Phòng chữ Địa, ngoại trừ việc diện tích nhỏ hơn một chút, đồ dùng thiếu đi một chút, ta cũng không cảm thấy nó kém hơn phòng chữ Thiên ở chỗ nào, nếu không phải cách vách ban đêm vẫn truyền đến thanh âm phi thường quái dị.
Cái loại thanh âm này làm cho ta tinh thần uể oải, thật sự không nhịn được dùng ánh mắt nào đó để đánh giá hai vị lạt ma vừa đi ra từ đó… Rốt cuộc là bọn họ làm cái gì mới có thể khiến ván giường ban đêm kẽo kẹt không ngừng a?
Hơn nữa… Một trong hai vị đó là mĩ thanh niên, người còn lại lại hết mức che chở hắn, khiến ta rất khó mà không nghĩ đến phương diện thiếu thuần khiết a…
Hai vị lạt ma hiển nhiên không biết nội tâm giãy giụa của ta, vì thế cực kì thân mật nhìn ta gật gật đầu. Bởi vậy căn cứ nguyên tắc láng giềng hữu hảo hòa thuận, ta không khỏi có điểm chột dạ nở một nụ cười sáng lạn quá mức.
Đang muốn đi qua bên người bọn họ, mỹ thanh niên bất chợt dừng bước, hơi hơi nghiêng người nhìn ta, “Nữ cư sĩ nén mình vì người, một ý thiện cũng sẽ có nhân quả, ngày sau tự nhiên có phúc báo.”
Lúc đó vừa mới sáng sớm, ánh mặt trời buổi sớm từ bên ngoài chiếu vào hành lang, khiến tất cả đều cực kì trong sáng. Vị lạt ma trước mặt ánh mắt trong suốt nhu hòa, khuôn mặt an tường yên tĩnh, tuy rằng dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, lại làm cho người ta không sinh ra nửa điểm tục tâm, chỉ cảm thấy thần quang chiếu rọi, kính cẩn trang nghiêm.
Được hắn tán dương như vậy, cho dù da mặt có dày, lúc này ta cũng không khỏi cảm thấy mặt hơi hơi nóng lên, nhưng không biết tại sao, thật sự không muốn bị hiểu lầm thành người tốt như thế, vì thế kiên trì giải thích cùng hắn:
“Ta chỉ là không quá để ý sự khác nhau giữa phòng chữ Thiên và phòng chữ Địa mà thôi, nếu chỉ còn lại sài phòng, ta sẽ không muốn đổi, cho nên, không phải như ngươi nói vậy…”
Huống chi còn có thể nhân cơ hội được khách sạn miễn tiền, nhân tiện khi dễ tên Nhạc Thiếu Đông kia một chút…
“Ha ha, tiểu cô nương tính tình sảng khoái, nửa điểm không nhăn nhó, ta thực thích.”
Nói chuyện là vị lạt ma còn lại, thân hình khôi ngô cao lớn, tuổi chừng hơn ba mươi.
Ta còn đang suy nghĩ xem có cần khiêm tốn một chút hay không, đã bị một đôi bàn tay to như cái quạt túm được bả vai, lực đạo vừa vặn khống chế không đến mức đau đớn nhưng cũng không thể giãy giụa… Hẳn là một cao thủ.
Cao thủ lạt ma đại thúc nhìn trái nhìn phải ta, giống như mấy bà nông dân chọn mua gia súc gia cầm ở chợ, nhân tiện sờ sờ cánh tay, nhìn nhìn chân, chỉ thiếu bóp miệng ta đếm xem có bao nhiêu cái răng mà thôi…
Ta không có sức phản kháng bị y xoay hoa mắt choáng váng đầu, “Uy…”
Kháng nghị còn chưa nói ra miệng, đại thúc lại bỗng nhiên thả tay, quay đầu nói với mỹ thanh niên: “Ích Tây Gia Thố, ta thấy tiểu cô nương này thiên tư không tệ, lại hợp ý với ngươi, không bằng ta thu cô ta làm đồ đệ, làm sư muội ngươi, thế nào?”
