Hoàn Nhan Hồng Liệt liếc mắt nhìn ta một cái, đột nhiên hỏi: “Tranh Nhi, ngươi hết tức giận rồi chứ?”
“Ách?”
“Những chuyện Khang Nhi làm, ta đều đã biết, nó mặc dù bướng bỉnh, nhưng cũng không có ác ý. Chỉ là… giễu cợt ngươi như thế, chung quy cũng có chút quá mức.”
Hành vi này của tiểu vương gia, tựa hồ không thể dùng “Bướng bỉnh”, “không có ác ý” cùng “trêu cợt”, nhẹ nhàng bâng quơ mà sơ lược như thế là có thể giải thích đi?
Thật đúng là… Gặp qua bao nhiêu kẻ bao che khuyết điểm, nhưng cũng chưa từng thấy kẻ nào bao che khuyết điểm như y…
Ta mím mím miệng, không phát biểu ngôn luận.
Hoàn Nhan Hồng Liệt coi như không thấy, thao thao tiếp tục.
“Khi ta gặp ngươi lúc còn bé, cũng thực thông minh, nhưng chưa từng nghĩ ngươi đối nhân xử thế cũng biết tiến thoái như vậy. Bị Khang Nhi trêu cợt như thế, lại biết lấy đại cục làm trọng, không tức giận tranh cãi với nó…”
=_=! ! !
Thông minh… Đó là kết tinh trí tuệ của người xưa a…
Về phần lấy đại cục làm trọng… Lục Vương gia, ngươi thật sự hiểu lầm rồi, ta không phải không muốn cho con trai ngươi một trận, chính là tự biết mình đánh không lại mà thôi…
Ta quyết định thẳng thắn một phần sự thật.
“Vương gia, mới vừa rồi tiểu nữ thật sự là cố ý trêu đùa…”
Một câu còn chưa nói xong, Hoàn Nhan Hồng Liệt đã khoát tay, ngắt lời ta.
“Ai, kia tính cái gì…”
“Ách?”
“Lấy tuổi của ngươi mà nói, có thể chịu được tới mức đó đã là rất tốt rồi, nếu đổi lại Khang Nhi ở vào hoàn cảnh của ngươi, vị tất đã làm được tốt như ngươi. Huống hồ ta xem, ngươi làm việc nhìn như hồ nháo, nhưng lại luôn lưu lại ba phần đường sống cho mọi người, chưa từng thật sự so đo cùng bọn họ…” Y nhìn ta mỉm cười, “Khó được người biết nén mình như ngươi, tốt lắm, tốt lắm…”
“Tiểu nữ không phải… tiểu nữ chỉ là… Tiểu nữ…”
Ta nên nói cái gì, ta có thể nói cái gì?
Bởi vì ta là xuyên tới đây, cho nên biết Thành Cát Tư Hãn rất nhanh sẽ với trở mặt ngươi, Kim Quốc không lâu nữa sẽ diệt vong?
Giang sơn bị vó ngựa giẫm đạp, cỏ cây nhuộm màu máu, nước mất nhà tan, người dân giãy dụa sống sót… Những điều đó…đều đang sắp đến.
Ngay cả công chúa cao cao tại thượng, cũng sẽ bị dâng lên cho Thành Cát Tư Hãn độc chiếm, những thiếu nữ quý tộc sẽ không còn có thể ngẩng cao đầu, cười sáng lạn như ánh mặt trời được nữa…
So với điều này, một chút khó dễ nho nhỏ có là gì đâu…
Biết trước như vậy, nhưng ta cũng chỉ có thể đứng một bên nhìn, không thể làm được gì… Kỳ thật so với các nàng còn đáng giận hơn a…
“Theo lý cũng nên có người có thể kìm giữ tính tình Khang Nhi rồi, Tranh Nhi ngươi…”
Lòng ta lo lắng, nhưng cũng biết mình nên làm gì.
“Tiểu vương gia hậu duệ quý tộc thân phận cao quý, ngày sau sẽ có cẩm tú lương duyên đẹp như hoa. Chỉ là… Tiểu nữ mệnh phạm Thiên Sát cô tinh, nhất định cô độc sống quãng đời còn lại, không xứng đáng, việc này còn thỉnh Vương gia cân nhắc.”
