Xuyên Qua Thành Hoa Tranh

Quyển 1 - Chương 4: “Chu” khẩu thoát hiểm

Vương Hãn là ai?
Vương Hãn là người đứng đầu các bộ lạc ở thảo nguyên, binh lực tối thịnh, cũng là nghĩa phụ của Thiết Mộc Chân, đối với Thiết Mộc Chân cũng có ân giúp đỡ.
Đô Sử là ai?
Đô Sử là đứa con trai duy nhất của đứa con trai duy nhất của Vương Hãn, đơn giản mà nói chính là người nối nghiệp đời thứ ba.
Bởi vậy chuyện “Hoa Tranh báo khẩu thoát hiểm” cuối cùng quyết định kết quả là trách nhiệm toàn bộ quy về Đà Lôi cùng ta. Chẳng những y lời Đà Lôi bồi trả bốn con báo, một đôi hắc ưng, Thiết Mộc Chân còn cố ý tuyển vài nữ nô mĩ mạo đưa đến cho Đô Sử, mỹ kỳ danh là “An ủi” —— chậc chậc, đây chẳng lẽ là tập quán của người thảo nguyên sao, cũng không sợ XX quá sớm ảnh hưởng phát dục a… Không, đây hẳn là chủ ý của Thành Cát Tư Hãn tương lai đi, muốn từng bước ăn mòn ý chí của đối phương…
Được rồi, ta thừa nhận quyết định nhìn có vẻ bình thường này của Thiết Mộc Chân thật ra lại có dự tính sâu xa, nhưng mà… Vì cái gì Đà Lôi phải theo quân thao luyện, ta bị đưa cho Chu Thông ngược đãi, đồng thời, Quách Tĩnh hắn, lại bởi viện binh có công được thưởng mười đầu dê?
Cứ thưởng như vậy, một thế hệ đại hiệp Quách Tĩnh vốn sinh trưởng bình dị đã bị Thiết Mộc Chân giúp đỡ thoát khỏi nghèo khó mà làm giàu, trở thành dân chăn nuôi chính gốc rồi.
Quay lại, cảm tưởng của ta khi đỉnh đầu chất một xấp thư sách, chân trát trung bình tấn, Chu Thông ngồi sau lưng, ở đại thảo nguyên gió thổi phơi nắng mấy ngày…
“Hoa Tranh…”
Thanh âm lười biếng của Chu Thông từ sau lưng truyền đến, ta sợ tới mức lập tức đem hai tay vừa hạ xuống trở về chỗ cũ, lấy một loại âm điệu hết sức nịnh nọt đáp:
“Nhị sư phụ!”
“Trát trung bình tấn được không a?”
“Được… a..”
Ta cắn răng phun ra hai từ đó.
“Nếu như vậy…” thanh âm Chu Thông có chút sung sướng không che dấu được, “Luyện thêm nửa canh giờ đi.”
Ta quay đầu đi, yên lặng chảy xuống hai hàng nước mắt.
Ngày hôm qua cũng là như thế này, hôm trước cũng là như thế này, hôm kia, hôm kia nữa… Đều là như thế này, mặc kệ ta trả lời như thế nào, mặc kệ ta nói là “Hôm nay nắng ghê gớm thật a, ha ha ha!” Cái loại người không dinh dưỡng Chu Thông kia đều lấy bất biến ứng vạn biến “Nếu như vậy, luyện thêm nửa canh giờ” mà kết luận.
Đầu năm nay, LOLI cũng không được yêu thích a…
Từ ngày Thiết Mộc Chân bái phỏng lều Giang Nam Thất Hiệp để cảm tạ ơn cứu mạng, cũng cùng Chu Thông “mật đàm” nửa canh giờ, ta liền bị kéo vào cường độ luyện tập có thể so với chương trình ôn thi đại học:
Bình minh vừa rạng, cùng Đà Lôi, Quách Tĩnh học cưỡi ngựa. Nghe nói trong một năm ta phải học được kỹ thuật kỵ mã chổng ngược người, chui dưới ngựa, phi thân thay ngựa cùng các động tác đòi hỏi kỹ thuật cưỡi ngựa cao —— được rồi, tương lai vạn nhất không ở Mông Cổ, ít nhất ta còn có thể gia nhập gánh xiếc kiếm cơm ăn.
Buổi sáng, cùng Chu Thông học tập “Nữ giới”, “Nữ quy”, “Liệt nữ truyền” với một loạt “Kinh điển chỉ” .
Buổi chiều, một người trong Giang Nam Thất Quái sẽ giám sát ta tập chạy, trát trung bình tấn, huấn luyện thể năng.
Buổi tối, học chương trình phát âm Hán Ngữ đặc biệt với Chu Thông, đó là “Nhiễu khẩu lệnh bách khoa toàn thư” dạy hư trẻ nhỏ.
