Chương 64
Ai cũng không nghĩ đến Thôi Tố Nhu luôn luôn dịu dàng nhu hòa thế mà lại chân tay luống cuống chạy vào trong phòng như lúc này, trong khoảng thời gian ngắn, căn phòng vốn yên tĩnh lại trở nên càng thêm yên tĩnh . Nếu như Tô La Vương Tiểu Đại có thể không để tâm thần sắc óan giận của Thôi Tố Nhu, có lẽ các nàng sẽ không để ý chuyện này sẽ bị Thôi Tố Nhu phát hiện hay không.
Nhưng mà, hai vị nữ tử đã gả làm vợ người ta hiển nhiên là càng thêm hiểu rõ hơn loại bất lực mà đang êm đẹp lại bị trưởng bối chỉ thân so với một cô nương đợi gả. Có nữ tử nhà này hy vọng có thể gả cho nam tử mình thích, lại có nữ tử nguyện ý bị ép gả cho một nam tử vốn không quen sao?
Cuộc sống ở thời không kiếp trước từ đầu tới cuối Tô La đều không nghĩ đến sẽ tùy ý chọn một người đàn ông không quen để gả đi, dù hoàn cảnh của nàng hiện tại như vậy, nàng cũng kiên trì cái nguyên tắc đó, chí ít trước khi thành thân, hai bên đều đại khái hiểu rõ nhau, như vậy sẽ tốt hơn so với không biết gì về nhau.
Vương Tiểu Đại gả cho Thôi Vô Trần gần hai năm, từ ban đầu hồ đồ vô tri đến dần dần hiểu rõ rất nhiều chuyện so với lúc chưa gả. Nàng ấy và tướng công nàng ấy rất tốt, hai người trước khi thành thân vô tình gặp nhau mấy lần, sau đó đều đối với nhau có chút tình cảm không tên. Khi bọn họ thực sự trở thành vợ chồng, phần tình cảm kia có mong đợi, cuối cùng lưỡng tình tương duyệt.
Mà lúc này, trong lòng hai vị phụ nhân có ý nghĩ giống nhau, các nàng đều không dám lấy chuyện chung thân của mình tới tùy ý xác định chuyện chung thân của Thôi Tố Nhu. Dù sao không có cách nào biết trước tương lai liên tục thay đổi, Thôi Tố Nhu sẽ tốt hơn so với hiện tại không.
Vương Tiểu Đại trước khi xuất giá cùng Thôi Tố Nhu là tỷ muội khuê trung, sau khi gả cho Thôi Vô Trần, hai người chính là người thân . Xưa nay đều thích tụ cùng một chỗ uống uống trà nói chuyện phiếm, thi thoảng thảo luận chuyện thêu thùa. Về chuyện Thôi Tố Nhu thích một tiên sinh ở thư viện Vân Lâm, biết được nhiều nhất chính là nàng – vị nhị tẩu này.
Chính là bởi vì như thế, lúc Thôi Tố Nhu mắt đỏ hồng, mặt tái nhợt đi tới trong nháy mắt, trong lòng Vương Tiểu Đại liền nhịn không được âm thầm tự hỏi: chẳng lẽ cô em chồng nhà mình vẫn chưa để vị tiên sinh kia xuống, cho tới bây giờ tiếp tục thích vị tiên sinh kia sao?
Tô La và Vương Tiểu Đại nghĩ đến kỳ thật cũng không kém là bao nhiêu, nàng chỉ biết Thôi Tố Nhu thích Du Khiêm, chẳng hề biết bọn họ vì sao quen biết, ngay cả chuyện lần trước cũng là từ Vương Tiểu Đại nói ra một vài lời. Khi nghe được Vương Tiểu Đại nói Thôi Tố Nhu đã nghĩ thông suốt, nàng nghĩ Vương Tiểu Đại hiểu rõ Thôi Tố Nhu hơn so với nàng, sau cũng không để ý nhiều chuyện này. Nhưng nếu như thực sự đã nghĩ thông suốt, vậy lần này thần sắc Thôi Tố Nhu muốn khóc là vì lý do gì?
