Quách đại hiệp vẻ mặt ngượng ngùng kéo tay Hoàng cô nương tới giới thiệu với Đà Lôi, ba người giờ phút này trò chuyện với nhau có vẻ rất vui.
Cho dù tương lai tình thế sẽ phát triển thế nào, ít nhất trong lúc này tạo mối quan hệ tốt với Hoàng cô nương cũng không sai, Đà Lôi hẳn là đã hiểu được những gì ta ám chỉ.
Trên lưng Bác Nhĩ Hốt trúng một đao, may mà miệng vết thương không sâu, ta vừa xử lý miệng vết thương giúp y, vừa không nhịn được miên man suy nghĩ.
Đám truy binh Hoàng Hà Tứ Quỷ dẫn theo, quả thực giống như lời Triết Biệt nói, đã bị Quách đại hiệp cùng Hoàng cô nương đánh đuổi hết rồi, chỉ là không biết có còn viện binh phía sau nữa hay không, hơn nữa… Âu Dương thiếu chủ đến bây giờ vẫn chưa quay lại, không biết liệu có thể xảy ra chuyện gì hay không?
Tuy rằng biết là cho dù hắn có xảy ra chuyện gì, ta cũng không thể giúp được, nhưng chưa thấy hắn bình an trở về, trong lòng khó tránh khỏi có điểm bất an không yên…
Ách… Cái bệnh hay lo lắng quá độ này của ta, đại khái đã tới mức hết thuốc chữa rồi…
Vết đao trên lưng Bác Nhĩ Hốt tuy nông nhưng lại hẹp và dài, muốn rửa được sạch vết thương, nhất định phải xé hoặc cắt đoạn áo đó ra, ta đánh giá lực tay của mình cùng độ bền chắc của trường bào Mông Cổ một lát, sau đó…
“Bác Nhĩ Hốt thúc thúc, cho ta mượn bội đao của ngài dùng một chút.”
Bác Nhĩ Hốt đối với Đà Lôi vô cùng tốt, cũng là người ta thân cận nhất trong Tứ Kiệt, cho nên ta vẫn gọi y là “Thúc thúc”.
Y ngẩn ra, mới tháo bội đao xuống đưa cho ta, “Công chúa…”
Ta quả thực muốn ôm đầu kêu rên rồi.
“Nơi này là Trung Nguyên, mệnh lệnh của Thành Cát Tư Hãn tạm thời còn chưa có tác dụng ở đây, ngài tạm tha cho ta đi!”
“Hoa Tranh…” Bác Nhĩ Hốt nở nụ cười, ngừng lại một chút, mới hỏi: “Kim đao của ngươi đâu?”
Tay ta run lên, thiếu chút nữa thì chọc một lỗ trên lưng y.
“Cái kia…” Ta cắn răng quyết định lần tới khi gặp thiếu chủ đại nhân, nhất định phải bóp cổ hắn bắt hắn phải nhổ kim đao của ta ra mới được! “Ta cho một vị bằng hữu mượn rồi.”
“Kim đao đại hãn ban cho, sao có thể tùy ý để rời khỏi người?” Bác Nhĩ Hốt không đồng ý liếc mắt nhìn ta một cái, ngẩng đầu nhìn về phía Quách đại hiệp cùng Hoàng cô nương, “Cho dù ‘Kim đao Phò mã’ không phải là Quách Tĩnh, cũng cần phải được đại hãn chấp thuận, huống chi…”
Miệng vết thương đã băng bó xong rồi, khóa giáo dục “Mối quan hệ giữa Kim đao cùng yêu nước, yêu nhà, yêu đại hãn” của Bác Nhĩ Hốt đại thúc vẫn có vẻ mới chỉ bắt đầu. Lần đầu tiên phát hiện thì ra y cũng có thể lải nhải như vậy, nói lại, trên chiến trường, kẻ địch hẳn sẽ không bị y lải nhải tới phát điên, vung đao tự sát đấy chứ…
Này đã là lần thứ mấy phải nghe lải nhải vì tội đem kim đao cho người khác mượn rồi a a a a!
Chết tiệt! Kim đao, lần sau gặp mặt chính là ngày chết của ngươi! Xem ta có đập ngươi ra thành sắt vụn không…
Bất quá… Giờ phút này ta chỉ có thể yên lặng quay đầu đi, chảy xuống hai hàng nước mắt chua xót.
