Edit: Liz
Beta: Xanh
Tô Cẩn Hồng gật đầu, cơn buồn ngủ kéo đến, không kịp nghĩ gì đã lăn ra ngủ say. Hôm nay anh đã quá mệt mỏi rồi.
Ngày hôm sau khi Tô Cẩn Hồng tỉnh lại, mặt trời đã lên cao, côn trùng kêu vang, chim hót không ngừng. Anh vỗ vỗ bùn đất dính trêи người, chậm rãi đứng lên, thong dong nhẹ nhàng đi vào trấn nhỏ.
Cách cổng trấn không xa, dân chúng đứng thành hàng dài, theo thứ tự móc ra một tấm bảng cùng vài đồng tiền cho lính gác.
Tô Cẩn Hồng núp sau than cây gần đó nhìn lén, rầu rĩ tự hỏi làm sao để đi vào.
Anh kiên nhẫn quan sát nửa khắc đồng hồ (~15′), phát hiện trừ cách đó ra không còn cách nào khác.
“Cầu Cầu, còn cách nào khác để vào trấn không?”
“Không có nha. Bởi vì Huyền Linh Tông tổ chức tuyển chọn ở các thành trấn, cho nên các thôn dân ở xa cũng sẽ mang theo con em tới trấn nhỏ gần đó kiểm tra thiên phú. Gần đây, người ra vào cực kỳ nhiều nên mới kiểm tra nghiêm ngặt như vậy.”
Tô Cẩn Hồng thở dài, đang chuẩn bị đi xếp hàng xem có vân may nào không. Anh từ từ đi tới cuối hang, bước chậm theo hàng
Lúc sắp tới lượt anh, đột nhiên có người hô to: “Nhìn kìa, các tiên nhân tới trấn nhỏ của chúng ta kìa!!!”
Tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn, tức khắc đội ngũ hỗn loạn. Dân chúng kϊƈɦ động hô to, thậm chí có người phụ nữ quá kϊƈɦ động mà quỳ xuống cầu nguyện: “Van cầu tiên nhân phù hộ, để cho con của con được Huyền Linh Tông nhận.” Con của bà luống cuống đứng tại chỗ, hâm mộ nhìn những người đứng trêи thân kiếm bay ngang qua.
Tô Cẩn Hồng không phải lần đầu tiên nhìn thấy người Tu Chân, nên không thất thố như những người khác. Nhưng đối với biểu hiện của mọi người, anh lại hết sức khϊế͙p͙ sợ: xem ra địa vị của người Tu Chân trong mắt người bình thường cực kỳ cao, thậm chí có thể so với tiên nhân.
Tất cả ý nghĩ biến mất trong một cái chớp mắt, thừa dịp thời điểm dân chúng cùng lính canh rối loạn, anh lén trốn vào trấn. Cũng may dáng người anh nhỏ lại nhanh nhẹn, chuyển động linh hoạt trong đám người, lặng lẽ đi vào trong trấn, chờ một lúc lâu những người dân kia mới dần bình tĩnh lại. Lúc này chỗ cửa mới khôi phục bộ dạng thường ngày.
Tô Cẩn Hồng đi nhanh trêи đường, đáng tiếc chân quá ngắn, dù có gia tăng bước chân thì vẫn đi chậm.
Trêи đường, tiếng rao hàng không ngừng nghỉ, anh tò mò xem xét những chiếc mặt nạ hoặc hình vẽ bằng đường, cả những món đồ chơi nhỏ. Anh đói bụng, nhưng túi tiền lại trống trơn, Tô Cẩn Hồng sờ bụng, hy vọng một lát đến tông môn sẽ có cơm ăn.
Dưới sự thúc giục liên tục của Cầu Cầu, Tô Cẩn Hồng bước đi nhanh hơn, rốt cục cũng tới chỗ kiểm tra thiên phú của Huyền Linh Tông.
