Gần đây ta luôn cảm thấy dường như có kẻ nào đó luôn ẩn núp âm thầm theo dõi, cái loại cảm giác bị người ta nhìn đến lạnh buốt sống lưng, nhưng quay đầu lại, lại không nhìn thấy nửa điểm dấu vết gì khác lạ… càng làm cho người ta kinh hồn táng đảm.
Hơn nữa càng tới gần Gia Hưng, cảm giác này lại càng rõ ràng.
Này xem như điềm báo sẽ xảy ra chuyện gì xấu sao?
Nhưng căn cứ vào tin tức mà mấy con bồ câu nhà Âu Dương thiếu chủ đưa tới mỗi ngày, xem ra Giang Nam rất là yên bình a ——
Mông Cổ còn lâu mới xâm lược nam triều, lúc này đang đánh nhau vui vẻ với mấy quốc gia ở Tây Vực; hai nước Tống Kim cũng chỉ giao đấu ở những khu vực biên giới, tuyệt đối chưa lan tới Gia Hưng.
Về phần Hoàng Dược Sư… Nửa tháng trước cũng đã tới Gia Hưng gặp được Quách đại hiệp, tuy rằng có vẻ không vừa lòng lắm với tên con rể ngốc này, nhưng bị nữ nhi bảo bối tìm mọi cách uy hiếp lợi dụ, thái độ gần đây cũng đã nhu hòa hơn không ít. Càng may mắn là thái độ của Giang Nam thất quái cũng rất khác thường, không hề đôi co đòi nợ cũ với Mai tỷ tỷ cùng cha con Hoàng cô nương… Ồ, điểm này ta đoán là kết quả của sự liên thủ giữa Hoàng cô nương cùng Hồng Thất Công.
Huống chi lúc này Hồng Thất Công, Hoàng Dược Sư cùng Âu Dương Phong ba đại cao thủ đều ở Gia Hưng, cho dù có kẻ muốn gây sự, chỉ cần đầu óc y vẫn bình thường thì hẳn sẽ biết là không nên chọn lúc này mà hành sự.
Vì thế vô luận theo lịch sử hay là theo nguyên tác hay là theo sự thật hiện giờ mà nói, giờ phút này ở Gia Hưng hẳn là phải sóng êm gió lặng a.
Cho nên chắc chắn là mấy ngày nay ta sống quá thoải mái mà sinh ra nghi thần nghi quỷ đi… Nhất định là như vậy!
Bất quá vì để phòng ngừa vạn nhất, ta vẫn nói cho Âu Dương thiếu chủ nghe về cảm giác này.
Kết quả người ta vẻ mặt vui mừng xoa xoa đầu ta, cười nói: “Một thân công lực của Lý lão tiền bối cũng không phải là uổng phí.”
…
…
…
Người này một ngày không cười nhạo ta thì sẽ chết sao!
Thẳng đến khi ta giương nanh múa vuốt uy hiếp muốn để lại dấu vết mười cái móng vuốt trên mặt hắn, hắn mới cười hì hì vừa chế trụ móng vuốt của ta vừa nói: “Thúc phụ ngày xưa đi lại giang hồ, cũng có kết thù với vài cừu gia.”
Lời này tuy nói vô cùng nhẹ nhàng bâng quơ, ta nghe thấy lại không nhịn được run lên, cừu gia của Tây Độc Âu Dương Phong… Cho dù võ công có kém Ngũ Tuyệt, cũng tuyệt đối là những kẻ thủ đoạn độc ác.
“Lần này Bạch Đà sơn trang nam hạ, thanh thế rất lớn, cho dù là người mù kẻ điếc cũng biết, từ khi chúng ta vừa bước vào đất Giang Nam, đã bị người ta nhằm vào rồi. Lúc này…” Âu Dương thiếu chủ ngừng lại một chút, đột nhiên nhẹ nở nụ cười, rồi nói tiếp: “Lúc này ít nhất cũng có tám người theo dõi, nếu nàng muốn nhìn, cũng không phải không thể được.”
Ta nhanh chóng lắc đầu như trống bỏi, sợ hắn nhất thời hứng trí vì ta muốn xem mà đánh nhau với bọn họ.