Lại nói Thôi Tố Nhu vào trong phòng, đôi mắt hơi hơi ướt át nhìn cũng không nhìn bức họa trên bàn một cái, chỉ là bước nhanh đến trước mặt hai tẩu tử, thấp giọng cầu khẩn nói: “Đại tẩu nhị tẩu, các tẩu đừng đính hôn cho muội được không? Ai muội cũng không muốn gả, muội chỉ muốn ở trong nhà.”
Giọng nói mềm mại đầy nồng đậm cầu xin, hai hốc mắt phiếm hồng sớm đã sớm chứa đầy nước lóng lánh. Thôi Tố Nhu chớp chớp mắt to ướt át, mấy giọt nước mắt cuối cùng vẫn không khỏi tự chủ mà tràn mi. Nước mắt từ khóe mắt trượt xuống, trong nháy mắt ướt đẫm gò má bóng loáng tinh tế tỉ mỉ, gương mặt có chút tái nhợt thoáng chốc trở nên không còn huyết sắc.
Tô La không nhịn được nhẹ nhàng thở dài một tiếng, kéo bàn tay Thôi Tố Nhu đang gắt gao túm chặt khăn tay, ôn nhu an ủi: “Tiểu Nhu, muội đều nghĩ đến nơi nào vậy, chúng ta lúc nào thì tùy tùy tiện tiện định ra hôn sự cho muội đâu. Chỉ là bà mối đem mấy bức họa nam tử đến tuổi thành hôn đến trong nhà, ta và nhị tẩu muội trước nhìn xem có nam tử nào thích hợp không, sau đó lại đem bức họa này cho muội nhìn xem. Nếu muội cảm thấy có cái nào tương đối hợp mắt, chúng ta sẽ tìm cách để hai người gặp mặt một lần. Đến khi nếu như cả hai đều cảm thấy có ý với nhau, vậy mới có thể tiến thêm một bước phát triển. Nếu như hai bên đều cảm thấy không có ý gì với nhau, tất nhiên sẽ không còn có bất kỳ phát triển nào nữa .”
Ở chỗ này, cha mẹ thật lòng hi vọng khuê nữ hạnh phúc đều trước chọn mấy bức họa tốt, sau đó lại để khuê nữ nhà mình nhìn bức họa. Nếu như được sự khẳng định của khuê nữ, hôn sự này vô cùng có khả năng sẽ thành. Đương nhiên cũng có không ít nhà không cần sự đồng ý của nữ nhi, chỉ xét gia thế bối cảnh đối phương có thể mang tới trợ giúp cho cha mẹ hay không, như thế cha mẹ thường thường đều là không quan tâm ý nguyện nữ nhi nhà mình, trực tiếp định ra hôn sự.
Rất hiển nhiên, Tô La và Vương Tiểu Đại đều tán thành người trước. Mặc dù các nàng chỉ là tẩu tử của Thôi Tố Nhu, nhưng ở Thôi gia, các nàng cũng là trưởng bối thích hợp nhất thu xếp chuyện chung thân đại sự cho Thôi Tố Nhu. Chính các nàng được gả cho một lang quân vừa lòng đẹp ý, tất nhiên cũng hi vọng cô em chồng duy nhất trong nhà cũng gả được cho một nam tử tốt.
“Đúng vậy, Tiểu Nhu, đại tẩu nói đều không sai. Nếu mà bức họa muội xem xong hết rồi cũng không có người vừa lòng, chúng ta cũng sẽ không tùy tiện an bài hôn sự cho muội. Chỉ là nghĩ tuổi tác bây giờ của muội là tuổi đẹp nhất để xuất giá, chúng ta đều hy vọng có thể ở trong khoảng thời gian này giúp muội tìm một nhà khá giả.”