Ồ! Hóa ra không phải công thụ mà là thầy trò a…
Tuy rằng được đại thúc khen “thiên tư không tệ” cũng thực vinh hạnh, nhưng loại khẩu khí này rất giống như muốn ta làm đồ chơi cho đệ tử y vậy… Thật sự là làm cho người ta không cao hứng nổi a…
“Nữ cư sĩ xin đừng để ý, gia sư cũng không có ác ý.” Ích Tây Gia Thố có lẽ cũng đồng cảm, chắp tay thi lễ với ta, quay đầu nhìn về phía sư phụ hắn: “Sư phụ, ngài từng đáp ứng ta chuyện gì?”
Lạt ma đại thúc rụt lui thân mình, gãi đầu, “Tiểu cô nương, xin lỗi, ta không phải cố ý mạo phạm. Chỉ là…” Y nóng lòng muốn thử nhìn ta, “Cô thật không muốn bái ta làm sư phụ? Bàn Nhược Công của ta rất lợi hại, nếu cô học xong, mười đại nam nhân cũng không đánh lại cô.”
Ách… Ta sao lại muốn đánh nhau với mười đại nam nhân? Ta cũng không nợ nần ân oán gì a…
Lạt ma đại thúc còn muốn nói gì, Ích Tây Gia Thố đột nhiên thản nhiên nói: “Sư phụ, người từng nói người kia thiếu tính nhẫn nại, nếu không đến trước buổi trưa, nói không chừng y sẽ đi mất.”
“A!” Lạt ma đại thúc kêu to một tiếng, liền chạy gấp về phía cửa khách sạn, tốc độ nhanh vô cùng. Ích Tây Gia Thố nhìn ta gật gật đầu, cũng đi theo, thân hình linh động, cũng không cách sư phụ hắn bao xa, có thể thấy được võ công của hắn cũng không thấp.
Chỉ tiếc ta chưa từng học võ, không nhìn ra bọn họ thuộc môn phái nào, võ công nhà ai, bất quá… Vị đại thúc kia võ công dường như cao hơn một bậc so với NPC áo trắng trước đây đã gặp ở thảo nguyên.
Địa cầu quả nhiên thật là nguy hiểm…
Hai thầy trò thú vị kia lúc này đã đi ra ngoài làm việc, như vậy… cách vách sẽ không còn thanh âm kì quái gì nữa đi… Ta ngáp to một cái, quyết định về phòng ngủ bù.
Giấc ngủ này thật sự là ngon, tỉnh lại đã là lúc hoàng hôn.
Trong lúc vô ý đụng tới gối đầu, lại chạm phải một mảnh ướt lạnh. Ngồi trên giường, tới tận khi trời tối, nhà nhà thắp đèn đuốc lên rồi, ta cũng không thể nhớ được rốt cuộc là… ta đã mơ thấy cái gì…hay là mơ thấy ai…
Bụng cô lỗ cô lỗ vang lên, một ngày nay chưa ăn gì rồi. Ta xoay người xuống giường, định tới đại sảnh ăn chút gì —— dù sao tất cả cũng đều tính cho thiếu chủ nơi này, không ăn gì chẳng phải là tiện nghi cho tên hỗn đản đó sao.
Về phần nước dính trên gối đầu, nhất định là do đói mà chảy nước miếng thôi, đúng, nhất định là như vậy, đúng vậy!
Đi ngang qua phòng chữ Địa bên cạnh, bên trong đèn sáng, loáng thoáng còn có thể nghe thấy thanh âm kẽo kẹt kẽo kẹt truyền đến.
Thể lực… xem ra cũng thật quá tốt đi…
Đang nghĩ như vậy, cửa phòng đột nhiên “chi nha” một tiếng mở ra, ta ngay cả thời gian tìm chỗ trốn cũng không có, đã thấy mĩ thanh niên quần áo chỉnh tề đứng trước mặt… Ách… Quần áo chỉnh tề?