Dân chúng kính sợ nhìn người Tu Chân đứng trêи đài cao, anh lách người qua đám đông, cuối cùng cũng chen được lên phía trước.
Ơ, đó không phải là cô gái ngày hôm qua đã ôm anh trở về sao?
Dân chúng mang theo con cháu lục tục xếp hàng, Tô Cẩn Hồng cũng yên lặng đi đến cuối hàng. Phía sau anh là người đàn bà đã cúi đầu quỳ lạy người Tu Chân ở cửa thành.
Đứa trẻ của người phụ nữ ấy bị gương mặt xinh xắn của anh hấp dẫn, xấu hổ lặng lẽ túm lấy tay áo, nhỏ giọng hỏi: “Em gái, em cũng tới kiểm tra à?”
Tô Cẩn Hồng cúi đầu xem ngón tay nhỏ đang túm lấy quần áo của mình, nhíu đôi long mày thanh tú, khó tin: “Em gái? Mày gọi ai là em gái?”
Thằng bé bị bộ dáng của anh hù dọa vội buông tay áo ra, lui về sau nửa bước, khúm núm nói: “Ờm…Thế em gọi chị được không?”
Tô Cẩn Hồng: “Tao là con trai! Mày!”
Anh nhìn thấy khuôn mặt non nớt của đứa bé, đè nén ngụm máu muốn phun ra: “Gọi anh.”
Cầu Cầu nhắc nhở: “Thân thể này của anh nhỏ hơn thằng bé.”
Tô Cẩn Hồng: “… Anh câm miệng lại. Tôi sống lâu như vậy, chẳng lẽ không đủ để một đứa nhỏ gọi là anh hả?”
Tại sao mà hết người này đến người khác làm anh khó chịu vậy chứ…
Đứa bé nhìn Tô Cẩn Hồng một lúc lâu, ấp úng mở miệng nói: “Dạ, anh.”
“Anh không khẩn trương à?”
Tô Cẩn Hồng đã biết thiên phú của mình cho nên không khẩn trương, lắc đầu một cái. Chỉ nghe thấy đứa nhỏ lải nhải nói: Em rất khẩn trương, nếu bình tĩnh được như anh thì tốt rồi. Anh mấy tuổi rồi, tháng sau em tròn mười tuổi. Nếu mà không có thiên phú thì em phải đi học làm mộc.”
Tô Cẩn Hồng nghi ngờ hỏi: “Tại sao không đi học?”
Đứa bé kỳ quái nhìn quần áo vô cùng bẩn của Tô Cẩn Hồng một cái: “Anh nghĩ gì vậy, gia cảnh như chúng ta làm gì có tiền đi học chứ. Có thể học được nghề nuôi sống mình, sau này cưới được vợ đã là không tệ rồi.”
Tô Cẩn Hồng im lặng, anh vừa tới nơi này không lâu, vẫn còn giữ lại nhiều nhận thức ở thế giới ban đầu.
Đội ngũ đi rất nhanh, đa số trẻ con đều không có thiên phú. Trêи đài cao, Ôn Thanh Từ cùng đệ tử Huyền Linh Tông đã bắt đầu chán nản.
Ở tại trấn nhỏ này, Huyền Linh Tông chỉ phái đệ tử nội môn đạt kỳ Trúc Cơ tới kiểm tra, hơn nữa cơ bản đều là trước kỳ Trúc Cơ hoặc trung kỳ, chỉ có Ôn Thanh Từ dẫn đội là hậu kỳ Trúc Cơ.
“Ôn sư tỷ, chúng ta vẫn phải đợi đến trưa sao? Ở nơi thâm sơn cùng cốc này, làm gì có đứa trẻ nào tư chất hơn người. Chúng ta ở chỗ này tìm đồ đệ đúng là lãng phí thời gian.” Một đệ tử tông môn phe phẩy quạt khinh thường nhìn mọi người xếp hàng bên dưới.
