Chương 10
Editor: Ngọc Anh
Cách một ngày chưa đi trấn trên, Tô La lại một lần nữa đi đến trên trấn bán vật phẩm trang sức, cũng rất nhanh đã bị tranh mua đến không còn. Cười yếu ớt nhìn hộp đựng trang sức trống trơn, khóe miệng Tô La không tự giác vẽ ra một nét cười nhạt.
Đem hộp đựng trang sức nhặt lên chuẩn bị rời đi, vừa mới đứng dậy, trước mặt có hai vị cô nương, Tô La chưa nhìn diện mạo người tới, chỉ là tràn đầy áy
náy mà nói: "Ngại quá, vật phẩm trang sức đã bán xong, cô nương nếu muốn mua, qua hai ngày nữa lại tới."
Lâu chưa nghe được tiếng trả lời, nhưng hai người vẫn còn đứng ở trước mặt nàng, Tô La lúc này mới giương mắt nhìn hai vị cô nương. Lông mày như liễu, lông mi tinh xảo, như có như không nhíu nhíu, khóe miệng cười nhạt chậm rãi mất đi.
Hai vị cô nương này chính là Giang tiểu thư lần trước đã cho Tô La ăn một cái tát và nha hoàn của nàng ta, Giang tiểu thư lúc này gương mặt ửng đỏ, mắt hạnh trợn lên, hàm nghiến chặt căm giận, không cần nói cũng biết là nàng ta không phải tức giận với người khác, mà chính là với Tô La.
Tô La chỉ là bình tĩnh nhìn
thoáng qua gương mặt tức giận đỏ bừng của Giang tiểu thư, như có như không nhún nhún vai, đáy mắt lẳng lặng hiện lên một nét cười, lại là một tiểu nha đầu.
"Không nghĩ đến ở chỗ này còn có thể nhìn thấy ngươi, chẳng lẽ ngươi còn chưa chết tâm, còn muốn tiếp tục quấn quít Dật ca ca?" Giọng nói dễ nghe giống như chim oanh hót, nhưng lại nói ra những câu làm người ta không thể nhịn cười.
Giang tiểu thư, ở trấn trên có danh Giang gia tửu trang Giang tiểu thư Giang Ngọc Như, hai bàn tay thon thả trắng nõn căm tức vò cái khăn thêu lụa tinh tế, mắt hạnh trợn to nổi giận đùng đùng trừng Tô La.
Tô La như không nhìn
thấy bộ dáng Giang Ngọc Như tức giận, mặt không đổi sắc lắc lắc đầu: "Giang tiểu thư yên tâm, Tô La tự biết mình không xứng với Trần công tử, sẽ không đi quấn quít công tử. Tô La trong lòng hiểu rõ, Giang tiểu thư và Trần công tử mới là một đôi kim đồng ngọc nữ trời đất tạo nên."
Nói xong lời này, trong lòng Tô La cảm thấy có chút buồn cười, nàng lại nói được rõ ràng, không cần bản nháp, không biết Giang Ngọc Như có ăn chiêu này hay không. Nếu như có thể, nàng thật không muốn lại gặp phải Giang Ngọc Như, kẻ suốt ngày nói nàng thích mê mệt Trần công tử, quấn quít vì muốn tiến vào cửa Trần gia.
Chỉ là nói ít ỏi vài lời, chung quanh đã lục tục có người tới đây, chỉ vì Giang Ngọc Như ở trên trấn là tiểu thư khuê các có tiếng, lúc này thấy nàng ta lại nổi giận đùng đùng với một cô nương nhà nghèo, nhiều hay ít cũng có chút tò mò.
Có người đến gần nghe được mấy câu đối thoại của bọn họ,
chợt giật mình hiểu ra gật gật
đầu, nhìn Tô La cảm thấy có chút ý vị, nguyên lai đây chính là cô nương nhà nghèo quấn quít Trần công tử.
Trước chuyện này, người khác nghĩ thế nào đều là chuyện của người ta, nhưng bọn họ là đương sự vẫn đang ở đây mà ở chỗ này bàn tán xôn xao, cho dù là ai thì trong lòng đều cảm thấy không thoải mái.
