Chương 35: Chương 30.1
Không biết đem từ khúc trên tay xem mấy lần, Thôi Vô Nhàn vẫn cảm thấy từ khúc này thực hết sức đẹp đẽ. Hồ Hương Lâu từ khi khai trương tới nay, thỉnh thoảng từ khúc cũng sẽ có thay đổi. Ngoài việc mời mấy vị văn nhân mặc sĩ trong trấn am hiểu khúc nghệ giúp đỡ sáng tác ca khúc mới, hắn ngẫu nhiên còn đi vào thành mời mấy vị danh nhân có tiếng giúp đỡ sáng tác, nhưng lại chưa bao giờ xem qua mỹ diệu từ khúc như vậy.
Ở Lễ hội ngắm hoa ngày đó, ngẫu nhiên nghe được khúc này, hắn liền cảm thấy khúc ca này thật ứng với câu: “Khúc nhạc tiên, chỉ có ở trên trời” . Vốn tưởng rằng thủ khúc đó sớm đã lưu truyền dân gian, không nghĩ đến một tháng im ắng qua đi , hắn chưa từng lần nào nữa được nghe lại…
Hỏi lần mấy vị văn nhân trong hội sáng tác khúc nghệ trong trấn, bọn họ đều nói chưa từng nghe qua khúc ca như thế. Lần trước ra tay giúp đỡ vị phụ nhân đuổi đi mấy kẻ vô lại chỉ do ngẫu nhiên, Tô La lúc ấy xuất hiện ở trước mặt hắn, hắn cũng nhất thời quên nàng chính là nữ tử ngày đó xướng khúc.
Sau đó, trên đường hắn ngẫu nhiên nhìn thấy nàng đang bán thú bông này nọ, hắn mới nghĩ đến thủ khúc chính là cất lên từ miệng nàng. Hôm nay ngẫu nhiên đi qua phố, vừa lúc nhìn thấy nàng gặp phải nguy hiểm như vậy, không chút suy nghĩ liền ra tay dẫn nàng tránh khỏi nguy hiểm trong gang tấc. Cũng vì ở cự ly gần, hắn nhìn thấy Tô La, lại nghĩ đến thủ khúc kia, thế là liền mời nàng đến Hồ Hương Lâu.
Nghĩ lại Tô La lúc ấy im lặng không nói, Thôi Vô Nhàn khóe miệng vẽ ra một đường hình cung như có như không. Hai mươi tám năm nay, hắn chưa từng gặp qua nữ tử như thế. Rõ ràng cùng lắm chỉ là một nữ tử mười bảy mười tám tuổi, lại như là đã dãi dầu sương gió, phàm là gặp việc đều là nghĩ kỹ rồi mới làm.
Hắn vốn nghĩ rằng nàng sẽ không dễ dàng đem thủ khúc đưa cho hắn, không có nghĩ qua cuối cùng lại là vô điều kiện tặng cho hắn. Tuy nói là tạ hắn nhiều lần ra tay giúp đỡ nhưng hắn lại cảm thấy phần tạ lễ này có chút hơi nặng rồi . Nhưng với thần tình Tô La lúc ấy, nếu hắn câu nệ này nọ, trái lại có vẻ mất phong độ quân tử.
Nghĩ nghĩ, đột nhiên tim đập trở nên có chút kỳ quái, trong lúc vô tình không hề chú ý, hắn liền nghĩ đến khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp, nghĩ đến cô nương mà so với nữ tử bình thường lại có phong thái thong dong bình tĩnh khác biệt. Vốn nghĩ rằng mình sẽ không có lúc dùng tâm tình như vậy nghĩ về một nữ tử, hóa ra hắn cũng có loại tình cảm này…
Tô La giờ phút này không có một chút buồn ngủ, không biết lăn qua lộn lại bao nhiêu lần. Nghĩ lại việc mới gặp Thôi Vô Nhàn và hôm nay đến Hồ Hương Lâu một hồi, nhất thời cũng nói không ra trong lòng nàng đối vắn hắn là loại tình cảm nào, không thể hiểu được cảm xúc này thuộc về loại nào cảm tình, chỉ là đơn thuần có ấn tượng tốt, hay là có chút thích, thật không thể nói rõ ràng được…
Nhưng nàng cũng rất rõ ràng là, cảm giác của nàng đối với Thôi Vô Nhàn cùng cảm giác của nàng đối với Du Khiêm có khác nhau rất lớn. Nếu như muốn nàng xác định nàng đối với hai người bọn họ ra sao, trong lòng nàng đối với Thôi Vô Nhàn tình ý có chút nhiều hơn.
Nàng quả thật rất cảm kích Du Khiêm đoạn thời gian trước không màng thị phi, vì báo đền nàng mà dốc lòng dạy dỗ Tô Văn, nhưng nàng biết cảm kích không thể hóa thành tình yêu. Lúc đầu hảo cảm đối với Du Khiêm cũng do hai người lâu ngày không gặp chậm rãi biến mất, nàng cũng có thể xác định được nàng đối với Du Khiêm chỉ là có chút tình cảm bằng hữu, có ấn tượng tốt.
