Editor: Nozomi
27/10/2020
Phải bị...thay thế sao...
Nhan Nghiên thật sự không tin mình sẽ bị thay thế, nhưng rùng mình nhớ tới những lời chửi thề của đạo diễn Lâm, chưa nói đến xuyên thành Nhan Nghiên, cho dù trước kia cũng chưa từng có người dùng lời khó nghe như vậy mắng cô ta.
Theo tính khí xấu của đạo diễn Lâm, Nhan Nghiên cảm thấy có khả năng sẽ bị thay thế.
Rõ ràng đang ở trong nhà, hôm nay mặt trời bên ngoài cũng không chói mắt lắm nhưng Nhan Nghiên lại cảm thấy mình không thể ở đây thêm một phút.
Nhan Nghiên tưởng tượng đến ngay sau đó đạo diễn Lâm có lẽ sẽ ở trước mặt nhiều người kéo Đường Đường đến hỏi cô ta có phải Đường Đường diễn tốt hơn cô ta không? Sắc mặt Nhan Nghiên đột nhiên tái xanh, hai mắt hoảng loạn nhìn xung quanh. Tất cả mọi người đều đang bàn tán về Đường Đường, ánh mắt đều chú ý đến Đường Đường, tranh thủ lúc hỗn loạn rời khỏi hiện trường.
Trợ lý vẫn luôn đi theo Nhan Nghiên thấy bóng dáng cô ta rời đi, do dự mím môi, cúi đầu đi theo.
Hiện trường đoàn phim một mảnh hài hòa, như thể không ai để ý đến việc Nhan Nghiên rời đi, nhưng ai ở đây không phải nhân tinh*, đều giả vờ như không nhìn thấy để Nhan Nghiên rời đi. Đạo diễn Lâm mắng thì mắng nhưng không phải thật sự chán ghét muốn làm khó dễ Nhan Nghiên, ngay cả khi Đường Đường diễn làm mất uy phong của Nhan Nghiên thì cũng không muốn tiếp tục làm Nhan Nghiên khó xử khi hỏi cô ta trước mặt nhiều người như vậy.
*những người khôn khéo, không dễ lừa.
Trạng thái của Nhan Nghiên khiến đạo diễn Lâm rất bất mãn, nhưng ông vẫn cho rằng Nhan Nghiên chưa chuẩn bị tốt, dù gì thì Nhan Nghiên cũng đã đạt được ảnh hậu cả trong và ngoài nước, chỉ cần bình tĩnh lại và nghiên cứu kỹ kịch bản khẳng định có thể khôi phục lại trình độ lúc trước.
Chỉ cần Nhan Nghiên còn có chút tự trọng, thì với màn diễn hôm nay không cần người khác phải nói, đối với cô ta cũng đã đủ rồi, cũng đủ để cô ta sửa lại tật xấu và diễn cho tốt.
Cơn giận qua đi, đạo diễn Lâm cũng từ từ nguôi ngoai, nhìn lại Đường Đường, tâm tình thật không tồi.
Vốn dĩ chỉ muốn giáo huấn Nhan Nghiên, không ngờ Đường Đường cho ông kinh ngạc lớn như vậy.
Mặc dù ngày casting biểu hiện của Đường Đường đã khiến ông kinh ngạc rồi, nhưng màn biểu diễn ngày hôm nay không thể nghi ngờ khiến ông rất kinh ngạc.
Không cường điệu cũng không đơn giản, tựa như cảnh này vốn phải diễn như vậy.
Tiêu chuẩn.
Đương nhiên, đây là tiêu chuẩn trong suy nghĩ của đạo diễn Lâm.
Đối với những người khác mà nói tiêu chuẩn này có chút quá cao.
Mọi người không thể nghi ngờ đều rất khiếp sợ, nhưng khiếp sợ nhất chính là Bách Thần.
Trong lòng Bách Thần loạn thành một đoàn, không ai biết trong một giờ vừa qua tâm lý hắn đã trải qua những thay đổi như thế nào.
Tuy nhận vai Việt công tử là theo Đường Đường mà đến, nhưng khi Nhan Nghiên bắt đầu diễn hắn vẫn rất chờ mong, hay nói đúng hơn là cầu nguyện rất nhiều.
Mặc dù về mặt cảm xúc đã không còn yêu thích nhưng không thể nghi ngờ Nhan Nghiên vẫn là diễn viên hắn khâm phục và yêu thích nhất, diễn xuất của Nhan Nghiên trong mắt hắn vẫn là một bữa tiệc thị giác.
Nhưng khi Nhan Nghiên bắt đầu diễn, Bách Thần nhìn Nhan Nghiên trên màn ảnh trong lòng lại không có một tia gợn sóng.
Hắn không phải đạo diễn Lâm, cũng không phải diễn viên từng có kinh nghiệm diễn xuất, không nhìn ra được quá nhiều thứ sâu xa, không thể thấy cái Nhan Nghiên thiếu là sự hiểu biết và xử lý chi tiết nhưng có thể phần nào định vị được đoạn biểu diễn này.
Bách Thần nghĩ mình có chút tự phụ, sau khi xem Nhan Nghiên diễn xong, hắn cảm thấy với trình độ diễn xuất này mình có thể diễn tốt hơn Nhan Nghiên.
Ít nhất khi bị nam chính nhấc lên hắn sẽ không có vẻ mặt chàng đang làm gì?
Từ sự mong đợi lúc đầu, Bách Thần từ từ trở nên im lặng, cuối cùng là chết lặng khi Nhan Nghiên bắt đầu quay lần hai.
Bách Thần yên lặng ngồi trên băng ghế nhỏ, cho đến khi đạo diễn gọi tên Đường Đường để cô ấy lên diễn thử thì Bách Thần mới bước ra khuyên giải.
Nếu Đường Đường diễn không bằng Nhan Nghiên vậy không phải cô ấy sẽ mất mặt sao? Bách Thần không muốn để Đường Đường mất mặt.
Còn nếu Đường Đường diễn tốt hơn Nhan Nghiên thì chính là không tôn trọng Nhan Nghiên, Nhan Nghiên vốn dĩ đã có thù với Đường Đường, như vậy sẽ khiến Đường Đường xấu hổ hơn.
Nhưng khi liếc nhìn đạo diễn Lâm và bị ông ấy trừng mắt nhìn lại, nhìn mọi người bên cạnh đều là vẻ mặt xem kịch vui, Bách Thần dập tắt ý định cầu cứu.
Không còn cách nào, Đường Đường bắt đầu diễn.
Sau đó Bách Thần phát hiện mình không tự chủ được cũng không khống chế được bị nhập vào màn biểu diễn của Đường Đường và Du Nguyên Khải.
