Lúc vừa tỉnh lại, ta có vài giây không biết mình đang ở nơi nào.
Đó là một loại trạng thái… đầu óc quay quay, cả người hỗn loạn.
Bởi vậy, khi giáp mặt xuất hiện gương mặt hư hư thực thực của Âu Dương thiếu chủ, ta phản ứng theo bản năng là đưa tay bẹo để xác định thật giả —— đương nhiên, không phải là tự bẹo má ta.
Ừm… Xúc cảm tốt lắm, thực chân thật, thậm chí cái loại vẻ mặt dở khóc dở cười này cũng thực đúng chỗ, giống như đang bẹo má người thật vậy… Người thật… Người thật?!
Tay ta run lên, hoàn toàn thanh tỉnh rồi.
Hình như… Mỗi lần ta ngủ quá lâu, lúc tỉnh lại luôn dễ dàng xuất hiện tình trạng mơ màng này.
Trước kia trong nhà có nuôi một con chó, chuyên phụ trách việc đánh thức ta dậy, năm lần thì ba lần sẽ bị ta bẹo tới mức nước mắt lưng tròng mà tru lên.
Bất quá… Âu Dương thiếu chủ (người thật!) dù sao cũng không phải là chó…
Ta ngây ra nhìn người nào đó bị ta bẹo má để lại một dấu đỏ hư hư thực thực trên mặt, nuốt nước miếng, định tìm một lý do thích hợp để thanh minh cho hành vi của mình.
“Cái kia… ta không phải cố ý a…”
Còn đang cân nhắc xem phải dùng từ ngữ gì để giải thích hiện tượng “Tụt huyết áp” cùng “Trạng thái mơ ngủ”, hắn lại hoàn toàn không để ý trực tiếp mở miệng hỏi:
“Cô… Thân thể thế nào? Có chỗ nào không khoẻ không?”
Ta cử động tay chân, lắc lắc cổ… Ách, sau lưng hình như có hơi đau, nhưng hẳn là không có vấn đề gì.
“Không có việc gì rồi.”
Âu Dương thiếu chủ nhíu mày, đột nhiên đưa tay nhẹ nhàng chạm vào chỗ ta bị đau, lực đạo tuy rằng cực nhẹ, vẫn khiến ta đau đến lập tức kêu một tiếng ‘ngao’.
Hắn thu tay, chậm rãi nói: “Không có việc gì?”
…
…
…
Ta muốn một cước đá chết hắn!
…
…
…
Bất quá… Cũng chỉ là nghĩ mà thôi…
Trên thực tế ta nhiều nhất cũng chỉ có thể trừng mắt nhìn hắn, hơn nữa, mức độ phẫn nộ này… Âu Dương thiếu chủ căn bản là không để vào mắt…
Hắn liếc nhìn ta một cái, lấy từ trong lòng ra một cái bình sứ, cầm trong tay một chút, mới đưa cho ta.
“‘Thất ly nguyên hồ cao’ này công dụng tiêu thũng giảm đau vô cùng tốt…” Không biết hắn nghĩ tới cái gì, mỉm cười, “Đây là tại hạ đã tự mình thử qua.”
Cái bình này nhìn qua thực quen mắt a… Ta mở nắp bình ngửi ngửi, mùi hương hình như cũng rất quen thuộc…
“Dược mà ‘Diệu thủ thư sinh’ Chu Thông điều phối, quả nhiên không giống bình thường.”
“A? Nhị sư phụ sao lại đưa dược cho ngươi?”
Trừ phi bên trong có phối thêm cái gì quỷ dị chuyên để chỉnh người, ví dụ như phấn ngứa linh tinh… Ta vội vàng bỏ cái bình xuống.
Âu Dương Khắc ngẩn ra, mới lấy một loại vẻ mặt cơ hồ có thể gọi là cười khổ đáp:
“Thuốc này là do một vị cao đồ của Chu nhị hiệp tặng cho…”
Ta chớp chớp mắt, thật sự không nghĩ tới Quách đại hiệp lại có quan hệ tốt như vậy với Âu Dương thiếu chủ a.
Sau đó chợt nghe hắn nhẹ nhàng bâng quơ nói tiếp:
“… Ở trong thạch thất dưới chân núi biệt viện của Bạch Đà sơn.”
