Edit: Súp lơ
Beta: Xanh
Lúc này Cầu Cầu điên cuồng nhắc nhở trong đầu Tô Cẩn Hồng: “Kí chủ, trong đầu zombie có một năng lượng tinh hạch, có thể tăng cấp bậc dị năng của anh.”
Cái đầu tròn vo lặng lẽ nằm bên chân phải của Tô Cẩn Hồng, miệng há to, mắt quái dị như không ngừng nhắc nhở mọi người thế giới này đã xảy ra đột biến.
Tô Cẩn Hồng liếc nhìn Cố Ngôn Hi đang bị anh che mắt, rồi lại liếc cái đầu của con zombie, từ bỏ không chút do dự.
“Thôi bỏ đi, lần sau tìm cơ hội thích hợp lại lấy vậy. Thiếu cái này cũng chả sao.”
Cầu Cầu: “…”
Nó tiếc nuối nhìn Tô Cẩn Hồng đưa Cố Ngôn Hi đi càng ngày càng xa chỗ cái đầu.
Đi được mấy bước, Cố Ngôn Hi kéo tay Tô Cẩn Hồng ra, nhíu mày lại, giọng nói rất kiên định, không có nửa phần yếu đuối: “Cám ơn Cẩn Hồng. Nhưng chị phải thích nghi càng sớm càng tốt, đúng chứ?”
Dưới ánh nhìn kinh ngạc của Tô Cẩn Hồng, Cố Ngôn Hi xoay người trở lại bên cạnh cái đầu vừa nãy. Cô cố gắng đè cơn buồn nôn trong lòng xuống, cẩn thận quan sát nó.
Cố Ngôn Hi che miệng, cẩn thận xem xét đầu, nhưng vẫn cực kỳ cảnh giác giữ khoảng cách nhất định. Cho dù cái đầu này đột nhiên tấn công cô, cô cũng có thời gian phản ứng. Dù sao tất cả chuyện xảy ra tới bây giờ cô không rõ, và cũng không biết liệu giây tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì bất thường hơn nữa hay không.
Cô dùng một tay lật đi lật lại cái đầu, quan sát nó dưới mọi góc độ.
Khi bọn họ bị biến thành zombie, con ngươi sẽ vô cùng nhỏ. Vì vậy, lòng trắng trong mắt lại nhiều bất thường, khiến cho mặt mũi bọn chúng kinh dị hơn rất nhiều. Răng của zombie cũng không bằng phẳng như răng của loài người, mà có vài chỗ nhô ra, trông rất sắc nhọn.
Như thế thì cũng không khó để giải thích tại sao bọn chúng có thể gặm nhấm con người đến biến dạng hoàn toan dễ như trở bàn tay.
Tô Cẩn Hồng ngồi xổm cạnh cô, trong lòng âm thầm tìm cơ hội để mở hộp sọ zombie ra, sau đó giả bộ vô tình phát hiện ra tinh hạch. Anh đang suy nghĩ, con dao trong tay cũng đã sẵn sàng.
Cách đó không xa, một thi thể máu me be bét, không nhìn rõ mặt mũi từ từ đứng dậy. Đến gần Tô Cẩn Hồng với tư thế quái dị.
Đúng lúc này, Tô Cẩn Hồng đang cúi đầu, hoàn toàn không chú ý đến tình hình sau lưng.
Cố Ngôn Hi quan sát đầu một lúc lâu, lúc ngẩng đầu lên muốn nói chuyện với Tô Cẩn Hồng, thì phát hiện con zombie phía sau anh.
Con zombie mở miệng to như chậu máu về phía Tô Cẩn Hồng, sắp cắn được anh.
Cố Ngôn Hi không kịp rút dao, đành chĩa vỏ về phía con zombie, hô to: “Cẩn thận.”
Cô vừa ra tay đã thu hút toàn bộ sự chú ý của nó.
Ánh mắt của nó nhìn sang Cố Ngôn Hi, mặt mũi đáng sợ khiến cho cô cảm thấy buồn nôn kinh khủng.
Một lực lớn truyền từ tay lại khiến cô không thể không lùi về sau một bước. Con zombie đẩy vỏ đao tới gần cô, hai tay không ngừng khua khoắng, tựa như giây tiếp theo nó sẽ bắt được cô, ngoạm cô một miếng.