“Nha, tiểu cô nương đây là làm sao vậy?” Thanh âm mang theo ý cười từ trên đầu vang lên, “Ta mới chỉ rời đi một lát, cô liền lo lắng thành như vậy sao…”
Tuy rằng lời kịch xuất trướng vẫn đáng ăn đòn như vậy, nhưng thanh âm nghe qua lại khác hẳn vẻ thoải mái bình thường.
“Uy… Ngươi làm sao vậy?”
Không có ngoại thương, nếu không trên áo trắng sẽ có vết máu rõ ràng, nhưng sắc mặt có hơi xanh…
“Mới vừa rồi ở ngoài rừng gặp ba người Sa Thông Thiên kia, đối một chưởng với Bành Liên Hổ… Không sao…”
Bành Liên Hổ?
Ta bất chấp nói chuyện, túm lấy tay hắn, cẩn thận kiểm tra.
Trên tay Bành Liên Hổ có độc châm hoàn, chỉ cần đâm bị thương, chất độc sẽ theo vết thương đó mà đi vào mạch máu —— cho dù chỉ bị châm một lỗ nhỏ, chỉ cần đổ máu, tuyệt không sống được sau năm canh giờ.
“Bành Liên Hổ hiện tại ở đâu?”
Lúc trước nếu không phải nhị sư phụ thi triển ‘Diệu Thủ Không Không’ trộm được giải dược, ngay cả người đứng đầu Toàn Chân Thất Tử là Mã Ngọc cũng thiếu chút nữa mất mạng… Đúng rồi, ta cũng từng học Diệu Thủ Không Không, tuy rằng trình độ gà mờ như mèo ba chân… nhưng ít nhất cũng có thể thử một chút…
Âu Dương thiếu chủ khẽ nhíu mày, liếc mắt nhìn ta một cái, mới nói: “Có lẽ là trốn về Triệu vương phủ rồi.”
“Vậy giải dược phải làm sao giờ?” Ta gấp đến độ giậm chân.
Hắn ngừng lại một chút, nhưng không lập tức trả lời.
Tay trái hẳn là không có vấn đề, ta buông ra, giơ tay định túm tay phải của hắn kiểm tra xem thế nào, lại bị hắn đè ngược lại.
“Ta không bị thương…”
“Ách?”
“Chuyện cô nói với ta, ta đương nhiên ghi tạc trong lòng… Sao có thể để y làm bị thương…” khóe môi Âu Dương thiếu chủ hơi nhếch lên, cười đến thập phần thích ý nói: “Nhưng kẻ kia tự cho là đã đắc thủ, lại trúng một chưởng của ta, không điều dưỡng mất một năm rưỡi, nhất định không thể khôi phục lại được công lực.”
Ta hoài nghi nhìn hắn.
Thiếu chủ đại nhân cười khổ xòe tay phải, giơ lên trước mắt ta, tỏ vẻ để mặc người ta muốn làm gì thì làm. Ta trừng mắt nhìn hắn, tỉ mỉ nhìn một lượt từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, hình như… Quả thật không có vết thương nào…
Chỉ là còn có chút để ý tới vấn đề sắc mặt, “Vậy… nội thương?”
Đánh người khác tới mức phải điều dưỡng một năm rưỡi, bản thân mình hẳn không thể có chuyện không tổn hao lông tóc chút nào đi?
Quả nhiên hắn hơi ngừng lại, mới chậm rãi đáp: “Chỉ hơi tổn hại chút nội lực, điều tức một đêm là không sao rồi.”
Không có ngoại thương, nhưng nội thương… Lấy tiêu chẩn dân thường như ta mà nói, hoàn toàn không thể biết được Âu Dương thiếu chủ nội thương tới mức nào…
Quách đại hiệp từ nhỏ đã lớn lên cùng chúng ta, Đà Lôi có chuyện, y tuyệt đối sẽ không bỏ mặc, Hoàng cô nương là do nể mặt Quách đại hiệp, nhưng mà… Chuyện này từ đầu tới đuôi đều không có nửa điểm liên quan tới hắn a…
Hiện tại nghĩ lại, kì thật lúc đó ta mượn ngựa của hắn là được, sao lại vội vàng kéo hắn chạy tới đây giao tranh với kẻ xấu chứ…
Mu bàn tay đột nhiên bị người ta nhẹ nhàng vỗ vỗ.
“Thật sự không có việc gì…” Hơi dừng lại, Âu Dương thiếu chủ nhẹ nở nụ cười, “… Ngẫu nhiên cũng tin ta một lần được không?”
Còn có tâm tình trêu chọc chứng tỏ người này bị thương không nặng thật, ta yên lặng phán đoán trong lòng.