Nhưng nghĩ đến một Thôi Vô Nhàn trầm thục ổn trọng, không khỏi liền có cảm xúc phức tạp lan tràn sâu trong đáy lòng. Trong lúc vô tình lại nghĩ đến khi hắn giúp đỡ đuổi đi mấy tên vô lại ngày đó, đó là lần đầu nàng ở cự ly gần nhìn rõ đôi mắt đen láy thâm thúy, bất tri bất giác liền ở trong lòng nàng vấn vít, khiến nàng suy nghĩ.
Đêm nay không có trăng sáng, trong nhà chỉ có một màn đen mông lung , trợn tròn mắt chỉ có thể nhìn thấy một mảnh tối đen, đầu óc nàng cũng càng lúc càng tỉnh táo. Không biết qua thời gian bao lâu, một tiếng thở dài nhẹ nhàng vang trong gian phòng yên tĩnh.
Có lẽ chính nàng cũng không tin tưởng, nàng đem từ khúc “Tiêu dao du” tặng cho Thôi Vô Nhàn cũng không phải chỉ là như nàng đã nói, chỉ là tạ lễ, tầng nguyên nhân quan trọng nhất sợ rằng là trong lòng nàng thật lòng muốn đem từ khúc tặng hắn.
“Ta thích hắn sao?” Một tiếng nỉ non rất nhẹ từ trong cổ tràn ra, giờ này khắc này, trải qua một đoạn tình cảm thất bại trước kia, Tô La bây giờ hình như lần đầu tiếp xúc với tình cảm như vậy, lại là có chút không dám xác định nàng đối với Thôi Vô Nhàn cảm tình phải chăng thuộc về thích…
Nghĩ đến nam tử đó, khi thì lạnh lùng ít lời, khi thì thành thục ổn trọng, lần đầu có chút cảm giác chùn bước. Nếu như hắn đã có kiều thê mỹ thiếp, nàng thích thì không phải thành một loại trói buộc?
Nghĩ qua nghĩ lại, cơn buồn ngủ dần dần kéo đến, mà sau nàng mang theo tâm tình rối bời liền chậm rãi đi vào trong mộng. Bầu trời đêm không có ánh trăng sáng ngời lạnh lẽo thanh cao, chỉ có tiếng dế không biết ái hận tình sầu chốn nhân gian là còn không biết mệt mỏi kêu dài trong đêm thâu…
Không biết đem từ khúc trên tay xem mấy lần, Thôi Vô Nhàn vẫn cảm thấy từ khúc này thực hết sức đẹp đẽ. Hồ Hương Lâu từ khi khai trương tới nay, thỉnh thoảng từ khúc cũng sẽ có thay đổi. Ngoài việc mời mấy vị văn nhân mặc sĩ trong trấn am hiểu khúc nghệ giúp đỡ sáng tác ca khúc mới, hắn ngẫu nhiên còn đi vào thành mời mấy vị danh nhân có tiếng giúp đỡ sáng tác, nhưng lại chưa bao giờ xem qua mỹ diệu từ khúc như vậy.
Ở Lễ hội ngắm hoa ngày đó, ngẫu nhiên nghe được khúc này, hắn liền cảm thấy khúc ca này thật ứng với câu: “Khúc nhạc tiên, chỉ có ở trên trời” . Vốn tưởng rằng thủ khúc đó sớm đã lưu truyền dân gian, không nghĩ đến một tháng im ắng qua đi , hắn chưa từng lần nào nữa được nghe lại…
Hỏi lần mấy vị văn nhân trong hội sáng tác khúc nghệ trong trấn, bọn họ đều nói chưa từng nghe qua khúc ca như thế. Lần trước ra tay giúp đỡ vị phụ nhân đuổi đi mấy kẻ vô lại chỉ do ngẫu nhiên, Tô La lúc ấy xuất hiện ở trước mặt hắn, hắn cũng nhất thời quên nàng chính là nữ tử ngày đó xướng khúc.
Sau đó, trên đường hắn ngẫu nhiên nhìn thấy nàng đang bán thú bông này nọ, hắn mới nghĩ đến thủ khúc chính là cất lên từ miệng nàng. Hôm nay ngẫu nhiên đi qua phố, vừa lúc nhìn thấy nàng gặp phải nguy hiểm như vậy, không chút suy nghĩ liền ra tay dẫn nàng tránh khỏi nguy hiểm trong gang tấc. Cũng vì ở cự ly gần, hắn nhìn thấy Tô La, lại nghĩ đến thủ khúc kia, thế là liền mời nàng đến Hồ Hương Lâu.
Nghĩ lại Tô La lúc ấy im lặng không nói, Thôi Vô Nhàn khóe miệng vẽ ra một đường hình cung như có như không. Hai mươi tám năm nay, hắn chưa từng gặp qua nữ tử như thế. Rõ ràng cùng lắm chỉ là một nữ tử mười bảy mười tám tuổi, lại như là đã dãi dầu sương gió, phàm là gặp việc đều là nghĩ kỹ rồi mới làm.
