Chương 47
Khi cuộc thi câu đối kết thúc hoàn mỹ, Tô La và Tô Văn cũng cầm những thứ mua được buổi trưa chuẩn bị về nhà. Trên bàn điểm tâm cũng chưa ăn hết, vì làm một công dân tốt quý trọng lương thực, Tô La nhận ý tốt của Thôi Vô Nhàn, đem điểm tâm gói lại mang về nhà. Dù sao ăn cũng đã ăn nhiều như vậy, lúc này muốn từ chối thì thật lập dị .
“Tô cô nương nếu có ngày nào rảnh, không ngại thì đi trà lâu nghe một khúc. Khi Tô cô nương đưa tặng khúc《 tiêu dao du 》, trà lâu có thêm không ít khách mới đến.” Nghĩ đến khúc nhạc truyền ra, không ít khách mới vì khúc nhạc mà tới, Thôi Vô Nhàn thật lòng muốn cảm ơn.
“Kỳ thật ta cũng không có hỗ trợ gì, đều là cô nương xướng khúc của trà lâu lợi hại, có thể nhanh như vậy đã học được khúc nhạc này.” Nghĩ đến bảy tám cô nương chỉ nghe một lần đã học được, trong lòng Tô La thật vô cùng khâm phục.
Nàng bình thường rất thích nghe ca hát, nhất là mấy làn điệu Cổ Phong văn vẻ hoa mỹ. Chỉ cần đụng tới làn điệu Cổ Phong nàng đặc biệt thích, cổ họng sẽ không chịu nổi dụ hoặc, sau đó tùy âm nhạc mà sẽ ca hát.
Thôi Vô Nhàn cười mà không nói, Tô La nói cũng không sai, nhưng không có khúc nhạc hay cũng uổng công. Trong mắt hắn bỗng nhiên hiện lên suy nghĩ, nghĩ sớm biết Tô La tới cùng là nữ tử như thế nào, sao lại có thể hiểu được những chuyện mà nhiều người khác không biết như vậy.
Giờ phút này ý thức thời gian không còn sớm, Tô La còn có không ít thứ chưa mua được, không tiếp tục ở lại chỗ này nói chuyện phiếm nữa. Vậy là cùng Thôi Vô Nhàn nói nàng muốn đi mua vài thứ, sau đó tạm biệt rời đi.
Thôi Vô Nhàn chăm chú nhìn bóng dáng nhỏ gầy càng đi càng xa, bờ vai khoan hậu bỗng nhiên bị người nào đó từ phía sau vỗ một cái, ngay sau đó nghe được giọng nói quen thuộc: “Đại ca, tiểu cô nương kia chính là đại tẩu tương lai của đệ sao?”
“Đệ không phải cả ngày lẫn đêm đều bồi bên cạnh đệ muội (em dâu) sao? Sao hôm nay rảnh rỗi ra đây hư hỏng?” Thôi Vô Nhàn không hề trả lời nhị đệ nhà hắn, chỉ nhàn nhạt mở miệng hỏi thăm.
“Thôi đi đại ca, chuyện đổi đề tài này chỉ có thể ứng phó được với tiểu muội, đừng nghĩ cùng đệ giả bộ hồ đồ.” Thôi Vô Trần bất lực trợn mắt, thật không dễ dàng thấy được đại ca nhà hắn trong lòng đóng băng nhiều năm rốt cục hòa tan, sao có thể dễ dàng buông tha cơ hội hỏi thăm như vậy.
“Chờ đệ đánh thắng ta, ta sẽ
suy nghĩ xem có nên nói đáp án cho đệ không.” Thôi Vô Nhàn nói xong, đi nhanh ra đường cái, để lại Thôi Vô Trần nghiến răng kèn kẹt.
