Edit: Súp lơ
Beta: Xanh
Tôn Dật cảm thấy mất hết thể diện nhưng trước mặt nhiều người như vậy lại không thể để mất hình tượng, đành nén lửa giận trong lòng, liếc những nữ tu sĩ đang nhìn cậu ta một cái rồi làm ra vẻ phóng khoáng phất tay áo rời đi.
Mà cùng lúc đó ở trong kiếm phong, Tô Cẩn Hồng người vốn được nhiều nữ tu sĩ bên ngoài thầm thương nhớ đã lâu, lúc này đang cúi đầu trước mặt Ôn Thanh Từ, cố gắng kiềm chế sự phấn khích, ra vẻ bình tĩnh thể hiện sự tiến bộ trong tu vi của mình.
“Thanh Từ sư tỷ, hiện tại đệ đã đột phá tầng bốn kỳ Trúc Cơ, cũng đã sử dụng thông thạo kiếm quyết tỷ dạy. Đáng tiếc là nội dung phần sau còn chưa học được, giờ đệ đang đứng trong mười người đứng đầu về điểm chiến đấu của kỳ Trúc Cơ, cũng là người duy nhất trong nhóm không phải là hậu kỳ Trúc Cơ.”
Nếu lúc này Tô Cẩn Hồng biến lại thành hồ ly thì chắc chắn mọi người sẽ nhìn thấy cái đuôi sau lưng anh đang vui vẻ vẫy qua vẫy lại. Những nữ tu sĩ bị hấp dẫn bởi thần thái lạnh lùng của anh, nếu thấy hình ảnh này có lẽ sẽ hoảng sợ trợn to mắt, xếp hàng nhảy xuống từ kiếm phong mất.
Ôn Thanh Từ mới xuất quan, vốn dừng ở bình cảnh của tầng bảy kỳ Trúc Cơ đã lâu, nay đột phá lên tầng thứ tám. Với tuổi cùng tu vi như vậy, trong giới Tu chân cũng là một thiên tài được các môn phái giành giật.
Sau khi cô xuất quan, cả người thoải mái, linh khí vận chuyển lưu loát trong cơ thể, trong lòng vui vẻ nên cũng thoải mái đùa giỡn một chút với Tô Cẩn Hồng.
Ôn Thanh Từ nhẹ nhàng mỉm cười, đôi mắt sáng ngời, nói: “Ồ? Tiểu sư đệ có muốn bàn luận với tỷ một phen không? Tỷ sẽ áp chế tu vi xuống tầng một kỳ Trúc Cơ.”
Tô Cẩn Hồng đang kinh ngạc vì Ôn Thanh Từ bỗng nhiên cười tươi, nghe tiếng cười nhẹ giòn giã của cô lập tức cảm thấy một luồng khí lạnh buốt theo sống lưng đập thẳng vào linh hồn. Anh nhìn vẻ ngoài xinh đẹp thanh nhã của Ôn Thanh Từ, yết hầu chuyển động lên xuống, trong chốc lát không nói nên lời.
“Sợ à?”
Tô Cẩn Hồng hấp dẫn bởi từ “bàn luận” của Ôn Thanh Từ, cũng không nghĩ nhiều. Anh cúi đầu cười một tiếng, đón lấy ánh mắt của Ôn Thanh Từ, ý chí chiến đấu sục sôi, nói: “Đệ lại thấy, nói không chừng sau khi bàn luận xong sư tỷ còn phải gọi đệ một tiếng sư huynh đấy.”
Ôn Thanh Từ thấy Tô Cẩn Hồng không tỏ ra chút sợ hãi nào, nhất thời cũng cảm thấy hứng thú.
Có lẽ là mình bế quan lâu quá nên sư tử nhỏ mới lớn cũng dám vuốt râu hùm rồi.
Còn có rất nhiều thứ chưa dạy cho tiểu sư đệ, hôm nay sẽ dạy đệ ấy một chút. Một ngày vì sư đệ, cả đời vì sư đệ.
Hai người cầm kiếm, đứng ở một mảnh đất trống.
“Tiểu sư đệ, đệ lên trước đi.”
Tô Cẩn Hồng cũng không từ chối, dù sao thì Ôn Thanh Từ đã áp tu vi xuống thấp hơn anh, nếu từ chối lúc này không khỏi hơi tự phụ.
“Vậy sư tỷ phải nhìn kĩ kiếm của đệ đấy!”
Dứt lời, Tô Cẩn Hồng lấy tốc độ cực nhanh lao tới trước mặt Ôn Thanh Từ, kiếm chém tới bị Ôn Thanh Từ nâng kiếm chặn lại, trong lòng âm thầm kinh hãi.
Mới ở tu vi như vậy mà kiếm thế của tiểu sư đệ đã bức người như thế.
Một kiếm của Tô Cẩn Hồng bị chặn, anh nhanh chóng thu kiếm về rồi lại đâm tới. Ôn Thanh Từ nghiêng người tránh, kiếm trong tay chém thẳng vào cổ của Tô Cẩn Hồng.
