Xuyên Qua Thành Hoa Tranh

Quyển 4 - Chương 108

Nửa đêm, bên ngoài vang lên tiếng mưa tí tách.
Có lẽ là do lúc trước đã ngủ quá nhiều, lúc này ngược lại, nằm thế nào cũng không thể ngủ được.
Ta nằm trên giường nhàm chán lăn qua lăn lại, lúc đếm tới một vạn một trăm con dê, cửa sổ đột nhiên vang lên một tiếng “Cách” nhỏ, lập tức lại yên lặng.
Kia tuyệt đối không phải tiếng gió!
Lại có loại người nào có thể bí mật theo dõi bên ngoài —— ở địa bàn của Giang Nam Thất Quái?
Trong lòng rùng mình, theo bản năng vươn tay chạm vào Bạo Vũ Lê Hoa Châm dưới gối, ta còn chưa kịp làm gì, đã nghe được tiếng động nhẹ nhàng trên sàn, tuy rằng cực kỳ nhẹ nhàng, nhưng đây rõ ràng chính là…
Tiếng bước chân đã đến bên giường, mắt thấy màn giường hơi hơi rung động, để tránh bị người ta nhìn thẳng, việc duy nhất ta kịp làm là nhắm mắt nín thở.
Gió đêm mang theo hơi lạnh trong trẻo nhưng lạnh lùng nhẹ nhàng lướt qua, trên mặt lại khô nóng vô cùng.
Cho dù đã nhắm hai mắt, trong đầu lại vẫn có thể cảm nhận cực kỳ rõ ràng từng cử chỉ của hắn: những ngón tay mang theo xúc cảm quen thuộc, khẽ vuốt dọc theo thái dương, chậm rãi lướt qua đuôi lông mày khóe mắt, lướt qua chóp mũi hai má, lưu luyến ở khóe môi…
Nhẹ nhàng, chậm rãi mà hơi chần chờ đụng vào, thật cẩn thận… khác hẳn lúc trước.
Trong nháy mắt hiểu được, cảm giác đau lòng tràn ngập trong ngực, hơi nước trong đáy mắt dường như không thể đè ép nổi nữa…
Ngón tay phủ trên mặt đột nhiên dừng một chút, sau một lúc lâu, mới truyền tới một tiếng thở dài như có như không.
Lại sau một lúc lâu, mới nghe thấy có người thấp giọng khẽ nói: “Y thuật của nhị sư phụ quả nhiên bất phàm.”
Ách?
“Mới qua mấy ngày, xem ra bệnh tình của nàng đã khá lên nhiều lắm, chỉ tiếc…”
Hắn lại thở dài, dường như có chút tiếc hận vô cùng, lại dừng lại không nói nữa, ta không nhịn được vụng trộm he hé mắt, lại đối diện với một cặp mắt mãn nhãn ý cười, “Chỉ tiếc tinh thần tốt như vậy, lại chỉ dùng để giả bộ ngủ với ta…”
Cảm giác chật vật khi bị nhìn thấu, biết rõ là bịt tai trộm chuông, ta vẫn chột dạ gắt gao nhắm hai mắt, đánh chết cũng không hé răng.
“Hử, còn không chịu mở mắt sao…” Hơi thở ấm áp quanh quẩn bên gáy không đi, thanh âm gần trong gang tấc càng khàn khàn tới mơ hồ, “Như vậy… Cũng tốt.”
Còn chưa hiểu được hắn nói gì, vành tai bỗng nhiên bị người ta nhẹ nhàng hôn liếm …”Oanh” một tiếng, máu toàn thân lập tức giống như đều dồn hết lên mặt.
May… may mà khi nãy có tắm rửa… Ách, không đúng, ta đang suy nghĩ linh tinh gì a!
Đưa tay muốn đẩy hắn, lại chạm phải vạt áo hơi hơi ẩm ướt, chỉ ngẩn ra một chút như vậy, cũng đã đủ để hắn đứng lên tránh sang một bên rồi.