Không phải không hiếu kỳ, mà là…
Có trời mới biết cừu gia của Phong thúc là cái loại gì, vạn nhất tám người bọn họ đều là những kẻ kì quái võ công cao cường, võ công của Âu Dương thiếu chủ lại còn xa mới tới trình độ vô địch thiên hạ, vậy không phải là liên lụy tới hắn sao.
“Thật không muốn sao?”
Khuôn mặt tươi cười kia không biết vì sao quả thực rất đáng cho ăn đòn.
“Không muốn!”
“Vậy không bằng sớm đi nghỉ ngơi đi.”
Người nào đó cười đến mặt mày loan loan ngả về phía sau, không chịu nhúc nhích nữa.
“Huynh… huynh sang phòng cách vách ngủ cho ta !!”
Mỗi ngày đều ngủ ở giường của ta, này… này là thế nào a!
“Ai nha, ta lo nàng ở một mình sẽ sợ tối…”
Hơn nữa mỗi lần đều kiếm một lý do vớ vẩn gì đó!
…
…
…
Thật sự là hỗn đản…
…
…
…
Chỉ là… Vì cái gì khóe miệng vẫn không nhịn được mỉm cười thế này…
Đáng ghét…
Những ngày tháng bình yên tựa hồ luôn trôi qua cực nhanh.
Một đường ngày đi đêm nghỉ, nhìn mặt trời lặn, mặt trăng mọc, thời gian cùng khoảng cách cứ trôi đi như nước chảy trong lúc chúng ta hi hi ha ha cãi nhau ầm ĩ.
Bất kỳ khi nào, bất kỳ ở đâu, chỉ cần quay đầu, thân ảnh quen thuộc ấy luôn mỉm cười đứng bên cạnh, thế cho nên ta cơ hồ có một ảo giác, tựa như cả đời đều sẽ vĩnh viễn trôi qua như vậy…
Chỉ là… đường đi dù có dài thế nào, cũng sẽ có một ngày đi hết.
Bất tri bất giác, chúng ta đã đến ngoài thành Gia Hưng.
Âu Dương thiếu chủ không lập tức vào thành, ta đoán là hắn muốn bố trí trước vài chuyện gì đó, cho nên cũng thực hợp tác không có dị nghị gì.
Vì thế ban ngày ban mặt chúng ta liền nghỉ tại chi nhánh thứ tám của Duyệt Lai khách sạn ở Gia Hưng —— thực quỷ dị, con số này không làm cho ta nghĩ đến phát phát phát một đường phát cái gì đó, ngược lại lại nhớ tới hiệu cầm đồ.
Có khả năng là tới cầm vài thứ, cũng cũng có thể đổi lấy vài thứ của cửa hàng, nếu thật sự có như vậy… Ta nguyện ý cầm cái gì, lại nguyện ý đổi lấy cái gì…
Sau lưng chợt dâng lên một cỗ cảm giác lạnh lẽo, không nhịn được rùng mình một cái.
“Cảm lạnh sao?”
“Không, không có việc gì.”
“Thật sao?” Âu Dương thiếu chủ không có hảo ý nhíu mày, đột nhiên cúi người ghé sát bên tai ta, thấp giọng nói: “Chớ sợ, cũng không phải là con dâu xấu về gặp cha mẹ chồng…”
Ta không chút suy nghĩ cho hắn một cước, chỉ đá được tới chân hắn. Hắn khá là phối hợp “Ôi” một tiếng cúi người xuống, khuôn mặt tuấn tú nhăn lại giống như trái khổ qua.
Người này lại giả bộ! Rõ ràng là da dày thịt béo, đánh một phát đại thụ cũng phải gãy… Huống chi lúc ta đá hắn căn bản là không dùng lực, đang muốn dùng ánh mắt càng khinh bỉ hắn một phen… Ách, khoan khoan! Có chỗ nào không thích hợp rồi?
Trong nháy mắt đột nhiên ta ý thức được bản thân mình đang ở nơi nào, sau đó… Cả người liền hóa đá rồi.
Bốn phía lúc này im lặng vô cùng.
