Gian khách sạn này thực không hay ho a…
Giữa ban ngày ban mặt, một đám võ lâm nhân sĩ cư nhiên lại đánh nhau ở ngay hậu viện.
Binh khí leng keng lách cách va vào nhau, đánh rất là náo nhiệt.
Gạch ngói… cùng với những thứ tương tự bị đánh cho đầy trời bay loạn.
Người biết là nhìn thấy đây là nhân sĩ giang hồ tụ tập chém giết, không biết còn tưởng là quân đội giở trò bạo lực.
…
Kỳ thật… Ta hẳn là không có tư cách đứng cảm thán, bởi vì… Đám người đánh hân hoan nhất trong đó chính là Giang Nam thất quái a.
Trong dạng hỗn chiến chẳng phân biệt được địch ta này, một tập đoàn chiến đấu như Giang Nam thất quái, không thể nghi ngờ gì, hẳn là phải chiếm được lợi thế lớn nhất rồi.
Hàn Tiểu Oanh nhảy lên không trung, Việt Nữ Kiếm chĩa thẳng vào mặt; Chu Thông dùng “Phân cân thác cốt thủ” thừa dịp đối phương chưa chuẩn bị lập tức đoạt binh khí, Kim Long nhuyễn tiên của Hàn Bảo Câu chuyên môn chiếu cố chân người khác… Trên, giữa, dưới, ba đường cùng nhau tiếp đón, đối thủ bình thường chỉ có nước nằm bẹp.
Nam Hi Nhân cùng Trương A Sinh hai người một tổ, hoàn toàn phát huy ưu thế thân thể to lớn, lấy một loại khí thế chém đá dời núi, ai dám tới đây ta lập tức giẫm chết, trước sau hô ứng hung hăng đánh, Toàn Kim Phát thân thể nhỏ gầy thừa cơ chen vào, đòn cân trong tay nhanh nhẹn điểm huyệt đạo đối phương.
Còn lại Kha lão đại thân pháp quỷ dị, vị trí mơ hồ, không ngừng di động khắp nơi trợ giúp…
…
…
…
Ta dường như có chút hiểu được vì sao Giang Nam thất quái tuy rằng võ công chỉ là hạng ba, nhưng từ khi xuất đạo tới nay lại chưa có bại tích rồi.
Không nhịn được lệ nóng doanh tròng nói một câu: đây là thắng lợi của chủ nghĩa tập thể đi lại giang hồ a!
Phải biết rằng, tuy các môn các phái khác đều có trận pháp tập hợp đông người để kháng cường địch, ví dụ như Cái Bang đại trận một trăm người, Thiếu Lâm trận mười tám vị la hán, Chân Vũ kiếm trận của Võ Đang… linh tinh. Nhưng một khi rời khỏi môn phái, ngay cả ‘Toàn Chân thất tử’ cũng một mình một đường.
Nói cách khác, bình thường chỉ cần không não tàn tới mức một mình chạy tới đại bản doanh của người ta mà đánh nhau, là sẽ không bị quần ẩu.
Nhưng mà… Trên giang hồ, mọi người đều biết “Giang Nam thất quái luôn cùng tiến cùng lùi, đối phó một người cũng là bảy người xông lên, đối phó một trăm người cũng là bảy người xông lên.”
Nghe thế nào cũng cảm thấy những lời này có ẩn ý.
Cùng nhau xông lên, đó là bản sắc anh hùng; đơn đả độc đấu thì tức là đã cho ngươi mặt mũi rất lớn rồi… ngươi hẳn phải cảm kích a…
Cuối cùng ta cảm thấy… Xuất xứ của lời đồn này thực khiến người ta phải nghi ngờ a.
Dù sao, giang hồ cũng không phải là chiến trường, tình huống cần đồng thời đối phó với một trăm người… quả thực rất hiếm thấy…
Hô… Nhị sư phụ… Ngươi thật sự là quá âm hiểm rồi!
