Edit: Reeu
Beta: Xanh, TH
Qua một kì nghỉ, quan hệ giữa Lâm Miên Miên và Ngô Niệm Đồng ngày càng tốt đẹp.
Nhà họ Lâm nhờ quan hệ để Ngô Niệm Đồng được học cùng lớp với Lâm Miên Miên, hi vọng hai chị em có thể chung sống vui vẻ, giúp đỡ lẫn nhau trong học tập cũng như trong cuộc sống. Vì vậy đến ngày nhập học, Lâm Miên Miễn dẫn theo Ngô Niệm Đồng đến trường, dọc đường đi giới thiệu cấu trúc của trường cùng các nhân vật nổi tiếng trong lớp cho cô.
Ngô Niệm Đồng nhìn Lâm Miên Miên nói ríu rít không ngừng cũng bị lây nhiễm vài phần niềm vui của cô ấy, khuôn mặt lạnh lùng hơi nhiễm ý cười, nghiêng tai nghiêm túc lắng nghe từng câu của cô, thỉnh thoảng lại gật đầu đáp lại.
Lâm Miên Miên kéo tay Ngô Niệm Đồng, cùng nhau vào lớp học mới. Cô liếc mắt một cái liền nhìn thấy Chu Nghiêu Bân.
"Anh Nghiêu Bân."
Lâm Miên Miên hào hứng vẫy tay với Chu Nghiêu Bân.
Vốn dĩ Chu Nghiêu Bân đang ở cùng với các anh em để thảo luận về trận bóng, nghe tiếng gọi liền xoay người, thời điểm chuẩn bị chào hỏi Lâm Miên Miên thì lại thấy có một nữ sinh đang đứng bên cạnh cô.
Khuôn mặt lãnh đạm nhưng vẫn không che được sự dịu dàng, cổ mảnh khảnh trắng nõn và thon dài, xương quai xanh đẹp đẽ bị cổ áo che đậy như ẩn như hiện.
Chu Nghiêu Bân kinh ngạc nhìn Ngô Niệm Đồng, trong nháy mắt phảng phất như mọi người đều biến mất, trong mắt chỉ có cô gái này...
Hai ba giây sau, Chu Nghiêu Bân mới ổn định lại tinh thần, nở một nụ cười xán lạn lộ ra hàm răng trắng thẳng tắp, có chút ngượng ngùng tiến lên chào hỏi: "Chào buổi sáng, Miên Miên! Bạn học này là bạn thân của em sao?"
Lâm Miên Miên tự hào nói bằng giọng khoe khoang: "Anh Nghiêu Bân, đây là chị họ của em Ngô Niệm Đồng, cũng học chung lớp với chúng ta, chị ấy rất giỏi."
Ngô Niệm Đồng, đối với Chu Nghiêu Bân có mắt không tròng, mặt không cảm xúc gật đầu. Cô thấu hết thái độ thân thiện của Lâm Miên Miên đối với Chu Nghiêu Bân vào mắt, trong lòng âm thầm suy đoán hình như em họ mình thích chàng trai trước mặt này.
Nếu Lâm Miên Miên thích cậu ta, cô vẫn nên giữ khoảng cách một chút là tốt nhất. Ở trong lòng Ngô Niệm Đồng, em họ này thật xinh đẹp, đáng yêu lại còn biết chăm sóc người khác. Cô không đành lòng nhìn em ấy bị tổn thương, càng đừng nói là do mình.
Ngô Niệm Đồng kéo Lâm Miên Miên ngồi vào hai chỗ trống, kiên nhẫn nghe cô ấy tràn trề hứng thú kể những lời đồn về các thầy cô trong lớp, trên mọi phương diện gồm cả tính cách.
Cách đó không xa, Chu Nghiêu Bân đang lặng lẽ quan sát cô nữ sinh vừa đối mặt với hắn thì lạnh lùng mà hiện tại vẻ mặt dịu dàng nghe Lâm Miên Miên nói chuyện. Cũng không biết tại sao Chu Nghiêu Bân không thể dời mắt khỏi Ngô Niệm Đồng.
Nếu lúc này Tô Cẩn Hồng ở đây, cậu nhất định sẽ thân mật nói cho hắn biết: Bởi vì cậu là nam chính còn cô ta là nữ chính chứ sao!
