Ta yên lặng tính toán trong lòng.
Khoảng cách chừng hai mươi trượng, một hơi vọt qua, trên đường chỉ điểm nhẹ xuống đất mượn lực một lần. Trong lúc đại ca đại tẩu khi đó chỉ cách ta chừng năm thước vẫn tựa hồ hoàn toàn không nghe được động tĩnh gì, vẫn còn tiếp tục “A ~ di ~ ưm ~ ách ~ nga”…
Cho dù là Chu Thông có khinh công cao nhất trong Giang Nam Thất Quái cũng không có trình độ thế này, huống chi hắn còn mang theo một người lớn như ta. Xem ra hôm nay rốt cục gặp được cao thủ rồi.
Đụng phải cao thủ, chưa chắc đã tốt đẹp, cho nên ta không kêu cứu, cũng không giãy dụa.
Nếu ta không bị giết ngay lập tức, ít nhất chứng tỏ ta còn có giá trị để bắt cóc, nói cách khác mạng nhỏ tạm thời chưa có nguy hiểm, cho nên ta hẳn là nên bình tĩnh, phải bình tĩnh, để tránh kích thích đến kẻ bắt cóc…
Ừ, tình tiết vụ án trong phim đều là như vậy.
Rất nhanh ta liền phát hiện… Ta suy nghĩ nhiều quá…
Cao thủ thi triển khinh công phóng đi rất xa mới ngừng lại, thả tay, nhìn ta, vẻ mặt cảm thấy khó hiểu. “Tại sao không hé răng cũng không nhúc nhích, không lẽ lại là một người câm điếc…”
“Ngươi mới câm điếc! Cả nhà ngươi đều là câm điếc!”
Trong lúc giận dữ mà buột miệng thốt ra hai câu đó, ách, sẽ không bị giết đi…
Hắn lại nở nụ cười, “Tiểu cô nương lại nói tiếng Hán, ta thật không nghĩ tới.” Ngừng một chút, lại nói: “Mắng được lắm.”
Cái gì vậy… Mắng được?
Nhìn hắn nhẹ phe phẩy chiết phiến có vẻ đang suy nghĩ gì, ta cũng không dám xen mồm, thành thành thật thật đứng ở bên cạnh.
Lúc này mới tháng sáu, hắn quạt cái gì a. Còn có, một ngày phải thay quần áo bao nhiêu lần mới có thể có được tạo hình “áo trắng như tuyết” thế này? Có thể mặc như vậy, khẳng định chủ nhân không phải tự mình giặt quần áo…
“Tiểu cô nương, Naadam năm nay tổ chức ở gần đây?”
Ta gật gật đầu.
Naadam là sự kiện mỗi năm một lần của thảo nguyên, đến lúc đó các bộ lạc đều tụ cùng một chỗ, các nhóm thủ lĩnh sẽ hiến tế cho thần linh và tổ tiên, sau còn có thể tiến hành thi đấu thể thao ba môn đấu vật, bắn tên cùng kỹ thuật cưỡi ngựa, mọi người trắng đêm không ngủ vây quanh lửa trại ca hát khiêu vũ… Tóm lại là ngày hội thực sung sướng, cũng sẽ có rất nhiều người ở nơi khác tới tham gia.
Nhưng thật ra rất ít khi gặp người Hán tới. Chẳng lẽ là hắn tới tham gia Naadam? Nhìn thế nào cũng không giống a…
“Cô có biết năm nay khi nào bắt đầu?”
“Thông thường là vào đầu tháng tám. Năm nay thảo nguyên đặc biệt tươi tốt, hơn phân nửa là giữa tháng bảy đã cử hành rồi.”
“Đúng như vậy rồi.” Hắn hơi gật gật đầu với ta. “Đa tạ đã thông báo, như vậy... tái ngộ.”
Đầu óc ta nhất thời còn chưa kịp suy nghĩ, theo bản năng hô một tiếng. “Khoan đã!”
Cao thủ thực nể tình dừng lại, cười nói: “Tiểu cô nương còn có chuyện gì sao?”