Linh kiếm còn chưa đến nhưng kiếm khí đã ập đến.
Tô Cẩn Hồng không dám coi thường, vội thu kiếm lại đỡ, miễn cưỡng chặn lại. Tiếp đó, Ôn Thanh Từ không ngừng tấn công nhưng đều bị Tô Cẩn Hồng đỡ được. Cả hai đều cảm thấy hơi kinh ngạc.
Ôn Thanh Từ không ngờ được Tô Cẩn Hồng có thể đỡ được toàn bộ công kϊƈɦ của cô, cũng cảm thấy vô cùng vui mừng. Xem ra trong thời gian dài cô bế quan, Tô Cẩn Hồng vẫn chăm chỉ tu luyện.
Nhưng mà Tô Cẩn Hồng không thành thạo giống như Ôn Thanh Từ, anh sắp không chịu được nữa.
Hiện tại anh hoàn toàn dựa vào thân thể linh thú, thân thể mạnh hơn cùng hệ thống kinh mạch rộng hơn chống đỡ mới trụ được lâu như vậy.
Tô Cẩn Hồng vẫn giữ bình tĩnh, che giấu sơ hở vì anh biết chắc rằng: anh không được mắc phải một chút sai lầm nào, nếu sai một li thì sẽ bị Ôn Thanh Từ đánhh bại. Nhưng nếu không phá vỡ được tình thế bế tắc hiện tại thì sớm muộn gì anh cũng vì hao hết linh khí mà bị Ôn Thanh Từ đánh bại.
Anh chỉ có thể cắn răng phòng thủ, đồng thời trong lòng âm thầm đọc khẩu quyết.
Ôn Thành Từ dần dần quen với cách đánh của Tô Cẩn Hồng, quyết định chấm dứt bàn luận tại đây, âm thầm khen ngợi trong lòng.
Chiêu tiếp theo, Ôn Thanh Từ không che giấu thực lực nữa, Tô Cẩn Hồng bị một kiếm của cô đánh bay ra khoảng mười trượng.
Giây tiếp theo mũi kiếm đã chỉ vào người anh, không thể cử động. Cùng lúc đó mũi kiếm của anh cũng gần tới bên cạnh người Ôn Thanh Từ.
Cô không nhìn thanh kiếm bên trái mà một kiếm đánh bay mũi kiếm của Tô Cẩn Hồng, sau đó linh hoạt bắt lấy thanh kiếm còn lại, cười như không cười nói: “Tiểu sư đệ, dưới tám phần thực lực của tỷ mà có thể lén hóa ra một thanh kiếm để đánh lén tỷ, chỉ tiếc vẫn còn chưa đủ.”
Tô Cẩn Hồng: “…”
Anh nằm trêи mặt đất, không có mặt mũi nào đứng lên.
Từ khi anh đột phá lên kỳ trúc cơ đến nay, mỗi lần bàn luận đều là đánh vượt cấp nhưng chưa bao giờ thua thảm hại đến như vậy. Thế mà ban nãy anh còn mạnh miệng bảo sẽ làm sư tỷ phải gọi anh là sư huynh…
Thật là mất mặt cáo già.
Tô Cẩn Hồng ỉu xìu đứng dậy, cúi đầu nhìn đất, không dám ngẩng mặt nhìn Ôn Thanh Từ.
Ôn Thanh Từ: “Cúi thấp đầu một chút.”
Tô Cẩn Hồng mờ mịt nhưng vẫn nghe lời cúi đầu.
Ôn Thanh Từ nhặt đá vụn trêи đầu Tô Cẩn Hồng xuống.
Cô nhìn Tô Cẩn Hồng đã cao hơn mình nửa cái đầu, không khỏi bắt đầu xúc động: “Khi đệ mới nhập môn chỉ cao hơn thắt lưng tỷ một chút, bây giờ nếu đệ không cúi thì tỷ phải kiễng chân mới xia đầu đệ được.”
Tô Cẩn Hồng nghe vậy thì khom lưng, nhẹ nhàng nắm cổ tay của Ôn Thanh Từ đặt lên trêи đầu, vô cùng ngoan ngoãn nói: “Sư tỷ yên tâm, đệ sẽ không bắt tỷ phải kiễng đâu.”
“Tiểu sư đệ, Ôn sư tỷ, hai người đang làm gì vậy!”
Một giọng nữ cao vút thình lình vang vọng trong sân của Ôn Thanh Từ. Cả Tô Cẩn Hồng và Ôn Thanh Từ đều bị dọa sợ, bàn tay Ôn Thanh Từ như bị điện giật, vội vàng rụt tay lại.
Tô Cẩn Hồng: “Ôn sư tỷ cảm đệ đã lớn rồi, không xoa đầu đệ được nữa nên đẹ cúi xuống cho tỷ ấy xoa.”
Trêи mặt Lâm Tích Nghiên hiện lên nụ cười ác ý: “Từ trước đến giờ tỷ chưa từng thấy đệ nghe lời tỷ như vậy, tỷ cũng muốn xoa đầu đệ.”