Ôn Thanh Từ nhìn mọi người cùng con cái ở phía dưới, không đồng ý lời của anh ta, mặt không gợn sóng “Quy định là như thế, chúng ta chỉ cần làm theo là được. Huống hồ cách buổi trưa cũng chỉ có hai khắc (~30 phút), sư đệ kiên nhẫn chờ đi.”
Cuối cùng cũng đến lượt Tô Cẩn Hồng, mặc dù biết thiên phú của mình rất tốt, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên tự mình trải nghiệm chuyện này, không tránh được sự khẩn trương.
Tô Cẩn Hồng hít sâu một hơi, đặt tay lên linh thạch, trong nháy mắt, cột sáng màu vàng tỏa sáng rực rỡ, hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Đệ tử vừa mới oán trách tựa hồ nói không ra lời “Này, này, lại là đơn linh căn.”
Hơn nữa nhìn độ sáng, sợ rằng độ tinh khiết của linh căn còn rất cao, anh ta không khỏi cảm thấy mặt hơi đau.
Thấy vậy, Ôn Thanh Từ không khỏi nghiêm túc nói: “Tỷ báo cho tông môn.” Nói xong, giơ tay bóp nát Truyền Âm Phù.
Cô nhìn đứa trẻ nho nhỏ trước mắt, mặt mày thiếu niên tinh xảo, nhẹ nói: “Lại đây đứng bên cạnh ta. Cháu có người thân không?”
Tô Cẩn Hồng lắc đầu, tỏ vẻ ngoan ngoãn, nhỏ giọng nói: “Nhà cháu chỉ còn mình cháu.”
Ôn Thanh Từ nghe vậy, không chút ghét bỏ quần áo dơ bẩn cùng đầu tóc tán loạn của anh, vô cùng tự nhiên sờ đầu anh: “Sau này tông môn sẽ là nhà của cháu. Sư phụ cùng sư huynh đệ tỷ muội đều là người nhà của cháu.”
Trong sân khôi phục lại trật tự, đứa bé xếp hàng phía sau Tô Cẩn Hồng đi lên trước, đặt tay lên tảng đá, đầu tiên là cây cột màu đỏ sáng lên, tiếp đến cây cột màu xanh cũng sáng theo chỉ là không bằng trụ đỏ.
Ôn Thanh Từ vừa mới dùng xong Truyền Âm Phù, nhìn thấy hai cây cột như vậy hơi kinh ngạc: Song linh căn hỏa mộc, là hạt giống tốt để luyện đan.
Không ngờ tới trấn nhỏ vắng vẻ này thế nhưng lại có hạt giống tốt.
Các đệ tử bên cạnh càng thêm kinh ngạc, choáng váng ngẩng đầu nhìn trời, hôm nay là ngày gì? Làm sao mà đơn linh căn, song linh căn như rau cải trắng ngoài chợ vậy? Phải biết rằng chính hắn cũng chỉ là đệ tử tam linh căn, được vào nội môn do trùng hợp, đột phá đến kỳ Trúc Cơ đã rất khó khăn rồi, không ngờ!
Hắn ghen tỵ nhìn hai người bọn họ một cái, dựa vào thiên phú của bọn họ, nhất định sẽ là đệ tử nội môn, sau này tiền đồ rộng mở, cũng không dám đắc tội, vội tiếp đón bé trai đang đến gần.
Mẹ đứa bé đã không kìm được nước mắt, ôm cậu nói: “Con ngoan, sau này phải nghe lời tông môn, cố gắng tu luyện, không cần lo lắng cho cha mẹ.”
Đứa trẻ cũng nhịn không được bật khóc: “Mẹ, con không nỡ rời xa người, làm sao bây giờ?”
Bà mẹ run lẩy bẩy móc ra một túi kẹo nhỏ, dịp đặc biệt trong nhà mới có, đặt vào lòng bàn tay của đứa bé.
