Hai người phía trên đỉnh đầu tựa hồ lâm vào một trận trầm mặc ngắn ngủi, theo sau đó là mây đen vần vũ, sấm vang chớp giật, áp khí thấp đến mức cơ hồ làm cho người ta sinh ra ảo giác trời sắp nổi dông tố.
Ta run run tay chân cùng sử dụng ý đồ chuồn khỏi mắt hai vị này, Chu Thông thuận tay vung một cái, liền túm ta trở lại, bắt đầu giáo huấn.
“Đường đường là một cô nương, tại sao hiện tại mở miệng là nói ra những lời thô tục không chịu nổi như vậy, rốt cuộc là học ai!”
“Con…”
Ta làm gì mà thô tục không chịu nổi, ta ngay cả một câu chửi tục cũng chưa nói ra miệng đâu!
“Không phải nói nữa.” Chu Thông khoát tay chặn lại, vô cùng đau đớn nói, “Nhất định là ngươi không hiểu thế nhân, bị người ta lừa.”
“Ách?”
Ta vô cùng mờ mịt nhìn y, phát hiện mình hoàn toàn không theo kịp hình thức tư duy của y.
“Vi sư thường ngày dạy ngươi như thế nào?”
“Ách…”
Ta nên đáp “Càn quấy” hay là “Khóc lóc om sòm xấu lắm” đây?
Bất quá Chu Thông hiển nhiên căn bản là không thèm nghe ta trả lời, y liếc mắt nhìn Âu Dương Khắc.
“Phải biết rằng có những tiểu tử chuyên môn ỷ vào vẻ bề ngoài hù người, giả danh lừa bịp, câu dẫn con gái khắp nơi.”
“Cái kia…”
Ta chỉ là muốn nói “Giả danh lừa bịp” cách nói này không quá thích hợp, dù sao Âu Dương thiếu chủ cũng không dùng cái danh “Truyền nhân của Tây Độc” tiến hành góp vốn phi pháp gì đó, không bằng đổi thành “Khoe khoang sắc tướng” thì có vẻ xác thực hơn…
Nhưng còn chưa kịp nói ra miệng, Chu Thông đã chỉ tiếc rèn sắt không thành thép gõ đầu ta.
“Thận trọng từ lời nói đến việc làm, thận trọng từ lời nói đến việc làm a!”
Bi thương của ta nháy mắt chảy ngược thành sông…
…
…
…
Vì thế… Mãi cho đến khi Giang Nam thất quái kéo theo ta chắp tay cáo từ mà đi, từ đầu tới đuôi ta vẫn không có cơ hội nào để nói chuyện.
Đương nhiên, Âu Dương Khắc cũng không có, về điểm này mà nói, trong lòng ta cũng có vẻ cân bằng.
Hơn nữa, làm cho ta bội phục là, dưới tình huống như vậy, hắn cư nhiên còn có thể duy trì phong độ mỉm cười từ đầu tới cuối.
Cái nghề ‘dâm tặc’ này, quả nhiên không phải là kẻ nào cũng có thể làm a…
Bất quá, lúc khuya hôm nay, ở trong phòng khách sạn, khi ta rốt cục từ miệng Hàn Tiểu Oanh mà biết chuyện ‘dâm tặc’ là như thế nào, vẫn không nhịn được ngây người.
Thật sự là nhân sinh nơi nào không ô long a…
Mấy tháng trước Giang Nam Thất Quái theo kế hoạch đã sớm định sẵn, mang Quách Tĩnh rời khỏi đại mạc, không đến vài ngày, liền gặp được tám cô gái áo trắng mỹ mạo cải nam trang tại quán trọ ven đường.
Ta đoán chừng nhóm hậu cung giai lệ của Âu Dương thiếu chủ ở Tây Vực luôn luôn là kẻ cướp đường —— Khách Ti Lệ cùng Thanh Dung lúc ấy ở Duyệt Lai khách sạn chẳng phải cũng bắt người, cướp phòng đó sao —— cho nên các nàng coi trọng tiểu hồng mã của Quách đại hiệp tương lai, sau đó sẽ phát sinh chuyện gì thì cũng không cần phải nghĩ nữa…
Đương nhiên, đối với Giang Nam Thất Quái mà nói, trộm mua lừa bán, cộng thêm cướp bóc chưa toại cũng không phải là chuyện lớn gì, theo lý thuyết, chờ lúc các nàng động thủ sẽ “Giáo huấn một chút” là được, đấy là nếu không phải Kha lão đại thính giác dị thường linh mẫn có thể nghe rõ từng câu từng chữ các nàng nói chuyện với nhau.