Nhưng ai mà biết lần sau sẽ thế nào… Nếu còn có lần sau… Không, hẳn là sẽ không có nữa rồi…
“Hoa Tranh, muội lại đây cho ta!”
Đà Lôi đột nhiên cao giọng gọi ta, ta sửng sốt sửng sốt, vội vàng buông tay chạy qua. Không biết vì sao, cảm thấy vẻ mặt Đà Lôi khá là nghiêm túc.
“Chúng ta phải mau chóng quay về đại mạc.” Đà Lôi dừng một chút, nhìn về phía Quách đại hiệp, “An đáp, ta chỉ có một muội tử, nàng lẻ loi một mình bên ngoài, ta thật sự không yên lòng, nhờ ngươi chiếu cố nàng nhiều hơn.”
Quách đại hiệp đương nhiên là hào khí bừng bừng gật đầu, còn vỗ ngực cam đoan mấy lời linh tinh ‘Muội tử của ngươi cũng chính là muội tử của ta’, ngay cả Hoàng cô nương cũng cười khanh khách gật đầu —— tốt xấu gì các ngươi cũng nên trưng cầu ý kiến đương sự một chút chứ?
Ta đủ chân đủ tay, cần gì người chiếu cố a, hơn nữa, lấy thể chất hấp dẫn mọi chuyện của Quách đại hiệp mà nói, ở gần hắn mới càng nguy hiểm.
…
“Quách Tĩnh an đáp!”
“Đà Lôi an đáp!”
—— Uy, các ngươi thật sự coi ta không tồn tại phải không!
…
“Quách Tĩnh an đáp!”
“Đà Lôi an đáp!”
…
Thực hiển nhiên hai vị này hoàn toàn đắm chìm trong tiết mục “huynh đệ tình thâm” “nắm tay hai mắt đẫm lệ”, hoàn toàn không đếm xỉa tới sự tồn tại của ta… Đây là đạo lý gì a!
Ta vô cùng hậm hực ngồi một góc vẽ vòng tròn.
“Tứ Vương gia.”
Triết Biệt dắt ba con tuấn mã đi tới, vừa thấy đã biết là tuấn mã của Mông Cổ có kinh nghiệm chiến trận, hơn phân nửa là trong trận hỗn chiến vừa rồi, chúng nó tự chạy trốn, nghe được tiếng huýt sáo quen thuộc mới chạy về, chỉ là… Không thấy con Thanh Thông của Đà Lôi a, lần này nam hạ không cưỡi nó sao?
Ta cảm thấy có điểm kỳ quái, không nhịn được lại quay đầu nhìn bốn phía xung quanh vài lần, chợt nghe một giọng nói vang lên sau lưng.
“Thanh Thông… còn ở thảo nguyên, lần này ta không cưỡi nó tới đây…”
Nếu Đà Lôi nói như vậy, ta liền tin tưởng… Cố gắng tin tưởng hắn không nghĩ một đằng nói một nẻo, gật mạnh đầu.
“Ừm.”
Ngừng lại một lúc, Đà Lôi vươn tay ôm lấy ta, sau đó xoay người lên ngựa, đưa mắt nhìn chúng ta một lượt.
“An đáp, Hoàng cô nương, muội tử ta liền nhờ các ngươi lo lắng rồi.”
Nói một lần còn chưa đủ, lại phải nhắc lại lần nữa, ta lại không đáng tin như vậy sao!
“Nàng tuổi nhỏ, kiến thức nông cạn, lại hoàn toàn không cảnh giác với người khác…”
ORZ… Đây là đang nói ai a, nói ai a…
“Nếu có kẻ xấu lợi dụng nàng mềm lòng, ở bên dụ dỗ, còn xin hai vị ra tay giải quyết cho, ngày sau nếu có kẻ nào ghi hận, cứ tính lên đầu ta là được.”
Ta lấy tay bóp trán, thực vô lực nhìn Đà Lôi, chẳng lẽ hắn nghĩ khắp Trung Nguyên đều có kẻ xấu dụ dỗ nhi đồng sao…
Quách đại hiệp vỗ ngực, phỏng chừng đang định phát biểu lý luận “Muội tử của ngươi cũng là muội tử của ta”, Hoàng cô nương lại kéo hắn một phen, mỉm cười đáp:
“Yên tâm, yên tâm, nếu thực sự có kẻ xấu mưu đồ gây rối Hoa tỷ tỷ, chúng ta tuyệt không khoanh tay đứng nhìn, tất nhiên sẽ thiên đao vạn quả, băm thây vạn đoạn hắn… Đúng không, Âu Dương công tử?”