Mặc dù Đường Đường mặc quần áo hiện đại không phù hợp nhưng cũng không ảnh hưởng đến màn biểu diễn hoàn mỹ.
Cuối cùng khi dừng lại, Bách Thần phục hồi tinh thần, ý nghĩ đầu tiên trong đầu chính là, hóa ra Anh Cơ phải diễn như thế này.
Hóa ra một cảnh đơn giản lại yêu cầu thêm vào nhiều chi tiết như vậy, Nhan Nghiên không làm được, hắn không nghĩ tới Đường Đường dùng 30 phút lại làm được.
Lúc trước Đái Na nói Đường Đường tự mình tham gia casting An Lăng tỷ muội, khi đó Bách Thần còn không tin bây giờ cuối cùng cũng tin.
Nhìn đôi mắt nâu nhạt mang theo ý cười của Đường Đường ở phía xa, lòng Bách Thần khẽ run lên.
Không biết tại sao, rõ ràng đôi mắt không giống với Nhan Nghiên, nhưng dường như có sự tương tự không diễn tả được.
Đương nhiên không phải Nhan Nghiên bây giờ mà là Nhan Nghiên năm 19 tuổi.
Nhan Nghiên đã đi về, cảnh hôm nay không thể quay được. Đạo diễn Lâm thông báo với cả đoàn phim ngày mai sẽ quay cảnh của những người khác, tuy không nói rõ nhưng thực ra là để Nhan Nghiên có thời gian điều chỉnh và làm quen với kịch bản.
Trong lòng mọi người đều biết rõ ràng, khi Bách Thần đi ngang qua chuyên viên trang điểm, liền nghe thấy hai diễn viên thảo luận không nhỏ, nói Nhan Nghiên thật quá kiêu ngạo, ngay cả đạo diễn Lâm cũng phải nể mặt vài phần.
"Ai bảo người ta là ảnh hậu quốc tế làm gì!"
"Cũng không hiểu kỹ thuật diễn như vậy làm sao lấy được ảnh hậu, người nước ngoài mắt mù hay sao?"
"Đừng bôi đen như vậy, bộ phim điện ảnh đó hay mà..."
"Đúng vậy, tôi nhớ lúc còn học đại học giáo viên còn dùng 《 Cô gái câm》của cô ấy để dạy chúng tôi, khi đó diễn rất tốt luôn..."
Bách Thần đột nhiên cảm thấy trong mắt có chút chua xót.
Đúng vậy, lúc đó diễn rất tốt.
Hắn nhớ tới bộ phim 《 Cô gái câm》Nhan Nghiên đóng năm 19 tuổi, cô gái 19 tuổi không biết nói chỉ với một đôi mắt đã có thể nói cho mọi người biết mình muốn làm gì hay muốn nói gì.
Đôi mắt ấy đã đi đâu rồi?
Nhan Nghiên khi đó đã đi đâu rồi?
Khi trở về khách sạn, màn hình di động của Bách Thần sáng lên, Bách Thần lấy điện thoại di động ra xem là tin nhắn WeChat của Nhan Nghiên.
Nhan Nghiên nói tâm trạng không tốt, có thể cùng hắn trò chuyện hay không?
Bách Thần nhìn chằm chằm dòng chữ trên điện thoại hồi lâu, cuối cùng trả lời Nhan Nghiên hai chữ.
[ không được. ]
Hắn nhận ra bây giờ mình không dám gặp Nhan Nghiên, hắn sợ càng nhìn càng rõ, Nhan Nghiên càng không giống dáng vẻ trong lòng hắn, Bách Thần hít sâu một hơi, kết quả di động kiên cường rung lên, vừa nhìn thì thấy là Nhan Nghiên trực tiếp gọi đến.
Bách Thần cau mày, nhưng vẫn bắt máy, Nhan Nghiên áp đảo hỏi hắn, "Lúc trước là ai nói sẽ mãi mãi ủng hộ tôi, tin tưởng tôi..."
Những lời này là lúc quay 《 Hoa du ký 》Bách Thần đã nói với Nhan Nghiên.
Khi đó hắn tràn đầy khát khao, thậm chí còn vì Nhan Nghiên mới tham gia gameshow này, khi đó hắn vẫn là một thanh niên tràn đầy nhiệt huyết muốn theo đuổi nữ thần, hận không thể đem toàn bộ nhiệt huyết trút xuống trên người Nhan Nghiên.
Nhưng niềm khao khát đã bị phá vỡ từng chút một.
Nhan Nghiên còn đang chất vấn hắn, rõ ràng ngày đó hắn đã nói với cô ta bọn họ chỉ là bạn bè bình thường, nhưng Nhan Nghiên dường như có một sự hiểu lầm nào đó, hơn nữa càng ngày hiểu lầm càng sâu, giống như Bách Thần là một kẻ phụ tình.
Bách Thần đột nhiên không muốn nghe nữa.
Thậm chí, hắn còn có chút nghi ngờ.
"Chị có thật là Nhan Nghiên không?"
Chị có thật là Nhan Nghiên có kỹ thuật diễn xuất chúng, mọi người đều thích và rất nhiều người khen ngợi không?
Đầu dây bên kia đơ ra như thể đường truyền điện thoại bị cắt đứt.
Thật sự Bách Thần chỉ thuận miệng nói như vậy nhưng lại vô tình đụng phải chỗ sợ hãi nhất trong lòng Nhan Nghiên.
Có phải Bách Thần đã phát hiện cái gì không? Nếu không sao lại nói như vậy?
Trong nháy mắt đủ loại suy đoán tràn ngập trong đầu Nhan Nghiên, sự mạnh mẽ chất vấn Bách Thần vừa rồi cũng không còn, Nhan Nghiên đột nhiên nhận ra rằng người Bách Thần thích là Nhan Nghiên trước kia chứ không phải cô ta.
Nếu Bách Thần phát hiện ra cô ta không phải là Nhan Nghiên trước kia thì cô ta có lý do gì để nói với Bách Thần những lời vừa rồi?
Nhan Nghiên hoảng hốt cúp máy, Bách Thần nghe âm thanh cúp máy thì thở phào nhẹ nhõm.
Còn Đường Đường sau cảnh quay này những người lúc trước nghi ngờ cô đi cửa sau hoặc mang vốn vào đoàn đã không còn nghĩ nhiều nữa, Đường Đường lúc đầu không được hoan nghênh trong nháy mắt mối quan hệ với mọi người tăng lên gấp bội.
Ngày hôm sau Nhan Nghiên vẫn không đến đoàn phim, đạo diễn Lâm cũng không hỏi nhiều trực tiếp quay cảnh của người khác, tình cờ là cảnh của Đường Đường và Bách Thần.
