Editor: Trúc Diệp Thanh
Xuyên nhanh, nữ xứng xuyên mau bình tĩnh một chút!
Vạn nhất tiểu tử này có tiền thay đổi, ba anh em bọn họ nắm đầu to, tiểu tử này không ngoan, liền cho hắn cút đi.
Hai người nhìn nhau, lộ ra cười âm trầm, có bọn họ canh chừng, em gái sẽ không có khả năng bị ăn hiếp.
Tiểu tử Lạc Diệc Thành này, nếu thức thời thì ngoan ngoãn.
Ngày đó rời đi, người trong thôn đều không nỡ chia tay.
Người Đường gia hòa đồng, không hề có cái giá người thành phố, người thông minh còn hỏi thăm Đường gia một chút.
Sau khi biết bối cảnh đối phương, trong lòng chỉ có líu lưỡi, tiểu tử Lạc gia này, cưới được thiên kim tiểu thư như vậy, đó là phúc phận ba đời.
Mẹ Lạc nghe người ta nói địa vị người Đường gia hiện giờ, cũng thực chấn kinh.
Nguyên lai, nhà này phú quý như vậy.
Còn có một loạt xe kia, giá cả thấp nhất ba bốn trăm vạn, mẹ Lạc cảm thấy trái tim mình chịu không nổi, ánh mắt nhìn Đường Quả, càng quá vừa ý.
Thời điểm Đường Quả đi, mẹ Lạc lôi kéo tay Đường Quả, vẻ mặt luyến tiếc.
Chị cả Lạc Diệc Thành cũng luyến tiếc, em trai vì giận dỗi, làm chị gái cũng được thơm lây.
Từ mấy ngày ở chung này, cô cũng rất thích thiên kim nhà giàu này.
Người dễ nói chuyện, không chê cô thô thiển, mở miệng gọi chị cả, kêu rất thân thiết, còn tặng cô đồ trang điểm cùng trang sức, trang sức kia đặc biệt xinh đẹp.
Nếu không phải cô không bảo dưỡng qua, mang lên nhất định sẽ rất đẹp.
Hai người lưu luyến nhìn Đường Quả, thực luyến tiếc.
“Mẹ, về sau người nhớ Diệc Thành cùng con, trực tiếp gọi điện thoại cho con, con đặt vé máy bay cho hai người.” Đường Quả cười tủm tỉm nói.
Mẹ Lạc đau lòng nói, “Vé máy bay tốn nhiều tiền, khi nào nhớ hai con, mẹ ngồi xe buýt đi.”
“Xe buýt quá mệt mỏi, thời gian lại dài, con có tiền, Diệc Thành cũng sẽ kiếm tiền, chẳng lẽ không đủ trả tiền tàu xe sao? Anh ấy ra ngoài làm việc, vốn dĩ để cả nhà được hưởng phúc.”
“Đúng vậy, mẹ, chị cả, hai người muốn lại đây, gọi điện thoại cho con, con đặt vé cho ạ.”
Mấy ngày nay Lạc Diệc Thành thật sự thật cao hứng, đã thật lâu hắn không thấy mẹ và chị cả cao hứng như vậy.
Nhìn bộ dáng hai người nhận quà vui vẻ trong lòng có chút áy náy.
Vì kiếm tiền mua phòng kết hôn cùng Tiền Bối Bối. Chính hắn đều ăn mặc cần kiệm, cũng quên mẹ cùng chị cả, vất vả khổ cực để hắn được ra ngoài làm việc.
Mấy năm gần đây, hắn đều chưa tỏ lòng cảm ơn người thân của mình.
Tiểu Quả nghĩ chu đáo, còn liên tiếp nói những này đều là bọn họ cùng nhau mua.
“Mẹ, sang năm con gây dựng sự nghiệp một mình, đến lúc đó nhất định sẽ có nhiều tiền hơn, tương lai mua phòng ở trong thành, cho mẹ một bộ, chị cả một bộ, về sau cả nhà chúng ta ở chung một tiểu khu, mỗi ngày đều có thể gặp mặt.”
Mẹ Lạc cùng chị cả đều cảm động nước mắt lưng tròng, Lạc Diệc Thành có tiền đồ hai người họ đều đặc biệt cao hứng.
Chính là mấy năm nay, Lạc Diệc Thành vẫn luôn vội vàng kiếm tiền, chính là vì mua phòng ở kết hôn cùng Tiền Bối Bối.
Quanh năm suốt tháng, không trở về nhà được hai lần.
Trong lòng hai người, vẫn luôn có chút khổ sở.
Hiện giờ, Lạc Diệc Thành có thể nghĩ vậy, hơn phân nửa là bởi vì Đường Quả.
Hai người cảm kích nhìn Đường Quả, cưới cô nương như vậy là đúng rồi, Lạc Diệc Thành trước kia, nào có nghĩ nhiều vậy sao.
Đường Quả đứng ở một bên, trên mặt treo tươi cười, đột nhiên nói, “Chị cả, trong nhà chị có rỗi không, nếu không mỗi tháng giúp em thu thổ đặc sản trong thôn.”