“Đó là đương nhiên.”
Ách, Âu Dương thiếu chủ đứng sau ta từ khi nào vậy?
Đà Lôi hừ lạnh một tiếng, ngẩng đầu nhìn sắc trời, mới chuyển hướng ta nói: “Hoa Tranh, muội tự bảo trọng… Ta… nếu ta có rảnh, sẽ tới thăm muội.”
Trong vài năm tới, hắn làm sao có thời gian rảnh chứ… Tuy rằng biết rõ chỉ là lời nói trấn an, ta lại vẫn gật đầu nói với hắn “Được!”
Hắn dừng một chút, quay đầu nói với Bác Nhĩ Hốt cùng Triết Biệt: “Đi thôi!”, cũng không chờ bọn họ lên tiếng trả lời, liền vung dây cương, phóng ngựa chạy về phía bắc.
Triết Biệt thi lễ với ta, cũng lên ngựa đuổi theo Đà Lôi. Bác Nhĩ Hốt không biết vì sao lại chần chờ một chút, đi tới vươn tay ôm lấy ta, trong nháy mắt kia… Ta rõ ràng nghe được y hạ giọng, nói nhanh một câu:
“Hoa Tranh, trong mấy năm tới, có thể không về thảo nguyên thì ngàn vạn đừng về!”
Ta nhìn bụi đất tung lên phía sau vó ngựa, tâm loạn như ma.
Tạm thời không biết vì sao Bác Nhĩ Hốt lại nói như vậy, nhưng hiển nhiên là y đã cố ý đợi Đà Lôi đi mới nói với ta… Nói cách khác, đối với chuyện này, Đà Lôi không biết chút nào.
Bác Nhĩ Hốt là người rất quan trọng đối với Đà Lôi, y cũng trung thành và tận tâm với Đà Lôi, nhưng nếu xét thật kĩ, người mà y nguyện ý trung thành thật sự, chính là Thành Cát Tư Hãn. Nếu có chuyện gì Bác Nhĩ Hốt biết mà Đà Lôi không biết, vậy đó chắc chắn là do Thành Cát Tư Hãn yêu cầu.
Vốn tưởng rằng Thành Cát Tư Hãn tìm ta về là vì đám hỏi, nhưng xem ra dường như là có chuyện khác rồi.
A… Thành Cát Tư Hãn…
Ta cố gắng khống chế vẻ mặt của chính mình, để tránh lộ ra vẻ trào phúng.
Dù sao bên cạnh cũng còn có những người khác, vẻ mặt mang đầy ác ý trong lòng này…thực sự là…rất xấu xí a…
Một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai ta, “Cô… Làm sao vậy?”
“Không có gì.” Ta cúi đầu, không muốn nhiều lời.
Phía sau truyền đến một tiếng than nhẹ, “Ta thấy cô… không giống như… không có việc gì a…”
May mắn hắn không đi tới phía trước nhìn… Trong lòng mơ mơ hồ hồ suy nghĩ, ta nâng tay nhu nhu ánh mắt, lại liều mạng lau lau mặt mình, mới xoay người nhìn Âu Dương thiếu chủ đưa ra một thỉnh cầu… đại khái có chút ép buộc:
“Ta muốn học võ công.”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Phun rầm rĩ:
Hoa tiểu ngốc đồng hài, tốt xấu gì cũng nên có chút ý thức phòng sói đi, móng vuốt bị người ta hết sờ lại nắm, vậy mà vẫn không chú ý sao?
Thiếu chủ đại nhân, ăn đậu hủ tiểu ngốc cũng quá nhiều đi… Ngươi cũng giả bộ quá giỏi đi, bất quá Hoa tiểu ngốc tuy rằng thực ngốc, nhưng Đà Lôi huynh cũng thực tinh mắt a…
Bổ sung toàn bộ quá trình sỗ sàng của Tiểu Khắc như sau:
Tuyên bố mình đối chưởng với Bành Liên Hổ → tiểu ngốc túm tay trái của hắn kiểm tra → thực tự nhiên cầm tay tiểu ngốc → đưa tay phải cho tiểu ngốc xem → tiếp tục thực tự nhiên đem tay phải hợp với tay trái → liên tục thực tự nhiên bắt đầu sờ + nắm.