“Là mưa, không có gì. Chỉ là… hàn độc trên người nàng chưa dứt, không thể để bị cảm lạnh nữa.” Hắn ngừng lại một chút, lại nói: “Mới vừa rồi… Là ta nhất thời vội vàng, vốn không nên…”
Không giải thích thì thôi, hắn vừa nói như vậy, trên mặt lại kìm lòng không đậu nóng lên.
Hắn đưa tay kéo lại cái chăn trên người ta, cẩn thận dịch góc chăn, đang muốn nói gì đó nữa, ánh mắt đảo qua bên dưới, đột nhiên khẽ nở nụ cười: “Ta không đi…”
Ta ngượng ngùng buông móng vuốt đang túm lấy góc áo của hắn ra, thanh thanh cổ họng, định bụng hợp lý hóa hành vi của mình: “Bên ngoài trời vẫn còn đang mưa…”
Hắn gật gật đầu, nghiêm mặt nói: “Xem trời mưa thế này, chắc chắn không thể tạnh trước sáng mai được.” Nói xong còn nghiêm túc nhìn ra ngoài cửa sổ, mới quay đầu nhìn ta, cười dài nói: “Xem ra tại hạ chỉ có thể tá túc ở đây một đêm thôi, chẳng biết có thể được chia nửa chiếc giường hay không?”
Ta ôm chăn lăn vào trong giường giả trang đà điểu.
Hắn đưa tay nhu nhu tóc ta, cúi đầu nở nụ cười: “Ta đi cởi áo khoác ra trước đã, rồi trở lại với nàng.”
Tiếng quần áo sột soạt ma sát vang lên ở mép giường, cách màn giường, ánh nến trên bàn chiếu lên một thân ảnh thon dài… Tựa như đã cách một kiếp…
Đêm đó ở trong khách sạn, cũng là nhìn thấy bóng dáng của hắn như vậy… Cứ ngỡ sẽ không còn được gặp lại nữa…
Có cái gì đó từ trong lòng dần dần trào lên đáy mắt, mơ hồ tầm mắt.
Một vòng ôm ấp ấm áp gắt gao vờn quanh, ngay cả hô hấp cũng tràn đầy hơi thở của hắn.
Không biết qua bao lâu, thanh âm hơi ám ách mới vang lên trên đỉnh đầu.
“Sẽ không như vậy nữa…”
Mưa lớn dần, rơi xuống những phiến lá chuối tây bên cửa sổ, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Trong khi vạn vật dường như đều đã ngủ say, thanh âm duy nhất vẫn còn thì thầm khe khẽ bên tai ta, tựa như lại là… toàn bộ thế giới.
Kiên định mà ấm áp.
“Lúc trước ta theo thúc phụ du lịch Trung Nguyên, từng có gặp qua Hoàng đảo chủ một lần. Tuy là khí khái thanh tuấn, ý vị tiêu sái, thần tiên trong cõi người, nhưng ánh mắt lại luôn tích tụ một nỗi thống khổ khó giải. Thúc phụ từng nói cuộc đời y có một chuyện ăn năn rất lớn, không thể viên mãn. Lúc đó ta còn trẻ khí thịnh, chỉ cảm thấy một thế hệ võ học tông sư lại không dứt bỏ được những chuyện nữ nhi thường tình đó, không khỏi quá mức chấp nhất, mất thân phận… Đến tận khi đó… Mới biết…”
Hắn dừng một chút, không nói thêm gì nữa, nâng tay nhu nhu tóc ta.
“Ngày ấy ở Gia Hưng, bảy vị sư phụ nói ta hại nàng thành như vậy, không cho phép ta vào cửa nửa bước.”
Chuyện đó không phải do hắn a… Ta vừa định biện bạch, lại bị hắn khoát tay ngừng lại.