Chu Nghiêu Bân nhắm mắt lại một lúc, trong lòng cười nhạo chính mình: Gái xinh cũng gặp qua không ít lần rồi, lần đầu tiên thấy một cô gái mà mình lại ngây ngẩn cả người, thật là mất mặt mà! Cậu bình tĩnh lại, kiềm chế ánh mắt luôn muốn nhìn về phía Ngô Niệm Đồng, đi về phía đám bạn của mình.
Vương Du Bồi đi lấy nước về đã thấy trước chỗ mình có hai nữ sinh rất đẹp đang ngồi. Cô khẽ nheo mắt lại, khóe miệng hơi cong lên, thật trùng hợp, đó có phải là cô gái có quan hệ thân thiết với Tô Cẩn Hồng không nhỉ?
Cô quyết định thăm dò một chút mối quan hệ giữa Lâm Miên Miên và Tô Cẩn Hồng. Vì vậy cô để cốc nước xuống, tiến lên vỗ vai Lâm Miên Miên, cười thân thiện: "Hi, còn nhớ tôi không vậy? Tôi là Vương Du Bồi, lần đó chúng ta có gặp nhau một lần ở sân bóng, không nghĩ tới trùng hợp như vậy, lần này lại học cùng một lớp."
Lâm Miên Miên vừa quay đầu lại cũng nhận ra nữ sinh này, lần đầu tiên gặp là khi cậu ấy đến đưa nước cho Tô Cẩn Hồng, lần thứ hai là khi đang nói chuyện với Tô Cẩn Hồng.
Tâm tình có chút phức tạp, cũng không biết là mình đang nghĩ cái gì. Cô lịch sự mỉm cười, gật gật đầu: "Tôi là Lâm Miên Miên, đây là chị họ của tôi Ngô Niệm Đồng." Ngô Niệm Đồng cũng lịch sự gật đầu ra hiệu.
Vương Du Bồi có chút khoa trương ngạc nhiên nói: "Thì ra hai người là chị em họ, chẳng trách mối quan hệ lại tốt như vậy. Tôi ngồi ở sau hai người, về sau có gì chỉ bảo nhiều hơn nha!"
Lâm Miên Miên cười "ừ" một tiếng, sau đó lôi kéo Ngô Niệm Đồng xoay người sang chỗ khác.
Vương Du Bồi lại kéo áo Lâm Miên Miên một lần nữa. Lâm Miên Miên cảm thấy có chút không thể hiểu được.
"?"
Vương Du Bồi có chút ngượng ngùng hỏi: "Cái kia... Cậu có biết Tô Cẩn Hồng học lớp nào không?"
Lâm Miên Miên nhớ tới dáng vẻ thân thiện của cô ấy đối với Tô Cẩn Hồng lập tức hiểu ra được vấn đề, nhìn trông rất thân với Tô Cẩn Hồng mà không biết cậu ta học lớp nào, xem ra là tình đơn phương.
"Lớp bảy, ngay lớp bên cạnh."
Vương Du Bồi nhìn Lâm Miên Miên không chút để ý nói ra đáp án, không hề có thái độ thù địch nào, ngay lập tức lòng đề phòng cũng buông hơn nửa. Tươi cười so với lúc trước thêm vài phần nhiệt tình: "Cảm ơn cậu nha!"
Nhìn Vương Du Bối vui vẻ ra mặt, Lâm Miên Miên không nhịn được âm thầm đồng cảm với cô: Tô Cẩn Hồng là trai thẳng, nói không chừng sau này chỉ có mình cô ấy chịu được. Trong lòng lại càng thêm vài phần thiện cảm với cô ấy.
Hai nữ sinh nhìn nhau cười, bầu không khí vô cùng hòa hợp.
Ngô Niệm Đồng nghe các cô nói chuyện, trong lòng âm thầm ghi nhớ tên "Tô Cẩn Hồng" này, định bụng lát nữa hỏi Lâm Miên Miên xem người này là ai.
Lâm Miên Miên trả lời Vương Du Bồi xong, gấp gáp xoay người lại, dáng vẻ muốn tiếp tục tám nhảm.
"Miên Miên, cô ấy vừa mới nhắc đến Tô Cẩn Hồng, đấy là ai vậy?"
Nhắc đến Tô Cẩn Hồng, Lâm Miên Miên quả thực một lời khó nói hết. "Tô Cẩn Hồng lúc trước ngồi cùng bàn với em, là người khá tốt tính, nhưng mà...Chị hiểu bọn trai thẳng mà, rất nhiệt tình, trông cũng không tồi, có rất nhiều nữ sinh thích cậu ta."