Sau đó Đà Lôi nổi bão gọi tiểu ngốc qua, tiểu ngốc buông tay chạy tới…
Nói lại, ‘Thương thế’ của Tiểu Khắc kia cũng chỉ là do nén giận mà thôi…
Cho dù tương lai tình thế sẽ phát triển thế nào, ít nhất trong lúc này tạo mối quan hệ tốt với Hoàng cô nương cũng không sai, Đà Lôi hẳn là đã hiểu được những gì ta ám chỉ.
Trên lưng Bác Nhĩ Hốt trúng một đao, may mà miệng vết thương không sâu, ta vừa xử lý miệng vết thương giúp y, vừa không nhịn được miên man suy nghĩ.
Đám truy binh Hoàng Hà Tứ Quỷ dẫn theo, quả thực giống như lời Triết Biệt nói, đã bị Quách đại hiệp cùng Hoàng cô nương đánh đuổi hết rồi, chỉ là không biết có còn viện binh phía sau nữa hay không, hơn nữa… Âu Dương thiếu chủ đến bây giờ vẫn chưa quay lại, không biết liệu có thể xảy ra chuyện gì hay không?
Tuy rằng biết là cho dù hắn có xảy ra chuyện gì, ta cũng không thể giúp được, nhưng chưa thấy hắn bình an trở về, trong lòng khó tránh khỏi có điểm bất an không yên…
Ách… Cái bệnh hay lo lắng quá độ này của ta, đại khái đã tới mức hết thuốc chữa rồi…
Vết đao trên lưng Bác Nhĩ Hốt tuy nông nhưng lại hẹp và dài, muốn rửa được sạch vết thương, nhất định phải xé hoặc cắt đoạn áo đó ra, ta đánh giá lực tay của mình cùng độ bền chắc của trường bào Mông Cổ một lát, sau đó…
“Bác Nhĩ Hốt thúc thúc, cho ta mượn bội đao của ngài dùng một chút.”
Bác Nhĩ Hốt đối với Đà Lôi vô cùng tốt, cũng là người ta thân cận nhất trong Tứ Kiệt, cho nên ta vẫn gọi y là “Thúc thúc”.
Y ngẩn ra, mới tháo bội đao xuống đưa cho ta, “Công chúa…”
Ta quả thực muốn ôm đầu kêu rên rồi.
“Nơi này là Trung Nguyên, mệnh lệnh của Thành Cát Tư Hãn tạm thời còn chưa có tác dụng ở đây, ngài tạm tha cho ta đi!”
“Hoa Tranh…” Bác Nhĩ Hốt nở nụ cười, ngừng lại một chút, mới hỏi: “Kim đao của ngươi đâu?”
Tay ta run lên, thiếu chút nữa thì chọc một lỗ trên lưng y.
“Cái kia…” Ta cắn răng quyết định lần tới khi gặp thiếu chủ đại nhân, nhất định phải bóp cổ hắn bắt hắn phải nhổ kim đao của ta ra mới được! “Ta cho một vị bằng hữu mượn rồi.”
“Kim đao đại hãn ban cho, sao có thể tùy ý để rời khỏi người?” Bác Nhĩ Hốt không đồng ý liếc mắt nhìn ta một cái, ngẩng đầu nhìn về phía Quách đại hiệp cùng Hoàng cô nương, “Cho dù ‘Kim đao Phò mã’ không phải là Quách Tĩnh, cũng cần phải được đại hãn chấp thuận, huống chi…”
Miệng vết thương đã băng bó xong rồi, khóa giáo dục “Mối quan hệ giữa Kim đao cùng yêu nước, yêu nhà, yêu đại hãn” của Bác Nhĩ Hốt đại thúc vẫn có vẻ mới chỉ bắt đầu. Lần đầu tiên phát hiện thì ra y cũng có thể lải nhải như vậy, nói lại, trên chiến trường, kẻ địch hẳn sẽ không bị y lải nhải tới phát điên, vung đao tự sát đấy chứ…
Này đã là lần thứ mấy phải nghe lải nhải vì tội đem kim đao cho người khác mượn rồi a a a a!
Chết tiệt! Kim đao, lần sau gặp mặt chính là ngày chết của ngươi! Xem ta có đập ngươi ra thành sắt vụn không…
Bất quá… Giờ phút này ta chỉ có thể yên lặng quay đầu đi, chảy xuống hai hàng nước mắt chua xót.
“Nha, tiểu cô nương đây là làm sao vậy?” Thanh âm mang theo ý cười từ trên đầu vang lên, “Ta mới chỉ rời đi một lát, cô liền lo lắng thành như vậy sao…”
Tuy rằng lời kịch xuất trướng vẫn đáng ăn đòn như vậy, nhưng thanh âm nghe qua lại khác hẳn vẻ thoải mái bình thường.