Nghe nói trong thời gian này, ta ngay cả nói mơ cũng là “Ăn cây nho không phun cây nho” cùng “Đói sư phụ ngươi đi chết đi”, thế cho nên Đà Lôi thương tình đem cho ta một ít nho khô do Tây Vực đưa tới, mà Chu Thông thì cười khiến người ta nổi da gà, tự nguyện tiếp nhận việc giám sát chương trình học tập của ta, từ việc học chạy, học cưỡi ngựa, đến học tiếng Hán…
Từ đó về sau ta liền sinh hoạt trong địa ngục trần gian của Chu Thông…
Nửa canh giờ sau, ta vô lực rốt cục được phép ngã lên bãi cỏ mà thở lấy hơi, Chu Thông lão nhân gia thản nhiên tự đắc thong thả tiến lại, ngồi trên mặt đất dùng chiết phiến quạt quạt.
Ta mỏi nhừ chân tay, nhắm mắt lại giả chết, hắn nở nụ cười.
“So với Tĩnh Nhi cơ biến hơn, nếu không phải tổ sư gia có huấn…” Chu Thông mơ hồ phun một câu liền vòng vo đề tài, “Tĩnh Nhi học tuyệt nghệ của tứ đệ, ngũ đệ thật ra rất thích hợp, chỉ tiếc…”
Giang Nam Thất Quái chỉ có Nam Hi Nhân cùng Trương A Sinh công phu là ổn trọng một đường, Quách Tĩnh tư chất mặc dù kém, nhưng có thể chịu khổ lại dụng công, ít nhất cũng có thể học được tám phần bản lĩnh. Công phu khéo léo xê dịch mượn lực đả lực của Chu Thông tuyệt không phải sở trường của Quách Tĩnh, chỉ sợ là ngay cả nửa thành cũng không lĩnh ngộ đến, lại càng không dùng đến tuyệt kĩ “Diệu Thủ Không Không” rồi, nói vậy Chu Thông này làm nhị sư phụ cũng có chút mất mát.
Ta đồng tình nhìn Chu Thông, hắn hai mắt nhìn trời, lại thình lình hỏi ta một câu:
“Hoa Tranh, năm đó ‘Cứu mạng bảo túi’ trên người Tĩnh Nhi… Là ngươi cho nó đi?”
Lúc đó trời nóng lắm, ta lại bỗng nhiên cảm thấy lạnh cả người từ lòng bàn chân tràn ra đến toàn thân, miễn cưỡng quay người đưa lưng về phía Chu Thông, mới lo lắng trả lời:
“Cái kia hắn cầm… Cũng là con đưa a… Con cũng cho Đà Lôi một cái a!”

Lúc trước chỉ một lòng nghĩ tới việc làm thay đổi tình tiết truyện, làm việc suy nghĩ cũng không đủ chu đáo. Quả nhiên vẫn là bị phát hiện ra điểm khác thường rồi a…
“Cứu trở về Trương A Sinh” một chuyện thoạt nhìn không có vấn đề gì, chẳng qua là túi tùy thân Quách Tĩnh mang theo lại có tác dụng đầy đủ. Nhưng mà chỉ cần cẩn thận nghĩ một cái cũng có thể thấy được rất nhiều lỗ hổng, tỷ như Quách Tĩnh vì cái gì vừa thấy mặt liền đem miếng hộ tâm đưa cho Trương A Sinh mà không phải người khác, tỷ như củ nhân sâm kia phải dùng năm mươi đầu dê mới đổi được, cũng không phải thứ mà Quách Tĩnh có thể có được…
Chu Thông tâm kế cơ mưu, lúc ấy chuyện cấp bách nên không suy nghĩ nhiều, nhưng sau chỉ cần cẩn thận nghĩ lại, tất nhiên sẽ nghi ngờ. Hiện tại nếu đã hỏi như thế, hẳn hắn đã hỏi Quách Tĩnh mọi chuyện từ trước rồi.
Ta chỉ âm thầm hy vọng chuyện ta vừa bịa ra có thể qua mặt hắn được. Đúng là mất bò mới lo làm chuồng a.
“Là như thế a, bất quá… cái túi trên người Tĩnh Nhi năm đó còn có kim sang dược…”
Năm đó củ nhân sâm kia là ta khóc lóc om sòm lăn lộn, làm ầm ĩ toàn bộ hãn trướng ba ngày ba đêm không thể an bình mới đổi lấy được… Chỉ có một củ, không có củ thứ hai… Cho dù có ta cũng sẽ không cho Quách Tĩnh…
Ta cắn chặt răng, xoay người, mỉm cười vô tội.
“Nhị sư phụ, con nói cho người, người ngàn vạn đừng nói cho Quách Tĩnh nha!”
“Sao?”