…
Hoàn Nhan Hồng Liệt sửng sốt một lúc lâu, mới cau mày hỏi:
“Thành Cát Tư Hãn… Cũng biết việc này?”
“Biết thì biết, chỉ là không tin…” Ta cười khổ rất giống, “Phụ hãn nói người quyết định sự sống của chúng ta là thần linh.”
Hoàn Nhan Hồng Liệt gật gật đầu, mấy năm nay y dồn không ít tinh lực ở thảo nguyên, loại chuyện này đương nhiên mò được rành mạch.
“Chỉ là tiểu nữ lại không có cách nào không tin…”
Những cảm xúc vẫn nén ở nơi nào đó đã lâu đột nhiên nổi lên, nơi ngực đau đớn không thôi, những lời nói đã tính toán rất nhiều lần, giờ phút này lại giống như nghẹn ở cổ, không sao thốt lên lời.
Ngược lại Hoàn Nhan Hồng Liệt lại mở miệng trước:
“Là vì vị ở bộ tộc Khắc Liệt kia?”
Tộc Khắc Liệt… Đã không còn tồn tại rồi, giống như Đô Sử…
“Phải.” Ta lau nước mắt vốn không tồn tại, tận lực bảo trì ngữ điệu vững vàng, “Năm đó đôi ngọc bội kia, Vương gia hẳn còn nhớ là đã tặng cho hai người, sau lại… đều ở chỗ tiểu nữ rồi.”
Hoàn Nhan Hồng Liệt hơi hơi trầm ngâm lại nói: “Việc này cùng ngươi không liên quan …”
“Không chỉ là một chuyện này…” Ta lắc đầu, “Trưởng tử của tộc trưởng tộc Tháp Tháp Nhi đã từng đề cập hôn sự với phụ hãn, người nọ bảy ngày sau liền chết trận; Tát Lặc của tộc Miệt Nhi Khất khi mới quy phụ cũng từng nhờ nhị ca thúc đẩy chuyện hôn nhân, lập tức bệnh nặng mấy tháng, cơ hồ táng mệnh…”
Lời ta nói tất cả đều là thật.
Từ sau trận chiến ấy với tộc Khắc Liệt, những bộ lạc quy phụ Thành Cát Tư Hãn, chỉ cần trong tộc có nam tử tuổi tác tương đương chưa kết hôn, hoặc nhiều hoặc ít đều từng có chủ ý này, các đại tướng góp lời số lượng cũng không ít. Trừ bỏ Đà Lôi luôn lớn tiếng phản đối, Thành Cát Tư Hãn luôn luôn từ chối cho ý kiến.
Mà người Mông Cổ lấy quân công làm trọng, cho nên nhiều năm không ngừng chiến tranh, chết trận hoặc là người quá độ mệt mỏi mà bị bệnh kỳ thật đều là chuyện phổ thông bình thường.
Ta chỉ là… trong lúc thuật lại, bỏ thêm quan hệ nhân quả vào mà thôi…
Bất quá đối với cổ nhân mà nói, này đại khái đã là vô cùng đáng sợ rồi.
Ngay cả Hoàn Nhan Hồng Liệt là người tâm cơ sâu sắc như vậy, thế nhưng sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.
Môi y không tự chủ được run run, ngập ngừng mấy lần, lại không thể nói ra lời.
Hôn sự này có thể đổi lấy sự hậu thuẫn to lớn của Thành Cát Tư Hãn, có lẽ càng dễ dàng giúp y bước lên ngai vàng thái tử đã tâm tâm niệm niệm từ lâu.
Dù sao mệnh số cũng chỉ là một điều hư vô mờ mịt, cái gọi là “Hình sát khắc phu” cũng không thể là độc dược hay kĩ năng tất sát tại chỗ được.
‘Chỉ là có khả năng mà thôi, cũng không dám để cho con mình mạo hiểm’, chuyện này đối với một lão hồ ly dã tâm bừng bừng mà nói, quả thực là chuyện khó có thể xảy ra.