Tỷ như “Tiểu nha đầu lần trước bắt tới”, tỷ như “Thị tẩm”, tỷ như “Kim đao thiếu chủ cầm”, tỷ như “Cũng không thấy chỗ nào đẹp đẽ, chỉ như một trái bí đao” …
Chân chính làm cho người ta không nhịn được muốn lật bàn là: vì sao Kha lão đại nghe được miêu tả ‘trái bí đao’ sẽ liên tưởng đến ta a a a a?
Còn có… Ngươi mới là quả bí đao, cả nhà ngươi là quả bí đao, phạm vi mười dặm quanh nhà ngươi đều là bí đao! Ta nghiến răng nghiến lợi thầm nguyền rủa cô gái áo trắng kia.
Đại khái ta thể hiện vẻ bi thương rất rõ ràng, Hàn Tiểu Oanh không nhịn được nở nụ cười.
“Ngươi chớ trách đại ca, huynh ấy không chịu nói ra miệng, nhưng thực sự lo lắng cho ngươi. Nhị ca cùng ta nguyên bản đều còn có chút nghi hoặc, định ngầm theo dõi đám nữ nhân áo trắng này, tìm được tung tích ‘Thiếu chủ’ mà các nàng nói rồi mới tính. Đại ca lại không thể chờ, lập tức giữ người lại hỏi. Sau đó… Nhị ca dùng chút thủ đoạn nhỏ, các nàng liền mồm năm miệng mười nói ra hết.”
Hàn Tiểu Oanh tuy rằng nói nhẹ nhàng bâng quơ, ta lại không nhịn được run lên.
Thủ đoạn nhỏ của “Diệu thủ thư sinh” Chu Thông Chu nhị hiệp… “Thủ hạ lưu tình” cũng đã chỉnh ta chết đi sống lại rồi, về phần thủ hạ không lưu tình thì… Ta nửa điểm cũng không muốn biết nội dung cụ thể thế nào…
“Chỉ là các nàng cũng là nghe người khác truyền lại, cũng không từng chính mắt gặp qua. Không xác định được việc này, đại ca chung quy vẫn không yên lòng…”
Chính mắt gặp ta cũng chỉ có những người ở biệt viện, ngoại trừ Khách Ti Lệ cùng Thanh Dung, tất cả đều đã bị Duyệt Lai khách sạn xử lý rồi.
“Còn nữa, nghe các nàng nói là có rất nhiều nhân vật lợi hại sẽ tới Bắc Kinh tụ hội, tất có mưu đồ trọng đại, hơn phân nửa sẽ không có lợi cho Đại Tống, nói không chừng sẽ hại chết ngàn ngàn vạn vạn bách tính Đại Tống ta, gặp chuyện này, không thể không để ý. Chúng ta thương nghị xong, liền để cho Tĩnh Nhi một mình tới Gia Hưng trước, bảy người chúng ta nhân đêm khuya tới chỗ gã ‘thiếu chủ’ đó, đến nơi đó…”
Hàn Tiểu Oanh ngừng lại một chút, hơi có chút do dự liếc mắt nhìn ta một cái, mới tiếp tục nói:
“Đến nơi đó… Liếc mắt một cái liền nhìn thấy kim đao của ngươi, còn có nghi vấn gì? Ta nghĩ ngươi rơi vào tay một kẻ như thế, không biết phải chịu bao nhiêu đau khổ, lúc ấy chỉ muốn một kiếm đâm xuyên qua người hắn, chỉ là chậm một bước… Ừ, ngươi thử đoán xem là ai ra tay trước?”
Nếu để cho ta đoán, vậy nhất định sẽ không phải Chu Thông hoặc là Kha lão đại. Nghĩ tới Hàn Bảo Câu tính tình nóng nảy, Kim Long Tiên lại đánh được cự ly xa, ta thốt lên: “Khẳng định là tam sư phụ!”
Hàn Tiểu Oanh lắc đầu, cười dài nói: “Là tứ ca. Ta đoán… Khi đó huynh ấy nhất định là cũng giận dữ rồi, mới có thể vừa động thủ là ra sát chiêu.”