Tô Cẩn Hồng đang chăm chú nhìn cảnh tượng mẫu tử chia lìa làm người đau lòng, bả vai đột nhiên trầm xuống, hóa ra là Ôn Thanh Từ đặt tay trêи vai anh, nhẹ nhàng vỗ mấy cái.
Trêи mặt Ôn Thanh Từ không có cảm xúc gì khác nhưng Tô Cẩn Hồng nhìn ra ý tứ an ủi.
Sư tỷ thoạt nhìn rất lạnh lùng, ai ngờ lại tinh tế như vậy.
Từ lúc đi tới thế giới này, tâm trí Tô Cẩn Hồng vẫn luôn không gợn sóng, không sợ hãi thế nhưng lần đầu tiên nổi lên chút rung động.
Sau khi kiểm tra, đa số đều không có linh căn hoặc là bốn năm linh căn, hơn nữa độ tinh khiết không cao, nhập môn cũng chỉ có thể là đệ tử ngoại môn làm chút việc vặt.
Đứa bé đứng cạnh Tô Cẩn Hồng lặng lẽ hỏi: “Cậu tên là gì?”
Tô Cẩn Hồng suy nghĩ một chút, quyết định dùng tên thật: “Tô Cẩn Hồng.”
“Tôi tên Vương Uyên Liêm. Nếu được tu luyện cùng cậu thì tốt thật đấy.”
Những đứa trẻ khóc sướt mướt vì rời xa cha mẹ nhìn thấy Ôn Thanh Từ mang ra vật chuyên môn dùng để bay, không nhiị được reo hò, cả đám hưng phấn nhảy lên, sờ đông sờ tây.
Ôn Thanh Từ một tay niệm quyết làm linh thuyền cất cánh, thả ra linh khí bọc xung quanh. Lo lắng bọn trẻ không thích ứng, cô còn cố ý giảm tốc độ, linh thuyền vững vàng bay đến Huyền Linh Tông.
Đến Huyền Linh Tông, Ôn Thanh Từ mang theo đám trẻ đi tới điện chính của Huyền Linh Tông, cùng đám trẻ được chọn lựa ở thành trấn khác hội hợp.
Các trưởng lão các đỉnh cũng đứng ở phía trước, trong lòng tính muốn thu đồ đệ có tư chất gì, những người không muốn thì nhắm mắt lại giống như việc trong sân xảy ra không liên quan đến mình.
Chưởng môn nghiêm túc tuyên bố: “Hôm nay đứng ở chỗ này, tức là đã trải qua chọn lựa đệ tử của tông môn. Đầu tiên, chúc mừng các con đã trở thành đệ tử Huyền Linh Tông. Từ hôm nay trở đi, các con phải học thuộc tông quy của Huyền Linh Tông, trong đó có một điều quan trọng: đệ tử đồng môn không được tàn sát lẫn nhau! Nếu như bị phát hiện, tông môn chắc chắn nghiêm trị không tha.”
“Dĩ nhiên, từ trước đến nay tông môn thưởng phạt thích đáng. Các con cống hiến cho tông môn chắc chắn sẽ được thưởng. Mong rằng từ nay về sau, mọi người cần cù tu luyện, chấn hưng Huyền Linh Tông!”
Những đứa trẻ này nhỏ nhất là năm sáu tuổi, lớn nhất cũng chỉ mười một mười hai mà thôi, bị bộ dạng nghiêm túc của chưởng môn dọa sợ. Chỉ có duy nhất người mặc áo tím, dáng dấp xinh đẹp, trong mắt lộ ra khinh thường, hoàn toàn không bị lời nói chưởng môn ảnh hưởng.
“Hiện tại đơn linh căn bước ra khỏi hàng, để trưởng lão các đỉnh chọn lựa, nếu có nhiều trưởng lão cùng chọn một đệ tử sẽ do người đó tự mình quyết định.”
