Bốn mươi năm trước.
Nàng cười mở bàn tay trái đang nắm chặt thứ gì đó ra cho hắn xem, vẻ mặt đắc ý lại khoái hoạt.
“Con súc sinh này mỗi ngày khi mặt trời mọc đều mò ra hấp thụ khí độc, ta liền đoán trên người nó có bảo vật, ngươi xem, quả nhiên có thật. Có thứ này, ngươi vào độc cốc cũng không có việc gì rồi…”
Nàng đột nhiên nhíu nhíu mày, cố gắng bày ra vẻ mặt hung tợn:
“Sau này ngươi phải ngày ngày mang nó theo bên người, một khắc cũng không được rời khỏi người, bằng không… bằng không… ta cho dù thành quỷ… cũng sẽ không bỏ qua… ngươi…”
“Được…”
“Như vậy… Ta an tâm… Uy, xú hòa thượng… ngươi có… quên… ta… hay không…”
Hắn ngay cả nửa từ cũng không thốt ra nổi, chỉ có thể dùng sức lắc đầu.
Nàng lúc này mới vừa lòng cong khóe môi, nghĩ nghĩ, lại nói:
“Ngươi… nếu như… có một khắc dám quên ta… kiếp sau ta … nhất định… sẽ không nhớ rõ ngươi…”
Thanh âm yếu ớt càng ngày càng mỏng manh, dần dần không còn…
Sự ấm áp trong lòng cũng từng chút, từng chút mất đi.
Hắn một tay ôm nàng, chậm rãi đứng lên từ vũng máu.
Cơ thể kiều nhỏ của nàng giờ phút này cơ hồ như không có trọng lượng, ngực bụng bị cái gì xé rách.
Cách đó không xa là xác một con thú quái dị, cái đầu đã bị bổ mở ra, hiển nhiên từng có người tìm cái gì trong ấy, trong cái miệng mở lớn có thể thấy vô số răng nhọn, phía trên còn dính đầy máu đỏ thẫm…
Là máu của nàng…
Hắn thù hận vung tay, một chưởng đánh xuống thi thể con cự thú kia.
Một chưởng, hai chưởng, ba chưởng… Ba mươi chưởng… Ba trăm chưởng… Bàn tay phải đã là một mảnh huyết nhục mơ hồ, mà trước mặt chỉ còn lại một đống thịt nát không nhìn ra hình dạng.
Thật lâu sau.
Một tiếng thét dài bi thương cùng cực bỗng dưng vang lên, tiếng vang liên miên trong núi vọng lại, thật lâu không thôi…
Mười chín năm trước.
Bên ngoài, tín chúng tiếng khóc động trời, bên cạnh tăng lữ vẻ mặt bi thương, miệng tụng phật hiệu.
Hắn ngồi xếp bằng, mỉm cười viên tịch.
Pháp thân sau khi hỏa táng còn lại mười hạt xá lợi ngũ sắc, được thờ trên tháp xá lợi.
[Viên tịch: qua đời, chết. Pháp thân: thi thể. Xá lợi: là những phần kết tinh còn lại sau khi làm lễ trà tỳ (hỏa thiêu) nhục cốt của Đức Phật và các vị cao tăng.]
Mười lăm năm trước.
Hắn chăn thả ven hồ Nạp Mộc Thác, nhìn đàn dê nhỏ nhà mình an phận gặm cỏ, hắn liền lười một chút, nằm trên tảng đá lớn ven hồ suy nghĩ.
Nghe nói khi hắn sinh ra, quanh lều trại bỗng nhiên nở vô số loài hoa lạ chưa từng nhìn thấy, khi ba tháng đã có thể nói chuyện, một tuổi đã có thể niệm tụng kinh Phật… Tất cả mọi người đều nhận định hắn là một vị cao tăng nào đó chuyển thế, nhìn thấy hắn đều kính cẩn khom lưng, ngay cả cha mẹ đối với hắn cũng tôn kính nhiều hơn là từ ái.
Nếu không phải hắn cực lực yêu cầu, việc chăn dê này tuyệt đối sẽ không để hắn làm.
Từ lúc có trí nhớ tới nay, hắn tổng cảm thấy mình dường như đã quên một chuyện gì rất quan trọng, nhưng nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được.