“Uy… Ngươi làm sao vậy?”
Không có ngoại thương, nếu không trên áo trắng sẽ có vết máu rõ ràng, nhưng sắc mặt có hơi xanh…
“Mới vừa rồi ở ngoài rừng gặp ba người Sa Thông Thiên kia, đối một chưởng với Bành Liên Hổ… Không sao…”
Bành Liên Hổ?
Ta bất chấp nói chuyện, túm lấy tay hắn, cẩn thận kiểm tra.
Trên tay Bành Liên Hổ có độc châm hoàn, chỉ cần đâm bị thương, chất độc sẽ theo vết thương đó mà đi vào mạch máu —— cho dù chỉ bị châm một lỗ nhỏ, chỉ cần đổ máu, tuyệt không sống được sau năm canh giờ.
“Bành Liên Hổ hiện tại ở đâu?”
Lúc trước nếu không phải nhị sư phụ thi triển ‘Diệu Thủ Không Không’ trộm được giải dược, ngay cả người đứng đầu Toàn Chân Thất Tử là Mã Ngọc cũng thiếu chút nữa mất mạng… Đúng rồi, ta cũng từng học Diệu Thủ Không Không, tuy rằng trình độ gà mờ như mèo ba chân… nhưng ít nhất cũng có thể thử một chút…
Âu Dương thiếu chủ khẽ nhíu mày, liếc mắt nhìn ta một cái, mới nói: “Có lẽ là trốn về Triệu vương phủ rồi.”
“Vậy giải dược phải làm sao giờ?” Ta gấp đến độ giậm chân.
Hắn ngừng lại một chút, nhưng không lập tức trả lời.
Tay trái hẳn là không có vấn đề, ta buông ra, giơ tay định túm tay phải của hắn kiểm tra xem thế nào, lại bị hắn đè ngược lại.
“Ta không bị thương…”
“Ách?”
“Chuyện cô nói với ta, ta đương nhiên ghi tạc trong lòng… Sao có thể để y làm bị thương…” khóe môi Âu Dương thiếu chủ hơi nhếch lên, cười đến thập phần thích ý nói: “Nhưng kẻ kia tự cho là đã đắc thủ, lại trúng một chưởng của ta, không điều dưỡng mất một năm rưỡi, nhất định không thể khôi phục lại được công lực.”
Ta hoài nghi nhìn hắn.
Thiếu chủ đại nhân cười khổ xòe tay phải, giơ lên trước mắt ta, tỏ vẻ để mặc người ta muốn làm gì thì làm. Ta trừng mắt nhìn hắn, tỉ mỉ nhìn một lượt từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, hình như… Quả thật không có vết thương nào…
Chỉ là còn có chút để ý tới vấn đề sắc mặt, “Vậy… nội thương?”
Đánh người khác tới mức phải điều dưỡng một năm rưỡi, bản thân mình hẳn không thể có chuyện không tổn hao lông tóc chút nào đi?
Quả nhiên hắn hơi ngừng lại, mới chậm rãi đáp: “Chỉ hơi tổn hại chút nội lực, điều tức một đêm là không sao rồi.”
Không có ngoại thương, nhưng nội thương… Lấy tiêu chẩn dân thường như ta mà nói, hoàn toàn không thể biết được Âu Dương thiếu chủ nội thương tới mức nào…
Quách đại hiệp từ nhỏ đã lớn lên cùng chúng ta, Đà Lôi có chuyện, y tuyệt đối sẽ không bỏ mặc, Hoàng cô nương là do nể mặt Quách đại hiệp, nhưng mà… Chuyện này từ đầu tới đuôi đều không có nửa điểm liên quan tới hắn a…
Hiện tại nghĩ lại, kì thật lúc đó ta mượn ngựa của hắn là được, sao lại vội vàng kéo hắn chạy tới đây giao tranh với kẻ xấu chứ…
Mu bàn tay đột nhiên bị người ta nhẹ nhàng vỗ vỗ.
“Thật sự không có việc gì…” Hơi dừng lại, Âu Dương thiếu chủ nhẹ nở nụ cười, “… Ngẫu nhiên cũng tin ta một lần được không?”
Còn có tâm tình trêu chọc chứng tỏ người này bị thương không nặng thật, ta yên lặng phán đoán trong lòng.
