Chuyện này xảy ra trong lúc bốn người đồng hành.
Lúc này, đối với Hoa tiểu ngốc mà nói, Âu Dương thiếu chủ còn là một kẻ “Có ý đồ đào góc tường Quách đại hiệp”, “Mặt dày mày dạn theo đuổi Hoàng cô nương”, “Tuy rằng thực phúc hắc lại âm hiểm”, “Nhưng cũng không đáng phải chết” … Một người quen mà thôi.
Hoàng cô nương tuy rằng thông minh tuyệt đỉnh, ở một số phương diện lại thuần khiết đến mức khiến cho người ta phải giận sôi gan, ví dụ như nàng vẫn nghĩ rằng “Trẻ con chui ra từ nách” … Mà trên phương diện này, trình độ thuần khiết của Quách đại hiệp cũng không kém Hoàng cô nương là bao.
Hoa tiểu ngốc lo buồn vô cớ, thật sự cảm thấy mình có nghĩa vụ phải tìm một thời điểm thích hợp để tiến hành một lớp giáo dục vỡ lòng cho Hoàng cô nương, để tránh sau này, hai con người cực kỳ thuần khiết kia, trong đêm động phòng hoa chúc lại xảy ra bi kịch cực kỳ tàn ác nào đó.
Nhưng mà a nhưng mà, những tri thức mà Hoa tiểu ngốc tràn đầy tin tưởng kia, đều là nhờ có… những thứ hài hòa mà chúng ta đều rõ mà biết được, những thứ đó… đều đã được chỉnh sửa ở một mức nhất định, đều không phải là tình huống chân thật, vì thế… Bi kịch chân chính mới bắt đầu nảy sinh…
Hoa tiểu ngốc (vung tay múa chân): Huyên thuyên huyên thuyên… (gió lạnh thổi qua, phía dưới tỉnh lược một ngàn từ nội dung xóa nạn mù chữ)
Hoàng cô nương (đỏ mặt lắc đầu): A, sao có thể như vậy!
Hoa tiểu ngốc (chỉ trời thề): Ta tuyệt đối không lừa muội! Cho nên, đối với nữ nhân mà nói, đêm động phòng hoa chúc thực là không hay ho, chẳng những sẽ bị x, còn có thể bị x x, đặc biệt không hay ho còn có thể bị x x x, bị xé rách, xuất huyết, x x x x… Cho nên, vì hạnh phúc chính mình, muội nhất định phải nhớ kỹ chuyện này!
(Nói bậy, Hoa tiểu ngốc, trước khi xuyên qua có phải ngươi hành nghề lừa đảo không hả! )
Hoàng cô nương (cảm động nắm tay): Được! Hoa tỷ tỷ, tỷ tiếp tục nói đi!
Hoa tiểu ngốc (vung tay múa chân vui sướng): Huyên thuyên huyên thuyên… (gió lạnh thổi qua, phía dưới tỉnh lược một ngàn từ nội dung xóa nạn mù chữ)
Hoàng cô nương (ánh mắt dại ra): Nhiều như vậy… Không có khả năng đi?
Hoa tiểu ngốc: Ta vốn cũng nghĩ là không có khả năng, nhưng mà! (tỏ vẻ vô cùng đau đớn) ta nói cho muội biết, tên Âu Dương Khắc kia chính là loại người này a!
Hoàng cô nương: A?
Hoa tiểu ngốc (nhân cơ hội thay Quách đại hiệp làm bại hoại thanh danh tình địch): Muội cũng biết, có một thời gian ta bị bắt tới biệt viện của hắn, tên kia quả thực là ngựa đực trong ngựa đực, ngựa đực trong ngựa chiến! Mỗi buổi tối ít nhất đều phải kêu ba, năm người… Không, mười mấy mĩ nữ đến phòng hắn, sau đó mãi cho đến hừng đông vẫn còn thở hồng hộc chưa ngừng được…
(Tránh ở cách đó không xa nghe lén, mỗ thiếu chủ đấm ngực giậm chân ing~, đó là làm việc a, nói lại, Bình bà bà, Vương đại nương, Lý nhị nương… mấy bà lão đó sao có thể tính là mỹ nữ a ngao ngao ngao ngao! Còn có, thật sự là hắn chỉ luyện võ… )
Hoàng cô nương: A?