Đây không phải là không khí tĩnh mịch do không có ai cả, mà rõ ràng là có rất nhiều người, lại đột nhiên nhìn thấy chuyện gì đó không thể tưởng tượng được (=. =! ! ! ) thế cho nên đều như ngừng thở…
Nơi này là… hậu viện chi nhánh thứ tám của Duyệt Lai khách sạn tại Gia Hưng.
Vừa rồi Âu Dương thiếu chủ đại biểu cho lãnh đạo cấp cao của Bạch Đà sơn trang đã thân thiết tiếp kiến đội ngũ cán bộ cơ sở của Duyệt Lai khách sạn ở đây, bọn họ khách khí hàn huyên khiến ta nghe được mà ngán ngẩm, sau đó nghĩ linh tinh tới xuất thần.
Sau đó bi kịch liền xảy ra.
Nói lại… Tình huống thế này ta phải làm thế nào mới được đây?
Sau lưng chợt vang lên vài tiếng cười khẽ, chỉ là không biết vì sao, trong thanh âm vô duyên vô cớ lại mang vài phần lỗ mãng.
“Thiếu phu nhân của các ngươi công lực thâm hậu, ta tự biết không theo kịp, xưa nay vẫn cam bái hạ phong.” Âu Dương thiếu chủ lười biếng tựa vào tháp, đảo mắt nhìn mọi người, ngừng lại một chút, lại nói: “Nhưng nếu chư vị hứng trí, không ngại so tài cùng Tranh nhi một chút.”
Lời này khiến ta giật mình, bất chấp so đo chuyện xưng hô linh tinh của hắn, đang muốn lặng lẽ kéo áo hắn ngăn lại, bàn tay mới vươn ra được một nửa lại bị hắn bắt lấy.
Người này đang muốn làm gì? Hắn đột nhiên nghiêng đầu liếc mắt nhìn ta, tư thế cực kì tao nhã chậm rãi mở chiết phiến phe phẩy, khẽ cười nói: “Chỉ là… tâm pháp thúc phụ truyền lại nàng chưa tập luyện thuần thục, nếu như nhất thời thất thủ, tổn thương hòa khí thì thực không tốt…”
Phía dưới mọi người nhất thời giống như hiểu rõ điều gì, đều phụ họa lên.
Có vết xe đổ vừa rồi, cho dù có một bụng nghi hoặc, cho dù trước mặt nhiều người như vậy, tên hỗn đản này cư nhiên lại ôm ta vào lòng, ta cũng không dám nói lung tung lộn xộn nữa…
“Chúng thuộc hạ chỉ có chút tài mọn, nào dám bêu xấu trước mặt cao đồ của lão sơn chủ.” Một nam tử cao gầy đứng lên, chắp tay cười hì hì, lại nói, “Thiếu chủ, thiếu phu nhân đi đường nhiều ngày mệt nhọc xin mời nghỉ ngơi, những việc vặt đều đã có chúng thuộc hạ, bảo đảm hoàn thành thỏa đáng hết thảy, đại hôn mười ngày sau tuyệt đối không có sai sót gì.”
Đại hôn? Mười ngày sau? Bà nó chứ…
“Nếu như thế, vậy mọi chuyện phiền La chưởng quầy rồi.” Âu Dương thiếu chủ sao cũng được gật gật đầu, trên mặt đột nhiên thoáng hiện một tia sợ hãi, “Chỉ là…”
La chưởng quầy hiển nhiên khá giỏi về việc sát ngôn quan sắc, cười đến càng sáng lạn tiến nhanh tới vài bước, còn cố ý đè thấp thanh âm nói: “Lão sơn chủ gần đây đang thương nghị đại sự cùng Hồng bang chủ, việc nhỏ này tự nhiên là không cần phiền nhiễu lão nhân gia người rồi.”
Âu Dương thiếu chủ lúc này mới làm ra vẻ yên tâm, vẻ mặt rụt rè mỉm cười, có vẻ vừa ý mà rời đi —— người này chắc chắn là lại đang tính kế ai đó rồi.
Ta nằm trên vai hắn ngáp một cái rất lớn.