Cô mạnh mẽ kéo Tô Cẩn Hồng lại gần, kiễng chân, dồn sức xoa loạn đầu anh.
Mái tóc vốn được Tô Cẩn Hồng buộc gọn gàng trong nháy mắt trở nên bù xù, dây cột tóc rơi xuống dưới. Cho dù tóc tai tán loạn trêи vai nhưng không làm giảm đi vẻ đẹp của anh, ngược lại làm tăng thêm vài phần tùy ý không kiềm chế được.
Hai người giống như hai đứa trẻ chạy quanh người Ôn Thanh Từ.
“Á, ngũ sư tỷ, đừng xoa nữa.”
“Tiểu sư đệ, đệ đừng chạy, lại đây cho tỷ sờ thêm chút nữa.”
Tô Cẩn Hồng đâu dám dừng lại theo lời cô, cũng không để ý bộ dạng chật vật bị mọi người nhìn thấy nữa, nhanh chóng linh kiếm bay khỏi sân viện của Ôn Thanh Từ.
Lâm Tích Nghiên tiếc nuối thu tay, sau đó vẻ mặt đầy bi phẫn hỏi: “Sư tỷ xem đi, tỷmuốn sờ tóc đệ ấy thì đệ ấy ngoan ngoãn cúi đầu ngay, muội muốn xoa tóc đệ ấy một chút thì đệ ấy chạy nhanh hơn thỏ. Thằng nhóc xấu xa, đều là sư tỷ mà còn phân biệt đối xử như vậy!”
Ôn Thanh Từ mặt không đổi sắc nghe Lâm Tích Nghiên oán giận, vuốt ve chuôi kiếm trong tay, từ từ nói: “Tích Nghiên, với lực tay của muội ban nãy thì con thỏ cũng sẽ bị muội vuốt rụng hết lông.”
Lâm Tích Nghiêm: “…”
Vẻ mặt cô trở nên mờ mịt, sau khi bế quan xong sư tỷ đã biết châm biếm người ra rồi à?
“Ôi, Ôn sư tỷ, tỷ rút kiếm ra làm gì?”
“Thời gian dài trôi qua, nhìn thử xem muội có tiến bộ không.”
“Ha ha, sư tỷ, nhân tiện tỷ nhường vị trí mạnh nhất dưới kỳ Kim Đan cho muội đi! Bây giờ muội mạnh hơn trước rất nhiều.”
Ôn Thanh Từ không nói gì tiếp nhưng chiêu thức ngày càng sắc bén. Bế quan lâu quá nên đám sư đệ sư muội bên dưới đều muốn vùng lên làm chủ.
Mùa xuân đến thì cũng nên để bọn họ nhìn thấy vì sao hoa đào lại có màu đỏ hồng.
Đánh xong một trận, Lâm Tích Nghiên vẫn thua một chiêu, cô tiếc nuối thu kiếm, im lặng suy nghĩ nửa ngày rồi nói: “Đáng tiếc quá, xem ra đành để lần sau muội đánh bại sư tỷ vậy.”
“Sư tỷ, bàn luận xong muội đã hiểu ra một số thứ, muội về trước.”
Sau khi bàn luận xong, Lâm Tích Nghiên cảm thấy bản thân có xu hướng muốn đột phá bởi vậy cuống cuồng trở về tu luyện.
Ôn Thanh Từ cũng hơi cảm nhận được linh khí dao động không ổn định trêи người cô nên đưa cho cô một lọ Thanh Linh hoàn.
“Đi đi.”
Ôn Thanh Từ nhìn sân viện khôi phục sự yên tĩnh, lại cảm thấy hơi hoảng hốt.
Không có việc gì làm, vậy đến đấu trường, vừa vặn có thể kiểm tra trình độ của đệ tử nội môn của tông môn.
Nhưng mới bay được nửa đường, cô phát hiện có không ít nữ đệ tử trong môn đi về hướng đó thì không khỏi âm thầm cảm thấy kì lạ. Ôn Thanh Từ bế quan đã nhiều năm, trong ấn tượng của cô thì từ trước đến nay phần lớn nữ tu sĩ không thích đấu trường, tại sao giờ lại thay đổi như vậy?
Cô âm thầm tăng tốc độ linh kiếm, vẽ nên một đường cong xinh đẹp trêи không trung.
Lúc cô đến đấu trường mới phát hiện hơn hai mươi khan đài đã chật kín, với tình hình này thì ngay cả chỗ đứng cũng không còn Ôn Thanh Từ đành phải tìm một chỗ khác có tầm nhìn trận đấu tốt hơn, chợt nhìn thấy Tô Cẩn Hồng đang đấu với một đệ tử Phù Phong.
Trái ngược với ấn tượng dịu dàng lanh lợi trong cô, lúc này Tô Cẩn Hồng cực kì nghiêm túc và lạnh lùng. Đệ tử Phù Phong dưới sự tấn công mãnh liệt của Tô Cẩn Hồng dần dần trở nên luống cuống, để lộ ra sơ hở lớn nên bị Tô Cẩn Hồng đánh bay khỏi lôi đài.