Nói đến đây, Lâm Miên Miên đè thấp tiếng nói, thần thần bí bí kéo Ngô Niệm Đồng ý bảo cô lại gần: "Nữ sinh vừa mới kia cũng thích Tô Cẩn Hồng, chắc là tưởng em là tình địch."
Sau đó cô giống như mở ra máy hát, thao thao bất tuyệt kể về Tô Cẩn Hồng, thời điểm kể đến hắn đi mua băng vệ sinh, gương mặt vừa ngượng ngùng lại phẫn nộ: "Chị không biết cái tên trai thẳng kia quá đáng như nào đâu!"
"Hắn lại có thể đi mua băng vệ sinh cho em!"
"Em vốn dĩ đã lặng lẽ nhờ bạn thân đi mượn hộ vì sợ nam sinh nghe thấy, kết quả không những hắn nghe được mà hắn còn đi mua cho em! Thật sự lúc ấy em xấu hổ muốn chết!"
Ngô Niệm Đồng nghe Lâm Miên Miên say sưa nói rất nhiều, cảm thấy buồn cười đồng thời lại dâng lên vài phần tò mò. Không biết tình cảm của em họ đối với nam sinh này như thế nào?
Mà lớp khoa học tự nhiên bên này, Tô Cẩn Hồng vừa bước vào cửa liền thấy một đám đông nam sinh rất ồn ào. Mười mấy nữ sinh ngồi rải rác ở các góc, nhân số nhìn càng thêm có vẻ thưa thớt đến đáng thương.
Tô Cẩn Hồng tùy tiện chọn một vị trí gần cửa sổ rồi ngồi xuống, hơi thở dài: Theo cốt truyện thì các nhân vật chính đều tụ tập ở bên ban xã hội, một người muốn học đại học kĩ thuật như cậu thật sự là ngoài tầm với, không thể nắm bắt được cốt truyện tiếp theo.
Cậu nghiêng đầu dựa vào tường, mặc kệ bụi bẩn trên tường có dính vào quần áo hay không. Lạnh lùng nhắm mắt lại, dường như tất cả mọi thứ xung quanh đều không liên quan đến mình.
Beta: Xanh, TH
Qua một kì nghỉ, quan hệ giữa Lâm Miên Miên và Ngô Niệm Đồng ngày càng tốt đẹp.
Nhà họ Lâm nhờ quan hệ để Ngô Niệm Đồng được học cùng lớp với Lâm Miên Miên, hi vọng hai chị em có thể chung sống vui vẻ, giúp đỡ lẫn nhau trong học tập cũng như trong cuộc sống. Vì vậy đến ngày nhập học, Lâm Miên Miễn dẫn theo Ngô Niệm Đồng đến trường, dọc đường đi giới thiệu cấu trúc của trường cùng các nhân vật nổi tiếng trong lớp cho cô.
Ngô Niệm Đồng nhìn Lâm Miên Miên nói ríu rít không ngừng cũng bị lây nhiễm vài phần niềm vui của cô ấy, khuôn mặt lạnh lùng hơi nhiễm ý cười, nghiêng tai nghiêm túc lắng nghe từng câu của cô, thỉnh thoảng lại gật đầu đáp lại.
Lâm Miên Miên kéo tay Ngô Niệm Đồng, cùng nhau vào lớp học mới. Cô liếc mắt một cái liền nhìn thấy Chu Nghiêu Bân.
"Anh Nghiêu Bân."
Lâm Miên Miên hào hứng vẫy tay với Chu Nghiêu Bân.
Vốn dĩ Chu Nghiêu Bân đang ở cùng với các anh em để thảo luận về trận bóng, nghe tiếng gọi liền xoay người, thời điểm chuẩn bị chào hỏi Lâm Miên Miên thì lại thấy có một nữ sinh đang đứng bên cạnh cô.
Khuôn mặt lãnh đạm nhưng vẫn không che được sự dịu dàng, cổ mảnh khảnh trắng nõn và thon dài, xương quai xanh đẹp đẽ bị cổ áo che đậy như ẩn như hiện.
Chu Nghiêu Bân kinh ngạc nhìn Ngô Niệm Đồng, trong nháy mắt phảng phất như mọi người đều biến mất, trong mắt chỉ có cô gái này...