Tuy rằng rõ ràng là một con hồ ly âm hiểm phúc hắc, nhưng Âu Dương thiếu chủ luôn luôn vui lòng bày ra bộ dạng nói như rồng leo, làm như mèo mửa trước mặt người ngoài. Phong tư tiêu sái, yên ngựa chạm trổ hoa văn mỹ lệ, phối hợp với dáng vẻ hời hợt của hắn, quả thực rất có sức thuyết phục.
[Nói như rồng leo, làm như mèo mửa: Một phần trong câu tục ngữ ‘Ăn như rồng cuốn, nói như rồng leo, làm như mèo mửa’, dùng để chỉ những người ăn khỏe, nói hay, nhưng làm thì dở.]
Trước kia cũng từng thực bát quái hỏi hắn, rốt cuộc làm sao mà lại bồi dưỡng được loại sở thích BT đó, người ta phe phẩy chiết phiến bình tĩnh hỏi ta: “Nàng đang lo lắng cho ta?”
Được rồi được rồi, hắn thích tự hủy hoại hình tượng cũng đâu có liên quan gì tới ta a, lúc ấy là nghĩ như vậy, cho nên cũng không dong dài nhiều nữa, không nghĩ tới thiếu chủ đại nhân cư nhiên đã tính toán hành động lỹ càng rồi.
Di, nói như vậy, dường như vừa rồi ta cũng bị hắn lợi dụng rồi?
Lần này ta vẫn nhịn đến tận khi vào phòng, xác định bốn bề vắng lặng mới tìm Âu Dương thiếu chủ tính sổ.
Hắn chẳng những chủ động giơ mặt ra cho ta mài răng cong móng vuốt, còn e sợ người khác nghe không thấy, ở trong phòng kêu tới rung động tâm can, kinh thiên động địa…
Bà nó chứ, tiểu tử này không làm ngưu lang thật sự là rất đáng tiếc rồi.
Ta nước mắt đầy mặt, ngồi xổm ở góc tường vẽ vòng tròn, ai điếu cho thanh danh của chính mình đã bại hoại tới mức không thể bại hoại hơn được nữa.
Tại một thời đại lễ giáo sâm nghiêm như thế này, ở cùng một phòng đã là hành vi thực vượt rào rồi, bây giờ còn bị hắn làm như vậy, ai ai cũng sẽ hiểu thành chúng ta “ban ngày tuyên dâm”, cho dù tương lai ta có muốn lập gia đình, chỉ sợ cũng không có người nào dám cưới.
Cũng may trong quy hoạch nhân sinh của ta, cho tới giờ cũng không hề có chuyện đó, cho nên, nếu làm như vậy có thể giúp được gì thì cứ tùy theo hắn đi.
Dù sao… những ngày ở cùng một chỗ thế này cũng không còn nhiều nữa.
Người sáng suốt đều có thể nhìn ra, cái gọi là hôn lễ đó chỉ là một động tác giả lừa người mà thôi.
Có lẽ Phong thúc muốn nhân dịp này tề tựu tất cả bọn họ, để một lần tẩy trừ toàn bộ, trận gió tanh mưa máu này sẽ thế nào, chỉ cần nghĩ cũng biết được.
Bạch Đà sơn trang đúng là cần một vị thiếu phu nhân, chỉ là… cho dù thế nào cũng sẽ không phải là ta.
Trong trấn an lung lạc lòng người, ngoài chu toàn điều hành thế cục, chuẩn bị thỏa đáng hết thảy sự vụ… Những phong phạm chủ mẫu phải có, có lẽ cả đời ta cũng không thể học được.
Mà Âu Dương thiếu chủ, hắn là người thừa kế duy nhất của Phong thúc, cũng là người hiện đang nắm trong tay tất cả các thế lực của Bạch Đà sơn, thận trọng tính kế suy xét lòng người đã thành bản năng của hắn, trên người mang nhiều trách nhiệm như vậy, làm sao có thể chịu mai danh ẩn tích, bình thản sống qua ngày theo ta.