Nhưng mà… Này cư nhiên xảy ra thật…
Ta từng tính tới trăm ngàn khả năng khác, lại chưa từng nghĩ rằng, Hoàn Nhan Hồng Liệt vẫn là một vị phụ thân.
Cho nên, y mới có thể bao che khuyết điểm như vậy;
Cho nên, y mới có thể thất thố như thế.
…
Hoàn Nhan Khang đồng học, dường như ta nhìn ngươi càng thêm không vừa mắt rồi…
Hoàn Nhan Hồng Liệt hiển nhiên không có tâm tư nói lời vô nghĩa với ta, thuận miệng nói vài câu, liền vội vàng rời đi.
Ta đoán… buổi tối hôm nay thư phòng Triệu vương phủ đại khái sẽ bề bộn nhiều việc lắm đây… Nhưng mà những chuyện đó đã không còn liên quan tới ta rồi…
Bấm ngón tay tính tính, những chuyện không may Triệu vương phủ sắp gặp phải, cũng chỉ còn cách một, hai ngày nữa thôi.
Tiểu vương gia không thể giam giữ Mục cô nương cùng cha hắn lâu hơn nữa, Dương Thiết Tâm cùng Bao Tích Nhược chung quy vẫn sẽ gặp mặt… Tuy nói đây là tình tiết quan trọng trong tác phẩm, nhưng loại chuyện bi thương này, ta nửa điểm cũng không muốn đứng nhìn…
Hành lý còn ở khách điếm, những thứ quan trọng đều mang theo trên người, đường ra vào trong phủ để có thể tránh né những kẻ dự tiệc cũng đã thăm dò được tám, chín phần mười, quan trọng hơn là từ giờ cho tới trước khi trời sáng, cha con nhà Hoàn Nhan kia tuyệt đối sẽ không có tâm tư đi quản ta…
Lúc này không chuồn, còn đợi tới khi nào?
Ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời, xác định phương vị.
Ta lấy tư thái bình thản như đi dạo, từ từ đi về phía lối ra của đình viện.
Mới vừa đi được vài bước, phía sau bỗng nhiên truyền đến một giọng nam dễ nghe quen thuộc, than nhẹ đầy nhịp điệu:
“Xảo tiếu thiến hề, mỹ mục phán hề, tố dĩ vi huyến hề…”
[Trích Luận ngữ: nghĩa là ‘Cười khéo tươi đẹp làm sao, đôi mắt thật có duyên. Nền trắng vẽ bức tranh rực rỡ…miêu tả vẻ đẹp của một cô gái khi cười.]
Lúc này ta thật sự có điểm mẫn cảm đối với thi từ, xoay người đang muốn cho người nào đó ăn chút đau khổ, cũng rất không khéo thấy được trên mặt hắn chợt lướt qua vẻ buồn bã, tâm bỗng nhiên mềm lại.
Trăng thanh gió nhẹ, đêm lạnh như nước… Cảnh vật này quả thật thực thích hợp hoài niệm… Hoặc là nhớ tới ai… Ngực đột nhiên hơi hơi cảm thấy đau đớn.
Nơi này hơn phân nửa chính là nơi lần đầu tiên Âu Dương Khắc gặp được Hoàng Dung.
Cho dù không thể chính mắt nhìn thấy, ta cũng có thể theo những lời miêu tả trong truyện mà tưởng tượng ra, cô gái thanh lệ vô trù tay cầm một cành mai trắng, mỉm cười thản nhiên sẽ có gương mặt tuyệt thế tới mức nào.
Nếu đổi thành Lương Vũ Sinh viết, nói không chừng Âu Dương Khắc cùng Hoàng Dung đã trở thành đôi thần tiên luyến lữ, tiêu dao giang hồ rồi, đáng tiếc nơi này là địa bàn của Kim lão gia tử, Quách đại hiệp mới là nhân vật chính.
