Editor: Linh
Chạng vạng, trong bữa cơm chiều Vương Lưu thị nói với Vương Lâm:
- Tiểu Lâm, bây giờ ngươi đã hết cữ, lát nữa ta sẽ đi cùng cha ngươi về, đã lâu rồi không về không biết trong nhà giờ thế nào?
- Dạ được. Hai tháng này nương chăm sóc ta cũng vất vả, về rồi hãy nghỉ ngơi một thời gian."
Sau đó quay đầu nói với Lý Đại Thạch:
- Đại Thạch, chàng đi lấy hai xuyến thịt khô hôm qua đã chuẩn bị đưa cho nương giao cho cha đi.
- Thịt thì giữ lại cho chính mình ăn đi, trong nhà vẫn còn.
- Cha, cha hãy nhận đi, đây là ta và Đại Thạch hiếu kính hai người. Chúng ta làm hơn năm mươi cân thịt khô ta và Đại Thạch hai người cũng ăn không hết, huống chi ấy ngày nữa chúng ta chuẩn bị bắt một con heo về nuôi, thịt lại càng thêm ăn không hết.
Vương Lâm biết năm ngoái nhà nương nàng chỉ làm hơn hai mươi cân thịt khô, hiện giờ đã sang tháng chín rồi cho dù tiết kiệm thế nào hẳn cũng đã ăn gần hết.
Vương Lưu thị ở nhà Vương Lâm thời gian dài như vậy nên cũng biết Vương Lâm nói là thật. Nhà nàng vẫn còn sáu bảy xuyến thịt khô nặng ba bốn cân, đôi nàng ăn đến trước khi giết heo cũng đủ, vì thế liền không lại từ chối, nói với Vương Đại Sơn:
- Cha nó, đã là Đại Thạch hiếu kính chúng ta thì chúng ta nhận đi.
Nghe Vương Lưu thị nói như vậy, Vương Đại Sơn liền không lại kiên trì,
- Vậy ta và nương ngươi sẽ nhận.
- Cha, mấy ngày nay là ngày mùa, thừa dịp mọi người vội thu lương thực chúng ta có thể đi hái hoa tiêu hai ba ngày. Dù sao ta thấy ngô vẫn còn xanh để hai ba ngày nữa thu hoạch cũng được. Về phần đậu tương hai nhà chúng ta chỉ trồng nửa mẫu, cho dù không thu hoạch kịp cũng không tổn thất bao nhiêu. Khoai lang và lạc cũng còn phải hai ba ngày nữa mới có thể thu hoạch.
Vương Đại Sơn nghe Vương Lâm đề nghị nên năm nay cũng chỉ trồng nửa mẫu đạu tương, các ruộng dốc khác đều trồng lạc, dùng để ép dầu ăn.
Nghĩ thấy Vương Lâm nói có lỹ, Vương Đại Sơn liền gật đầu nói:
- Cũng được, không biết năm nay giá hoa tiêu thế nào?
- Ta thấy chắc là không khác giá năm ngoái Kim chưởng quầy thu mua bao nhiêu đâu, nếu ta không đoán sai thì bọn Kim chưởng quầy sắp bắt đầu thu mua hoa tiêu rồi. (Nếu bây giờ đã bắt đầu mua thì bọn họ không thể không biết). Trước cứ hái, cho dù giá thấp nhưng chúng ta nhiều hoa tiêu cũng có thể kiếm được hơn chút bạc.
Vương Đại Sơn nghĩ thấy cũng đúng, bây giờ còn chưa có người đi hái hoa tiêu, bọn họ lại biết trên núi chỗ nào có nhiều hoa tiêu, vì sao không thừa dịp này đi hái nhiều hơn chút đây:
- Ừ, Tiểu Lâm nói đúng, ngày mai ta và nương ngươi đi hái.
- Được, ngày mai Đại Thạch cũng sẽ đi.
- Vậy không còn việc gì chúng ta về trước đây.
- Dạ, cha nương hai người đi thong thả ạ. Lý Đại Thạch vừa nói vừa tiễn phu thê Vương Đại Sơn ra cổng.