Mối quan hệ giữa các nhân vật trong 《 Anh Cơ 》 khá phức tạp.
Nói một cách đơn giản, Bách Thần đóng vai Việt công tử, gia tộc từng rất huy hoàng nhưng sau này cả gia tộc bị giết hại, chỉ còn lại Việt công tử lúc ấy ba tuổi vì ra ngoài chơi nên tránh được một kiếp sau được nữ chính nhặt về nhà.
Nữ chính là con một của một quan đại thần nước láng giềng, khi đó cô mới chín tuổi, trong một lần du ngoạn đã nhặt được Việt công tử nghèo túng rồi đưa Việt công tử ba tuổi trở về nước.
Sau đó là một đoạn tình tiết cẩu huyết ta thích ngươi, ngươi không thích ta. Nữ chính Anh Cơ thích Đại Tư Không là người thông tuệ nhất và thần thánh nhất đất nước, cũng là thầy của cô ấy, đáng tiếc Đại Tư Không không thích Anh Cơ. Khi Anh Cơ 16 tuổi, cha cô ấy vì gia tộc đưa Anh Cơ vào cung, hoàng đế cũng chính là nam chính rất thích Anh Cơ và rất chăm sóc cô. Anh Cơ cũng từ từ nảy sinh tình cảm với nam chính.
Vào lúc này An Lăng tỷ muội xuất hiện.
An Lăng tỷ muội là người của nước láng giềng Việt quốc, cũng là lễ vật do hoàng đế Việt quốc - đất nước trước kia của Việt công tử tặng cho nam chính, một đôi mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.
Đáng tiếc tấm lòng nam chính đều đặt trên người Anh Cơ, An Lăng tỷ muội dù có xinh đẹp cũng vô dụng, vì thế đem hai tỷ muội giao cho người thân tín nhất là Đại Tư Không, cũng là người Anh Cơ từng thích. Đại Tư Không là nam phụ được yêu thích nhất trong sách, thậm chí Việt công tử cũng không thể so sánh, tuy nhiên vì Bách Thần đóng vai Việt công tử nên sự yêu thích của Việt công tử vượt qua Đại Tư Không.
Nhân vật Đại Tư Không rất có sức hấp dẫn, trong sách miêu tả người này có nước da trắng trong suốt, cả người gầy đến nỗi có thể bị gió thổi bay, hơn nữa thường xuyên ho khan. Nhưng một người như vậy lại là Đại Tư Không dưới một người trên vạn người, có thể thấy tài thao lược của người đàn ông này đáng kinh ngạc thế nào, rất nhiều người gọi hắn là yêu tinh, mà " quá yêu mị dễ hủy" ngay từ lúc bắt đầu đã định ra kết cục của hắn.
Anh Cơ thích hắn và kính nể hắn vì vậy sau khi phát hiện ra Việt công tử từ nhỏ đã thông tuệ liền dựa theo dáng vẻ của Đại Tư Không mà dạy dỗ, vô tình Việt công tử càng ngày càng giống Đại Tư Không, đương nhiên về phần sau này Việt công tử phát hiện Anh Cơ thích Đại Tư Không nên cố tình làm cho mình giống Đại Tư Không thì sẽ nói sau.
Nói tóm lại, Anh Cơ thích một người như vậy là chuyện bình thường, tác giả không ngoa khi nói rằng những phụ nữ tiếp xúc với hắn đều sẽ yêu hắn.
Ví như An Lăng tỷ tỷ bị đưa đến bên cạnh hắn, không quá một tháng đã bị câu mất hồn, hơn nữa còn tự tin mình sẽ trở thành tình yêu đích thực của Đại Tư Không.
Cái kết có thể tưởng tượng được, Đại Tư Không chỉ chơi đùa với cô ấy, dù sao cũng thật sự xinh đẹp, An Lăng muội muội nhìn thấy mà đau lòng, trong tối ngoài sáng nhắc nhở nhưng vẫn vô dụng, cuối cùng đành phải quyến rũ Đại Tư Không.
So với sự quyến rũ của tỷ tỷ, đẳng cấp của muội muội quá cao, cô ấy không chỉ xinh đẹp còn thông minh, nếu Đại Tư Không với tỷ tỷ chỉ là niềm vui nam nữ, thì muội muội và Đại Tư Không phát triển đến sau này thậm chí có cảm giác như một người bạn tâm giao.
Đại Tư Không rất thích tìm muội muội, xét cho cùng thì muội muội rất giỏi trong việc nhìn mặt đoán ý để dỗ dành người khác, thậm chí còn có thể nói một số điều sâu sắc như chính trị, nhưng cũng rất chừng mực biết dừng đúng lúc.
An Lăng muội muội chắc chắn là cô gái thông minh nhất trong 《 Anh Cơ 》, không người nào sánh nổi.
Một ca kỹ đến từ nước khác đã trở thành người bạn tinh thần của Đại Tư Không.
Ban đầu hoàng đế Việt quốc cử họ đến để làm gian tế, An Lăng tỷ tỷ sau khi yêu đã quên hết mọi chuyện nên gánh nặng đổ lên vai muội muội. Muội muội thực sự là một người tuyệt vời, vừa ứng phó Đại Tư Không vừa bí mật liên lạc với Việt công tử, lấy cớ phục quốc báo thù muốn lật đổ thế lực Việt quốc.
Hoàng đế Việt quốc phái bọn họ đến Ngô quốc, lại không thể ngờ rằng An Lăng tỷ muội giống hệt Việt công tử đều là dư nghiệt tiền triều, cho nên An Lăng muội muội và Việt công tử đã bí mật đạt được một sự đồng thuận.
Rốt cuộc thì An Lăng tỷ muội không phải vai chính, vai chính vẫn là Anh Cơ. Tóm lại sau rất nhiều chuyện xảy ra, An Lăng tỷ muội tà ác và Anh Cơ cũng gặp nhau, An Lăng muội muội kích thích Anh Cơ bằng cách cố ý nhắc Đại Tư Không ốm yếu.
Tuy rằng Anh Cơ đã không còn thích Đại Tư Không nhưng đó là thầy của cô ấy nên vì cứu Đại Tư Không, Anh Cơ đã làm theo lời An Lăng muội muội nói, thấy Anh Cơ sắp chết, Việt công tử vốn cùng phe với An Lăng muội muội đã liều chết cứu mạng Anh Cơ, cuối cùng kết thúc cuộc đời khi mới 17 tuổi.