[Lương Vũ Sinh: một tác giả tiểu thuyết kiếm hiệp nổi tiếng, nhân vật chính trong truyện của ông thường là tuấn nam mỹ nữ. Bình thường như Quách Tĩnh chắc chắn sẽ sống kiếp nam phụ = = ]
Cho nên… Con đường của hắn nhất định chỉ có thể ảm đạm…
Âu Dương thiếu chủ phong thần tuấn tú nhìn chăm chú vào nơi nào đó trong rừng mai, vẻ mặt lưu luyến triền miên, mãn nhãn nhu tình như nước…
Ta nhìn xem cũng phải ngầm thở dài một hơi, người này cho dù có đáng giận, ít nhất cũng còn có điểm ‘si tình’. Huống chi tổng cảm thấy có vẻ hắn cũng không đến mức đáng giận như trong nguyên tác.
Nói lại, có thể nhớ tới ai, cũng là một loại hạnh phúc… Ít nhất, không phải họ đều còn sống sao…
Ta cẩn thận chuẩn bị trước mấy lời để tránh lộ, mới mở miệng an ủi hắn:
“Không cần quá lo lắng, ngươi nhất định sẽ còn gặp lại tiểu cô nương mặc đồ trắng kia!
Tuy rằng cho dù có gặp lại, nàng cũng không hòa nhã với hắn… Bất quá đối với một kẻ chung tình mà nói, có thể nhìn thấy người trong lòng hẳn là cũng đã rất cao hứng rồi.
Âu Dương Khắc ngẩn ra, quay đầu nhìn về phía ta, nhíu mày nói: “Cô nói cái gì?”
“Ách… Chính là ‘tiểu cô nương áo trắng mỹ mạo tuyệt đỉnh’ kia a… Tối hôm qua có người đã nhắc tới…”
Ta đặc biệt cường điệu “Tối hôm qua có người đã nhắc tới”.
Cho dù ta biết nàng tên Hoàng Dung, nhà ở Đào Hoa đảo, tuổi chừng mười lăm mười sáu, chưa hôn phối, trước mắt cùng Quách đại hiệp vừa gặp đã thương, lưỡng tình tương duyệt, mà ngươi chỉ là một kẻ qua đường… nhưng cũng không thể nói thật a.
“Ngươi vừa rồi ngâm câu kia ‘tố dĩ vi huyến hề’ … không phải nói nàng mặc đồ trắng sao? Hơn nữa ánh mắt rất đẹp, cười lên cũng rất xinh đẹp, đúng không?”
“Cô…” Âu Dương Khắc chỉ phun ra một chữ, sau đó đột nhiên ngậm miệng nhìn ta, vẻ mặt cực kì cổ quái, ta bị hắn nhìn trong lòng rất là không yên.
Ta luôn luôn ngại Luận Ngữ khó đọc, bị Chu Thông chỉ tiếc rèn sắt không thành thép giơ quạt gõ trán vô số lần, cũng chỉ miễn cưỡng đọc được một phần mười, câu vừa rồi ta nhớ rõ ràng là như vậy, không lẽ…lại nhớ sai rồi?
“Thì ra không phải cô không hiểu gì… Chỉ là…” Hắn không nói tiếp, lại thốt ra một câu làm cho ta không thể nào mò được ý nghĩa.
“… Dù là thật sự, ta cũng không tin.”
“Ách?”
Hắn cười yếu ớt mở chiết phiến trong tay, phe phẩy hai cái, mới chậm rãi nói:
“Huống chi cô hơn phân nửa lại là…”
Âu Dương Khắc còn chưa nói xong, trước mắt đột nhiên ngân quang chớp động, mấy điểm sáng từ phía bên sườn bắn nhanh đến.
Hắn tư thái tao nhã vung chiết phiến trong tay lên, “Leng keng” mấy tiếng nhỏ, toàn bộ ám khí đều rơi cả xuống đất.
Ý? Sao lại thấy có điểm quen mắt?
Ta đang muốn ngồi xổm xuống xem cho kĩ, bên hông đột nhiên căng thẳng, cả người đã bị nâng lên, ngừng lại một chút trong không trung, lại đột nhiên bị thả xuống.