Trong lòng Tô La cũng như thế, nàng cũng không phải thật sự là Tô La, dựa vào kinh nghiệm đã có thì nàng nên nhẫn nại. Lúc này nghe được người khác nói về chuyện lúc ấy, nói về lúc này Giang Ngọc Như tìm tới nàng, tức giận trong lòng trào lên, nhưng cũng chỉ như thế mà thôi.
Nhưng mà, đang tiếng nghị
luận ầm ĩ như nện vào trong đầu nàng, miệng vết thương ở cái ót mơ hồ phát đau, trong đầu Tô La bỗng nhiên như có tiếng kêu gào, không thể là do bọn họ nói, phảng phất như hết thảy đều là nàng sai vậy.
Tuy là chiếm cứ thân thể này,
nhưng trước chuyện này nàng không để ý, càng không muốn quản, chợt những người trước mắt này bỗng nhiên như biến thành ma quỷ ăn thịt người, gương mặt mỗi người đều nanh ác, mồm to đầy máu phun ra những câu nói thật chán ghét.
Nàng định há miệng tức giận mắng chửi, một bóng hình màu đen chợt xông vào trong tầm nhìn của nàng. Lúc này, nàng có thể nhìn thấy một người sống lưng thẳng tắp, sáng sủa. Mắt đen lay láy nhìn lên.
Tô La không biết tại sao lại có người bỗng nhiên đến trước mặt nàng, tựa như là tại vì nàng mà ngăn cản những câu nói đáng ghét của bọn người kia. Chung quanh tiếng nghị luận dần dần im ắng lại, có thể nhìn ra, mắt người đi đường đều đang nhìn trên người kia.
Trong phút chốc trầm mặc, Tô La nghe thấy một giọng nói trong trẻo ôn nhuận:
"Du mỗ vừa nghe được các vị bàn tán xôn xao, trong lòng hiểu rõ một hai, nhưng Du mỗ cảm thấy chuyện quá khứ là chuyện của quá khứ. Vị cô
nương bày trong lòng chắc hẳn cũng đã chán nản chuyện lúc ấy, bằng không cũng không một mình đến đây làm ăn nhỏ, các vị nên quên chuyện này đi."
Một phen ngôn từ êm tai, Tô La chưa nghe xong lời nói này, lại nghe người đứng ở một bên nói: "Du tiên sinh nói đúng lắm, nghe lời nói này của Du tiên sinh, lão hán trong lòng thật là hổ thẹn." Nói xong, dường như hướng về chỗ Tô La đang bị người ngăn trở nói: "Tiểu cô nương, xin lỗi, mới rồi lão hán nói chuyện chưa suy nghĩ, xin tiểu cô nương chớ để ở trong lòng."
Tô La chưa trả lời, thì lại nghe
mấy tiếng thét kinh hãi truyền
tới: "Du tiên sinh? Chẳng lẽ
tiên sinh đó là Du Khiêm Du tiên sinh ở Vân Lâm thư viện?"
Trấn Vân Lâm có hai thư
viện, ở trấn Vân Lâm phân biệt mỗi thư viện, một cái nằm ở phía đông, một cái phía tây. Một cái tên là Vân Lâm thư viện, cái còn lại tên là Lâm Vân thư viện.
Tất nhiên, hai thư viện thường thường dùng văn kết bạn, nói cho rõ ràng, chính là ngầm phân cao thấp. Hai thư viện đều tồn tại đã nghìn năm, thư viện
đều có 500 đệ tử vào học.
Tới thư viện học bài đều là mấy đệ tử ở thôn xóm gần đó, đương nhiên cũng có số ít là mấy người đường xa mà tới xin làm đệ tử. Bất quá đệ tử ở thôn tới trấn trên học bài không nhiều, chỉ vì thư viện tốt thì học phí cần cũng nhiều. Những hài tử trong đều vào học đường chứ không có cơ hội vào học hai thư viện này.
Dựa vào ký ức Tô La biết được như vậy là nhiều, nghĩ đến tiểu đệ trong nhà, Tô La yên lặng thở dài một tiếng. Tô Văn đã chín tuổi, từ tuổi này bắt đầu học lên, có lẽ sẽ có chút khó khăn.
Bên cạnh lại có tiếng bàn tán, nhưng lần này đề tài bàn tán không phải Tô La, mà là vị Du tiên sinh trước mặt nàng. Hai chủ tớ Giang Ngọc Như thấy có người khác vây xem thì cũng đã sớm đi xa, nàng cảm thấy các nàng ta chính là cố ý tới bới móc.