Dựa vào!
Một ngày không đề cập tới chuyện này hắn sẽ chết a!
Còn có…
Này không phải là lấy dược của chính ta cho ta dùng sao, người này… cũng thật sự quá keo kiệt đi…
Ta vừa tay chân lanh lẹ cầm lại cái bình, vừa thầm khinh bỉ Âu Dương thiếu chủ thần giữ của.
Hắn lại cười đến thực thoải mái lắc lắc chiết phiến.
“Tiểu cô nương, chỗ bị thương cô không nhìn thấy, chỉ sợ không bôi được dược, không bằng để tại hạ giúp…”
“Bôi được, thật sự được!”
Ta vội vàng tự động tự phát đổ thuốc mỡ vào sau lưng, đỡ cho người nào đó lại động kinh.
Đau đớn rất nhanh đã bị một cảm giác mát mẻ dễ chịu thay thế, ta đưa tay sờ sờ, hình như chỗ sưng kì dị đó đã biến mất không ít.
Dược của nhị sư phụ thật đúng là dùng tốt a… Lúc ấy mặt Âu Dương thiếu chủ bị Lý Lưu Phong đánh cho thành đầu heo, cư nhiên một chút dấu vết cũng không lưu lại, hơn phân nửa cũng là nhờ công hiệu của dược này đi.
Ta đúng lý hợp tình nhét cái bình sứ vào túi da, ừ, nó vốn là của ta!
Bất quá… Ngẩng đầu nhìn dáng vẻ Âu Dương thiếu chủ nhẹ nhàng phe phẩy chiết phiến như không có chuyện gì…
Lại bắt đầu cảm thấy mình… có phải có chút keo kiệt hay không?
Một con bồ câu đột nhiên từ bên ngoài phạch phạch bay vào, dừng trên vai Âu Dương thiếu chủ.
Hắn lấy một cái ống nhỏ từ trên chân con bồ câu xuống, giương tay lên, con bồ câu lại bay ra ngoài. Hắn lại rút một tờ giấy cuốn từ trong ống ra, giơ thẳng lên xem.
Uy! Khoảng cách cùng góc độ kia… Ta chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy hết nội dung trên tờ giấy rồi a…
…
Ta vội vàng rời mắt.
Tuy rằng đối với tình huống ‘dùng bồ câu đưa tin’ trong truyền thuyết này, thực sự là tò mò tới cực điểm, nhưng chuyện cơ mật của nhà người ta, ta vẫn biết là nên tránh đi.
Nhưng mà vị Bạch Đà sơn thiếu chủ này, vì sao lại không có chút ý thức giữ bí mật nào như vậy? Sẽ không phải là kẻ nào đó dịch dung ngụy trang đấy chứ.
…
Ta trừng mắt nhìn tờ giấy đột nhiên xuất hiện trước mắt, những lời thầm oán phía sau tạm thời đột nhiên quên mất…
Cái này…cho dù không muốn nhìn cũng không còn kịp rồi.
Cũng may nội dung trên tờ giấy có vẻ không liên quan tới chuyện cơ mật của Bạch Đà sơn… Ách… Hẳn là không liên quan đi…
Đại ý là nói Giang Nam thất quái đã đuổi tới địa phận tỉnh Hà Bắc (=_=! ! ! ), sau khi nhận được tin lại trở về kinh thành… Cùng với những nhân viên theo dõi nhà hắn đã rút về, vân vân…
Này… Kết hợp mọi chuyện, đối tượng theo dõi chẳng lẽ lại là ta?
Ta gãi gãi đầu, giương mắt liền thấy khuôn mặt tuấn tú của Âu Dương thiếu chủ cười đến xuân về hoa nở.
Tuy rằng không biết vì cái gì lại khiến người ta rất muốn cong hai móng vuốt, nhưng cho dù thế nào, hẳn là cũng nên nói lời cảm tạ mới đúng.
“Cám ơn…”
Nhìn bên ngoài màn đêm dày đặc cùng mưa tuyết lất phất rơi, thành ý của ta nhất thời càng thêm chân thành tha thiết.
“Đa tạ ngươi đã đưa ta tới đây.”