Tình tiết Việt công tử chết chắc chắn là một trong ba tình tiết đẫm nước mắt nhất trong cả bộ phim. Trước khi Việt công tử chết còn tưởng người nữ chính thích là Đại Tư Không vì nữ chính đã ra tay cứu Đại Tư Không. Việt công tử còn nói với nữ chính nếu kiếp sau hắn sinh sớm hơn một chút và càng giống Đại Tư Không hơn, thì liệu nữ chính có thể thích hắn hơn không?
Nhưng thực ra từ lâu nữ chính đã không còn thích Đại Tư Không.
Anh Cơ không chết nghĩa là An Lăng tỷ muội đã thất bại, mà trước khi chết Việt công tử đã bán đứng An Lăng muội muội, đẩy An Lăng muội muội vào ngõ cụt. Trong đoạn đó luôn là chết chết chết, hết cái chết này đến cái chết khác, Việt công tử đã chết, Đại Tư Không được Anh Cơ cứu về thì chết vì bệnh, Anh Cơ thề phải báo thù cho Việt công tử và Đại Tư Không. Bắt không được An Lăng muội muội vì thế bắt An Lăng tỷ tỷ, An Lăng muội muội vì cứu tỷ tỷ mà chết thảm dưới những mũi tên loạn.
Cuối đoạn đó còn có giới thiệu, thật ra An Lăng muội muội vẫn có thể sống, nhưng cái chết của Đại Tư Không đã khiến cô ấy sụp đổ hoàn toàn và cuối cùng chọn cái chết.
Cho đến khi An Lăng muội muội chết, mọi người mới hiểu được cô ấy đã yêu Đại Tư Không từ lâu mặc dù ý định ban đầu không phải vậy.
Một cô gái xấu xa sống động như thật, có người ghét cô ấy cũng có người thích cô ấy, dù thế nào đi nữa Đường Đường diễn rất đã ghiền.
Thậm chí còn đã ghiền hơn lúc trước diễn vai chính.
Vai ác luôn có sức hấp dẫn như vậy.
Đạo diễn Lâm vốn muốn diễn xen kẽ, nhưng sau khi quay cảnh của An Lăng tỷ muội, Đại Tư Không và Việt công tử trong vài ngày liền bắt đầu nghiện, trực tiếp để cho mấy người họ tiến hành diễn.
Kể từ đó, mấy người cùng nhau diễn, người diễn rất sảng khoái, người xem diễn cũng rất thích thú.
Cho đến khi cần nữ chính xuất hiện, không còn cách nào đành phải tìm Nhan Nghiên về. . Hã ìm đọc ag chíh ở # ù muệ. #
Nhan Nghiên trở lại làm mọi người đã thất vọng càng thêm thất vọng.
Lúc đầu diễn thử đã rất miễn cưỡng, bây giờ càng không có khả năng theo kịp, chênh lệch lớn đến nỗi giống như Lương Triều Vĩ, Hoàng Thu Sinh và Lưu Đức Hoa đang ở trên sân thượng cùng nhau diễn Vô gian đạo, đột nhiên xuất hiện một Lộc Tiểu Quỳ* hét lên một tiếng, "Cố lên"
*một nhân vật trong phim "Yes, Mr Shang!" ngây thơ, tốt bụng, chăm chỉ,một tân binh vừa mới vào làm lại gặp một người sếp độc đoán và hay đòi hỏi, khiến tân binh nhỏ bé nhiều lần vướng vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Đạo diễn Lâm thực sự sắp gục ngã.
Ông vốn nghĩ Nhan Nghiên chỉ không hiểu kịch bản và chưa sẵn sàng, nhưng sự chênh lệch thực tế nói cho ông biết không phải như vậy.
Là kỹ thuật diễn của Nhan Nghiên bị giảm sút, sự hiểu biết đối với kịch bản cũng giảm sút.
Chẳng những giảm sút mà còn giảm đến mức không dám nhìn.
Nhan Nghiên căn bản không thể dung nhập được vào không khí này, cho dù đạo diễn Lâm hạ tiêu chuẩn của mình thấp hơn nữa, chỉ cần có Nhan Nghiên tham gia vào thì đều ra diễn*
*không ở trong tâm trạng, nhảy ra khỏi vở kịch.
Nếu Nhan Nghiên chỉ là vai phụ thì đạo diễn Lâm còn có thể nhắm một mắt mở một mắt cho qua nhưng Nhan Nghiên là nữ chính.
Và bộ phim này thậm chí còn là bộ phim về nữ chính.
Nữ chính số một trong bộ phim tuyệt đối không thể tệ được.
Không biết bao nhiêu lần diễn không được, cuối cùng đạo diễn Lâm nảy ra ý định đổi người.
Nhưng đổi ai?
Đạo diễn Lâm lại do dự.
Ngẩng đầu nhìn thấy Đường Đường đang xem kịch bản, đạo diễn Lâm thuận miệng hỏi, "Cháu có nghĩ đến việc thử đóng vai Anh Cơ không?"
Không có!
Một chút cũng không có!
Đường Đường hoàn toàn không có hứng thú dối với những vai diễn đã từng đóng, huống chi gần đây diễn An Lăng tỷ muội quá sảng khoái.
Đường Đường lắc đầu như trống bỏi, cười cười nói đùa với đạo diễn, "Đạo diễn à, ngài xem gương mặt này của cháu, nếu cháu không diễn An Lăng tỷ muội thì còn ai có thể diễn được?"
Cả đám cười ồ lên.
Đạo diễn cũng cười.
Ông cũng chỉ tùy tiện hỏi, nếu Đường Đường diễn Anh Cơ thì An Lăng tỷ muội phải đổi người.
An Lăng tỷ muội của Đường Đường khiến ông hài lòng 100%.
Vì vậy lại tìm tiếp xem sao.
Mấy chuyên viên trang điểm ở phòng hóa trang được dựng tạm thời trò chuyện vừa lúc nói đến chuyện này, một nhân viên công tác tình cờ nghe được đoạn đối thoại giữa đạo diễn Lâm và Đường Đường, cười nói với người bên cạnh, nói đạo diễn Lâm vừa hỏi Đường Đường có muốn đóng Anh Cơ không?
"Thật sao?"
"Thật ra tôi cảm thấy có thể, gần đây Nhan Nghiên thật sự có chút cay mắt..."
"Vậy Đường Đường nói thế nào?"
"Đương nhiên là từ chối rồi"
Những câu sau Nhan Nghiên không nghe thấy, cô ta chỉ nghe được câu đầu.
Đạo diễn Lâm thật sự muốn đổi cô ta.
Mà người thay thế cô ta...
Là Đường Đường!
*Editor: Chương 82 tác giả cho tỷ tỷ yêu Việt công tử, giờ là tỷ tỷ yêu Đại Tư Không, không biết có bug không nữa.:))
27/10/2020
Phải bị...thay thế sao...