Tô Cẩn Hồng dẫn đầu bước lên một bước, hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Thật ra Ôn sư tỷ rất dịu dàng
Beta: Xanh
Tô Cẩn Hồng gật đầu, cơn buồn ngủ kéo đến, không kịp nghĩ gì đã lăn ra ngủ say. Hôm nay anh đã quá mệt mỏi rồi.
Ngày hôm sau khi Tô Cẩn Hồng tỉnh lại, mặt trời đã lên cao, côn trùng kêu vang, chim hót không ngừng. Anh vỗ vỗ bùn đất dính trêи người, chậm rãi đứng lên, thong dong nhẹ nhàng đi vào trấn nhỏ.
Cách cổng trấn không xa, dân chúng đứng thành hàng dài, theo thứ tự móc ra một tấm bảng cùng vài đồng tiền cho lính gác.
Tô Cẩn Hồng núp sau than cây gần đó nhìn lén, rầu rĩ tự hỏi làm sao để đi vào.
Anh kiên nhẫn quan sát nửa khắc đồng hồ (~15′), phát hiện trừ cách đó ra không còn cách nào khác.
“Cầu Cầu, còn cách nào khác để vào trấn không?”
“Không có nha. Bởi vì Huyền Linh Tông tổ chức tuyển chọn ở các thành trấn, cho nên các thôn dân ở xa cũng sẽ mang theo con em tới trấn nhỏ gần đó kiểm tra thiên phú. Gần đây, người ra vào cực kỳ nhiều nên mới kiểm tra nghiêm ngặt như vậy.”
Tô Cẩn Hồng thở dài, đang chuẩn bị đi xếp hàng xem có vân may nào không. Anh từ từ đi tới cuối hang, bước chậm theo hàng
Lúc sắp tới lượt anh, đột nhiên có người hô to: “Nhìn kìa, các tiên nhân tới trấn nhỏ của chúng ta kìa!!!”
Tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn, tức khắc đội ngũ hỗn loạn. Dân chúng kϊƈɦ động hô to, thậm chí có người phụ nữ quá kϊƈɦ động mà quỳ xuống cầu nguyện: “Van cầu tiên nhân phù hộ, để cho con của con được Huyền Linh Tông nhận.” Con của bà luống cuống đứng tại chỗ, hâm mộ nhìn những người đứng trêи thân kiếm bay ngang qua.
Tô Cẩn Hồng không phải lần đầu tiên nhìn thấy người Tu Chân, nên không thất thố như những người khác. Nhưng đối với biểu hiện của mọi người, anh lại hết sức khϊế͙p͙ sợ: xem ra địa vị của người Tu Chân trong mắt người bình thường cực kỳ cao, thậm chí có thể so với tiên nhân.
Tất cả ý nghĩ biến mất trong một cái chớp mắt, thừa dịp thời điểm dân chúng cùng lính canh rối loạn, anh lén trốn vào trấn. Cũng may dáng người anh nhỏ lại nhanh nhẹn, chuyển động linh hoạt trong đám người, lặng lẽ đi vào trong trấn, chờ một lúc lâu những người dân kia mới dần bình tĩnh lại. Lúc này chỗ cửa mới khôi phục bộ dạng thường ngày.
Tô Cẩn Hồng đi nhanh trêи đường, đáng tiếc chân quá ngắn, dù có gia tăng bước chân thì vẫn đi chậm.
Trêи đường, tiếng rao hàng không ngừng nghỉ, anh tò mò xem xét những chiếc mặt nạ hoặc hình vẽ bằng đường, cả những món đồ chơi nhỏ. Anh đói bụng, nhưng túi tiền lại trống trơn, Tô Cẩn Hồng sờ bụng, hy vọng một lát đến tông môn sẽ có cơm ăn.
Dưới sự thúc giục liên tục của Cầu Cầu, Tô Cẩn Hồng bước đi nhanh hơn, rốt cục cũng tới chỗ kiểm tra thiên phú của Huyền Linh Tông.