Hoa tiểu ngốc (không ngừng cố gắng tiếp tục phỉ báng): Còn có một lần, có mấy người còn không thể đi nổi, thực đáng thương a…
(Tránh ở cách đó không xa nghe lén, mỗ thiếu chủ mãnh liệt cào tường ing~, những người đó là khi làm nhiệm vụ bị thương ở chân a! )
Hoàng cô nương: A? (đồng tình nhìn Hoa tiểu ngốc) Hoa tỷ tỷ, tỷ… (tương lai) thực đáng thương…
Hoa tiểu ngốc: A? (mờ mịt nhìn Hoàng cô nương)
Thiếu chủ (không thể nhịn nữa, không cần nhịn nữa): Khụ khụ…
Hoa tiểu ngốc (chột dạ liếc nhìn ngoài cửa): Ai nha ta đột nhiên nhớ tới vừa rồi Thất Công bảo ta giúp y đến trấn trên mua ít rượu lâu năm thiếu chút nữa quên mất hiện tại ta phải đi ngay đây Hoàng cô nương buổi tối ta không trở lại ăn cơm muội nói giúp ta một tiếng…
Nhìn bóng dáng Hoa tiểu ngốc ôm đầu mà chạy, Âu Dương thiếu chủ thừa thắng truy kích, Hoàng cô nương cẩn thận nghĩ, tương lai khi hai người này động phòng hoa chúc, không biết có nên nghĩ cách nhìn lén, miễn cho xảy ra tai nạn chết người hay không đây…
Đương nhiên, chuyện gì cũng cần chia sẻ với Quách đại hiệp, nàng cũng không quên miêu tả từ đầu chí cuối mọi chuyện lại một lượt, vì thế tự nhiên lại có thêm một người lo lắng về vấn đề này.
—— Hiện tại mọi người đã biết vì sao sáng sớm ngày đại hôn lại có nhiều người chạy tới tân phòng ngồi chờ vậy đi.
Lúc này, đối với Hoa tiểu ngốc mà nói, Âu Dương thiếu chủ còn là một kẻ “Có ý đồ đào góc tường Quách đại hiệp”, “Mặt dày mày dạn theo đuổi Hoàng cô nương”, “Tuy rằng thực phúc hắc lại âm hiểm”, “Nhưng cũng không đáng phải chết” … Một người quen mà thôi.
Hoàng cô nương tuy rằng thông minh tuyệt đỉnh, ở một số phương diện lại thuần khiết đến mức khiến cho người ta phải giận sôi gan, ví dụ như nàng vẫn nghĩ rằng “Trẻ con chui ra từ nách” … Mà trên phương diện này, trình độ thuần khiết của Quách đại hiệp cũng không kém Hoàng cô nương là bao.
Hoa tiểu ngốc lo buồn vô cớ, thật sự cảm thấy mình có nghĩa vụ phải tìm một thời điểm thích hợp để tiến hành một lớp giáo dục vỡ lòng cho Hoàng cô nương, để tránh sau này, hai con người cực kỳ thuần khiết kia, trong đêm động phòng hoa chúc lại xảy ra bi kịch cực kỳ tàn ác nào đó.
Nhưng mà a nhưng mà, những tri thức mà Hoa tiểu ngốc tràn đầy tin tưởng kia, đều là nhờ có… những thứ hài hòa mà chúng ta đều rõ mà biết được, những thứ đó… đều đã được chỉnh sửa ở một mức nhất định, đều không phải là tình huống chân thật, vì thế… Bi kịch chân chính mới bắt đầu nảy sinh…
Hoa tiểu ngốc (vung tay múa chân): Huyên thuyên huyên thuyên… (gió lạnh thổi qua, phía dưới tỉnh lược một ngàn từ nội dung xóa nạn mù chữ)
Hoàng cô nương (đỏ mặt lắc đầu): A, sao có thể như vậy!