Trong thời tiết trời đông giá rét này, nếu bị Mai tỷ tỷ ném một đêm ngoài trời tại vùng hoang sơn dã lĩnh, lúc Giang Nam Thất Quái đến, hẳn là có thể trực tiếp nhặt xác rồi.
Âu Dương Khắc cư nhiên ngẩn ra, vẻ mặt thoạt nhìn thực ngoài ý muốn.
“Lúc đêm ta mới tìm thấy cô ở trong này…”
“Ách?”
Ta nhớ rất rõ ràng là bị đánh ngất tại một rừng cây nhỏ ở ngoại ô, nhưng lúc này tỉnh lại, lại là ở một ngôi miếu đổ nát!
Mái ngói trên nóc nhà cơ hồ đều sắp rơi xuống, chung quanh đều là mạng nhện, tro bụi tích dày mấy tấc, ngay cả đầu tượng thần cũng không thấy. Chỉ có góc chỗ chúng ta ngồi là được quét tước sạch sẽ, thậm chí còn đốt một đống lửa.
“Hơn nữa…” Hắn khẽ nhíu mày, chỉ chỉ về phía cạnh người ta, “… Trên người cô còn bọc bộ quần áo kia.”
Đó là một kiện áo choàng bề ngoài và chất liệu đều rất bình thường, nếu nói có chỗ nào đăc biệt, chính là rộng thùng thình đủ để trùm từ đầu tới chân ta. Khó trách Âu Dương Khắc nói là “bọc” mà không phải “mặc” rồi.
Này… Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra a?
Âu Dương Khắc có chút suy nghĩ, chậm rãi khép mở chiết phiến trong tay.
“Cây cối và vách đá xung quanh đây đều còn in vết roi, xem lộ tuyến võ công hẳn Hắc Phong Song Sát, ta theo dấu vết đó tìm tới đây. Vốn tưởng rằng nàng ta mắt không nhìn thấy mới đi lầm đến tận đây, hiện tại xem ra, dường như là cố ý…”
Hắn dừng lại, nhìn ta mỉm cười.
“… Nàng ta thực ra lại suy nghĩ rất chu đáo cho cô.”
Nói như vậy, ta kỳ thật hẳn là nên cảm tạ Mai tỷ tỷ đi… A, không đúng, nếu không phải nàng ‘cưỡi’ ta, căn bản sẽ không có nhiều chuyện xảy ra như vậy đi…
“Hắc Phong Song Sát một khi ra tay sẽ không để kẻ nào sống sót, tiểu cô nương… xem ra người thích cô thực không ít a…”
Tạm thời bất luận tính chân thật như thế nào, nhưng mà hai câu trước sau này có chút quan hệ nào ăn nhập với nhau sao?
Ta ngây ra nhìn Âu Dương thiếu chủ, hắn lại không nói thêm gì nữa, chuyển đề tài.
“Bảy vị sư phụ của cô hơn phân nửa là ngày mai sẽ vào kinh, ta đã phân phó người đón tiếp ở cửa thành rồi. Lúc này trời tối, đi đường không tiện… Chúng ta trước tiên nghỉ tạm ở đây, chờ tới khi trời sáng hãy trở về thành.”
“Ách…”
Âu Dương Khắc đột nhiên lấy quạt che miệng, ngáp một cái rất lớn.
“Từ hôm qua tới giờ chưa ngủ, hiện giờ thật sự buồn ngủ, tiểu cô nương nếu không ngại, tại hạ nghỉ tạm trước một lát.”
Nói xong lại liên tiếp ngáp vài cái.
Ta còn chưa kịp phát biểu ý kiến, hắn đã cực kì tự nhiên nằm xuống, cánh tay phải gối dưới đầu, hai mắt nhắm lại, chỉ chưa tới vài giây đã nặng nề ngủ.
Ta dở khóc dở cười nhìn Âu Dương thiếu chủ đang ngủ say, thực chưa thấy qua kẻ nào thích tự quyết định như vậy.
Nhất thời không biết rốt cuộc là nên đánh thức hắn dậy hay là mặc kệ hắn đây.
Bất quá… Nhìn người nào đó thản nhiên nhắm mắt ngủ… Ta buồn bực vô cùng thở dài một hơi, vẫn là thuận tay cầm lấy chiếc áo choàng vẫn để bên cạnh, đắp lên người hắn.