Vị đệ tử thua tâm phục khẩu phục, chắp tay hành lễ với Tô Cẩn Hồng: “Tô sư huynh vẫn cao hơn một bậc.”
Tô Cẩn Hồng cũng chắp tay đáp lễ: “Đa tạ.”
Đệ tử Phù Phong âm thầm suy nghĩ, sau trận tỷ thí này nhận thức của anh với Tô Cẩn Hồng đã thay đổi.
Anh vẫn cho rằng Tô Cẩn Hồng chỉ là một cái gối thêu hoa, nhìn thì được mà không dùng được. Tuy Tô Cẩn Hồng có điểm trêи đấu trường rất cao nhưng trước kia hắn ta cùng các đệ tử khác vẫn cảm thấy Tô Cẩn Hồng có thứ hạng cao là do các nữ tu sĩ cố ý bị đánh bại bởi anh. Chỉ là không nghĩ tới anh và Tôn sư huynh giống nhau, không chỉ khôi ngô mà tu vi cũng hạng nhất! Cũng không biết nếu hai người này so tài thì ai hơn ai.
Ôn Thanh Từ vẫn nghiêm túc nhìn Tô Cẩn Hồng, nhìn ra anh rất chịu khó tu luyện, những thủ đoạn chiến đấu có được là do cẩn thận phân tích chiến thuật và tích lũy kinh nghiệm sau mỗi trận đấu, nhưng còn một số chỗ cần cải thiện hơn. Lát nữa cô sẽ chỉ dạy cho Tô Cẩn Hồng mấy chỗ đó.
Nhưng sau khi trận tỷ thí của Tô Cẩn Hồng kết thúc thì trêи khán đài bùng nổ tiếng hoan hô cực lớn.
Ôn Thanh Từ: “…”
Cô nghi ngờ nhìn các nhóm nữ tu sĩ xung quanh đang hoan hô nhảy nhót nhiệt tình, không hiểu nổi vì sao các cô lại kϊƈɦ động như vậy.
Một nữ tu sĩ đứng cạnh bên cô cũng quơ nắm tay, bộ dạng vô vùng vui vẻ. Khuôn mặt của cô ta hơi tròn làm cho Ôn Thanh Từ cảm thấy cô ấy rất đáng yêu hiền lành.
Ôn Thanh từ do dự một chút, nếu không hiểu được thì nên hỏi.
“Vị sư muội này, vì sao mọi người lại kϊƈɦ động như vậy?”
Cô không nghĩ tới nữ đệ tử này kϊƈɦ động trực tiếp ôm cánh tay cô, vui vẻ bừng bừng nói: “Bởi vì Tô sư huynh thắng rồi!”
Bị nữ đệ tử ôm cánh tay, cả người Ôn Thanh Từ cứng lại. Cô không quen bị người khác đụng chạm như vậy, nhưng lại không nỡ đẩy cô ta ra, làm cô ta mất mặt. Chỉ có thể bắt buộc mình phải chú ý cuộc trò chuyện.
“Đệ ấy thắng thì sao?”
Nhìn thấy biểu tình hoang mang trêи mặt Ôn Thanh Từ, trong chốc lát nữ tu không nói gì, liếc mắt đánh giá cả người Ôn Thanh Từ từ trêи xuống dưới.
Ừm, mang kiếm bên hông, mặc y phục của đệ tử nội môn Kiếm Phong, hoa tai, trang sức không có lấy một món, càng không nói đến mấy món đồ mới đang phổ biến của Tu Chân giới.
Đây rốt cuộc là nữ tu cổ xưa từ đâu xuất hiện!!!
–
Lời tác giả:
Vở kịch nhỏ:
Nhóm nữ tu mê mệt nhan sắc của Tô Cẩn Hồng.
Trong lòng Tô Cẩn Hồng chỉ có kiếm.
Hừ, chờ ta đánh thắng sư tỷ, mỗi ngày ta sẽ kêu tỷ ấy gọi ta là sư huynh ha ha ha ha (ngửa mặt lên trời cười to)
Ôn Thanh Từ mặt không đổi sắc rút kiếm: Trẻ trâu nhà tôi, chê cười rồi.
Sau khi Ôn Thanh Từ dạy dỗ lại Tô Cẩn Hồng, Lâm Tích Nghiên nhảy ra, sư tỷ mau tiếp chiêu.
Một phút sau, Ôn Thanh Từ phóng khoáng thu kiếm. Lâm Tích Nghiên nằm trêи mặt đất khóc hu hu.
Ôn Thanh Từ tay trái kéo Tô Cẩn Hồng, tay phải kéo Lâm Tích Nghiên, mệt mỏi quá đi.
Lâm Tích Nghiên: Tiểu sư đệ, vì sao đệ không cho tỷ sờ đầu!
Tô Cẩn Hồng: Đệ xin lỗi, đệ sợ đầu trọc.
Cả hai đều đáng yêu ha ha ha.