Nhân tiện nói một câu, ta lúc này chính đang ngồi xổm dưới cửa sổ lầu hai của khách điếm, hai tay nắm cửa sổ, cẩn thận chỉ lộ hai con mắt, nhiệt tâm bát quái… đang xem cuộc chiến kiêm lầm bầm bình phẩm.
Đành chịu, ai bảo sức chiến đấu của ta chỉ có 0.
Bởi vậy từ lúc trước khi đấu võ, ta đã bị Kha lão đại túm cổ áo ném vào phòng, may mắn là cửa sổ của nó đối diện với hậu viện, cũng chính là chiến trường chính.
Cho nên…
Sau mỗi một cánh cửa sổ ở lầu hai của các căn phòng xung quanh ta, đều mơ hồ có thể thấy được những bóng người đáng khinh đang rình coi giống như ta, có thể thấy được nhân sĩ bát quái cho dù đi tới đâu cũng đều sẽ gặp được người cùng sở thích…
Mắt thấy cục diện dưới lầu đã dần dần nghiêng về một bên, ta thậm chí có chút mệt nhọc bắt đầu ngáp một cái.
Đột nhiên… Lại một đám người nữa ồn ào vọt vào.
Người phía trước chiều cao tuyệt đối hơn hai thước, ở chỗ theo lý thuyết phải là bả vai hắn, lại mọc ra hai cánh tay, đầu cùng chân kích thước bình thường, nhưng lưng dài khoảng gấp hai người bình thường, còn có một ngọn trường tiên ngân quang lóng lánh quất vun vút…
Ta sợ tới mức vội vàng dụi dụi mắt, cẩn thận nhìn lại…
Ách, Thần a, kia không phải một người!
Đương nhiên, cũng không phải một yêu quái…
Đó là một người ngồi xếp bằng trên vai một người khác. Người phía dưới dường như chỉ phụ trách liều mạng chạy cho nhanh, mà chuyện công kích phòng ngự linh tinh đều do người bên trên huy động trường tiên trong tay mà thành.
Hơn nữa hai người này ta cũng đều biết.
Đúng vậy… Tổ hợp quỷ dị này… Kỳ thật là “Mai tỷ tỷ cưỡi Quách đại hiệp” …
Vừa thấy đám người phía sau ‘Mai tỷ tỷ cưỡi Quách đại hiệp’, ta cơ hồ là muốn khóc rống ra nước mắt.
Đi theo bọn họ, không, phải nói là đuổi giết bọn họ mà theo tới, có Sa Thông Thiên, Bành Liên Hổ, Hầu Thông Hải, Lương Tử Ông… Cùng với một kẻ mặc tăng bào hồng y mà ta chưa thấy qua nhưng cũng có thể đoán được thân phận: Linh Trí thượng nhân —— đúng là đám cao thủ được Hoàn Nhan Hồng Liệt mời tới.
Ai có thể nói cho ta biết… Trong lúc mà ta không biết, tại nơi nào đó mà ta không biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà ta không biết vậy?
Đến nỗi khiến cho trận đại chiến lẽ ra phải xảy ra tại một đêm nguyệt hắc phong cao nào đó trong Triệu vương phủ, lại thành ra xảy ra giữa ban ngày ban mặt tại một khách điếm thế này.
Hơn nữa… Ta cẩn thận thăm dò nhìn xung quanh … Âu Dương Khắc cùng Hoàng cô nương theo lý thuyết lúc này phải xuất hiện rồi đang ở đâu?
Hình như không thấy bóng người a…
Đám người đang hỗn chiến ở giữa kia đã ngừng tay, mà đám người vừa tiến vào hiển nhiên cũng đã thất thần rồi.
Mọi người lấy một loại tư thái đề phòng cao độ đánh giá lẫn nhau vài giây, cơ hồ cùng lúc đó, giữa sân phát ra một trận tiếng hét lớn đinh tai nhức óc.