“Biết rõ đệ đánh không lại, vẫn như cũ mỗi lần đều lấy cái cớ này ra chắn, thật là không có ý tưởng mới.” Thôi Vô Trần nhìn người đến người đi ở ngã tư đường, có chút buồn bực nói, hắn nhất định phải trở về luyện tập thật tốt, nói không chừng thật sự có thể đánh thắng được đại ca nhà hắn.
Buổi tối thức ăn vô cùng thịnh soạn, ba người Tô gia ăn thức ăn bữa tối thịnh soạn, đồng thời cũng là bữa ăn thịnh soạn nhất trong cuộc đời Tô mẫu. Từ khi chồng bà còn khoẻ mạnh, ngày lễ ngày tết đều mua chút thịt trở về, nhưng cũng chỉ là như thế thôi.
Đêm nay thức ăn trừ ngày gần đây ba ngày bốn bữa đều mua ít thịt heo về, còn có một con gà mập và một con cá tươi. Trên bàn bày ba món mặn một món canh, chỉ có rau cải trắng là đồ chay, còn lại đều là thịt. Nếu không chính mắt nhìn cuộc sống trong nhà cải thiện, Tô mẫu thật sự không dám tin nhà bọn họ có thể ăn được thức ăn ngon như vậy.
“Tiểu Văn, tối nay ăn đùi gà đi, để tới ngày mai sẽ không tươi mới nữa .” Tô La nhíu mi nhìn cái đùi gà to trong nồi canh gà chưng nấm hương, trong lòng nghĩ không có tủ lạnh thật là không tiện lợi, lưu trữ đồ ăn rất phiền toái.
Tô Văn gật gật đầu, ngoan ngoãn đem đùi gà gắp vào trong bát, liếc mắt thấy còn lại cái đùi gà, lại nhìn Tô La nói: “Đệ ăn một cái là được, còn lại đại tỷ ăn đi.”
Tô La nhìn cái đùi gà lớn, trước kia ngẫu nhiên nàng cũng ăn đùi gà, cũng không thấy tuổi tác này ăn đùi gà thì có cái gì kỳ quái. Chỉ là nếu trong nhà có đứa bé, mọi chuyện đều trở nên không giống với bình thường.
Chăn nuôi ở cổ đại không hề phát đạt, nên thịt gà vịt cá, giá tiền đều tương đối đắt. Tô gia không nuôi gà vịt, bình thường cũng rất ít mua gà vịt trở về. Hôm nay là Trung thu khó có, nàng mới tiêu chút tiền mua con gà béo về hầm canh, chính là để cho Tô Văn đang ở thời kì phát triển ăn một vài thứ bổ dưỡng. Tuy nhiên, có thể từ miệng một đứa bé nói ra lời xuôi tai đến như vậy, trong lòng nàng cảm thấy rất vui mừng .
Khi Trung thu, buổi tối ở trấn nhỏ đều có hội đèn lồng, trong thôn không ít cô nương hẹn nhau đêm nay cùng đi trấn nhỏ. Từ khi Tô La dạy mấy cô nương bện vòng tay trang sức, thuê không ít cô nương trong thôn đến xưởng nhỏ làm việc, trong thôn đa số cô nương đều cùng Tô La có quan hệ rất tốt.
Tuy nói tất cả hết thảy đều là do việc nào đó mà có liên hệ, nhưng Tô La chẳng phải loại người xoắn xuýt, không hề bởi vậy mà tự đề cao mình, vậy nên cùng mấy cô nương trở thành bằng hữu. Tục ngữ nói ra cửa dựa vào bằng hữu, nàng cũng không ngại có thêm nhiều bằng hữu.
Thế là, ăn xong cơm chiều, Tô La đến cách vách gọi Tô Uyển Nhi cùng đi đến đầu thôn đợi cô nương khác. Về phần tiểu đệ Tô Văn Tô gia, cậu bé đã cùng mấy mấy cậu bé cùng thôn, đợi lát nữa cùng nhau đi trấn nhỏ dạo chơi.