Tô Cẩn Hồng dùng hết sức lực của bản thân, một cước đá văng con zombie ra xa. Thừa dịp nó bị lùi về sau, lại lấy con dao đâm vào bụng nó.
Thấy con Zombie lui về sau một chút, Tô Cẩn Hồng hét lớn: “Chị Ngôn Hi, chị đến chém đứt cổ nó đi.”
Tô Cẩn Hồng hy vọng Cố Ngôn Hi có thể mau chóng thích ứng với cuộc sống tận thế này. Trong tình huống này, anh rất tin tưởng sức mạnh sẽ trở thành quyền lực tuyệt đối. Còn những người không có sức mạnh và khả năng tự vệ sẽ chỉ còn nước chết ở trong miệng lũ zombie mà thôi. Cho dù may mắn không chết, cũng chỉ là loại đi phụ thuộc vào kẻ mạnh, không còn bất kì danh dự nào.
Bây giờ hỗn loạn mới vừa bắt đầu xảy ra, trong lòng mọi người có lẽ còn sót lại sự sợ hãi với pháp luật và đạo đức. Nhưng Tô Cẩn Hồng tin rằng nếu tình trạng này vẫn tiếp diễn, cái gọi là đạo đức và pháp luật sẽ không còn tồn tại. Khi đó, thế giới này sẽ chính thức loạn.
Cố Ngôn Hi hơi sửng sốt, zombie đã gần sát Tô Cẩn Hồng, bàn tay dơ bẩn sắp chạm đến mặt anh.
Tô Cẩn Hồng rút dao ra, tàn nhẫn chém đứt nửa cánh tay nó, hét to:” Mau lên!”
Cố Ngôn Hi nhìn Tô Cẩn Hồng vật lộn với Zombie, nhắm mắt lại, nghiến chặt răng, hai tay cầm con dao lao tới bên cạnh con Zombie, chém đứt đầu nó.
Giờ đây con zombie vĩnh viễn há to mồm, tạo một đường cong xinh đẹp trên không trung, rơi xuống bên cạnh Cố Ngôn Hi. Cái thân không đầu lập tức ngã xuống.
Cái đầu tròn vo còn chậm rãi lăn trên mặt đất, gương mặt máu thịt mơ hồ trêu chọc dây thần kinh nhạy cảm của Cố Ngôn Hi.
Cô không thể kiềm chế nỗi sợ hãi của mình được nữa, như phát điên cúi người xuống chém nó, vừa chém vừa khóc.
Những cảm xúc tiêu cực mà trước đây Cố Ngôn Hi luôn cố gắng che giấu bỗng nhiên trào ra, sựi sợ hãi lan tỏa khắp người cô, không thể kiềm chế.
Trước đây không lâu con zomnie này vẫn còn là một con người, cô lại giết chết một con người.
Trước kia, Cố Ngôn Hi vẫn còn ảo tưởng, có lẽ đây chỉ là một dịch bệnh xảy ra bất ngờ. Nhà nước sẽ nhanh chóng dẫn dắt nhân dân vượt qua. Nhưng hy vọng cuối cùng ấy đã hoàn toàn biến mất sau khi cô tự tay giết chết con zombie kia.
Tô Cẩn Hồng vẫn yên lặng đứng bên cạnh cô, nhìn cô điên cuồng, không nói một câu.
Đây chính là rào cản của cô, nhất định cô phải tự mình bước qua.
Tô Cẩn Hồng dễ dàng thích nghi như vậy cũng phải cảm tạ những kinh nghiệm của thế giới trước với hơn trăm năm vất vả không thể gặp ai ở giới tu chân. Cho nên, anh không sợ zombie hay tận thế, mấy thứ đáng sợ hơn như yêu thú, dị cảnh, đường cùng anh đều đã trải qua. Sau khi trải qua tất cả chuyện kinh khủng như vậy thì anh nghĩ rằng thứ đáng sợ nhất chính là lòng người. Vì vậy, bây giờ điều anh lo lắng nhất là sau khi hỗn loạn bắt đầu, thế giới này sẽ hoàn toàn không có trật tự.
Sau khi vứt bỏ đạo đức và pháp luật, loài người mới là sinh vật đáng sợ nhất, giả tạo nhất cũng xấu xí nhất.