Đó là một loại trạng thái… đầu óc quay quay, cả người hỗn loạn.
Bởi vậy, khi giáp mặt xuất hiện gương mặt hư hư thực thực của Âu Dương thiếu chủ, ta phản ứng theo bản năng là đưa tay bẹo để xác định thật giả —— đương nhiên, không phải là tự bẹo má ta.
Ừm… Xúc cảm tốt lắm, thực chân thật, thậm chí cái loại vẻ mặt dở khóc dở cười này cũng thực đúng chỗ, giống như đang bẹo má người thật vậy… Người thật… Người thật?!
Tay ta run lên, hoàn toàn thanh tỉnh rồi.
Hình như… Mỗi lần ta ngủ quá lâu, lúc tỉnh lại luôn dễ dàng xuất hiện tình trạng mơ màng này.
Trước kia trong nhà có nuôi một con chó, chuyên phụ trách việc đánh thức ta dậy, năm lần thì ba lần sẽ bị ta bẹo tới mức nước mắt lưng tròng mà tru lên.
Bất quá… Âu Dương thiếu chủ (người thật!) dù sao cũng không phải là chó…
Ta ngây ra nhìn người nào đó bị ta bẹo má để lại một dấu đỏ hư hư thực thực trên mặt, nuốt nước miếng, định tìm một lý do thích hợp để thanh minh cho hành vi của mình.
“Cái kia… ta không phải cố ý a…”
Còn đang cân nhắc xem phải dùng từ ngữ gì để giải thích hiện tượng “Tụt huyết áp” cùng “Trạng thái mơ ngủ”, hắn lại hoàn toàn không để ý trực tiếp mở miệng hỏi:
“Cô… Thân thể thế nào? Có chỗ nào không khoẻ không?”
Ta cử động tay chân, lắc lắc cổ… Ách, sau lưng hình như có hơi đau, nhưng hẳn là không có vấn đề gì.
“Không có việc gì rồi.”
Âu Dương thiếu chủ nhíu mày, đột nhiên đưa tay nhẹ nhàng chạm vào chỗ ta bị đau, lực đạo tuy rằng cực nhẹ, vẫn khiến ta đau đến lập tức kêu một tiếng ‘ngao’.
Hắn thu tay, chậm rãi nói: “Không có việc gì?”
…
…
…
Ta muốn một cước đá chết hắn!
…
…
…
Bất quá… Cũng chỉ là nghĩ mà thôi…
Trên thực tế ta nhiều nhất cũng chỉ có thể trừng mắt nhìn hắn, hơn nữa, mức độ phẫn nộ này… Âu Dương thiếu chủ căn bản là không để vào mắt…
Hắn liếc nhìn ta một cái, lấy từ trong lòng ra một cái bình sứ, cầm trong tay một chút, mới đưa cho ta.
“‘Thất ly nguyên hồ cao’ này công dụng tiêu thũng giảm đau vô cùng tốt…” Không biết hắn nghĩ tới cái gì, mỉm cười, “Đây là tại hạ đã tự mình thử qua.”
Cái bình này nhìn qua thực quen mắt a… Ta mở nắp bình ngửi ngửi, mùi hương hình như cũng rất quen thuộc…
“Dược mà ‘Diệu thủ thư sinh’ Chu Thông điều phối, quả nhiên không giống bình thường.”
“A? Nhị sư phụ sao lại đưa dược cho ngươi?”
Trừ phi bên trong có phối thêm cái gì quỷ dị chuyên để chỉnh người, ví dụ như phấn ngứa linh tinh… Ta vội vàng bỏ cái bình xuống.
Âu Dương Khắc ngẩn ra, mới lấy một loại vẻ mặt cơ hồ có thể gọi là cười khổ đáp:
“Thuốc này là do một vị cao đồ của Chu nhị hiệp tặng cho…”
Ta chớp chớp mắt, thật sự không nghĩ tới Quách đại hiệp lại có quan hệ tốt như vậy với Âu Dương thiếu chủ a.
Sau đó chợt nghe hắn nhẹ nhàng bâng quơ nói tiếp:
“… Ở trong thạch thất dưới chân núi biệt viện của Bạch Đà sơn.”
Dựa vào!