‘Nam Sơn Tiều Tử’ Nam Hi Nhân, ở Giang Nam thất quái đứng hàng thứ tư, tính tình cùng Quách đại hiệp cực giống nhau, đều là người thực thà trung hậu.
Mười mấy năm qua, ta thậm chí còn chưa thấy y nổi giận với ai bao giờ. Cho dù là dân chăn nuôi du mục không biết y, ngẫu nhiên gây khó dễ, y cũng chỉ cười cười mà thôi.
Người như vậy cũng sẽ giận dữ… Cũng sẽ ra sát chiêu…
Hốc mũi bỗng dưng đau xót, nước mắt rốt cuộc không nhịn được rơi xuống.
Hàn Tiểu Oanh vươn tay ôm ta, nhẹ nhàng vỗ lưng, ôn nhu an ủi: “Không khóc không khóc…”
Ta đơn giản ôm lấy nàng khóc lớn lên.
Ta tuyệt đối không phải là người có dũng khí gì.
Chỉ là… Đã thành thói quen, nói với chính mình là không được sợ, cứ như vậy bất tri bất giác cảm thấy mình không biết sợ thật.
Không biết vì sao, lúc này đây, bất lực, sợ hãi cùng càng nhiều cảm xúc khác lại đột nhiên trào lên…
Giống như là… Chúng nó vẫn luôn ở nơi nào đó… Chưa từng biến mất vậy…
Không biết qua bao lâu, phòng cách vách đột nhiên truyền đến tiếng ho khan, lập tức thanh âm Kha lão đại trung khí mười phần vang lên.
“Thất muội, bảo muội nói chuyện với nó, sao lại thành ra khóc thế kia! Đó là làm chuyện tày trời, có cái gì quan trọng hơn…”
Ta… ta rốt cuộc đã làm ra ‘chuyện tày trời’ gì a?
Hiển nhiên người đồng cảm với ta có vẻ nhiều, cho nên Chu Thông ở bên kia rất nhanh liền tiếp lời.
“Đại ca, chuyện của nữ nhân, để kệ bọn họ đi, huynh nhúng tay làm gì…”
Kha lão đại không đợi y nói xong liền kêu lên, “A, có chuyện gì mà ngay cả ta cũng không thể quản? Lão Nhị, ngươi đây là có ý gì?”
Theo sau là thanh âm Hàn Bảo Câu gần như phát điên, “Đại ca, nhị ca, đã đi đường một ngày một đêm, giờ khó khăn lắm mới có thể ngủ ngon… Các huynh tạm tha ta đi!”
“Lão Tam ngươi!” thanh âm Kha lão đại nhất thời lại cao quãng tám.
“Chư vị huynh đệ… Coi như ta cầu các ngươi…” Ngay cả Trương A Sinh cũng không chịu nổi phiền nhiễu phải mở miệng.
Phòng cách vách nhất thời chín người mười ý, loạn thành một đoàn.
Hàn Tiểu Oanh nhíu mày, cực kỳ bình tĩnh hỏi một câu.
“Các huynh… là muốn ăn cháo nhiều ngày sao?”
Tiếng nói của nàng kì thật cũng không vang, cách vách lại lập tức lặng ngắt như tờ, ngay cả Kha lão đại cũng không lên tiếng.
Ta biết là quyền lực tài chính của Giang Nam thất quái đều giao vào tay Hàn Tiểu Oanh, ta cũng biết sáu vị kia đều là không có thịt không vui, một bữa có thể ăn tám cái bánh bao, hai cân thịt bò…
Chỉ là… chỉ là… này cũng không khỏi hiệu quả ngay lập tức đi!
Chẳng lẽ đây là ‘nắm giữ được dạ dày nam nhân là có thể nắm giữ được tâm can phế thận hắn’ trong truyền thuyết sao? !
Ta đột nhiên cảm thấy, theo phương diện nào đó mà nói, Hàn Tiểu Oanh mới là boss lớn nhất trong Giang Nam Thất Quái a…
Hàn Tiểu Oanh nghiêng tai nghe động tĩnh ở cách vách, dường như vừa lòng, mới quay đầu cười nói với ta:
“Không cần để ý tới bọn họ, chúng ta tiếp tục nói.”
Nói xong liền rút trong người một chiếc khăn, tỉ mỉ lau mặt cho ta, tới gần hỏi:
“Kim đao kia… Thật đúng là ngươi tặng?”