Tô Cẩn Hồng cứ trơ mắt nhìn cô xả ra, cho đến khi đầu con zombie đã hoàn toàn nát bét, cánh tay Cố Ngôn Hi ê ẩm, lý trí của cô mới dần dần trở về.
Lúc cô chém một nhát cuối cùng, bất ngờ cảm nhận được vật gì cứng cứng dưới dao.
Cố Ngôn Hi thở hổn hển, ánh mắt mang theo nghi ngờ: “Cẩn Hồng, em tới đây. Trong đầu nó giống như có vật gì ý. Dao của chị chém xuống thì bị mắc lại. Chị sợ dùng lực quá lớn sẽ chém vỡ nó.”
Ánh mắt Tô Cẩn Hồng sáng lên, anh kìm nén hưng phấn, bình tĩnh: “Để em cắt bên cạnh xem lấy nó ra được hay không.”
Tô Cẩn Hồng ước lượng độ sâu, cầm dao của Cố Ngôn Hi, sau đó anh nắm chặt dao, bổ đôi đầu ra.
Một món đồ long lanh trong suốt, tỏa sáng giữa máu đen.
Tô Cẩn Hồng bỏ qua sự ghê tởm, trực tiếp lấy tay móc nó ra.
Một vật nhỏ hình nón lặng lẽ nằm trong lòng bàn tay anh, lấp lánh dưới ánh mặt trời. Máu dơ bẩn lại càng làm nổi bật sự thuần khiết của nó.
Sự chú ý của Cố Ngôn Hi đã va phải nó. Trong lúc nhất thời đã quên nó được lấy ra từ trong đầu zombie. Cô khẽ nhếch miệng nhỏ nhắn, cảm thán: “Đẹp thật đấy.”
Từ lúc Tô Cẩn Hồng cầm lấy tinh hạch đã cảm giác được một loại năng lượng kì lạ. Anh lấy góc áo mình lau sạch tinh hạch, sau đó đưa cho Cố Ngôn Hi.
Cố Ngôn Hi cẩn thận cầm lên, trong thời khắc đầu ngón tay tiếp xúc với nó, cô cảm thấy có một cảm giác rất kì diệu. Hơi giống như huyết mạch tương liên, tâm ý tương thông; lại như thể tinh thạch này vốn dĩ thuộc về cô, cảm giác thân thiết vô hình.
Tô Cẩn Hồng thấy vẻ mặt cô, cũng biết cô cũng cảm giác được luồng năng lượng ấy.
“Chị thấy thế nào?”
Cố Ngôn Hi trầm ngâm: “Chị thấy rất thần kì, giống như vật này vốn dĩ thuộc về chị vậy.”
Năng lượng chuyển động trong tay cô, như muốn tiếp xúc thân mật hơn với cô.
Những lời này nằm trong dự tính của Tô Cẩn Hồng, nhưng giây sau đã khiến anh nhăn mày.
“Còn có cả tham vọng”
Tô Cẩn Hồng: “??? Ý chị là gì?”
Cố Ngôn Hi cầm tinh hạch, nhắm mắt lại, thuận theo bản năng hấp thu năng lượng của tinh hạch.
“Chị muốn có càng nhiều nó hơn.”
Tô Cẩn Hồng nheo mắt, không nhịn được nhìn vào Cố Ngôn Hi.
Cố Ngôn Hi mở mắt ra, trong mắt toát ra hưng phấn. Cô rất bình tĩnh: “Vật này rất bất thường.”
Năng lượng đã bị cô hấp thu xong, tinh hạch trong tay lập tức hóa thành tro bụi.
Tô Cẩn Hồng kinh ngạc nhìn cô, tay không nhịn được nắm chặt dao.
Cố Ngôn Hi phủi bụi trong tay, cúi đầu trầm tư: “Cho nên, loại vật này có thể cung cấp năng lượng cho chúng ta, năng lượng này…”
“Bổ sung thể lực cho chúng ta? Cải thiện tố chất cơ thể? Hay tăng cường dị năng cho chúng ta?”
Trên mặt Tô Cẩn Hồng rất bình tĩnh nhưng trong nội tâm anh đã vô cùng rối loạn. Anh không ngờ Cố Ngôn Hi lập tức hấp thu năng lượng của tinh hạch, lại càng không ngờ cô đoán được gần hết tác dụng của nó.