“Đại sư phụ, nhị sư phụ, tam sư phụ, tứ sư phụ, ngũ sư phụ, lục sư phụ, thất sư phụ!” Đây là tiếng hét mừng rỡ của Quách đại hiệp.
“Tĩnh Nhi!” Đây là thanh âm ôn tồn đồng diễn của Giang Nam thất quái.
“Tên mù họ Kha, ngươi còn chưa chết!” Đây là tiếng nguyền rủa của Mai tỷ tỷ.
“Mai Siêu Phong, con yêu phụ kia!” Đây là tiếng Kha lão đại nguyền rủa ngược lại.
“Tĩnh Nhi, lại đây!” Đây là thuật triệu hồi của Hàn Tiểu Oanh.
“Thất… thất sư phụ… Con…” Này… đây là thuật triệu hồi thất bại…
…
Mà bên kia…
“Bốn các ngươi ở trong này làm cái gì?” Đây là tiếng Sa Thông Thiên nổi trận lôi đình.
“Lăn!” Đây là giọng Hầu Thông Hải, sư đệ của Sa Thông Thiên càng thêm nổi điên.
“Được rồi, được rồi.” Đây là Bành Liên Hổ, bạn thân của Sa Thông Thiên lên tiếng hòa giải.
“Sư phụ, sư thúc… Ô ô ô…” Đây là đám người vừa rồi bị Giang Nam thất quái đánh đến mặt mũi bầm dập – “Hoàng Hà Tứ Quỷ”, đồ đệ của Sa Thông Thiên.
“Không hổ là cao đồ của Sa Long Vương, thật sự là tướng mạo đường đường a!” Đây là Lương Tử Ông vui sướng khi người gặp họa.
…
…
Khoảng sân vừa rồi còn giương cung bạt kiếm đánh nhau, đảo mắt liền biến thành “Đại hội nhận thức người quen” a.
Mỗi người đều dát cổ họng sống chết hét lên, chỉ sợ mục tiêu không nghe thấy mình nói gì.
…
Loại cảnh tượng quỷ dị mà vui mừng này thật sự là khiến người ta orz rồi a…
Cũng may “đại hội nhận thức người thân” rất nhanh kết thúc, mọi người rốt cục cũng hoàn toàn phân rõ địch ta, phân rõ giới hạn.
Sau khi tổng hợp lại một lần nữa các nhân vật xuất trướng, trong hậu viện của cái khách sạn không hay ho này, tình hình đại khái là như sau:
Bên trái, là Giang Nam thất quái cùng một đám người mà ta không biết;
Bên phải, là các cao thủ của Triệu vương phủ, Hoàng Hà Tứ Quỷ cùng một đám người mà ta không biết;
Ở giữa là… Mai tỷ tỷ vẫn đang cưỡi Quách đại hiệp…
…
Ngồi ở trên lầu rình coi… Vẫn đang là đám bà tám chúng ta…
Sau đó lại tiếp tục đấu võ rồi.
Chiến đấu lần này thăng cấp không ít so với lúc nãy, đánh cho thiên hôn địa ám, nhật nguyệt vô quang.
“Đại hải vô lượng!” Đất đá trên mặt đất từng khối từng khối bị tung lên.
“Bài sơn đảo hải!” Mái ngói trên nóc nhà từng miếng từng miếng rơi xuống.
…
Ngay cả những thứ bay tán loạn trong không trung cũng đã đổi mới rồi, ví dụ như gốc cây to, ví dụ như bàn bát tiên…
Còn có… Vừa oa oa kêu to vừa bay qua trước mắt ta vừa rồi là “Hoàng Hà Tứ Quỷ” …
Chỗ khác biệt với thế cục ban nãy là, có sự tồn tại của… ‘Mai tỷ tỷ cưỡi Quách đại hiệp’.