Thật ra bị Vương Lâm đoán trúng, mấy ngày nay bọn Kim chưởng quầy đã dùng hết hoa tiêu thu mua năm trước. Dù sao rất nhiều tửu lâu đều cần dùng bột ngũ vị hương, mà hoa tiêu này hình như cũng chỉ có Trấn Lễ Miếu của bọn họ mới có. Năm trước Âu Dương gia cũng phái người đến nơi khác thu mua, nhưng người nơi đó nói chưa từng thấy qua hoa tiêu này.
Khi hoa tiêu dùng gần hết bọn Kim chưởng quầy cũng thử không cho ngũ vị hương vào món ăn, nhưng món ăn làm ra hương vị kém rất nhiều, khiến tử lâu bọn họ mất rất nhiều khách, thậm chí còn có người chất vấn danh dự buôn bán của Âu Dương gia.
Bởi vậy hoa tiêu lại càng lộ rõ quý giá, Âu Dương cũng là khôn khéo, cảnh cáo cấp dưới không được nói ra bên ngoài rằng bọn họ đang gieo trồng hoa tiêu quy mô lớn, bằng không hoa tiêu này không chỉ bọn họ đặt giá thu vào.
Đương nhiên cũng có người hái hoa tiêu non đi tửu lâu Duyệt Lai bán, nhưng hoa tiêu này chưa chín hẳn nên không thể mài thành bột, cho nên bọn Kim chưởng quầy không thu. Phải đợi hoa tiêu chín hẳn rồi bọn họ mới thu mua, dù sao hiện tại hoa tiêu trong tửu lâu vẫn còn đủ chống đỡ đến mùa hoa tiêu chín.
Người hái hoa tiêu thấy tửu lâu Duyệt Lai chê hoa tiêu quá non không thu hoa tiêu bọn họ hái liền không lại lên núi hái tiếp. Bọn họ cũng hiểu rõ, nếu bây giờ hái hoa tiêu không thể bán lấy tiền, thêm nữa các tửu lâu khác thấy tửu lâu Duyệt Lai không thu bọn họ cũng sẽ không thu, cho nên không bằng chờ hoa tiêu chín rồi lại đi hái bán kiếm bạc.
Cũng bởi vậy nên cho đến bây giờ vẫn chưa có người lên núi hái hoa tiêu, tất cả mọi người đều đợi đến thời điểm năm trước bọn họ hái hoa tiêu lại đi hái bán kiếm bạc.
....
Buổi tối trong phòng ngủ, Lý Đại Thạch ngồi trên giường không chuyển mắt nhìn Vương Lâm đang dỗ Tiểu Thạch đầu ngủ. Trong lòng cầu nguyện: Tiểu Thạch đầu con nhanh ngủ đi, con ngủ rồi cha mới có thể ăn thịt, vì con mà ta đã nhịn rất lâu chưa được hưởng qua vị thịt. Con ngoan ngoãn ngủ, ta và nương con lại sinh cho con một người đệ đệ/ muội muội cùng con chơi.
Vương Lâm không cần đoán cũng biết Lý Đại Thạch muốn làm gì, dù sao ánh mắt nóng bỏng này của hắn vẫn đuổi theo bản thân từ lúc cha nương đi về. Ám chỉ rõ ràng như vậy chỉ cần là người đã thành thân đều sẽ biết.
Thật ra lâu như vậy không có cùng Lý Đại Thạch thân thiết mình cũng rất muốn hắn, nhưng bây giờ Tiểu Thạch đầu vẫn chưa ngủ, chính mình cũng không dám tiến lên trêu chọc hắn. Nàng cũng không muốn Tiểu Thạch đầu chứng kiến mình và cha hắn thân thiết, tuy rằng Tiểu Thạch đầu còn nhỏ cái gì cũng không hiểu, nhưng chính là bản thân mình không qua được cửa này.
Đại khái một phút sau Tiểu Thạch đầu cuối cùng cũng ngủ, Vương Lâm vừa đặt Tiểu Thạch đầu vào góc trong cùng trên giường, Lý Đại Thạch liền lập tức ôm lấy Vương Lâm bắt nạt nàng. Vừa xoa bánh bao trắng biến to của Vương Lâm vừa thổi khí bên tai nàng, khàn khàn dụ dỗ nói:
- Nàng dâu, nàng có muốn ta không? Ta thì muốn nàng sắp chết rồi, nàng dâu nàng theo ta đi, ta nhất định sẽ làm nàng khoái hoạt.