Có những người, có những việc, biết rõ là rất tốt, rất tốt… Rõ ràng cũng thích hắn rồi, nhưng lại không thể xứng đôi…
Biết rõ mình không xứng, nhưng lại luyến tiếc không muốn buông tay…
Cho nên nếu cứ như vậy… có thể ở bên cạnh hắn mà không cần suy nghĩ tới hậu quả thì thật tốt, mãi cho đến ngày không thể không rời đi mới thôi…
Hơn nữa càng tới gần Gia Hưng, cảm giác này lại càng rõ ràng.
Này xem như điềm báo sẽ xảy ra chuyện gì xấu sao?
Nhưng căn cứ vào tin tức mà mấy con bồ câu nhà Âu Dương thiếu chủ đưa tới mỗi ngày, xem ra Giang Nam rất là yên bình a ——
Mông Cổ còn lâu mới xâm lược nam triều, lúc này đang đánh nhau vui vẻ với mấy quốc gia ở Tây Vực; hai nước Tống Kim cũng chỉ giao đấu ở những khu vực biên giới, tuyệt đối chưa lan tới Gia Hưng.
Về phần Hoàng Dược Sư… Nửa tháng trước cũng đã tới Gia Hưng gặp được Quách đại hiệp, tuy rằng có vẻ không vừa lòng lắm với tên con rể ngốc này, nhưng bị nữ nhi bảo bối tìm mọi cách uy hiếp lợi dụ, thái độ gần đây cũng đã nhu hòa hơn không ít. Càng may mắn là thái độ của Giang Nam thất quái cũng rất khác thường, không hề đôi co đòi nợ cũ với Mai tỷ tỷ cùng cha con Hoàng cô nương… Ồ, điểm này ta đoán là kết quả của sự liên thủ giữa Hoàng cô nương cùng Hồng Thất Công.
Huống chi lúc này Hồng Thất Công, Hoàng Dược Sư cùng Âu Dương Phong ba đại cao thủ đều ở Gia Hưng, cho dù có kẻ muốn gây sự, chỉ cần đầu óc y vẫn bình thường thì hẳn sẽ biết là không nên chọn lúc này mà hành sự.
Vì thế vô luận theo lịch sử hay là theo nguyên tác hay là theo sự thật hiện giờ mà nói, giờ phút này ở Gia Hưng hẳn là phải sóng êm gió lặng a.
Cho nên chắc chắn là mấy ngày nay ta sống quá thoải mái mà sinh ra nghi thần nghi quỷ đi… Nhất định là như vậy!
Bất quá vì để phòng ngừa vạn nhất, ta vẫn nói cho Âu Dương thiếu chủ nghe về cảm giác này.
Kết quả người ta vẻ mặt vui mừng xoa xoa đầu ta, cười nói: “Một thân công lực của Lý lão tiền bối cũng không phải là uổng phí.”
…
…
…
Người này một ngày không cười nhạo ta thì sẽ chết sao!
Thẳng đến khi ta giương nanh múa vuốt uy hiếp muốn để lại dấu vết mười cái móng vuốt trên mặt hắn, hắn mới cười hì hì vừa chế trụ móng vuốt của ta vừa nói: “Thúc phụ ngày xưa đi lại giang hồ, cũng có kết thù với vài cừu gia.”
Lời này tuy nói vô cùng nhẹ nhàng bâng quơ, ta nghe thấy lại không nhịn được run lên, cừu gia của Tây Độc Âu Dương Phong… Cho dù võ công có kém Ngũ Tuyệt, cũng tuyệt đối là những kẻ thủ đoạn độc ác.
“Lần này Bạch Đà sơn trang nam hạ, thanh thế rất lớn, cho dù là người mù kẻ điếc cũng biết, từ khi chúng ta vừa bước vào đất Giang Nam, đã bị người ta nhằm vào rồi. Lúc này…” Âu Dương thiếu chủ ngừng lại một chút, đột nhiên nhẹ nở nụ cười, rồi nói tiếp: “Lúc này ít nhất cũng có tám người theo dõi, nếu nàng muốn nhìn, cũng không phải không thể được.”
Ta nhanh chóng lắc đầu như trống bỏi, sợ hắn nhất thời hứng trí vì ta muốn xem mà đánh nhau với bọn họ.
