Editor: Trúc Diệp Thanh
Xuyên nhanh, nữ xứng xuyên mau bình tĩnh một chút!
“Lúc này tụ hội bạn học, sẽ mang người trong gia đình, Diệc Thành, anh muốn mang Đường Quả đi sao?” Tiền Bối Bối hỏi.
Lạc Diệc Thành lâm vào trầm mặc, nhìn bộ dáng Tiền Bối Bối, lắc đầu, “Vẫn nên không đi.” Chỉ còn lại nửa tháng, hắn có thể xác định, nửa tháng này, hắn không thể quên Tiền Bối Bối.
Kỳ hạn vừa đến, hắn liền chuẩn bị ngả bài cùng Đường Quả.
Đường Quả là một cô nương ôn nhu thiện lương, hẳn có thể hiểu cho hắn. Hắn đã thực nỗ lực dùng thời gian ba năm quên Tiền Bối Bối, nhưng hắn không làm được.
Hắn thật sự làm không được, cho nên không thể tiếp tục đi cùng Đường Quả.
Hắn không tiếp thu được Đường Quả, không quên được Tiền Bối Bối, tiếp tục duy trì đoạn hôn nhân này, kỳ thật đối với ai đều không tốt.
Tiểu Quả còn trẻ, cô có thể tìm được người tốt hơn, bọn họ thật sự không có duyên phận.
Tiền Bối Bối thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói, “Diệc Thành, còn có nửa tháng, là đến kỳ hạn ba năm. Diệc Thành, trong lòng em, trong mắt, trong đầu đều là anh, em không quên được anh.”
“Diệc Thành, còn nửa tháng, em rốt cuộc, có thể quang minh chính đại ôm anh. Rốt cuộc anh có thể trở lại bên cạnh em, đúng không?”
“Anh không quên em, đúng không? Anh cũng không quên được em.”
Tiền Bối Bối nói liền lệ rơi đầy mặt, trong lòng Lạc Diệc Thành đau xót, đi lên ôm chặt Tiền Bối Bối. Ba năm, hai người lần đầu tiên ôm nhau.
Nháy mắt Tiền Bối Bối bị ôm, lên tiếng khóc ra, “Cũng… Diệc Thành, em biết, biết anh nhất định không quên được em. Em vẫn luôn khắc chế, bởi vì anh đã kết hôn. Em đang đợi, chờ ước định của chúng ta.”
“Diệc Thành, anh biết không? Rất nhiều thời điểm, em muốn ôm anh, từ sau khi tách ra, em mỗi ngày đều thực cô độc, cái loại này phảng phất như bị toàn thế giới vứt bỏ, cảm giác như bị mất đi, khả năng anh sẽ không hiểu đâu.”
“Ngày tháng không có anh, em cảm thấy cả bầu trời đều đen tối. Diệc Thành, em rất nhớ anh.”
“Diệc Thành, chúng ta một lần nữa ở bên nhau, được không?”
Lạc Diệc Thành không thể cự tuyệt nữ nhân này, nghe cô nói những lời ủy khuất đó, trong lòng chỉ có thương tiếc.
Lúc này, hắn đã quên đi rất nhiều. Nữ nhân này, đã chứa đầy trái tim hắn, hắn ôm chặt cô, thấp giọng nói, “Cho anh một ít thời gian.”
“Được, em chờ anh, em đợi ba năm, sẽ không sợ lại chờ ba năm, chỉ cần anh nguyện ý cùng em ở bên nhau.” Tiền Bối Bối vừa khóc vừa cười, “Anh nói chuyện tốt cùng Đường Quả đi, cô ấy ưu tú như vậy, sẽ tìm được người thích hợp với cô ấy.”
“Anh sẽ.”
Nhắc tới Đường Quả, trong lòng Lạc Diệc Thành trầm xuống.
Nhưng nghĩ đến Tiền Bối Bối nguyện ý dùng ba năm quý giá nhất chờ hắn, ngóng trông hắn, hắn cũng yêu cô. Cho nên, lúc này, bọn họ không thể lại bỏ lỡ, hắn không có cách nào lừa gạt nội tâm chính mình, nói không yêu Tiền Bối Bối.
Hắn cũng không có cách nào lừa gạt chính mình, nói trôi qua cả đời cùng Đường Quả, mặc dù cô rất tốt.
“Vậy lúc này họp mặt bạn bè, anh thật sự không mang cô ấy theo đi?”
“Không mang theo, anh sẽ xử lý chuyện này, Bối Bối, lúc này chúng ta sẽ không lại bỏ lỡ nữa.”
“Vâng, em tin tưởng anh, Diệc Thành, lúc này, mặc kệ thế nào, em đều sẽ đứng bên cạnh anh, sẽ không bao giờ hồ đồ như trước.”
Hai người vẫn luôn ôm nhau, nói với nhau lời âu yếm.
“Đường tiểu thư, cái này thế nào?” Cổ Diệp cười vui vẻ, dào dạt đắc ý liếc mắt nhìn Lạc Diệc Thành trong video, “Loại nam nhân này, thật không xứng với Đường tiểu thư, tôi cảm thấy khổ sở thay cho Đường tiểu thư.”
Cho nên, cô vợ nhỏ à, mau tới trong lòng ngực anh đi, anh có thể an ủi em.