“Ách…”
Kỳ thật ta muốn nói, chẳng lẽ hắn chỉ vì muốn hỏi chuyện Naadam mà bắt ta từ đằng kia tới đây sao… Nếu không thấy người túm lấy ta là nam nhân chứ không phải nữ nhân, vòng quanh hông là cánh tay chứ không phải roi, thiếu chút nữa ta đã tưởng là Mai Siêu Phong tỷ tỷ tới bắt người sống luyện công rồi…
Còn chưa nghĩ ra mở miệng như thế nào, cao thủ đã cười đến cảnh xuân sáng lạn.
“Tiểu cô nương hiện tại đã cố gắng học tập kỹ thuật vợ chồng như vậy, tương lai phu quân quả thật có phúc…”
…
…
…
Học tập… kỹ thuật… vợ chồng…?
Ta thiếu chút nữa phun một búng máu vào vạt áo trắng của người đối diện, rồi sau đó giận mà không dám nói gì nhìn cao thủ tiêu sái đạp gió mà đi…
Vì sao ta lại muốn gọi hắn lại? Thật sự là làm bậy a… Bất quá, nói lại, rốt cuộc hắn là ai?
Võ công rõ ràng cao hơn Giang Nam Thất Quái, cũng khẳng định thấp hơn Đông Tà, Tây Độc, Nam Đế, Bắc Cái. Người thỏa mãn điều kiện này, trong chốn giang hồ có thể gom được một bó to.
Áo trắng, chiết phiến, tướng mạo tuấn nhã… Bất quá, đây cũng là những trang bị tiêu chuẩn của đám thiếu hiệp khi xuất môn, trong chốn giang hồ cũng có thể tóm được một bó lớn —— nhân tiện nói một câu, nếu là nhóm thiếu hiệp có xu hướng lạnh lùng u buồn, trang bị sẽ đổi thành hắc y cùng trường kiếm.
Nói thực ra, trong nháy mắt ta đã nghĩ tới mình vừa gặp Âu Dương Khắc, nhưng Âu Dương Khắc sao có thể không dẫn theo một đám cơ thiếp kiêm nữ đệ tử khi xuất môn chứ?
Cho nên, đại khái kẻ đó là một NPC không biết tên đi ngang qua nơi này… Ta hạ kết luận trong lòng.
Quay đầu nhìn lại, trên đám cỏ phía xa, hai vị kia dường như vẫn còn đang dây dưa quay cuồng… Tuy rằng không thấy rõ chi tiết, nhưng mà… Khụ khụ, ta nên đổi nơi khác mà ngồi đi.
Mới vừa đi được vài bước, trước mắt hiện lên một khuôn mặt không nhìn ra sắc mặt là tốt hay không tốt của vị đại gia nào đó.
“Cô chạy đến chỗ này làm gì?”
Sợ hắn thấy hai người kia, ta cố gắng chắn trước mặt hắn, “Không có việc gì, không có việc gì, ta sẽ theo liền, đi đi…”
Hắn cau mày trừng ta, “Cô đang làm cái gì?”
Người đang làm cái gì, là tỷ tỷ ngươi không phải ta a…
Vẻ mặt hắn hoài nghi thăm dò nhìn về phía sau lưng ta, ta đơn giản giơ tay cao lên chắn tầm mắt hắn —— không có biện pháp, ta thấp hơn hắn a.
Hắn không kiên nhẫn vượt qua ta đi về phía đó, vừa đi còn vừa quát ta. “Có cái gì không thể nhìn…”
Sau đó… Ngậm miệng rồi…
Sau một lúc lâu mới thấy người nào đó cứng ngắc xoay người lại, trên mặt lúc đỏ lúc trắng quát ta: “Cô… cô thật đúng là nhàn a! Cư nhiên xem… xem…”
“Uy! Rõ ràng là ta tới trước!”
“Cô liền vẫn… vẫn nhìn?”
“Làm gì có chuyện đó!”
Ta hổn hển hét lại, cảm thấy hình tượng của hắn trong mắt ta thật đáng khinh.
Tuy rằng năm đó AV hay cảnh H ta xem cũng không thiếu, nhưng khi bạn cùng phòng mang bạn trai về qua đêm, ta còn thực thức thời ra ngoài tìm nơi tá túc… Chuyện rình coi như vậy ta không làm được.