Xuyên nhanh, nữ xứng xuyên mau bình tĩnh một chút!
Vạn nhất tiểu tử này có tiền thay đổi, ba anh em bọn họ nắm đầu to, tiểu tử này không ngoan, liền cho hắn cút đi.
Hai người nhìn nhau, lộ ra cười âm trầm, có bọn họ canh chừng, em gái sẽ không có khả năng bị ăn hiếp.
Tiểu tử Lạc Diệc Thành này, nếu thức thời thì ngoan ngoãn.
Ngày đó rời đi, người trong thôn đều không nỡ chia tay.
Người Đường gia hòa đồng, không hề có cái giá người thành phố, người thông minh còn hỏi thăm Đường gia một chút.
Sau khi biết bối cảnh đối phương, trong lòng chỉ có líu lưỡi, tiểu tử Lạc gia này, cưới được thiên kim tiểu thư như vậy, đó là phúc phận ba đời.
Mẹ Lạc nghe người ta nói địa vị người Đường gia hiện giờ, cũng thực chấn kinh.
Nguyên lai, nhà này phú quý như vậy.
Còn có một loạt xe kia, giá cả thấp nhất ba bốn trăm vạn, mẹ Lạc cảm thấy trái tim mình chịu không nổi, ánh mắt nhìn Đường Quả, càng quá vừa ý.
Thời điểm Đường Quả đi, mẹ Lạc lôi kéo tay Đường Quả, vẻ mặt luyến tiếc.
Chị cả Lạc Diệc Thành cũng luyến tiếc, em trai vì giận dỗi, làm chị gái cũng được thơm lây.
Từ mấy ngày ở chung này, cô cũng rất thích thiên kim nhà giàu này.
Người dễ nói chuyện, không chê cô thô thiển, mở miệng gọi chị cả, kêu rất thân thiết, còn tặng cô đồ trang điểm cùng trang sức, trang sức kia đặc biệt xinh đẹp.
Nếu không phải cô không bảo dưỡng qua, mang lên nhất định sẽ rất đẹp.
Hai người lưu luyến nhìn Đường Quả, thực luyến tiếc.
“Mẹ, về sau người nhớ Diệc Thành cùng con, trực tiếp gọi điện thoại cho con, con đặt vé máy bay cho hai người.” Đường Quả cười tủm tỉm nói.
Mẹ Lạc đau lòng nói, “Vé máy bay tốn nhiều tiền, khi nào nhớ hai con, mẹ ngồi xe buýt đi.”
“Xe buýt quá mệt mỏi, thời gian lại dài, con có tiền, Diệc Thành cũng sẽ kiếm tiền, chẳng lẽ không đủ trả tiền tàu xe sao? Anh ấy ra ngoài làm việc, vốn dĩ để cả nhà được hưởng phúc.”
“Đúng vậy, mẹ, chị cả, hai người muốn lại đây, gọi điện thoại cho con, con đặt vé cho ạ.”
Mấy ngày nay Lạc Diệc Thành thật sự thật cao hứng, đã thật lâu hắn không thấy mẹ và chị cả cao hứng như vậy.
Nhìn bộ dáng hai người nhận quà vui vẻ trong lòng có chút áy náy.
Vì kiếm tiền mua phòng kết hôn cùng Tiền Bối Bối. Chính hắn đều ăn mặc cần kiệm, cũng quên mẹ cùng chị cả, vất vả khổ cực để hắn được ra ngoài làm việc.
Mấy năm gần đây, hắn đều chưa tỏ lòng cảm ơn người thân của mình.
Tiểu Quả nghĩ chu đáo, còn liên tiếp nói những này đều là bọn họ cùng nhau mua.
“Mẹ, sang năm con gây dựng sự nghiệp một mình, đến lúc đó nhất định sẽ có nhiều tiền hơn, tương lai mua phòng ở trong thành, cho mẹ một bộ, chị cả một bộ, về sau cả nhà chúng ta ở chung một tiểu khu, mỗi ngày đều có thể gặp mặt.”
Mẹ Lạc cùng chị cả đều cảm động nước mắt lưng tròng, Lạc Diệc Thành có tiền đồ hai người họ đều đặc biệt cao hứng.
Chính là mấy năm nay, Lạc Diệc Thành vẫn luôn vội vàng kiếm tiền, chính là vì mua phòng ở kết hôn cùng Tiền Bối Bối.
Quanh năm suốt tháng, không trở về nhà được hai lần.
Trong lòng hai người, vẫn luôn có chút khổ sở.
Hiện giờ, Lạc Diệc Thành có thể nghĩ vậy, hơn phân nửa là bởi vì Đường Quả.
Hai người cảm kích nhìn Đường Quả, cưới cô nương như vậy là đúng rồi, Lạc Diệc Thành trước kia, nào có nghĩ nhiều vậy sao.
Đường Quả đứng ở một bên, trên mặt treo tươi cười, đột nhiên nói, “Chị cả, trong nhà chị có rỗi không, nếu không mỗi tháng giúp em thu thổ đặc sản trong thôn.”