“Sao có thể!” Ta ôm đầu kêu rên không thôi.
Nếu sớm biết rằng cư nhiên sẽ kéo theo vô số chuyện không thể tưởng tượng như vậy, khi đó, cho dù có chết cũng không đưa nó cho Âu Dương Khắc…
Sau một phen ngắn gọn giải thích với Hàn Tiểu Oanh những chuyện từng xảy ra với kim đao kia cùng chủ nhân không hay ho của nó, mới có thể xảy ra tình huống không hay ho này… Nàng trầm ngâm một lúc lâu, mới chậm rãi gật gật đầu.
“Như vậy thực không còn gì tốt hơn rồi…”
Cái gì mà…không thể tốt hơn rồi?
“Vị Âu Dương… thiếu chủ… kia” Hàn Tiểu Oanh nhíu nhíu mày, “Ngươi có biết rõ lai lịch thân phận của hắn?”
Nhờ ơn Kim lão gia tử, ở một số phương diện, ta hẳn là còn hiểu rõ hơn chính bản thân Âu Dương thiếu chủ đi, tỷ như Âu Dương Phong trên thực tế là cha ruột của hắn, cùng mẫu thân hắn yêu đương vụng trộm mới sinh ra hắn… linh tinh…
Ta gật gật đầu.
“Bên người hắn luôn có hơn mười cô gái mỹ mạo đi theo, ngươi cũng biết?”
“Chỉ có… hơn mười người?”
Số lượng này hình như hơi ít a, lấy tính cách phô trương của Âu Dương thiếu chủ bình thường mà nói…
Hàn Tiểu Oanh thở dài, vỗ vỗ tay ta.
“Chúng ta chỉ cần ngươi sống tốt là được, nếu gặp được phu quân, cũng sẽ vui mừng thay ngươi. Chỉ là… Vị Âu Dương thiếu chủ kia, chỉ sợ là ngươi không ứng phó được. Mới vừa rồi nhị sư phụ ngươi hỏi thử một phen, hắn đều đáp lại cẩn thận, tuổi còn trẻ đã giảo hoạt như thế, lại thêm trong nhà rất đông cơ thiếp mĩ mạo, chỉ sợ cũng không tương xứng a…”
Sau vài giây suy nghĩ cẩn thận xem nàng đang nói gì, ta quả thực gặp trở ngại trong việc đòi lại trong sạch rồi!
Ta run run tay chân cùng sử dụng ý đồ chuồn khỏi mắt hai vị này, Chu Thông thuận tay vung một cái, liền túm ta trở lại, bắt đầu giáo huấn.
“Đường đường là một cô nương, tại sao hiện tại mở miệng là nói ra những lời thô tục không chịu nổi như vậy, rốt cuộc là học ai!”
“Con…”
Ta làm gì mà thô tục không chịu nổi, ta ngay cả một câu chửi tục cũng chưa nói ra miệng đâu!
“Không phải nói nữa.” Chu Thông khoát tay chặn lại, vô cùng đau đớn nói, “Nhất định là ngươi không hiểu thế nhân, bị người ta lừa.”
“Ách?”
Ta vô cùng mờ mịt nhìn y, phát hiện mình hoàn toàn không theo kịp hình thức tư duy của y.
“Vi sư thường ngày dạy ngươi như thế nào?”
“Ách…”
Ta nên đáp “Càn quấy” hay là “Khóc lóc om sòm xấu lắm” đây?
Bất quá Chu Thông hiển nhiên căn bản là không thèm nghe ta trả lời, y liếc mắt nhìn Âu Dương Khắc.
“Phải biết rằng có những tiểu tử chuyên môn ỷ vào vẻ bề ngoài hù người, giả danh lừa bịp, câu dẫn con gái khắp nơi.”
“Cái kia…”
Ta chỉ là muốn nói “Giả danh lừa bịp” cách nói này không quá thích hợp, dù sao Âu Dương thiếu chủ cũng không dùng cái danh “Truyền nhân của Tây Độc” tiến hành góp vốn phi pháp gì đó, không bằng đổi thành “Khoe khoang sắc tướng” thì có vẻ xác thực hơn…
Nhưng còn chưa kịp nói ra miệng, Chu Thông đã chỉ tiếc rèn sắt không thành thép gõ đầu ta.
“Thận trọng từ lời nói đến việc làm, thận trọng từ lời nói đến việc làm a!”