“Nữ cư sĩ nếu có việc, cứ tiến vào đừng ngại.”
Ta thật sự chỉ là đi ngang qua, ta còn muốn đi ăn cơm chiều… Nhưng mà, không biết vì sao, đối diện với ánh mắt có thể nhìn thấu lòng người kia, tổng cảm thấy đáy lòng có chuyện gì bí ẩn không thể che giấu, câu từ chối rốt cục không nói lên lời.
Nhưng mà, sẽ không có gì bất tiện chứ? Ván giường vẫn còn đang kêu vang… Nhỡ đâu trong phòng còn có người thứ ba?
Gian phòng chữ Địa này cũng bài trí giống như phòng ta, phân làm hai gian, lạt ma đại thúc đang ngồi xếp bằng trên nhuyễn tháp ở gian ngoài —— đương nhiên là quần áo cũng chỉnh tề. Hai mắt y khép hờ, tay trái hoành ở trước ngực, năm ngón tay chụm lại, làm thành một hình thù cổ quái. Tay phải đưa ra phía trước, hai ngón tay duỗi ra chỉ vào trúc y bên giường.
Trúc y kia tuy rằng vẫn chưa hề chạm tới thân thể y, lại như bị một vật nặng vô hình gì đè ép, không chịu nổi phát ra thanh âm “kẽo kẹt kẽo kẹt”…
Võ công thật lợi hại! Đây là suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu ta.
Thật bưu hãn a! Đây là ý niệm thứ hai trong đầu ta.
Ta âm thầm thấy may mắn tối hôm qua đã không vì hiếu kì quá mức mà chạy tới rình coi, nếu không hiện tại có lẽ đã phải xấu hổ vì tư tưởng đạo đức không thuần khiết của mình rồi đi?
Bất quá… Đây hình như là đang luyện công đi, có thể tùy tiện vào quấy rầy sao? Chẳng lẽ không sợ tẩu hỏa nhập ma, nổ tan xác bỏ mình gì đó?
Ta không biết làm sao nhìn Ích Tây Gia Thố, hắn nhìn ta mỉm cười nói: “Không ngại, Bàn Nhược Công của gia sư rất khác so với võ công Trung Nguyên, bất kì lúc nào cũng có thể tập luyện.”
Bàn Nhược Công? Đây là lần thứ hai nghe thấy cái tên này rồi, tổng cảm thấy có điểm quen tai a, là đã từng nghe được ở đâu…
“Aha, là tiểu cô nương đến đây a!”
Lạt ma đại thúc không biết đã thu nội lực lại khi nào, đi tới, hào sảng vỗ một cái vào vai ta, tuy rằng không có nửa điểm đau đớn, nhưng ta liếc mắt nhìn đến trúc y đáng thương kia, vẫn không nhịn được rùng mình. So với nó, đại thúc đối đãi với ta xem ra đã rất khách khí rồi…
“Tiểu cô nương tới bái ta làm thầy sao?”
“Ách…”
Ta thật sự không có quyết định này a, nhưng mà đại thúc nhiệt tình đón tiếp ta như thế, ngay cả tiếng phản đối cũng không có cơ hội mở miệng nói, chỉ có thể nhìn về phía mĩ thanh niên đang đứng một bên mỉm cười mà xin giúp đỡ, kính nhờ ngươi quản sư phụ ngươi a!
Ích Tây Gia Thố quả nhiên không phụ mong đợi của ta mở miệng, thanh âm thực bình tĩnh, nội dung đối với ta mà nói, cũng rất là kinh ngạc.
“Sư phụ, thỉnh thận trọng từ lời nói đến việc làm.”
Vừa nghe lời này đại thúc lập tức ngượng ngùng buông tay ra, ta phi thường đồng tình nhìn hắn, mỗi lần Chu Thông nhắc nhở ta như vậy, ta cũng thực ủy khuất như thế a.