Anh cẩn thận nói: “Tất cả đều có thể. Để em đi lấy một cái đầu khác đến, tìm xem bên trong có tinh hạch tương tự hay không.”
Quả nhiên không ngoài dự đoán, trong cái đầu trước mặt cũng có một cái. Nhưng khác nhau là tinh hạch này có màu đỏ, rất đẹp, giống như hồng ngọc vậy, phản xạ ánh sáng.
Tô Cẩn Hồng cầm lấy, ngay lập tức cảm nhận được một cỗ năng lượng sống động đánh vào tay anh. Không giống cảm giác trước đây, năng lượng này rất phù hợp với anh, cũng rất hấp dẫn anh.
Anh dứt khoát hấp thụ hết chỗ năng lượng này, tiện tay phủi bụi đỏ xuống đất, suy đoán táo bạo: “Có lẽ những tinh hạch này cũng có thuộc tính, tương ứng với dị năng của chúng ta. Mỗi người chỉ có thể hấp thu tinh hạch tương ứng với mình, sức mạnh tăng lên mới có thể hấp thu nhiều hơn.”
Một ngọn lửa từ trong tay Tô Cẩn Hồng bốc lên, biến thành một quả cầu lửa, lao về phía thi thể zombie. Chỉ trong mấy giây, thi thể liền hóa thành một đống tro tàn. Mạnh hơn so với ngọn lửa thông thường.
Nhưng rất nhanh Tô Cẩn Hồng đã cảm thấy mệt mỏi. Hai người nhìn nhau, thấy sự khẳng định trong mắt nhau.
Đúng là tinh hạch này dùng để tăng cấp dị năng!
Cố Ngôn Hi đề nghị: “Nếu không trước tiên chúng ta đánh một ít zombie rải rác trong khu, tăng dị năng của chúng ta lên, sau đó mới đi ra ngoài. Bây giờ khắp nơi đều lẫn lộn người với zombie, nếu như vô tình bị cắn một cái thì toang.”
Tô Cẩn Hồng gật đầu đồng ý. Bây giờ dị năng của bọn họ còn chưa đủ mạnh, dùng mấy lần rất dễ mất sức. Vì vậy, việc cấp bách trước mắt là tăng cấp dị năng.
Bọn họ đi dọc theo đường mòn, thấy zombie rải rác. Một người thì thu hút sự chú ý của bọn chúng, một người thì chém đứt đầu nó từ phía sau.
Hai người phối hợp ăn ý, chỉ trong chốc lát đã kiếm được không ít tinh thạch. Không chỉ có màu trong suốt với màu đỏ, mà còn có màu vàng, xanh lá,…
Lúc sắp đến công viên, Tô Cẩn Hồng với Cố Ngôn Hi thấy một người phụ nữ trung niên đang đỡ một người già đi tản bộ. Nhưng một con zombie bất ngờ xuất hiện từ bên trái khiến người phụ nữ lập tức hét “Á!” một tiếng.
Sau đó, bà đẩy người già về phía con zombie, hét to: “Đừng cắn tôi!”. Rồi tự mình nhấc chân chạy, dáng người khỏe mạnh, hoàn toàn không nhìn ra là một người trung niên mập mạp.
Bà lão tóc bạc sợ hãi ngây người tại chỗ. Lúc thấy bà sắp bị zombie cắn phải, Tô Cẩn Hồng trực tiếp cầm dao trong tay ném vào người nó, hấp dẫn sự chú ý của Zombie.
Con Zombie dừng lại một chút, lập tức nhào tới người Tô Cẩn Hồng.
–
Lời tác giả:
Thật ra đề tài mạt thế rất tàn khốc… Nếu bạn nhỏ dễ thương nào muốn xem đề tài về Zombie, có thể đi xem Train To Busan. Khủng hoảng sinh hóa cũng khá kinh điển, nhưng mị cảm thấy bức tranh nhân tính của con người ở Busan cũng không tệ lắm. Có mặt ích kỉ nhất của nhân loại, cũng có mặt tốt của con người. Vì người nhà, vì bạn bè mà dũng cảm đương đầu với cái chết, thật có dũng khí thật lớn biết bao. Dĩ nhiên, trong phim cũng có một số người vì muốn sống mà không chừa bất cứ thủ đoạn nào. Tất cả đều rất chân thực.