“Nàng ở đại mạc hơn mười lăm năm, giữa miệng báo hang hùm còn bình yên vô sự. Hơn một năm nay lại luân phiên bị người ta tính kế, mấy lần suýt nữa đã mất mạng, chung quy đều là do ta… Nếu không có nhị sư phụ mắng cho biết, chỉ sợ đến lúc này ta vẫn nghĩ rằng mình có thể bảo hộ nàng chu toàn, huống hồ…”
Cánh tay đang ôm ta đột nhiên siết thật chặt, lại một lúc lâu, hắn mới tiếp tục nói: “Độc vật kia… Là do thúc phụ hạ…”
Ta không tự chủ được run lên.
Hắn vội vàng nắm tay ta nói: “Thúc phụ tuyệt không có ác ý!”
Ách?
“Vật kia… là do năm đó thúc phụ đi du lịch ở hải ngoại tìm được, bản tính cực kì kỳ lạ, nếu hạ trên người nam tử, đó chính là kịch độc, nhưng nếu dùng cho nữ tử, chỉ là để dễ dàng thụ thai mà thôi.”
Trong đầu ta chuyển vài suy nghĩ, cân nhắc tiền căn hậu quả một chút mới hiểu được. Tức giận muốn đánh hắn, lại bị hắn chế trụ lại, cười khổ nói: “Thân thể nàng lúc này còn yếu, đợi tĩnh dưỡng khỏe rồi hãy tính sổ với ta cũng không muộn.”
Người này rốt cuộc còn làm chuyện gì mà ta không biết? Ta mơ hồ có một loại cảm giác vô cùng không ổn.
“Lúc trước ta tới Gia Hưng, đã nói chuyện cầu hôn với bảy vị sư phụ của nàng, bọn họ vốn không đồng ý, sau lại…” Hắn dừng một chút, không biết nghĩ tới chuyện gì, ý cười trên mặt càng nùng, “Ta sợ đêm dài lắm mộng, liền nói với bọn họ… Lúc đó khó kìm lòng nổi, đã làm bẩn sự trong sạch của nàng, nói không chừng bụng đã có con rồi…”
Hỗn đản này! Ta mài răng hung tợn đánh tiếp.
Hắn lại không né không tránh, để mặc ta cắn chỗ thịt mềm trên vai cho hả giận, còn săn sóc vạn phần đưa tay sờ sờ quai hàm ta, nói: “Hả giận chưa… Cần phải nghỉ ngơi một chút?” Không đợi ta trả lời, lại cười hì hì nói: “Nếu nàng thích, sau này sẽ để cho nàng cắn bất cứ lúc nào.”
Ta “phi” một ngụm, vừa định xoay người không để ý tới hắn, lại bị hắn kéo vào lòng.
Cuộn thành một đoàn trong lồng ngực quen thuộc, chỉ cảm thấy gió mưa bên ngoài cũng không chút ảnh hưởng tới ta, cả người lười biếng, thoải mái vô cùng.
Cơn buồn ngủ dần dần kéo tới, trong lúc mơ mơ hồ hồ đột nhiên lại nhớ tới một chuyện.
“Uy!” Ta cố gắng lấy tinh thần, chọc chọc trước ngực hắn, bàn tay lập tức lại bị hắn nắm chặt.
“Ta ở đây.” Hắn ngừng lại một chút, mới thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy, thân thể có chỗ nào khó chịu?”
“Không có, chỉ là…” Ta do dự một chút, rốt cuộc vẫn hỏi ra miệng, “Huynh… huynh làm sao mà vào được?”
Nhị sư phụ khôn khéo như vậy, không thể không đề phòng hắn ‘tập kích ban đêm’, tuy rằng nhìn qua không có gì khác thường, nhưng mà…
Hắn khẽ nở nụ cười, lại kéo ta vào lòng, lười biếng nói: “Nàng yên tâm, ta không gặp phải chuyện gì cả.”
Một đêm không mộng mị.
Sáng sớm ngày hôm sau, lúc Hàn Tiểu Oanh cười khanh khách đi vào, mặt trời đã lên cao chiếu rọi khắp căn phòng.
Nàng đưa chén thuốc đang cầm trên tay cho ta, thình lình hỏi một câu, “Đêm qua ngủ thế nào?”