Nhưng mà… Vừa nghĩ tới đây, ta lại có cảm giác muốn rơi lệ, vì sao đến cuối cùng đều là ta bị khi dễ, mà đồ đệ của người ta lại có thể có thần khí như vậy a a a!
Cái loại thanh âm này làm cho ta tinh thần uể oải, thật sự không nhịn được dùng ánh mắt nào đó để đánh giá hai vị lạt ma vừa đi ra từ đó… Rốt cuộc là bọn họ làm cái gì mới có thể khiến ván giường ban đêm kẽo kẹt không ngừng a?
Hơn nữa… Một trong hai vị đó là mĩ thanh niên, người còn lại lại hết mức che chở hắn, khiến ta rất khó mà không nghĩ đến phương diện thiếu thuần khiết a…
Hai vị lạt ma hiển nhiên không biết nội tâm giãy giụa của ta, vì thế cực kì thân mật nhìn ta gật gật đầu. Bởi vậy căn cứ nguyên tắc láng giềng hữu hảo hòa thuận, ta không khỏi có điểm chột dạ nở một nụ cười sáng lạn quá mức.
Đang muốn đi qua bên người bọn họ, mỹ thanh niên bất chợt dừng bước, hơi hơi nghiêng người nhìn ta, “Nữ cư sĩ nén mình vì người, một ý thiện cũng sẽ có nhân quả, ngày sau tự nhiên có phúc báo.”
Lúc đó vừa mới sáng sớm, ánh mặt trời buổi sớm từ bên ngoài chiếu vào hành lang, khiến tất cả đều cực kì trong sáng. Vị lạt ma trước mặt ánh mắt trong suốt nhu hòa, khuôn mặt an tường yên tĩnh, tuy rằng dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, lại làm cho người ta không sinh ra nửa điểm tục tâm, chỉ cảm thấy thần quang chiếu rọi, kính cẩn trang nghiêm.
Được hắn tán dương như vậy, cho dù da mặt có dày, lúc này ta cũng không khỏi cảm thấy mặt hơi hơi nóng lên, nhưng không biết tại sao, thật sự không muốn bị hiểu lầm thành người tốt như thế, vì thế kiên trì giải thích cùng hắn:
“Ta chỉ là không quá để ý sự khác nhau giữa phòng chữ Thiên và phòng chữ Địa mà thôi, nếu chỉ còn lại sài phòng, ta sẽ không muốn đổi, cho nên, không phải như ngươi nói vậy…”
Huống chi còn có thể nhân cơ hội được khách sạn miễn tiền, nhân tiện khi dễ tên Nhạc Thiếu Đông kia một chút…
“Ha ha, tiểu cô nương tính tình sảng khoái, nửa điểm không nhăn nhó, ta thực thích.”
Nói chuyện là vị lạt ma còn lại, thân hình khôi ngô cao lớn, tuổi chừng hơn ba mươi.
Ta còn đang suy nghĩ xem có cần khiêm tốn một chút hay không, đã bị một đôi bàn tay to như cái quạt túm được bả vai, lực đạo vừa vặn khống chế không đến mức đau đớn nhưng cũng không thể giãy giụa… Hẳn là một cao thủ.
Cao thủ lạt ma đại thúc nhìn trái nhìn phải ta, giống như mấy bà nông dân chọn mua gia súc gia cầm ở chợ, nhân tiện sờ sờ cánh tay, nhìn nhìn chân, chỉ thiếu bóp miệng ta đếm xem có bao nhiêu cái răng mà thôi…
Ta không có sức phản kháng bị y xoay hoa mắt choáng váng đầu, “Uy…”
Kháng nghị còn chưa nói ra miệng, đại thúc lại bỗng nhiên thả tay, quay đầu nói với mỹ thanh niên: “Ích Tây Gia Thố, ta thấy tiểu cô nương này thiên tư không tệ, lại hợp ý với ngươi, không bằng ta thu cô ta làm đồ đệ, làm sư muội ngươi, thế nào?”