Đám cao thủ của Triệu vương phủ lúc này hẳn đã biết trên người nàng ta có ‘Cửu Âm Chân Kinh’, mới có thể hạ sát thủ như vậy. Hơn nữa đại khái xuất phát từ quan điểm ‘Chém người trước tiên phải chém ngựa’, cho nên cũng không lưu tình với Quách đại hiệp hiện giờ đang đảm nhiệm vai trò ‘ngựa chiến’ chút nào.
Nếu không phải Giang Nam thất quái cứu viện, Quách đại hiệp đại khái đã sớm biến thành một con ngựa què rồi.
Nhưng cùng lúc đó, bọn họ cũng đã tiến hành vây ẩu Mai tỷ tỷ.
…
Tóm lại hiện trường là cực độ hỗn loạn, quan hệ là cực độ phức tạp… Khiến ta nhìn xem cũng cực độ mỏi mệt…
Ta đang ở cân nhắc không biết bọn họ tính đánh nhau tới khi nào, giữa không trung bỗng nhiên truyền đến một tiếng quát:
“Mai Nhược Hoa, còn không ngừng tay!”
Mai tỷ tỷ bình tĩnh lên tiếng: “Tiểu sư muội!”
Quách đại hiệp mừng rỡ hô một tiếng: “Dung Nhi!”
Về phần những người khác… các vị phối hợp diễn cùng NPC trong sân toàn bộ đều giả như không nghe thấy, tiếp tục đánh nhau khí thế ngất trời.
Đầu đầy hắc tuyến, ta không nhịn được nước mắt đầy mặt.
Nói lại, ta ở chỗ này lăn lộn mười sáu năm rồi, mới lần đầu tiên nhìn thấy nữ nhân vật chính xuất trướng, nữ nhân vật chính a! Dù thế nào cũng phải xem vài lần mới đủ!
Vì thế… Tâm hồn bị lửa bát quái hừng hực thiêu đốt, ta dũng cảm nhoài hơn nửa người ra khỏi cửa sổ, tìm kiếm bóng dáng Hoàng cô nương.
…
…
…
Sau đó ta liền hối hận rồi…
Cái muốn nhìn thì không thấy được, cái không muốn nhìn thì lại nhìn thấy rành mạch a.
Tại thời khắc khẩn trương nguy cấp, tiếng động nhốn nháo tới cực điểm, căn phòng ở bên phải ta cư nhiên còn có một đôi rất hưng trí áp vào trên cửa sổ làm một chuyện mà thiếu nhi không nên xem, vị phía dưới kia thậm chí còn nhìn ta phóng một cái mị nhãn… Đúng vậy, vị phía dưới kia cũng là nam a…
Đông cung bản nam nam trực tiếp… Kích thích không khỏi quá lớn đi, ta vội vàng nhắm mắt lui lại.
Kết quả không kịp…
Bởi vì một ngọn trường tiên từ giữa không trung thình lình phóng tới, trực tiếp kéo ta từ lầu hai rơi thẳng xuống lầu một.
Ta thất điên bát đảo tại chỗ, mắt thấy đầy sao.
Chờ tới khi ta cắn răng chống thắt lưng, vịn vào tường, chậm rãi đứng lên, thế cục TMD lại thay đổi!
Mai tỷ tỷ ngồi dưới đất, một ngọn ngân tiên vũ lộng kín như bưng, ngăn toàn bộ công kích lại bên ngoài.
Xem ra Quách đại hiệp đã thoát khỏi số phận “Chiến mã”, thật sự là đáng mừng…
Suy nghĩ trong đầu còn chưa xong, Mai tỷ tỷ nhấn tay xuống mặt đất một cái, bỗng dưng bay lên trời, đánh tới phía ta. Đám người hai bên xôn xao một tiếng, nháy mắt tản ra, so với thủy triều xuống còn rút sạch sẽ hơn…
Ta chỉ cảm thấy mắt hoa lên, vai nặng xuống…
Ô ô ô… Mai tỷ tỷ ngươi vẫn nên trở lại cưỡi Quách đại hiệp đi…
Giữa ban ngày ban mặt, một đám võ lâm nhân sĩ cư nhiên lại đánh nhau ở ngay hậu viện.