Vương Tiểu Đại đỡ eo đứng lên, kéo Thôi Tố Nhu đi đến bên cạnh bàn, đôi mắt nhìn tràn đầy bức họa trên bàn, lại nói: “Muội xem, ta và đại tẩu xem bức họa đều cảm thấy mấy họa sư đều vẽ cho bức tranh đẹp lên, dáng vẻ bọn hắn ra sao thực sự đều không ai biết, há có thể như thế tùy ý định hôn sự ra.”
Thấy Vương Tiểu Đại nghiêm mặt nói chuyện này, Tô La nhất thời cảm thấy dở khóc dở cười, Vương Tiểu Đại lần này cũng thật là thanh xuất nhi lam nhi thắng lam(*). Nàng vừa mới cùng nàng ấy biểu đạt qua ý nghĩ này, bây giờ đã có thể đem nói khái quát ra, nữ tử tinh thông thư họa quả thật không phải nữ tử bình thường có thể sánh bằng.
(*) Thanh xuất nhi lam nhi thắng vu lam: trò giỏi hơn thầy, hậu sinh khả úy.
Khi Thôi Tố Nhu được Vương Tiểu Đại dẫn dắt chậm rãi xem một vài bức họa, không nhịn được cảm thấy Vương Tiểu Đại nói quả thật một chút cũng không sai. Trong bức họa tuy rằng có rất nhiều nam tử là nàng không biết, nhưng có mấy nam tử vô tình thấy qua một hai lần, bức họa so với bộ mặt chân thực quả thật có chênh lệch rất lớn.
Sau khi tỉnh táo lại, Thôi Tố Nhu cũng ý thức được nàng ấy vừa rồi quá bất ngờ và kinh hãi, nhất thời cảm thấy vô cùng thẹn quẫn. Trước vừa nghe thấy nha hoàn nói trong nhà có bà mối tới cửa, hai tẩu tử muốn giúp nàng ấy định thân, nàng ấy cái gì cũng không nghĩ, như thiêu như đốt đuổi tới đây, sau đó lại hiểu lầm ý của hai tẩu tử. Lúc này nhớ lại, chỉ cảm thấy xấu hổ không thôi.
“Đại tẩu nhị tẩu, thực xin lỗi, đều là muội hiểu lầm hai người.” Nói xong, Thôi Tố Nhu liền yên lặng cúi đầu xuống, bây giờ nàng ấy thật sự không còn mặt mũi gặp người. Một nữ tử chưa gả thế mà lại cầm nhiều bức họa nam tử như vậy nhìn tới nhìn lui, nếu để người khác biết, không chừng sẽ truyền ra lời nói gì.
Tô La khẽ cười cười, khoát tay nói: “Không sao không sao, chuyện này thực không trách được muội, muốn trách cũng chỉ có thể trách chúng ta trước đó không nói rõ ràng với muội. Được rồi , bây giờ muội nghiêm túc nhìn xem có bức họa nào hợp mắt hay không, nếu như có trực tiếp nói với chúng ta, sau đó chúng ta sẽ tìm người giúp đỡ nhìn xem nam tử kia phải chăng đúng như bức họa và lời bà mối nói, cũng sẽ giúp muội xem xét.”
Lựa chọn đến hai ngày sau, Tô La cầm một bức họa một mình đi tới thư phòng. Thôi Vô Nhàn lúc này đang ở thư phòng thẩm tra đối chiếu sổ sách trong tháng, thấy bức họa trong tay Tô La, không cần hỏi cũng biết ý định mà nàng tới. Đem sổ sách trên tay để ở một bên, để Tô La đi về cái bàn duy nhất trong phòng.
“Sao chỉ chọn một bức? Các nàng đều cảm thấy nam tử này rất được?” Thôi Vô Nhàn nhướng mày nhìn động tác của Tô La, bức họa còn chưa mở ra, hắn lại bắt đầu hiếu kỳ.