Beta: Xanh
Tôn Dật cảm thấy mất hết thể diện nhưng trước mặt nhiều người như vậy lại không thể để mất hình tượng, đành nén lửa giận trong lòng, liếc những nữ tu sĩ đang nhìn cậu ta một cái rồi làm ra vẻ phóng khoáng phất tay áo rời đi.
Mà cùng lúc đó ở trong kiếm phong, Tô Cẩn Hồng người vốn được nhiều nữ tu sĩ bên ngoài thầm thương nhớ đã lâu, lúc này đang cúi đầu trước mặt Ôn Thanh Từ, cố gắng kiềm chế sự phấn khích, ra vẻ bình tĩnh thể hiện sự tiến bộ trong tu vi của mình.
“Thanh Từ sư tỷ, hiện tại đệ đã đột phá tầng bốn kỳ Trúc Cơ, cũng đã sử dụng thông thạo kiếm quyết tỷ dạy. Đáng tiếc là nội dung phần sau còn chưa học được, giờ đệ đang đứng trong mười người đứng đầu về điểm chiến đấu của kỳ Trúc Cơ, cũng là người duy nhất trong nhóm không phải là hậu kỳ Trúc Cơ.”
Nếu lúc này Tô Cẩn Hồng biến lại thành hồ ly thì chắc chắn mọi người sẽ nhìn thấy cái đuôi sau lưng anh đang vui vẻ vẫy qua vẫy lại. Những nữ tu sĩ bị hấp dẫn bởi thần thái lạnh lùng của anh, nếu thấy hình ảnh này có lẽ sẽ hoảng sợ trợn to mắt, xếp hàng nhảy xuống từ kiếm phong mất.
Ôn Thanh Từ mới xuất quan, vốn dừng ở bình cảnh của tầng bảy kỳ Trúc Cơ đã lâu, nay đột phá lên tầng thứ tám. Với tuổi cùng tu vi như vậy, trong giới Tu chân cũng là một thiên tài được các môn phái giành giật.
Sau khi cô xuất quan, cả người thoải mái, linh khí vận chuyển lưu loát trong cơ thể, trong lòng vui vẻ nên cũng thoải mái đùa giỡn một chút với Tô Cẩn Hồng.
Ôn Thanh Từ nhẹ nhàng mỉm cười, đôi mắt sáng ngời, nói: “Ồ? Tiểu sư đệ có muốn bàn luận với tỷ một phen không? Tỷ sẽ áp chế tu vi xuống tầng một kỳ Trúc Cơ.”
Tô Cẩn Hồng đang kinh ngạc vì Ôn Thanh Từ bỗng nhiên cười tươi, nghe tiếng cười nhẹ giòn giã của cô lập tức cảm thấy một luồng khí lạnh buốt theo sống lưng đập thẳng vào linh hồn. Anh nhìn vẻ ngoài xinh đẹp thanh nhã của Ôn Thanh Từ, yết hầu chuyển động lên xuống, trong chốc lát không nói nên lời.
“Sợ à?”
Tô Cẩn Hồng hấp dẫn bởi từ “bàn luận” của Ôn Thanh Từ, cũng không nghĩ nhiều. Anh cúi đầu cười một tiếng, đón lấy ánh mắt của Ôn Thanh Từ, ý chí chiến đấu sục sôi, nói: “Đệ lại thấy, nói không chừng sau khi bàn luận xong sư tỷ còn phải gọi đệ một tiếng sư huynh đấy.”
Ôn Thanh Từ thấy Tô Cẩn Hồng không tỏ ra chút sợ hãi nào, nhất thời cũng cảm thấy hứng thú.
Có lẽ là mình bế quan lâu quá nên sư tử nhỏ mới lớn cũng dám vuốt râu hùm rồi.
Còn có rất nhiều thứ chưa dạy cho tiểu sư đệ, hôm nay sẽ dạy đệ ấy một chút. Một ngày vì sư đệ, cả đời vì sư đệ.
Hai người cầm kiếm, đứng ở một mảnh đất trống.
“Tiểu sư đệ, đệ lên trước đi.”
Tô Cẩn Hồng cũng không từ chối, dù sao thì Ôn Thanh Từ đã áp tu vi xuống thấp hơn anh, nếu từ chối lúc này không khỏi hơi tự phụ.
“Vậy sư tỷ phải nhìn kĩ kiếm của đệ đấy!”
Dứt lời, Tô Cẩn Hồng lấy tốc độ cực nhanh lao tới trước mặt Ôn Thanh Từ, kiếm chém tới bị Ôn Thanh Từ nâng kiếm chặn lại, trong lòng âm thầm kinh hãi.
Mới ở tu vi như vậy mà kiếm thế của tiểu sư đệ đã bức người như thế.
Một kiếm của Tô Cẩn Hồng bị chặn, anh nhanh chóng thu kiếm về rồi lại đâm tới. Ôn Thanh Từ nghiêng người tránh, kiếm trong tay chém thẳng vào cổ của Tô Cẩn Hồng.