Cơ hồ cùng lúc đó, bên tai vang lên một tiếng hét to:
“Dâm tặc chạy đi đâu? !”
“Ách?”
“Những chuyện Khang Nhi làm, ta đều đã biết, nó mặc dù bướng bỉnh, nhưng cũng không có ác ý. Chỉ là… giễu cợt ngươi như thế, chung quy cũng có chút quá mức.”
Hành vi này của tiểu vương gia, tựa hồ không thể dùng “Bướng bỉnh”, “không có ác ý” cùng “trêu cợt”, nhẹ nhàng bâng quơ mà sơ lược như thế là có thể giải thích đi?
Thật đúng là… Gặp qua bao nhiêu kẻ bao che khuyết điểm, nhưng cũng chưa từng thấy kẻ nào bao che khuyết điểm như y…
Ta mím mím miệng, không phát biểu ngôn luận.
Hoàn Nhan Hồng Liệt coi như không thấy, thao thao tiếp tục.
“Khi ta gặp ngươi lúc còn bé, cũng thực thông minh, nhưng chưa từng nghĩ ngươi đối nhân xử thế cũng biết tiến thoái như vậy. Bị Khang Nhi trêu cợt như thế, lại biết lấy đại cục làm trọng, không tức giận tranh cãi với nó…”
=_=! ! !
Thông minh… Đó là kết tinh trí tuệ của người xưa a…
Về phần lấy đại cục làm trọng… Lục Vương gia, ngươi thật sự hiểu lầm rồi, ta không phải không muốn cho con trai ngươi một trận, chính là tự biết mình đánh không lại mà thôi…
Ta quyết định thẳng thắn một phần sự thật.
“Vương gia, mới vừa rồi tiểu nữ thật sự là cố ý trêu đùa…”
Một câu còn chưa nói xong, Hoàn Nhan Hồng Liệt đã khoát tay, ngắt lời ta.
“Ai, kia tính cái gì…”
“Ách?”
“Lấy tuổi của ngươi mà nói, có thể chịu được tới mức đó đã là rất tốt rồi, nếu đổi lại Khang Nhi ở vào hoàn cảnh của ngươi, vị tất đã làm được tốt như ngươi. Huống hồ ta xem, ngươi làm việc nhìn như hồ nháo, nhưng lại luôn lưu lại ba phần đường sống cho mọi người, chưa từng thật sự so đo cùng bọn họ…” Y nhìn ta mỉm cười, “Khó được người biết nén mình như ngươi, tốt lắm, tốt lắm…”
“Tiểu nữ không phải… tiểu nữ chỉ là… Tiểu nữ…”
Ta nên nói cái gì, ta có thể nói cái gì?
Bởi vì ta là xuyên tới đây, cho nên biết Thành Cát Tư Hãn rất nhanh sẽ với trở mặt ngươi, Kim Quốc không lâu nữa sẽ diệt vong?
Giang sơn bị vó ngựa giẫm đạp, cỏ cây nhuộm màu máu, nước mất nhà tan, người dân giãy dụa sống sót… Những điều đó…đều đang sắp đến.
Ngay cả công chúa cao cao tại thượng, cũng sẽ bị dâng lên cho Thành Cát Tư Hãn độc chiếm, những thiếu nữ quý tộc sẽ không còn có thể ngẩng cao đầu, cười sáng lạn như ánh mặt trời được nữa…
So với điều này, một chút khó dễ nho nhỏ có là gì đâu…
Biết trước như vậy, nhưng ta cũng chỉ có thể đứng một bên nhìn, không thể làm được gì… Kỳ thật so với các nàng còn đáng giận hơn a…
“Theo lý cũng nên có người có thể kìm giữ tính tình Khang Nhi rồi, Tranh Nhi ngươi…”
Lòng ta lo lắng, nhưng cũng biết mình nên làm gì.
“Tiểu vương gia hậu duệ quý tộc thân phận cao quý, ngày sau sẽ có cẩm tú lương duyên đẹp như hoa. Chỉ là… Tiểu nữ mệnh phạm Thiên Sát cô tinh, nhất định cô độc sống quãng đời còn lại, không xứng đáng, việc này còn thỉnh Vương gia cân nhắc.”