Beta: Xanh
Lúc này Cầu Cầu điên cuồng nhắc nhở trong đầu Tô Cẩn Hồng: “Kí chủ, trong đầu zombie có một năng lượng tinh hạch, có thể tăng cấp bậc dị năng của anh.”
Cái đầu tròn vo lặng lẽ nằm bên chân phải của Tô Cẩn Hồng, miệng há to, mắt quái dị như không ngừng nhắc nhở mọi người thế giới này đã xảy ra đột biến.
Tô Cẩn Hồng liếc nhìn Cố Ngôn Hi đang bị anh che mắt, rồi lại liếc cái đầu của con zombie, từ bỏ không chút do dự.
“Thôi bỏ đi, lần sau tìm cơ hội thích hợp lại lấy vậy. Thiếu cái này cũng chả sao.”
Cầu Cầu: “…”
Nó tiếc nuối nhìn Tô Cẩn Hồng đưa Cố Ngôn Hi đi càng ngày càng xa chỗ cái đầu.
Đi được mấy bước, Cố Ngôn Hi kéo tay Tô Cẩn Hồng ra, nhíu mày lại, giọng nói rất kiên định, không có nửa phần yếu đuối: “Cám ơn Cẩn Hồng. Nhưng chị phải thích nghi càng sớm càng tốt, đúng chứ?”
Dưới ánh nhìn kinh ngạc của Tô Cẩn Hồng, Cố Ngôn Hi xoay người trở lại bên cạnh cái đầu vừa nãy. Cô cố gắng đè cơn buồn nôn trong lòng xuống, cẩn thận quan sát nó.
Cố Ngôn Hi che miệng, cẩn thận xem xét đầu, nhưng vẫn cực kỳ cảnh giác giữ khoảng cách nhất định. Cho dù cái đầu này đột nhiên tấn công cô, cô cũng có thời gian phản ứng. Dù sao tất cả chuyện xảy ra tới bây giờ cô không rõ, và cũng không biết liệu giây tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì bất thường hơn nữa hay không.
Cô dùng một tay lật đi lật lại cái đầu, quan sát nó dưới mọi góc độ.
Khi bọn họ bị biến thành zombie, con ngươi sẽ vô cùng nhỏ. Vì vậy, lòng trắng trong mắt lại nhiều bất thường, khiến cho mặt mũi bọn chúng kinh dị hơn rất nhiều. Răng của zombie cũng không bằng phẳng như răng của loài người, mà có vài chỗ nhô ra, trông rất sắc nhọn.
Như thế thì cũng không khó để giải thích tại sao bọn chúng có thể gặm nhấm con người đến biến dạng hoàn toan dễ như trở bàn tay.
Tô Cẩn Hồng ngồi xổm cạnh cô, trong lòng âm thầm tìm cơ hội để mở hộp sọ zombie ra, sau đó giả bộ vô tình phát hiện ra tinh hạch. Anh đang suy nghĩ, con dao trong tay cũng đã sẵn sàng.
Cách đó không xa, một thi thể máu me be bét, không nhìn rõ mặt mũi từ từ đứng dậy. Đến gần Tô Cẩn Hồng với tư thế quái dị.
Đúng lúc này, Tô Cẩn Hồng đang cúi đầu, hoàn toàn không chú ý đến tình hình sau lưng.
Cố Ngôn Hi quan sát đầu một lúc lâu, lúc ngẩng đầu lên muốn nói chuyện với Tô Cẩn Hồng, thì phát hiện con zombie phía sau anh.
Con zombie mở miệng to như chậu máu về phía Tô Cẩn Hồng, sắp cắn được anh.
Cố Ngôn Hi không kịp rút dao, đành chĩa vỏ về phía con zombie, hô to: “Cẩn thận.”
Cô vừa ra tay đã thu hút toàn bộ sự chú ý của nó.
Ánh mắt của nó nhìn sang Cố Ngôn Hi, mặt mũi đáng sợ khiến cho cô cảm thấy buồn nôn kinh khủng.
Một lực lớn truyền từ tay lại khiến cô không thể không lùi về sau một bước. Con zombie đẩy vỏ đao tới gần cô, hai tay không ngừng khua khoắng, tựa như giây tiếp theo nó sẽ bắt được cô, ngoạm cô một miếng.