Linh kiếm còn chưa đến nhưng kiếm khí đã ập đến.
Tô Cẩn Hồng không dám coi thường, vội thu kiếm lại đỡ, miễn cưỡng chặn lại. Tiếp đó, Ôn Thanh Từ không ngừng tấn công nhưng đều bị Tô Cẩn Hồng đỡ được. Cả hai đều cảm thấy hơi kinh ngạc.
Ôn Thanh Từ không ngờ được Tô Cẩn Hồng có thể đỡ được toàn bộ công kϊƈɦ của cô, cũng cảm thấy vô cùng vui mừng. Xem ra trong thời gian dài cô bế quan, Tô Cẩn Hồng vẫn chăm chỉ tu luyện.
Nhưng mà Tô Cẩn Hồng không thành thạo giống như Ôn Thanh Từ, anh sắp không chịu được nữa.
Hiện tại anh hoàn toàn dựa vào thân thể linh thú, thân thể mạnh hơn cùng hệ thống kinh mạch rộng hơn chống đỡ mới trụ được lâu như vậy.
Tô Cẩn Hồng vẫn giữ bình tĩnh, che giấu sơ hở vì anh biết chắc rằng: anh không được mắc phải một chút sai lầm nào, nếu sai một li thì sẽ bị Ôn Thanh Từ đánhh bại. Nhưng nếu không phá vỡ được tình thế bế tắc hiện tại thì sớm muộn gì anh cũng vì hao hết linh khí mà bị Ôn Thanh Từ đánh bại.
Anh chỉ có thể cắn răng phòng thủ, đồng thời trong lòng âm thầm đọc khẩu quyết.
Ôn Thành Từ dần dần quen với cách đánh của Tô Cẩn Hồng, quyết định chấm dứt bàn luận tại đây, âm thầm khen ngợi trong lòng.
Chiêu tiếp theo, Ôn Thanh Từ không che giấu thực lực nữa, Tô Cẩn Hồng bị một kiếm của cô đánh bay ra khoảng mười trượng.
Giây tiếp theo mũi kiếm đã chỉ vào người anh, không thể cử động. Cùng lúc đó mũi kiếm của anh cũng gần tới bên cạnh người Ôn Thanh Từ.
Cô không nhìn thanh kiếm bên trái mà một kiếm đánh bay mũi kiếm của Tô Cẩn Hồng, sau đó linh hoạt bắt lấy thanh kiếm còn lại, cười như không cười nói: “Tiểu sư đệ, dưới tám phần thực lực của tỷ mà có thể lén hóa ra một thanh kiếm để đánh lén tỷ, chỉ tiếc vẫn còn chưa đủ.”
Tô Cẩn Hồng: “…”
Anh nằm trêи mặt đất, không có mặt mũi nào đứng lên.
Từ khi anh đột phá lên kỳ trúc cơ đến nay, mỗi lần bàn luận đều là đánh vượt cấp nhưng chưa bao giờ thua thảm hại đến như vậy. Thế mà ban nãy anh còn mạnh miệng bảo sẽ làm sư tỷ phải gọi anh là sư huynh…
Thật là mất mặt cáo già.
Tô Cẩn Hồng ỉu xìu đứng dậy, cúi đầu nhìn đất, không dám ngẩng mặt nhìn Ôn Thanh Từ.
Ôn Thanh Từ: “Cúi thấp đầu một chút.”
Tô Cẩn Hồng mờ mịt nhưng vẫn nghe lời cúi đầu.
Ôn Thanh Từ nhặt đá vụn trêи đầu Tô Cẩn Hồng xuống.
Cô nhìn Tô Cẩn Hồng đã cao hơn mình nửa cái đầu, không khỏi bắt đầu xúc động: “Khi đệ mới nhập môn chỉ cao hơn thắt lưng tỷ một chút, bây giờ nếu đệ không cúi thì tỷ phải kiễng chân mới xia đầu đệ được.”
Tô Cẩn Hồng nghe vậy thì khom lưng, nhẹ nhàng nắm cổ tay của Ôn Thanh Từ đặt lên trêи đầu, vô cùng ngoan ngoãn nói: “Sư tỷ yên tâm, đệ sẽ không bắt tỷ phải kiễng đâu.”
“Tiểu sư đệ, Ôn sư tỷ, hai người đang làm gì vậy!”
Một giọng nữ cao vút thình lình vang vọng trong sân của Ôn Thanh Từ. Cả Tô Cẩn Hồng và Ôn Thanh Từ đều bị dọa sợ, bàn tay Ôn Thanh Từ như bị điện giật, vội vàng rụt tay lại.
Tô Cẩn Hồng: “Ôn sư tỷ cảm đệ đã lớn rồi, không xoa đầu đệ được nữa nên đẹ cúi xuống cho tỷ ấy xoa.”
Trêи mặt Lâm Tích Nghiên hiện lên nụ cười ác ý: “Từ trước đến giờ tỷ chưa từng thấy đệ nghe lời tỷ như vậy, tỷ cũng muốn xoa đầu đệ.”