Hai ba giây sau, Chu Nghiêu Bân mới ổn định lại tinh thần, nở một nụ cười xán lạn lộ ra hàm răng trắng thẳng tắp, có chút ngượng ngùng tiến lên chào hỏi: "Chào buổi sáng, Miên Miên! Bạn học này là bạn thân của em sao?"
Lâm Miên Miên tự hào nói bằng giọng khoe khoang: "Anh Nghiêu Bân, đây là chị họ của em Ngô Niệm Đồng, cũng học chung lớp với chúng ta, chị ấy rất giỏi."
Ngô Niệm Đồng, đối với Chu Nghiêu Bân có mắt không tròng, mặt không cảm xúc gật đầu. Cô thấu hết thái độ thân thiện của Lâm Miên Miên đối với Chu Nghiêu Bân vào mắt, trong lòng âm thầm suy đoán hình như em họ mình thích chàng trai trước mặt này.
Nếu Lâm Miên Miên thích cậu ta, cô vẫn nên giữ khoảng cách một chút là tốt nhất. Ở trong lòng Ngô Niệm Đồng, em họ này thật xinh đẹp, đáng yêu lại còn biết chăm sóc người khác. Cô không đành lòng nhìn em ấy bị tổn thương, càng đừng nói là do mình.
Ngô Niệm Đồng kéo Lâm Miên Miên ngồi vào hai chỗ trống, kiên nhẫn nghe cô ấy tràn trề hứng thú kể những lời đồn về các thầy cô trong lớp, trên mọi phương diện gồm cả tính cách.
Cách đó không xa, Chu Nghiêu Bân đang lặng lẽ quan sát cô nữ sinh vừa đối mặt với hắn thì lạnh lùng mà hiện tại vẻ mặt dịu dàng nghe Lâm Miên Miên nói chuyện. Cũng không biết tại sao Chu Nghiêu Bân không thể dời mắt khỏi Ngô Niệm Đồng.
Nếu lúc này Tô Cẩn Hồng ở đây, cậu nhất định sẽ thân mật nói cho hắn biết: Bởi vì cậu là nam chính còn cô ta là nữ chính chứ sao!
Chu Nghiêu Bân nhắm mắt lại một lúc, trong lòng cười nhạo chính mình: Gái xinh cũng gặp qua không ít lần rồi, lần đầu tiên thấy một cô gái mà mình lại ngây ngẩn cả người, thật là mất mặt mà! Cậu bình tĩnh lại, kiềm chế ánh mắt luôn muốn nhìn về phía Ngô Niệm Đồng, đi về phía đám bạn của mình.
Vương Du Bồi đi lấy nước về đã thấy trước chỗ mình có hai nữ sinh rất đẹp đang ngồi. Cô khẽ nheo mắt lại, khóe miệng hơi cong lên, thật trùng hợp, đó có phải là cô gái có quan hệ thân thiết với Tô Cẩn Hồng không nhỉ?
Cô quyết định thăm dò một chút mối quan hệ giữa Lâm Miên Miên và Tô Cẩn Hồng. Vì vậy cô để cốc nước xuống, tiến lên vỗ vai Lâm Miên Miên, cười thân thiện: "Hi, còn nhớ tôi không vậy? Tôi là Vương Du Bồi, lần đó chúng ta có gặp nhau một lần ở sân bóng, không nghĩ tới trùng hợp như vậy, lần này lại học cùng một lớp."
Lâm Miên Miên vừa quay đầu lại cũng nhận ra nữ sinh này, lần đầu tiên gặp là khi cậu ấy đến đưa nước cho Tô Cẩn Hồng, lần thứ hai là khi đang nói chuyện với Tô Cẩn Hồng.
Tâm tình có chút phức tạp, cũng không biết là mình đang nghĩ cái gì. Cô lịch sự mỉm cười, gật gật đầu: "Tôi là Lâm Miên Miên, đây là chị họ của tôi Ngô Niệm Đồng." Ngô Niệm Đồng cũng lịch sự gật đầu ra hiệu.
Vương Du Bồi có chút khoa trương ngạc nhiên nói: "Thì ra hai người là chị em họ, chẳng trách mối quan hệ lại tốt như vậy. Tôi ngồi ở sau hai người, về sau có gì chỉ bảo nhiều hơn nha!"
Lâm Miên Miên cười "ừ" một tiếng, sau đó lôi kéo Ngô Niệm Đồng xoay người sang chỗ khác.