Tuy rằng hắn đã thành thân, vốn dĩ trước đó cũng chưa từng trải qua chuyện chọn lựa bức họa, lại cũng biết người thân trong nhà khác bình thường đều sẽ chọn ra mấy người thích hợp, sau đó tinh tế suy nghĩ kết quả cuối cùng. Lại thấy Tô La đang mở bức họa ra, nhìn lại thực sự có chút đơn bạc .
“Ta và Tiểu Đại cảm thấy có ba nam tử đều rất thích hợp, tuy nhiên bức họa này là Tiểu Nhu tự mình chọn ra. Ta thấy con bé giống như từng gặp nam tử trong bức họa, có thể có chút hảo cảm, cho nên muốn để chàng xem bức họa này trước. Nếu như chàng cảm thấy người này phẩm chất đều được , chúng ta có thể suy xét người này nhiều hơn.”
Thôi Vô Nhàn có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã khôi phục vẻ bình tĩnh. Xem ra việc này giao cho hai nữ tử trong nhà quả là chủ ý không tồi, nghĩ cũng sâu xa hơn so với hai huynh đệ họ. Chung thân đại sự là việc quan trọng, quả thật không thể thiếu nữ tử giúp đỡ. Nếu như không có các nàng giúp đỡ, hắn còn có khi sơ sẩy.
Đợi bức họa mở ra, Thôi Vô Nhàn nhìn thoáng qua liền cảm thấy nam tử trên bức có chút quen thuộc, lại tử tế xem xem, quả thật là từng gặp vài lần, không nhịn được kinh ngạc nói: “Đây không phải Lâm Hướng Phong tiệm gạo Lâm gia sao? Làm người thành khẩn thiện lương, là một nam tử cầu tiến. Ta nhớ được hắn nhỏ hơn ta tầm 5, 6 tuổi, hắn còn chưa thành thân sao?”
Tô La nghe vậy có chút bất lực lườm Thôi Vô Nhàn một cái, chính hắn đến hai mươi tám mới thành thân. Lâm Hướng Phong này dù sao cũng hai mươi hai mốt tuổi, từ trong miệng hắn nghe ra như là một ông già vậy, thực sự không hiểu được hắn nghĩ thế nào .
“Ta cảm thấy tuổi của Lâm công tử này cùng Tiểu Nhu lại rất xứng, nam tử trầm thục ổn trọng khéo léo hiểu thê tử. Tuy rằng tiệm gạo Lâm gia chỉ là một cái cửa hàng nhỏ, nhưng được Lâm công tử quản lý, việc làm ăn tiệm gạo càng ngày càng tốt. Từ tin tức bà mối đưa tới, ta và Tiểu Đại cảm thấy công tử này là một người hợp, chỉ là không biết tin tức này có nên tin là thật hay không. Cho nên ta nghĩ vẫn là cần tướng công thăm dò chân thật, nếu như Lâm công tử thực sự là một nam tử có phẩm chất tốt đẹp, vậy thì sớm một chút xác định chuyện này mới được.”
Thôi Vô Nhàn nghĩ nghĩ cũng phải, thế là liền gật đầu nói: “Cũng được, trước kia cũng vô tình thấy qua Lâm công tử vài lần, thật sự xem không ra hắn làm người như thế nào. Chờ ta và nhị đệ tìm hắn tán gẫu, nếu mà hắn cũng có ý cầu hôn, trước tiên chúng ta có thể định ra hôn sự cho bọn họ, năm sau lại tìm ngày tốt thành thân.”
Tô La khẽ gật đầu, nhất thời cảm thấy chuyện đè ép ở trong lòng nhiều này rốt cục đã xong xuôi. Tuy nhiên nghĩ đến mấy ngày nữa lại cùng Đổng lão gia nói về chuyện thú bông lớn, tâm tình vừa mới thả lỏng lại đề lên, cả một sọt việc đều đang chờ nàng, thực sự không biết khi nào mới được nghỉ ngơi thật tốt.