Binh khí leng keng lách cách va vào nhau, đánh rất là náo nhiệt.
Gạch ngói… cùng với những thứ tương tự bị đánh cho đầy trời bay loạn.
Người biết là nhìn thấy đây là nhân sĩ giang hồ tụ tập chém giết, không biết còn tưởng là quân đội giở trò bạo lực.
…
Kỳ thật… Ta hẳn là không có tư cách đứng cảm thán, bởi vì… Đám người đánh hân hoan nhất trong đó chính là Giang Nam thất quái a.
Trong dạng hỗn chiến chẳng phân biệt được địch ta này, một tập đoàn chiến đấu như Giang Nam thất quái, không thể nghi ngờ gì, hẳn là phải chiếm được lợi thế lớn nhất rồi.
Hàn Tiểu Oanh nhảy lên không trung, Việt Nữ Kiếm chĩa thẳng vào mặt; Chu Thông dùng “Phân cân thác cốt thủ” thừa dịp đối phương chưa chuẩn bị lập tức đoạt binh khí, Kim Long nhuyễn tiên của Hàn Bảo Câu chuyên môn chiếu cố chân người khác… Trên, giữa, dưới, ba đường cùng nhau tiếp đón, đối thủ bình thường chỉ có nước nằm bẹp.
Nam Hi Nhân cùng Trương A Sinh hai người một tổ, hoàn toàn phát huy ưu thế thân thể to lớn, lấy một loại khí thế chém đá dời núi, ai dám tới đây ta lập tức giẫm chết, trước sau hô ứng hung hăng đánh, Toàn Kim Phát thân thể nhỏ gầy thừa cơ chen vào, đòn cân trong tay nhanh nhẹn điểm huyệt đạo đối phương.
Còn lại Kha lão đại thân pháp quỷ dị, vị trí mơ hồ, không ngừng di động khắp nơi trợ giúp…
…
…
…
Ta dường như có chút hiểu được vì sao Giang Nam thất quái tuy rằng võ công chỉ là hạng ba, nhưng từ khi xuất đạo tới nay lại chưa có bại tích rồi.
Không nhịn được lệ nóng doanh tròng nói một câu: đây là thắng lợi của chủ nghĩa tập thể đi lại giang hồ a!
Phải biết rằng, tuy các môn các phái khác đều có trận pháp tập hợp đông người để kháng cường địch, ví dụ như Cái Bang đại trận một trăm người, Thiếu Lâm trận mười tám vị la hán, Chân Vũ kiếm trận của Võ Đang… linh tinh. Nhưng một khi rời khỏi môn phái, ngay cả ‘Toàn Chân thất tử’ cũng một mình một đường.
Nói cách khác, bình thường chỉ cần không não tàn tới mức một mình chạy tới đại bản doanh của người ta mà đánh nhau, là sẽ không bị quần ẩu.
Nhưng mà… Trên giang hồ, mọi người đều biết “Giang Nam thất quái luôn cùng tiến cùng lùi, đối phó một người cũng là bảy người xông lên, đối phó một trăm người cũng là bảy người xông lên.”
Nghe thế nào cũng cảm thấy những lời này có ẩn ý.
Cùng nhau xông lên, đó là bản sắc anh hùng; đơn đả độc đấu thì tức là đã cho ngươi mặt mũi rất lớn rồi… ngươi hẳn phải cảm kích a…
Cuối cùng ta cảm thấy… Xuất xứ của lời đồn này thực khiến người ta phải nghi ngờ a.
Dù sao, giang hồ cũng không phải là chiến trường, tình huống cần đồng thời đối phó với một trăm người… quả thực rất hiếm thấy…
Hô… Nhị sư phụ… Ngươi thật sự là quá âm hiểm rồi!