Nhưng ai mà biết lần sau sẽ thế nào… Nếu còn có lần sau… Không, hẳn là sẽ không có nữa rồi…
“Hoa Tranh, muội lại đây cho ta!”
Đà Lôi đột nhiên cao giọng gọi ta, ta sửng sốt sửng sốt, vội vàng buông tay chạy qua. Không biết vì sao, cảm thấy vẻ mặt Đà Lôi khá là nghiêm túc.
“Chúng ta phải mau chóng quay về đại mạc.” Đà Lôi dừng một chút, nhìn về phía Quách đại hiệp, “An đáp, ta chỉ có một muội tử, nàng lẻ loi một mình bên ngoài, ta thật sự không yên lòng, nhờ ngươi chiếu cố nàng nhiều hơn.”
Quách đại hiệp đương nhiên là hào khí bừng bừng gật đầu, còn vỗ ngực cam đoan mấy lời linh tinh ‘Muội tử của ngươi cũng chính là muội tử của ta’, ngay cả Hoàng cô nương cũng cười khanh khách gật đầu —— tốt xấu gì các ngươi cũng nên trưng cầu ý kiến đương sự một chút chứ?
Ta đủ chân đủ tay, cần gì người chiếu cố a, hơn nữa, lấy thể chất hấp dẫn mọi chuyện của Quách đại hiệp mà nói, ở gần hắn mới càng nguy hiểm.
…
“Quách Tĩnh an đáp!”
“Đà Lôi an đáp!”
—— Uy, các ngươi thật sự coi ta không tồn tại phải không!
…
“Quách Tĩnh an đáp!”
“Đà Lôi an đáp!”
…
Thực hiển nhiên hai vị này hoàn toàn đắm chìm trong tiết mục “huynh đệ tình thâm” “nắm tay hai mắt đẫm lệ”, hoàn toàn không đếm xỉa tới sự tồn tại của ta… Đây là đạo lý gì a!
Ta vô cùng hậm hực ngồi một góc vẽ vòng tròn.
“Tứ Vương gia.”
Triết Biệt dắt ba con tuấn mã đi tới, vừa thấy đã biết là tuấn mã của Mông Cổ có kinh nghiệm chiến trận, hơn phân nửa là trong trận hỗn chiến vừa rồi, chúng nó tự chạy trốn, nghe được tiếng huýt sáo quen thuộc mới chạy về, chỉ là… Không thấy con Thanh Thông của Đà Lôi a, lần này nam hạ không cưỡi nó sao?
Ta cảm thấy có điểm kỳ quái, không nhịn được lại quay đầu nhìn bốn phía xung quanh vài lần, chợt nghe một giọng nói vang lên sau lưng.
“Thanh Thông… còn ở thảo nguyên, lần này ta không cưỡi nó tới đây…”
Nếu Đà Lôi nói như vậy, ta liền tin tưởng… Cố gắng tin tưởng hắn không nghĩ một đằng nói một nẻo, gật mạnh đầu.
“Ừm.”
Ngừng lại một lúc, Đà Lôi vươn tay ôm lấy ta, sau đó xoay người lên ngựa, đưa mắt nhìn chúng ta một lượt.
“An đáp, Hoàng cô nương, muội tử ta liền nhờ các ngươi lo lắng rồi.”
Nói một lần còn chưa đủ, lại phải nhắc lại lần nữa, ta lại không đáng tin như vậy sao!
“Nàng tuổi nhỏ, kiến thức nông cạn, lại hoàn toàn không cảnh giác với người khác…”
ORZ… Đây là đang nói ai a, nói ai a…
“Nếu có kẻ xấu lợi dụng nàng mềm lòng, ở bên dụ dỗ, còn xin hai vị ra tay giải quyết cho, ngày sau nếu có kẻ nào ghi hận, cứ tính lên đầu ta là được.”
Ta lấy tay bóp trán, thực vô lực nhìn Đà Lôi, chẳng lẽ hắn nghĩ khắp Trung Nguyên đều có kẻ xấu dụ dỗ nhi đồng sao…
Quách đại hiệp vỗ ngực, phỏng chừng đang định phát biểu lý luận “Muội tử của ngươi cũng là muội tử của ta”, Hoàng cô nương lại kéo hắn một phen, mỉm cười đáp:
“Yên tâm, yên tâm, nếu thực sự có kẻ xấu mưu đồ gây rối Hoa tỷ tỷ, chúng ta tuyệt không khoanh tay đứng nhìn, tất nhiên sẽ thiên đao vạn quả, băm thây vạn đoạn hắn… Đúng không, Âu Dương công tử?”