Ai cũng không nghĩ đến Thôi Tố Nhu luôn luôn dịu dàng nhu hòa thế mà lại chân tay luống cuống chạy vào trong phòng như lúc này, trong khoảng thời gian ngắn, căn phòng vốn yên tĩnh lại trở nên càng thêm yên tĩnh . Nếu như Tô La Vương Tiểu Đại có thể không để tâm thần sắc óan giận của Thôi Tố Nhu, có lẽ các nàng sẽ không để ý chuyện này sẽ bị Thôi Tố Nhu phát hiện hay không.
Nhưng mà, hai vị nữ tử đã gả làm vợ người ta hiển nhiên là càng thêm hiểu rõ hơn loại bất lực mà đang êm đẹp lại bị trưởng bối chỉ thân so với một cô nương đợi gả. Có nữ tử nhà này hy vọng có thể gả cho nam tử mình thích, lại có nữ tử nguyện ý bị ép gả cho một nam tử vốn không quen sao?
Cuộc sống ở thời không kiếp trước từ đầu tới cuối Tô La đều không nghĩ đến sẽ tùy ý chọn một người đàn ông không quen để gả đi, dù hoàn cảnh của nàng hiện tại như vậy, nàng cũng kiên trì cái nguyên tắc đó, chí ít trước khi thành thân, hai bên đều đại khái hiểu rõ nhau, như vậy sẽ tốt hơn so với không biết gì về nhau.
Vương Tiểu Đại gả cho Thôi Vô Trần gần hai năm, từ ban đầu hồ đồ vô tri đến dần dần hiểu rõ rất nhiều chuyện so với lúc chưa gả. Nàng ấy và tướng công nàng ấy rất tốt, hai người trước khi thành thân vô tình gặp nhau mấy lần, sau đó đều đối với nhau có chút tình cảm không tên. Khi bọn họ thực sự trở thành vợ chồng, phần tình cảm kia có mong đợi, cuối cùng lưỡng tình tương duyệt.
Mà lúc này, trong lòng hai vị phụ nhân có ý nghĩ giống nhau, các nàng đều không dám lấy chuyện chung thân của mình tới tùy ý xác định chuyện chung thân của Thôi Tố Nhu. Dù sao không có cách nào biết trước tương lai liên tục thay đổi, Thôi Tố Nhu sẽ tốt hơn so với hiện tại không.
Vương Tiểu Đại trước khi xuất giá cùng Thôi Tố Nhu là tỷ muội khuê trung, sau khi gả cho Thôi Vô Trần, hai người chính là người thân . Xưa nay đều thích tụ cùng một chỗ uống uống trà nói chuyện phiếm, thi thoảng thảo luận chuyện thêu thùa. Về chuyện Thôi Tố Nhu thích một tiên sinh ở thư viện Vân Lâm, biết được nhiều nhất chính là nàng – vị nhị tẩu này.
Chính là bởi vì như thế, lúc Thôi Tố Nhu mắt đỏ hồng, mặt tái nhợt đi tới trong nháy mắt, trong lòng Vương Tiểu Đại liền nhịn không được âm thầm tự hỏi: chẳng lẽ cô em chồng nhà mình vẫn chưa để vị tiên sinh kia xuống, cho tới bây giờ tiếp tục thích vị tiên sinh kia sao?
Tô La và Vương Tiểu Đại nghĩ đến kỳ thật cũng không kém là bao nhiêu, nàng chỉ biết Thôi Tố Nhu thích Du Khiêm, chẳng hề biết bọn họ vì sao quen biết, ngay cả chuyện lần trước cũng là từ Vương Tiểu Đại nói ra một vài lời. Khi nghe được Vương Tiểu Đại nói Thôi Tố Nhu đã nghĩ thông suốt, nàng nghĩ Vương Tiểu Đại hiểu rõ Thôi Tố Nhu hơn so với nàng, sau cũng không để ý nhiều chuyện này. Nhưng nếu như thực sự đã nghĩ thông suốt, vậy lần này thần sắc Thôi Tố Nhu muốn khóc là vì lý do gì?