Dân chúng kính sợ nhìn người Tu Chân đứng trêи đài cao, anh lách người qua đám đông, cuối cùng cũng chen được lên phía trước.
Ơ, đó không phải là cô gái ngày hôm qua đã ôm anh trở về sao?
Dân chúng mang theo con cháu lục tục xếp hàng, Tô Cẩn Hồng cũng yên lặng đi đến cuối hàng. Phía sau anh là người đàn bà đã cúi đầu quỳ lạy người Tu Chân ở cửa thành.
Đứa trẻ của người phụ nữ ấy bị gương mặt xinh xắn của anh hấp dẫn, xấu hổ lặng lẽ túm lấy tay áo, nhỏ giọng hỏi: “Em gái, em cũng tới kiểm tra à?”
Tô Cẩn Hồng cúi đầu xem ngón tay nhỏ đang túm lấy quần áo của mình, nhíu đôi long mày thanh tú, khó tin: “Em gái? Mày gọi ai là em gái?”
Thằng bé bị bộ dáng của anh hù dọa vội buông tay áo ra, lui về sau nửa bước, khúm núm nói: “Ờm…Thế em gọi chị được không?”
Tô Cẩn Hồng: “Tao là con trai! Mày!”
Anh nhìn thấy khuôn mặt non nớt của đứa bé, đè nén ngụm máu muốn phun ra: “Gọi anh.”
Cầu Cầu nhắc nhở: “Thân thể này của anh nhỏ hơn thằng bé.”
Tô Cẩn Hồng: “… Anh câm miệng lại. Tôi sống lâu như vậy, chẳng lẽ không đủ để một đứa nhỏ gọi là anh hả?”
Tại sao mà hết người này đến người khác làm anh khó chịu vậy chứ…
Đứa bé nhìn Tô Cẩn Hồng một lúc lâu, ấp úng mở miệng nói: “Dạ, anh.”
“Anh không khẩn trương à?”
Tô Cẩn Hồng đã biết thiên phú của mình cho nên không khẩn trương, lắc đầu một cái. Chỉ nghe thấy đứa nhỏ lải nhải nói: Em rất khẩn trương, nếu bình tĩnh được như anh thì tốt rồi. Anh mấy tuổi rồi, tháng sau em tròn mười tuổi. Nếu mà không có thiên phú thì em phải đi học làm mộc.”
Tô Cẩn Hồng nghi ngờ hỏi: “Tại sao không đi học?”
Đứa bé kỳ quái nhìn quần áo vô cùng bẩn của Tô Cẩn Hồng một cái: “Anh nghĩ gì vậy, gia cảnh như chúng ta làm gì có tiền đi học chứ. Có thể học được nghề nuôi sống mình, sau này cưới được vợ đã là không tệ rồi.”
Tô Cẩn Hồng im lặng, anh vừa tới nơi này không lâu, vẫn còn giữ lại nhiều nhận thức ở thế giới ban đầu.
Đội ngũ đi rất nhanh, đa số trẻ con đều không có thiên phú. Trêи đài cao, Ôn Thanh Từ cùng đệ tử Huyền Linh Tông đã bắt đầu chán nản.
Ở tại trấn nhỏ này, Huyền Linh Tông chỉ phái đệ tử nội môn đạt kỳ Trúc Cơ tới kiểm tra, hơn nữa cơ bản đều là trước kỳ Trúc Cơ hoặc trung kỳ, chỉ có Ôn Thanh Từ dẫn đội là hậu kỳ Trúc Cơ.
“Ôn sư tỷ, chúng ta vẫn phải đợi đến trưa sao? Ở nơi thâm sơn cùng cốc này, làm gì có đứa trẻ nào tư chất hơn người. Chúng ta ở chỗ này tìm đồ đệ đúng là lãng phí thời gian.” Một đệ tử tông môn phe phẩy quạt khinh thường nhìn mọi người xếp hàng bên dưới.