Không phải không hiếu kỳ, mà là…
Có trời mới biết cừu gia của Phong thúc là cái loại gì, vạn nhất tám người bọn họ đều là những kẻ kì quái võ công cao cường, võ công của Âu Dương thiếu chủ lại còn xa mới tới trình độ vô địch thiên hạ, vậy không phải là liên lụy tới hắn sao.
“Thật không muốn sao?”
Khuôn mặt tươi cười kia không biết vì sao quả thực rất đáng cho ăn đòn.
“Không muốn!”
“Vậy không bằng sớm đi nghỉ ngơi đi.”
Người nào đó cười đến mặt mày loan loan ngả về phía sau, không chịu nhúc nhích nữa.
“Huynh… huynh sang phòng cách vách ngủ cho ta !!”
Mỗi ngày đều ngủ ở giường của ta, này… này là thế nào a!
“Ai nha, ta lo nàng ở một mình sẽ sợ tối…”
Hơn nữa mỗi lần đều kiếm một lý do vớ vẩn gì đó!
…
…
…
Thật sự là hỗn đản…
…
…
…
Chỉ là… Vì cái gì khóe miệng vẫn không nhịn được mỉm cười thế này…
Đáng ghét…
Những ngày tháng bình yên tựa hồ luôn trôi qua cực nhanh.
Một đường ngày đi đêm nghỉ, nhìn mặt trời lặn, mặt trăng mọc, thời gian cùng khoảng cách cứ trôi đi như nước chảy trong lúc chúng ta hi hi ha ha cãi nhau ầm ĩ.
Bất kỳ khi nào, bất kỳ ở đâu, chỉ cần quay đầu, thân ảnh quen thuộc ấy luôn mỉm cười đứng bên cạnh, thế cho nên ta cơ hồ có một ảo giác, tựa như cả đời đều sẽ vĩnh viễn trôi qua như vậy…
Chỉ là… đường đi dù có dài thế nào, cũng sẽ có một ngày đi hết.
Bất tri bất giác, chúng ta đã đến ngoài thành Gia Hưng.
Âu Dương thiếu chủ không lập tức vào thành, ta đoán là hắn muốn bố trí trước vài chuyện gì đó, cho nên cũng thực hợp tác không có dị nghị gì.
Vì thế ban ngày ban mặt chúng ta liền nghỉ tại chi nhánh thứ tám của Duyệt Lai khách sạn ở Gia Hưng —— thực quỷ dị, con số này không làm cho ta nghĩ đến phát phát phát một đường phát cái gì đó, ngược lại lại nhớ tới hiệu cầm đồ.
Có khả năng là tới cầm vài thứ, cũng cũng có thể đổi lấy vài thứ của cửa hàng, nếu thật sự có như vậy… Ta nguyện ý cầm cái gì, lại nguyện ý đổi lấy cái gì…
Sau lưng chợt dâng lên một cỗ cảm giác lạnh lẽo, không nhịn được rùng mình một cái.
“Cảm lạnh sao?”
“Không, không có việc gì.”
“Thật sao?” Âu Dương thiếu chủ không có hảo ý nhíu mày, đột nhiên cúi người ghé sát bên tai ta, thấp giọng nói: “Chớ sợ, cũng không phải là con dâu xấu về gặp cha mẹ chồng…”
Ta không chút suy nghĩ cho hắn một cước, chỉ đá được tới chân hắn. Hắn khá là phối hợp “Ôi” một tiếng cúi người xuống, khuôn mặt tuấn tú nhăn lại giống như trái khổ qua.
Người này lại giả bộ! Rõ ràng là da dày thịt béo, đánh một phát đại thụ cũng phải gãy… Huống chi lúc ta đá hắn căn bản là không dùng lực, đang muốn dùng ánh mắt càng khinh bỉ hắn một phen… Ách, khoan khoan! Có chỗ nào không thích hợp rồi?
Trong nháy mắt đột nhiên ta ý thức được bản thân mình đang ở nơi nào, sau đó… Cả người liền hóa đá rồi.
Bốn phía lúc này im lặng vô cùng.
Đây không phải là không khí tĩnh mịch do không có ai cả, mà rõ ràng là có rất nhiều người, lại đột nhiên nhìn thấy chuyện gì đó không thể tưởng tượng được (=. =! ! ! ) thế cho nên đều như ngừng thở…
Nơi này là… hậu viện chi nhánh thứ tám của Duyệt Lai khách sạn tại Gia Hưng.