Tô Cẩn Hồng dùng hết sức lực của bản thân, một cước đá văng con zombie ra xa. Thừa dịp nó bị lùi về sau, lại lấy con dao đâm vào bụng nó.
Thấy con Zombie lui về sau một chút, Tô Cẩn Hồng hét lớn: “Chị Ngôn Hi, chị đến chém đứt cổ nó đi.”
Tô Cẩn Hồng hy vọng Cố Ngôn Hi có thể mau chóng thích ứng với cuộc sống tận thế này. Trong tình huống này, anh rất tin tưởng sức mạnh sẽ trở thành quyền lực tuyệt đối. Còn những người không có sức mạnh và khả năng tự vệ sẽ chỉ còn nước chết ở trong miệng lũ zombie mà thôi. Cho dù may mắn không chết, cũng chỉ là loại đi phụ thuộc vào kẻ mạnh, không còn bất kì danh dự nào.
Bây giờ hỗn loạn mới vừa bắt đầu xảy ra, trong lòng mọi người có lẽ còn sót lại sự sợ hãi với pháp luật và đạo đức. Nhưng Tô Cẩn Hồng tin rằng nếu tình trạng này vẫn tiếp diễn, cái gọi là đạo đức và pháp luật sẽ không còn tồn tại. Khi đó, thế giới này sẽ chính thức loạn.
Cố Ngôn Hi hơi sửng sốt, zombie đã gần sát Tô Cẩn Hồng, bàn tay dơ bẩn sắp chạm đến mặt anh.
Tô Cẩn Hồng rút dao ra, tàn nhẫn chém đứt nửa cánh tay nó, hét to:” Mau lên!”
Cố Ngôn Hi nhìn Tô Cẩn Hồng vật lộn với Zombie, nhắm mắt lại, nghiến chặt răng, hai tay cầm con dao lao tới bên cạnh con Zombie, chém đứt đầu nó.
Giờ đây con zombie vĩnh viễn há to mồm, tạo một đường cong xinh đẹp trên không trung, rơi xuống bên cạnh Cố Ngôn Hi. Cái thân không đầu lập tức ngã xuống.
Cái đầu tròn vo còn chậm rãi lăn trên mặt đất, gương mặt máu thịt mơ hồ trêu chọc dây thần kinh nhạy cảm của Cố Ngôn Hi.
Cô không thể kiềm chế nỗi sợ hãi của mình được nữa, như phát điên cúi người xuống chém nó, vừa chém vừa khóc.
Những cảm xúc tiêu cực mà trước đây Cố Ngôn Hi luôn cố gắng che giấu bỗng nhiên trào ra, sựi sợ hãi lan tỏa khắp người cô, không thể kiềm chế.
Trước đây không lâu con zomnie này vẫn còn là một con người, cô lại giết chết một con người.
Trước kia, Cố Ngôn Hi vẫn còn ảo tưởng, có lẽ đây chỉ là một dịch bệnh xảy ra bất ngờ. Nhà nước sẽ nhanh chóng dẫn dắt nhân dân vượt qua. Nhưng hy vọng cuối cùng ấy đã hoàn toàn biến mất sau khi cô tự tay giết chết con zombie kia.
Tô Cẩn Hồng vẫn yên lặng đứng bên cạnh cô, nhìn cô điên cuồng, không nói một câu.
Đây chính là rào cản của cô, nhất định cô phải tự mình bước qua.
Tô Cẩn Hồng dễ dàng thích nghi như vậy cũng phải cảm tạ những kinh nghiệm của thế giới trước với hơn trăm năm vất vả không thể gặp ai ở giới tu chân. Cho nên, anh không sợ zombie hay tận thế, mấy thứ đáng sợ hơn như yêu thú, dị cảnh, đường cùng anh đều đã trải qua. Sau khi trải qua tất cả chuyện kinh khủng như vậy thì anh nghĩ rằng thứ đáng sợ nhất chính là lòng người. Vì vậy, bây giờ điều anh lo lắng nhất là sau khi hỗn loạn bắt đầu, thế giới này sẽ hoàn toàn không có trật tự.
Sau khi vứt bỏ đạo đức và pháp luật, loài người mới là sinh vật đáng sợ nhất, giả tạo nhất cũng xấu xí nhất.