Bàn tay ta run lên, suýt chút nữa thì đánh đổ bát thuốc xuống giường.
Trên giường tất nhiên là không có dấu vết gì, người nào đó trước khi đi ngay cả đệm trải giường cũng đều phủ phẳng rồi, nhưng ta vẫn không nhịn được có tật giật mình.
“Tốt… rất tốt…”
Ánh mắt Hàn Tiểu Oanh đảo qua chỗ cổ ta, vẻ tươi cười trên mặt lại càng cổ quái, ta lại càng như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Vừa rồi vội vội vàng vàng, cũng chưa kịp soi gương, không lẽ tên kia…

Còn chưa kịp nghĩ xong, Hàn Tiểu Oanh đã vươn tay chỉnh lại cổ áo giúp ta, lại cười cười khó hiểu, mới quay đầu về phía ngoài cửa giương giọng nói: “Nhị ca, tiểu nha đầu đã tỉnh.”
Sau đó Chu Thông bưng một bát thuốc khác trong tay bước vào.
Ta đột nhiên có một dự cảm cực kỳ xấu.
Quả nhiên, những ngày kế tiếp không khác gì ngâm mình trong lò thuốc.
Chẳng những mỗi ngày đều phải bịt mũi uống hơn chục bát thuốc đen thui, còn phải ngâm mình trong thùng nước cùng một đống kỳ quái gì đó, ngâm tới mức chính ta cũng cảm thấy mình sắp biến thành thuốc luôn, toàn thân đều có vị thuốc, làm thế nào cũng không mất đi được.
Ta thu tay áo trông mong nhìn Âu Dương thiếu chủ: “Có phải rất khó ngửi không?”
Hắn chậm rãi ghé sát lại chỗ cổ áo ngửi một lúc lâu, mới cười đến thập phần vui mừng nói: “Khó ngửi chỗ nào chứ… Rõ ràng là dược hương.”
Hương cái đầu hắn!
Không biết vì sao hiện tại hắn cư nhiên lại rảnh rỗi như vậy.
Ban ngày còn vẻ mặt ôn lương kính cẩn tự mình tìm tới cửa nghe nhị sư phụ mắng, buổi tối lại giống như hái hoa tặc trèo cửa sổ vào phòng ta, còn nằm cùng giường…
Tuy rằng chỉ là đắp chăn bông nói chuyện phiếm mà thôi, nhưng mà…
”Uy!” Ta chọc chọc hắn, “Như thế này… Huynh không cảm thấy là rất giống gian phu dâm phụ sao?” Tỷ như Tây Môn Khánh cùng Phan Kim Liên gì đó.
Hắn cười đến ngã lăn ra, ta tức giận nhéo chỗ nhịt mềm bên hông hắn một chút.
“Mấy ngày qua, thái độ bảy vị sư phụ của nàng cũng đã dịu hơn rất nhiều, nhất định không đến mức lại đuổi đánh ta ra khỏi cửa, không bằng… Ngày mai ta lại nhắc tới chuyện cầu thân.”
“Đừng!” Không chút suy nghĩ thốt ra.
”Hử?” Hắn nhíu mày, từ chối cho ý kiến nhìn ta.
”Ta… ta nghĩ chờ thất sư phụ sinh xong rồi hãy…”
Từ ngày biết Hàn Tiểu Oanh mang thai, ta vẫn thực lo lắng.
Cho dù hiện tại Hàn Tiểu Oanh có vẻ rất khỏe mạnh, lại có bác sĩ gia đình Chu Thông ngày ngày chiếu cố, ta lại vẫn luôn lo lắng không biết có thể xảy ra chuyện gì hay không, tỷ như lốc xoáy ập đến, hay là núi lở đá rơi… Lo lo lắng lắng vô số lần, Chu Thông đơn giản ngay cả nghe cũng không buồn nghe nữa, trực tiếp bịt tai đá ta ra ngoài.