Cô mạnh mẽ kéo Tô Cẩn Hồng lại gần, kiễng chân, dồn sức xoa loạn đầu anh.
Mái tóc vốn được Tô Cẩn Hồng buộc gọn gàng trong nháy mắt trở nên bù xù, dây cột tóc rơi xuống dưới. Cho dù tóc tai tán loạn trêи vai nhưng không làm giảm đi vẻ đẹp của anh, ngược lại làm tăng thêm vài phần tùy ý không kiềm chế được.
Hai người giống như hai đứa trẻ chạy quanh người Ôn Thanh Từ.
“Á, ngũ sư tỷ, đừng xoa nữa.”
“Tiểu sư đệ, đệ đừng chạy, lại đây cho tỷ sờ thêm chút nữa.”
Tô Cẩn Hồng đâu dám dừng lại theo lời cô, cũng không để ý bộ dạng chật vật bị mọi người nhìn thấy nữa, nhanh chóng linh kiếm bay khỏi sân viện của Ôn Thanh Từ.
Lâm Tích Nghiên tiếc nuối thu tay, sau đó vẻ mặt đầy bi phẫn hỏi: “Sư tỷ xem đi, tỷmuốn sờ tóc đệ ấy thì đệ ấy ngoan ngoãn cúi đầu ngay, muội muốn xoa tóc đệ ấy một chút thì đệ ấy chạy nhanh hơn thỏ. Thằng nhóc xấu xa, đều là sư tỷ mà còn phân biệt đối xử như vậy!”
Ôn Thanh Từ mặt không đổi sắc nghe Lâm Tích Nghiên oán giận, vuốt ve chuôi kiếm trong tay, từ từ nói: “Tích Nghiên, với lực tay của muội ban nãy thì con thỏ cũng sẽ bị muội vuốt rụng hết lông.”
Lâm Tích Nghiêm: “…”
Vẻ mặt cô trở nên mờ mịt, sau khi bế quan xong sư tỷ đã biết châm biếm người ra rồi à?
“Ôi, Ôn sư tỷ, tỷ rút kiếm ra làm gì?”
“Thời gian dài trôi qua, nhìn thử xem muội có tiến bộ không.”
“Ha ha, sư tỷ, nhân tiện tỷ nhường vị trí mạnh nhất dưới kỳ Kim Đan cho muội đi! Bây giờ muội mạnh hơn trước rất nhiều.”
Ôn Thanh Từ không nói gì tiếp nhưng chiêu thức ngày càng sắc bén. Bế quan lâu quá nên đám sư đệ sư muội bên dưới đều muốn vùng lên làm chủ.
Mùa xuân đến thì cũng nên để bọn họ nhìn thấy vì sao hoa đào lại có màu đỏ hồng.
Đánh xong một trận, Lâm Tích Nghiên vẫn thua một chiêu, cô tiếc nuối thu kiếm, im lặng suy nghĩ nửa ngày rồi nói: “Đáng tiếc quá, xem ra đành để lần sau muội đánh bại sư tỷ vậy.”
“Sư tỷ, bàn luận xong muội đã hiểu ra một số thứ, muội về trước.”
Sau khi bàn luận xong, Lâm Tích Nghiên cảm thấy bản thân có xu hướng muốn đột phá bởi vậy cuống cuồng trở về tu luyện.
Ôn Thanh Từ cũng hơi cảm nhận được linh khí dao động không ổn định trêи người cô nên đưa cho cô một lọ Thanh Linh hoàn.
“Đi đi.”
Ôn Thanh Từ nhìn sân viện khôi phục sự yên tĩnh, lại cảm thấy hơi hoảng hốt.
Không có việc gì làm, vậy đến đấu trường, vừa vặn có thể kiểm tra trình độ của đệ tử nội môn của tông môn.
Nhưng mới bay được nửa đường, cô phát hiện có không ít nữ đệ tử trong môn đi về hướng đó thì không khỏi âm thầm cảm thấy kì lạ. Ôn Thanh Từ bế quan đã nhiều năm, trong ấn tượng của cô thì từ trước đến nay phần lớn nữ tu sĩ không thích đấu trường, tại sao giờ lại thay đổi như vậy?
Cô âm thầm tăng tốc độ linh kiếm, vẽ nên một đường cong xinh đẹp trêи không trung.
Lúc cô đến đấu trường mới phát hiện hơn hai mươi khan đài đã chật kín, với tình hình này thì ngay cả chỗ đứng cũng không còn Ôn Thanh Từ đành phải tìm một chỗ khác có tầm nhìn trận đấu tốt hơn, chợt nhìn thấy Tô Cẩn Hồng đang đấu với một đệ tử Phù Phong.
Trái ngược với ấn tượng dịu dàng lanh lợi trong cô, lúc này Tô Cẩn Hồng cực kì nghiêm túc và lạnh lùng. Đệ tử Phù Phong dưới sự tấn công mãnh liệt của Tô Cẩn Hồng dần dần trở nên luống cuống, để lộ ra sơ hở lớn nên bị Tô Cẩn Hồng đánh bay khỏi lôi đài.