Lại qua một lúc, vài người
vây quanh lục tục rời đi, không lâu sau, chỗ bị người chen chúc bế tắc tầm nhìn đã rộng rãi sáng ngời. Hô hấp cũng trở nên thông thuận, vào lúc này Tô La
nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Nam tử đứng ở trước mặt nàng xoay người lại, con ngươi đen nhánh rất tự nhiên nhìn mặt nàng, Tô La sững sờ một chút. Vị Du tiên sinh này hình như có chút quen thuộc, lại dường như
không phải người nàng ấn tượng.
Diện mạo sáng sủa tuấn dật,
hai mắt hẹp dài hơi hơi xếch lên, nụ cười thản nhiên, sống mũi cao thẳng, ánh mặt trời chiếu rọi vào người trông thật nhu hòa, môi mỏng không nhỏ không lớn, cả người giống như một quân tử.
Tô La không biết nàng nhìn nam tử như vậy bao lâu,
chờ nàng nhìn thấy môi mỏng hơi hơi giơ lên, nữ nhân tuổi thật hai mươi lăm như nàng cũng có chút đỏ mặt, ánh mắt cũng có chút không được tự nhiên nhìn đi nơi khác.
Thật bẽ mặt! Ở trên đường đứng liền có thể hoa si, cũng không phải lần đầu gặp soái ca mỹ nam.
Nghĩ là như vậy, nhưng Tô La cũng biết nàng vừa mới hoa si một lúc, chỉ vì Du tiên sinh trước mặt này cùng nửa kia trong tưởng tượng của nàng có khí chất tương tự.
Ở trong lòng Tô La tâm lý có một bí mật chôn dấu đã lâu, nàng hy vọng có thể tìm được bạn trai có thể kiếm tiền, cũng hi vọng có kiến thức uyên bác, nhưng nàng biết nàng lấy điều kiện này đi tìm một ý trung nhân như vậy rất khó.
Thế là nàng đem kiểu bạn trai trong mơ ước này chôn dưới
đáy lòng, tìm một bạn trai "Môn đăng hộ đối", nhưng người bạn
trai này chung quy cảm thấy cùng một chỗ với nàng quá
mức đơn điệu, không đủ kích
tình, sau lưng lén lút yêu một cô bé hai mươi tuổi.
Người đề xuất chia tay là Tô La,
nàng khoan dung không được chuyện chân đạp hai thuyền(*) này. Nàng cảm thấy vui
mừng là, nàng chưa thật sự thật lòng yêu hắn, nếu không nàng lúc này sợ là không thể điềm nhiên như thế.
(*) Chân đạp hai thuyền = bắt cá hai tay.
Trước mặt bỗng nhiên có mấy ngón tay thon dài sạch sẽ,
ngón cái cùng ngón trỏ cầm một đồng tiền, giống như là muốn đưa cho Tô La.
Tô La cho rằng là nàng rớt tiền, duỗi tay cách y phục sờ sờ vào trong, hà bao còn ở đây, hẳn không phải là nàng rớt tiền đồng, thế là hơi hơi giương mắt nhìn Du Khiêm, khẽ lắc đầu.
Du Khiêm lúc này mới nhìn bộ dạng của Tô La, trong mắt thản nhiên, cười nhẹ: "Cô nương còn nhớ được hai ngày trước mua cho một thư sinh khí sắc tiều tụy hai cái bánh bao không?"
Tô La nghe vậy nhớ lại chuyện vài ngày trước đó, bỗng nhiên cảm thấy rõ ràng vì sao vừa mới nhìn thấy mặt mũi người này lại cảm thấy có chút quen thuộc, chỉ vì nàng thật sự gặp qua người này một lần, lúc ấy còn mạc danh kỳ diệu (**) mua hai cái bánh bao nhét vào tay người này.
(**) 莫名其妙 - mạc danh kỳ diệu: không hiểu ra sao cả, không sao nói rõ được, quái lạ.
Vẫn muốn quên chuyện này bỗng nhiên lại hiện ra trước mắt, nhất lời khuôn mặt tú lệ lại đỏ thêm mấy phần, lại nghĩ đến nàng đã là nữ tử hai mấy tuổi, thế nhưng còn như tiểu cô nương, Tô La lại nhịn không được thấp giọng lẩm bẩm mấy câu.