Một ngày không đề cập tới chuyện này hắn sẽ chết a!
Còn có…
Này không phải là lấy dược của chính ta cho ta dùng sao, người này… cũng thật sự quá keo kiệt đi…
Ta vừa tay chân lanh lẹ cầm lại cái bình, vừa thầm khinh bỉ Âu Dương thiếu chủ thần giữ của.
Hắn lại cười đến thực thoải mái lắc lắc chiết phiến.
“Tiểu cô nương, chỗ bị thương cô không nhìn thấy, chỉ sợ không bôi được dược, không bằng để tại hạ giúp…”
“Bôi được, thật sự được!”
Ta vội vàng tự động tự phát đổ thuốc mỡ vào sau lưng, đỡ cho người nào đó lại động kinh.
Đau đớn rất nhanh đã bị một cảm giác mát mẻ dễ chịu thay thế, ta đưa tay sờ sờ, hình như chỗ sưng kì dị đó đã biến mất không ít.
Dược của nhị sư phụ thật đúng là dùng tốt a… Lúc ấy mặt Âu Dương thiếu chủ bị Lý Lưu Phong đánh cho thành đầu heo, cư nhiên một chút dấu vết cũng không lưu lại, hơn phân nửa cũng là nhờ công hiệu của dược này đi.
Ta đúng lý hợp tình nhét cái bình sứ vào túi da, ừ, nó vốn là của ta!
Bất quá… Ngẩng đầu nhìn dáng vẻ Âu Dương thiếu chủ nhẹ nhàng phe phẩy chiết phiến như không có chuyện gì…
Lại bắt đầu cảm thấy mình… có phải có chút keo kiệt hay không?
Một con bồ câu đột nhiên từ bên ngoài phạch phạch bay vào, dừng trên vai Âu Dương thiếu chủ.
Hắn lấy một cái ống nhỏ từ trên chân con bồ câu xuống, giương tay lên, con bồ câu lại bay ra ngoài. Hắn lại rút một tờ giấy cuốn từ trong ống ra, giơ thẳng lên xem.
Uy! Khoảng cách cùng góc độ kia… Ta chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy hết nội dung trên tờ giấy rồi a…
…
Ta vội vàng rời mắt.
Tuy rằng đối với tình huống ‘dùng bồ câu đưa tin’ trong truyền thuyết này, thực sự là tò mò tới cực điểm, nhưng chuyện cơ mật của nhà người ta, ta vẫn biết là nên tránh đi.
Nhưng mà vị Bạch Đà sơn thiếu chủ này, vì sao lại không có chút ý thức giữ bí mật nào như vậy? Sẽ không phải là kẻ nào đó dịch dung ngụy trang đấy chứ.
…
Ta trừng mắt nhìn tờ giấy đột nhiên xuất hiện trước mắt, những lời thầm oán phía sau tạm thời đột nhiên quên mất…
Cái này…cho dù không muốn nhìn cũng không còn kịp rồi.
Cũng may nội dung trên tờ giấy có vẻ không liên quan tới chuyện cơ mật của Bạch Đà sơn… Ách… Hẳn là không liên quan đi…
Đại ý là nói Giang Nam thất quái đã đuổi tới địa phận tỉnh Hà Bắc (=_=! ! ! ), sau khi nhận được tin lại trở về kinh thành… Cùng với những nhân viên theo dõi nhà hắn đã rút về, vân vân…
Này… Kết hợp mọi chuyện, đối tượng theo dõi chẳng lẽ lại là ta?
Ta gãi gãi đầu, giương mắt liền thấy khuôn mặt tuấn tú của Âu Dương thiếu chủ cười đến xuân về hoa nở.
Tuy rằng không biết vì cái gì lại khiến người ta rất muốn cong hai móng vuốt, nhưng cho dù thế nào, hẳn là cũng nên nói lời cảm tạ mới đúng.
“Cám ơn…”
Nhìn bên ngoài màn đêm dày đặc cùng mưa tuyết lất phất rơi, thành ý của ta nhất thời càng thêm chân thành tha thiết.
“Đa tạ ngươi đã đưa ta tới đây.”