Lúc này trời nhá nhem tối, khi sắp đi đến đầu thôn, Tô La rất nhanh đã có thể nhìn ở chỗ ấy có mấy bạn bè đồng lứa đang đợi. Tô La và Tô Uyển Nhi nhìn nhau thoáng qua, sau đó đều bước nhanh hơn.
Đợi các nàng đi đến đầu thôn lại đợi một lúc, ước chừng đồng bạn đều đã tập hợp đủ, thế là mọi người bắt đầu xuất phát đi về trấn nhỏ.
Cách xa xa, Tô La đã nhìn thấy trấn nhỏ đèn đuốc sáng trưng. Tô gia thôn và trấn Vân Lâm cách nhau không xa, thôn và trấn chỉ cách nhau mấy khoảng ruộng lúa lớn cùng một nhánh sông. Bởi vậy, cả thôn và trấn có thể nói là cách bờ vẫn có thể thấy nhau, ban ngày có thể thấy nhà cửa của trấn nhỏ, buổi tối có thể thấy đèn đuốc ở trấn nhỏ lúc ẩn lúc hiện.
Đợi các nàng vào trong trấn, Tô La chính mắt nhận ra đèn lồng Trung thu ở cổ đại khác với đèn lồng Trung thu hiện đại như thế nào. Đèn lồng hiện đại quả thật rất đẹp đẽ, nhưng đó đều là sau một ngàn năm biến hóa mới ra được những chiếc đèn lồng như vậy. Nhưng nàng bây giờ nhìn thấy là những chiếc đèn lồng đích thực, nó là bản gốc chưa từng trải qua bất kỳ thay đổi nào.
Nói đến đèn lồng Tết Trung thu, hấp dẫn lực chú ý của người ta nhất tất nhiên là đoán đố đèn . Chỉ cần đoán trúng đố đèn, là có thể được nhận một đèn lồng miễn phí. Đêm Trung thu, không ít công tử tiểu thư đều đi tham gia náo nhiệt, chỉ mong có thể vì giai nhân hoặc vì chính mình thắng được một cây đèn.
Khó gặp được ngày hội vui như vậy, trong lòng Tô La hy vọng có thể đoán ra một cái đố đèn để thắng được một cái đèn lồng. Chờ nàng không dễ dàng chen đến trước đố đèn, xem rất lâu cũng không đoán ra mấy câu đố đèn, cuối cùng chỉ có thể phẫn nộ mà đi.
Kiếp trước thời gian học bài không nhiều, hiểu được các loại câu đố tục ngữ giống nhau (giữa hai thời đại) cũng không nhiều, coi như câu đố có tục ngữ ở kiếp trước từng xuất hiện qua, nàng cũng đoán không ra. Nghĩ nghĩ , Tô La nhịn không được thở dài: xem ra cũng không phải ai cũng giống như trong tiểu thuyết xuyên không, tùy tùy tiện tiện là có thể nói ra một câu thơ kinh động thế nhân.
Nàng vừa mới thoát ra khỏi đám người, bên tai nghe thấy đằng sau truyền tới náo động, nghe mấy tiếng kinh hô giống như là một công tử nào đó đoán ra đố đèn, thắng được một cái đèn lồng rất xinh đẹp vậy.
Đối với mong muốn thật lòng của Tô La là đoán ra đố đèn để thắng được đèn lồng mà nói, người đoán ra đố đèn kia quả thật làm cho người ta để ý. Dù sao lúc ấy nàng xem lâu như vậy, cũng không có nghe thấy bên cạnh có người đoán ra đố đèn. Vậy mà biết nàng vừa mới ra khỏi đám người, tiếp đó đã có người đoán ra đố đèn, cảm giác hơi có chút khó chịu.