"Ta lúc ấy chính là xem công
tử giống như là đường xa mà tới, nghĩ là công tử ở trên đường gặp phải chuyện gì, sau đến nơi này người không có một xu,
cho nên mới làm thế."
Du Khiêm nhìn nữ tử đang cúi đầu, mắt như có như không hiện một nét cười nhạt, miệng
lại nói: "Nếu không có cô nương ra tay cứu giúp, Du mỗ giờ phút này có lẽ sẽ không đứng ở chỗ này. Người đời đều nói 'Chịu ân một giọt nước lúc này lấy suối tuôn tương báo', Du mỗ vừa mới bắt đầu dạy học, còn không thể cho cô nương cái gì, trên người cũng chỉ có một đồng tiền này. Trước đem đồng tiền này cho cô nương, ngày khác cô nương nếu là có chuyện cần Du mỗ giúp đỡ, Du mỗ nhất định dốc lòng giúp đỡ."
Lời nói này của Du Khiêm nói ra làm đầu Tô La to như cái đấu, nàng sợ nhất chính là ngôn từ nho nhã, nghe cảm thấy khó nuốt, muốn nàng nói thì khó càng thêm khó.
Giương mắt nhìn biểu tình không cho cự tuyệt trên mặt Du Khiêm, mắt lại nhìn đồng tiền, nghĩ đến đệ đệ chín tuổi trong nhà chỉ đọc đi đõ lại mấy câu Tam Tự kinh, trong đầu bỗng nhiên toát ra một ý nghĩ.
Nghĩ đưa Tô Văn đi học đường vẫn vẫn là chuyện đặt ở trong lòng, cũng lo lắng Tô Văn học ở tuổi này theo không kịp tiến độ. Khóe mắt lén lút chăm chú nhìn vị Du tiên sinh trước mặt này, Tô La hơi hơi cúi đầu nhìn hộp trang sức, nhẹ nhàng cắn cắn
môi, cuối cùng giương mắt nhìn sang Du Khiêm.
Editor: Ngọc Anh
Cách một ngày chưa đi trấn trên, Tô La lại một lần nữa đi đến trên trấn bán vật phẩm trang sức, cũng rất nhanh đã bị tranh mua đến không còn. Cười yếu ớt nhìn hộp đựng trang sức trống trơn, khóe miệng Tô La không tự giác vẽ ra một nét cười nhạt.
Đem hộp đựng trang sức nhặt lên chuẩn bị rời đi, vừa mới đứng dậy, trước mặt có hai vị cô nương, Tô La chưa nhìn diện mạo người tới, chỉ là tràn đầy áy
náy mà nói: "Ngại quá, vật phẩm trang sức đã bán xong, cô nương nếu muốn mua, qua hai ngày nữa lại tới."
Lâu chưa nghe được tiếng trả lời, nhưng hai người vẫn còn đứng ở trước mặt nàng, Tô La lúc này mới giương mắt nhìn hai vị cô nương. Lông mày như liễu, lông mi tinh xảo, như có như không nhíu nhíu, khóe miệng cười nhạt chậm rãi mất đi.
Hai vị cô nương này chính là Giang tiểu thư lần trước đã cho Tô La ăn một cái tát và nha hoàn của nàng ta, Giang tiểu thư lúc này gương mặt ửng đỏ, mắt hạnh trợn lên, hàm nghiến chặt căm giận, không cần nói cũng biết là nàng ta không phải tức giận với người khác, mà chính là với Tô La.
Tô La chỉ là bình tĩnh nhìn
thoáng qua gương mặt tức giận đỏ bừng của Giang tiểu thư, như có như không nhún nhún vai, đáy mắt lẳng lặng hiện lên một nét cười, lại là một tiểu nha đầu.
"Không nghĩ đến ở chỗ này còn có thể nhìn thấy ngươi, chẳng lẽ ngươi còn chưa chết tâm, còn muốn tiếp tục quấn quít Dật ca ca?" Giọng nói dễ nghe giống như chim oanh hót, nhưng lại nói ra những câu làm người ta không thể nhịn cười.