Nhân tiện nói một câu, ta lúc này chính đang ngồi xổm dưới cửa sổ lầu hai của khách điếm, hai tay nắm cửa sổ, cẩn thận chỉ lộ hai con mắt, nhiệt tâm bát quái… đang xem cuộc chiến kiêm lầm bầm bình phẩm.
Đành chịu, ai bảo sức chiến đấu của ta chỉ có 0.
Bởi vậy từ lúc trước khi đấu võ, ta đã bị Kha lão đại túm cổ áo ném vào phòng, may mắn là cửa sổ của nó đối diện với hậu viện, cũng chính là chiến trường chính.
Cho nên…
Sau mỗi một cánh cửa sổ ở lầu hai của các căn phòng xung quanh ta, đều mơ hồ có thể thấy được những bóng người đáng khinh đang rình coi giống như ta, có thể thấy được nhân sĩ bát quái cho dù đi tới đâu cũng đều sẽ gặp được người cùng sở thích…
Mắt thấy cục diện dưới lầu đã dần dần nghiêng về một bên, ta thậm chí có chút mệt nhọc bắt đầu ngáp một cái.
Đột nhiên… Lại một đám người nữa ồn ào vọt vào.
Người phía trước chiều cao tuyệt đối hơn hai thước, ở chỗ theo lý thuyết phải là bả vai hắn, lại mọc ra hai cánh tay, đầu cùng chân kích thước bình thường, nhưng lưng dài khoảng gấp hai người bình thường, còn có một ngọn trường tiên ngân quang lóng lánh quất vun vút…
Ta sợ tới mức vội vàng dụi dụi mắt, cẩn thận nhìn lại…
Ách, Thần a, kia không phải một người!
Đương nhiên, cũng không phải một yêu quái…
Đó là một người ngồi xếp bằng trên vai một người khác. Người phía dưới dường như chỉ phụ trách liều mạng chạy cho nhanh, mà chuyện công kích phòng ngự linh tinh đều do người bên trên huy động trường tiên trong tay mà thành.
Hơn nữa hai người này ta cũng đều biết.
Đúng vậy… Tổ hợp quỷ dị này… Kỳ thật là “Mai tỷ tỷ cưỡi Quách đại hiệp” …
Vừa thấy đám người phía sau ‘Mai tỷ tỷ cưỡi Quách đại hiệp’, ta cơ hồ là muốn khóc rống ra nước mắt.
Đi theo bọn họ, không, phải nói là đuổi giết bọn họ mà theo tới, có Sa Thông Thiên, Bành Liên Hổ, Hầu Thông Hải, Lương Tử Ông… Cùng với một kẻ mặc tăng bào hồng y mà ta chưa thấy qua nhưng cũng có thể đoán được thân phận: Linh Trí thượng nhân —— đúng là đám cao thủ được Hoàn Nhan Hồng Liệt mời tới.
Ai có thể nói cho ta biết… Trong lúc mà ta không biết, tại nơi nào đó mà ta không biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà ta không biết vậy?
Đến nỗi khiến cho trận đại chiến lẽ ra phải xảy ra tại một đêm nguyệt hắc phong cao nào đó trong Triệu vương phủ, lại thành ra xảy ra giữa ban ngày ban mặt tại một khách điếm thế này.
Hơn nữa… Ta cẩn thận thăm dò nhìn xung quanh … Âu Dương Khắc cùng Hoàng cô nương theo lý thuyết lúc này phải xuất hiện rồi đang ở đâu?
Hình như không thấy bóng người a…
Đám người đang hỗn chiến ở giữa kia đã ngừng tay, mà đám người vừa tiến vào hiển nhiên cũng đã thất thần rồi.
Mọi người lấy một loại tư thái đề phòng cao độ đánh giá lẫn nhau vài giây, cơ hồ cùng lúc đó, giữa sân phát ra một trận tiếng hét lớn đinh tai nhức óc.