Lúc phụ thân dẫn hắn tới Thánh Sơn triều bái, hắn vụng trộm hỏi qua một lão lạt ma gặp được trên đường.
Lão lạt ma kia từ ái xoa đầu hắn, nói “Lúc cơ duyên đến, tự nhiên khai ngộ.”
Hắn cái hiểu cái không nhớ kĩ những lời này.
Chỉ là… Cơ duyên khi nào thì mới đến đây?
Nghĩ như vậy, hắn có chút thấp thỏm, lăn người ngồi dậy, lại thấy đối diện là một gương mặt phong trần mệt mỏi.
Râu tóc thật dài cơ hồ che khuất cả khuôn mặt, chỉ thấy được một đôi mắt tinh quang tỏa ra bốn phía.
Một loại cảm giác quen thuộc khó hiểu khiến hắn tự nhiên thốt lên: “Cát Mã Ba, sao giờ ngươi mới đến?”
Người nọ sửng sốt sửng sốt, lập tức mừng như điên hét to một tiếng, “Sư phụ!”
Thanh âm rơi vào tai, trong đầu hắn như có cái gì đánh mạnh vào, trước mắt một mảnh trời đen kịt.
…
Đợi cho ý thức khôi phục lại, người nọ đã đưa tay đỡ hắn, ngập ngừng nói: “Ngươi bây giờ còn không phải sư phụ ta, ta không cho ngươi nhận đâu…”
Hắn gật gật đầu, nói: “Đem ba hạt châu ra cho ta nhận là được.”
Đó là khảo nguyện trước khi tọa hóa của hắn.
Người nọ vừa mừng vừa sợ, lấy từ tăng bào ra một cái túi, cởi bỏ dây thừng buộc miệng túi, bên trong quả nhiên là ba hạt châu.
Không cần liếc nhìn tới lần thứ hai, hắn liền lập tức nhận ra ba hạt châu trước kia chính tay hắn để vào:
Hạt thứ nhất xanh thấu như ngọc lưu ly, cứng rắn như tinh cương, ánh sáng ngọc như tinh thần, là xá lợi của Liên Hoa Sinh đại sư khi tọa hóa.
[Liên Hoa Sinh: là một đại sư Ấn Độ đã truyền Phật giáo sang Tây Tạng và sáng lập tông Ninh Mã, một trong bốn tông phái lớn của Tây Tạng.]
Viên thứ hai trong suốt mượt mà, mặt ngoài hình như có ánh sáng thản nhiên lưu động, là viên minh châu thờ Phật.
Viên thứ ba… Lớn như quả trứng, sắc trầm ám, mặt ngoài thô ráp… là… là do nàng liều mình lấy được từ cơ thể dị thú… Tị độc kỳ trân… Chỉ vì giúp hắn tu hành…
Hắn cầm hạt châu trên tay, kinh ngạc nhìn nửa ngày, đột nhiên nước mắt rơi như mưa.
Người nọ cũng khóc rống lên, một người đàn ông khôi ngô tráng kiện nhưng lại co người khóc như một đứa trẻ, có thể thấy được mấy năm nay vì tìm mình, y đã phải chịu không ít cực khổ.
“Sư phụ! Người quả nhiên là sư phụ ta!”
Hắn lắc đầu, “Không, hiện nay ngươi là sư phụ ta. Kiếp này, tên của ta là… Ích Tây Gia Thố.”
Ích Tây Gia Thố có nghĩa là ‘trí tuệ như đại dương’.
Một năm trước.
Năm hắn tròn mười tám, công phu thiền định đã rất thâm sâu.
Phàm là những tăng lữ gặp qua hắn, không ai là không mở lời tán dương.
Chỉ có hắn biết sự nôn nóng trong nội tâm mình.
Nửa năm trước.
Trong lúc nhập định cảnh giới thiền ngộ, hắn rốt cục gặp lại nàng.
[nhập định: ‘nhập’ là đi sâu vào, ‘định’ là yên tĩnh thanh tịnh, nhập định là đi sâu vào chỗ nội tâm…]
Cho dù dung mạo đã thay đổi, thanh âm cũng khác lạ, nhưng hắn lại biết, cô gái dắt ngựa đứng trước cửa Duyệt Lai khách sạn mà hắn nhìn thấy trong lúc nhập định đó… Chính là nàng.