Thế là, nàng xoay người nhìn về trước quán đố đèn không ít người vây quanh, sau đó nhìn thấy trong đám người đi ra một bóng dáng cao gầy cầm đèn lồng. Dưới ánh trăng sáng cùng ánh đèn sáng rực, nàng nhìn thấy khuôn mặt người đó, chính là Thôi Vô Nhàn vừa mới gặp lúc buổi trưa.
Chỉ thấy Thôi Vô Nhàn cầm đèn lồng từng bước từng bước đi tới phía nàng, sau đó đứng cách nàng hai bước. Khóe môi dường như câu lên thành một vòng cung như có như không, đưa cái đèn xinh đẹp tới trước mắt nàng.
Thôi Vô Nhàn duy trì tư thế đưa đèn lồng, ánh trăng nhàn nhạt chiếu rọi xuống đôi mắt sáng bóng phủ thêm một tầng nhu hòa. Lâu không thấy Tô La nhận đèn, hắn chỉ mỉm cười nhàn nhạt, trên mặt cũng không có một tí không bình tĩnh nào.
Tô La lẳng lặng nhìn cái đèn xinh đẹp như vậy, trong đời lần đầu tiên được nhận một cái đèn lồng chân thật xinh đẹp đến như vậy. Nàng nâng hai mắt sáng dần dần trở nên lấp lánh, chớp cũng không chớp một cái khóe miệng khẽ nhếch, cười nhẹ nhàng với Thôi Vô Nhàn.
Một lát sau, nàng chậm rãi duỗi tay nhận đèn lồng, chợt cười với Thôi Vô Nhàn một nụ cười duyên dáng. Bọn họ đều hiểu rất rõ hàm ý tặng đèn lồng cùng với nhận đèn lồng là gì, có lẽ tình cảm của hai người đều có chút nội liễm, ở ngã tư đường ồn ào như vậy, chỉ ăn ý mỉm cười với đối phương.
Thôi Vô Nhàn nhớ được đã từng đọc qua câu thơ: quay đầu mỉm cười một cái mị hoặc trăm người. Giờ phút này thấy người nữ tử mỉm cười, mắt thu thủy hơi hơi nheo lại, trong lòng hắn hiểu ra, cái gì gọi là xinh đẹp quyến rũ.
Ở trong đông đảo nữ tử hắn từng gặp, hắn nhớ được rõ ràng nhất đó là gương mặt của nàng. Chẳng biết từ lúc nào bắt đầu, gương mặt thanh nhã tú lệ từng chút từng chút đã khắc dưới đáy lòng, chậm rãi chiếm cứ một góc nào đó mà hắn không hay biết.
Nhìn nàng cầm đèn lồng sau đó lộ ra vui mừng không dễ dàng phát hiện, trong lòng như có một luồng ấm áp trước kia chưa từng có chậm rãi chảy qua. Hắn muốn thời thời khắc khắc ở bên cạnh nàng, chia sẻ hỉ nộ ái ố với nàng.
“Muốn thả đèn lồng không?” Thôi Vô Nhàn như cũ đứng ở chỗ ban đầu chưa đi một bước nào, xung quanh người đi đường đi tới đi lui cũng không khiến hắn để ý.
“Đương nhiên muốn thả.” Tô La tự nhiên mà trả lời như vậy, đèn lồng có trên tay đương nhiên là muốn thả lên bầu trời. Tuy rằng nàng không biết thả đèn mang theo nguyện vọng lên bầu trời có thể thực hiện được không, nhưng trong lòng nàng lại có chút hy vọng nho nhỏ.
Tô La nhìn Thôi Vô Nhàn giống như là chuẩn bị bồi nàng cùng nhau thả đèn lồng, khóe miệng hồng nhuận cười một nụ cười nhẹ nhàng như có như không. Nàng bỗng nhiên có chút mong đợi nhanh một chút đi đến chỗ thả đèn lồng tốt nhất ở hồ Liễu Nguyệt, chính mắt nhìn đèn lồng mang theo nguyện vọng có thể sẽ thực hiện được chậm rãi bay lên trời cao.