Ta cũng biết mình lo lắng như vậy quả thực là rất vớ vẩn, nhưng mà… nhưng mà ở trong nguyên tác căn bản là không tồn tại ‘đứa nhỏ của Trương A Sinh cùng Hàn Tiểu Oanh’ a, vạn nhất… Nên làm gì bây giờ?

Những lời này ta không biết phải nói ra miệng như thế nào, chỉ có thể cúi đầu không nhìn hắn.
Trên đầu đột nhiên bị gõ một cái nặng nề, ta hổn hển ôm đầu ngẩng lên, liền thấy Âu Dương thiếu chủ vẻ mặt cảm khái ngàn vạn nhân tiện còn có điểm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn ta.
“Nhị sư phụ nàng nói thật đúng, quả nhiên là một nha đầu ngốc!”
Ta tức giận vung tay muốn đánh hắn, lại bị hắn nắm ngược lại, rút cũng không rút ra được.
“Buông… buông tay mau!”
Hắn thở dài, lại nói: “Âu Dương Khắc ta một đời khôn khéo, tại sao lại rơi vào tay một nha đầu ngốc như nàng a?” Trong thanh âm ẩn ẩn mang theo ý cười, cùng với rất nhiều cảm xúc mà ta không quen.
“Có một số việc… ngay cả bảy vị sư phụ của nàng, ngay cả tứ ca nàng cũng không hề biết phải không?”
Trong nháy mắt, trong đầu hiện lên vô số suy nghĩ hỗn loạn, ta không nhịn được rùng mình một cái.
Sau lưng truyền đến cảm giác vỗ về nhẹ nhàng theo một nhịp điệu khó hiểu, phiền não bất an trong lòng cũng dần dần dịu xuống.
Lại nghe hắn ôn nhu nói: “Chuyện nàng không muốn nói, cho dù cả đời không nói ra… cũng không sao, ta đều thuận theo ý nàng.”
Những cảm xúc trong lòng chậm rãi thả lỏng, ghé đầu chôn trong ngực hắn, cho dù trước mặt không có gương, ta cũng biết khóe miệng mình vẫn luôn không nhịn được cong lên.
Không biết hắn nghĩ tới cái gì, đột nhiên nở nụ cười, “Lúc trước ở đại mạc ôm nàng, cũng thành thật như vậy, đáng tiếc sau lại…”
Nói bậy! Kia rõ ràng là bắt cóc.
Ta đạp hắn một cước, thanh thanh cổ họng, muốn nói sang chuyện khác, nhưng không biết tại sao lại thốt ra một câu hoàn toàn không liên quan.
“Nửa đêm trèo cửa sổ nhà người khác… loại chuyện này… huynh làm có vẻ rất quen thuộc a…”
Hắn trừng mắt nhìn, lại thập phần sung sướng nói: “Khuê phòng cô nương nhà người ta, ta chỉ vào có một gian này.” Ngừng lại một chút, lại bổ sung: “Sau này cũng vậy.”
Thời gian trôi đi như nước chảy, tương lai xa xôi chúng ta không thể biết trước.
Rốt cục, trong tiết hoa quế ngào ngạt khắp thành, Hàn Tiểu Oanh sau một ngày một đêm vất vả, đã sinh ra hai bé trai sinh đôi vô cùng khỏe mạnh.
Trương A Sinh còn chưa kịp cẩn thận ôm con, đã trực tiếp xông vào phòng sinh xem Hàn Tiểu Oanh, ta lo lắng cũng muốn vào thăm, lại bị Chu Thông nghiêm mặt đá ra.
“Trước khi trời sáng không được trở về!” Nghĩ nghĩ, y cư nhiên lại bỏ thêm một câu, “Ngươi trở về cũng chỉ thêm phiền!”
Đây là thế đạo gì a!
Đây là sư phụ gì a!
Đêm mười lăm tháng tám, lại ném ta ra ngoài cửa một mình…
Ta buồn bực cầm theo một vò rượu lâu năm khi nãy đã mò được ở giường nhị sư phụ, kiếm lấy một chỗ yên tĩnh ven bờ hồ liễu rủ, lười nhác nằm xuống.