Sau khi xuất định, hắn nói với Cát Mã Ba: “Chúng ta đi Tây Vực một chuyến.”
Ba tháng trước.
Hắn rốt cục lại gặp được nàng.
Khi nàng nghe được hai chữ ‘cố nhân’ đã lã chã rơi lệ, hắn nghĩ rằng nàng đã nhớ ra rồi.
Nhưng nàng không có.
Khi hắn đưa hạt châu cho nàng, nàng từng cau mày lẩm bẩm nói: “Tổng cảm thấy rất quen thuộc a…” .
Hắn nghĩ rằng nàng đã nhớ ra rồi.
Nhưng nàng không có.
Nàng vẫn… không nhớ lại được gì.
Cát Mã Ba đến chậm bốn năm.
Cho nên hắn đã quên nàng bốn năm.
Cho nên… Nàng liền quên hắn một kiếp sao…
Bốn mươi năm trước.
Nàng nói: “Ê, xú hòa thượng, ngươi trúng độc sâu như vậy, cư nhiên còn chưa chết sao?”
Nàng nói: “Tu hành có gì đặc biệt hơn người, không đi là được.”
Nàng nói: “Ngươi thật sự không tới chỗ độc cốc đó tu hành không được sao? Chết ở đấy cũng không để ý sao?”
Nàng nói: “Được, ta có cách.”
Nàng nói: “Xú hòa thượng ngươi đừng hối hận!”
…
…
…
Hắn hối hận rồi…
Có những việc, có những người, một khi bỏ qua, chính là vĩnh viễn.
[* Tam sinh thạch thượng cựu tinh hồn: Một câu trong bài thơ khuyết tên
Tam sinh thạch thượng cựu tinh hồn,
Thưởng nguyệt ngâm phong mạc yếu luận,
Tàm quý tình nhân viễn tương phỏng,
Thử thân tuy dị tánh trường tồn.
Bản dịch thơ của Nguyên Minh
Ba đời trên đá khổ công rèn,
Vịnh gió ngâm trăng gác lại bên,
Thẹn lòng đối bạn từ xa viếng,
Thân dẫu khác xưa tánh vẫn nguyên.]
Trung Nguyên Thiên
Nàng cười mở bàn tay trái đang nắm chặt thứ gì đó ra cho hắn xem, vẻ mặt đắc ý lại khoái hoạt.
“Con súc sinh này mỗi ngày khi mặt trời mọc đều mò ra hấp thụ khí độc, ta liền đoán trên người nó có bảo vật, ngươi xem, quả nhiên có thật. Có thứ này, ngươi vào độc cốc cũng không có việc gì rồi…”
Nàng đột nhiên nhíu nhíu mày, cố gắng bày ra vẻ mặt hung tợn:
“Sau này ngươi phải ngày ngày mang nó theo bên người, một khắc cũng không được rời khỏi người, bằng không… bằng không… ta cho dù thành quỷ… cũng sẽ không bỏ qua… ngươi…”
“Được…”
“Như vậy… Ta an tâm… Uy, xú hòa thượng… ngươi có… quên… ta… hay không…”
Hắn ngay cả nửa từ cũng không thốt ra nổi, chỉ có thể dùng sức lắc đầu.
Nàng lúc này mới vừa lòng cong khóe môi, nghĩ nghĩ, lại nói:
“Ngươi… nếu như… có một khắc dám quên ta… kiếp sau ta … nhất định… sẽ không nhớ rõ ngươi…”
Thanh âm yếu ớt càng ngày càng mỏng manh, dần dần không còn…
Sự ấm áp trong lòng cũng từng chút, từng chút mất đi.
Hắn một tay ôm nàng, chậm rãi đứng lên từ vũng máu.
Cơ thể kiều nhỏ của nàng giờ phút này cơ hồ như không có trọng lượng, ngực bụng bị cái gì xé rách.
Cách đó không xa là xác một con thú quái dị, cái đầu đã bị bổ mở ra, hiển nhiên từng có người tìm cái gì trong ấy, trong cái miệng mở lớn có thể thấy vô số răng nhọn, phía trên còn dính đầy máu đỏ thẫm…
Là máu của nàng…
Hắn thù hận vung tay, một chưởng đánh xuống thi thể con cự thú kia.