Nhan Nghiên thật sự không tin mình sẽ bị thay thế, nhưng rùng mình nhớ tới những lời chửi thề của đạo diễn Lâm, chưa nói đến xuyên thành Nhan Nghiên, cho dù trước kia cũng chưa từng có người dùng lời khó nghe như vậy mắng cô ta.
Theo tính khí xấu của đạo diễn Lâm, Nhan Nghiên cảm thấy có khả năng sẽ bị thay thế.
Rõ ràng đang ở trong nhà, hôm nay mặt trời bên ngoài cũng không chói mắt lắm nhưng Nhan Nghiên lại cảm thấy mình không thể ở đây thêm một phút.
Nhan Nghiên tưởng tượng đến ngay sau đó đạo diễn Lâm có lẽ sẽ ở trước mặt nhiều người kéo Đường Đường đến hỏi cô ta có phải Đường Đường diễn tốt hơn cô ta không? Sắc mặt Nhan Nghiên đột nhiên tái xanh, hai mắt hoảng loạn nhìn xung quanh. Tất cả mọi người đều đang bàn tán về Đường Đường, ánh mắt đều chú ý đến Đường Đường, tranh thủ lúc hỗn loạn rời khỏi hiện trường.
Trợ lý vẫn luôn đi theo Nhan Nghiên thấy bóng dáng cô ta rời đi, do dự mím môi, cúi đầu đi theo.
Hiện trường đoàn phim một mảnh hài hòa, như thể không ai để ý đến việc Nhan Nghiên rời đi, nhưng ai ở đây không phải nhân tinh*, đều giả vờ như không nhìn thấy để Nhan Nghiên rời đi. Đạo diễn Lâm mắng thì mắng nhưng không phải thật sự chán ghét muốn làm khó dễ Nhan Nghiên, ngay cả khi Đường Đường diễn làm mất uy phong của Nhan Nghiên thì cũng không muốn tiếp tục làm Nhan Nghiên khó xử khi hỏi cô ta trước mặt nhiều người như vậy.
*những người khôn khéo, không dễ lừa.
Trạng thái của Nhan Nghiên khiến đạo diễn Lâm rất bất mãn, nhưng ông vẫn cho rằng Nhan Nghiên chưa chuẩn bị tốt, dù gì thì Nhan Nghiên cũng đã đạt được ảnh hậu cả trong và ngoài nước, chỉ cần bình tĩnh lại và nghiên cứu kỹ kịch bản khẳng định có thể khôi phục lại trình độ lúc trước.
Chỉ cần Nhan Nghiên còn có chút tự trọng, thì với màn diễn hôm nay không cần người khác phải nói, đối với cô ta cũng đã đủ rồi, cũng đủ để cô ta sửa lại tật xấu và diễn cho tốt.
Cơn giận qua đi, đạo diễn Lâm cũng từ từ nguôi ngoai, nhìn lại Đường Đường, tâm tình thật không tồi.
Vốn dĩ chỉ muốn giáo huấn Nhan Nghiên, không ngờ Đường Đường cho ông kinh ngạc lớn như vậy.
Mặc dù ngày casting biểu hiện của Đường Đường đã khiến ông kinh ngạc rồi, nhưng màn biểu diễn ngày hôm nay không thể nghi ngờ khiến ông rất kinh ngạc.
Không cường điệu cũng không đơn giản, tựa như cảnh này vốn phải diễn như vậy.
Tiêu chuẩn.
Đương nhiên, đây là tiêu chuẩn trong suy nghĩ của đạo diễn Lâm.
Đối với những người khác mà nói tiêu chuẩn này có chút quá cao.
Mọi người không thể nghi ngờ đều rất khiếp sợ, nhưng khiếp sợ nhất chính là Bách Thần.
Trong lòng Bách Thần loạn thành một đoàn, không ai biết trong một giờ vừa qua tâm lý hắn đã trải qua những thay đổi như thế nào.
Tuy nhận vai Việt công tử là theo Đường Đường mà đến, nhưng khi Nhan Nghiên bắt đầu diễn hắn vẫn rất chờ mong, hay nói đúng hơn là cầu nguyện rất nhiều.
Mặc dù về mặt cảm xúc đã không còn yêu thích nhưng không thể nghi ngờ Nhan Nghiên vẫn là diễn viên hắn khâm phục và yêu thích nhất, diễn xuất của Nhan Nghiên trong mắt hắn vẫn là một bữa tiệc thị giác.
Nhưng khi Nhan Nghiên bắt đầu diễn, Bách Thần nhìn Nhan Nghiên trên màn ảnh trong lòng lại không có một tia gợn sóng.
Hắn không phải đạo diễn Lâm, cũng không phải diễn viên từng có kinh nghiệm diễn xuất, không nhìn ra được quá nhiều thứ sâu xa, không thể thấy cái Nhan Nghiên thiếu là sự hiểu biết và xử lý chi tiết nhưng có thể phần nào định vị được đoạn biểu diễn này.
Bách Thần nghĩ mình có chút tự phụ, sau khi xem Nhan Nghiên diễn xong, hắn cảm thấy với trình độ diễn xuất này mình có thể diễn tốt hơn Nhan Nghiên.
Ít nhất khi bị nam chính nhấc lên hắn sẽ không có vẻ mặt chàng đang làm gì?
Từ sự mong đợi lúc đầu, Bách Thần từ từ trở nên im lặng, cuối cùng là chết lặng khi Nhan Nghiên bắt đầu quay lần hai.
Bách Thần yên lặng ngồi trên băng ghế nhỏ, cho đến khi đạo diễn gọi tên Đường Đường để cô ấy lên diễn thử thì Bách Thần mới bước ra khuyên giải.
Nếu Đường Đường diễn không bằng Nhan Nghiên vậy không phải cô ấy sẽ mất mặt sao? Bách Thần không muốn để Đường Đường mất mặt.
Còn nếu Đường Đường diễn tốt hơn Nhan Nghiên thì chính là không tôn trọng Nhan Nghiên, Nhan Nghiên vốn dĩ đã có thù với Đường Đường, như vậy sẽ khiến Đường Đường xấu hổ hơn.
Nhưng khi liếc nhìn đạo diễn Lâm và bị ông ấy trừng mắt nhìn lại, nhìn mọi người bên cạnh đều là vẻ mặt xem kịch vui, Bách Thần dập tắt ý định cầu cứu.
Không còn cách nào, Đường Đường bắt đầu diễn.
Sau đó Bách Thần phát hiện mình không tự chủ được cũng không khống chế được bị nhập vào màn biểu diễn của Đường Đường và Du Nguyên Khải.