Lại nói Thôi Tố Nhu vào trong phòng, đôi mắt hơi hơi ướt át nhìn cũng không nhìn bức họa trên bàn một cái, chỉ là bước nhanh đến trước mặt hai tẩu tử, thấp giọng cầu khẩn nói: “Đại tẩu nhị tẩu, các tẩu đừng đính hôn cho muội được không? Ai muội cũng không muốn gả, muội chỉ muốn ở trong nhà.”
Giọng nói mềm mại đầy nồng đậm cầu xin, hai hốc mắt phiếm hồng sớm đã sớm chứa đầy nước lóng lánh. Thôi Tố Nhu chớp chớp mắt to ướt át, mấy giọt nước mắt cuối cùng vẫn không khỏi tự chủ mà tràn mi. Nước mắt từ khóe mắt trượt xuống, trong nháy mắt ướt đẫm gò má bóng loáng tinh tế tỉ mỉ, gương mặt có chút tái nhợt thoáng chốc trở nên không còn huyết sắc.
Tô La không nhịn được nhẹ nhàng thở dài một tiếng, kéo bàn tay Thôi Tố Nhu đang gắt gao túm chặt khăn tay, ôn nhu an ủi: “Tiểu Nhu, muội đều nghĩ đến nơi nào vậy, chúng ta lúc nào thì tùy tùy tiện tiện định ra hôn sự cho muội đâu. Chỉ là bà mối đem mấy bức họa nam tử đến tuổi thành hôn đến trong nhà, ta và nhị tẩu muội trước nhìn xem có nam tử nào thích hợp không, sau đó lại đem bức họa này cho muội nhìn xem. Nếu muội cảm thấy có cái nào tương đối hợp mắt, chúng ta sẽ tìm cách để hai người gặp mặt một lần. Đến khi nếu như cả hai đều cảm thấy có ý với nhau, vậy mới có thể tiến thêm một bước phát triển. Nếu như hai bên đều cảm thấy không có ý gì với nhau, tất nhiên sẽ không còn có bất kỳ phát triển nào nữa .”
Ở chỗ này, cha mẹ thật lòng hi vọng khuê nữ hạnh phúc đều trước chọn mấy bức họa tốt, sau đó lại để khuê nữ nhà mình nhìn bức họa. Nếu như được sự khẳng định của khuê nữ, hôn sự này vô cùng có khả năng sẽ thành. Đương nhiên cũng có không ít nhà không cần sự đồng ý của nữ nhi, chỉ xét gia thế bối cảnh đối phương có thể mang tới trợ giúp cho cha mẹ hay không, như thế cha mẹ thường thường đều là không quan tâm ý nguyện nữ nhi nhà mình, trực tiếp định ra hôn sự.
Rất hiển nhiên, Tô La và Vương Tiểu Đại đều tán thành người trước. Mặc dù các nàng chỉ là tẩu tử của Thôi Tố Nhu, nhưng ở Thôi gia, các nàng cũng là trưởng bối thích hợp nhất thu xếp chuyện chung thân đại sự cho Thôi Tố Nhu. Chính các nàng được gả cho một lang quân vừa lòng đẹp ý, tất nhiên cũng hi vọng cô em chồng duy nhất trong nhà cũng gả được cho một nam tử tốt.
“Đúng vậy, Tiểu Nhu, đại tẩu nói đều không sai. Nếu mà bức họa muội xem xong hết rồi cũng không có người vừa lòng, chúng ta cũng sẽ không tùy tiện an bài hôn sự cho muội. Chỉ là nghĩ tuổi tác bây giờ của muội là tuổi đẹp nhất để xuất giá, chúng ta đều hy vọng có thể ở trong khoảng thời gian này giúp muội tìm một nhà khá giả.”