Một chưởng, hai chưởng, ba chưởng… Ba mươi chưởng… Ba trăm chưởng… Bàn tay phải đã là một mảnh huyết nhục mơ hồ, mà trước mặt chỉ còn lại một đống thịt nát không nhìn ra hình dạng.
Thật lâu sau.
Một tiếng thét dài bi thương cùng cực bỗng dưng vang lên, tiếng vang liên miên trong núi vọng lại, thật lâu không thôi…
Mười chín năm trước.
Bên ngoài, tín chúng tiếng khóc động trời, bên cạnh tăng lữ vẻ mặt bi thương, miệng tụng phật hiệu.
Hắn ngồi xếp bằng, mỉm cười viên tịch.
Pháp thân sau khi hỏa táng còn lại mười hạt xá lợi ngũ sắc, được thờ trên tháp xá lợi.
[Viên tịch: qua đời, chết. Pháp thân: thi thể. Xá lợi: là những phần kết tinh còn lại sau khi làm lễ trà tỳ (hỏa thiêu) nhục cốt của Đức Phật và các vị cao tăng.]
Mười lăm năm trước.
Hắn chăn thả ven hồ Nạp Mộc Thác, nhìn đàn dê nhỏ nhà mình an phận gặm cỏ, hắn liền lười một chút, nằm trên tảng đá lớn ven hồ suy nghĩ.
Nghe nói khi hắn sinh ra, quanh lều trại bỗng nhiên nở vô số loài hoa lạ chưa từng nhìn thấy, khi ba tháng đã có thể nói chuyện, một tuổi đã có thể niệm tụng kinh Phật… Tất cả mọi người đều nhận định hắn là một vị cao tăng nào đó chuyển thế, nhìn thấy hắn đều kính cẩn khom lưng, ngay cả cha mẹ đối với hắn cũng tôn kính nhiều hơn là từ ái.
Nếu không phải hắn cực lực yêu cầu, việc chăn dê này tuyệt đối sẽ không để hắn làm.
Từ lúc có trí nhớ tới nay, hắn tổng cảm thấy mình dường như đã quên một chuyện gì rất quan trọng, nhưng nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được.
Lúc phụ thân dẫn hắn tới Thánh Sơn triều bái, hắn vụng trộm hỏi qua một lão lạt ma gặp được trên đường.
Lão lạt ma kia từ ái xoa đầu hắn, nói “Lúc cơ duyên đến, tự nhiên khai ngộ.”
Hắn cái hiểu cái không nhớ kĩ những lời này.
Chỉ là… Cơ duyên khi nào thì mới đến đây?
Nghĩ như vậy, hắn có chút thấp thỏm, lăn người ngồi dậy, lại thấy đối diện là một gương mặt phong trần mệt mỏi.
Râu tóc thật dài cơ hồ che khuất cả khuôn mặt, chỉ thấy được một đôi mắt tinh quang tỏa ra bốn phía.
Một loại cảm giác quen thuộc khó hiểu khiến hắn tự nhiên thốt lên: “Cát Mã Ba, sao giờ ngươi mới đến?”
Người nọ sửng sốt sửng sốt, lập tức mừng như điên hét to một tiếng, “Sư phụ!”
Thanh âm rơi vào tai, trong đầu hắn như có cái gì đánh mạnh vào, trước mắt một mảnh trời đen kịt.
…
Đợi cho ý thức khôi phục lại, người nọ đã đưa tay đỡ hắn, ngập ngừng nói: “Ngươi bây giờ còn không phải sư phụ ta, ta không cho ngươi nhận đâu…”
Hắn gật gật đầu, nói: “Đem ba hạt châu ra cho ta nhận là được.”
Đó là khảo nguyện trước khi tọa hóa của hắn.
Người nọ vừa mừng vừa sợ, lấy từ tăng bào ra một cái túi, cởi bỏ dây thừng buộc miệng túi, bên trong quả nhiên là ba hạt châu.
Không cần liếc nhìn tới lần thứ hai, hắn liền lập tức nhận ra ba hạt châu trước kia chính tay hắn để vào:
Hạt thứ nhất xanh thấu như ngọc lưu ly, cứng rắn như tinh cương, ánh sáng ngọc như tinh thần, là xá lợi của Liên Hoa Sinh đại sư khi tọa hóa.
