Editor: Trúc Diệp Thanh
Xuyên nhanh, nữ xứng xuyên mau bình tĩnh một chút!
“Diệc Thành, anh không quên được em, đúng không?”
Lạc Diệc Thành chỉ nói, “Bối Bối, anh đã kết hôn, Tiểu Quả rất tốt.”
“Nhưng anh không có quên em, em biết, anh không quên được em.” Tiền Bối Bối cố chấp nói, “Em không tin hai người là thật, Diệc Thành, anh dám nói anh thật sự ở cùng bên cô ấy rồi sao?”
Thấy Lạc Diệc Thành trầm mặc, trong lòng Tiền Bối Bối có chút cao hứng, bay nhanh ăn đồ ăn, “Lúc trước là em sai, Diệc Thành, chúng ta bắt đầu một lần nữa đi, được không?”
“Nếu anh không thích Đường Quả, nên nói rõ ràng cùng cô ấy, mặc dù hai người đã kết hôn, vậy thì thế nào? Không thích chính là không thích, là bởi vì mẹ em, chúng ta mới bỏ lỡ.”
“Diệc Thành, lúc này, em chỉ nghĩ chúng ta ở bên nhau, không bao giờ nghe mẹ em nữa.”
Lạc Diệc Thành lắc đầu, “Bối Bối, giữa chúng ta không có khả năng.”
Tiền Bối Bối trầm mặc, “Nhưng em không thể quên được anh, anh cũng không thể quên được em.”
“Sớm hay muộn sẽ quên.”
“Không, em không tin, em không tin anh sẽ quên em.”
“Bối Bối, anh phải về nhà.”
Nước mắt Tiền Bối Bối lại rớt xuống, “Được, anh về nhà đi.” Cô lau nước mắt, “Lạc Diệc Thành, anh dám đánh cuộc sao? Đánh cuộc ba năm anh vẫn không quên được em, anh dám sao?”
“Bối Bối?”
“Lạc Diệc Thành, ba năm, anh dám đánh cuộc ba năm sao?” Tiền Bối Bối quật cường nhìn Lạc Diệc Thành, “Đánh cuộc sao? Anh đánh cuộc với em, ba năm không quên được em, đồng dạng ba năm cũng không tiếp nhận được Đường Quả, không có khả năng yêu cô ấy. Diệc Thành, cho chúng ta một cái cơ hội, được không?”
“Nếu sau ba năm, anh còn yêu em, em cũng yêu anh, anh vẫn không có yêu Đường Quả, chúng ta liền ở bên nhau, anh dám không?”
Tiền Bối Bối nghiêm túc nhìn Lạc Diệc Thành, mặt rơi đầy lệ, “Diệc Thành, em năm nay 27, lại chờ ba năm, em liền 30 tuổi. Em dám dùng ba năm thời gian quý giá nhất đánh cuộc cùng anh, chẳng lẽ anh không dám sao? Anh biết em làm cái quyết định này, cần bao nhiêu dũng khí sao? Em đưa ra điều kiện này, chỉ là cho chúng ta cơ hội, Diệc Thành, cho chúng ta cơ hội nữa, em muốn thử xem.”
Trong lòng Lạc Diệc Thành có chút chấn động, Tiền Bối Bối theo hắn chín năm, từ 18 tuổi tốt đẹp cho tới bây giờ 27 tuổi, lại chờ ba năm, chính là 30 tuổi. Đối với một nữ nhân mà nói, mỗi một năm trước 30 tuổi, đều vô cùng trân quý.
“Bối Bối, hà tất.”
“Mặc kệ anh đáp ứng hay không, ba năm này em đều sẽ chờ đợi.”
Tiền Bối Bối quật cường cùng quyết tâm, làm Lạc Diệc Thành có chút xúc động, ma xui quỷ khiến nói, “Được, nếu sau ba năm, anh quên được em, chúng ta liền tách ra, sau này không cần lại có liên lụy.”
Hắn cho rằng, Tiền Bối Bối không chờ được ba năm.
Cũng cảm thấy, thời gian ba năm, cũng đủ quên một người.
Hắn xem nhẹ, Tiền Bối Bối rũ mắt tươi cười, cùng với ánh mắt nhất định phải được. Cũng quên, Tiền Bối Bối hiểu biết hắn bao nhiêu, càng hiểu biết trong lòng hắn có để ý cô bao nhiêu.
Hắn chỉ cho rằng, quyết định này sẽ không dây dưa cùng Tiền Bối Bối, hai người không gút mắt, là phương pháp tốt nhất.
Thời gian, có thể làm nhạt phai hết thảy.
“Vậy, Bối Bối, anh đi đây.”
“Được.”
Lúc này, Tiền Bối Bối không có ngăn cản nữa, làm Lạc Diệc Thành thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhớ tới Đường Quả trong nhà, trong lòng rất là áy náy.
Về đến nhà, Đường Quả đang ngồi xem TV trên sô pha, thấy hắn trở về, hỏi một câu, “Gần đây rất bận sao?”
“Ừ.” Lạc Diệc Thành hàm hồ gật đầu, “Đang chuẩn bị gây dựng sự nghiệp, nghĩ đẩy mạnh tiến trình sớm một chút.”