…
Hoàn Nhan Hồng Liệt sửng sốt một lúc lâu, mới cau mày hỏi:
“Thành Cát Tư Hãn… Cũng biết việc này?”
“Biết thì biết, chỉ là không tin…” Ta cười khổ rất giống, “Phụ hãn nói người quyết định sự sống của chúng ta là thần linh.”
Hoàn Nhan Hồng Liệt gật gật đầu, mấy năm nay y dồn không ít tinh lực ở thảo nguyên, loại chuyện này đương nhiên mò được rành mạch.
“Chỉ là tiểu nữ lại không có cách nào không tin…”
Những cảm xúc vẫn nén ở nơi nào đó đã lâu đột nhiên nổi lên, nơi ngực đau đớn không thôi, những lời nói đã tính toán rất nhiều lần, giờ phút này lại giống như nghẹn ở cổ, không sao thốt lên lời.
Ngược lại Hoàn Nhan Hồng Liệt lại mở miệng trước:
“Là vì vị ở bộ tộc Khắc Liệt kia?”
Tộc Khắc Liệt… Đã không còn tồn tại rồi, giống như Đô Sử…
“Phải.” Ta lau nước mắt vốn không tồn tại, tận lực bảo trì ngữ điệu vững vàng, “Năm đó đôi ngọc bội kia, Vương gia hẳn còn nhớ là đã tặng cho hai người, sau lại… đều ở chỗ tiểu nữ rồi.”
Hoàn Nhan Hồng Liệt hơi hơi trầm ngâm lại nói: “Việc này cùng ngươi không liên quan …”
“Không chỉ là một chuyện này…” Ta lắc đầu, “Trưởng tử của tộc trưởng tộc Tháp Tháp Nhi đã từng đề cập hôn sự với phụ hãn, người nọ bảy ngày sau liền chết trận; Tát Lặc của tộc Miệt Nhi Khất khi mới quy phụ cũng từng nhờ nhị ca thúc đẩy chuyện hôn nhân, lập tức bệnh nặng mấy tháng, cơ hồ táng mệnh…”
Lời ta nói tất cả đều là thật.
Từ sau trận chiến ấy với tộc Khắc Liệt, những bộ lạc quy phụ Thành Cát Tư Hãn, chỉ cần trong tộc có nam tử tuổi tác tương đương chưa kết hôn, hoặc nhiều hoặc ít đều từng có chủ ý này, các đại tướng góp lời số lượng cũng không ít. Trừ bỏ Đà Lôi luôn lớn tiếng phản đối, Thành Cát Tư Hãn luôn luôn từ chối cho ý kiến.
Mà người Mông Cổ lấy quân công làm trọng, cho nên nhiều năm không ngừng chiến tranh, chết trận hoặc là người quá độ mệt mỏi mà bị bệnh kỳ thật đều là chuyện phổ thông bình thường.
Ta chỉ là… trong lúc thuật lại, bỏ thêm quan hệ nhân quả vào mà thôi…
Bất quá đối với cổ nhân mà nói, này đại khái đã là vô cùng đáng sợ rồi.
Ngay cả Hoàn Nhan Hồng Liệt là người tâm cơ sâu sắc như vậy, thế nhưng sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.
Môi y không tự chủ được run run, ngập ngừng mấy lần, lại không thể nói ra lời.
Hôn sự này có thể đổi lấy sự hậu thuẫn to lớn của Thành Cát Tư Hãn, có lẽ càng dễ dàng giúp y bước lên ngai vàng thái tử đã tâm tâm niệm niệm từ lâu.
Dù sao mệnh số cũng chỉ là một điều hư vô mờ mịt, cái gọi là “Hình sát khắc phu” cũng không thể là độc dược hay kĩ năng tất sát tại chỗ được.
‘Chỉ là có khả năng mà thôi, cũng không dám để cho con mình mạo hiểm’, chuyện này đối với một lão hồ ly dã tâm bừng bừng mà nói, quả thực là chuyện khó có thể xảy ra.