Vương Du Bồi lại kéo áo Lâm Miên Miên một lần nữa. Lâm Miên Miên cảm thấy có chút không thể hiểu được.
"?"
Vương Du Bồi có chút ngượng ngùng hỏi: "Cái kia... Cậu có biết Tô Cẩn Hồng học lớp nào không?"
Lâm Miên Miên nhớ tới dáng vẻ thân thiện của cô ấy đối với Tô Cẩn Hồng lập tức hiểu ra được vấn đề, nhìn trông rất thân với Tô Cẩn Hồng mà không biết cậu ta học lớp nào, xem ra là tình đơn phương.
"Lớp bảy, ngay lớp bên cạnh."
Vương Du Bồi nhìn Lâm Miên Miên không chút để ý nói ra đáp án, không hề có thái độ thù địch nào, ngay lập tức lòng đề phòng cũng buông hơn nửa. Tươi cười so với lúc trước thêm vài phần nhiệt tình: "Cảm ơn cậu nha!"
Nhìn Vương Du Bối vui vẻ ra mặt, Lâm Miên Miên không nhịn được âm thầm đồng cảm với cô: Tô Cẩn Hồng là trai thẳng, nói không chừng sau này chỉ có mình cô ấy chịu được. Trong lòng lại càng thêm vài phần thiện cảm với cô ấy.
Hai nữ sinh nhìn nhau cười, bầu không khí vô cùng hòa hợp.
Ngô Niệm Đồng nghe các cô nói chuyện, trong lòng âm thầm ghi nhớ tên "Tô Cẩn Hồng" này, định bụng lát nữa hỏi Lâm Miên Miên xem người này là ai.
Lâm Miên Miên trả lời Vương Du Bồi xong, gấp gáp xoay người lại, dáng vẻ muốn tiếp tục tám nhảm.
"Miên Miên, cô ấy vừa mới nhắc đến Tô Cẩn Hồng, đấy là ai vậy?"
Nhắc đến Tô Cẩn Hồng, Lâm Miên Miên quả thực một lời khó nói hết. "Tô Cẩn Hồng lúc trước ngồi cùng bàn với em, là người khá tốt tính, nhưng mà...Chị hiểu bọn trai thẳng mà, rất nhiệt tình, trông cũng không tồi, có rất nhiều nữ sinh thích cậu ta."
Nói đến đây, Lâm Miên Miên đè thấp tiếng nói, thần thần bí bí kéo Ngô Niệm Đồng ý bảo cô lại gần: "Nữ sinh vừa mới kia cũng thích Tô Cẩn Hồng, chắc là tưởng em là tình địch."
Sau đó cô giống như mở ra máy hát, thao thao bất tuyệt kể về Tô Cẩn Hồng, thời điểm kể đến hắn đi mua băng vệ sinh, gương mặt vừa ngượng ngùng lại phẫn nộ: "Chị không biết cái tên trai thẳng kia quá đáng như nào đâu!"
"Hắn lại có thể đi mua băng vệ sinh cho em!"
"Em vốn dĩ đã lặng lẽ nhờ bạn thân đi mượn hộ vì sợ nam sinh nghe thấy, kết quả không những hắn nghe được mà hắn còn đi mua cho em! Thật sự lúc ấy em xấu hổ muốn chết!"
Ngô Niệm Đồng nghe Lâm Miên Miên say sưa nói rất nhiều, cảm thấy buồn cười đồng thời lại dâng lên vài phần tò mò. Không biết tình cảm của em họ đối với nam sinh này như thế nào?
Mà lớp khoa học tự nhiên bên này, Tô Cẩn Hồng vừa bước vào cửa liền thấy một đám đông nam sinh rất ồn ào. Mười mấy nữ sinh ngồi rải rác ở các góc, nhân số nhìn càng thêm có vẻ thưa thớt đến đáng thương.
Tô Cẩn Hồng tùy tiện chọn một vị trí gần cửa sổ rồi ngồi xuống, hơi thở dài: Theo cốt truyện thì các nhân vật chính đều tụ tập ở bên ban xã hội, một người muốn học đại học kĩ thuật như cậu thật sự là ngoài tầm với, không thể nắm bắt được cốt truyện tiếp theo.
Cậu nghiêng đầu dựa vào tường, mặc kệ bụi bẩn trên tường có dính vào quần áo hay không. Lạnh lùng nhắm mắt lại, dường như tất cả mọi thứ xung quanh đều không liên quan đến mình.