Khi cuộc thi câu đối kết thúc hoàn mỹ, Tô La và Tô Văn cũng cầm những thứ mua được buổi trưa chuẩn bị về nhà. Trên bàn điểm tâm cũng chưa ăn hết, vì làm một công dân tốt quý trọng lương thực, Tô La nhận ý tốt của Thôi Vô Nhàn, đem điểm tâm gói lại mang về nhà. Dù sao ăn cũng đã ăn nhiều như vậy, lúc này muốn từ chối thì thật lập dị .
“Tô cô nương nếu có ngày nào rảnh, không ngại thì đi trà lâu nghe một khúc. Khi Tô cô nương đưa tặng khúc《 tiêu dao du 》, trà lâu có thêm không ít khách mới đến.” Nghĩ đến khúc nhạc truyền ra, không ít khách mới vì khúc nhạc mà tới, Thôi Vô Nhàn thật lòng muốn cảm ơn.
“Kỳ thật ta cũng không có hỗ trợ gì, đều là cô nương xướng khúc của trà lâu lợi hại, có thể nhanh như vậy đã học được khúc nhạc này.” Nghĩ đến bảy tám cô nương chỉ nghe một lần đã học được, trong lòng Tô La thật vô cùng khâm phục.
Nàng bình thường rất thích nghe ca hát, nhất là mấy làn điệu Cổ Phong văn vẻ hoa mỹ. Chỉ cần đụng tới làn điệu Cổ Phong nàng đặc biệt thích, cổ họng sẽ không chịu nổi dụ hoặc, sau đó tùy âm nhạc mà sẽ ca hát.
Thôi Vô Nhàn cười mà không nói, Tô La nói cũng không sai, nhưng không có khúc nhạc hay cũng uổng công. Trong mắt hắn bỗng nhiên hiện lên suy nghĩ, nghĩ sớm biết Tô La tới cùng là nữ tử như thế nào, sao lại có thể hiểu được những chuyện mà nhiều người khác không biết như vậy.
Giờ phút này ý thức thời gian không còn sớm, Tô La còn có không ít thứ chưa mua được, không tiếp tục ở lại chỗ này nói chuyện phiếm nữa. Vậy là cùng Thôi Vô Nhàn nói nàng muốn đi mua vài thứ, sau đó tạm biệt rời đi.
Thôi Vô Nhàn chăm chú nhìn bóng dáng nhỏ gầy càng đi càng xa, bờ vai khoan hậu bỗng nhiên bị người nào đó từ phía sau vỗ một cái, ngay sau đó nghe được giọng nói quen thuộc: “Đại ca, tiểu cô nương kia chính là đại tẩu tương lai của đệ sao?”
“Đệ không phải cả ngày lẫn đêm đều bồi bên cạnh đệ muội (em dâu) sao? Sao hôm nay rảnh rỗi ra đây hư hỏng?” Thôi Vô Nhàn không hề trả lời nhị đệ nhà hắn, chỉ nhàn nhạt mở miệng hỏi thăm.
“Thôi đi đại ca, chuyện đổi đề tài này chỉ có thể ứng phó được với tiểu muội, đừng nghĩ cùng đệ giả bộ hồ đồ.” Thôi Vô Trần bất lực trợn mắt, thật không dễ dàng thấy được đại ca nhà hắn trong lòng đóng băng nhiều năm rốt cục hòa tan, sao có thể dễ dàng buông tha cơ hội hỏi thăm như vậy.
“Chờ đệ đánh thắng ta, ta sẽ
suy nghĩ xem có nên nói đáp án cho đệ không.” Thôi Vô Nhàn nói xong, đi nhanh ra đường cái, để lại Thôi Vô Trần nghiến răng kèn kẹt.