Trong thời tiết trời đông giá rét này, nếu bị Mai tỷ tỷ ném một đêm ngoài trời tại vùng hoang sơn dã lĩnh, lúc Giang Nam Thất Quái đến, hẳn là có thể trực tiếp nhặt xác rồi.
Âu Dương Khắc cư nhiên ngẩn ra, vẻ mặt thoạt nhìn thực ngoài ý muốn.
“Lúc đêm ta mới tìm thấy cô ở trong này…”
“Ách?”
Ta nhớ rất rõ ràng là bị đánh ngất tại một rừng cây nhỏ ở ngoại ô, nhưng lúc này tỉnh lại, lại là ở một ngôi miếu đổ nát!
Mái ngói trên nóc nhà cơ hồ đều sắp rơi xuống, chung quanh đều là mạng nhện, tro bụi tích dày mấy tấc, ngay cả đầu tượng thần cũng không thấy. Chỉ có góc chỗ chúng ta ngồi là được quét tước sạch sẽ, thậm chí còn đốt một đống lửa.
“Hơn nữa…” Hắn khẽ nhíu mày, chỉ chỉ về phía cạnh người ta, “… Trên người cô còn bọc bộ quần áo kia.”
Đó là một kiện áo choàng bề ngoài và chất liệu đều rất bình thường, nếu nói có chỗ nào đăc biệt, chính là rộng thùng thình đủ để trùm từ đầu tới chân ta. Khó trách Âu Dương Khắc nói là “bọc” mà không phải “mặc” rồi.
Này… Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra a?
Âu Dương Khắc có chút suy nghĩ, chậm rãi khép mở chiết phiến trong tay.
“Cây cối và vách đá xung quanh đây đều còn in vết roi, xem lộ tuyến võ công hẳn Hắc Phong Song Sát, ta theo dấu vết đó tìm tới đây. Vốn tưởng rằng nàng ta mắt không nhìn thấy mới đi lầm đến tận đây, hiện tại xem ra, dường như là cố ý…”
Hắn dừng lại, nhìn ta mỉm cười.
“… Nàng ta thực ra lại suy nghĩ rất chu đáo cho cô.”
Nói như vậy, ta kỳ thật hẳn là nên cảm tạ Mai tỷ tỷ đi… A, không đúng, nếu không phải nàng ‘cưỡi’ ta, căn bản sẽ không có nhiều chuyện xảy ra như vậy đi…
“Hắc Phong Song Sát một khi ra tay sẽ không để kẻ nào sống sót, tiểu cô nương… xem ra người thích cô thực không ít a…”
Tạm thời bất luận tính chân thật như thế nào, nhưng mà hai câu trước sau này có chút quan hệ nào ăn nhập với nhau sao?
Ta ngây ra nhìn Âu Dương thiếu chủ, hắn lại không nói thêm gì nữa, chuyển đề tài.
“Bảy vị sư phụ của cô hơn phân nửa là ngày mai sẽ vào kinh, ta đã phân phó người đón tiếp ở cửa thành rồi. Lúc này trời tối, đi đường không tiện… Chúng ta trước tiên nghỉ tạm ở đây, chờ tới khi trời sáng hãy trở về thành.”
“Ách…”
Âu Dương Khắc đột nhiên lấy quạt che miệng, ngáp một cái rất lớn.
“Từ hôm qua tới giờ chưa ngủ, hiện giờ thật sự buồn ngủ, tiểu cô nương nếu không ngại, tại hạ nghỉ tạm trước một lát.”
Nói xong lại liên tiếp ngáp vài cái.
Ta còn chưa kịp phát biểu ý kiến, hắn đã cực kì tự nhiên nằm xuống, cánh tay phải gối dưới đầu, hai mắt nhắm lại, chỉ chưa tới vài giây đã nặng nề ngủ.
Ta dở khóc dở cười nhìn Âu Dương thiếu chủ đang ngủ say, thực chưa thấy qua kẻ nào thích tự quyết định như vậy.
Nhất thời không biết rốt cuộc là nên đánh thức hắn dậy hay là mặc kệ hắn đây.
Bất quá… Nhìn người nào đó thản nhiên nhắm mắt ngủ… Ta buồn bực vô cùng thở dài một hơi, vẫn là thuận tay cầm lấy chiếc áo choàng vẫn để bên cạnh, đắp lên người hắn.