Nhưng mà… Này cư nhiên xảy ra thật…
Ta từng tính tới trăm ngàn khả năng khác, lại chưa từng nghĩ rằng, Hoàn Nhan Hồng Liệt vẫn là một vị phụ thân.
Cho nên, y mới có thể bao che khuyết điểm như vậy;
Cho nên, y mới có thể thất thố như thế.
…
Hoàn Nhan Khang đồng học, dường như ta nhìn ngươi càng thêm không vừa mắt rồi…
Hoàn Nhan Hồng Liệt hiển nhiên không có tâm tư nói lời vô nghĩa với ta, thuận miệng nói vài câu, liền vội vàng rời đi.
Ta đoán… buổi tối hôm nay thư phòng Triệu vương phủ đại khái sẽ bề bộn nhiều việc lắm đây… Nhưng mà những chuyện đó đã không còn liên quan tới ta rồi…
Bấm ngón tay tính tính, những chuyện không may Triệu vương phủ sắp gặp phải, cũng chỉ còn cách một, hai ngày nữa thôi.
Tiểu vương gia không thể giam giữ Mục cô nương cùng cha hắn lâu hơn nữa, Dương Thiết Tâm cùng Bao Tích Nhược chung quy vẫn sẽ gặp mặt… Tuy nói đây là tình tiết quan trọng trong tác phẩm, nhưng loại chuyện bi thương này, ta nửa điểm cũng không muốn đứng nhìn…
Hành lý còn ở khách điếm, những thứ quan trọng đều mang theo trên người, đường ra vào trong phủ để có thể tránh né những kẻ dự tiệc cũng đã thăm dò được tám, chín phần mười, quan trọng hơn là từ giờ cho tới trước khi trời sáng, cha con nhà Hoàn Nhan kia tuyệt đối sẽ không có tâm tư đi quản ta…
Lúc này không chuồn, còn đợi tới khi nào?
Ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời, xác định phương vị.
Ta lấy tư thái bình thản như đi dạo, từ từ đi về phía lối ra của đình viện.
Mới vừa đi được vài bước, phía sau bỗng nhiên truyền đến một giọng nam dễ nghe quen thuộc, than nhẹ đầy nhịp điệu:
“Xảo tiếu thiến hề, mỹ mục phán hề, tố dĩ vi huyến hề…”
[Trích Luận ngữ: nghĩa là ‘Cười khéo tươi đẹp làm sao, đôi mắt thật có duyên. Nền trắng vẽ bức tranh rực rỡ…miêu tả vẻ đẹp của một cô gái khi cười.]
Lúc này ta thật sự có điểm mẫn cảm đối với thi từ, xoay người đang muốn cho người nào đó ăn chút đau khổ, cũng rất không khéo thấy được trên mặt hắn chợt lướt qua vẻ buồn bã, tâm bỗng nhiên mềm lại.
Trăng thanh gió nhẹ, đêm lạnh như nước… Cảnh vật này quả thật thực thích hợp hoài niệm… Hoặc là nhớ tới ai… Ngực đột nhiên hơi hơi cảm thấy đau đớn.
Nơi này hơn phân nửa chính là nơi lần đầu tiên Âu Dương Khắc gặp được Hoàng Dung.
Cho dù không thể chính mắt nhìn thấy, ta cũng có thể theo những lời miêu tả trong truyện mà tưởng tượng ra, cô gái thanh lệ vô trù tay cầm một cành mai trắng, mỉm cười thản nhiên sẽ có gương mặt tuyệt thế tới mức nào.
Nếu đổi thành Lương Vũ Sinh viết, nói không chừng Âu Dương Khắc cùng Hoàng Dung đã trở thành đôi thần tiên luyến lữ, tiêu dao giang hồ rồi, đáng tiếc nơi này là địa bàn của Kim lão gia tử, Quách đại hiệp mới là nhân vật chính.