“Biết rõ đệ đánh không lại, vẫn như cũ mỗi lần đều lấy cái cớ này ra chắn, thật là không có ý tưởng mới.” Thôi Vô Trần nhìn người đến người đi ở ngã tư đường, có chút buồn bực nói, hắn nhất định phải trở về luyện tập thật tốt, nói không chừng thật sự có thể đánh thắng được đại ca nhà hắn.
Buổi tối thức ăn vô cùng thịnh soạn, ba người Tô gia ăn thức ăn bữa tối thịnh soạn, đồng thời cũng là bữa ăn thịnh soạn nhất trong cuộc đời Tô mẫu. Từ khi chồng bà còn khoẻ mạnh, ngày lễ ngày tết đều mua chút thịt trở về, nhưng cũng chỉ là như thế thôi.
Đêm nay thức ăn trừ ngày gần đây ba ngày bốn bữa đều mua ít thịt heo về, còn có một con gà mập và một con cá tươi. Trên bàn bày ba món mặn một món canh, chỉ có rau cải trắng là đồ chay, còn lại đều là thịt. Nếu không chính mắt nhìn cuộc sống trong nhà cải thiện, Tô mẫu thật sự không dám tin nhà bọn họ có thể ăn được thức ăn ngon như vậy.
“Tiểu Văn, tối nay ăn đùi gà đi, để tới ngày mai sẽ không tươi mới nữa .” Tô La nhíu mi nhìn cái đùi gà to trong nồi canh gà chưng nấm hương, trong lòng nghĩ không có tủ lạnh thật là không tiện lợi, lưu trữ đồ ăn rất phiền toái.
Tô Văn gật gật đầu, ngoan ngoãn đem đùi gà gắp vào trong bát, liếc mắt thấy còn lại cái đùi gà, lại nhìn Tô La nói: “Đệ ăn một cái là được, còn lại đại tỷ ăn đi.”
Tô La nhìn cái đùi gà lớn, trước kia ngẫu nhiên nàng cũng ăn đùi gà, cũng không thấy tuổi tác này ăn đùi gà thì có cái gì kỳ quái. Chỉ là nếu trong nhà có đứa bé, mọi chuyện đều trở nên không giống với bình thường.
Chăn nuôi ở cổ đại không hề phát đạt, nên thịt gà vịt cá, giá tiền đều tương đối đắt. Tô gia không nuôi gà vịt, bình thường cũng rất ít mua gà vịt trở về. Hôm nay là Trung thu khó có, nàng mới tiêu chút tiền mua con gà béo về hầm canh, chính là để cho Tô Văn đang ở thời kì phát triển ăn một vài thứ bổ dưỡng. Tuy nhiên, có thể từ miệng một đứa bé nói ra lời xuôi tai đến như vậy, trong lòng nàng cảm thấy rất vui mừng .
Khi Trung thu, buổi tối ở trấn nhỏ đều có hội đèn lồng, trong thôn không ít cô nương hẹn nhau đêm nay cùng đi trấn nhỏ. Từ khi Tô La dạy mấy cô nương bện vòng tay trang sức, thuê không ít cô nương trong thôn đến xưởng nhỏ làm việc, trong thôn đa số cô nương đều cùng Tô La có quan hệ rất tốt.
Tuy nói tất cả hết thảy đều là do việc nào đó mà có liên hệ, nhưng Tô La chẳng phải loại người xoắn xuýt, không hề bởi vậy mà tự đề cao mình, vậy nên cùng mấy cô nương trở thành bằng hữu. Tục ngữ nói ra cửa dựa vào bằng hữu, nàng cũng không ngại có thêm nhiều bằng hữu.
Thế là, ăn xong cơm chiều, Tô La đến cách vách gọi Tô Uyển Nhi cùng đi đến đầu thôn đợi cô nương khác. Về phần tiểu đệ Tô Văn Tô gia, cậu bé đã cùng mấy mấy cậu bé cùng thôn, đợi lát nữa cùng nhau đi trấn nhỏ dạo chơi.