Bi thương của ta nháy mắt chảy ngược thành sông…
…
…
…
Vì thế… Mãi cho đến khi Giang Nam thất quái kéo theo ta chắp tay cáo từ mà đi, từ đầu tới đuôi ta vẫn không có cơ hội nào để nói chuyện.
Đương nhiên, Âu Dương Khắc cũng không có, về điểm này mà nói, trong lòng ta cũng có vẻ cân bằng.
Hơn nữa, làm cho ta bội phục là, dưới tình huống như vậy, hắn cư nhiên còn có thể duy trì phong độ mỉm cười từ đầu tới cuối.
Cái nghề ‘dâm tặc’ này, quả nhiên không phải là kẻ nào cũng có thể làm a…
Bất quá, lúc khuya hôm nay, ở trong phòng khách sạn, khi ta rốt cục từ miệng Hàn Tiểu Oanh mà biết chuyện ‘dâm tặc’ là như thế nào, vẫn không nhịn được ngây người.
Thật sự là nhân sinh nơi nào không ô long a…
Mấy tháng trước Giang Nam Thất Quái theo kế hoạch đã sớm định sẵn, mang Quách Tĩnh rời khỏi đại mạc, không đến vài ngày, liền gặp được tám cô gái áo trắng mỹ mạo cải nam trang tại quán trọ ven đường.
Ta đoán chừng nhóm hậu cung giai lệ của Âu Dương thiếu chủ ở Tây Vực luôn luôn là kẻ cướp đường —— Khách Ti Lệ cùng Thanh Dung lúc ấy ở Duyệt Lai khách sạn chẳng phải cũng bắt người, cướp phòng đó sao —— cho nên các nàng coi trọng tiểu hồng mã của Quách đại hiệp tương lai, sau đó sẽ phát sinh chuyện gì thì cũng không cần phải nghĩ nữa…
Đương nhiên, đối với Giang Nam Thất Quái mà nói, trộm mua lừa bán, cộng thêm cướp bóc chưa toại cũng không phải là chuyện lớn gì, theo lý thuyết, chờ lúc các nàng động thủ sẽ “Giáo huấn một chút” là được, đấy là nếu không phải Kha lão đại thính giác dị thường linh mẫn có thể nghe rõ từng câu từng chữ các nàng nói chuyện với nhau.
Tỷ như “Tiểu nha đầu lần trước bắt tới”, tỷ như “Thị tẩm”, tỷ như “Kim đao thiếu chủ cầm”, tỷ như “Cũng không thấy chỗ nào đẹp đẽ, chỉ như một trái bí đao” …
Chân chính làm cho người ta không nhịn được muốn lật bàn là: vì sao Kha lão đại nghe được miêu tả ‘trái bí đao’ sẽ liên tưởng đến ta a a a a?
Còn có… Ngươi mới là quả bí đao, cả nhà ngươi là quả bí đao, phạm vi mười dặm quanh nhà ngươi đều là bí đao! Ta nghiến răng nghiến lợi thầm nguyền rủa cô gái áo trắng kia.
Đại khái ta thể hiện vẻ bi thương rất rõ ràng, Hàn Tiểu Oanh không nhịn được nở nụ cười.
“Ngươi chớ trách đại ca, huynh ấy không chịu nói ra miệng, nhưng thực sự lo lắng cho ngươi. Nhị ca cùng ta nguyên bản đều còn có chút nghi hoặc, định ngầm theo dõi đám nữ nhân áo trắng này, tìm được tung tích ‘Thiếu chủ’ mà các nàng nói rồi mới tính. Đại ca lại không thể chờ, lập tức giữ người lại hỏi. Sau đó… Nhị ca dùng chút thủ đoạn nhỏ, các nàng liền mồm năm miệng mười nói ra hết.”
Hàn Tiểu Oanh tuy rằng nói nhẹ nhàng bâng quơ, ta lại không nhịn được run lên.
Thủ đoạn nhỏ của “Diệu thủ thư sinh” Chu Thông Chu nhị hiệp… “Thủ hạ lưu tình” cũng đã chỉnh ta chết đi sống lại rồi, về phần thủ hạ không lưu tình thì… Ta nửa điểm cũng không muốn biết nội dung cụ thể thế nào…
“Chỉ là các nàng cũng là nghe người khác truyền lại, cũng không từng chính mắt gặp qua. Không xác định được việc này, đại ca chung quy vẫn không yên lòng…”
Chính mắt gặp ta cũng chỉ có những người ở biệt viện, ngoại trừ Khách Ti Lệ cùng Thanh Dung, tất cả đều đã bị Duyệt Lai khách sạn xử lý rồi.