[Lương Vũ Sinh: một tác giả tiểu thuyết kiếm hiệp nổi tiếng, nhân vật chính trong truyện của ông thường là tuấn nam mỹ nữ. Bình thường như Quách Tĩnh chắc chắn sẽ sống kiếp nam phụ = = ]
Cho nên… Con đường của hắn nhất định chỉ có thể ảm đạm…
Âu Dương thiếu chủ phong thần tuấn tú nhìn chăm chú vào nơi nào đó trong rừng mai, vẻ mặt lưu luyến triền miên, mãn nhãn nhu tình như nước…
Ta nhìn xem cũng phải ngầm thở dài một hơi, người này cho dù có đáng giận, ít nhất cũng còn có điểm ‘si tình’. Huống chi tổng cảm thấy có vẻ hắn cũng không đến mức đáng giận như trong nguyên tác.
Nói lại, có thể nhớ tới ai, cũng là một loại hạnh phúc… Ít nhất, không phải họ đều còn sống sao…
Ta cẩn thận chuẩn bị trước mấy lời để tránh lộ, mới mở miệng an ủi hắn:
“Không cần quá lo lắng, ngươi nhất định sẽ còn gặp lại tiểu cô nương mặc đồ trắng kia!
Tuy rằng cho dù có gặp lại, nàng cũng không hòa nhã với hắn… Bất quá đối với một kẻ chung tình mà nói, có thể nhìn thấy người trong lòng hẳn là cũng đã rất cao hứng rồi.
Âu Dương Khắc ngẩn ra, quay đầu nhìn về phía ta, nhíu mày nói: “Cô nói cái gì?”
“Ách… Chính là ‘tiểu cô nương áo trắng mỹ mạo tuyệt đỉnh’ kia a… Tối hôm qua có người đã nhắc tới…”
Ta đặc biệt cường điệu “Tối hôm qua có người đã nhắc tới”.
Cho dù ta biết nàng tên Hoàng Dung, nhà ở Đào Hoa đảo, tuổi chừng mười lăm mười sáu, chưa hôn phối, trước mắt cùng Quách đại hiệp vừa gặp đã thương, lưỡng tình tương duyệt, mà ngươi chỉ là một kẻ qua đường… nhưng cũng không thể nói thật a.
“Ngươi vừa rồi ngâm câu kia ‘tố dĩ vi huyến hề’ … không phải nói nàng mặc đồ trắng sao? Hơn nữa ánh mắt rất đẹp, cười lên cũng rất xinh đẹp, đúng không?”
“Cô…” Âu Dương Khắc chỉ phun ra một chữ, sau đó đột nhiên ngậm miệng nhìn ta, vẻ mặt cực kì cổ quái, ta bị hắn nhìn trong lòng rất là không yên.
Ta luôn luôn ngại Luận Ngữ khó đọc, bị Chu Thông chỉ tiếc rèn sắt không thành thép giơ quạt gõ trán vô số lần, cũng chỉ miễn cưỡng đọc được một phần mười, câu vừa rồi ta nhớ rõ ràng là như vậy, không lẽ…lại nhớ sai rồi?
“Thì ra không phải cô không hiểu gì… Chỉ là…” Hắn không nói tiếp, lại thốt ra một câu làm cho ta không thể nào mò được ý nghĩa.
“… Dù là thật sự, ta cũng không tin.”
“Ách?”
Hắn cười yếu ớt mở chiết phiến trong tay, phe phẩy hai cái, mới chậm rãi nói:
“Huống chi cô hơn phân nửa lại là…”
Âu Dương Khắc còn chưa nói xong, trước mắt đột nhiên ngân quang chớp động, mấy điểm sáng từ phía bên sườn bắn nhanh đến.
Hắn tư thái tao nhã vung chiết phiến trong tay lên, “Leng keng” mấy tiếng nhỏ, toàn bộ ám khí đều rơi cả xuống đất.
Ý? Sao lại thấy có điểm quen mắt?
Ta đang muốn ngồi xổm xuống xem cho kĩ, bên hông đột nhiên căng thẳng, cả người đã bị nâng lên, ngừng lại một chút trong không trung, lại đột nhiên bị thả xuống.
Cơ hồ cùng lúc đó, bên tai vang lên một tiếng hét to:
“Dâm tặc chạy đi đâu? !”