“Đại sư phụ, nhị sư phụ, tam sư phụ, tứ sư phụ, ngũ sư phụ, lục sư phụ, thất sư phụ!” Đây là tiếng hét mừng rỡ của Quách đại hiệp.
“Tĩnh Nhi!” Đây là thanh âm ôn tồn đồng diễn của Giang Nam thất quái.
“Tên mù họ Kha, ngươi còn chưa chết!” Đây là tiếng nguyền rủa của Mai tỷ tỷ.
“Mai Siêu Phong, con yêu phụ kia!” Đây là tiếng Kha lão đại nguyền rủa ngược lại.
“Tĩnh Nhi, lại đây!” Đây là thuật triệu hồi của Hàn Tiểu Oanh.
“Thất… thất sư phụ… Con…” Này… đây là thuật triệu hồi thất bại…
…
Mà bên kia…
“Bốn các ngươi ở trong này làm cái gì?” Đây là tiếng Sa Thông Thiên nổi trận lôi đình.
“Lăn!” Đây là giọng Hầu Thông Hải, sư đệ của Sa Thông Thiên càng thêm nổi điên.
“Được rồi, được rồi.” Đây là Bành Liên Hổ, bạn thân của Sa Thông Thiên lên tiếng hòa giải.
“Sư phụ, sư thúc… Ô ô ô…” Đây là đám người vừa rồi bị Giang Nam thất quái đánh đến mặt mũi bầm dập – “Hoàng Hà Tứ Quỷ”, đồ đệ của Sa Thông Thiên.
“Không hổ là cao đồ của Sa Long Vương, thật sự là tướng mạo đường đường a!” Đây là Lương Tử Ông vui sướng khi người gặp họa.
…
…
Khoảng sân vừa rồi còn giương cung bạt kiếm đánh nhau, đảo mắt liền biến thành “Đại hội nhận thức người quen” a.
Mỗi người đều dát cổ họng sống chết hét lên, chỉ sợ mục tiêu không nghe thấy mình nói gì.
…
Loại cảnh tượng quỷ dị mà vui mừng này thật sự là khiến người ta orz rồi a…
Cũng may “đại hội nhận thức người thân” rất nhanh kết thúc, mọi người rốt cục cũng hoàn toàn phân rõ địch ta, phân rõ giới hạn.
Sau khi tổng hợp lại một lần nữa các nhân vật xuất trướng, trong hậu viện của cái khách sạn không hay ho này, tình hình đại khái là như sau:
Bên trái, là Giang Nam thất quái cùng một đám người mà ta không biết;
Bên phải, là các cao thủ của Triệu vương phủ, Hoàng Hà Tứ Quỷ cùng một đám người mà ta không biết;
Ở giữa là… Mai tỷ tỷ vẫn đang cưỡi Quách đại hiệp…
…
Ngồi ở trên lầu rình coi… Vẫn đang là đám bà tám chúng ta…
Sau đó lại tiếp tục đấu võ rồi.
Chiến đấu lần này thăng cấp không ít so với lúc nãy, đánh cho thiên hôn địa ám, nhật nguyệt vô quang.
“Đại hải vô lượng!” Đất đá trên mặt đất từng khối từng khối bị tung lên.
“Bài sơn đảo hải!” Mái ngói trên nóc nhà từng miếng từng miếng rơi xuống.
…
Ngay cả những thứ bay tán loạn trong không trung cũng đã đổi mới rồi, ví dụ như gốc cây to, ví dụ như bàn bát tiên…
Còn có… Vừa oa oa kêu to vừa bay qua trước mắt ta vừa rồi là “Hoàng Hà Tứ Quỷ” …
Chỗ khác biệt với thế cục ban nãy là, có sự tồn tại của… ‘Mai tỷ tỷ cưỡi Quách đại hiệp’.