Nhưng người trước mắt này, trong lều đã có nhiều… như vậy… nhiều nữ nô như vậy rồi, còn ở chỗ này giả bộ ngây thơ cái gì a, mặt đỏ cũng rất giống thật!
“Cô… cô nói cái gì?”
Nghe được thanh âm Đô Sử đầy giận dữ, ta mới phát hiện mình vừa không cẩn thận lại nói ra miệng… đơn giản nói hết một lèo…
“Ta không nói gì cả!”
...Thực không có khí phách, phủi sạch trơn rồi.
“Cô!”
Đô Sử tức giận không ít, ngay cả ngón tay chĩa vào người ta cũng hơi run… Như thế này nếu hắn nổi bão, không biết ta có kịp chạy trốn hay không…
Trong lòng run sợ một hồi, may mắn Đô Sử không tiếp tục dây dưa vấn đề này với ta nữa. Tuy rằng sắc mặt vẫn khó coi như trước, nhưng âm điệu nói chuyện còn miễn cưỡng vững vàng.
“Ta tới tìm cô, là muốn nói cho cô kết quả chuyện thương nghị với đại hãn Thiết Mộc Chân.”
Hừ, quả nhiên ta… chỉ có thể chờ nghe kết quả a… Cho nên… có vấn đề gì hay không căn bản cũng đều chẳng là gì… Dù sao… các ngươi cũng đã thương lượng xong hết rồi, chẳng qua là làm tròn nghĩa vụ, không thể không nói cho ta một tiếng… Miễn cho ta ngay cả phải gả cho ai cũng không biết mà thôi…
Ta đơn giản không hé răng.
“Tháng bảy, tại ngày hội Naadam, Thiết Mộc Chân hãn sẽ cùng tổ phụ ta gặp mặt, cuối cùng xác định mọi việc.” Đô Sử ngừng lại một chút, nhìn nhìn ta, mới có chút tối nghĩa tiếp tục nói: “Tháng tám… Chúng ta sẽ thành thân rồi…”
Cái gì chứ… Nghe qua thì ngươi cũng không phải thực tình nguyện a… Vậy cần gì phải vội vàng tự mình tới đây…
Khoảng cách chừng hai mươi trượng, một hơi vọt qua, trên đường chỉ điểm nhẹ xuống đất mượn lực một lần. Trong lúc đại ca đại tẩu khi đó chỉ cách ta chừng năm thước vẫn tựa hồ hoàn toàn không nghe được động tĩnh gì, vẫn còn tiếp tục “A ~ di ~ ưm ~ ách ~ nga”…
Cho dù là Chu Thông có khinh công cao nhất trong Giang Nam Thất Quái cũng không có trình độ thế này, huống chi hắn còn mang theo một người lớn như ta. Xem ra hôm nay rốt cục gặp được cao thủ rồi.
Đụng phải cao thủ, chưa chắc đã tốt đẹp, cho nên ta không kêu cứu, cũng không giãy dụa.
Nếu ta không bị giết ngay lập tức, ít nhất chứng tỏ ta còn có giá trị để bắt cóc, nói cách khác mạng nhỏ tạm thời chưa có nguy hiểm, cho nên ta hẳn là nên bình tĩnh, phải bình tĩnh, để tránh kích thích đến kẻ bắt cóc…
Ừ, tình tiết vụ án trong phim đều là như vậy.
Rất nhanh ta liền phát hiện… Ta suy nghĩ nhiều quá…
Cao thủ thi triển khinh công phóng đi rất xa mới ngừng lại, thả tay, nhìn ta, vẻ mặt cảm thấy khó hiểu. “Tại sao không hé răng cũng không nhúc nhích, không lẽ lại là một người câm điếc…”
“Ngươi mới câm điếc! Cả nhà ngươi đều là câm điếc!”
Trong lúc giận dữ mà buột miệng thốt ra hai câu đó, ách, sẽ không bị giết đi…
Hắn lại nở nụ cười, “Tiểu cô nương lại nói tiếng Hán, ta thật không nghĩ tới.” Ngừng một chút, lại nói: “Mắng được lắm.”
Cái gì vậy… Mắng được?