“Còn nữa, nghe các nàng nói là có rất nhiều nhân vật lợi hại sẽ tới Bắc Kinh tụ hội, tất có mưu đồ trọng đại, hơn phân nửa sẽ không có lợi cho Đại Tống, nói không chừng sẽ hại chết ngàn ngàn vạn vạn bách tính Đại Tống ta, gặp chuyện này, không thể không để ý. Chúng ta thương nghị xong, liền để cho Tĩnh Nhi một mình tới Gia Hưng trước, bảy người chúng ta nhân đêm khuya tới chỗ gã ‘thiếu chủ’ đó, đến nơi đó…”
Hàn Tiểu Oanh ngừng lại một chút, hơi có chút do dự liếc mắt nhìn ta một cái, mới tiếp tục nói:
“Đến nơi đó… Liếc mắt một cái liền nhìn thấy kim đao của ngươi, còn có nghi vấn gì? Ta nghĩ ngươi rơi vào tay một kẻ như thế, không biết phải chịu bao nhiêu đau khổ, lúc ấy chỉ muốn một kiếm đâm xuyên qua người hắn, chỉ là chậm một bước… Ừ, ngươi thử đoán xem là ai ra tay trước?”
Nếu để cho ta đoán, vậy nhất định sẽ không phải Chu Thông hoặc là Kha lão đại. Nghĩ tới Hàn Bảo Câu tính tình nóng nảy, Kim Long Tiên lại đánh được cự ly xa, ta thốt lên: “Khẳng định là tam sư phụ!”
Hàn Tiểu Oanh lắc đầu, cười dài nói: “Là tứ ca. Ta đoán… Khi đó huynh ấy nhất định là cũng giận dữ rồi, mới có thể vừa động thủ là ra sát chiêu.”
‘Nam Sơn Tiều Tử’ Nam Hi Nhân, ở Giang Nam thất quái đứng hàng thứ tư, tính tình cùng Quách đại hiệp cực giống nhau, đều là người thực thà trung hậu.
Mười mấy năm qua, ta thậm chí còn chưa thấy y nổi giận với ai bao giờ. Cho dù là dân chăn nuôi du mục không biết y, ngẫu nhiên gây khó dễ, y cũng chỉ cười cười mà thôi.
Người như vậy cũng sẽ giận dữ… Cũng sẽ ra sát chiêu…
Hốc mũi bỗng dưng đau xót, nước mắt rốt cuộc không nhịn được rơi xuống.
Hàn Tiểu Oanh vươn tay ôm ta, nhẹ nhàng vỗ lưng, ôn nhu an ủi: “Không khóc không khóc…”
Ta đơn giản ôm lấy nàng khóc lớn lên.
Ta tuyệt đối không phải là người có dũng khí gì.
Chỉ là… Đã thành thói quen, nói với chính mình là không được sợ, cứ như vậy bất tri bất giác cảm thấy mình không biết sợ thật.
Không biết vì sao, lúc này đây, bất lực, sợ hãi cùng càng nhiều cảm xúc khác lại đột nhiên trào lên…
Giống như là… Chúng nó vẫn luôn ở nơi nào đó… Chưa từng biến mất vậy…
Không biết qua bao lâu, phòng cách vách đột nhiên truyền đến tiếng ho khan, lập tức thanh âm Kha lão đại trung khí mười phần vang lên.
“Thất muội, bảo muội nói chuyện với nó, sao lại thành ra khóc thế kia! Đó là làm chuyện tày trời, có cái gì quan trọng hơn…”
Ta… ta rốt cuộc đã làm ra ‘chuyện tày trời’ gì a?
Hiển nhiên người đồng cảm với ta có vẻ nhiều, cho nên Chu Thông ở bên kia rất nhanh liền tiếp lời.
“Đại ca, chuyện của nữ nhân, để kệ bọn họ đi, huynh nhúng tay làm gì…”
Kha lão đại không đợi y nói xong liền kêu lên, “A, có chuyện gì mà ngay cả ta cũng không thể quản? Lão Nhị, ngươi đây là có ý gì?”