Đám cao thủ của Triệu vương phủ lúc này hẳn đã biết trên người nàng ta có ‘Cửu Âm Chân Kinh’, mới có thể hạ sát thủ như vậy. Hơn nữa đại khái xuất phát từ quan điểm ‘Chém người trước tiên phải chém ngựa’, cho nên cũng không lưu tình với Quách đại hiệp hiện giờ đang đảm nhiệm vai trò ‘ngựa chiến’ chút nào.
Nếu không phải Giang Nam thất quái cứu viện, Quách đại hiệp đại khái đã sớm biến thành một con ngựa què rồi.
Nhưng cùng lúc đó, bọn họ cũng đã tiến hành vây ẩu Mai tỷ tỷ.
…
Tóm lại hiện trường là cực độ hỗn loạn, quan hệ là cực độ phức tạp… Khiến ta nhìn xem cũng cực độ mỏi mệt…
Ta đang ở cân nhắc không biết bọn họ tính đánh nhau tới khi nào, giữa không trung bỗng nhiên truyền đến một tiếng quát:
“Mai Nhược Hoa, còn không ngừng tay!”
Mai tỷ tỷ bình tĩnh lên tiếng: “Tiểu sư muội!”
Quách đại hiệp mừng rỡ hô một tiếng: “Dung Nhi!”
Về phần những người khác… các vị phối hợp diễn cùng NPC trong sân toàn bộ đều giả như không nghe thấy, tiếp tục đánh nhau khí thế ngất trời.
Đầu đầy hắc tuyến, ta không nhịn được nước mắt đầy mặt.
Nói lại, ta ở chỗ này lăn lộn mười sáu năm rồi, mới lần đầu tiên nhìn thấy nữ nhân vật chính xuất trướng, nữ nhân vật chính a! Dù thế nào cũng phải xem vài lần mới đủ!
Vì thế… Tâm hồn bị lửa bát quái hừng hực thiêu đốt, ta dũng cảm nhoài hơn nửa người ra khỏi cửa sổ, tìm kiếm bóng dáng Hoàng cô nương.
…
…
…
Sau đó ta liền hối hận rồi…
Cái muốn nhìn thì không thấy được, cái không muốn nhìn thì lại nhìn thấy rành mạch a.
Tại thời khắc khẩn trương nguy cấp, tiếng động nhốn nháo tới cực điểm, căn phòng ở bên phải ta cư nhiên còn có một đôi rất hưng trí áp vào trên cửa sổ làm một chuyện mà thiếu nhi không nên xem, vị phía dưới kia thậm chí còn nhìn ta phóng một cái mị nhãn… Đúng vậy, vị phía dưới kia cũng là nam a…
Đông cung bản nam nam trực tiếp… Kích thích không khỏi quá lớn đi, ta vội vàng nhắm mắt lui lại.
Kết quả không kịp…
Bởi vì một ngọn trường tiên từ giữa không trung thình lình phóng tới, trực tiếp kéo ta từ lầu hai rơi thẳng xuống lầu một.
Ta thất điên bát đảo tại chỗ, mắt thấy đầy sao.
Chờ tới khi ta cắn răng chống thắt lưng, vịn vào tường, chậm rãi đứng lên, thế cục TMD lại thay đổi!
Mai tỷ tỷ ngồi dưới đất, một ngọn ngân tiên vũ lộng kín như bưng, ngăn toàn bộ công kích lại bên ngoài.
Xem ra Quách đại hiệp đã thoát khỏi số phận “Chiến mã”, thật sự là đáng mừng…
Suy nghĩ trong đầu còn chưa xong, Mai tỷ tỷ nhấn tay xuống mặt đất một cái, bỗng dưng bay lên trời, đánh tới phía ta. Đám người hai bên xôn xao một tiếng, nháy mắt tản ra, so với thủy triều xuống còn rút sạch sẽ hơn…
Ta chỉ cảm thấy mắt hoa lên, vai nặng xuống…
Ô ô ô… Mai tỷ tỷ ngươi vẫn nên trở lại cưỡi Quách đại hiệp đi…