Vương Tiểu Đại đỡ eo đứng lên, kéo Thôi Tố Nhu đi đến bên cạnh bàn, đôi mắt nhìn tràn đầy bức họa trên bàn, lại nói: “Muội xem, ta và đại tẩu xem bức họa đều cảm thấy mấy họa sư đều vẽ cho bức tranh đẹp lên, dáng vẻ bọn hắn ra sao thực sự đều không ai biết, há có thể như thế tùy ý định hôn sự ra.”
Thấy Vương Tiểu Đại nghiêm mặt nói chuyện này, Tô La nhất thời cảm thấy dở khóc dở cười, Vương Tiểu Đại lần này cũng thật là thanh xuất nhi lam nhi thắng lam(*). Nàng vừa mới cùng nàng ấy biểu đạt qua ý nghĩ này, bây giờ đã có thể đem nói khái quát ra, nữ tử tinh thông thư họa quả thật không phải nữ tử bình thường có thể sánh bằng.
(*) Thanh xuất nhi lam nhi thắng vu lam: trò giỏi hơn thầy, hậu sinh khả úy.
Khi Thôi Tố Nhu được Vương Tiểu Đại dẫn dắt chậm rãi xem một vài bức họa, không nhịn được cảm thấy Vương Tiểu Đại nói quả thật một chút cũng không sai. Trong bức họa tuy rằng có rất nhiều nam tử là nàng không biết, nhưng có mấy nam tử vô tình thấy qua một hai lần, bức họa so với bộ mặt chân thực quả thật có chênh lệch rất lớn.
Sau khi tỉnh táo lại, Thôi Tố Nhu cũng ý thức được nàng ấy vừa rồi quá bất ngờ và kinh hãi, nhất thời cảm thấy vô cùng thẹn quẫn. Trước vừa nghe thấy nha hoàn nói trong nhà có bà mối tới cửa, hai tẩu tử muốn giúp nàng ấy định thân, nàng ấy cái gì cũng không nghĩ, như thiêu như đốt đuổi tới đây, sau đó lại hiểu lầm ý của hai tẩu tử. Lúc này nhớ lại, chỉ cảm thấy xấu hổ không thôi.
“Đại tẩu nhị tẩu, thực xin lỗi, đều là muội hiểu lầm hai người.” Nói xong, Thôi Tố Nhu liền yên lặng cúi đầu xuống, bây giờ nàng ấy thật sự không còn mặt mũi gặp người. Một nữ tử chưa gả thế mà lại cầm nhiều bức họa nam tử như vậy nhìn tới nhìn lui, nếu để người khác biết, không chừng sẽ truyền ra lời nói gì.
Tô La khẽ cười cười, khoát tay nói: “Không sao không sao, chuyện này thực không trách được muội, muốn trách cũng chỉ có thể trách chúng ta trước đó không nói rõ ràng với muội. Được rồi , bây giờ muội nghiêm túc nhìn xem có bức họa nào hợp mắt hay không, nếu như có trực tiếp nói với chúng ta, sau đó chúng ta sẽ tìm người giúp đỡ nhìn xem nam tử kia phải chăng đúng như bức họa và lời bà mối nói, cũng sẽ giúp muội xem xét.”
Lựa chọn đến hai ngày sau, Tô La cầm một bức họa một mình đi tới thư phòng. Thôi Vô Nhàn lúc này đang ở thư phòng thẩm tra đối chiếu sổ sách trong tháng, thấy bức họa trong tay Tô La, không cần hỏi cũng biết ý định mà nàng tới. Đem sổ sách trên tay để ở một bên, để Tô La đi về cái bàn duy nhất trong phòng.
“Sao chỉ chọn một bức? Các nàng đều cảm thấy nam tử này rất được?” Thôi Vô Nhàn nhướng mày nhìn động tác của Tô La, bức họa còn chưa mở ra, hắn lại bắt đầu hiếu kỳ.