Theo sau là thanh âm Hàn Bảo Câu gần như phát điên, “Đại ca, nhị ca, đã đi đường một ngày một đêm, giờ khó khăn lắm mới có thể ngủ ngon… Các huynh tạm tha ta đi!”
“Lão Tam ngươi!” thanh âm Kha lão đại nhất thời lại cao quãng tám.
“Chư vị huynh đệ… Coi như ta cầu các ngươi…” Ngay cả Trương A Sinh cũng không chịu nổi phiền nhiễu phải mở miệng.
Phòng cách vách nhất thời chín người mười ý, loạn thành một đoàn.
Hàn Tiểu Oanh nhíu mày, cực kỳ bình tĩnh hỏi một câu.
“Các huynh… là muốn ăn cháo nhiều ngày sao?”
Tiếng nói của nàng kì thật cũng không vang, cách vách lại lập tức lặng ngắt như tờ, ngay cả Kha lão đại cũng không lên tiếng.
Ta biết là quyền lực tài chính của Giang Nam thất quái đều giao vào tay Hàn Tiểu Oanh, ta cũng biết sáu vị kia đều là không có thịt không vui, một bữa có thể ăn tám cái bánh bao, hai cân thịt bò…
Chỉ là… chỉ là… này cũng không khỏi hiệu quả ngay lập tức đi!
Chẳng lẽ đây là ‘nắm giữ được dạ dày nam nhân là có thể nắm giữ được tâm can phế thận hắn’ trong truyền thuyết sao? !
Ta đột nhiên cảm thấy, theo phương diện nào đó mà nói, Hàn Tiểu Oanh mới là boss lớn nhất trong Giang Nam Thất Quái a…
Hàn Tiểu Oanh nghiêng tai nghe động tĩnh ở cách vách, dường như vừa lòng, mới quay đầu cười nói với ta:
“Không cần để ý tới bọn họ, chúng ta tiếp tục nói.”
Nói xong liền rút trong người một chiếc khăn, tỉ mỉ lau mặt cho ta, tới gần hỏi:
“Kim đao kia… Thật đúng là ngươi tặng?”
“Sao có thể!” Ta ôm đầu kêu rên không thôi.
Nếu sớm biết rằng cư nhiên sẽ kéo theo vô số chuyện không thể tưởng tượng như vậy, khi đó, cho dù có chết cũng không đưa nó cho Âu Dương Khắc…
Sau một phen ngắn gọn giải thích với Hàn Tiểu Oanh những chuyện từng xảy ra với kim đao kia cùng chủ nhân không hay ho của nó, mới có thể xảy ra tình huống không hay ho này… Nàng trầm ngâm một lúc lâu, mới chậm rãi gật gật đầu.
“Như vậy thực không còn gì tốt hơn rồi…”
Cái gì mà…không thể tốt hơn rồi?
“Vị Âu Dương… thiếu chủ… kia” Hàn Tiểu Oanh nhíu nhíu mày, “Ngươi có biết rõ lai lịch thân phận của hắn?”
Nhờ ơn Kim lão gia tử, ở một số phương diện, ta hẳn là còn hiểu rõ hơn chính bản thân Âu Dương thiếu chủ đi, tỷ như Âu Dương Phong trên thực tế là cha ruột của hắn, cùng mẫu thân hắn yêu đương vụng trộm mới sinh ra hắn… linh tinh…
Ta gật gật đầu.
“Bên người hắn luôn có hơn mười cô gái mỹ mạo đi theo, ngươi cũng biết?”
“Chỉ có… hơn mười người?”
Số lượng này hình như hơi ít a, lấy tính cách phô trương của Âu Dương thiếu chủ bình thường mà nói…
Hàn Tiểu Oanh thở dài, vỗ vỗ tay ta.
“Chúng ta chỉ cần ngươi sống tốt là được, nếu gặp được phu quân, cũng sẽ vui mừng thay ngươi. Chỉ là… Vị Âu Dương thiếu chủ kia, chỉ sợ là ngươi không ứng phó được. Mới vừa rồi nhị sư phụ ngươi hỏi thử một phen, hắn đều đáp lại cẩn thận, tuổi còn trẻ đã giảo hoạt như thế, lại thêm trong nhà rất đông cơ thiếp mĩ mạo, chỉ sợ cũng không tương xứng a…”
Sau vài giây suy nghĩ cẩn thận xem nàng đang nói gì, ta quả thực gặp trở ngại trong việc đòi lại trong sạch rồi!