Vừa rồi Âu Dương thiếu chủ đại biểu cho lãnh đạo cấp cao của Bạch Đà sơn trang đã thân thiết tiếp kiến đội ngũ cán bộ cơ sở của Duyệt Lai khách sạn ở đây, bọn họ khách khí hàn huyên khiến ta nghe được mà ngán ngẩm, sau đó nghĩ linh tinh tới xuất thần.
Sau đó bi kịch liền xảy ra.
Nói lại… Tình huống thế này ta phải làm thế nào mới được đây?
Sau lưng chợt vang lên vài tiếng cười khẽ, chỉ là không biết vì sao, trong thanh âm vô duyên vô cớ lại mang vài phần lỗ mãng.
“Thiếu phu nhân của các ngươi công lực thâm hậu, ta tự biết không theo kịp, xưa nay vẫn cam bái hạ phong.” Âu Dương thiếu chủ lười biếng tựa vào tháp, đảo mắt nhìn mọi người, ngừng lại một chút, lại nói: “Nhưng nếu chư vị hứng trí, không ngại so tài cùng Tranh nhi một chút.”
Lời này khiến ta giật mình, bất chấp so đo chuyện xưng hô linh tinh của hắn, đang muốn lặng lẽ kéo áo hắn ngăn lại, bàn tay mới vươn ra được một nửa lại bị hắn bắt lấy.
Người này đang muốn làm gì? Hắn đột nhiên nghiêng đầu liếc mắt nhìn ta, tư thế cực kì tao nhã chậm rãi mở chiết phiến phe phẩy, khẽ cười nói: “Chỉ là… tâm pháp thúc phụ truyền lại nàng chưa tập luyện thuần thục, nếu như nhất thời thất thủ, tổn thương hòa khí thì thực không tốt…”
Phía dưới mọi người nhất thời giống như hiểu rõ điều gì, đều phụ họa lên.
Có vết xe đổ vừa rồi, cho dù có một bụng nghi hoặc, cho dù trước mặt nhiều người như vậy, tên hỗn đản này cư nhiên lại ôm ta vào lòng, ta cũng không dám nói lung tung lộn xộn nữa…
“Chúng thuộc hạ chỉ có chút tài mọn, nào dám bêu xấu trước mặt cao đồ của lão sơn chủ.” Một nam tử cao gầy đứng lên, chắp tay cười hì hì, lại nói, “Thiếu chủ, thiếu phu nhân đi đường nhiều ngày mệt nhọc xin mời nghỉ ngơi, những việc vặt đều đã có chúng thuộc hạ, bảo đảm hoàn thành thỏa đáng hết thảy, đại hôn mười ngày sau tuyệt đối không có sai sót gì.”
Đại hôn? Mười ngày sau? Bà nó chứ…
“Nếu như thế, vậy mọi chuyện phiền La chưởng quầy rồi.” Âu Dương thiếu chủ sao cũng được gật gật đầu, trên mặt đột nhiên thoáng hiện một tia sợ hãi, “Chỉ là…”
La chưởng quầy hiển nhiên khá giỏi về việc sát ngôn quan sắc, cười đến càng sáng lạn tiến nhanh tới vài bước, còn cố ý đè thấp thanh âm nói: “Lão sơn chủ gần đây đang thương nghị đại sự cùng Hồng bang chủ, việc nhỏ này tự nhiên là không cần phiền nhiễu lão nhân gia người rồi.”
Âu Dương thiếu chủ lúc này mới làm ra vẻ yên tâm, vẻ mặt rụt rè mỉm cười, có vẻ vừa ý mà rời đi —— người này chắc chắn là lại đang tính kế ai đó rồi.
Ta nằm trên vai hắn ngáp một cái rất lớn.
Tuy rằng rõ ràng là một con hồ ly âm hiểm phúc hắc, nhưng Âu Dương thiếu chủ luôn luôn vui lòng bày ra bộ dạng nói như rồng leo, làm như mèo mửa trước mặt người ngoài. Phong tư tiêu sái, yên ngựa chạm trổ hoa văn mỹ lệ, phối hợp với dáng vẻ hời hợt của hắn, quả thực rất có sức thuyết phục.