Hắn vốn nghĩ rằng nàng sẽ không dễ dàng đem thủ khúc đưa cho hắn, không có nghĩ qua cuối cùng lại là vô điều kiện tặng cho hắn. Tuy nói là tạ hắn nhiều lần ra tay giúp đỡ nhưng hắn lại cảm thấy phần tạ lễ này có chút hơi nặng rồi . Nhưng với thần tình Tô La lúc ấy, nếu hắn câu nệ này nọ, trái lại có vẻ mất phong độ quân tử.
Nghĩ nghĩ, đột nhiên tim đập trở nên có chút kỳ quái, trong lúc vô tình không hề chú ý, hắn liền nghĩ đến khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp, nghĩ đến cô nương mà so với nữ tử bình thường lại có phong thái thong dong bình tĩnh khác biệt. Vốn nghĩ rằng mình sẽ không có lúc dùng tâm tình như vậy nghĩ về một nữ tử, hóa ra hắn cũng có loại tình cảm này…
Tô La giờ phút này không có một chút buồn ngủ, không biết lăn qua lộn lại bao nhiêu lần. Nghĩ lại việc mới gặp Thôi Vô Nhàn và hôm nay đến Hồ Hương Lâu một hồi, nhất thời cũng nói không ra trong lòng nàng đối vắn hắn là loại tình cảm nào, không thể hiểu được cảm xúc này thuộc về loại nào cảm tình, chỉ là đơn thuần có ấn tượng tốt, hay là có chút thích, thật không thể nói rõ ràng được…
Nhưng nàng cũng rất rõ ràng là, cảm giác của nàng đối với Thôi Vô Nhàn cùng cảm giác của nàng đối với Du Khiêm có khác nhau rất lớn. Nếu như muốn nàng xác định nàng đối với hai người bọn họ ra sao, trong lòng nàng đối với Thôi Vô Nhàn tình ý có chút nhiều hơn.
Nàng quả thật rất cảm kích Du Khiêm đoạn thời gian trước không màng thị phi, vì báo đền nàng mà dốc lòng dạy dỗ Tô Văn, nhưng nàng biết cảm kích không thể hóa thành tình yêu. Lúc đầu hảo cảm đối với Du Khiêm cũng do hai người lâu ngày không gặp chậm rãi biến mất, nàng cũng có thể xác định được nàng đối với Du Khiêm chỉ là có chút tình cảm bằng hữu, có ấn tượng tốt.
Nhưng nghĩ đến một Thôi Vô Nhàn trầm thục ổn trọng, không khỏi liền có cảm xúc phức tạp lan tràn sâu trong đáy lòng. Trong lúc vô tình lại nghĩ đến khi hắn giúp đỡ đuổi đi mấy tên vô lại ngày đó, đó là lần đầu nàng ở cự ly gần nhìn rõ đôi mắt đen láy thâm thúy, bất tri bất giác liền ở trong lòng nàng vấn vít, khiến nàng suy nghĩ.
Đêm nay không có trăng sáng, trong nhà chỉ có một màn đen mông lung , trợn tròn mắt chỉ có thể nhìn thấy một mảnh tối đen, đầu óc nàng cũng càng lúc càng tỉnh táo. Không biết qua thời gian bao lâu, một tiếng thở dài nhẹ nhàng vang trong gian phòng yên tĩnh.
Có lẽ chính nàng cũng không tin tưởng, nàng đem từ khúc “Tiêu dao du” tặng cho Thôi Vô Nhàn cũng không phải chỉ là như nàng đã nói, chỉ là tạ lễ, tầng nguyên nhân quan trọng nhất sợ rằng là trong lòng nàng thật lòng muốn đem từ khúc tặng hắn.
“Ta thích hắn sao?” Một tiếng nỉ non rất nhẹ từ trong cổ tràn ra, giờ này khắc này, trải qua một đoạn tình cảm thất bại trước kia, Tô La bây giờ hình như lần đầu tiếp xúc với tình cảm như vậy, lại là có chút không dám xác định nàng đối với Thôi Vô Nhàn cảm tình phải chăng thuộc về thích…
Nghĩ đến nam tử đó, khi thì lạnh lùng ít lời, khi thì thành thục ổn trọng, lần đầu có chút cảm giác chùn bước. Nếu như hắn đã có kiều thê mỹ thiếp, nàng thích thì không phải thành một loại trói buộc?
Nghĩ qua nghĩ lại, cơn buồn ngủ dần dần kéo đến, mà sau nàng mang theo tâm tình rối bời liền chậm rãi đi vào trong mộng. Bầu trời đêm không có ánh trăng sáng ngời lạnh lẽo thanh cao, chỉ có tiếng dế không biết ái hận tình sầu chốn nhân gian là còn không biết mệt mỏi kêu dài trong đêm thâu…