Tô Cẩn Hồng cứ trơ mắt nhìn cô xả ra, cho đến khi đầu con zombie đã hoàn toàn nát bét, cánh tay Cố Ngôn Hi ê ẩm, lý trí của cô mới dần dần trở về.
Lúc cô chém một nhát cuối cùng, bất ngờ cảm nhận được vật gì cứng cứng dưới dao.
Cố Ngôn Hi thở hổn hển, ánh mắt mang theo nghi ngờ: “Cẩn Hồng, em tới đây. Trong đầu nó giống như có vật gì ý. Dao của chị chém xuống thì bị mắc lại. Chị sợ dùng lực quá lớn sẽ chém vỡ nó.”
Ánh mắt Tô Cẩn Hồng sáng lên, anh kìm nén hưng phấn, bình tĩnh: “Để em cắt bên cạnh xem lấy nó ra được hay không.”
Tô Cẩn Hồng ước lượng độ sâu, cầm dao của Cố Ngôn Hi, sau đó anh nắm chặt dao, bổ đôi đầu ra.
Một món đồ long lanh trong suốt, tỏa sáng giữa máu đen.
Tô Cẩn Hồng bỏ qua sự ghê tởm, trực tiếp lấy tay móc nó ra.
Một vật nhỏ hình nón lặng lẽ nằm trong lòng bàn tay anh, lấp lánh dưới ánh mặt trời. Máu dơ bẩn lại càng làm nổi bật sự thuần khiết của nó.
Sự chú ý của Cố Ngôn Hi đã va phải nó. Trong lúc nhất thời đã quên nó được lấy ra từ trong đầu zombie. Cô khẽ nhếch miệng nhỏ nhắn, cảm thán: “Đẹp thật đấy.”
Từ lúc Tô Cẩn Hồng cầm lấy tinh hạch đã cảm giác được một loại năng lượng kì lạ. Anh lấy góc áo mình lau sạch tinh hạch, sau đó đưa cho Cố Ngôn Hi.
Cố Ngôn Hi cẩn thận cầm lên, trong thời khắc đầu ngón tay tiếp xúc với nó, cô cảm thấy có một cảm giác rất kì diệu. Hơi giống như huyết mạch tương liên, tâm ý tương thông; lại như thể tinh thạch này vốn dĩ thuộc về cô, cảm giác thân thiết vô hình.
Tô Cẩn Hồng thấy vẻ mặt cô, cũng biết cô cũng cảm giác được luồng năng lượng ấy.
“Chị thấy thế nào?”
Cố Ngôn Hi trầm ngâm: “Chị thấy rất thần kì, giống như vật này vốn dĩ thuộc về chị vậy.”
Năng lượng chuyển động trong tay cô, như muốn tiếp xúc thân mật hơn với cô.
Những lời này nằm trong dự tính của Tô Cẩn Hồng, nhưng giây sau đã khiến anh nhăn mày.
“Còn có cả tham vọng”
Tô Cẩn Hồng: “??? Ý chị là gì?”
Cố Ngôn Hi cầm tinh hạch, nhắm mắt lại, thuận theo bản năng hấp thu năng lượng của tinh hạch.
“Chị muốn có càng nhiều nó hơn.”
Tô Cẩn Hồng nheo mắt, không nhịn được nhìn vào Cố Ngôn Hi.
Cố Ngôn Hi mở mắt ra, trong mắt toát ra hưng phấn. Cô rất bình tĩnh: “Vật này rất bất thường.”
Năng lượng đã bị cô hấp thu xong, tinh hạch trong tay lập tức hóa thành tro bụi.
Tô Cẩn Hồng kinh ngạc nhìn cô, tay không nhịn được nắm chặt dao.
Cố Ngôn Hi phủi bụi trong tay, cúi đầu trầm tư: “Cho nên, loại vật này có thể cung cấp năng lượng cho chúng ta, năng lượng này…”
“Bổ sung thể lực cho chúng ta? Cải thiện tố chất cơ thể? Hay tăng cường dị năng cho chúng ta?”
Trên mặt Tô Cẩn Hồng rất bình tĩnh nhưng trong nội tâm anh đã vô cùng rối loạn. Anh không ngờ Cố Ngôn Hi lập tức hấp thu năng lượng của tinh hạch, lại càng không ngờ cô đoán được gần hết tác dụng của nó.