Giang tiểu thư, ở trấn trên có danh Giang gia tửu trang Giang tiểu thư Giang Ngọc Như, hai bàn tay thon thả trắng nõn căm tức vò cái khăn thêu lụa tinh tế, mắt hạnh trợn to nổi giận đùng đùng trừng Tô La.
Tô La như không nhìn
thấy bộ dáng Giang Ngọc Như tức giận, mặt không đổi sắc lắc lắc đầu: "Giang tiểu thư yên tâm, Tô La tự biết mình không xứng với Trần công tử, sẽ không đi quấn quít công tử. Tô La trong lòng hiểu rõ, Giang tiểu thư và Trần công tử mới là một đôi kim đồng ngọc nữ trời đất tạo nên."
Nói xong lời này, trong lòng Tô La cảm thấy có chút buồn cười, nàng lại nói được rõ ràng, không cần bản nháp, không biết Giang Ngọc Như có ăn chiêu này hay không. Nếu như có thể, nàng thật không muốn lại gặp phải Giang Ngọc Như, kẻ suốt ngày nói nàng thích mê mệt Trần công tử, quấn quít vì muốn tiến vào cửa Trần gia.
Chỉ là nói ít ỏi vài lời, chung quanh đã lục tục có người tới đây, chỉ vì Giang Ngọc Như ở trên trấn là tiểu thư khuê các có tiếng, lúc này thấy nàng ta lại nổi giận đùng đùng với một cô nương nhà nghèo, nhiều hay ít cũng có chút tò mò.
Có người đến gần nghe được mấy câu đối thoại của bọn họ,
chợt giật mình hiểu ra gật gật
đầu, nhìn Tô La cảm thấy có chút ý vị, nguyên lai đây chính là cô nương nhà nghèo quấn quít Trần công tử.
Trước chuyện này, người khác nghĩ thế nào đều là chuyện của người ta, nhưng bọn họ là đương sự vẫn đang ở đây mà ở chỗ này bàn tán xôn xao, cho dù là ai thì trong lòng đều cảm thấy không thoải mái.
Trong lòng Tô La cũng như thế, nàng cũng không phải thật sự là Tô La, dựa vào kinh nghiệm đã có thì nàng nên nhẫn nại. Lúc này nghe được người khác nói về chuyện lúc ấy, nói về lúc này Giang Ngọc Như tìm tới nàng, tức giận trong lòng trào lên, nhưng cũng chỉ như thế mà thôi.
Nhưng mà, đang tiếng nghị
luận ầm ĩ như nện vào trong đầu nàng, miệng vết thương ở cái ót mơ hồ phát đau, trong đầu Tô La bỗng nhiên như có tiếng kêu gào, không thể là do bọn họ nói, phảng phất như hết thảy đều là nàng sai vậy.
Tuy là chiếm cứ thân thể này,
nhưng trước chuyện này nàng không để ý, càng không muốn quản, chợt những người trước mắt này bỗng nhiên như biến thành ma quỷ ăn thịt người, gương mặt mỗi người đều nanh ác, mồm to đầy máu phun ra những câu nói thật chán ghét.
Nàng định há miệng tức giận mắng chửi, một bóng hình màu đen chợt xông vào trong tầm nhìn của nàng. Lúc này, nàng có thể nhìn thấy một người sống lưng thẳng tắp, sáng sủa. Mắt đen lay láy nhìn lên.
Tô La không biết tại sao lại có người bỗng nhiên đến trước mặt nàng, tựa như là tại vì nàng mà ngăn cản những câu nói đáng ghét của bọn người kia. Chung quanh tiếng nghị luận dần dần im ắng lại, có thể nhìn ra, mắt người đi đường đều đang nhìn trên người kia.
Trong phút chốc trầm mặc, Tô La nghe thấy một giọng nói trong trẻo ôn nhuận:
"Du mỗ vừa nghe được các vị bàn tán xôn xao, trong lòng hiểu rõ một hai, nhưng Du mỗ cảm thấy chuyện quá khứ là chuyện của quá khứ. Vị cô
nương bày trong lòng chắc hẳn cũng đã chán nản chuyện lúc ấy, bằng không cũng không một mình đến đây làm ăn nhỏ, các vị nên quên chuyện này đi."