Lúc này trời nhá nhem tối, khi sắp đi đến đầu thôn, Tô La rất nhanh đã có thể nhìn ở chỗ ấy có mấy bạn bè đồng lứa đang đợi. Tô La và Tô Uyển Nhi nhìn nhau thoáng qua, sau đó đều bước nhanh hơn.
Đợi các nàng đi đến đầu thôn lại đợi một lúc, ước chừng đồng bạn đều đã tập hợp đủ, thế là mọi người bắt đầu xuất phát đi về trấn nhỏ.
Cách xa xa, Tô La đã nhìn thấy trấn nhỏ đèn đuốc sáng trưng. Tô gia thôn và trấn Vân Lâm cách nhau không xa, thôn và trấn chỉ cách nhau mấy khoảng ruộng lúa lớn cùng một nhánh sông. Bởi vậy, cả thôn và trấn có thể nói là cách bờ vẫn có thể thấy nhau, ban ngày có thể thấy nhà cửa của trấn nhỏ, buổi tối có thể thấy đèn đuốc ở trấn nhỏ lúc ẩn lúc hiện.
Đợi các nàng vào trong trấn, Tô La chính mắt nhận ra đèn lồng Trung thu ở cổ đại khác với đèn lồng Trung thu hiện đại như thế nào. Đèn lồng hiện đại quả thật rất đẹp đẽ, nhưng đó đều là sau một ngàn năm biến hóa mới ra được những chiếc đèn lồng như vậy. Nhưng nàng bây giờ nhìn thấy là những chiếc đèn lồng đích thực, nó là bản gốc chưa từng trải qua bất kỳ thay đổi nào.
Nói đến đèn lồng Tết Trung thu, hấp dẫn lực chú ý của người ta nhất tất nhiên là đoán đố đèn . Chỉ cần đoán trúng đố đèn, là có thể được nhận một đèn lồng miễn phí. Đêm Trung thu, không ít công tử tiểu thư đều đi tham gia náo nhiệt, chỉ mong có thể vì giai nhân hoặc vì chính mình thắng được một cây đèn.
Khó gặp được ngày hội vui như vậy, trong lòng Tô La hy vọng có thể đoán ra một cái đố đèn để thắng được một cái đèn lồng. Chờ nàng không dễ dàng chen đến trước đố đèn, xem rất lâu cũng không đoán ra mấy câu đố đèn, cuối cùng chỉ có thể phẫn nộ mà đi.
Kiếp trước thời gian học bài không nhiều, hiểu được các loại câu đố tục ngữ giống nhau (giữa hai thời đại) cũng không nhiều, coi như câu đố có tục ngữ ở kiếp trước từng xuất hiện qua, nàng cũng đoán không ra. Nghĩ nghĩ , Tô La nhịn không được thở dài: xem ra cũng không phải ai cũng giống như trong tiểu thuyết xuyên không, tùy tùy tiện tiện là có thể nói ra một câu thơ kinh động thế nhân.
Nàng vừa mới thoát ra khỏi đám người, bên tai nghe thấy đằng sau truyền tới náo động, nghe mấy tiếng kinh hô giống như là một công tử nào đó đoán ra đố đèn, thắng được một cái đèn lồng rất xinh đẹp vậy.
Đối với mong muốn thật lòng của Tô La là đoán ra đố đèn để thắng được đèn lồng mà nói, người đoán ra đố đèn kia quả thật làm cho người ta để ý. Dù sao lúc ấy nàng xem lâu như vậy, cũng không có nghe thấy bên cạnh có người đoán ra đố đèn. Vậy mà biết nàng vừa mới ra khỏi đám người, tiếp đó đã có người đoán ra đố đèn, cảm giác hơi có chút khó chịu.
