Xuyên nhanh: Nữ xứng, bình tĩnh một chút!

Chương 1014: Xinh đẹp nữ sinh ( xong )

Editor: Trúc Diệp Thanh
Xuyên nhanh, nữ xứng xuyên mau bình tĩnh một chút!
Thường Trạm cảm nhận được ý nghĩ của cô, kỳ thật anh không ngại những chuyện này, anh cũng biết cô không có để ý. Nhưng ý nghĩ bọn họ đều giống nhau, chỉ nghĩ sủng đối phương, đối với nhau tốt một chút.
Anh cảm giác, ở chung như vậy, giống như trải qua rất rất nhiều thứ.
“Đời trước chúng ta hẳn là vợ chồng.”
“Đúng vậy, đời trước chúng ta là vợ chồng, không chỉ đời trước, đời trước đời trước nữa.” Đường Quả trả lời.
Thường Trạm cười một chút, anh tin.
Không biết cô từ đâu mà đến, cô nói sao, chính là vậy, huống hồ anh cũng cho rằng là vậy. Anh nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng hôn hôn mu bàn tay cô, nói, “Vậy kiếp sau cũng vậy chứ?”
“Học trưởng, anh ngoan một chút, nhất định sẽ đúng vậy.”
“Ừ.” Thường Trạm trả lời, câu nói này có bốn thành tương tự, càng làm anh cảm thấy, sinh sinh thế thế bọn họ định trói ở bên nhau.
Cả đời này, Đường Quả lựa chọn ngành luật sư, chỉ đánh kiện tụng lời đồn.
Bất quá, làm sau mười năm, cô không tiếp loại hình kiện tụng này, chỉ có thể chuyển cho người khác làm.
Tóm lại, cô cho rằng thời gian bản thân không nhiều, ở thế giới nhỏ này trôi qua cũng không tệ lắm, cô thành công lưu lại dấu vết bản thân ở thế giới này.
Thọ mệnh cô vẫn thế, từ năm 17 tuổi, kéo dài 20 năm, nói cách khác, đời này, cô sống được đến năm 37 tuổi.
Toàn thế giới nghênh đón tin tức cô không sống được bao lâu, đều vô cùng khiếp sợ.
“Cô còn trẻ tuổi như vậy, tin tức này nhất định là có người bịa đặt.”
“Tố cáo họ, ai bịa đặt liền khởi tố kẻ đó.”
……
Nhưng mặc kệ bọn họ kích động như thế nào, cũng không thể thay đổi sự thật này.
Vô số người vì cái tin tức này mà rơi lệ, tiếc nuối, kẻ thay đổi sinh mệnh thế giới này, vì sao lại yếu ớt như vậy.
Là ông trời cho rằng cô quá ưu tú, cho nên muốn mang cô đi sao?
“Học trưởng, thật xin lỗi, em muốn vứt bỏ anh trước.”
Trên mặt Thường Trạm treo cười, sủng nịch nắm lấy tay cô, cúi người ghé vào bên tai cô, “Nói bừa cái gì vậy, thế giới có em tồn tại, đều không có cô độc một chút nào. Thời điểm cô độc, nghĩ đến em liền không còn cô độc.”
“Vậy thế giới tiếp theo lại ước hẹn đi.” Đường Quả cười nói.
Thường Trạm gật đầu, “Anh nhất định sẽ ngoan một chút, chờ em tới tìm anh, Tiểu Quả.”
“Được, tới tìm anh, chỉ cần anh ngoan, em nhất định sẽ tìm được anh.”
Ở sinh mệnh cuối cùng Đường Quả, cô xuất hiện trong mộng Tả Nhiên cùng Ngụy Lượng, trong mộng chính là thật chăng?
Đường Quả cười trả lời bọn họ, “Là thật.”
Bọn họ thoạt nhìn cũng không vì cảnh trong mơ mà phiền não, sau khi được đáp án, trong mắt chỉ có phức tạp.
Mọi người nhìn theo Đường Quả rời đi, lần lượt rời đi.
Tả Nhiên cùng Ngụy Lượng cuối cùng cũng đi, chỉ còn lại một mình Thường Trạm, ở bên cạnh thủ cô.
Màn đêm buông xuống, Tả Nhiên cùng Ngụy Lượng, không còn làm cái mộng kia nữa, một đêm yên giấc đến sáng sớm.
Ngày hôm sau, bọn họ chạm mặt, Tả Nhiên nói, “Cô ấy thật tàn nhẫn, người đi rồi, cũng đem mộng chúng ta mang đi.”
“Đúng vậy, cô ta thật là một người nhẫn tâm.”
“Cô nói người trong mộng không phải cô, sao tôi có cảm thấy bọn họ tương tự nhau, tàn nhẫn với bản thân, cũng tàn nhẫn đối với người khác, sao lại không phải một người?”
……
Ý thức Đường Quả hoảng hốt một chút, chờ cô thấy rõ ràng chung quanh, cảm giác trong tay cầm đồ vật, tập trung nhìn vào, thế nhưng là một quyển giấy hôn thú.
Cô lật xem nhìn nhìn, ảnh chụp giấy hôn thú là cô cùng một nam nhân diện mạo đẹp trai.
“Cảm ơn em, Tiểu Quả, nếu em kết hôn cùng anh, anh nhất định sẽ đối tốt với em.”
Đường Quả cảm thấy trong lòng không ổn, sao nghe có điểm giống lời tra nam nói vậy.

back top