Một phen ngôn từ êm tai, Tô La chưa nghe xong lời nói này, lại nghe người đứng ở một bên nói: "Du tiên sinh nói đúng lắm, nghe lời nói này của Du tiên sinh, lão hán trong lòng thật là hổ thẹn." Nói xong, dường như hướng về chỗ Tô La đang bị người ngăn trở nói: "Tiểu cô nương, xin lỗi, mới rồi lão hán nói chuyện chưa suy nghĩ, xin tiểu cô nương chớ để ở trong lòng."
Tô La chưa trả lời, thì lại nghe
mấy tiếng thét kinh hãi truyền
tới: "Du tiên sinh? Chẳng lẽ
tiên sinh đó là Du Khiêm Du tiên sinh ở Vân Lâm thư viện?"
Trấn Vân Lâm có hai thư
viện, ở trấn Vân Lâm phân biệt mỗi thư viện, một cái nằm ở phía đông, một cái phía tây. Một cái tên là Vân Lâm thư viện, cái còn lại tên là Lâm Vân thư viện.
Tất nhiên, hai thư viện thường thường dùng văn kết bạn, nói cho rõ ràng, chính là ngầm phân cao thấp. Hai thư viện đều tồn tại đã nghìn năm, thư viện
đều có 500 đệ tử vào học.
Tới thư viện học bài đều là mấy đệ tử ở thôn xóm gần đó, đương nhiên cũng có số ít là mấy người đường xa mà tới xin làm đệ tử. Bất quá đệ tử ở thôn tới trấn trên học bài không nhiều, chỉ vì thư viện tốt thì học phí cần cũng nhiều. Những hài tử trong đều vào học đường chứ không có cơ hội vào học hai thư viện này.
Dựa vào ký ức Tô La biết được như vậy là nhiều, nghĩ đến tiểu đệ trong nhà, Tô La yên lặng thở dài một tiếng. Tô Văn đã chín tuổi, từ tuổi này bắt đầu học lên, có lẽ sẽ có chút khó khăn.
Bên cạnh lại có tiếng bàn tán, nhưng lần này đề tài bàn tán không phải Tô La, mà là vị Du tiên sinh trước mặt nàng. Hai chủ tớ Giang Ngọc Như thấy có người khác vây xem thì cũng đã sớm đi xa, nàng cảm thấy các nàng ta chính là cố ý tới bới móc.
Lại qua một lúc, vài người
vây quanh lục tục rời đi, không lâu sau, chỗ bị người chen chúc bế tắc tầm nhìn đã rộng rãi sáng ngời. Hô hấp cũng trở nên thông thuận, vào lúc này Tô La
nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Nam tử đứng ở trước mặt nàng xoay người lại, con ngươi đen nhánh rất tự nhiên nhìn mặt nàng, Tô La sững sờ một chút. Vị Du tiên sinh này hình như có chút quen thuộc, lại dường như
không phải người nàng ấn tượng.
Diện mạo sáng sủa tuấn dật,
hai mắt hẹp dài hơi hơi xếch lên, nụ cười thản nhiên, sống mũi cao thẳng, ánh mặt trời chiếu rọi vào người trông thật nhu hòa, môi mỏng không nhỏ không lớn, cả người giống như một quân tử.
Tô La không biết nàng nhìn nam tử như vậy bao lâu,
chờ nàng nhìn thấy môi mỏng hơi hơi giơ lên, nữ nhân tuổi thật hai mươi lăm như nàng cũng có chút đỏ mặt, ánh mắt cũng có chút không được tự nhiên nhìn đi nơi khác.
Thật bẽ mặt! Ở trên đường đứng liền có thể hoa si, cũng không phải lần đầu gặp soái ca mỹ nam.
Nghĩ là như vậy, nhưng Tô La cũng biết nàng vừa mới hoa si một lúc, chỉ vì Du tiên sinh trước mặt này cùng nửa kia trong tưởng tượng của nàng có khí chất tương tự.
Ở trong lòng Tô La tâm lý có một bí mật chôn dấu đã lâu, nàng hy vọng có thể tìm được bạn trai có thể kiếm tiền, cũng hi vọng có kiến thức uyên bác, nhưng nàng biết nàng lấy điều kiện này đi tìm một ý trung nhân như vậy rất khó.