Nhìn hắn nhẹ phe phẩy chiết phiến có vẻ đang suy nghĩ gì, ta cũng không dám xen mồm, thành thành thật thật đứng ở bên cạnh.
Lúc này mới tháng sáu, hắn quạt cái gì a. Còn có, một ngày phải thay quần áo bao nhiêu lần mới có thể có được tạo hình “áo trắng như tuyết” thế này? Có thể mặc như vậy, khẳng định chủ nhân không phải tự mình giặt quần áo…
“Tiểu cô nương, Naadam năm nay tổ chức ở gần đây?”
Ta gật gật đầu.
Naadam là sự kiện mỗi năm một lần của thảo nguyên, đến lúc đó các bộ lạc đều tụ cùng một chỗ, các nhóm thủ lĩnh sẽ hiến tế cho thần linh và tổ tiên, sau còn có thể tiến hành thi đấu thể thao ba môn đấu vật, bắn tên cùng kỹ thuật cưỡi ngựa, mọi người trắng đêm không ngủ vây quanh lửa trại ca hát khiêu vũ… Tóm lại là ngày hội thực sung sướng, cũng sẽ có rất nhiều người ở nơi khác tới tham gia.
Nhưng thật ra rất ít khi gặp người Hán tới. Chẳng lẽ là hắn tới tham gia Naadam? Nhìn thế nào cũng không giống a…
“Cô có biết năm nay khi nào bắt đầu?”
“Thông thường là vào đầu tháng tám. Năm nay thảo nguyên đặc biệt tươi tốt, hơn phân nửa là giữa tháng bảy đã cử hành rồi.”
“Đúng như vậy rồi.” Hắn hơi gật gật đầu với ta. “Đa tạ đã thông báo, như vậy... tái ngộ.”
Đầu óc ta nhất thời còn chưa kịp suy nghĩ, theo bản năng hô một tiếng. “Khoan đã!”
Cao thủ thực nể tình dừng lại, cười nói: “Tiểu cô nương còn có chuyện gì sao?”
“Ách…”
Kỳ thật ta muốn nói, chẳng lẽ hắn chỉ vì muốn hỏi chuyện Naadam mà bắt ta từ đằng kia tới đây sao… Nếu không thấy người túm lấy ta là nam nhân chứ không phải nữ nhân, vòng quanh hông là cánh tay chứ không phải roi, thiếu chút nữa ta đã tưởng là Mai Siêu Phong tỷ tỷ tới bắt người sống luyện công rồi…
Còn chưa nghĩ ra mở miệng như thế nào, cao thủ đã cười đến cảnh xuân sáng lạn.
“Tiểu cô nương hiện tại đã cố gắng học tập kỹ thuật vợ chồng như vậy, tương lai phu quân quả thật có phúc…”
…
…
…
Học tập… kỹ thuật… vợ chồng…?
Ta thiếu chút nữa phun một búng máu vào vạt áo trắng của người đối diện, rồi sau đó giận mà không dám nói gì nhìn cao thủ tiêu sái đạp gió mà đi…
Vì sao ta lại muốn gọi hắn lại? Thật sự là làm bậy a… Bất quá, nói lại, rốt cuộc hắn là ai?
Võ công rõ ràng cao hơn Giang Nam Thất Quái, cũng khẳng định thấp hơn Đông Tà, Tây Độc, Nam Đế, Bắc Cái. Người thỏa mãn điều kiện này, trong chốn giang hồ có thể gom được một bó to.
Áo trắng, chiết phiến, tướng mạo tuấn nhã… Bất quá, đây cũng là những trang bị tiêu chuẩn của đám thiếu hiệp khi xuất môn, trong chốn giang hồ cũng có thể tóm được một bó lớn —— nhân tiện nói một câu, nếu là nhóm thiếu hiệp có xu hướng lạnh lùng u buồn, trang bị sẽ đổi thành hắc y cùng trường kiếm.
Nói thực ra, trong nháy mắt ta đã nghĩ tới mình vừa gặp Âu Dương Khắc, nhưng Âu Dương Khắc sao có thể không dẫn theo một đám cơ thiếp kiêm nữ đệ tử khi xuất môn chứ?
Cho nên, đại khái kẻ đó là một NPC không biết tên đi ngang qua nơi này… Ta hạ kết luận trong lòng.