Ôn Thanh Từ nhìn mọi người cùng con cái ở phía dưới, không đồng ý lời của anh ta, mặt không gợn sóng “Quy định là như thế, chúng ta chỉ cần làm theo là được. Huống hồ cách buổi trưa cũng chỉ có hai khắc (~30 phút), sư đệ kiên nhẫn chờ đi.”
Cuối cùng cũng đến lượt Tô Cẩn Hồng, mặc dù biết thiên phú của mình rất tốt, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên tự mình trải nghiệm chuyện này, không tránh được sự khẩn trương.
Tô Cẩn Hồng hít sâu một hơi, đặt tay lên linh thạch, trong nháy mắt, cột sáng màu vàng tỏa sáng rực rỡ, hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Đệ tử vừa mới oán trách tựa hồ nói không ra lời “Này, này, lại là đơn linh căn.”
Hơn nữa nhìn độ sáng, sợ rằng độ tinh khiết của linh căn còn rất cao, anh ta không khỏi cảm thấy mặt hơi đau.
Thấy vậy, Ôn Thanh Từ không khỏi nghiêm túc nói: “Tỷ báo cho tông môn.” Nói xong, giơ tay bóp nát Truyền Âm Phù.
Cô nhìn đứa trẻ nho nhỏ trước mắt, mặt mày thiếu niên tinh xảo, nhẹ nói: “Lại đây đứng bên cạnh ta. Cháu có người thân không?”
Tô Cẩn Hồng lắc đầu, tỏ vẻ ngoan ngoãn, nhỏ giọng nói: “Nhà cháu chỉ còn mình cháu.”
Ôn Thanh Từ nghe vậy, không chút ghét bỏ quần áo dơ bẩn cùng đầu tóc tán loạn của anh, vô cùng tự nhiên sờ đầu anh: “Sau này tông môn sẽ là nhà của cháu. Sư phụ cùng sư huynh đệ tỷ muội đều là người nhà của cháu.”
Trong sân khôi phục lại trật tự, đứa bé xếp hàng phía sau Tô Cẩn Hồng đi lên trước, đặt tay lên tảng đá, đầu tiên là cây cột màu đỏ sáng lên, tiếp đến cây cột màu xanh cũng sáng theo chỉ là không bằng trụ đỏ.
Ôn Thanh Từ vừa mới dùng xong Truyền Âm Phù, nhìn thấy hai cây cột như vậy hơi kinh ngạc: Song linh căn hỏa mộc, là hạt giống tốt để luyện đan.
Không ngờ tới trấn nhỏ vắng vẻ này thế nhưng lại có hạt giống tốt.
Các đệ tử bên cạnh càng thêm kinh ngạc, choáng váng ngẩng đầu nhìn trời, hôm nay là ngày gì? Làm sao mà đơn linh căn, song linh căn như rau cải trắng ngoài chợ vậy? Phải biết rằng chính hắn cũng chỉ là đệ tử tam linh căn, được vào nội môn do trùng hợp, đột phá đến kỳ Trúc Cơ đã rất khó khăn rồi, không ngờ!
Hắn ghen tỵ nhìn hai người bọn họ một cái, dựa vào thiên phú của bọn họ, nhất định sẽ là đệ tử nội môn, sau này tiền đồ rộng mở, cũng không dám đắc tội, vội tiếp đón bé trai đang đến gần.
Mẹ đứa bé đã không kìm được nước mắt, ôm cậu nói: “Con ngoan, sau này phải nghe lời tông môn, cố gắng tu luyện, không cần lo lắng cho cha mẹ.”
Đứa trẻ cũng nhịn không được bật khóc: “Mẹ, con không nỡ rời xa người, làm sao bây giờ?”
Bà mẹ run lẩy bẩy móc ra một túi kẹo nhỏ, dịp đặc biệt trong nhà mới có, đặt vào lòng bàn tay của đứa bé.
