Editor: Trúc Diệp Thanh
Xuyên nhanh, nữ xứng xuyên mau bình tĩnh một chút!
Tiền Bối Bối nghĩ nói, cô không lấy ra được, tiền tiêu vặt mỗi tháng mẹ lạc cho không ít, cô cũng có tiền lương, nhưng không đủ.
Nhìn Ngưu Kim Lan, cùng nhớ tới lúc trước kiên cường, cô đành phải đáp ứng.
Về đến nhà, cô đem những trang sức bán đổi tiền mặt, đưa cho Ngưu Kim Lan.
Những trang sức đó vừa bán không bao lâu, mẹ Lạc đã biết.
“Xem đi, may mắn ta để mắt xem chừng, những trang sức quý đó, nói bán liền bán, Ngưu Kim Lan kia cầm tiền, liền vui mừng mua một bộ phòng ở cho con trai.”
“Vẫn là mẹ có dự kiến trước, ánh mắt em trai thật không tốt, Tiểu Quả là người tốt, cả người mang chiêu tài. Không giống người này, chỉ biết phá của, mọi việc đều hướng ra bên ngoài.” Chị cả Lạc nói.
Ngưu Kim Lan càng lúc tiêu xài thoải mái, Tiền Bối Bối đột nhiên phát hiện, đồ vật cô có thể bán, đều đã bán hết.
Vì đáp ứng Ngưu Kim Lan, cô chỉ có thể phải làm được, bất đắc dĩ, hỏi Lạc Diệc Thành tiền.
“Là chỗ mẹ em, giống như quay vòng tài chính khó khăn, anh có thể giúp đỡ không?”
“Bối Bối không cần giải thích, để anh chuyển cho em.”
Kỳ thật Lạc Diệc Thành không tiêu tiền gì, mọi thứ mẹ Lạc đều chuẩn bị cho hắn. Tiền tích góp dẫn, cũng được một khoản lớn.
Tiền Bối Bối sau khi đem tiền cho Ngưu Kim Lan, nhìn hộp trang sức trống trơn, nhớ tới Cổ Diệp đem tất cả tài sản bản thân chuyển qua cho Đường Quả. Trong lòng có chút bất bình, lại nghĩ tới Lạc Diệc Thành cũng sẽ dễ dàng chuyển tiền cho mình.
Vì thế, cô quyết định thường thường hỏi Lạc Diệc Thành chút ít tiền.
Một lần hai lần còn được, sau nhiều lần, Lạc Diệc Thành nhịn không được hỏi.
“Diệc Thành, là em muốn xem thử, thời điểm người đàn ông của em đưa tiền, trong lòng có cảm giác gì.”
Lạc Diệc Thành không có hoài nghi, “Thì ra là vậy, về sau muốn mua cái gì, cứ hỏi anh.”
Tiền Bối Bối xem nhẹ Ngưu Kim Lan ăn uống, thường xuyên tìm cô khóc than. Hiện tại Lạc Diệc Thành cho cô tiền, cô cũng ăn xài phung phí. Một là thỏa mãn tâm hư vinh, hai là không nghĩ mất mặt.
Ngưu Kim Lan cho rằng Tiền Bối Bối khống chế quyền to tài chính, mở miệng là công phu sư tử ngoạm, đem tiền đi trợ cấp Tiền Trình Trình.
Mẹ Lạc mắt lạnh nhìn hết thảy, chỉ cần Tiền Trình Trình bên kia, có động tĩnh gì, bà đều rõ ràng.
Bà tìm người đi nhìn chằm chằm, là người phòng làm việc Cổ Diệp, làm việc khá tin cậy.
Rốt cuộc, có một tụ hội quan trọng, cần Tiền Bối Bối tham dự cùng Lạc Diệc Thành.
Cô nhìn hộp trang sức trống trơn, cùng giá quần áo trống trơn, rốt cuộc hoảng loạn.
Lễ phục cùng trang sức đều là mới chuẩn bị năm nay, nhưng bởi vì Ngưu Kim Lan, cô đều cầm đi bán.
Hiện tại không có thứ gì tử tế mặc.
Chuyện này, bị mẹ Lạc làm trò chỉ ra trước mặt Lạc Diệc Thành.
Lạc Diệc Thành lần đầu tiên hoài nghi Tiền Bối Bối, hỏi cô tiền cùng đồ vật đem đi đâu hết. Tiền Bối Bối nói không nên lời, cuối cùng mẹ Lạc nói ra chân tướng, thiếu chút nữa khiến cho Lạc Diệc Thành tức chết.
Phía trước đưa nhiều tiền như vậy, Tiền Bối Bối cầm toàn bộ đi trợ cấp nhà mẹ đẻ, thêm lên có hơn ngàn vạn.
Tiền Bối Bối không phải không biết, hắn có khúc mắc với Tiền gia.
“Bối Bối, vì sao em muốn làm như vậy?”
“Em, em không thể không giúp đỡ?” Tiền Bối Bối cũng ủy khuất.
Lạc Diệc Thành nói, “Là bọn họ sắp chết đói sao? Hiện tại trên danh nghĩa em trai em đã có vài căn hộ, tất cả đều là em đưa.”
Chuyện này, cuối cùng vẫn không thể giải quyết được gì.
Chỉ là Lạc Diệc Thành đối với Tiền Bối Bối, lòng sinh khoảng cách.
Mà chỗ Ngưu Kim Lan, cũng không có dừng. Còn đang hỏi Tiền Bối Bối đòi tiền, Tiền Bối Bối lấy không ra, bà liền đánh Tiền Bối Bối khóc.