“Đó là đương nhiên.”
Ách, Âu Dương thiếu chủ đứng sau ta từ khi nào vậy?
Đà Lôi hừ lạnh một tiếng, ngẩng đầu nhìn sắc trời, mới chuyển hướng ta nói: “Hoa Tranh, muội tự bảo trọng… Ta… nếu ta có rảnh, sẽ tới thăm muội.”
Trong vài năm tới, hắn làm sao có thời gian rảnh chứ… Tuy rằng biết rõ chỉ là lời nói trấn an, ta lại vẫn gật đầu nói với hắn “Được!”
Hắn dừng một chút, quay đầu nói với Bác Nhĩ Hốt cùng Triết Biệt: “Đi thôi!”, cũng không chờ bọn họ lên tiếng trả lời, liền vung dây cương, phóng ngựa chạy về phía bắc.
Triết Biệt thi lễ với ta, cũng lên ngựa đuổi theo Đà Lôi. Bác Nhĩ Hốt không biết vì sao lại chần chờ một chút, đi tới vươn tay ôm lấy ta, trong nháy mắt kia… Ta rõ ràng nghe được y hạ giọng, nói nhanh một câu:
“Hoa Tranh, trong mấy năm tới, có thể không về thảo nguyên thì ngàn vạn đừng về!”
Ta nhìn bụi đất tung lên phía sau vó ngựa, tâm loạn như ma.
Tạm thời không biết vì sao Bác Nhĩ Hốt lại nói như vậy, nhưng hiển nhiên là y đã cố ý đợi Đà Lôi đi mới nói với ta… Nói cách khác, đối với chuyện này, Đà Lôi không biết chút nào.
Bác Nhĩ Hốt là người rất quan trọng đối với Đà Lôi, y cũng trung thành và tận tâm với Đà Lôi, nhưng nếu xét thật kĩ, người mà y nguyện ý trung thành thật sự, chính là Thành Cát Tư Hãn. Nếu có chuyện gì Bác Nhĩ Hốt biết mà Đà Lôi không biết, vậy đó chắc chắn là do Thành Cát Tư Hãn yêu cầu.
Vốn tưởng rằng Thành Cát Tư Hãn tìm ta về là vì đám hỏi, nhưng xem ra dường như là có chuyện khác rồi.
A… Thành Cát Tư Hãn…
Ta cố gắng khống chế vẻ mặt của chính mình, để tránh lộ ra vẻ trào phúng.
Dù sao bên cạnh cũng còn có những người khác, vẻ mặt mang đầy ác ý trong lòng này…thực sự là…rất xấu xí a…
Một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai ta, “Cô… Làm sao vậy?”
“Không có gì.” Ta cúi đầu, không muốn nhiều lời.
Phía sau truyền đến một tiếng than nhẹ, “Ta thấy cô… không giống như… không có việc gì a…”
May mắn hắn không đi tới phía trước nhìn… Trong lòng mơ mơ hồ hồ suy nghĩ, ta nâng tay nhu nhu ánh mắt, lại liều mạng lau lau mặt mình, mới xoay người nhìn Âu Dương thiếu chủ đưa ra một thỉnh cầu… đại khái có chút ép buộc:
“Ta muốn học võ công.”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Phun rầm rĩ:
Hoa tiểu ngốc đồng hài, tốt xấu gì cũng nên có chút ý thức phòng sói đi, móng vuốt bị người ta hết sờ lại nắm, vậy mà vẫn không chú ý sao?
Thiếu chủ đại nhân, ăn đậu hủ tiểu ngốc cũng quá nhiều đi… Ngươi cũng giả bộ quá giỏi đi, bất quá Hoa tiểu ngốc tuy rằng thực ngốc, nhưng Đà Lôi huynh cũng thực tinh mắt a…
Bổ sung toàn bộ quá trình sỗ sàng của Tiểu Khắc như sau:
Tuyên bố mình đối chưởng với Bành Liên Hổ → tiểu ngốc túm tay trái của hắn kiểm tra → thực tự nhiên cầm tay tiểu ngốc → đưa tay phải cho tiểu ngốc xem → tiếp tục thực tự nhiên đem tay phải hợp với tay trái → liên tục thực tự nhiên bắt đầu sờ + nắm.
Sau đó Đà Lôi nổi bão gọi tiểu ngốc qua, tiểu ngốc buông tay chạy tới…
Nói lại, ‘Thương thế’ của Tiểu Khắc kia cũng chỉ là do nén giận mà thôi…