Editor: Trúc Diệp Thanh
Xuyên nhanh, nữ xứng xuyên mau bình tĩnh một chút!
Tiền Bối Bối trừng mắt, vội vàng ngăn tiếng khóc lại, cắt đứt điện thoại. Nhìn di động ngơ ngác phát thần, điện thoại là Đường Quả nghe, Diệc Thành đối với Đường Quả đã tới tình trạng này rồi sao?
“Diệc Thành, điện thoại anh.” Lạc Diệc Thành mặc chỉnh tề từ trong phòng tắm đi ra, vừa lúc nhìn Đường Quả đặt di động anh trên bàn trà, còn vô cùng bình tĩnh nói, “Tiền Bối Bối.”
Lạc Diệc Thành sửng sốt, tâm cũng đi theo nhảy lên một chút, đi đến bên bàn trà, cầm di động lên. Hắn nhìn Đường Quả biểu tình, không thấy có ý tứ tức giận.
“Anh muốn gọi thì gọi đi, cảm tình hai người sâu như vậy, liền quên không thể được. Vừa lúc cô ấy gọi tới, hai người còn chưa nói rõ ràng, nói một lần cũng tốt.” Đường Quả nói, ngồi một bên gọi trái cây, xác thật không có ý tứ tức giận.
Lạc Diệc Thành thở dài nhẹ nhõm một hơi, gật đầu, gọi điện thoại lại cho Tiền Bối Bối.
Tiền Bối Bối nhìn điện thoại gọi lại, không quá nhiều cố kị, vội vàng bấm nhận, lúc này cô không mở miệng trước, chờ nghe được Lạc Diệc Thành gọi mình, cô mới không nhịn được khóc lóc hô một tiếng, “Diệc Thành.”
“Có chuyện gì sao?” Lạc Diệc Thành hỏi.
Nghe thế thanh âm đầy khách khí, tâm Tiền Bối Bối lạnh nửa phần, “Em nghe đồng nghiệp anh nói, anh phải về quê làm hôn lễ?”
“Đúng vậy,” Lạc Diệc Thành trả lời, “Mẹ anh mong thật lâu, ở trong thành làm một hồi, bà không có tới tham gia, chính là chờ anh về quê làm một hồi.”
Kỳ thật làm muốn làm hôn lễ hai bên, là Tiền gia trước nói ra.
Nói dễ nghe chút là phong tục tập quán người thành thị cùng dân quê khác nhau, trên thực tế người Tiền gia có chút xem thường người nông thôn mà thôi.
Lạc Diệc Thành muốn mời người trong thôn đến trong thành tham gia hôn lễ, nhiều người như vậy, đến lúc đó không chừng sẽ nháo mâu thuẫn.
Liền đem chuyện này thương lượng cùng mẹ Lạc một chút, mẹ Lạc cùng người trong thôn nghe được phải về nông thôn làm một hồi, cho rằng rất không tồi.
Kỳ thật, người thành phố ghét bỏ bọn họ, bọn họ cũng không chú trọng cùng những người đó, người thành phố xem thường uống rượu cùng dân quê.
Người thành phố văn nhã, lại yêu sạch sẽ, nhìn bọn họ ăn mặc quê mùa, cảm thấy bọn họ không sạch sẽ, bọn họ ăn cơm là hào phóng chút.
Làm tiệc rượu chính là muốn vô cùng náo nhiệt, lạnh như băng có ý tứ gì. Đơn giản cứ làm như vậy đi, mọi người đều tự tại.
“Diệc Thành, giữa chúng ta, thật sự không thể vãn hồi rồi sao?” Tiền Bối Bối chưa từ bỏ ý định, “Em biết anh không có khả năng quên em, em cũng không có cách nào quên anh.”
“Ngày đó là em sai, em không suy xét cảm thụ của anh, em là bị mỡ heo che tâm, mới không có đáp ứng anh. Mà anh cũng xúc động kết hôn cùng Đường tiểu thư, Diệc Thành, hà tất muốn tra tấn nhau như vậy, còn liên lụy Đường tiểu thư vô tội vào nữa, chúng ta có thể bắt đầu một lần nữa không?”
Lạc Diệc Thành nghe đến mấy lời nói này, chỉ cảm thấy có chút buồn cười.
Nhưng Tiền Bối Bối đau khổ cầu xin, ngữ khí vô cùng đáng thương, làm trong lòng hắn rất khó chịu, không thể nhẫn tâm nói lời nói nặng.
“Không được.”
Hắn sợ tiếp tục nghe, bản thân sẽ mềm lòng.
Tiền Bối Bối yêu cầu, thỉnh cầu, hắn luôn không cự tuyệt được.
Bọn họ đã kết thúc, hiện tại hắn kết hôn, tiếp tục liên lụy, đối với ai đều không tốt.
“Bối Bối, anh đã kết hôn, nếu không có chuyện gì khác, anh tắt máy. Chín giờ tối nay anh phải lên máy bay, hiện tại muốn đi sân bay.”
Tiền Bối Bối không tin, Lạc Diệc Thành thật sự muốn ngắt điện thoại cô trước.