Mặc dù Đường Đường mặc quần áo hiện đại không phù hợp nhưng cũng không ảnh hưởng đến màn biểu diễn hoàn mỹ.
Cuối cùng khi dừng lại, Bách Thần phục hồi tinh thần, ý nghĩ đầu tiên trong đầu chính là, hóa ra Anh Cơ phải diễn như thế này.
Hóa ra một cảnh đơn giản lại yêu cầu thêm vào nhiều chi tiết như vậy, Nhan Nghiên không làm được, hắn không nghĩ tới Đường Đường dùng 30 phút lại làm được.
Lúc trước Đái Na nói Đường Đường tự mình tham gia casting An Lăng tỷ muội, khi đó Bách Thần còn không tin bây giờ cuối cùng cũng tin.
Nhìn đôi mắt nâu nhạt mang theo ý cười của Đường Đường ở phía xa, lòng Bách Thần khẽ run lên.
Không biết tại sao, rõ ràng đôi mắt không giống với Nhan Nghiên, nhưng dường như có sự tương tự không diễn tả được.
Đương nhiên không phải Nhan Nghiên bây giờ mà là Nhan Nghiên năm 19 tuổi.
Nhan Nghiên đã đi về, cảnh hôm nay không thể quay được. Đạo diễn Lâm thông báo với cả đoàn phim ngày mai sẽ quay cảnh của những người khác, tuy không nói rõ nhưng thực ra là để Nhan Nghiên có thời gian điều chỉnh và làm quen với kịch bản.
Trong lòng mọi người đều biết rõ ràng, khi Bách Thần đi ngang qua chuyên viên trang điểm, liền nghe thấy hai diễn viên thảo luận không nhỏ, nói Nhan Nghiên thật quá kiêu ngạo, ngay cả đạo diễn Lâm cũng phải nể mặt vài phần.
"Ai bảo người ta là ảnh hậu quốc tế làm gì!"
"Cũng không hiểu kỹ thuật diễn như vậy làm sao lấy được ảnh hậu, người nước ngoài mắt mù hay sao?"
"Đừng bôi đen như vậy, bộ phim điện ảnh đó hay mà..."
"Đúng vậy, tôi nhớ lúc còn học đại học giáo viên còn dùng 《 Cô gái câm》của cô ấy để dạy chúng tôi, khi đó diễn rất tốt luôn..."
Bách Thần đột nhiên cảm thấy trong mắt có chút chua xót.
Đúng vậy, lúc đó diễn rất tốt.
Hắn nhớ tới bộ phim 《 Cô gái câm》Nhan Nghiên đóng năm 19 tuổi, cô gái 19 tuổi không biết nói chỉ với một đôi mắt đã có thể nói cho mọi người biết mình muốn làm gì hay muốn nói gì.
Đôi mắt ấy đã đi đâu rồi?
Nhan Nghiên khi đó đã đi đâu rồi?
Khi trở về khách sạn, màn hình di động của Bách Thần sáng lên, Bách Thần lấy điện thoại di động ra xem là tin nhắn WeChat của Nhan Nghiên.
Nhan Nghiên nói tâm trạng không tốt, có thể cùng hắn trò chuyện hay không?
Bách Thần nhìn chằm chằm dòng chữ trên điện thoại hồi lâu, cuối cùng trả lời Nhan Nghiên hai chữ.
[ không được. ]
Hắn nhận ra bây giờ mình không dám gặp Nhan Nghiên, hắn sợ càng nhìn càng rõ, Nhan Nghiên càng không giống dáng vẻ trong lòng hắn, Bách Thần hít sâu một hơi, kết quả di động kiên cường rung lên, vừa nhìn thì thấy là Nhan Nghiên trực tiếp gọi đến.
Bách Thần cau mày, nhưng vẫn bắt máy, Nhan Nghiên áp đảo hỏi hắn, "Lúc trước là ai nói sẽ mãi mãi ủng hộ tôi, tin tưởng tôi..."
Những lời này là lúc quay 《 Hoa du ký 》Bách Thần đã nói với Nhan Nghiên.
Khi đó hắn tràn đầy khát khao, thậm chí còn vì Nhan Nghiên mới tham gia gameshow này, khi đó hắn vẫn là một thanh niên tràn đầy nhiệt huyết muốn theo đuổi nữ thần, hận không thể đem toàn bộ nhiệt huyết trút xuống trên người Nhan Nghiên.
Nhưng niềm khao khát đã bị phá vỡ từng chút một.
Nhan Nghiên còn đang chất vấn hắn, rõ ràng ngày đó hắn đã nói với cô ta bọn họ chỉ là bạn bè bình thường, nhưng Nhan Nghiên dường như có một sự hiểu lầm nào đó, hơn nữa càng ngày hiểu lầm càng sâu, giống như Bách Thần là một kẻ phụ tình.
Bách Thần đột nhiên không muốn nghe nữa.
Thậm chí, hắn còn có chút nghi ngờ.
"Chị có thật là Nhan Nghiên không?"
Chị có thật là Nhan Nghiên có kỹ thuật diễn xuất chúng, mọi người đều thích và rất nhiều người khen ngợi không?
Đầu dây bên kia đơ ra như thể đường truyền điện thoại bị cắt đứt.
Thật sự Bách Thần chỉ thuận miệng nói như vậy nhưng lại vô tình đụng phải chỗ sợ hãi nhất trong lòng Nhan Nghiên.
Có phải Bách Thần đã phát hiện cái gì không? Nếu không sao lại nói như vậy?
Trong nháy mắt đủ loại suy đoán tràn ngập trong đầu Nhan Nghiên, sự mạnh mẽ chất vấn Bách Thần vừa rồi cũng không còn, Nhan Nghiên đột nhiên nhận ra rằng người Bách Thần thích là Nhan Nghiên trước kia chứ không phải cô ta.
Nếu Bách Thần phát hiện ra cô ta không phải là Nhan Nghiên trước kia thì cô ta có lý do gì để nói với Bách Thần những lời vừa rồi?
Nhan Nghiên hoảng hốt cúp máy, Bách Thần nghe âm thanh cúp máy thì thở phào nhẹ nhõm.
Còn Đường Đường sau cảnh quay này những người lúc trước nghi ngờ cô đi cửa sau hoặc mang vốn vào đoàn đã không còn nghĩ nhiều nữa, Đường Đường lúc đầu không được hoan nghênh trong nháy mắt mối quan hệ với mọi người tăng lên gấp bội.
Ngày hôm sau Nhan Nghiên vẫn không đến đoàn phim, đạo diễn Lâm cũng không hỏi nhiều trực tiếp quay cảnh của người khác, tình cờ là cảnh của Đường Đường và Bách Thần.
