Editor: Trúc Diệp Thanh
Xuyên nhanh, nữ xứng xuyên mau bình tĩnh một chút!
Đường Minh cùng Đường Phong sau khi lấy được tư liệu Tiền Bối Bối cùng Lạc Diệc Thành ở chung, thậm chí phiếu Tiền Bối Bối khám thai đều cầm tới tay.
Cổ Diệp chỉ thu một vạn đồng, bọn họ cảm thấy là đang nằm mơ.
“Cái trên keo kiệt này, thật là kiếm đủ tiền rồi đi?” Đường Minh nói.
Đường Phong lắc đầu, “Ai ghét bỏ tiền nhiều, đặc biệt hắn là loại keo kiệt, anh cho rằng hắn làm như vậy, nói không chừng là tính toán kết hôn sinh con gì đó, nghĩ tích đức cho chính mình.”
“Nói cũng đúng, em nghe nói hắn đã 30, trước nay đều không có truyền ra có quan hệ yêu đương gì.”
“Liền cái tính tình keo kiệt kia của hắn, sẽ có cô nương coi trọng sao? Còn chưa được bị hắn cấp tính kế đã chết.” Đường Phong khinh thường nói.
Đường Minh gật đầu chấp nhận, hai người lật xem tư liệu Tiền Bối Bối cùng Lạc Diệc Thành, rồi lại muốn thế nào. Khi dễ em gái bọn họ, dẫm lên em gái bảo bối bọn họ, tu thành chính quả, nào có chuyện tốt như vậy.
Lạc Diệc Thành cho rằng ly hôn cùng Đường Quả, hết thảy vạn sự đại cát.
Hiện tại, cho dù là mẹ Lạc, hắn cũng không có cách nào. Sau khi cầm giấy ly hôn, hắn trở về gặp mẹ Lạc.
Thời điểm mẹ Lạc cùng chị cả Lạc nhìn giấy ly hôn, biểu tình một lời khó nói hết. Đặc biệt là mẹ Lạc thiếu chút nữa nhảy dựng lên đánh vào mặt Lạc Diệc Thành, bà mới đi ra ngoài một chuyến, thằng con trời đánh này liền đi lãnh giấy ly hôn.
Mẹ Lạc tức giận thiếu chút nữa ngất xỉu, Lạc Diệc Thành quỳ gối ở một bên, không nói một lời, bộ dáng chấp nhất kia, làm mẹ Lạc không có bất luận biện pháp gì.
“Mẹ, con làm như vậy, cũng là vì Tiểu Quả hảo, con không thể lại trì hoãn cô ấy.”
Mẹ Lạc không nói lời nào, chỉ nhắm mắt ngồi trên sô pha. Lạc Diệc Thành không dám rời đi, như cũ quỳ gối bên chân mẹ Lạc.
Qua hồi lâu, rốt cuộc mẹ Lạc mở mắt ra, “Diệc Thành, cách làm này của con, làm mẹ thật sự thực thất vọng.”
“Thực xin lỗi, mẹ.”
Mẹ Lạc mệt mỏi lắc đầu, “Diệc Thành, Tiểu Quả là một cô nương thật tốt, con sẽ hối hận. Bỏ lỡ cô ấy, con sẽ không tìm thấy cô nương tốt như vậy.”
Lạc Diệc Thành không nói, hắn biết Tiểu Quả rất tốt. Nhưng hắn không có cảm tình với Tiểu Quả, mặc kệ trước kia hay hiện tại, người hắn yêu đều là Bối Bối.
Bối Bối không xinh đẹp bằng Tiểu Quả, không ưu tú như Tiểu Quả, gia thế cũng không bằng Tiểu Quả, nhưng hắn là thích. Có một số người, thích liền thích, có chút người không thích vẫn là không thích, chẳng sợ người đó tốt hơn bao nhiêu lần.
“Mẹ, xin lỗi.”
Mẹ Lạc đưa tay ra hiệu dừng, “Được rồi, con trai trưởng thành, mẹ không can thiệp. Đây là tự con lựa chọn, mẹ đã tận lực ngăn trở, sau này có hối hận cũng đã muộn.”
Lạc Diệc Thành nghĩ thầm, hắn sao sẽ hối hận? Hắn làm như vậy, xem như kịp thời ngăn tổn hại, Tiểu Quả có cơ hội tìm người mình thích, hắn cũng có thể cùng người mình thích ở bên nhau.
Hắn sẽ không hối hận.
Lạc mẫu thấy bộ dáng Lạc Diệc Thành, liền biết trong lòng hắn nghĩ như thế nào.
“Đứng lên đi, đi xin lỗi cùng Tiểu Quả, cô nương này người tốt, tính tình cũng tốt. Diệc Thành, nếu đổi là cô nương khác, hiện tại ở cái thành thị này, sợ là khó mà tiếp tục sinh hoạt.”
Mẹ Lạc không phải kẻ ngốc, mấy năm nay đi tham gia các loại tụ hội, ngày càng hiểu rõ, Đường gia là nhà nào.
Dậm chân một cái đều có thể khiến một biến mất, muốn chèn ép Lạc Diệc Thành thật sự quá dễ dàng.
Cũng là cô nương Tiểu Quả này niệm cũ tình, mới không có làm như vậy. Hiện tại Đường gia không động tĩnh, hơn phân nửa là Tiểu Quả nói gì đó, mới buông tha con trai bà một con ngựa.