duyệt không?" Đương nhiên Lý Trình Trình cũng mong muốn sân nhà mình rộng hơn một chút, bởi vì cô dự định sang xuân sẽ lên núi đem một vài cây con quả dại về trồng.

Mỗi loại cây quả dại có vị ngon riêng, cô sẽ lấy về mười cây con. Như vậy về sau bản thân cô, còn có những đứa trẻ sau này đều không thiếu trái cây để ăn. Hơn nữa, tự mình trồng mới là thực phẩm xanh, không có hóa chất độc hại, đồng thời mùi vị của quả mới hái cũng ngon hơn nhiều!

"Chỉ là ăn mềm sợ cứng thôi, có chú ba ở đây, bọn họ không dám làm khó dễ gì đâu." Bạch Đại Sơn nói.

Anh chính là muốn tranh thủ lúc em trai của mình còn ở nhà mà lo liệu cho xong chuyện, không thì sau này muốn làm cũng không biết nhà họ Cố sẽ làm khó dễ thế nào. Bây giờ Cố Trạch đã đi tù, trong lòng người nhà họ Cố chắc chắn vô cùng hận Lý Trình Trình và Lăng Nhược Tuyết. Trừ phi tước chức trưởng thôn của ông ta, như vậy ông ta sẽ không có quyền làm khó dễ việc gì nữa.

Lý Trình Trình gật đầu: "Vậy thì thực hiện thôi, đúng lúc em cũng mong muốn sân nhà mình rộng hơn một chút. Như vậy sau này chúng ta về già ở quê, có thể tự cung tự cấp, thậm chí không cần ra khỏi cửa nhà."

Vân Mộng Hạ Vũ

Lý Trình Trình không thích ở thành phố lớn, đời trước cô thực sự đã sợ hãi. Nhà cách âm nhà không tốt, tiếng động dù nhỏ nhất từ tầng trên hay tầng dưới cũng có thể nghe thấy. Khi trẻ con ở tầng trên hay tầng dưới ồn ào thì đều khiến người ta mất ngủ, cô đều thông cảm cho họ vì việc nuôi dạy con cái không dễ dàng nên chưa bao giờ nói gì. Nhưng chỉ cần nhà họ có một chút tiếng động, tầng trên tầng dưới sẽ điểm danh mắng nhà họ trong nhóm chat. Lý Trình Trình cũng bị cách hành xử của họ làm cho tức chết.

Cô thông cảm cho họ nhưng họ lại không thông cảm cho nhà cô!

Hơn nữa, sống trong nhà chung cư không thể ăn rau tươi, chỉ có thể đi chợ hoặc đi siêu thị mua. Cũng chỉ có người giàu mới mua ở trang trại bên ngoài để tự trồng rau sạch ăn. Bây giờ cô có một cái sân lớn như vậy, sau này muốn ăn gì mà không có?

Đêm đến, Lý Trình Trình đang ngủ ngon, đột nhiên cảm thấy mình như một chiếc thuyền nhỏ lênh đênh trên mặt biển.

Cô cố gắng mở mí mắt nặng trĩu, thấy Bạch Đại Sơn đang vất vả chèo thuyền. Cô thực sự quá buồn ngủ nên không nói gì, lại nhắm mắt ngủ tiếp.

Lúc này mới vừa kết hôn, anh yêu mến cô, cô có thể hiểu.

Sáng hôm sau, Bạch Đại Sơn tỉnh dậy, thấy Lý Trình Trình ngủ rất ngon liền cúi đầu hôn cô một cái. Anh không gọi Lý Trình Trình dậy mà tự mình đi chợ bán trái cây dại và đậu phụ lá dâu. Anh đi xe đạp, tốc độ rất nhanh, chưa đến hai tiếng là có thể về, không lỡ việc đi làm chút nào.

Đợi đến khi Lý Trình Trình lười biếng tỉnh dậy, chỉ thấy bên ngoài trời đã sáng tỏ, rõ ràng là đã không còn sớm nữa. Mà cô cũng có thể cảm thấy cơ thể vẫn còn hơi nặng nề, tình trạng chỉ tốt hơn một chút so với ngày hôm sau ngày cưới.

Lý Trình Trình thực sự không ngờ, tối qua Bạch Đại Sơn đã ăn một bữa thịnh soạn, kết quả nửa đêm lại lén lút tấn công. Cô thật sự không biết anh thèm đến mức nào, hai mươi tám năm trước anh đã chịu đựng đến mức nào?

back top