Mối quan hệ giữa các nhân vật trong 《 Anh Cơ 》 khá phức tạp.
Nói một cách đơn giản, Bách Thần đóng vai Việt công tử, gia tộc từng rất huy hoàng nhưng sau này cả gia tộc bị giết hại, chỉ còn lại Việt công tử lúc ấy ba tuổi vì ra ngoài chơi nên tránh được một kiếp sau được nữ chính nhặt về nhà.
Nữ chính là con một của một quan đại thần nước láng giềng, khi đó cô mới chín tuổi, trong một lần du ngoạn đã nhặt được Việt công tử nghèo túng rồi đưa Việt công tử ba tuổi trở về nước.
Sau đó là một đoạn tình tiết cẩu huyết ta thích ngươi, ngươi không thích ta. Nữ chính Anh Cơ thích Đại Tư Không là người thông tuệ nhất và thần thánh nhất đất nước, cũng là thầy của cô ấy, đáng tiếc Đại Tư Không không thích Anh Cơ. Khi Anh Cơ 16 tuổi, cha cô ấy vì gia tộc đưa Anh Cơ vào cung, hoàng đế cũng chính là nam chính rất thích Anh Cơ và rất chăm sóc cô. Anh Cơ cũng từ từ nảy sinh tình cảm với nam chính.
Vào lúc này An Lăng tỷ muội xuất hiện.
An Lăng tỷ muội là người của nước láng giềng Việt quốc, cũng là lễ vật do hoàng đế Việt quốc - đất nước trước kia của Việt công tử tặng cho nam chính, một đôi mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.
Đáng tiếc tấm lòng nam chính đều đặt trên người Anh Cơ, An Lăng tỷ muội dù có xinh đẹp cũng vô dụng, vì thế đem hai tỷ muội giao cho người thân tín nhất là Đại Tư Không, cũng là người Anh Cơ từng thích. Đại Tư Không là nam phụ được yêu thích nhất trong sách, thậm chí Việt công tử cũng không thể so sánh, tuy nhiên vì Bách Thần đóng vai Việt công tử nên sự yêu thích của Việt công tử vượt qua Đại Tư Không.
Nhân vật Đại Tư Không rất có sức hấp dẫn, trong sách miêu tả người này có nước da trắng trong suốt, cả người gầy đến nỗi có thể bị gió thổi bay, hơn nữa thường xuyên ho khan. Nhưng một người như vậy lại là Đại Tư Không dưới một người trên vạn người, có thể thấy tài thao lược của người đàn ông này đáng kinh ngạc thế nào, rất nhiều người gọi hắn là yêu tinh, mà " quá yêu mị dễ hủy" ngay từ lúc bắt đầu đã định ra kết cục của hắn.
Anh Cơ thích hắn và kính nể hắn vì vậy sau khi phát hiện ra Việt công tử từ nhỏ đã thông tuệ liền dựa theo dáng vẻ của Đại Tư Không mà dạy dỗ, vô tình Việt công tử càng ngày càng giống Đại Tư Không, đương nhiên về phần sau này Việt công tử phát hiện Anh Cơ thích Đại Tư Không nên cố tình làm cho mình giống Đại Tư Không thì sẽ nói sau.
Nói tóm lại, Anh Cơ thích một người như vậy là chuyện bình thường, tác giả không ngoa khi nói rằng những phụ nữ tiếp xúc với hắn đều sẽ yêu hắn.
Ví như An Lăng tỷ tỷ bị đưa đến bên cạnh hắn, không quá một tháng đã bị câu mất hồn, hơn nữa còn tự tin mình sẽ trở thành tình yêu đích thực của Đại Tư Không.
Cái kết có thể tưởng tượng được, Đại Tư Không chỉ chơi đùa với cô ấy, dù sao cũng thật sự xinh đẹp, An Lăng muội muội nhìn thấy mà đau lòng, trong tối ngoài sáng nhắc nhở nhưng vẫn vô dụng, cuối cùng đành phải quyến rũ Đại Tư Không.
So với sự quyến rũ của tỷ tỷ, đẳng cấp của muội muội quá cao, cô ấy không chỉ xinh đẹp còn thông minh, nếu Đại Tư Không với tỷ tỷ chỉ là niềm vui nam nữ, thì muội muội và Đại Tư Không phát triển đến sau này thậm chí có cảm giác như một người bạn tâm giao.
Đại Tư Không rất thích tìm muội muội, xét cho cùng thì muội muội rất giỏi trong việc nhìn mặt đoán ý để dỗ dành người khác, thậm chí còn có thể nói một số điều sâu sắc như chính trị, nhưng cũng rất chừng mực biết dừng đúng lúc.
An Lăng muội muội chắc chắn là cô gái thông minh nhất trong 《 Anh Cơ 》, không người nào sánh nổi.
Một ca kỹ đến từ nước khác đã trở thành người bạn tinh thần của Đại Tư Không.
Ban đầu hoàng đế Việt quốc cử họ đến để làm gian tế, An Lăng tỷ tỷ sau khi yêu đã quên hết mọi chuyện nên gánh nặng đổ lên vai muội muội. Muội muội thực sự là một người tuyệt vời, vừa ứng phó Đại Tư Không vừa bí mật liên lạc với Việt công tử, lấy cớ phục quốc báo thù muốn lật đổ thế lực Việt quốc.
Hoàng đế Việt quốc phái bọn họ đến Ngô quốc, lại không thể ngờ rằng An Lăng tỷ muội giống hệt Việt công tử đều là dư nghiệt tiền triều, cho nên An Lăng muội muội và Việt công tử đã bí mật đạt được một sự đồng thuận.
Rốt cuộc thì An Lăng tỷ muội không phải vai chính, vai chính vẫn là Anh Cơ. Tóm lại sau rất nhiều chuyện xảy ra, An Lăng tỷ muội tà ác và Anh Cơ cũng gặp nhau, An Lăng muội muội kích thích Anh Cơ bằng cách cố ý nhắc Đại Tư Không ốm yếu.
Tuy rằng Anh Cơ đã không còn thích Đại Tư Không nhưng đó là thầy của cô ấy nên vì cứu Đại Tư Không, Anh Cơ đã làm theo lời An Lăng muội muội nói, thấy Anh Cơ sắp chết, Việt công tử vốn cùng phe với An Lăng muội muội đã liều chết cứu mạng Anh Cơ, cuối cùng kết thúc cuộc đời khi mới 17 tuổi.