Thế là, nàng xoay người nhìn về trước quán đố đèn không ít người vây quanh, sau đó nhìn thấy trong đám người đi ra một bóng dáng cao gầy cầm đèn lồng. Dưới ánh trăng sáng cùng ánh đèn sáng rực, nàng nhìn thấy khuôn mặt người đó, chính là Thôi Vô Nhàn vừa mới gặp lúc buổi trưa.
Chỉ thấy Thôi Vô Nhàn cầm đèn lồng từng bước từng bước đi tới phía nàng, sau đó đứng cách nàng hai bước. Khóe môi dường như câu lên thành một vòng cung như có như không, đưa cái đèn xinh đẹp tới trước mắt nàng.
Thôi Vô Nhàn duy trì tư thế đưa đèn lồng, ánh trăng nhàn nhạt chiếu rọi xuống đôi mắt sáng bóng phủ thêm một tầng nhu hòa. Lâu không thấy Tô La nhận đèn, hắn chỉ mỉm cười nhàn nhạt, trên mặt cũng không có một tí không bình tĩnh nào.
Tô La lẳng lặng nhìn cái đèn xinh đẹp như vậy, trong đời lần đầu tiên được nhận một cái đèn lồng chân thật xinh đẹp đến như vậy. Nàng nâng hai mắt sáng dần dần trở nên lấp lánh, chớp cũng không chớp một cái khóe miệng khẽ nhếch, cười nhẹ nhàng với Thôi Vô Nhàn.
Một lát sau, nàng chậm rãi duỗi tay nhận đèn lồng, chợt cười với Thôi Vô Nhàn một nụ cười duyên dáng. Bọn họ đều hiểu rất rõ hàm ý tặng đèn lồng cùng với nhận đèn lồng là gì, có lẽ tình cảm của hai người đều có chút nội liễm, ở ngã tư đường ồn ào như vậy, chỉ ăn ý mỉm cười với đối phương.
Thôi Vô Nhàn nhớ được đã từng đọc qua câu thơ: quay đầu mỉm cười một cái mị hoặc trăm người. Giờ phút này thấy người nữ tử mỉm cười, mắt thu thủy hơi hơi nheo lại, trong lòng hắn hiểu ra, cái gì gọi là xinh đẹp quyến rũ.
Ở trong đông đảo nữ tử hắn từng gặp, hắn nhớ được rõ ràng nhất đó là gương mặt của nàng. Chẳng biết từ lúc nào bắt đầu, gương mặt thanh nhã tú lệ từng chút từng chút đã khắc dưới đáy lòng, chậm rãi chiếm cứ một góc nào đó mà hắn không hay biết.
Nhìn nàng cầm đèn lồng sau đó lộ ra vui mừng không dễ dàng phát hiện, trong lòng như có một luồng ấm áp trước kia chưa từng có chậm rãi chảy qua. Hắn muốn thời thời khắc khắc ở bên cạnh nàng, chia sẻ hỉ nộ ái ố với nàng.
“Muốn thả đèn lồng không?” Thôi Vô Nhàn như cũ đứng ở chỗ ban đầu chưa đi một bước nào, xung quanh người đi đường đi tới đi lui cũng không khiến hắn để ý.
“Đương nhiên muốn thả.” Tô La tự nhiên mà trả lời như vậy, đèn lồng có trên tay đương nhiên là muốn thả lên bầu trời. Tuy rằng nàng không biết thả đèn mang theo nguyện vọng lên bầu trời có thể thực hiện được không, nhưng trong lòng nàng lại có chút hy vọng nho nhỏ.
Tô La nhìn Thôi Vô Nhàn giống như là chuẩn bị bồi nàng cùng nhau thả đèn lồng, khóe miệng hồng nhuận cười một nụ cười nhẹ nhàng như có như không. Nàng bỗng nhiên có chút mong đợi nhanh một chút đi đến chỗ thả đèn lồng tốt nhất ở hồ Liễu Nguyệt, chính mắt nhìn đèn lồng mang theo nguyện vọng có thể sẽ thực hiện được chậm rãi bay lên trời cao.