Quay đầu nhìn lại, trên đám cỏ phía xa, hai vị kia dường như vẫn còn đang dây dưa quay cuồng… Tuy rằng không thấy rõ chi tiết, nhưng mà… Khụ khụ, ta nên đổi nơi khác mà ngồi đi.
Mới vừa đi được vài bước, trước mắt hiện lên một khuôn mặt không nhìn ra sắc mặt là tốt hay không tốt của vị đại gia nào đó.
“Cô chạy đến chỗ này làm gì?”
Sợ hắn thấy hai người kia, ta cố gắng chắn trước mặt hắn, “Không có việc gì, không có việc gì, ta sẽ theo liền, đi đi…”
Hắn cau mày trừng ta, “Cô đang làm cái gì?”
Người đang làm cái gì, là tỷ tỷ ngươi không phải ta a…
Vẻ mặt hắn hoài nghi thăm dò nhìn về phía sau lưng ta, ta đơn giản giơ tay cao lên chắn tầm mắt hắn —— không có biện pháp, ta thấp hơn hắn a.
Hắn không kiên nhẫn vượt qua ta đi về phía đó, vừa đi còn vừa quát ta. “Có cái gì không thể nhìn…”
Sau đó… Ngậm miệng rồi…
Sau một lúc lâu mới thấy người nào đó cứng ngắc xoay người lại, trên mặt lúc đỏ lúc trắng quát ta: “Cô… cô thật đúng là nhàn a! Cư nhiên xem… xem…”
“Uy! Rõ ràng là ta tới trước!”
“Cô liền vẫn… vẫn nhìn?”
“Làm gì có chuyện đó!”
Ta hổn hển hét lại, cảm thấy hình tượng của hắn trong mắt ta thật đáng khinh.
Tuy rằng năm đó AV hay cảnh H ta xem cũng không thiếu, nhưng khi bạn cùng phòng mang bạn trai về qua đêm, ta còn thực thức thời ra ngoài tìm nơi tá túc… Chuyện rình coi như vậy ta không làm được.
Nhưng người trước mắt này, trong lều đã có nhiều… như vậy… nhiều nữ nô như vậy rồi, còn ở chỗ này giả bộ ngây thơ cái gì a, mặt đỏ cũng rất giống thật!
“Cô… cô nói cái gì?”
Nghe được thanh âm Đô Sử đầy giận dữ, ta mới phát hiện mình vừa không cẩn thận lại nói ra miệng… đơn giản nói hết một lèo…
“Ta không nói gì cả!”
...Thực không có khí phách, phủi sạch trơn rồi.
“Cô!”
Đô Sử tức giận không ít, ngay cả ngón tay chĩa vào người ta cũng hơi run… Như thế này nếu hắn nổi bão, không biết ta có kịp chạy trốn hay không…
Trong lòng run sợ một hồi, may mắn Đô Sử không tiếp tục dây dưa vấn đề này với ta nữa. Tuy rằng sắc mặt vẫn khó coi như trước, nhưng âm điệu nói chuyện còn miễn cưỡng vững vàng.
“Ta tới tìm cô, là muốn nói cho cô kết quả chuyện thương nghị với đại hãn Thiết Mộc Chân.”
Hừ, quả nhiên ta… chỉ có thể chờ nghe kết quả a… Cho nên… có vấn đề gì hay không căn bản cũng đều chẳng là gì… Dù sao… các ngươi cũng đã thương lượng xong hết rồi, chẳng qua là làm tròn nghĩa vụ, không thể không nói cho ta một tiếng… Miễn cho ta ngay cả phải gả cho ai cũng không biết mà thôi…
Ta đơn giản không hé răng.
“Tháng bảy, tại ngày hội Naadam, Thiết Mộc Chân hãn sẽ cùng tổ phụ ta gặp mặt, cuối cùng xác định mọi việc.” Đô Sử ngừng lại một chút, nhìn nhìn ta, mới có chút tối nghĩa tiếp tục nói: “Tháng tám… Chúng ta sẽ thành thân rồi…”
Cái gì chứ… Nghe qua thì ngươi cũng không phải thực tình nguyện a… Vậy cần gì phải vội vàng tự mình tới đây…