Ồ! Hóa ra không phải công thụ mà là thầy trò a…
Tuy rằng được đại thúc khen “thiên tư không tệ” cũng thực vinh hạnh, nhưng loại khẩu khí này rất giống như muốn ta làm đồ chơi cho đệ tử y vậy… Thật sự là làm cho người ta không cao hứng nổi a…
“Nữ cư sĩ xin đừng để ý, gia sư cũng không có ác ý.” Ích Tây Gia Thố có lẽ cũng đồng cảm, chắp tay thi lễ với ta, quay đầu nhìn về phía sư phụ hắn: “Sư phụ, ngài từng đáp ứng ta chuyện gì?”
Lạt ma đại thúc rụt lui thân mình, gãi đầu, “Tiểu cô nương, xin lỗi, ta không phải cố ý mạo phạm. Chỉ là…” Y nóng lòng muốn thử nhìn ta, “Cô thật không muốn bái ta làm sư phụ? Bàn Nhược Công của ta rất lợi hại, nếu cô học xong, mười đại nam nhân cũng không đánh lại cô.”
Ách… Ta sao lại muốn đánh nhau với mười đại nam nhân? Ta cũng không nợ nần ân oán gì a…
Lạt ma đại thúc còn muốn nói gì, Ích Tây Gia Thố đột nhiên thản nhiên nói: “Sư phụ, người từng nói người kia thiếu tính nhẫn nại, nếu không đến trước buổi trưa, nói không chừng y sẽ đi mất.”
“A!” Lạt ma đại thúc kêu to một tiếng, liền chạy gấp về phía cửa khách sạn, tốc độ nhanh vô cùng. Ích Tây Gia Thố nhìn ta gật gật đầu, cũng đi theo, thân hình linh động, cũng không cách sư phụ hắn bao xa, có thể thấy được võ công của hắn cũng không thấp.
Chỉ tiếc ta chưa từng học võ, không nhìn ra bọn họ thuộc môn phái nào, võ công nhà ai, bất quá… Vị đại thúc kia võ công dường như cao hơn một bậc so với NPC áo trắng trước đây đã gặp ở thảo nguyên.
Địa cầu quả nhiên thật là nguy hiểm…
Hai thầy trò thú vị kia lúc này đã đi ra ngoài làm việc, như vậy… cách vách sẽ không còn thanh âm kì quái gì nữa đi… Ta ngáp to một cái, quyết định về phòng ngủ bù.
Giấc ngủ này thật sự là ngon, tỉnh lại đã là lúc hoàng hôn.
Trong lúc vô ý đụng tới gối đầu, lại chạm phải một mảnh ướt lạnh. Ngồi trên giường, tới tận khi trời tối, nhà nhà thắp đèn đuốc lên rồi, ta cũng không thể nhớ được rốt cuộc là… ta đã mơ thấy cái gì…hay là mơ thấy ai…
Bụng cô lỗ cô lỗ vang lên, một ngày nay chưa ăn gì rồi. Ta xoay người xuống giường, định tới đại sảnh ăn chút gì —— dù sao tất cả cũng đều tính cho thiếu chủ nơi này, không ăn gì chẳng phải là tiện nghi cho tên hỗn đản đó sao.
Về phần nước dính trên gối đầu, nhất định là do đói mà chảy nước miếng thôi, đúng, nhất định là như vậy, đúng vậy!
Đi ngang qua phòng chữ Địa bên cạnh, bên trong đèn sáng, loáng thoáng còn có thể nghe thấy thanh âm kẽo kẹt kẽo kẹt truyền đến.
Thể lực… xem ra cũng thật quá tốt đi…
Đang nghĩ như vậy, cửa phòng đột nhiên “chi nha” một tiếng mở ra, ta ngay cả thời gian tìm chỗ trốn cũng không có, đã thấy mĩ thanh niên quần áo chỉnh tề đứng trước mặt… Ách… Quần áo chỉnh tề?
“Nữ cư sĩ nếu có việc, cứ tiến vào đừng ngại.”