Hoa tiểu ngốc (chỉ trời thề): Ta tuyệt đối không lừa muội! Cho nên, đối với nữ nhân mà nói, đêm động phòng hoa chúc thực là không hay ho, chẳng những sẽ bị x, còn có thể bị x x, đặc biệt không hay ho còn có thể bị x x x, bị xé rách, xuất huyết, x x x x… Cho nên, vì hạnh phúc chính mình, muội nhất định phải nhớ kỹ chuyện này!
(Nói bậy, Hoa tiểu ngốc, trước khi xuyên qua có phải ngươi hành nghề lừa đảo không hả! )
Hoàng cô nương (cảm động nắm tay): Được! Hoa tỷ tỷ, tỷ tiếp tục nói đi!
Hoa tiểu ngốc (vung tay múa chân vui sướng): Huyên thuyên huyên thuyên… (gió lạnh thổi qua, phía dưới tỉnh lược một ngàn từ nội dung xóa nạn mù chữ)
Hoàng cô nương (ánh mắt dại ra): Nhiều như vậy… Không có khả năng đi?
Hoa tiểu ngốc: Ta vốn cũng nghĩ là không có khả năng, nhưng mà! (tỏ vẻ vô cùng đau đớn) ta nói cho muội biết, tên Âu Dương Khắc kia chính là loại người này a!
Hoàng cô nương: A?
Hoa tiểu ngốc (nhân cơ hội thay Quách đại hiệp làm bại hoại thanh danh tình địch): Muội cũng biết, có một thời gian ta bị bắt tới biệt viện của hắn, tên kia quả thực là ngựa đực trong ngựa đực, ngựa đực trong ngựa chiến! Mỗi buổi tối ít nhất đều phải kêu ba, năm người… Không, mười mấy mĩ nữ đến phòng hắn, sau đó mãi cho đến hừng đông vẫn còn thở hồng hộc chưa ngừng được…
(Tránh ở cách đó không xa nghe lén, mỗ thiếu chủ đấm ngực giậm chân ing~, đó là làm việc a, nói lại, Bình bà bà, Vương đại nương, Lý nhị nương… mấy bà lão đó sao có thể tính là mỹ nữ a ngao ngao ngao ngao! Còn có, thật sự là hắn chỉ luyện võ… )
Hoàng cô nương: A?
Hoa tiểu ngốc (không ngừng cố gắng tiếp tục phỉ báng): Còn có một lần, có mấy người còn không thể đi nổi, thực đáng thương a…
(Tránh ở cách đó không xa nghe lén, mỗ thiếu chủ mãnh liệt cào tường ing~, những người đó là khi làm nhiệm vụ bị thương ở chân a! )
Hoàng cô nương: A? (đồng tình nhìn Hoa tiểu ngốc) Hoa tỷ tỷ, tỷ… (tương lai) thực đáng thương…
Hoa tiểu ngốc: A? (mờ mịt nhìn Hoàng cô nương)
Thiếu chủ (không thể nhịn nữa, không cần nhịn nữa): Khụ khụ…
Hoa tiểu ngốc (chột dạ liếc nhìn ngoài cửa): Ai nha ta đột nhiên nhớ tới vừa rồi Thất Công bảo ta giúp y đến trấn trên mua ít rượu lâu năm thiếu chút nữa quên mất hiện tại ta phải đi ngay đây Hoàng cô nương buổi tối ta không trở lại ăn cơm muội nói giúp ta một tiếng…
Nhìn bóng dáng Hoa tiểu ngốc ôm đầu mà chạy, Âu Dương thiếu chủ thừa thắng truy kích, Hoàng cô nương cẩn thận nghĩ, tương lai khi hai người này động phòng hoa chúc, không biết có nên nghĩ cách nhìn lén, miễn cho xảy ra tai nạn chết người hay không đây…
Đương nhiên, chuyện gì cũng cần chia sẻ với Quách đại hiệp, nàng cũng không quên miêu tả từ đầu chí cuối mọi chuyện lại một lượt, vì thế tự nhiên lại có thêm một người lo lắng về vấn đề này.
—— Hiện tại mọi người đã biết vì sao sáng sớm ngày đại hôn lại có nhiều người chạy tới tân phòng ngồi chờ vậy đi.