Ta vẻ mặt sám hối nhìn Chu Thông: “Khi đó con là ý định chỉnh Quách Tĩnh, mới ở trong lều phụ hãn tìm một miếng sắt đưa cho hắn, lừa hắn nói đó là bảo bối có thể cứu mạng, buộc hắn mỗi ngày mang theo, còn nói với hắn chỉ khi nhìn thấy người nào béo hơn Ba Đặc Nhĩ mới có thể chuyển giao…”
Ba Đặc Nhĩ là người to béo nhất trong bộ lạc của Thiết Mộc Chân, ở hiện đại mà nói chính là người hình thể to béo, có thể tham gia vật cổ điển hạng cân 120kg, Giang Nam Thất Quái cũng biết hắn, muốn tìm người béo hơn hắn, quả thật chỉ có Trương A Sinh.
Nhìn trộm Chu Thông, thần sắc trên mặt hắn hiển nhiên còn có chút nghi hoặc, lòng ta run lên, đi lên ôm lấy chân hắn khóc thút thít.
“Con làm sao mà biết ngũ sư phụ so với Ba Đặc Nhĩ còn béo hơn… Con biết sai lầm rồi… Nhị sư phụ ngàn vạn đừng nói cho Quách Tĩnh a, bằng không hắn không để ý tới con rồi làm sao bây giờ…”
Chu Thông vỗ vỗ đầu của ta, nhưng không mở miệng nói chuyện.
Hắn rốt cuộc là tin hay không tin? Trong lòng lo lắng, ta một phen nước mắt nước mũi, tiếp tục nói dối:
“Ngay cả cái cây hình người phụ hãn đưa con… Cũng bị Quách Tĩnh đánh mất… Con không dám nói cho phụ hãn biết, nhị sư phụ người cũng đừng nói cho ai biết a… Bằng không Quách Tĩnh nhất định sẽ bị phạt roi…”
Ta không trông cậy có thể hoàn toàn xóa tan hoài nghi của Chu Thông, nói đến Quách Tĩnh chỉ để nhắc nhở hắn: chuyện này đối với đồ đệ bảo bối của ngươi cũng có liên quan…
Chu Thông trầm ngâm một lát, đại khái cảm thấy ta giải thích cũng thông, cúi người xoa xoa mặt ta, cười nói: “Nhị sư phụ cam đoan không nói ra ngoài.”
Hô… Ta âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, mới phát hiện trên lưng đầy mồ hôi lạnh, áo trong đã ướt đẫm, ngay cả ngày đó giữa miệng báo ta cũng không bị dọa sợ tới mức này… Ách, lần này là “Chu” khẩu thoát hiểm a…
“Hoa Tranh, ngươi có nguyện theo ta học kỹ thuật ‘Diệu Thủ Không Không’?” Chu Thông đột nhiên hỏi.
Ta chỉ sửng sốt không đến một giây, liền lớn tiếng hoan hô nhảy dựng lên, “Con muốn học! Con muốn học!”
Giang Nam Thất Quái võ học tuy rằng chỉ đứng hàng thứ ba, thứ tư, nhưng tuyệt kỹ ‘Diệu Thủ Không Không’ này của Chu Thông, phải là độc bộ võ lâm, cho dù Hoàng Dược Sư được xưng tụng ‘Không gì không biết, không gì không giỏi’ chỉ sợ cũng không thể bằng. Huống chi cái loại này nếu đạt tới cảnh giới ‘Vỗ vỗ bả vai cũng có thể khoắng sạch đồ của người ta’, tuyệt đối so với cái gì Hàng Long Thập Bát Chưởng, cái gì Cửu Âm Chân Kinh cũng đều thực dụng hơn!
Học được cái này, đi khắp nơi cũng không sợ thiếu tiền dùng a…
Thấy ta nhảy nhót hoan hô, Chu Thông có lẽ tâm tình cũng rất tốt, mỉm cười nói: “Học môn công phu này cũng không phải là để làm mánh lới của kẻ trộm a.”
Ta thành tâm thành ý mãnh liệt gật đầu, trước hết phải thành tâm, đạo lý này ta biết mà.
“Như vậy, từ ngày mai bắt đầu…”
Chu Thông còn đang giao cho ta từng hạng mục công việc cần chú ý, phương xa một người đã giục ngựa vội vàng chạy tới, nhảy xuống trước mặt chúng ta.
“Hoa Tranh, phụ hãn bảo chúng ta đi gặp người!”
“Đà Lôi, biết là chuyện gì không?” Gần đây ta hình như… Không trêu chọc gây họa a…
Đà Lôi hừ một tiếng từ lỗ mũi, căm giận nói: “Dường như người Kim Quốc tới rồi, phong phụ hãn làm cái gì Chiêu Thảo Sứ… Ai mà biết!”
Nếu ta nhớ không lầm, lần này… Có thể nhìn thấy Kim quốc Lục vương gia Hoàn Nhan Hồng Liệt rồi…

back top