Ta thật sự chỉ là đi ngang qua, ta còn muốn đi ăn cơm chiều… Nhưng mà, không biết vì sao, đối diện với ánh mắt có thể nhìn thấu lòng người kia, tổng cảm thấy đáy lòng có chuyện gì bí ẩn không thể che giấu, câu từ chối rốt cục không nói lên lời.
Nhưng mà, sẽ không có gì bất tiện chứ? Ván giường vẫn còn đang kêu vang… Nhỡ đâu trong phòng còn có người thứ ba?
Gian phòng chữ Địa này cũng bài trí giống như phòng ta, phân làm hai gian, lạt ma đại thúc đang ngồi xếp bằng trên nhuyễn tháp ở gian ngoài —— đương nhiên là quần áo cũng chỉnh tề. Hai mắt y khép hờ, tay trái hoành ở trước ngực, năm ngón tay chụm lại, làm thành một hình thù cổ quái. Tay phải đưa ra phía trước, hai ngón tay duỗi ra chỉ vào trúc y bên giường.
Trúc y kia tuy rằng vẫn chưa hề chạm tới thân thể y, lại như bị một vật nặng vô hình gì đè ép, không chịu nổi phát ra thanh âm “kẽo kẹt kẽo kẹt”…
Võ công thật lợi hại! Đây là suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu ta.
Thật bưu hãn a! Đây là ý niệm thứ hai trong đầu ta.
Ta âm thầm thấy may mắn tối hôm qua đã không vì hiếu kì quá mức mà chạy tới rình coi, nếu không hiện tại có lẽ đã phải xấu hổ vì tư tưởng đạo đức không thuần khiết của mình rồi đi?
Bất quá… Đây hình như là đang luyện công đi, có thể tùy tiện vào quấy rầy sao? Chẳng lẽ không sợ tẩu hỏa nhập ma, nổ tan xác bỏ mình gì đó?
Ta không biết làm sao nhìn Ích Tây Gia Thố, hắn nhìn ta mỉm cười nói: “Không ngại, Bàn Nhược Công của gia sư rất khác so với võ công Trung Nguyên, bất kì lúc nào cũng có thể tập luyện.”
Bàn Nhược Công? Đây là lần thứ hai nghe thấy cái tên này rồi, tổng cảm thấy có điểm quen tai a, là đã từng nghe được ở đâu…
“Aha, là tiểu cô nương đến đây a!”
Lạt ma đại thúc không biết đã thu nội lực lại khi nào, đi tới, hào sảng vỗ một cái vào vai ta, tuy rằng không có nửa điểm đau đớn, nhưng ta liếc mắt nhìn đến trúc y đáng thương kia, vẫn không nhịn được rùng mình. So với nó, đại thúc đối đãi với ta xem ra đã rất khách khí rồi…
“Tiểu cô nương tới bái ta làm thầy sao?”
“Ách…”
Ta thật sự không có quyết định này a, nhưng mà đại thúc nhiệt tình đón tiếp ta như thế, ngay cả tiếng phản đối cũng không có cơ hội mở miệng nói, chỉ có thể nhìn về phía mĩ thanh niên đang đứng một bên mỉm cười mà xin giúp đỡ, kính nhờ ngươi quản sư phụ ngươi a!
Ích Tây Gia Thố quả nhiên không phụ mong đợi của ta mở miệng, thanh âm thực bình tĩnh, nội dung đối với ta mà nói, cũng rất là kinh ngạc.
“Sư phụ, thỉnh thận trọng từ lời nói đến việc làm.”
Vừa nghe lời này đại thúc lập tức ngượng ngùng buông tay ra, ta phi thường đồng tình nhìn hắn, mỗi lần Chu Thông nhắc nhở ta như vậy, ta cũng thực ủy khuất như thế a.
Nhưng mà… Vừa nghĩ tới đây, ta lại có cảm giác muốn rơi lệ, vì sao đến cuối cùng đều là ta bị khi dễ, mà đồ đệ của người ta lại có thể có thần khí như vậy a a a!