Tình tiết Việt công tử chết chắc chắn là một trong ba tình tiết đẫm nước mắt nhất trong cả bộ phim. Trước khi Việt công tử chết còn tưởng người nữ chính thích là Đại Tư Không vì nữ chính đã ra tay cứu Đại Tư Không. Việt công tử còn nói với nữ chính nếu kiếp sau hắn sinh sớm hơn một chút và càng giống Đại Tư Không hơn, thì liệu nữ chính có thể thích hắn hơn không?
Nhưng thực ra từ lâu nữ chính đã không còn thích Đại Tư Không.
Anh Cơ không chết nghĩa là An Lăng tỷ muội đã thất bại, mà trước khi chết Việt công tử đã bán đứng An Lăng muội muội, đẩy An Lăng muội muội vào ngõ cụt. Trong đoạn đó luôn là chết chết chết, hết cái chết này đến cái chết khác, Việt công tử đã chết, Đại Tư Không được Anh Cơ cứu về thì chết vì bệnh, Anh Cơ thề phải báo thù cho Việt công tử và Đại Tư Không. Bắt không được An Lăng muội muội vì thế bắt An Lăng tỷ tỷ, An Lăng muội muội vì cứu tỷ tỷ mà chết thảm dưới những mũi tên loạn.
Cuối đoạn đó còn có giới thiệu, thật ra An Lăng muội muội vẫn có thể sống, nhưng cái chết của Đại Tư Không đã khiến cô ấy sụp đổ hoàn toàn và cuối cùng chọn cái chết.
Cho đến khi An Lăng muội muội chết, mọi người mới hiểu được cô ấy đã yêu Đại Tư Không từ lâu mặc dù ý định ban đầu không phải vậy.
Một cô gái xấu xa sống động như thật, có người ghét cô ấy cũng có người thích cô ấy, dù thế nào đi nữa Đường Đường diễn rất đã ghiền.
Thậm chí còn đã ghiền hơn lúc trước diễn vai chính.
Vai ác luôn có sức hấp dẫn như vậy.
Đạo diễn Lâm vốn muốn diễn xen kẽ, nhưng sau khi quay cảnh của An Lăng tỷ muội, Đại Tư Không và Việt công tử trong vài ngày liền bắt đầu nghiện, trực tiếp để cho mấy người họ tiến hành diễn.
Kể từ đó, mấy người cùng nhau diễn, người diễn rất sảng khoái, người xem diễn cũng rất thích thú.
Cho đến khi cần nữ chính xuất hiện, không còn cách nào đành phải tìm Nhan Nghiên về. . Hã ìm đọc ag chíh ở # ù muệ. #
Nhan Nghiên trở lại làm mọi người đã thất vọng càng thêm thất vọng.
Lúc đầu diễn thử đã rất miễn cưỡng, bây giờ càng không có khả năng theo kịp, chênh lệch lớn đến nỗi giống như Lương Triều Vĩ, Hoàng Thu Sinh và Lưu Đức Hoa đang ở trên sân thượng cùng nhau diễn Vô gian đạo, đột nhiên xuất hiện một Lộc Tiểu Quỳ* hét lên một tiếng, "Cố lên"
*một nhân vật trong phim "Yes, Mr Shang!" ngây thơ, tốt bụng, chăm chỉ,một tân binh vừa mới vào làm lại gặp một người sếp độc đoán và hay đòi hỏi, khiến tân binh nhỏ bé nhiều lần vướng vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Đạo diễn Lâm thực sự sắp gục ngã.
Ông vốn nghĩ Nhan Nghiên chỉ không hiểu kịch bản và chưa sẵn sàng, nhưng sự chênh lệch thực tế nói cho ông biết không phải như vậy.
Là kỹ thuật diễn của Nhan Nghiên bị giảm sút, sự hiểu biết đối với kịch bản cũng giảm sút.
Chẳng những giảm sút mà còn giảm đến mức không dám nhìn.
Nhan Nghiên căn bản không thể dung nhập được vào không khí này, cho dù đạo diễn Lâm hạ tiêu chuẩn của mình thấp hơn nữa, chỉ cần có Nhan Nghiên tham gia vào thì đều ra diễn*
*không ở trong tâm trạng, nhảy ra khỏi vở kịch.
Nếu Nhan Nghiên chỉ là vai phụ thì đạo diễn Lâm còn có thể nhắm một mắt mở một mắt cho qua nhưng Nhan Nghiên là nữ chính.
Và bộ phim này thậm chí còn là bộ phim về nữ chính.
Nữ chính số một trong bộ phim tuyệt đối không thể tệ được.
Không biết bao nhiêu lần diễn không được, cuối cùng đạo diễn Lâm nảy ra ý định đổi người.
Nhưng đổi ai?
Đạo diễn Lâm lại do dự.
Ngẩng đầu nhìn thấy Đường Đường đang xem kịch bản, đạo diễn Lâm thuận miệng hỏi, "Cháu có nghĩ đến việc thử đóng vai Anh Cơ không?"
Không có!
Một chút cũng không có!
Đường Đường hoàn toàn không có hứng thú dối với những vai diễn đã từng đóng, huống chi gần đây diễn An Lăng tỷ muội quá sảng khoái.
Đường Đường lắc đầu như trống bỏi, cười cười nói đùa với đạo diễn, "Đạo diễn à, ngài xem gương mặt này của cháu, nếu cháu không diễn An Lăng tỷ muội thì còn ai có thể diễn được?"
Cả đám cười ồ lên.
Đạo diễn cũng cười.
Ông cũng chỉ tùy tiện hỏi, nếu Đường Đường diễn Anh Cơ thì An Lăng tỷ muội phải đổi người.
An Lăng tỷ muội của Đường Đường khiến ông hài lòng 100%.
Vì vậy lại tìm tiếp xem sao.
Mấy chuyên viên trang điểm ở phòng hóa trang được dựng tạm thời trò chuyện vừa lúc nói đến chuyện này, một nhân viên công tác tình cờ nghe được đoạn đối thoại giữa đạo diễn Lâm và Đường Đường, cười nói với người bên cạnh, nói đạo diễn Lâm vừa hỏi Đường Đường có muốn đóng Anh Cơ không?
"Thật sao?"
"Thật ra tôi cảm thấy có thể, gần đây Nhan Nghiên thật sự có chút cay mắt..."
"Vậy Đường Đường nói thế nào?"
"Đương nhiên là từ chối rồi"
Những câu sau Nhan Nghiên không nghe thấy, cô ta chỉ nghe được câu đầu.
Đạo diễn Lâm thật sự muốn đổi cô ta.
Mà người thay thế cô ta...
Là Đường Đường!
*Editor: Chương 82 tác giả cho tỷ tỷ yêu Việt công tử, giờ là tỷ tỷ yêu Đại Tư Không, không biết có bug không nữa.:))