[Nói như rồng leo, làm như mèo mửa: Một phần trong câu tục ngữ ‘Ăn như rồng cuốn, nói như rồng leo, làm như mèo mửa’, dùng để chỉ những người ăn khỏe, nói hay, nhưng làm thì dở.]
Trước kia cũng từng thực bát quái hỏi hắn, rốt cuộc làm sao mà lại bồi dưỡng được loại sở thích BT đó, người ta phe phẩy chiết phiến bình tĩnh hỏi ta: “Nàng đang lo lắng cho ta?”
Được rồi được rồi, hắn thích tự hủy hoại hình tượng cũng đâu có liên quan gì tới ta a, lúc ấy là nghĩ như vậy, cho nên cũng không dong dài nhiều nữa, không nghĩ tới thiếu chủ đại nhân cư nhiên đã tính toán hành động lỹ càng rồi.
Di, nói như vậy, dường như vừa rồi ta cũng bị hắn lợi dụng rồi?
Lần này ta vẫn nhịn đến tận khi vào phòng, xác định bốn bề vắng lặng mới tìm Âu Dương thiếu chủ tính sổ.
Hắn chẳng những chủ động giơ mặt ra cho ta mài răng cong móng vuốt, còn e sợ người khác nghe không thấy, ở trong phòng kêu tới rung động tâm can, kinh thiên động địa…
Bà nó chứ, tiểu tử này không làm ngưu lang thật sự là rất đáng tiếc rồi.
Ta nước mắt đầy mặt, ngồi xổm ở góc tường vẽ vòng tròn, ai điếu cho thanh danh của chính mình đã bại hoại tới mức không thể bại hoại hơn được nữa.
Tại một thời đại lễ giáo sâm nghiêm như thế này, ở cùng một phòng đã là hành vi thực vượt rào rồi, bây giờ còn bị hắn làm như vậy, ai ai cũng sẽ hiểu thành chúng ta “ban ngày tuyên dâm”, cho dù tương lai ta có muốn lập gia đình, chỉ sợ cũng không có người nào dám cưới.
Cũng may trong quy hoạch nhân sinh của ta, cho tới giờ cũng không hề có chuyện đó, cho nên, nếu làm như vậy có thể giúp được gì thì cứ tùy theo hắn đi.
Dù sao… những ngày ở cùng một chỗ thế này cũng không còn nhiều nữa.
Người sáng suốt đều có thể nhìn ra, cái gọi là hôn lễ đó chỉ là một động tác giả lừa người mà thôi.
Có lẽ Phong thúc muốn nhân dịp này tề tựu tất cả bọn họ, để một lần tẩy trừ toàn bộ, trận gió tanh mưa máu này sẽ thế nào, chỉ cần nghĩ cũng biết được.
Bạch Đà sơn trang đúng là cần một vị thiếu phu nhân, chỉ là… cho dù thế nào cũng sẽ không phải là ta.
Trong trấn an lung lạc lòng người, ngoài chu toàn điều hành thế cục, chuẩn bị thỏa đáng hết thảy sự vụ… Những phong phạm chủ mẫu phải có, có lẽ cả đời ta cũng không thể học được.
Mà Âu Dương thiếu chủ, hắn là người thừa kế duy nhất của Phong thúc, cũng là người hiện đang nắm trong tay tất cả các thế lực của Bạch Đà sơn, thận trọng tính kế suy xét lòng người đã thành bản năng của hắn, trên người mang nhiều trách nhiệm như vậy, làm sao có thể chịu mai danh ẩn tích, bình thản sống qua ngày theo ta.
Có những người, có những việc, biết rõ là rất tốt, rất tốt… Rõ ràng cũng thích hắn rồi, nhưng lại không thể xứng đôi…
Biết rõ mình không xứng, nhưng lại luyến tiếc không muốn buông tay…
Cho nên nếu cứ như vậy… có thể ở bên cạnh hắn mà không cần suy nghĩ tới hậu quả thì thật tốt, mãi cho đến ngày không thể không rời đi mới thôi…