Vương Lâm đã rất lâu rồi chưa cùng Lý Đại Thạch ma sát như vậy, thân thể trở nên đặc biệt mẫn cảm, chỉ một chút liền có chút không chịu nổi, mặt ửng hồng ôm cổ Lý Đại Thạch vùi đầu vào cổ hắn.
Được nàng dâu ám chỉ, Lý Đại Thạch mừng rỡ, lập tức dùng cả tay chân cởi quần áo hai người, khẩn cấp tiến vào trong thân thể Vương Lâm, kích động dùng sức chuyển động.
Vương Lâm sợ động tác hai người quá lớn sẽ đánh thức Tiểu Thạch đầu, thở gấp nói với Lý Đại Thạch:
- Đại Thạch... ừ... nhẹ chút, đừng để.... đánh thức Tiểu Thạch đầu.
Lý Đại Thạch động tác không ngừng, miệng trả lời:
- Ừ... biết. Nói xong liền hôn lên đôi môi Vương Lâm.
Theo động tác của Lý Đại Thạch, Vương Lâm không dám gọi ra tiếng liền cắn môi nhịn. Như vậy càng thêm kích thích Lý Đại Thạch, chỉ thấy động tác của hắn càng thêm cuồng dã....
Lý Đại Thạch rên một tiếng vào lúc hai người đạt tới cao trào, chờ sau khi dư vị bình ổn Lý Đại Thạch ôm Vương Lâm thỏa mãn nói:
- Nàng dâu, chúng ta ngủ đi.
....
Lý Đại Thạch hái được năm ngày hoa tiêu, hái hết một lượt những nơi hoa tiêu mọc tốt mà năm ngoái từng hái, hẳn là được hơn bốn trăm cân. Mà bọn Vương Đại Sơn hẳn là hái được hơn năm trăm cân.
Hôm nay buổi tối, Vương Lâm vừa dỗ Tiểu Thạch đầu vừa nói với Lý Đại Thạch:
- Bọn Kim chưởng quầy đã bắt đầu thu mua hoa tiêu, ngày mai chàng hãy cùng cha đi bán hoa tiêu đi, hiện giờ giá hẳn là cũng cao chút."
Năm nay cây hoa tiêu mà năm ngoái Lý Đại Thạch từng hái cũng kết rất nhiều hoa tiêu, hàng ngày Vương Lâm chờ Tiểu Thạch đầu ngủ không có việc gì liền ra sân sau hái hoa tiêu năm ngoái trồng, chỉ để lại hai cây để nhà mình ăn...
- Ừ, được. Ngày mai ta ẽ đánh xe trâu nhà chúng ta đi thôn Tiểu Cương gọi cha cùng đi bán."
Lý Đại Thạch vừa nói vừa chơi với Tiểu Thạch đầu.
Vương Lâm liếc nhìn Lý Đại Thạch, nói:
- Chàng đừng đùa con, chàng càng đùa con càng có tinh thần, đêm nay hai chúng ta cũng đừng mong được ngủ.
Lý Đại Thạch lập tức xin tha:
- Hắc hắc, ta không đùa nữa.
Nghĩ rằng: chờ Tiểu Thạch đầu ngủ ta mới có thịt ngon ăn, ha ha.
Sáng hôm sau, Lý Đại Thạch ăn sáng xong liền chất hoa tiêu lên xe trâu rồi đánh xe đi về hướng thôn Tiểu Cương.
Vương Lâm thì ở nhà trông con, làm quần áo mùa đông cho tiểu gia hỏa.
Năm nay Vương Lâm và Lý Đại Thạch cũng không tính làm quần áo mới. Dù sao vừa phải trông Tiểu Thạch, xong mùa còn muốn bắt heo về nuôi, sợ bận không hết việc. Nhưng nếu trước năm mới có thời gian cũng có thể làm cho nàng và Lý Đại Thạch mỗi người một bộ đồ mới mặc.
Vương Lâm ở nhà chơi với Tiểu Thạch, thời gian cũng trôi qua nhanh, bất tri bất giác đã đến buổi trưa.
Làm xong cơm còn chưa thấy Lý Đại Thạch trở về Vương Lâm liền đổ thức ăn vào nồi giữ ấm, xong rồi vào nhà xem Tiểu Thạch đã tỉnh ngủ chưa.