Anh cẩn thận nói: “Tất cả đều có thể. Để em đi lấy một cái đầu khác đến, tìm xem bên trong có tinh hạch tương tự hay không.”
Quả nhiên không ngoài dự đoán, trong cái đầu trước mặt cũng có một cái. Nhưng khác nhau là tinh hạch này có màu đỏ, rất đẹp, giống như hồng ngọc vậy, phản xạ ánh sáng.
Tô Cẩn Hồng cầm lấy, ngay lập tức cảm nhận được một cỗ năng lượng sống động đánh vào tay anh. Không giống cảm giác trước đây, năng lượng này rất phù hợp với anh, cũng rất hấp dẫn anh.
Anh dứt khoát hấp thụ hết chỗ năng lượng này, tiện tay phủi bụi đỏ xuống đất, suy đoán táo bạo: “Có lẽ những tinh hạch này cũng có thuộc tính, tương ứng với dị năng của chúng ta. Mỗi người chỉ có thể hấp thu tinh hạch tương ứng với mình, sức mạnh tăng lên mới có thể hấp thu nhiều hơn.”
Một ngọn lửa từ trong tay Tô Cẩn Hồng bốc lên, biến thành một quả cầu lửa, lao về phía thi thể zombie. Chỉ trong mấy giây, thi thể liền hóa thành một đống tro tàn. Mạnh hơn so với ngọn lửa thông thường.
Nhưng rất nhanh Tô Cẩn Hồng đã cảm thấy mệt mỏi. Hai người nhìn nhau, thấy sự khẳng định trong mắt nhau.
Đúng là tinh hạch này dùng để tăng cấp dị năng!
Cố Ngôn Hi đề nghị: “Nếu không trước tiên chúng ta đánh một ít zombie rải rác trong khu, tăng dị năng của chúng ta lên, sau đó mới đi ra ngoài. Bây giờ khắp nơi đều lẫn lộn người với zombie, nếu như vô tình bị cắn một cái thì toang.”
Tô Cẩn Hồng gật đầu đồng ý. Bây giờ dị năng của bọn họ còn chưa đủ mạnh, dùng mấy lần rất dễ mất sức. Vì vậy, việc cấp bách trước mắt là tăng cấp dị năng.
Bọn họ đi dọc theo đường mòn, thấy zombie rải rác. Một người thì thu hút sự chú ý của bọn chúng, một người thì chém đứt đầu nó từ phía sau.
Hai người phối hợp ăn ý, chỉ trong chốc lát đã kiếm được không ít tinh thạch. Không chỉ có màu trong suốt với màu đỏ, mà còn có màu vàng, xanh lá,…
Lúc sắp đến công viên, Tô Cẩn Hồng với Cố Ngôn Hi thấy một người phụ nữ trung niên đang đỡ một người già đi tản bộ. Nhưng một con zombie bất ngờ xuất hiện từ bên trái khiến người phụ nữ lập tức hét “Á!” một tiếng.
Sau đó, bà đẩy người già về phía con zombie, hét to: “Đừng cắn tôi!”. Rồi tự mình nhấc chân chạy, dáng người khỏe mạnh, hoàn toàn không nhìn ra là một người trung niên mập mạp.
Bà lão tóc bạc sợ hãi ngây người tại chỗ. Lúc thấy bà sắp bị zombie cắn phải, Tô Cẩn Hồng trực tiếp cầm dao trong tay ném vào người nó, hấp dẫn sự chú ý của Zombie.
Con Zombie dừng lại một chút, lập tức nhào tới người Tô Cẩn Hồng.
–
Lời tác giả:
Thật ra đề tài mạt thế rất tàn khốc… Nếu bạn nhỏ dễ thương nào muốn xem đề tài về Zombie, có thể đi xem Train To Busan. Khủng hoảng sinh hóa cũng khá kinh điển, nhưng mị cảm thấy bức tranh nhân tính của con người ở Busan cũng không tệ lắm. Có mặt ích kỉ nhất của nhân loại, cũng có mặt tốt của con người. Vì người nhà, vì bạn bè mà dũng cảm đương đầu với cái chết, thật có dũng khí thật lớn biết bao. Dĩ nhiên, trong phim cũng có một số người vì muốn sống mà không chừa bất cứ thủ đoạn nào. Tất cả đều rất chân thực.