Thế là nàng đem kiểu bạn trai trong mơ ước này chôn dưới
đáy lòng, tìm một bạn trai "Môn đăng hộ đối", nhưng người bạn
trai này chung quy cảm thấy cùng một chỗ với nàng quá
mức đơn điệu, không đủ kích
tình, sau lưng lén lút yêu một cô bé hai mươi tuổi.
Người đề xuất chia tay là Tô La,
nàng khoan dung không được chuyện chân đạp hai thuyền(*) này. Nàng cảm thấy vui
mừng là, nàng chưa thật sự thật lòng yêu hắn, nếu không nàng lúc này sợ là không thể điềm nhiên như thế.
(*) Chân đạp hai thuyền = bắt cá hai tay.
Trước mặt bỗng nhiên có mấy ngón tay thon dài sạch sẽ,
ngón cái cùng ngón trỏ cầm một đồng tiền, giống như là muốn đưa cho Tô La.
Tô La cho rằng là nàng rớt tiền, duỗi tay cách y phục sờ sờ vào trong, hà bao còn ở đây, hẳn không phải là nàng rớt tiền đồng, thế là hơi hơi giương mắt nhìn Du Khiêm, khẽ lắc đầu.
Du Khiêm lúc này mới nhìn bộ dạng của Tô La, trong mắt thản nhiên, cười nhẹ: "Cô nương còn nhớ được hai ngày trước mua cho một thư sinh khí sắc tiều tụy hai cái bánh bao không?"
Tô La nghe vậy nhớ lại chuyện vài ngày trước đó, bỗng nhiên cảm thấy rõ ràng vì sao vừa mới nhìn thấy mặt mũi người này lại cảm thấy có chút quen thuộc, chỉ vì nàng thật sự gặp qua người này một lần, lúc ấy còn mạc danh kỳ diệu (**) mua hai cái bánh bao nhét vào tay người này.
(**) 莫名其妙 - mạc danh kỳ diệu: không hiểu ra sao cả, không sao nói rõ được, quái lạ.
Vẫn muốn quên chuyện này bỗng nhiên lại hiện ra trước mắt, nhất lời khuôn mặt tú lệ lại đỏ thêm mấy phần, lại nghĩ đến nàng đã là nữ tử hai mấy tuổi, thế nhưng còn như tiểu cô nương, Tô La lại nhịn không được thấp giọng lẩm bẩm mấy câu.
"Ta lúc ấy chính là xem công
tử giống như là đường xa mà tới, nghĩ là công tử ở trên đường gặp phải chuyện gì, sau đến nơi này người không có một xu,
cho nên mới làm thế."
Du Khiêm nhìn nữ tử đang cúi đầu, mắt như có như không hiện một nét cười nhạt, miệng
lại nói: "Nếu không có cô nương ra tay cứu giúp, Du mỗ giờ phút này có lẽ sẽ không đứng ở chỗ này. Người đời đều nói 'Chịu ân một giọt nước lúc này lấy suối tuôn tương báo', Du mỗ vừa mới bắt đầu dạy học, còn không thể cho cô nương cái gì, trên người cũng chỉ có một đồng tiền này. Trước đem đồng tiền này cho cô nương, ngày khác cô nương nếu là có chuyện cần Du mỗ giúp đỡ, Du mỗ nhất định dốc lòng giúp đỡ."
Lời nói này của Du Khiêm nói ra làm đầu Tô La to như cái đấu, nàng sợ nhất chính là ngôn từ nho nhã, nghe cảm thấy khó nuốt, muốn nàng nói thì khó càng thêm khó.
Giương mắt nhìn biểu tình không cho cự tuyệt trên mặt Du Khiêm, mắt lại nhìn đồng tiền, nghĩ đến đệ đệ chín tuổi trong nhà chỉ đọc đi đõ lại mấy câu Tam Tự kinh, trong đầu bỗng nhiên toát ra một ý nghĩ.
Nghĩ đưa Tô Văn đi học đường vẫn vẫn là chuyện đặt ở trong lòng, cũng lo lắng Tô Văn học ở tuổi này theo không kịp tiến độ. Khóe mắt lén lút chăm chú nhìn vị Du tiên sinh trước mặt này, Tô La hơi hơi cúi đầu nhìn hộp trang sức, nhẹ nhàng cắn cắn
môi, cuối cùng giương mắt nhìn sang Du Khiêm.