Nhánh liễu lòa xòa xuống mặt hồ, ngẫu nhiên bị gió đêm gợi lên, điểm từng vòng, từng vòng gợn sóng trên mặt nước rồi lan ra, càng ngày càng xa, càng lúc càng mờ nhạt rồi biến mất trong bóng đêm.
Ngây ra nhìn chằm chằm mặt hồ một lúc lâu, đột nhiên nước mắt rơi như mưa.
Cũng không phải thương tâm hay khổ sở, chỉ là vô số nỗi lòng tích tụ trăm chuyển ngàn hồi, dường như chỉ có làm như vậy mới có thể tiêu tan, rồi sau đó…
Dưới chân là nền đất cứng rắn mà kiên định, bàn tay chạm được là hồ nước thanh lương trong suốt, trong gió mang theo mùi hoa thấm vào ruột gan… Tầm mắt có thể nhìn thấy tất cả, rõ ràng mà sống động như thế, chân thật không thể nghi ngờ.
Trong nháy mắt kia, trong lòng đột nhiên vô cùng thoải mái, đất trời trong sáng tựa hồ đều mở ra trước mắt.
Mà trong bóng đêm trầm tĩnh như nước, có người quần trắng áo trắng từ phía xa bước nhanh tới, càng lúc càng gần rồi dừng lại trước mặt không xa.
“Ai nha, mèo con nhà ai đi lạc vậy, không bằng để ta đem về nuôi đi.” Một khuôn mặt tuấn tú đột nhiên ghé sát vào trước mắt, đuôi lông mày khóe mắt đều là ý cười, “Thì ra không phải mèo con… Ồ, để ta đoán xem, hôm nay không có người ngắm trăng cùng nàng, nên mới trốn ở chỗ này thương tâm phải không?”
Ta xoa xoa mắt, quay mặt không để ý tới hắn.
Hắn nở nụ cười, lại nói: “Ta biết rồi, chắc chắn là đang lo lắng có tiểu sư đệ, các sư phụ sẽ không để ý tới nàng nữa rồi.”
Cho dù có tâm sự nặng nề, cũng bị hắn chọc cho đến phì cười, làm như ta là đứa nhỏ ba tuổi vậy a.
Bên cạnh hơi hơi ấm áp, hắn đã chậm rãi ngồi xuống, nhu nhu tóc ta, cười dài nói: “Không sao, cho dù các sư phụ không để ý tới nàng thật, cũng còn có ta…” Ngừng lại một chút, lại nói: “Không bằng ngày mai liền bái đường thành thân đi.”
“A?”
“Ngày mai thì có hơi vội vàng một chút, vậy… ngày kia thì thế nào?” Không biết tại sao, thanh âm của hắn hơi ngân nga, cánh tay ôm cũng siết chặt hơn một chút, “Ta quả thực là… đã đợi quá lâu rồi.”
”Uy!”
“Được rồi được rồi được rồi, ta không nói nữa là được.”
Chỉ ngừng lại một lát, lại nghe hắn nói: “Nghe Hoàng đảo chủ nói, ba ngày sau là ngày hoàng đạo, cực thích hợp cho việc cưới gả… Ô, lần này sao lại không đạp chân ta nữa? Không đạp là đồng ý rồi nha…”
“Ừm.”
“Nàng… nàng đồng ý thật rồi?”
Trong gió đêm Giang Nam ôn nhuận, không biết tiếng địch từ thuyền nhà ai văng vẳng trỗi lên.
Thế sự đều hỗn loạn, mây trắng giây lát biến thương cẩu, thương hải đảo mắt đã thành tang điền.
Mà hạnh phúc… lại chính ở nơi đây.
[‘bạch vân thương cẩu’: mây trắng biến thành chó xanh; ‘thương hải tang điền’: biển xanh hóa ruộng dâu. Những từ cũ trong văn học, dùng để chỉ sự biến đổi lớn lao.]

back top