Vị đệ tử thua tâm phục khẩu phục, chắp tay hành lễ với Tô Cẩn Hồng: “Tô sư huynh vẫn cao hơn một bậc.”
Tô Cẩn Hồng cũng chắp tay đáp lễ: “Đa tạ.”
Đệ tử Phù Phong âm thầm suy nghĩ, sau trận tỷ thí này nhận thức của anh với Tô Cẩn Hồng đã thay đổi.
Anh vẫn cho rằng Tô Cẩn Hồng chỉ là một cái gối thêu hoa, nhìn thì được mà không dùng được. Tuy Tô Cẩn Hồng có điểm trêи đấu trường rất cao nhưng trước kia hắn ta cùng các đệ tử khác vẫn cảm thấy Tô Cẩn Hồng có thứ hạng cao là do các nữ tu sĩ cố ý bị đánh bại bởi anh. Chỉ là không nghĩ tới anh và Tôn sư huynh giống nhau, không chỉ khôi ngô mà tu vi cũng hạng nhất! Cũng không biết nếu hai người này so tài thì ai hơn ai.
Ôn Thanh Từ vẫn nghiêm túc nhìn Tô Cẩn Hồng, nhìn ra anh rất chịu khó tu luyện, những thủ đoạn chiến đấu có được là do cẩn thận phân tích chiến thuật và tích lũy kinh nghiệm sau mỗi trận đấu, nhưng còn một số chỗ cần cải thiện hơn. Lát nữa cô sẽ chỉ dạy cho Tô Cẩn Hồng mấy chỗ đó.
Nhưng sau khi trận tỷ thí của Tô Cẩn Hồng kết thúc thì trêи khán đài bùng nổ tiếng hoan hô cực lớn.
Ôn Thanh Từ: “…”
Cô nghi ngờ nhìn các nhóm nữ tu sĩ xung quanh đang hoan hô nhảy nhót nhiệt tình, không hiểu nổi vì sao các cô lại kϊƈɦ động như vậy.
Một nữ tu sĩ đứng cạnh bên cô cũng quơ nắm tay, bộ dạng vô vùng vui vẻ. Khuôn mặt của cô ta hơi tròn làm cho Ôn Thanh Từ cảm thấy cô ấy rất đáng yêu hiền lành.
Ôn Thanh từ do dự một chút, nếu không hiểu được thì nên hỏi.
“Vị sư muội này, vì sao mọi người lại kϊƈɦ động như vậy?”
Cô không nghĩ tới nữ đệ tử này kϊƈɦ động trực tiếp ôm cánh tay cô, vui vẻ bừng bừng nói: “Bởi vì Tô sư huynh thắng rồi!”
Bị nữ đệ tử ôm cánh tay, cả người Ôn Thanh Từ cứng lại. Cô không quen bị người khác đụng chạm như vậy, nhưng lại không nỡ đẩy cô ta ra, làm cô ta mất mặt. Chỉ có thể bắt buộc mình phải chú ý cuộc trò chuyện.
“Đệ ấy thắng thì sao?”
Nhìn thấy biểu tình hoang mang trêи mặt Ôn Thanh Từ, trong chốc lát nữ tu không nói gì, liếc mắt đánh giá cả người Ôn Thanh Từ từ trêи xuống dưới.
Ừm, mang kiếm bên hông, mặc y phục của đệ tử nội môn Kiếm Phong, hoa tai, trang sức không có lấy một món, càng không nói đến mấy món đồ mới đang phổ biến của Tu Chân giới.
Đây rốt cuộc là nữ tu cổ xưa từ đâu xuất hiện!!!
–
Lời tác giả:
Vở kịch nhỏ:
Nhóm nữ tu mê mệt nhan sắc của Tô Cẩn Hồng.
Trong lòng Tô Cẩn Hồng chỉ có kiếm.
Hừ, chờ ta đánh thắng sư tỷ, mỗi ngày ta sẽ kêu tỷ ấy gọi ta là sư huynh ha ha ha ha (ngửa mặt lên trời cười to)
Ôn Thanh Từ mặt không đổi sắc rút kiếm: Trẻ trâu nhà tôi, chê cười rồi.
Sau khi Ôn Thanh Từ dạy dỗ lại Tô Cẩn Hồng, Lâm Tích Nghiên nhảy ra, sư tỷ mau tiếp chiêu.
Một phút sau, Ôn Thanh Từ phóng khoáng thu kiếm. Lâm Tích Nghiên nằm trêи mặt đất khóc hu hu.
Ôn Thanh Từ tay trái kéo Tô Cẩn Hồng, tay phải kéo Lâm Tích Nghiên, mệt mỏi quá đi.
Lâm Tích Nghiên: Tiểu sư đệ, vì sao đệ không cho tỷ sờ đầu!
Tô Cẩn Hồng: Đệ xin lỗi, đệ sợ đầu trọc.
Cả hai đều đáng yêu ha ha ha.