Tô Cẩn Hồng đang chăm chú nhìn cảnh tượng mẫu tử chia lìa làm người đau lòng, bả vai đột nhiên trầm xuống, hóa ra là Ôn Thanh Từ đặt tay trêи vai anh, nhẹ nhàng vỗ mấy cái.
Trêи mặt Ôn Thanh Từ không có cảm xúc gì khác nhưng Tô Cẩn Hồng nhìn ra ý tứ an ủi.
Sư tỷ thoạt nhìn rất lạnh lùng, ai ngờ lại tinh tế như vậy.
Từ lúc đi tới thế giới này, tâm trí Tô Cẩn Hồng vẫn luôn không gợn sóng, không sợ hãi thế nhưng lần đầu tiên nổi lên chút rung động.
Sau khi kiểm tra, đa số đều không có linh căn hoặc là bốn năm linh căn, hơn nữa độ tinh khiết không cao, nhập môn cũng chỉ có thể là đệ tử ngoại môn làm chút việc vặt.
Đứa bé đứng cạnh Tô Cẩn Hồng lặng lẽ hỏi: “Cậu tên là gì?”
Tô Cẩn Hồng suy nghĩ một chút, quyết định dùng tên thật: “Tô Cẩn Hồng.”
“Tôi tên Vương Uyên Liêm. Nếu được tu luyện cùng cậu thì tốt thật đấy.”
Những đứa trẻ khóc sướt mướt vì rời xa cha mẹ nhìn thấy Ôn Thanh Từ mang ra vật chuyên môn dùng để bay, không nhiị được reo hò, cả đám hưng phấn nhảy lên, sờ đông sờ tây.
Ôn Thanh Từ một tay niệm quyết làm linh thuyền cất cánh, thả ra linh khí bọc xung quanh. Lo lắng bọn trẻ không thích ứng, cô còn cố ý giảm tốc độ, linh thuyền vững vàng bay đến Huyền Linh Tông.
Đến Huyền Linh Tông, Ôn Thanh Từ mang theo đám trẻ đi tới điện chính của Huyền Linh Tông, cùng đám trẻ được chọn lựa ở thành trấn khác hội hợp.
Các trưởng lão các đỉnh cũng đứng ở phía trước, trong lòng tính muốn thu đồ đệ có tư chất gì, những người không muốn thì nhắm mắt lại giống như việc trong sân xảy ra không liên quan đến mình.
Chưởng môn nghiêm túc tuyên bố: “Hôm nay đứng ở chỗ này, tức là đã trải qua chọn lựa đệ tử của tông môn. Đầu tiên, chúc mừng các con đã trở thành đệ tử Huyền Linh Tông. Từ hôm nay trở đi, các con phải học thuộc tông quy của Huyền Linh Tông, trong đó có một điều quan trọng: đệ tử đồng môn không được tàn sát lẫn nhau! Nếu như bị phát hiện, tông môn chắc chắn nghiêm trị không tha.”
“Dĩ nhiên, từ trước đến nay tông môn thưởng phạt thích đáng. Các con cống hiến cho tông môn chắc chắn sẽ được thưởng. Mong rằng từ nay về sau, mọi người cần cù tu luyện, chấn hưng Huyền Linh Tông!”
Những đứa trẻ này nhỏ nhất là năm sáu tuổi, lớn nhất cũng chỉ mười một mười hai mà thôi, bị bộ dạng nghiêm túc của chưởng môn dọa sợ. Chỉ có duy nhất người mặc áo tím, dáng dấp xinh đẹp, trong mắt lộ ra khinh thường, hoàn toàn không bị lời nói chưởng môn ảnh hưởng.
“Hiện tại đơn linh căn bước ra khỏi hàng, để trưởng lão các đỉnh chọn lựa, nếu có nhiều trưởng lão cùng chọn một đệ tử sẽ do người đó tự mình quyết định.”
Tô Cẩn Hồng dẫn đầu bước lên một bước, hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Thật ra Ôn sư tỷ rất dịu dàng