[Liên Hoa Sinh: là một đại sư Ấn Độ đã truyền Phật giáo sang Tây Tạng và sáng lập tông Ninh Mã, một trong bốn tông phái lớn của Tây Tạng.]
Viên thứ hai trong suốt mượt mà, mặt ngoài hình như có ánh sáng thản nhiên lưu động, là viên minh châu thờ Phật.
Viên thứ ba… Lớn như quả trứng, sắc trầm ám, mặt ngoài thô ráp… là… là do nàng liều mình lấy được từ cơ thể dị thú… Tị độc kỳ trân… Chỉ vì giúp hắn tu hành…
Hắn cầm hạt châu trên tay, kinh ngạc nhìn nửa ngày, đột nhiên nước mắt rơi như mưa.
Người nọ cũng khóc rống lên, một người đàn ông khôi ngô tráng kiện nhưng lại co người khóc như một đứa trẻ, có thể thấy được mấy năm nay vì tìm mình, y đã phải chịu không ít cực khổ.
“Sư phụ! Người quả nhiên là sư phụ ta!”
Hắn lắc đầu, “Không, hiện nay ngươi là sư phụ ta. Kiếp này, tên của ta là… Ích Tây Gia Thố.”
Ích Tây Gia Thố có nghĩa là ‘trí tuệ như đại dương’.
Một năm trước.
Năm hắn tròn mười tám, công phu thiền định đã rất thâm sâu.
Phàm là những tăng lữ gặp qua hắn, không ai là không mở lời tán dương.
Chỉ có hắn biết sự nôn nóng trong nội tâm mình.
Nửa năm trước.
Trong lúc nhập định cảnh giới thiền ngộ, hắn rốt cục gặp lại nàng.
[nhập định: ‘nhập’ là đi sâu vào, ‘định’ là yên tĩnh thanh tịnh, nhập định là đi sâu vào chỗ nội tâm…]
Cho dù dung mạo đã thay đổi, thanh âm cũng khác lạ, nhưng hắn lại biết, cô gái dắt ngựa đứng trước cửa Duyệt Lai khách sạn mà hắn nhìn thấy trong lúc nhập định đó… Chính là nàng.
Sau khi xuất định, hắn nói với Cát Mã Ba: “Chúng ta đi Tây Vực một chuyến.”
Ba tháng trước.
Hắn rốt cục lại gặp được nàng.
Khi nàng nghe được hai chữ ‘cố nhân’ đã lã chã rơi lệ, hắn nghĩ rằng nàng đã nhớ ra rồi.
Nhưng nàng không có.
Khi hắn đưa hạt châu cho nàng, nàng từng cau mày lẩm bẩm nói: “Tổng cảm thấy rất quen thuộc a…” .
Hắn nghĩ rằng nàng đã nhớ ra rồi.
Nhưng nàng không có.
Nàng vẫn… không nhớ lại được gì.
Cát Mã Ba đến chậm bốn năm.
Cho nên hắn đã quên nàng bốn năm.
Cho nên… Nàng liền quên hắn một kiếp sao…
Bốn mươi năm trước.
Nàng nói: “Ê, xú hòa thượng, ngươi trúng độc sâu như vậy, cư nhiên còn chưa chết sao?”
Nàng nói: “Tu hành có gì đặc biệt hơn người, không đi là được.”
Nàng nói: “Ngươi thật sự không tới chỗ độc cốc đó tu hành không được sao? Chết ở đấy cũng không để ý sao?”
Nàng nói: “Được, ta có cách.”
Nàng nói: “Xú hòa thượng ngươi đừng hối hận!”
…
…
…
Hắn hối hận rồi…
Có những việc, có những người, một khi bỏ qua, chính là vĩnh viễn.
[* Tam sinh thạch thượng cựu tinh hồn: Một câu trong bài thơ khuyết tên
Tam sinh thạch thượng cựu tinh hồn,
Thưởng nguyệt ngâm phong mạc yếu luận,
Tàm quý tình nhân viễn tương phỏng,
Thử thân tuy dị tánh trường tồn.
Bản dịch thơ của Nguyên Minh
Ba đời trên đá khổ công rèn,
Vịnh gió ngâm trăng gác lại bên,
Thẹn lòng đối bạn từ xa viếng,
Thân dẫu khác xưa tánh vẫn nguyên.]
Trung Nguyên Thiên