Vừa mới vào phòng liền nghe thấy Tiểu Thạch tỉnh ngủ khóc tìm nàng, Vương Lâm vội đi qua bế Tiểu Thạch vừa tỉnh ngủ lên dỗ:
- Nào nào, Tiểu Thạch của nương không khóc nhé, nương ở đây rồi.
Tiểu Thạch dừng khóc liên tiếp dụi vào trong ngực Vương Lâm, Vương Lâm hiểu ý, vừa xốc vạt áo lên vừa nói với Tiểu Thạch:
- Hóa ra Tiểu Thạch của chúng ta đói bụng, ha ha.
Tiểu Thạch rốt cục chiếm được lương thực của mình, cảm thấy mỹ mãn nhắm mắt lại bắt đầu ăn.
- Tiểu Thạch, con nói xem con đã ngủ được một giấc no rồi sao cha con còn chưa về nhỉ?
Vương Lâm vừa dứt lời, trong phòng liền vang lên giọng của Lý Đại Thạch:
- Hắc hắc, nàng dâu, ta về rồi đây.
Vương Lâm ngẩng đầu, vội hỏi:
- Sao đi lâu như vậy?
- Cùng cha bán hoa tiêu xong bồi cha đi mua chút đồ nên hơi muộn chút. Sau khi đưa cha về rồi lại ngồi một lát, nếu không phải ta nói về muộn sợ nàng lo lắng, nương còn muốn giữ ta lại ăn cơm rồi mới về nữa.
- Ừ.
- Đúng rồi nàng dâu, đây là bạc hôm nay bán hoa tiêu.
Nói xong liền móc từ trong ngực ra mấy thỏi bạc đặt lên bàn.
Thấy trên bàn nhiều bạc như vậy Vương Lâm liền vội hỏi:
- Sao nhiều như vậy?
- À, hiện tại trên Trấn đã có hai nhà bắt đầu thu mua hoa tiêu, cho nên giá không khác với giá lần đầu tiên chúng ta bán cho Kim chưởng quầy là mấy. Hoa tiêu tươi 30 văn một cân, hoa tiêu khô sáu bảy phần 40 văn một cân, khô hẳn 50 văn một cân; hoa tiêu chúng ta hái hôm đầu tiên về phơi ở hành lang đã khô được sáu bảy phần, có 205 cân, 310 cân khác đều là hoa tiêu tươi.
- Nói cách khác lần này chúng ta bán được 35 lượng bạc!?
- Ừ, không sai, hắc hắc.
Bản thân cũng không nghĩ lại có thể bán được nhiều bạc như vậy.
- Vậy cha bán được bao nhiêu?
- Cha có 150 cân khô sáu bảy phần, 400 cân hoa tiêu tươi, tổng cộng được 36 lượng lẻ 200 văn. Nàng dâu, hành lang nhà chúng ta phơi đồ đúng là không sai, không sợ gặp mưa, phơi gì cũng nhanh khô, ha ha.
- Đúng vậy, thu lương thực rồi chúng ta phơi ngô và đậu tương ở trên lầu, chờ khô chỉ cần thu lại là được, như vậy bớt được việc.
- Được, đều nghe nàng dâu.
Nửa ngày không nhìn thấy Tiểu Thạch Lý Đại Thạch liền nhớ vô cùng, nói với nàng dâu mình muốn ôm con, Vương Lâm không cho:
- Chàng vừa trở về cả người đầy bụi, chờ ăn cơm xong rửa chân tay xong thay quần áo sạch sẽ rồi lại bế.
Thấy bị từ chối Lý Đại Thạch cũng không giận, trong lòng hiểu rõ đây đều là vì tốt cho con mình, vì thế liền gãi đầu, cười ngây ngô:
- Hắc hắc, được.
Vương Lâm cất kỹ bạc liền ôm Tiểu Thạch cùng Lý Đại Thạch ra nhà chính ăn cơm, vừa ăn vừa nói:
- Chiều nay chàng ở nhà nghỉ ngơi lấy sức, ngày mai lại đi thu lương thực.
- Được. Nàng dâu, năm nay ngô nhà chúng ta bắp vừa to vừa đầy, ngô cái lùn lại khỏe mạnh. Năm nay ta sẽ đi thu một mình.
Lý Đại Thạch năm nay ăn ngon ngọt, biết đến tầm quan trọng của chọn giống, cho nên tính những năm về sau đều sẽ làm như vậy.
- Chính chàng nhìn rồi làm đi.