Tuy rằng hắn đã thành thân, vốn dĩ trước đó cũng chưa từng trải qua chuyện chọn lựa bức họa, lại cũng biết người thân trong nhà khác bình thường đều sẽ chọn ra mấy người thích hợp, sau đó tinh tế suy nghĩ kết quả cuối cùng. Lại thấy Tô La đang mở bức họa ra, nhìn lại thực sự có chút đơn bạc .
“Ta và Tiểu Đại cảm thấy có ba nam tử đều rất thích hợp, tuy nhiên bức họa này là Tiểu Nhu tự mình chọn ra. Ta thấy con bé giống như từng gặp nam tử trong bức họa, có thể có chút hảo cảm, cho nên muốn để chàng xem bức họa này trước. Nếu như chàng cảm thấy người này phẩm chất đều được , chúng ta có thể suy xét người này nhiều hơn.”
Thôi Vô Nhàn có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã khôi phục vẻ bình tĩnh. Xem ra việc này giao cho hai nữ tử trong nhà quả là chủ ý không tồi, nghĩ cũng sâu xa hơn so với hai huynh đệ họ. Chung thân đại sự là việc quan trọng, quả thật không thể thiếu nữ tử giúp đỡ. Nếu như không có các nàng giúp đỡ, hắn còn có khi sơ sẩy.
Đợi bức họa mở ra, Thôi Vô Nhàn nhìn thoáng qua liền cảm thấy nam tử trên bức có chút quen thuộc, lại tử tế xem xem, quả thật là từng gặp vài lần, không nhịn được kinh ngạc nói: “Đây không phải Lâm Hướng Phong tiệm gạo Lâm gia sao? Làm người thành khẩn thiện lương, là một nam tử cầu tiến. Ta nhớ được hắn nhỏ hơn ta tầm 5, 6 tuổi, hắn còn chưa thành thân sao?”
Tô La nghe vậy có chút bất lực lườm Thôi Vô Nhàn một cái, chính hắn đến hai mươi tám mới thành thân. Lâm Hướng Phong này dù sao cũng hai mươi hai mốt tuổi, từ trong miệng hắn nghe ra như là một ông già vậy, thực sự không hiểu được hắn nghĩ thế nào .
“Ta cảm thấy tuổi của Lâm công tử này cùng Tiểu Nhu lại rất xứng, nam tử trầm thục ổn trọng khéo léo hiểu thê tử. Tuy rằng tiệm gạo Lâm gia chỉ là một cái cửa hàng nhỏ, nhưng được Lâm công tử quản lý, việc làm ăn tiệm gạo càng ngày càng tốt. Từ tin tức bà mối đưa tới, ta và Tiểu Đại cảm thấy công tử này là một người hợp, chỉ là không biết tin tức này có nên tin là thật hay không. Cho nên ta nghĩ vẫn là cần tướng công thăm dò chân thật, nếu như Lâm công tử thực sự là một nam tử có phẩm chất tốt đẹp, vậy thì sớm một chút xác định chuyện này mới được.”
Thôi Vô Nhàn nghĩ nghĩ cũng phải, thế là liền gật đầu nói: “Cũng được, trước kia cũng vô tình thấy qua Lâm công tử vài lần, thật sự xem không ra hắn làm người như thế nào. Chờ ta và nhị đệ tìm hắn tán gẫu, nếu mà hắn cũng có ý cầu hôn, trước tiên chúng ta có thể định ra hôn sự cho bọn họ, năm sau lại tìm ngày tốt thành thân.”
Tô La khẽ gật đầu, nhất thời cảm thấy chuyện đè ép ở trong lòng nhiều này rốt cục đã xong xuôi. Tuy nhiên nghĩ đến mấy ngày nữa lại cùng Đổng lão gia nói về chuyện thú bông lớn, tâm tình vừa mới thả lỏng lại đề lên, cả một sọt việc đều đang chờ nàng, thực sự không biết khi nào mới được nghỉ ngơi thật tốt.