Xuyên nhanh, nữ xứng xuyên mau bình tĩnh một chút!
Tiền Bối Bối trừng mắt, vội vàng ngăn tiếng khóc lại, cắt đứt điện thoại. Nhìn di động ngơ ngác phát thần, điện thoại là Đường Quả nghe, Diệc Thành đối với Đường Quả đã tới tình trạng này rồi sao?
“Diệc Thành, điện thoại anh.” Lạc Diệc Thành mặc chỉnh tề từ trong phòng tắm đi ra, vừa lúc nhìn Đường Quả đặt di động anh trên bàn trà, còn vô cùng bình tĩnh nói, “Tiền Bối Bối.”
Lạc Diệc Thành sửng sốt, tâm cũng đi theo nhảy lên một chút, đi đến bên bàn trà, cầm di động lên. Hắn nhìn Đường Quả biểu tình, không thấy có ý tứ tức giận.
“Anh muốn gọi thì gọi đi, cảm tình hai người sâu như vậy, liền quên không thể được. Vừa lúc cô ấy gọi tới, hai người còn chưa nói rõ ràng, nói một lần cũng tốt.” Đường Quả nói, ngồi một bên gọi trái cây, xác thật không có ý tứ tức giận.
Lạc Diệc Thành thở dài nhẹ nhõm một hơi, gật đầu, gọi điện thoại lại cho Tiền Bối Bối.
Tiền Bối Bối nhìn điện thoại gọi lại, không quá nhiều cố kị, vội vàng bấm nhận, lúc này cô không mở miệng trước, chờ nghe được Lạc Diệc Thành gọi mình, cô mới không nhịn được khóc lóc hô một tiếng, “Diệc Thành.”
“Có chuyện gì sao?” Lạc Diệc Thành hỏi.
Nghe thế thanh âm đầy khách khí, tâm Tiền Bối Bối lạnh nửa phần, “Em nghe đồng nghiệp anh nói, anh phải về quê làm hôn lễ?”
“Đúng vậy,” Lạc Diệc Thành trả lời, “Mẹ anh mong thật lâu, ở trong thành làm một hồi, bà không có tới tham gia, chính là chờ anh về quê làm một hồi.”
Kỳ thật làm muốn làm hôn lễ hai bên, là Tiền gia trước nói ra.
Nói dễ nghe chút là phong tục tập quán người thành thị cùng dân quê khác nhau, trên thực tế người Tiền gia có chút xem thường người nông thôn mà thôi.
Lạc Diệc Thành muốn mời người trong thôn đến trong thành tham gia hôn lễ, nhiều người như vậy, đến lúc đó không chừng sẽ nháo mâu thuẫn.
Liền đem chuyện này thương lượng cùng mẹ Lạc một chút, mẹ Lạc cùng người trong thôn nghe được phải về nông thôn làm một hồi, cho rằng rất không tồi.
Kỳ thật, người thành phố ghét bỏ bọn họ, bọn họ cũng không chú trọng cùng những người đó, người thành phố xem thường uống rượu cùng dân quê.
Người thành phố văn nhã, lại yêu sạch sẽ, nhìn bọn họ ăn mặc quê mùa, cảm thấy bọn họ không sạch sẽ, bọn họ ăn cơm là hào phóng chút.
Làm tiệc rượu chính là muốn vô cùng náo nhiệt, lạnh như băng có ý tứ gì. Đơn giản cứ làm như vậy đi, mọi người đều tự tại.
“Diệc Thành, giữa chúng ta, thật sự không thể vãn hồi rồi sao?” Tiền Bối Bối chưa từ bỏ ý định, “Em biết anh không có khả năng quên em, em cũng không có cách nào quên anh.”
“Ngày đó là em sai, em không suy xét cảm thụ của anh, em là bị mỡ heo che tâm, mới không có đáp ứng anh. Mà anh cũng xúc động kết hôn cùng Đường tiểu thư, Diệc Thành, hà tất muốn tra tấn nhau như vậy, còn liên lụy Đường tiểu thư vô tội vào nữa, chúng ta có thể bắt đầu một lần nữa không?”
Lạc Diệc Thành nghe đến mấy lời nói này, chỉ cảm thấy có chút buồn cười.
Nhưng Tiền Bối Bối đau khổ cầu xin, ngữ khí vô cùng đáng thương, làm trong lòng hắn rất khó chịu, không thể nhẫn tâm nói lời nói nặng.
“Không được.”
Hắn sợ tiếp tục nghe, bản thân sẽ mềm lòng.
Tiền Bối Bối yêu cầu, thỉnh cầu, hắn luôn không cự tuyệt được.
Bọn họ đã kết thúc, hiện tại hắn kết hôn, tiếp tục liên lụy, đối với ai đều không tốt.
“Bối Bối, anh đã kết hôn, nếu không có chuyện gì khác, anh tắt máy. Chín giờ tối nay anh phải lên máy bay, hiện tại muốn đi sân bay.”
Tiền Bối Bối không tin, Lạc Diệc Thành thật sự muốn ngắt điện thoại cô trước.